Tiểu thuyết Làn Váy Lay Động-full
Lượt xem : |
g.
“Lên xe.”
Đắm chìm ở đau thương Lăng Lung còn ngồi bệt trên mặt đất, cô đơn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào mấy con kiến xấu số đang vô tình đi lạc, oán giận.
“Mình sắp đến muộn, bị muộn rồi –“
“Bé con, lên xe!” Lần này, tiếng nói thuần hậu có vẻ không kiên nhẫn, còn thưởng cho nàng một cái đá nhẹ, in một dấu chân thật to trên nền váy đen của nàng.
Đá đá này, nhưng thật ra đem nàng đá hoàn hồn. “Í, anh tại sao lại ở đây?” Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, như vừa tỉnh mộng,, ngơ ngác nhìn Hướng Cương đột nhiên xuất hiện.
Quái, vì sao mỗi lần nàng gặp khó khăn, hắn đều có thể đúng lúc xuất hiện?
Hướng Cương không nói rõ nguyên nhân, ngược lại vươn tay.”Đem túi sách cho anh.”
Nàng không phản kháng, ngoan ngoãn đưa túi sách, hé ra gương mặt vô tội nhìn hắn.
“Leo lên đi, anh đưa em đến trường.” Hướng Cương tuyên bố, thoáng nghiêng đầu, ý bảo nàng lên xe.
Lăng Lung chậm rãi đứng dậy, không có mừng rỡ như điên nhảy phốc lên xe, ngược lại đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt to trong suốt nhìn sau chổ ngồi lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chần chờ.
“Tai sao còn chưa lên? Cứ kéo dài thời gian mãi, em sẽ bị muộn thật đó.”
“A -- Trường học quy định, không thể chở hai trên xe đạp –“
Hướng Cương trợn trắng mắt.
“Như vậy, em cũng định bỏ buổi thi đầu tiên, ôm một quả trứng to trở về à?”
Nghĩ đến khả năng phản ứng của lão mẹ, nàng sợ run cả người, lập tức quyết định đem nội quy trường học ném lên đến chín từng mây đi, mạo hiểm làm một học sinh không tốt một lần. Hai tay nàng đè lên bả vai rộng lớn của hắn, thân mình nhỏ nhắn hướng lên trên thân hắn ôm chặt, dễ dàng liền nhay lên chổ ngồi, vừa mới ngồi xong, xe đã giống như mũi tên đã giương sẵn, phóng vụt đi.
Tiếng gió ở bên tai gào thét, tốc độ xe cực nhanh, hai bên cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau.
“Này, anh chạy nhanh một chút nữa được không!” Nàng một lần nữa tỉnh táo lại, còn dày da mặt hơn yêu cầu hắn, vừa nhìn đồng hồ, càng lúc càng khẩn trương. “Nhanh chút, nhanh chút, em sắp muộn rồi!” Tiết thi thứ nhất, là môn toán học là nàng đau đầu nhất!
Phía trước đèn đỏ sáng lên, Hướng Cương dừng xe lại, quay đầu nhìn nàng, mâu quang lóe ra mà chói mắt. Gương mặt ngăm đen kia dựa vào nàng gần thật gần, hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng phớt qua da thịt của nàng, mang đến một trận tô ngứa, nàng không tự chủ được ngừng thở.
Bỗng dưng, hắn nhếch môi cười.
Nụ cười kia, làm cho trái tim nàng đập loạn nhịp, đôi gò má đỏ hồng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Rồi mới, Hướng Cương mở miệng.
“Bé con.”
“Hả?” Nàng mờ mịt đáp, nhìn đôi môi đẹp kia cử động, trong lòng như bị con bướm hay cánh chim nhẹ nhàng lướt qua, có một trận lại một trận xôn xao không thể giải thích được.
“Thì ra, em lại nặng như vậy…”
Hắn kinh ngạc nói nhỏ, như là phát hiện cái bí mật trọng đại gì, còn hơi chút lùi về phía sau, ánh mắt làm càn cao thấp đánh giá nàng, như là muốn xem thân thể mềm mại dưới bộ đồng phục kia, có bao nhiêu kí thịt.
Oanh!
