Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
h Tát, theo hắn tính toán, Phiên quốc ít nhất cũng phải mấttừ nửa năm đến một năm mới có thể san bằng, nhưng không ngờ Mục Sa Tu Hạ chỉdùng thời gian 1 tháng.
Điều này đã làm hắn bất ngờ , nếu Phiên quốc bị Cách Tát khống chế, thì đồngnghĩa với Lương Quốc bị mất lá chắn phía Bắc, vó sắt của Cách Tát sẽ hoàn toànkhông hề bị cản trở khi muốn tiến vào Lương Quốc. Hắn rốt cuộc đã không thể ngồiyên, vốn không muốn giết nàng, nhưng tình thế bức người, hắn phải làm ra phảnứng, giết nữ nhân này, hắn có lẽ có thể chế tạo được một chút thanh thế hoặctung lời đồn nhiều hơn.
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng nữ nhân này lại đang ở hậu cung của hắn hòađồng như cá gặp nước, tiêu diêu tự tại không khác gì khách du lịch đến đây đểtham quan, hoàn toàn không hề có chút tự giác bản thân mình hiện đang là contin. Tốt thôi, những ngày an nhàn của nàng cũng nên chấm dứt rồi.
"Mẫu hậu, trẫm có một số việc muốn thương nghị cùng Liên thần y."
"A, được, chuyện của hoàng thượng đương nhiên quan trọng, ai gia cũng mệt mỏirồi, các ngươi đều lui ra đi!" Thái hậu hình như rất là kiêng kỵ đối với hoàngthượng, lời nói của Long Ứng không dám không theo.
Lo lắng trùng trùng theo sát Long Ứng đi tới điện Thái Tức, đoán không ra đếntột cùng hắn tìm nàng là vì chuyện gì, nhưng trực giác không phải là chuyện gìtốt.
"Ai yêu ——" chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, không chú ý đến bậc cửa cao hơnbắp chân dưới chân, lộn đầu ngã vào trong điện. thân thể biến thành hình chữ đạinhào vào trên đất, Liên Kiều té đến mức mắt nổ đom đóm, thật lâu vẫn chưa thểthở được.
"Vẫn chưa chịu dậy? Chẳng lẽ muốn đợi trẫm đến đỡ ngươi sao?"
Thanh âm âm lãnh trên đỉnh đầu lập tức thu về thần chí của Liên Kiều, đôitay khẽ chống dậy, chỉ là ngực còn là đau.
Nhìn nàng khẽ vuốt ngực, Long Ứng lạnh nhạt nói: "Đại quân Cách Tát đã chiếmlĩnh đô thành Phiên quốc."
"Cái gì?" Nàng thất thanh nhỏ giọng hô, Mục Sa Tu Hạ ngươi là gã ngu ngốc chỉvì cái trước mắt, cố ý muốn hại chết nàng đúng không?
Hốt hoảng nhìn về hướng Long Ứng, nàng cố giữ vững trấn định nói: "Hoàngthượng muốn giết ta rồi sao?"
Long Ứng híp lại hai mắt, thật là nữ nhân thông minh, hắn thật sự không nỡgiết nàng, hắn thích người thông minh, chỉ là mạng của nàng hình như không đượctốt lắm.
"Đúng vậy! Trẫm đang suy nghĩ là nên đem ngươi chém đầu răn chúng, hay làlăng trì xử tử." Hắn nhẹ tự thuật một cách tàn nhẫn.
Liên Kiều khẽ phát run nhìn nam nhân cực kì tuấn tú trước mắt, hắn còn kinhkhủng hơn cả Mục Sa Tu Hạ, nếu như Mục Sa Tu Hạ là một con báo tàn nhẫn khátmáu, vậy hắn chính là một con chim ưng chuyên săn thịt người chết, vĩnh viễnđứng ở trong âm u chờ đợi và mừng rỡ chào đón tử thần, sau đó cắn nuốt. . . . ..
Nuốt một ngụm nước bọt, Liên Kiều lắp bắp mở miệng: "Ta không muốn chết."
Hắn cười, tựa như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười: "Nhưng ngươikhông thể không chết, đáng tiếc!"
Hít sâu, nàng dũng cảm chống lại mắt của hắn: "Nếu như ta có thể làm ngươikhôi phục khả năng sinh sản, ngươi có thể không giết ta hay không?"
