Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
ược. Liên Kiều vẫn còn rất bội phục mình đếnnước này còn có thể nghĩ đến những chuyện tầm phào như thế, định thần lại, nàngcảm thấy ít nhất nên cho đối phương một chút tôn trọng, nói thế nào người tacũng là Hoàng đế.
"Tiểu nữ tử thỉnh an hoàng thượng." Ngoài miệng lễ phép, nhưng thân thể từđầu đến cuối vẫn ngồi tựa vào mép giường.
Long Ứng không thèm so đo với nàng, khách sáo nói: "Thái tử phi không cần đalễ."
"Không biết hoàng thượng phí lớn trắc trở như vậy đem ta mời tới nơi này cógì chỉ giáo?" Biết rõ chạy trốn là vô vọng, nàng chỉ có thể chậm rãi đối đầu vớihắn, chờ mong Mục Sa Tu Hạ sẽ đến cứu nàng. Cũng không phải là nàng đối với hắncó bao nhiêu lòng tin, nàng chỉ chắc chắn rắng, nếu là một thái tử, là một tháitử đối mặt với chuyện thái tử phi bị cướp, hắn tuyệt sẽ không ngồi yên khôngquan tâm đến
Đôi mắt phượng quyến rũ lóe lên tia sáng lóa mắt, cười khẽ nói "Thái tử phiquá khiêm nhượng, chuyện chỉ giáo ta đây không dám, trẫm chỉ hy vọng thái tử phicó thể đem y thuật trác tuyệt của ngài truyền cho Đại Lương ta, đó chính là phúcphần của dân chúng Đại Lương ta rồi !"
Lời hữu ích ai không biết nói, xem ra Lương đế muốn dùng chính sách để dụ dỗnàng, cũng tốt, học thuật trao đổi không phân chia ranh giới quốc gia, hứa vớihắn cũng không sao, cô nương tốt không chịu thiệt trước mắt, nếu thực sự chọcgiận hắn mình cũng không có lợi.
"Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, Liên Kiều sẽ cố làm hết sức."
"Như thế rất tốt!"
Long Ứng tựa như hết sức hài lòng biểu hiện của Liên Kiều, đáy mắt có tia tốităm thoáng qua, đứng dậy muốn đi, Liên Kiều gọi hắn lại.
"À, hoàng thượng. . . . . ."
Dừng lại, xoay người, nhàn nhạt nhìn nàng.
Nở nụ cười thản nhiên, Liên Kiều dịu dàng nói: "Có thể cho ta gặp mặt LongTiêu Vương Gia một lần hay không?"
Long Ứng nhíu mày, ngay sau đó mỉm cười nói: "Được."
"Nghe nói ngươi tìm Bổn vương?"
Sau khi Long Ứng đi, Liên Kiều cảm thấy có chút mệt mỏi, nằm xuống ngủ, lúcLong Tiêu tiến vào, nàng còn nửa nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Không thèm khách sáo, Liên Kiều ôm chăn ấm áp tựa vào trên thành giường, miễncưỡng nhìn hắn, gật gật đầu nói: "Đúng, tìm ngươi."
Long Tiêu vòng tay ôm ngực, tựa vào cạnh cửa, thưởng thức cử động không hợpvới lễ nghi của cô gái trên giường, ở trước mặt nam nhân đắp chăn ngủ nướng loạiđộng tác này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên người một cô nươngnghiêm chỉnh, ở trên người nàng lại tự nhiên không hề có chút giả tạo, nhưng lạikhông làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng chút nào, thật là một nữ nhân kỳ dị.
Chau mày lại, Liên Kiều nói một cách u ám: "Ngươi phái người bắt có
Sớm biết hắn sẽ không nói lời thật, chỉ là từ trong câu trả lời nửa thật nửagiả này, ít nhất nàng đã hiểu rõ hắn quen biết đã lâu, đêm đó đại nhân trongmiệng người áo đen rất có thể chính là người nam nhân trước mắt này.
"Thật là đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, không biết nàng ấy rốt cuộc đã trộmthứ gì."
Nàng giả vờ thở dài, cố ý hời hợt, âm thầm quan sát vẻ mặt của Long Tiêu,không ngoài dự đoán, hơi thở của hắn tắc nghẽn.
"Đúng vậy, hồng nhan bạc mệnh!"
"Ai, dù là trộm đồ cũng tội không đáng chết! Thái tử cũng thiệt là. . . . .."
"Đúng vậy, tội không đáng chết."