Tức giận đột nhiên bùng nổ, đem tất cả những xôn xao, bối rối cùng e lệ đều biến mất không thấy tung tích, Lăng Lung hít sâu một hơi, buồn bực vung tay lên, bát, bát, bát, bát một trận loạn đánh, thưởng hắn một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng. Người kia, cư nhiên dám cùng một cô gái mảnh mai yếu đuối đùa những việc như thế!
Tạm thời nghĩ tình ở Hướng Cương còn có chút giá trị lợi dụng, nàng cần dựa vào hắn đưa đến trường, mới có thể tới trường học trước khi cuộc thi bắt đầu, thế này mới miễn cưỡng tha cho hắn một mạng. Nếu không, chỉ bằng câu nói đùa này của hắn, hắn không bị bàn tay nhỏ bé của nàng bóp chết, cũng sẽ bị cái miệng nhỏ nhắn của nàng cắn chết.
Xe một đường chạy nhanh như điện chớp, ngay cả khi bị dừng vì mấy lần đèn đỏ, tiêu phí thời gian nhiều hơn so với bình thường, rốt cuộc cũng đã vào vườn trường, bắt kịp cuộc thi.
Khu vực giữ xe không một bóng người, nhưng thật ra đã đầy xe dựng ở đó, Lăng Lung khẩn trương vô cùng nhìn chung quanh, chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện.
Cũng may, người dám can đảm ngủ muộn vào kì thi cuối học kì, dường như chỉ có một mình nàng. Phần lớn, vào sáng sớm, đã tụ tập đông đủ, khẩn trương ở trong lớp học, nơm nớp lo sợ chuẩn bị cuộc thi.
Đợi khi xe ngừng hẳn, nàng liền nhảy xuống xe, cũng không quay đầu lại chạy nhanh về phía trước, tiến phòng vào học.
“Em không cần túi sách ?” Phía sau lưng truyền đến thanh âm.
Túi sách?
Nàng đột nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn trừng trừng hai tay rỗng tuếch, lúc này mới nhớ tới, túi sách còn ở trong tay của Hướng Cương, Nàng thấp kêu một tiếng, vội vàng quay đầu.
“A, đưa cho em nhanh lên –” Động tác quá mạnh, câu nói chưa hoàn, nàng đã mất đà ngã hẳn vào lòng của Hướng Cương, thân mình mềm mại nhỏ nhắn ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn, da thịt cùng da thịt trong lúc đó, chỉ cách mấy tầng mỏng manh của vải dệt, dán sát vào nhau chặt chẻ.
Thân hình Hướng Cương thừa nhận một xung lượng va chạm mạnh mẽ nhất, cả người lại vẫn bất động như núi, không hề chịu ảnh hưởng chút gì. Hắn vươn bàn tay to mạnh mẽ, đỡ lấy thắt lưng của nàng, phòng ngừa nàng bởi vì phản tác dụng lực mà té ngã.
“A, thật có lỗi thật có lỗi......” Nàng lắp bắp, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đưa về phía trước chặn lại, dán sát vào trong ngực hắn. Lòng bàn tay cảm ứng được độ ấm cực nóng, làm cho trong lòng nàng nhịp tim bắt đầu không an phận.
Ưm, chẳng lẽ là nàng tối hôm qua thức đêm học bài, đem đầu óc học đến xảy ra vấn đề? Bằng không vì sao hôm nay luôn bị ánh mắt của Hướng Cương trêu chọc không ngừng mặt đỏ tim đập, thậm chí còn cảm thấy, bàn tay của hắn đặt ở trên lưng nàng, độ ấm cũng có chút không tầm thường......
Nàng cau mày, khó hiểu ngước cái đầu nhỏ lêm, đôi mắt to tròn lúng liếng như bị chìm sâu vào đôi mắt đen u ám của hắn.
Hướng Cương cúi đầu, yên lặng xem kỹ nàng, trên bạc môi có ý cười không thể giải thích được. Có kinh nghiệm lúc trước, nàng khắc chế không cho gương mặt lại đỏ lên, ngược lại lui về phía sau một chút, hồ nghi cảnh giác nhìn hắn.
“Nhìn cái gì vậy? Hay anh lại muốn nhéo mặt của em? Hay là muốn nói em tại sao lại mập quá ? Hoặc, là muốn nói thể trọng của em so với anh...... Oa!” Nói còn chưa nói xong, bên hông nàng căng thẳng, mất đi trọng tâm khuynh đảo về phía trước một lần nữa ngã trở vào trong lòng hắn. “Anh làm cái gì anh, hại em thiếu chút nữa......” Nàng tức giận mắt hạnh trợn lên.