Dựa theo tình hình bây giờ, không đến một tháng thì Mục Sa Tu Hạ hoàn toànkhông có cách nào chạy tới cứu nàng, mà nàng lại đang nằm trong sự uy hiếp cóthể chết bất cứ lúc nào, nàng không đợi kịp, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.Cường địch xâm lấn cùng với việc không có con cháu thừa kế đế vị cũng giống nhauở chỗ là phải đối mặt với số mạng mất nước, chỉ đành phải xem hắn chọn bênnào.
Đôi mắt phượng hẹp dài lần đầu phát ra sáng loáng, Long Ứng khó có thể tinnhìn nàng, nữ nhân trước mắt thật sự đã làm hắn hoa mắt. Chưa từng thấy qua nữnhân như vậy, khôn khéo, cường hãn, không chê vào đâu được, nhìn như vô hặng lẽđem tất cả tính toán trong đó, lợi dụng tất cả cơ hội có thể lợi dụng, đến bâygiờ còn dám đem lợi thế bày trên bàn cùng hắn nói điều kiện, hắn —— Hoàng đế đếquốc Đại Lương, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, không gì làm không được, baonhiêu người đếu phải nằm rạp dưới chân hắn, bao nhiêu người kính trọng ngưỡng mộhắn, nhưng hắn vẫn có một trí mạng nhược điểm —— Không thể có con!
Đối với người thường mà nói, không thể có con chính là bất hiếu, nhưng mà đốivới một Đế Vương mà nói, không thể có con đồng nghĩa với việc sẽ mất nước. Mấynăm qua Đại Lương Hoàng đế không thể có con đã không còn là câu chuyện bí mậtnữa, không chỉ trong triều đình nghị luận ầm ĩ, còn là lời bàn tán của dân chúngtrong lúc trà dư tửu hậu, cũng đã sinh ra ảnh hưởng lớn lao đối với địa vị củahắn. Hắn làm sao không vội? Cũng không phải là không thể giao hợp, chỉ là vôluận hắn dũng mãnh như thế nào nhưng vẫn luôn không có cách nào làm nữ nhân thụthai.
Tất cả thái y đối với bệnh này của hắn cũng bó tay hết cách, hắn từ trong vôsố lần thất vọng cũng rốt cuộc chết tâm. Thậm chí nghĩ đến muốn truyền ngôi choem ruột của mình, nhưng hắn không cam tâm, chết cũng không cam tâm. Có thể tớiđịa vị hôm nay, hắn đã bỏ ra ái giá cao đến mức mà người thường không cách nàotưởng tượng, sao nguyện ý chắp tay nhường cho người ta?
Nữ nhân trước mắt này lại còn nói có thể làm cho hắn khôi phục khả năng sinhđẻ, kế hoạch của nàng chu đáo lắm, đã nhắm trúng vào tử huyệt của hắn, tronglòng cười khổ, lợi thế lớn như vậy, hình như hắn chỉ có thể thỏa hiệp.
"Có thể!"
Liên Kiều cười, cười đến hài lòng. Đoán chắc hắn sẽ đồng ý, Mục Sa Tu Hạ dùcó dũng mãnh như thế nào đi chăng nữa, Lương Quốc dù sao cũng là một quốc giarộng lớn mênh mông, thực lực của một nước không thể so sánh với Phiên quốc, đạiquân Cách Tát mới vừa đạp bằng Phiên quốc cũng phải trải qua nghỉ ngơi và hồiphục mới có năng lực tuyên chiến với quốc gia này.
Mà Lương Quốc cũng thuộc quốc gia lớn thực lực hùng hậu, nếu muốn tiếu diệtLương quốc dễ dàng giống như Phiên quốc đó lại là một chuyện không thể nào.
Phiên quốc cũng là do Cách Tát mười mấy năm qua gặm nhắm từng chút một, mớitới tình cảnh như hôm nay. Cho nên chuyện bị Cách Tát thôn tính đó cũng làchuyện sớm hay muộn, nhưng Đế Vương trước mắt không con đó đã là chuyện mà khôngchỉ triều đình mà còn của cả dân gian đàm luận ầm ĩ, nếu muốn thu phục bênngoài, trước hết phải dẹp loạn từ bên trong, giết, hay lưu chỉ là chuyện sớmmuộn.
Liên Kiều sở dĩ nắm chắc được phần thắng đó là do nàng đoán được Long Ứngmuốn cùng Mục Sa Tu Hạ chiến đấu trực diện, mà đoạn thời gian đó, chính làkhoảng thời gian mà nàng có thể sinh tồn.