"Không biết nàng ấy trộm là vật gì đây nhỉ?" Nàng mở đôi mắt to long lanh vôhại nhìn về phía Long Tiêu.
Lúng túng cười một tiếng, Long Tiêu trở lại tự nhiên: "Thái tử không có nóicho ngươi biết sao?"
Nhún vai: "Biết thì đâu hỏi ngươi."
"Cái này, thứ cho ta có lòng mà không giúp được gì."
"Nơi này là hoàng cung sao?" Nàng đổi đề tài.
"Đúng vậy, muốn đi tham quan không?" Long Tiêu mời.
Tròng mắt linh động đảo vòng, nàng cười: "Được!"
Hoàng cung Lương Quốc đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, lối kiến trúccùng Tử Cấm thành không kém bao nhiêu, mái cong vểnh lên, tường đỏ ngói vàng,rường cột chạm trổ, khí thế mạnh mẽ.
Đã sớm bắt đầu vào đông, những đóa mai hồng trong vườn ngự uyển đang đua nhaunở rộ. Tuyết trắng, mai hồng, màu sắc rực rỡ tươi đẹp đến khiến người thởdài.
“ Hôm nay xuân đến sớm, đông vẫn còn tuyết rơi, mưa phùn đang lất phất, maihồng đã nở đón xuân sang. . . . ." Không nhớ rõ là câu thơ của nhà thơ nào,Trong đầu của nàng bỗng nhiên xuất hiện một đoạn thơ như thế, bất tri bất giáckhẽ ngâm thành lời.
Tiếng vỗ tay vang lên bên tai làm nàng hồi hồn, Long Tiêu mặt đầy vẻ hứng thúnhìn nàng.
“Liên cô nương lúc nào cũng làm người khác ngạc nhiên.”
Nắm thật chặt quần áo mùa đông trên người, ánh mắt của hắn đã làm cho nàng cóchút rùng mình, gã nam nhân này là kẻ chuyên vuốt đuôi ngựa. Mặc kệ hắn, LiênKiều tiếp tục đi về phía trước thưởng mai.
"Đứng lại! Người nào?"
Một tiếng quát, Liên Kiều dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, đứng từrất xa có một đội người, mấy cung nữ phía trướcđường, mấy thái giám đứng thànhhàng phía sau, mấy ma ma đang nâng đỡ, một phụ nữ trung niên toàn thân phụctrang đẹp đẽ, đám người rầm rộ khí thế, cực kì phô trương.
Một cung nữ thấy Liên Kiều chậm chạp không có phản ứng, cả giận nói: "Lớnmật! Nhìn thấy phượng giá của Thái hậu còn không quỳ xuống!"
Thái hậu? Mới vừa gặp qua Hoàng đế, lại thấy Thái hậu, chẳng lẽ gia đìnhhoàng gia này hôm nay đồng loạt kéo nhau đi dạo phố à?
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu!" Không đợi Liên Kiều có động tác, Long Tiêu đãđi trước một bước tiến lên khom mình hành lễ.
"Tiêu nhi mau mau bình thân." Thái hậu từ ái đỡ Long Tiêu dậy, đáy mắt trànđầy thương yêu, "Hôm nay sao lại có rãnh rỗi vào cung thế?"
Long Tiêu liếc mắt nhìn về hướng Liên Kiều nói: "Hoàng huynh mời Cách Tátthần y tới Đại Lương ta làm khách, nhi thần cùng vị Liên thần y này cũng coi cóthể là bạn cũ, nên vào cung chào hỏi."
"Hả?"
Từ ái trong mắt của Thái hậu trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, bắn tianhìn bén nhọn về phía Liên Kiều, "Cách Tát thần y?"
Ha ha, ánh mắt của Thái hậu này cũng biến đổi quá nhanh đi, quả nhiên là gừngcàng già càng cay, ở xã hội phong kiến muốn tu luyện đến cấp bậc Thái hậu này sợrằng đã là Lão Yêu ngàn năm rồi.
"Thái hậu nương nương cát tường!" Không biết làm sao chào hỏi, liền đem lờithoại nàng hay xem phim của triều Thanh lấy ra diễn cho hoàn hảo nhân vật.
Thái hậu rõ ràng kinh ngạc, địch ý trong mắt bắt đầu từ từ biến mất: "A, từmay mắn này khá là mới mẻ, cũng thực sự làm người ta vừa lòng.”
Nói nhảm, Đại Thanh triều người ta đã sử dụng mấy trăm năm rồi, đương nhiênlà lời thoại đã được chứng nhận bằng cấp đàng hoàng. Không làm vui lòng người tasao được.