Một bàn tay ngăm đen nhẹ nhàng khéo léo giữ chặt lấy nàng, trước khi nàng cất tiếng lên tiếp tục mắng hắn, hắn đã cúi thấp đầu xuống, bá đạo che lại đôi môi đỏ mọng lải nhải đang của nàng.
Hơi thỏ nam tính nóng ấm, đem nàng hoàn toàn vây quanh ở trong đó, nàng không thể nhúc nhích, thậm chí còn không thể hô hấp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Đây là một nụ hôn thực sự.
Hướng Cương nhấm nháp trên đôi môi non mềm nhất của nàng, hạ xuống ấn ký của hắn, rồi sau đó đột nhiên giống như lúc bắt đầu, bạc môi tàn sát bừa bãi thối lui, chỉ để lại môi nàng hơi hơi đau và sưng.
Ông trời, đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn -- hôn nàng?
Hắn hôn nàng!
Hướng Cương cư nhiên hôn nàng?!
Chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, cho dù hắn hôn xong, Lăng Lung vẫn là sợ tới mức hai mắt đăm đăm nhìn, duy trì trạng thái hóa thạch, đôi môi đỏ mọng sưng mở ra há hốc quên khép lại.
“Anh—”Nàng cứng họng, trong đầu loạn rừng rực.
“Bé con, đây là học phí.”
“A?”
“Nụ hôn này, là toàn bộ học phí năm nay anh dạy kèm.” Hướng Cương nhẹ giọng giải thích, thanh âm ấm áp mềm mại như tơ lụa, ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên đôi gò má mịn màng của nàng, nhếch môi cười nhẹ, bộ dáng ớt vô lại, làm cho lòng của nàng lại là một trận co rút nhanh.
Tiếng chuông vào lớp lại vang lên, giống như được truyền đến từ một nới rất xa, vườn trường lại một trận xôn xao, các học sinh nối đuôi nhau tiến vào phòng học, bắt đầu nhận lần kiểm tra cuối cùng của năm học này.
Hắn nhướng đôi mày rậm, lại duỗi tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhẹ đôi gò má phấn nộn của nàng, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hoàn toàn mấy chuyện xấu.
“Anh đi trước. Em cũng đừng ngẩn người lâu lắm, nhớ rõ nhanh chút đi vào phòng thi nha.” Ngón cái của hắn lướt qua đôi môi đỏ mọng phấn của nàng, trở về chỗ cũ chỗ ngọt ngào nhất. “Bé con, nợ này của chúng ta đã thanh toán xong, đa tạ em hân hạnh chiếu cố.” Sau khi bỏ lại một nụ cười tà xấu xa, hắn thế này mới xoay người rời đi.
Lăng Lung như cũ ngây ra như phỗng.
Sự rung động vẫn còn làm cho nàng không thể nhúc nhích, mà bóng dáng mạnh mẽ cao lớn kia càng đi càng xa, trong chốc lát, bước ra khỏi chổ giữ xe, biến mất ở ngoài tầm mắt của nàng.
Tên ác liệt kia, cư nhiên vì lý do vớ vẩn như vậy, đoạt đi nụ hôn đầu tiên trân quý nhất của một cô gái!?
Cái giá phải trả này thật sự quá đắt, quả thực gần như là vơ vét tài sản! Chỉ là Hướng Cương tiên hạ thủ vi cường, nàng căn bản không có cơ hội lựa chọn, đôi môi cũng đã bị hắn hoàn toàn cắn mút nhấm nháp. Khi hắn rời đi thậm chí còn huýt sáo vang, đắc ý giống như tên thổ phỉ vừa cướp món gì quý giá lắm vậy!
Này, nàng muốn giết hắn! Nàng muốn dùng tay nhào nặn hắn thành một khối, sẽ đem xương cốt hắn rút ra hết, ném vào lửa làm củi đốt! Nàng muốn...... Nàng muốn......
Tức giận tiếng thét chói tai truyền ra từ chổ gửi xe, quanh quẩn ở khu vườn trường yên tĩnh, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không tiêu tan.
xxx xxx xxx
Đương nhiên là phải như vậy, cuộc thi toán học lần đó, Lăng Lung thi thê thảm vô cùng.