Chương 36: Thận hư
Sau khi bắt mạch cho Long Ứng hơn nửa canh giờ, nàng phát hiện mạch tượng củahắn đập rời rạc và chậm chạp, không ngoài dự đoán của nàng, đó chính là thận hưdẫn đến thế này.
Bệnh nhân bị hư thận có rất nhiều loại, ngoại trừ yếu tố bẩm sinh ra, cũng cóthể là do hoang dâm quá độ, hoặc bệnh nặng bệnh lâu, khí huyết không đủ, hoặcyếu sinh lí bẩm sinh, hoặc là vất vả, lao tâm lao lực quá độ
Đối với người nam nhân trước mắt này, Liên Kiều cảm thấy bất cứ nhân tố nàocũng có thể đều có một chút. Hoàng đế không dễ làm a!
Nhưng hư thận cũng có nhiều phương diện, thí dụ như thận khí, thận dương,thận âm, rốt cuộc phương diện nào bị ảnh hưởng đến mức đưa đến vô sinh? Muốn trara nguyên do bắt nguồn từ đâu, theo tài nghệ bắt mạch của Liên Kiều mà chẩn ravẫn không có cách nào xác định, trừ phi gia gia tái thế, cho nên vấn đề này cólẽ sẽ phiền toái rồi đây.
"Ách! Hoàng thượng. . . . . ."
"Như thế nào?" Mị nhãn ngưng tụ, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, Long Ứng nhìnnàng chờ đợi.
Chết thì chết đi, ai kêu mình nói chắc chắn như vậy chứ!
Đưa mắt liếc nhìn, ừm cái chén đó khá lớn, nàng đứng dậy từ trên án thư lấyra một ly trà đưa cho hắn.
"Cầm đi!"
Hắn im
lặng nhìn nàng, cũng không đón lấy: "Làm gì?"
Nuốt một ngụm nước bọt, Liên Kiều cười khan một tiếng nói: "Ha ha, tối nayhoàng thượng cùng vị phi tần nào đó sau khi làm xong chuyện phòng the, dùng cáinày cái này —— lấy một chút. . . . . ."
Trời ạ, muốn cho một nữ nhân dạy một người đàn ông làm sự việc như thế nàythật đúng là không phải rối rắm bình thường ! Nóng quá, lấy tay thay quạt, dungsức quạt lấy quạt để.
Chỉ là Long Ứng hình như không nghe hiểu ý của nàng, nhìn chằm chằm cái lytrong tay nàng nói: "Lấy cái gì?"
Vị hoàng đế này bình thường nhìn thông minh lanh lợi, sao đến giờ khắc mấuchốt lại không khác gì thằng ngốc chưa biết mùi đời thế này, cái này bảo nànglàm sao nói ra được!
"Hả?" Thấy nàng xấu hổ, Long Ứng bắt đầu không vui.
Được rồi, ngươi ngu ngốc không phải lỗi của ta, cùng một người ngu ngốc thếnày thì không nên dùng phép ẩn dụ làm gì, Liên Kiều quyết tâm liều mạng nhắm mắtnói một hơi: "Hoàng thượng, sau khi ngài xong chuyện đừng bắn ở trong thân thểnữ nhân của ngài, mà phải bắn hết toàn bộ vào trong ly trà này, ta muốn kiểm tratinh dịch của ngài, chỉ vậy thôi!"
Nói xong dùng sức gật đầu một cái, cố làm ra vẻ trấn định nhìn hắn.
Thật sự rất khó dùng ngôn ngữ của nhân loại để hình dung nét mặt của Hoàng đếđẹp trai ngồi ở trước mặt nàng, chỉ thấy Long Ứng tựa như bị điểm huyệt, nhìnchằm chằm vào ly trà trong tay nàngận không thể dung mắt đục thủng hai lỗ trênđó, sau đó dùng ánh mắt mơ hồ mê ly chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng,giống như bị đả kích rất lớn.
Ai, nàng đã nói rồi mà, chuyện như vậy mọi người ngầm hiểu lẫn nhau là đượcrồi, cần gì phải bắt nàng nói trắng ra như vậy? Nàng cũng rất bị đả kích đó đượckhông!
Long Ứng chậm chạp không hề thò tay mà tiếp nhận ly trà đó, Liên Kiều cầm đếntê tay, sau đó đặt trên bàn, lại thốt lên những câu làm người ta kinh hoàng:“Lượng tinh dịch nhiều hay ít có vai trò rất quan trọng đối với thận âm, đồngthời cũng ảnh hưởng dến thận khí, thận dương, cho nên kính xin hoàng thượng cầnphải đem tinh dịch phun hết một giọt không dư thừa bỏ vào trong chén, nếu khôngta rất khó khăn cho ra phán đoán chuẩn xác."