"Tạ nương nương khen ngợi, tiểu nữ tử Liên Kiều tham kiến thái hậu nươngnương!" Liên Kiều ngọt ngào hành lễ.
"Ừ, miễn lễ." Thái hậu khí độ ung dung cao quý.
"Tạ Thái hậu!" Tới cổ đại đã lâu, điều gì thì còn chưa thuộc, chứ loại nétmặt của nô tài này nàng đã học đủ mười phần, cổ đại thật không phải là địaphương dễ lăn lộn.
"Ngươi là thần y?" Thái hậu quan sát nàng hỏi.
Liên Kiều lúng túng cười một tiếng nói: "Biết chút ít về thuốc, còn về từthần y chỉ là do mọi người cất nhắc ."
Thái hậu sáng tỏ gật đầu nói: "Nếu đã là thần y, chắc hẳn có chút bản lãnh,hôm nay xin mời thần y cho đến xem mạch giùm ai gia một chút!"
Ách, Thái hậu này không phải khôn khéo bình thường, là la hay ngựa muốn thôngqua mắt bà ta cũng không phải chuyện dễ, xem ra là muốn kiểm tra nàng !
“Bên ngoài gió lạnh, mời thái hậu bước vào phòng chẩn mạch, có được khôngkhông?" Liên Kiều chỉ đành phải trơ mặt ra cười theo.
"Không cần, lát nữa hãy đến Phượng Nghi các ." Nói xong liền rung một thânchâu báu rời đi.
Liên Kiều lấy lại tinh thần, nhìn về phía Long Tiêu, lúng túng mở miệng:"Thái hậu có ý gì thế?"
Long Tiêu nhún vai nói: "Bảo ngươi đến xem bệnh...!"
Gật đầu, cau mày, thì thầm: "Thái hậu có bệnh gì vậy nhỉ?"
Bên tai bất chợt nóng lên, môi của Long Tiêu ghé vào vành tai nàng, hơi thởấm áp phất vào lỗ tai: "Không có bệnh!"
Hả?
Không biết lời nói của Long Tiêu là thật hay giả, nhưng Thái hậu tuyệt đối làmột chủ nhân không dễ gì phục vụ. Chuyện xem chẩn cũng chỉ có thể đi một bướctính một bước rồi. Chỉ là, ở nơi này là hoàng cung Lương Quốc, mặc dù nàng chắcchắn mình sẽ không chết, nhưng muốn kiếm sống ở trong địa bàn của người ta,ngoài việc tỏ ra uyên bác, nhưng cũng không làm ra vẻ quá xuất sắc, nếu chủ nhânnơi này không muốn gặp ngươi, đương nhiên sẽ nghĩ đủ cách ngược ngươi như thếnào thì ngược, chỉ cần không chết ngươi là được. Vì an toàn cùng cuộc sống thoảimái của mình, Liên Kiều quyết định làm tiểu nhân một lần.
Một lúc lâu sau Liên Kiều ngoan ngoãn xuất hiện tại Phượng Nghi các xem chẩncho Thái hậu. Cẩn thận bắt mạch hai mươi phút, mạch tượng không nổi không chìm,hòa hoãn có lực, quả nhiên không cảm nhận được thái hậu có bệnh gì, Long Tiêukhông có lừa gạt nàng. Xem xét lại, nàng cảm thấy Thái hậu này thật sự lợi hại,đem thân thể không bệnh đến bảo nàng xem chẩn, người bình thường vì muốn biểuhiện y thuật của mình tuyệt đối không phải là hư danh, đương nhiên từ không bệnhsẽ nói ra thành có bệnh, như vậy sẽ bị lộ tẩy rồi.
Sửa sang lại làn váy, Liên Kiều cố làm ra vẻ thâm trầm: "Thân thể của Tháihậu thực ra không có bệnh, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Nằm ở trên giường, mắt phượng Thái hậu lạnh lẽo.
Mắc câu rồi! Nhanh chóng liếc Thái hậu một cái, Liên Kiều rủ mi khiêm nhườngnói: "Thái hậu có thường cảm thấy đầu có chút đau và hay choáng váng haykhông?"
Thái hậu cau mày, ngừng một chút nói: "Không sai, vậy thì sao?"
Nhẹ cong khóe miệng, Liên Kiều vẫn khẽ nhún nhường: "Thái hậu bị chính là tâmbệnh!"