Đôi môi của nàn vừa sưng vừa đau, trong lòng lộn xộn, đề thi cứ bay qua bay lại trước mắt nàng, đều hóa thành nụ cười vô lại của Hướng Cương, trong đầu nàng tràn ngập các hình phạt tàn nhẫn nhất, căn bản không có tâm trí vào bài thi, thậm chí ngay cả tiếng chuông vang tan học, bạn đồng học thu bài thi của nàng, nàng cũng không có phát giác.
Lòng không có chuyên tâm kết quả đương nhiên là, là bài thi làm cho người ta nhìn thấy mà kinh tâm một con không to tướng đỏ thẳm!
Nàng thật vô cùng muốn cầm cái dao thái thịt kia, một đường phóng đi Hướng gia, đem cái tên đã đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng, lại hại toán học của nàng thê thảm, băm hắn, nghiền nát hắn thành thịt vụn.
Nhưng mà, nàng vẫn ngại ở Đài Loan vẫn còn luật pháp, giết người phải đền mạng, không muốn ăn cơm nhà tù, nên nàng chỉ có thể đè nén xuống lửa giận đầy ngập, nghiến răng nghiến lợi đi tới lui ở trong phòng, trốn vào chăn bông thét chói tai, phát tiết toàn bộ phẫn nộ.
Vừa mới bắt đầu, nàng tức giận không muốn thấy hắn, về sau đến, nàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thấy được hắn.
Sau khi tốt nghiệp khảo, hắn bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị kì thi chuyển cấp, chuyên chú vùi đầu vào sách vở, nụ hôn nơi chỗ gửi xe kia,, thành một cái dấu chấm tròn.
Hướng Cương tốt nghiệp vào tháng sáu năm ấy.
Từ nay về sau, hắn cùng với nàng thành hai đường thẳng song song, thân ảnh cao lớn kia, hoàn toàn biến mất bên cạnh nàng, không còn có người lợi dụng hay vuốt ve đôi gò má của nàng, không còn có ai luôn mơ ước cơm trưa của nàng, càng không ai da mặt đủ dày, ở lại trên bàn cơm của Lăng gia, tận hứng hưởng thụ thức ăn tuyệt vời do nàng làm ra.
Nghỉ hè chấm dứt, ngày khai giảng hàng năm lại diễn ra, nàng lại chạy xe đạp đến trường.
Sáng sớm trấn nhỏ im lặng, gần như cả con phố vẫn còn đang say ngủ, nàng một đường thông suốt không bị ngăn trở, thuận lợi chạy xe vào vườn trường, không có gặp gỡ ai đó chạy như bay truy đuổi, cũng không có nghe thấy tiếng hét lên quen thuộc. Cái tên vô lại kia, đã sớm rời đi trấn nhỏ này, rời đi tầm mắt của nàng, không bao giờ sẽ xuất hiện nữa.
Nàng hẳn là muốn mừng rỡ như điên, hẳn là vì quá vui mừng mà khóc, thậm chí hẳn là mang pháo đến, long trọng chúc mừng từ nay về sau sau khi thoát ly khổ hải.
Chính là, mỗi khi nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Hướng Cương, nàng không còn cảm thấy cao hứng nổi, trong lòng còn truyền đến từng trận đau đớn như những mũi kim đang đâm sâu vào trái tim của nàng.
Đó là cái cảm xúc gì vậy, là thất vọng sao?
Hay là từ lúc nàng chào đời tới nay, chưa từng có cảm giác nhớ nhung này?
Chương 5
Nếu đây là ghi lại thời niên thiếu của nàng, như vậy chuyện xưa sẽ đ
“Lên xe.”
Đắm chìm ở đau thương Lăng Lung còn ngồi bệt trên mặt đất, cô đơn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào mấy con kiến xấu số đang vô tình đi lạc, oán giận.
“Mình sắp đến muộn, bị muộn rồi –“
“Bé con, lên xe!” Lần này, tiếng nói thuần hậu có vẻ không kiên nhẫn, còn thưởng cho nàng một cái đá nhẹ, in một dấu chân thật to trên nền váy đen của nàng.
Đá đá này, nhưng thật ra đem nàng đá hoàn hồn. “Í, anh tại sao lại ở đây?” Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, như vừa tỉnh mộng,, ngơ ngác nhìn Hướng Cương đột nhiên xuất hiện.