Ai, có lẽ mình không nên ở lại chỗ này tiếp tục kích thích nam nhân đángthương này nữa, dù sao Hoàng đế cũng là người a! Thở dài, Liên Kiều đem Long Ứngnhét vào điện Thái Tức chậm rãi hồi hồn, tự mình trở về phòng để ngủ. Hôm qua đãđánh mạt chược suốt đêm, mệt quá, không vực nổi tinh thần rồi!
Buổi tối, Liên Kiều đang ngủ say, đột nhiên bị một trận tiếng phá cửa làmthức tỉnh. Là ai to gan như vậy, lại dám thừa dịp lúc nàng ngủ quấy rầy nàng!Bật mình đứng dậy, gian phòng vốn tối đen như mực nhất thời bị một lồng đèn lớntrong tay thái giám chiếu sáng.
"Làm gì thế, đêm hôm khuya khoắc còn để cho người ta ngủ hay không!" Khôngthể nén nổi cơn giận khi bị vực dậy nửa đêm, Liên Kiều không đầu không đuôihướng người tới rống.
"A, tính khí vẫn còn lớn lối quá nhỉ!"
m thanh lanh lảnh của thái giám không vui nói: "Này, cầm chắc, đây là hoàngthượng dặn đưa cho ngươi, ngươi giữ cho kĩ đó."
Nói xong đem một chiếc ly to đặt trên bàn, uốn a uốn éo xoay người bước đithẳng.
Cũng đồng thời là thái giám sao sự khác biệt lại lớn như vậy đây? Dédé khôngbiết mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với gã thái giám ghê tởm ỏng ẹo này, ai,Dédé, Y Mã, rất nhớ các ngươi a!
Rùng mình liếc nhìn ly trà trên bàn, đêm hôm khuya khoắt, một thái giám đưatách trà tới đây, hơn nữa nhìn ngang nhìn dọc thì ly trà này giống hệt. . . . .. Cái này, không phải là cái đó đó của tên hoàng đế đó chứ? Không biết có khácbiệt gì với dân thường hay không đây? Thật là xui xẻo, nàng còn phải xem thứ nàycủa nam nhân. Vì mạng nhỏ của mình, mà hiện nay mình không khác gì Việt VươngCâu Tiễn 0rồi. Mất mặt quá đi ....!
(chi tiết tra gg nhé)
Mở nắp ly ra, một tùi tanh nồng xông vào mũi, thiếu chút nữa đem nàng sặcchết. Ác, quả nhiên khác hẳn người thường mà, mùi tanh cũng khác thường nữa! Ghêtởm chết đi được! Nắm lỗ mũi quan sát cẩn thận, hoàng đế, cái gì đó đó hình nhưcũng không nhiều lắm.
Như vậy kết luận chỉ có một, đó chin hs là lượng tinh trùng quá ít, khôngtrách được hắn không cách nào làm cho nữ nhân thụ thai ấyLiên Kiều cũng không hềhy vọng sẽ chữa khỏi nhanh cho hắn, chữa khỏi cho hắn không phải tương đương vớingày chết của mình đến gần sao? Hừ hừ! Muốn giết nàng? Hắn còn non một chút!
Trời vừa sáng, Liên Kiều liền không kịp chờ đợi chạy đến Ngự Thiện Phòng, đemngự trù bên trong dọa cho giật mình. Cái gọi là dùng thực phẩm để bồi bổ làphương pháp tốt nhất, vừa không độc, không có dụng phụ, có thể từ từ điều trị,chờ khi hắn có thể điều trị xong rồi, thì Mục Sa Tu Hạ cũng vừa lúc có thể chạytới cứu nàng, nàng thật bắt đầu nhớ nhung trượng phu của mình rồi.
“Đem hết rau hẹ mà các ngươi có đến đây cho ta !" Liên Kiều hướng về phía đầubếp vênh mặt hất hàm sai khiến.
Ngự trù đại thúc vô cùng xem thường nói: "Mấy thứ đó là của bọn dân đen ăn,trong hoàng cung làm gì có?”