Nữ nhân trong cung có thể ò đến vị trí Thái hậu cao chót vót này đương nhiêncó tâm cơ cực kỳ tâm cơ thâm trầm, giỏi về luồn cúi nhất định không phải ngườithường có thể tưởng tượng ra được, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu, nhưnghàng năm do dùng não quá độ luôn sẽ không tránh được tình huống sẽ có chút đaunửa đầu, trên căn bản đó chính là kết quả của vỏ đại não bị kích thích quá độ,Liên Kiều chính là nhắm trúng vào điểm này, tấn công vào nhược điểm của bàta.
"Nếu thế, thì phải chữa như thế nào?" Thái hậu rốt cuộc dao động.
Liên Kiều cười thầm trong lòng, ngoài mặt lặng lẽ nói: "Thái hậu lo nước lodân, lòng mang thiên hạ, lao tâm phí công, nên chứng đau dầu này của ngài chínhlà kết quả tâm thần mệt mỏi, hơn nữa sẽ ảnh hưởng cực lứn đến dung nhan của nữnhân, sẽ sớm già. . . . . ."
"Không sai, ai gia xác thực cảm thấy mấy năm nay già cực kì mau!" Nữ nhân sợnhất là già, nên câu nói này của Liên Kiều đã chọc trúng điểm yếu của Tháihậu
Liên Kiều nịnh nọt nói: "Thái hậu yên tâm, tiểu nữ tử có một phương thuốc bítruyện, nguyện vì Thái hậu cống hiến phần sức lực nhỏ bé."
"Thật sao?" Ánh mắt của Thái hậu cũng sáng, lấp lánh phát ra tia sángxanh.
"Toa thuốc này, chẳng những có thể khiến dung nhan của Thái hậu toả sáng,giảm bớt nếp nhăn, hơn nữa còn có thể làm cho ngài thả lỏng tinh thần, giảm bớtáp lực, nhức đầu cũng không thuốc mà tự khỏi."
Tâm nguyện lớn nhất của nữ nhân đó chính là trẻ mãi không già, nên lời nóinày của Liên Kiều đã khiến Thái hậu vui mừng không thôi, lập tức lệnh cho LiênKiều chuẩn bị phương thuốc mỹ dung.
Là một chuyên viên dinh dưỡng của thế kĩ hai mươi mốt, đối với các loại bítruyền bồi trong dưỡng ngoài, bổ huyết dưỡng nhan, Liên Kiều có thể nói hạ bútthành văn, là tuyệt đối quyền uy!
Dùng nước ép dây mướp, nước ép dưa chuột, tường vi lộ cũng tinh hoa các loạithực vật thêm lòng trắng trứng gà điều chế ra một bình lớn mặt nạ dưỡng da, ngựdụng suối nước nóng ở trong hoàng cung làm thành một SPA dưỡng da cho Thái hậu,bắt đầu từ ngày đầu tiên đã thấy được hiệu quả rõ rệt, Thái hậu thấy cực kì cótác dụng nên hạ lệnh cứ hai đến ba ngày phải đến chữa trị cho bà ta. Liên Kiềulúc này đã có thể phát huy sở trường chuyên nghiệp của nàng ở thế kỉ hai mươimốt, điều chế các loại thực phẩm dưỡng nhan vừa ăn ngon lại vừa làm đẹp da, đemvị thái hậu nào đó vui vẻ đến mức chỉ còn thiếu mỗi việc đem nàng tịch thu làmcon gái nuôi. Tiếp theo thỉnh thoảng nàng lại chế ra lại kem lột mụn nhẹ cho cácphi tần, càng thêm rất được các gia nhân ở chốn hậu cung thích thú. Bên tronghoàng cung Đại Lương, cuộc sống sau khi bị cướp của Liên Kiều có thể nói hòabuồm xuôi gió. Mà ở đại mạc mênh mông bát ngát, có một nam nhân cũng đang phátđiên tìm nàng.
Chương 34: điên cuồng
"Có tin tức của thái tử phi chưa?" Trong quân trướng, đôi mắt của Mục Sa TuHạ hiện đầy tơ máu, đã không nhìn ra màu xanh vốn có thuở xưa, đỏ đến mức có thểthấm ra máu, hai mắt trong đêm tối giống như một đầu dã thú nguy hiểm.