Quái, vì sao mỗi lần nàng gặp khó khăn, hắn đều có thể đúng lúc xuất hiện?
Hướng Cương không nói rõ nguyên nhân, ngược lại vươn tay.”Đem túi sách cho anh.”
Nàng không phản kháng, ngoan ngoãn đưa túi sách, hé ra gương mặt vô tội nhìn hắn.
“Leo lên đi, anh đưa em đến trường.” Hướng Cương tuyên bố, thoáng nghiêng đầu, ý bảo nàng lên xe.
Lăng Lung chậm rãi đứng dậy, không có mừng rỡ như điên nhảy phốc lên xe, ngược lại đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt to trong suốt nhìn sau chổ ngồi lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chần chờ.
“Tai sao còn chưa lên? Cứ kéo dài thời gian mãi, em sẽ bị muộn thật đó.”
“A -- Trường học quy định, không thể chở hai trên xe đạp –“
Hướng Cương trợn trắng mắt.
“Như vậy, em cũng định bỏ buổi thi đầu tiên, ôm một quả trứng to trở về à?”
Nghĩ đến khả năng phản ứng của lão mẹ, nàng sợ run cả người, lập tức quyết định đem nội quy trường học ném lên đến chín từng mây đi, mạo hiểm làm một học sinh không tốt một lần. Hai tay nàng đè lên bả vai rộng lớn của hắn, thân mình nhỏ nhắn hướng lên trên thân hắn ôm chặt, dễ dàng liền nhay lên chổ ngồi, vừa mới ngồi xong, xe đã giống như mũi tên đã giương sẵn, phóng vụt đi.
Tiếng gió ở bên tai gào thét, tốc độ xe cực nhanh, hai bên cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau.
“Này, anh chạy nhanh một chút nữa được không!” Nàng một lần nữa tỉnh táo lại, còn dày da mặt hơn yêu cầu hắn, vừa nhìn đồng hồ, càng lúc càng khẩn trương. “Nhanh chút, nhanh chút, em sắp muộn rồi!” Tiết thi thứ nhất, là môn toán học là nàng đau đầu nhất!
Phía trước đèn đỏ sáng lên, Hướng Cương dừng xe lại, quay đầu nhìn nàng, mâu quang lóe ra mà chói mắt. Gương mặt ngăm đen kia dựa vào nàng gần thật gần, hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng phớt qua da thịt của nàng, mang đến một trận tô ngứa, nàng không tự chủ được ngừng thở.
Bỗng dưng, hắn nhếch môi cười.
Nụ cười kia, làm cho trái tim nàng đập loạn nhịp, đôi gò má đỏ hồng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Rồi mới, Hướng Cương mở miệng.
“Bé con.”
“Hả?” Nàng mờ mịt đáp, nhìn đôi môi đẹp kia cử động, trong lòng như bị con bướm hay cánh chim nhẹ nhàng lướt qua, có một trận lại một trận xôn xao không thể giải thích được.
“Thì ra, em lại nặng như vậy…”
Hắn kinh ngạc nói nhỏ, như là phát hiện cái bí mật trọng đại gì, còn hơi chút lùi về phía sau, ánh mắt làm càn cao thấp đánh giá nàng, như là muốn xem thân thể mềm mại dưới bộ đồng phục kia, có bao nhiêu kí thịt.
Oanh!
Tức giận đột nhiên bùng nổ, đem tất cả những xôn xao, bối rối cùng e lệ đều biến mất không thấy tung tích, Lăng Lung hít sâu một hơi, buồn bực vung tay lên, bát, bát, bát, bát một trận loạn đánh, thưởng hắn một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng. Người kia, cư nhiên dám cùng một cô gái mảnh mai yếu đuối đùa những việc như thế!
Tạm thời nghĩ tình ở Hướng Cương còn có chút giá trị lợi dụng, nàng cần dựa vào hắn đưa đến trường, mới có thể tới trường học trước khi cuộc thi bắt đầu, thế này mới miễn cưỡng tha cho hắn một mạng. Nếu không, chỉ bằng câu nói đùa này của hắn, hắn không bị bàn tay nhỏ bé của nàng bóp chết, cũng sẽ bị cái miệng nhỏ nhắn của nàng cắn chết.