Không trách được tên kia không thể sinh dục, thì ra là do những nguyên donày, những thực phẩm chuyên dụng tráng dương cho phái nam trong hoàng cung cũngkhông có, Hoàng đế làm sao mà mạnh cho nổi? Rau h
Điều này đã làm hắn bất ngờ , nếu Phiên quốc bị Cách Tát khống chế, thì đồngnghĩa với Lương Quốc bị mất lá chắn phía Bắc, vó sắt của Cách Tát sẽ hoàn toànkhông hề bị cản trở khi muốn tiến vào Lương Quốc. Hắn rốt cuộc đã không thể ngồiyên, vốn không muốn giết nàng, nhưng tình thế bức người, hắn phải làm ra phảnứng, giết nữ nhân này, hắn có lẽ có thể chế tạo được một chút thanh thế hoặctung lời đồn nhiều hơn.
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng nữ nhân này lại đang ở hậu cung của hắn hòađồng như cá gặp nước, tiêu diêu tự tại không khác gì khách du lịch đến đây đểtham quan, hoàn toàn không hề có chút tự giác bản thân mình hiện đang là contin. Tốt thôi, những ngày an nhàn của nàng cũng nên chấm dứt rồi.
"Mẫu hậu, trẫm có một số việc muốn thương nghị cùng Liên thần y."
"A, được, chuyện của hoàng thượng đương nhiên quan trọng, ai gia cũng mệt mỏirồi, các ngươi đều lui ra đi!" Thái hậu hình như rất là kiêng kỵ đối với hoàngthượng, lời nói của Long Ứng không dám không theo.
Lo lắng trùng trùng theo sát Long Ứng đi tới điện Thái Tức, đoán không ra đếntột cùng hắn tìm nàng là vì chuyện gì, nhưng trực giác không phải là chuyện gìtốt.
"Ai yêu ——" chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, không chú ý đến bậc cửa cao hơnbắp chân dưới chân, lộn đầu ngã vào trong điện. thân thể biến thành hình chữ đạinhào vào trên đất, Liên Kiều té đến mức mắt nổ đom đóm, thật lâu vẫn chưa thểthở được.
"Vẫn chưa chịu dậy? Chẳng lẽ muốn đợi trẫm đến đỡ ngươi sao?"
Thanh âm âm lãnh trên đỉnh đầu lập tức thu về thần chí của Liên Kiều, đôitay khẽ chống dậy, chỉ là ngực còn là đau.
Nhìn nàng khẽ vuốt ngực, Long Ứng lạnh nhạt nói: "Đại quân Cách Tát đã chiếmlĩnh đô thành Phiên quốc."
"Cái gì?" Nàng thất thanh nhỏ giọng hô, Mục Sa Tu Hạ ngươi là gã ngu ngốc chỉvì cái trước mắt, cố ý muốn hại chết nàng đúng không?
Hốt hoảng nhìn về hướng Long Ứng, nàng cố giữ vững trấn định nói: "Hoàngthượng muốn giết ta rồi sao?"
Long Ứng híp lại hai mắt, thật là nữ nhân thông minh, hắn thật sự không nỡgiết nàng, hắn thích người thông minh, chỉ là mạng của nàng hình như không đượctốt lắm.
"Đúng vậy! Trẫm đang suy nghĩ là nên đem ngươi chém đầu răn chúng, hay làlăng trì xử tử." Hắn nhẹ tự thuật một cách tàn nhẫn.
Liên Kiều khẽ phát run nhìn nam nhân cực kì tuấn tú trước mắt, hắn còn kinhkhủng hơn cả Mục Sa Tu Hạ, nếu như Mục Sa Tu Hạ là một con báo tàn nhẫn khátmáu, vậy hắn chính là một con chim ưng chuyên săn thịt người chết, vĩnh viễnđứng ở trong âm u chờ đợi và mừng rỡ chào đón tử thần, sau đó cắn nuốt. . . . ..
Nuốt một ngụm nước bọt, Liên Kiều lắp bắp mở miệng: "Ta không muốn chết."
Hắn cười, tựa như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười: "Nhưng ngươikhông thể không chết, đáng tiếc!"
Hít sâu, nàng dũng cảm chống lại mắt của hắn: "Nếu như ta có thể làm ngươikhôi phục khả năng sinh sản, ngươi có thể không giết ta hay không?"
Dựa theo tình hình bây giờ, không đến một tháng thì Mục Sa Tu Hạ hoàn toànkhông có cách nào chạy tới cứu nàng, mà nàng lại đang nằm trong sự uy hiếp cóthể chết bất cứ lúc nào, nàng không đợi kịp, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.Cường địch xâm lấn cùng với việc không có con cháu thừa kế đế vị cũng giống nhauở chỗ là phải đối mặt với số mạng mất nước, chỉ đành phải xem hắn chọn bênnào.