Tiểu binh hồi báo sớm đã bị sát khí tản mát ra từ toàn thân của Mục Sa Tu Hạlàm sợ đến mức hai chân như nhũn ra, vốn là quỳ trên mặt đất, hôm nay càng thêmđặt mông ngồi bệt trên gót chân, dù là sợ, nhưng tin tức làm hắn chết không cóchỗ c
"Tiểu nữ tử thỉnh an hoàng thượng." Ngoài miệng lễ phép, nhưng thân thể từđầu đến cuối vẫn ngồi tựa vào mép giường.
Long Ứng không thèm so đo với nàng, khách sáo nói: "Thái tử phi không cần đalễ."
"Không biết hoàng thượng phí lớn trắc trở như vậy đem ta mời tới nơi này cógì chỉ giáo?" Biết rõ chạy trốn là vô vọng, nàng chỉ có thể chậm rãi đối đầu vớihắn, chờ mong Mục Sa Tu Hạ sẽ đến cứu nàng. Cũng không phải là nàng đối với hắncó bao nhiêu lòng tin, nàng chỉ chắc chắn rắng, nếu là một thái tử, là một tháitử đối mặt với chuyện thái tử phi bị cướp, hắn tuyệt sẽ không ngồi yên khôngquan tâm đến
Đôi mắt phượng quyến rũ lóe lên tia sáng lóa mắt, cười khẽ nói "Thái tử phiquá khiêm nhượng, chuyện chỉ giáo ta đây không dám, trẫm chỉ hy vọng thái tử phicó thể đem y thuật trác tuyệt của ngài truyền cho Đại Lương ta, đó chính là phúcphần của dân chúng Đại Lương ta rồi !"
Lời hữu ích ai không biết nói, xem ra Lương đế muốn dùng chính sách để dụ dỗnàng, cũng tốt, học thuật trao đổi không phân chia ranh giới quốc gia, hứa vớihắn cũng không sao, cô nương tốt không chịu thiệt trước mắt, nếu thực sự chọcgiận hắn mình cũng không có lợi.
"Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, Liên Kiều sẽ cố làm hết sức."
"Như thế rất tốt!"
Long Ứng tựa như hết sức hài lòng biểu hiện của Liên Kiều, đáy mắt có tia tốităm thoáng qua, đứng dậy muốn đi, Liên Kiều gọi hắn lại.
"À, hoàng thượng. . . . . ."
Dừng lại, xoay người, nhàn nhạt nhìn nàng.
Nở nụ cười thản nhiên, Liên Kiều dịu dàng nói: "Có thể cho ta gặp mặt LongTiêu Vương Gia một lần hay không?"
Long Ứng nhíu mày, ngay sau đó mỉm cười nói: "Được."
"Nghe nói ngươi tìm Bổn vương?"
Sau khi Long Ứng đi, Liên Kiều cảm thấy có chút mệt mỏi, nằm xuống ngủ, lúcLong Tiêu tiến vào, nàng còn nửa nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Không thèm khách sáo, Liên Kiều ôm chăn ấm áp tựa vào trên thành giường, miễncưỡng nhìn hắn, gật gật đầu nói: "Đúng, tìm ngươi."
Long Tiêu vòng tay ôm ngực, tựa vào cạnh cửa, thưởng thức cử động không hợpvới lễ nghi của cô gái trên giường, ở trước mặt nam nhân đắp chăn ngủ nướng loạiđộng tác này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên người một cô nươngnghiêm chỉnh, ở trên người nàng lại tự nhiên không hề có chút giả tạo, nhưng lạikhông làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng chút nào, thật là một nữ nhân kỳ dị.
Chau mày lại, Liên Kiều nói một cách u ám: "Ngươi phái người bắt có
Sớm biết hắn sẽ không nói lời thật, chỉ là từ trong câu trả lời nửa thật nửagiả này, ít nhất nàng đã hiểu rõ hắn quen biết đã lâu, đêm đó đại nhân trongmiệng người áo đen rất có thể chính là người nam nhân trước mắt này.
"Thật là đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, không biết nàng ấy rốt cuộc đã trộmthứ gì."
Nàng giả vờ thở dài, cố ý hời hợt, âm thầm quan sát vẻ mặt của Long Tiêu,không ngoài dự đoán, hơi thở của hắn tắc nghẽn.
"Đúng vậy, hồng nhan bạc mệnh!"
"Ai, dù là trộm đồ cũng tội không đáng chết! Thái tử cũng thiệt là. . . . .."
"Đúng vậy, tội không đáng chết."
"Không biết nàng ấy trộm là vật gì đây nhỉ?" Nàng mở đôi mắt to long lanh vôhại nhìn về phía Long Tiêu.
Lúng túng cười một tiếng, Long Tiêu trở lại tự nhiên: "Thái tử không có nóicho ngươi biết sao?"
Nhún vai: "Biết thì đâu hỏi ngươi."
"Cái này, thứ cho ta có lòng mà không giúp được gì."
"Nơi này là hoàng cung sao?" Nàng đổi đề tài.
"Đúng vậy, muốn đi tham quan không?" Long Tiêu mời.
Tròng mắt linh động đảo vòng, nàng cười: "Được!"
Hoàng cung Lương Quốc đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, lối kiến trúccùng Tử Cấm thành không kém bao nhiêu, mái cong vểnh lên, tường đỏ ngói vàng,rường cột chạm trổ, khí thế mạnh mẽ.
Đã sớm bắt đầu vào đông, những đóa mai hồng trong vườn ngự uyển đang đua nhaunở rộ. Tuyết trắng, mai hồng, màu sắc rực rỡ tươi đẹp đến khiến người thởdài.
“ Hôm nay xuân đến sớm, đông vẫn còn tuyết rơi, mưa phùn đang lất phất, maihồng đã nở đón xuân sang. . . . ." Không nhớ rõ là câu thơ của nhà thơ nào,Trong đầu của nàng bỗng nhiên xuất hiện một đoạn thơ như thế, bất tri bất giáckhẽ ngâm thành lời.
Tiếng vỗ tay vang lên bên tai làm nàng hồi hồn, Long Tiêu mặt đầy vẻ hứng thúnhìn nàng.
“Liên cô nương lúc nào cũng làm người khác ngạc nhiên.”
Nắm thật chặt quần áo mùa đông trên người, ánh mắt của hắn đã làm cho nàng cóchút rùng mình, gã nam nhân này là kẻ chuyên vuốt đuôi ngựa. Mặc kệ hắn, LiênKiều tiếp tục đi về phía trước thưởng mai.
"Đứng lại! Người nào?"
Một tiếng quát, Liên Kiều dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, đứng từrất xa có một đội người, mấy cung nữ phía trướcđường, mấy thái giám đứng thànhhàng phía sau, mấy ma ma đang nâng đỡ, một phụ nữ trung niên toàn thân phụctrang đẹp đẽ, đám người rầm rộ khí thế, cực kì phô trương.
Một cung nữ thấy Liên Kiều chậm chạp không có phản ứng, cả giận nói: "Lớnmật! Nhìn thấy phượng giá của Thái hậu còn không quỳ xuống!"
Thái hậu? Mới vừa gặp qua Hoàng đế, lại thấy Thái hậu, chẳng lẽ gia đìnhhoàng gia này hôm nay đồng loạt kéo nhau đi dạo phố à?
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu!" Không đợi Liên Kiều có động tác, Long Tiêu đãđi trước một bước tiến lên khom mình hành lễ.
"Tiêu nhi mau mau bình thân." Thái hậu từ ái đỡ Long Tiêu dậy, đáy mắt trànđầy thương yêu, "Hôm nay sao lại có rãnh rỗi vào cung thế?"
Long Tiêu liếc mắt nhìn về hướng Liên Kiều nói: "Hoàng huynh mời Cách Tátthần y tới Đại Lương ta làm khách, nhi thần cùng vị Liên thần y này cũng coi cóthể là bạn cũ, nên vào cung chào hỏi."
"Hả?"
Từ ái trong mắt của Thái hậu trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, bắn tianhìn bén nhọn về phía Liên Kiều, "Cách Tát thần y?"
Ha ha, ánh mắt của Thái hậu này cũng biến đổi quá nhanh đi, quả nhiên là gừngcàng già càng cay, ở xã hội phong kiến muốn tu luyện đến cấp bậc Thái hậu này sợrằng đã là Lão Yêu ngàn năm rồi.
"Thái hậu nương nương cát tường!" Không biết làm sao chào hỏi, liền đem lờithoại nàng hay xem phim của triều Thanh lấy ra diễn cho hoàn hảo nhân vật.
Thái hậu rõ ràng kinh ngạc, địch ý trong mắt bắt đầu từ từ biến mất: "A, từmay mắn này khá là mới mẻ, cũng thực sự làm người ta vừa lòng.”
Nói nhảm, Đại Thanh triều người ta đã sử dụng mấy trăm năm rồi, đương nhiênlà lời thoại đã được chứng nhận bằng cấp đàng hoàng. Không làm vui lòng người tasao được.