Đôi mắt phượng hẹp dài lần đầu phát ra sáng loáng, Long Ứng khó có thể tinnhìn nàng, nữ nhân trước mắt thật sự đã làm hắn hoa mắt. Chưa từng thấy qua nữnhân như vậy, khôn khéo, cường hãn, không chê vào đâu được, nhìn như vô hặng lẽđem tất cả tính toán trong đó, lợi dụng tất cả cơ hội có thể lợi dụng, đến bâygiờ còn dám đem lợi thế bày trên bàn cùng hắn nói điều kiện, hắn —— Hoàng đế đếquốc Đại Lương, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, không gì làm không được, baonhiêu người đếu phải nằm rạp dưới chân hắn, bao nhiêu người kính trọng ngưỡng mộhắn, nhưng hắn vẫn có một trí mạng nhược điểm —— Không thể có con!
Đối với người thường mà nói, không thể có con chính là bất hiếu, nhưng mà đốivới một Đế Vương mà nói, không thể có con đồng nghĩa với việc sẽ mất nước. Mấynăm qua Đại Lương Hoàng đế không thể có con đã không còn là câu chuyện bí mậtnữa, không chỉ trong triều đình nghị luận ầm ĩ, còn là lời bàn tán của dân chúngtrong lúc trà dư tửu hậu, cũng đã sinh ra ảnh hưởng lớn lao đối với địa vị củahắn. Hắn làm sao không vội? Cũng không phải là không thể giao hợp, chỉ là vôluận hắn dũng mãnh như thế nào nhưng vẫn luôn không có cách nào làm nữ nhân thụthai.
Tất cả thái y đối với bệnh này của hắn cũng bó tay hết cách, hắn từ trong vôsố lần thất vọng cũng rốt cuộc chết tâm. Thậm chí nghĩ đến muốn truyền ngôi choem ruột của mình, nhưng hắn không cam tâm, chết cũng không cam tâm. Có thể tớiđịa vị hôm nay, hắn đã bỏ ra ái giá cao đến mức mà người thường không cách nàotưởng tượng, sao nguyện ý chắp tay nhường cho người ta?
Nữ nhân trước mắt này lại còn nói có thể làm cho hắn khôi phục khả năng sinhđẻ, kế hoạch của nàng chu đáo lắm, đã nhắm trúng vào tử huyệt của hắn, tronglòng cười khổ, lợi thế lớn như vậy, hình như hắn chỉ có thể thỏa hiệp.
"Có thể!"
Liên Kiều cười, cười đến hài lòng. Đoán chắc hắn sẽ đồng ý, Mục Sa Tu Hạ dùcó dũng mãnh như thế nào đi chăng nữa, Lương Quốc dù sao cũng là một quốc giarộng lớn mênh mông, thực lực của một nước không thể so sánh với Phiên quốc, đạiquân Cách Tát mới vừa đạp bằng Phiên quốc cũng phải trải qua nghỉ ngơi và hồiphục mới có năng lực tuyên chiến với quốc gia này.
Mà Lương Quốc cũng thuộc quốc gia lớn thực lực hùng hậu, nếu muốn tiếu diệtLương quốc dễ dàng giống như Phiên quốc đó lại là một chuyện không thể nào.
Phiên quốc cũng là do Cách Tát mười mấy năm qua gặm nhắm từng chút một, mớitới tình cảnh như hôm nay. Cho nên chuyện bị Cách Tát thôn tính đó cũng làchuyện sớm hay muộn, nhưng Đế Vương trước mắt không con đó đã là chuyện mà khôngchỉ triều đình mà còn của cả dân gian đàm luận ầm ĩ, nếu muốn thu phục bênngoài, trước hết phải dẹp loạn từ bên trong, giết, hay lưu chỉ là chuyện sớmmuộn.
Liên Kiều sở dĩ nắm chắc được phần thắng đó là do nàng đoán được Long Ứngmuốn cùng Mục Sa Tu Hạ chiến đấu trực diện, mà đoạn thời gian đó, chính làkhoảng thời gian mà nàng có thể sinh tồn.
Chương 36: Thận hư
Sau khi bắt mạch cho Long Ứng hơn nửa canh giờ, nàng phát hiện mạch tượng củahắn đập rời rạc và chậm chạp, không ngoài dự đoán của nàng, đó chính là thận hưdẫn đến thế này.