"Tạ nương nương khen ngợi, tiểu nữ tử Liên Kiều tham kiến thái hậu nươngnương!" Liên Kiều ngọt ngào hành lễ.
"Ừ, miễn lễ." Thái hậu khí độ ung dung cao quý.
"Tạ Thái hậu!" Tới cổ đại đã lâu, điều gì thì còn chưa thuộc, chứ loại nétmặt của nô tài này nàng đã học đủ mười phần, cổ đại thật không phải là địaphương dễ lăn lộn.
"Ngươi là thần y?" Thái hậu quan sát nàng hỏi.
Liên Kiều lúng túng cười một tiếng nói: "Biết chút ít về thuốc, còn về từthần y chỉ là do mọi người cất nhắc ."
Thái hậu sáng tỏ gật đầu nói: "Nếu đã là thần y, chắc hẳn có chút bản lãnh,hôm nay xin mời thần y cho đến xem mạch giùm ai gia một chút!"
Ách, Thái hậu này không phải khôn khéo bình thường, là la hay ngựa muốn thôngqua mắt bà ta cũng không phải chuyện dễ, xem ra là muốn kiểm tra nàng !
“Bên ngoài gió lạnh, mời thái hậu bước vào phòng chẩn mạch, có được khôngkhông?" Liên Kiều chỉ đành phải trơ mặt ra cười theo.
"Không cần, lát nữa hãy đến Phượng Nghi các ." Nói xong liền rung một thânchâu báu rời đi.
Liên Kiều lấy lại tinh thần, nhìn về phía Long Tiêu, lúng túng mở miệng:"Thái hậu có ý gì thế?"
Long Tiêu nhún vai nói: "Bảo ngươi đến xem bệnh...!"
Gật đầu, cau mày, thì thầm: "Thái hậu có bệnh gì vậy nhỉ?"
Bên tai bất chợt nóng lên, môi của Long Tiêu ghé vào vành tai nàng, hơi thởấm áp phất vào lỗ tai: "Không có bệnh!"
Hả?
Không biết lời nói của Long Tiêu là thật hay giả, nhưng Thái hậu tuyệt đối làmột chủ nhân không dễ gì phục vụ. Chuyện xem chẩn cũng chỉ có thể đi một bướctính một bước rồi. Chỉ là, ở nơi này là hoàng cung Lương Quốc, mặc dù nàng chắcchắn mình sẽ không chết, nhưng muốn kiếm sống ở trong địa bàn của người ta,ngoài việc tỏ ra uyên bác, nhưng cũng không làm ra vẻ quá xuất sắc, nếu chủ nhânnơi này không muốn gặp ngươi, đương nhiên sẽ nghĩ đủ cách ngược ngươi như thếnào thì ngược, chỉ cần không chết ngươi là được. Vì an toàn cùng cuộc sống thoảimái của mình, Liên Kiều quyết định làm tiểu nhân một lần.
Một lúc lâu sau Liên Kiều ngoan ngoãn xuất hiện tại Phượng Nghi các xem chẩncho Thái hậu. Cẩn thận bắt mạch hai mươi phút, mạch tượng không nổi không chìm,hòa hoãn có lực, quả nhiên không cảm nhận được thái hậu có bệnh gì, Long Tiêukhông có lừa gạt nàng. Xem xét lại, nàng cảm thấy Thái hậu này thật sự lợi hại,đem thân thể không bệnh đến bảo nàng xem chẩn, người bình thường vì muốn biểuhiện y thuật của mình tuyệt đối không phải là hư danh, đương nhiên từ không bệnhsẽ nói ra thành có bệnh, như vậy sẽ bị lộ tẩy rồi.
Sửa sang lại làn váy, Liên Kiều cố làm ra vẻ thâm trầm: "Thân thể của Tháihậu thực ra không có bệnh, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Nằm ở trên giường, mắt phượng Thái hậu lạnh lẽo.
Mắc câu rồi! Nhanh chóng liếc Thái hậu một cái, Liên Kiều rủ mi khiêm nhườngnói: "Thái hậu có thường cảm thấy đầu có chút đau và hay choáng váng haykhông?"
Thái hậu cau mày, ngừng một chút nói: "Không sai, vậy thì sao?"
Nhẹ cong khóe miệng, Liên Kiều vẫn khẽ nhún nhường: "Thái hậu bị chính là tâmbệnh!"
Nữ nhân trong cung có thể ò đến vị trí Thái hậu cao chót vót này đương nhiêncó tâm cơ cực kỳ tâm cơ thâm trầm, giỏi về luồn cúi nhất định không phải ngườithường có thể tưởng tượng ra được, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu, nhưnghàng năm do dùng não quá độ luôn sẽ không tránh được tình huống sẽ có chút đaunửa đầu, trên căn bản đó chính là kết quả của vỏ đại não bị kích thích quá độ,Liên Kiều chính là nhắm trúng vào điểm này, tấn công vào nhược điểm của bàta.
"Nếu thế, thì phải chữa như thế nào?" Thái hậu rốt cuộc dao động.
Liên Kiều cười thầm trong lòng, ngoài mặt lặng lẽ nói: "Thái hậu lo nước lodân, lòng mang thiên hạ, lao tâm phí công, nên chứng đau dầu này của ngài chínhlà kết quả tâm thần mệt mỏi, hơn nữa sẽ ảnh hưởng cực lứn đến dung nhan của nữnhân, sẽ sớm già. . . . . ."
"Không sai, ai gia xác thực cảm thấy mấy năm nay già cực kì mau!" Nữ nhân sợnhất là già, nên câu nói này của Liên Kiều đã chọc trúng điểm yếu của Tháihậu
Liên Kiều nịnh nọt nói: "Thái hậu yên tâm, tiểu nữ tử có một phương thuốc bítruyện, nguyện vì Thái hậu cống hiến phần sức lực nhỏ bé."
"Thật sao?" Ánh mắt của Thái hậu cũng sáng, lấp lánh phát ra tia sángxanh.
"Toa thuốc này, chẳng những có thể khiến dung nhan của Thái hậu toả sáng,giảm bớt nếp nhăn, hơn nữa còn có thể làm cho ngài thả lỏng tinh thần, giảm bớtáp lực, nhức đầu cũng không thuốc mà tự khỏi."
Tâm nguyện lớn nhất của nữ nhân đó chính là trẻ mãi không già, nên lời nóinày của Liên Kiều đã khiến Thái hậu vui mừng không thôi, lập tức lệnh cho LiênKiều chuẩn bị phương thuốc mỹ dung.
Là một chuyên viên dinh dưỡng của thế kĩ hai mươi mốt, đối với các loại bítruyền bồi trong dưỡng ngoài, bổ huyết dưỡng nhan, Liên Kiều có thể nói hạ bútthành văn, là tuyệt đối quyền uy!
Dùng nước ép dây mướp, nước ép dưa chuột, tường vi lộ cũng tinh hoa các loạithực vật thêm lòng trắng trứng gà điều chế ra một bình lớn mặt nạ dưỡng da, ngựdụng suối nước nóng ở trong hoàng cung làm thành một SPA dưỡng da cho Thái hậu,bắt đầu từ ngày đầu tiên đã thấy được hiệu quả rõ rệt, Thái hậu thấy cực kì cótác dụng nên hạ lệnh cứ hai đến ba ngày phải đến chữa trị cho bà ta. Liên Kiềulúc này đã có thể phát huy sở trường chuyên nghiệp của nàng ở thế kỉ hai mươimốt, điều chế các loại thực phẩm dưỡng nhan vừa ăn ngon lại vừa làm đẹp da, đemvị thái hậu nào đó vui vẻ đến mức chỉ còn thiếu mỗi việc đem nàng tịch thu làmcon gái nuôi. Tiếp theo thỉnh thoảng nàng lại chế ra lại kem lột mụn nhẹ cho cácphi tần, càng thêm rất được các gia nhân ở chốn hậu cung thích thú. Bên tronghoàng cung Đại Lương, cuộc sống sau khi bị cướp của Liên Kiều có thể nói hòabuồm xuôi gió. Mà ở đại mạc mênh mông bát ngát, có một nam nhân cũng đang phátđiên tìm nàng.
Chương 34: điên cuồng
"Có tin tức của thái tử phi chưa?" Trong quân trướng, đôi mắt của Mục Sa TuHạ hiện đầy tơ máu, đã không nhìn ra màu xanh vốn có thuở xưa, đỏ đến mức có thểthấm ra máu, hai mắt trong đêm tối giống như một đầu dã thú nguy hiểm.
Tiểu binh hồi báo sớm đã bị sát khí tản mát ra từ toàn thân của Mục Sa Tu Hạlàm sợ đến mức hai chân như nhũn ra, vốn là quỳ trên mặt đất, hôm nay càng thêmđặt mông ngồi bệt trên gót chân, dù là sợ, nhưng tin tức làm hắn chết không cóchỗ c
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
2026/7105