Bệnh nhân bị hư thận có rất nhiều loại, ngoại trừ yếu tố bẩm sinh ra, cũng cóthể là do hoang dâm quá độ, hoặc bệnh nặng bệnh lâu, khí huyết không đủ, hoặcyếu sinh lí bẩm sinh, hoặc là vất vả, lao tâm lao lực quá độ
Đối với người nam nhân trước mắt này, Liên Kiều cảm thấy bất cứ nhân tố nàocũng có thể đều có một chút. Hoàng đế không dễ làm a!
Nhưng hư thận cũng có nhiều phương diện, thí dụ như thận khí, thận dương,thận âm, rốt cuộc phương diện nào bị ảnh hưởng đến mức đưa đến vô sinh? Muốn trara nguyên do bắt nguồn từ đâu, theo tài nghệ bắt mạch của Liên Kiều mà chẩn ravẫn không có cách nào xác định, trừ phi gia gia tái thế, cho nên vấn đề này cólẽ sẽ phiền toái rồi đây.
"Ách! Hoàng thượng. . . . . ."
"Như thế nào?" Mị nhãn ngưng tụ, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, Long Ứng nhìnnàng chờ đợi.
Chết thì chết đi, ai kêu mình nói chắc chắn như vậy chứ!
Đưa mắt liếc nhìn, ừm cái chén đó khá lớn, nàng đứng dậy từ trên án thư lấyra một ly trà đưa cho hắn.
"Cầm đi!"
Hắn im
lặng nhìn nàng, cũng không đón lấy: "Làm gì?"
Nuốt một ngụm nước bọt, Liên Kiều cười khan một tiếng nói: "Ha ha, tối nayhoàng thượng cùng vị phi tần nào đó sau khi làm xong chuyện phòng the, dùng cáinày cái này —— lấy một chút. . . . . ."
Trời ạ, muốn cho một nữ nhân dạy một người đàn ông làm sự việc như thế nàythật đúng là không phải rối rắm bình thường ! Nóng quá, lấy tay thay quạt, dungsức quạt lấy quạt để.
Chỉ là Long Ứng hình như không nghe hiểu ý của nàng, nhìn chằm chằm cái lytrong tay nàng nói: "Lấy cái gì?"
Vị hoàng đế này bình thường nhìn thông minh lanh lợi, sao đến giờ khắc mấuchốt lại không khác gì thằng ngốc chưa biết mùi đời thế này, cái này bảo nànglàm sao nói ra được!
"Hả?" Thấy nàng xấu hổ, Long Ứng bắt đầu không vui.
Được rồi, ngươi ngu ngốc không phải lỗi của ta, cùng một người ngu ngốc thếnày thì không nên dùng phép ẩn dụ làm gì, Liên Kiều quyết tâm liều mạng nhắm mắtnói một hơi: "Hoàng thượng, sau khi ngài xong chuyện đừng bắn ở trong thân thểnữ nhân của ngài, mà phải bắn hết toàn bộ vào trong ly trà này, ta muốn kiểm tratinh dịch của ngài, chỉ vậy thôi!"
Nói xong dùng sức gật đầu một cái, cố làm ra vẻ trấn định nhìn hắn.
Thật sự rất khó dùng ngôn ngữ của nhân loại để hình dung nét mặt của Hoàng đếđẹp trai ngồi ở trước mặt nàng, chỉ thấy Long Ứng tựa như bị điểm huyệt, nhìnchằm chằm vào ly trà trong tay nàngận không thể dung mắt đục thủng hai lỗ trênđó, sau đó dùng ánh mắt mơ hồ mê ly chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng,giống như bị đả kích rất lớn.
Ai, nàng đã nói rồi mà, chuyện như vậy mọi người ngầm hiểu lẫn nhau là đượcrồi, cần gì phải bắt nàng nói trắng ra như vậy? Nàng cũng rất bị đả kích đó đượckhông!
Long Ứng chậm chạp không hề thò tay mà tiếp nhận ly trà đó, Liên Kiều cầm đếntê tay, sau đó đặt trên bàn, lại thốt lên những câu làm người ta kinh hoàng:“Lượng tinh dịch nhiều hay ít có vai trò rất quan trọng đối với thận âm, đồngthời cũng ảnh hưởng dến thận khí, thận dương, cho nên kính xin hoàng thượng cầnphải đem tinh dịch phun hết một giọt không dư thừa bỏ vào trong chén, nếu khôngta rất khó khăn cho ra phán đoán chuẩn xác."
Ai, có lẽ mình không nên ở lại chỗ này tiếp tục kích thích nam nhân đángthương này nữa, dù sao Hoàng đế cũng là người a! Thở dài, Liên Kiều đem Long Ứngnhét vào điện Thái Tức chậm rãi hồi hồn, tự mình trở về phòng để ngủ. Hôm qua đãđánh mạt chược suốt đêm, mệt quá, không vực nổi tinh thần rồi!
Buổi tối, Liên Kiều đang ngủ say, đột nhiên bị một trận tiếng phá cửa làmthức tỉnh. Là ai to gan như vậy, lại dám thừa dịp lúc nàng ngủ quấy rầy nàng!Bật mình đứng dậy, gian phòng vốn tối đen như mực nhất thời bị một lồng đèn lớntrong tay thái giám chiếu sáng.
"Làm gì thế, đêm hôm khuya khoắc còn để cho người ta ngủ hay không!" Khôngthể nén nổi cơn giận khi bị vực dậy nửa đêm, Liên Kiều không đầu không đuôihướng người tới rống.
"A, tính khí vẫn còn lớn lối quá nhỉ!"
m thanh lanh lảnh của thái giám không vui nói: "Này, cầm chắc, đây là hoàngthượng dặn đưa cho ngươi, ngươi giữ cho kĩ đó."
Nói xong đem một chiếc ly to đặt trên bàn, uốn a uốn éo xoay người bước đithẳng.
Cũng đồng thời là thái giám sao sự khác biệt lại lớn như vậy đây? Dédé khôngbiết mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với gã thái giám ghê tởm ỏng ẹo này, ai,Dédé, Y Mã, rất nhớ các ngươi a!
Rùng mình liếc nhìn ly trà trên bàn, đêm hôm khuya khoắt, một thái giám đưatách trà tới đây, hơn nữa nhìn ngang nhìn dọc thì ly trà này giống hệt. . . . .. Cái này, không phải là cái đó đó của tên hoàng đế đó chứ? Không biết có khácbiệt gì với dân thường hay không đây? Thật là xui xẻo, nàng còn phải xem thứ nàycủa nam nhân. Vì mạng nhỏ của mình, mà hiện nay mình không khác gì Việt VươngCâu Tiễn 0rồi. Mất mặt quá đi ....!
(chi tiết tra gg nhé)
Mở nắp ly ra, một tùi tanh nồng xông vào mũi, thiếu chút nữa đem nàng sặcchết. Ác, quả nhiên khác hẳn người thường mà, mùi tanh cũng khác thường nữa! Ghêtởm chết đi được! Nắm lỗ mũi quan sát cẩn thận, hoàng đế, cái gì đó đó hình nhưcũng không nhiều lắm.
Như vậy kết luận chỉ có một, đó chin hs là lượng tinh trùng quá ít, khôngtrách được hắn không cách nào làm cho nữ nhân thụ thai ấyLiên Kiều cũng không hềhy vọng sẽ chữa khỏi nhanh cho hắn, chữa khỏi cho hắn không phải tương đương vớingày chết của mình đến gần sao? Hừ hừ! Muốn giết nàng? Hắn còn non một chút!
Trời vừa sáng, Liên Kiều liền không kịp chờ đợi chạy đến Ngự Thiện Phòng, đemngự trù bên trong dọa cho giật mình. Cái gọi là dùng thực phẩm để bồi bổ làphương pháp tốt nhất, vừa không độc, không có dụng phụ, có thể từ từ điều trị,chờ khi hắn có thể điều trị xong rồi, thì Mục Sa Tu Hạ cũng vừa lúc có thể chạytới cứu nàng, nàng thật bắt đầu nhớ nhung trượng phu của mình rồi.
“Đem hết rau hẹ mà các ngươi có đến đây cho ta !" Liên Kiều hướng về phía đầubếp vênh mặt hất hàm sai khiến.
Ngự trù đại thúc vô cùng xem thường nói: "Mấy thứ đó là của bọn dân đen ăn,trong hoàng cung làm gì có?”
Không trách được tên kia không thể sinh dục, thì ra là do những nguyên donày, những thực phẩm chuyên dụng tráng dương cho phái nam trong hoàng cung cũngkhông có, Hoàng đế làm sao mà mạnh cho nổi? Rau h
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
2161/7240