Xe một đường chạy nhanh như điện chớp, ngay cả khi bị dừng vì mấy lần đèn đỏ, tiêu phí thời gian nhiều hơn so với bình thường, rốt cuộc cũng đã vào vườn trường, bắt kịp cuộc thi.
Khu vực giữ xe không một bóng người, nhưng thật ra đã đầy xe dựng ở đó, Lăng Lung khẩn trương vô cùng nhìn chung quanh, chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện.
Cũng may, người dám can đảm ngủ muộn vào kì thi cuối học kì, dường như chỉ có một mình nàng. Phần lớn, vào sáng sớm, đã tụ tập đông đủ, khẩn trương ở trong lớp học, nơm nớp lo sợ chuẩn bị cuộc thi.
Đợi khi xe ngừng hẳn, nàng liền nhảy xuống xe, cũng không quay đầu lại chạy nhanh về phía trước, tiến phòng vào học.
“Em không cần túi sách ?” Phía sau lưng truyền đến thanh âm.
Túi sách?
Nàng đột nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn trừng trừng hai tay rỗng tuếch, lúc này mới nhớ tới, túi sách còn ở trong tay của Hướng Cương, Nàng thấp kêu một tiếng, vội vàng quay đầu.
“A, đưa cho em nhanh lên –” Động tác quá mạnh, câu nói chưa hoàn, nàng đã mất đà ngã hẳn vào lòng của Hướng Cương, thân mình mềm mại nhỏ nhắn ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn, da thịt cùng da thịt trong lúc đó, chỉ cách mấy tầng mỏng manh của vải dệt, dán sát vào nhau chặt chẻ.
Thân hình Hướng Cương thừa nhận một xung lượng va chạm mạnh mẽ nhất, cả người lại vẫn bất động như núi, không hề chịu ảnh hưởng chút gì. Hắn vươn bàn tay to mạnh mẽ, đỡ lấy thắt lưng của nàng, phòng ngừa nàng bởi vì phản tác dụng lực mà té ngã.
“A, thật có lỗi thật có lỗi......” Nàng lắp bắp, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đưa về phía trước chặn lại, dán sát vào trong ngực hắn. Lòng bàn tay cảm ứng được độ ấm cực nóng, làm cho trong lòng nàng nhịp tim bắt đầu không an phận.
Ưm, chẳng lẽ là nàng tối hôm qua thức đêm học bài, đem đầu óc học đến xảy ra vấn đề? Bằng không vì sao hôm nay luôn bị ánh mắt của Hướng Cương trêu chọc không ngừng mặt đỏ tim đập, thậm chí còn cảm thấy, bàn tay của hắn đặt ở trên lưng nàng, độ ấm cũng có chút không tầm thường......
Nàng cau mày, khó hiểu ngước cái đầu nhỏ lêm, đôi mắt to tròn lúng liếng như bị chìm sâu vào đôi mắt đen u ám của hắn.
Hướng Cương cúi đầu, yên lặng xem kỹ nàng, trên bạc môi có ý cười không thể giải thích được. Có kinh nghiệm lúc trước, nàng khắc chế không cho gương mặt lại đỏ lên, ngược lại lui về phía sau một chút, hồ nghi cảnh giác nhìn hắn.
“Nhìn cái gì vậy? Hay anh lại muốn nhéo mặt của em? Hay là muốn nói em tại sao lại mập quá ? Hoặc, là muốn nói thể trọng của em so với anh...... Oa!” Nói còn chưa nói xong, bên hông nàng căng thẳng, mất đi trọng tâm khuynh đảo về phía trước một lần nữa ngã trở vào trong lòng hắn. “Anh làm cái gì anh, hại em thiếu chút nữa......” Nàng tức giận mắt hạnh trợn lên.
Một bàn tay ngăm đen nhẹ nhàng khéo léo giữ chặt lấy nàng, trước khi nàng cất tiếng lên tiếp tục mắng hắn, hắn đã cúi thấp đầu xuống, bá đạo che lại đôi môi đỏ mọng lải nhải đang của nàng.
Hơi thỏ nam tính nóng ấm, đem nàng hoàn toàn vây quanh ở trong đó, nàng không thể nhúc nhích, thậm chí còn không thể hô hấp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Đây là một nụ hôn thực sự.
Hướng Cương nhấm nháp trên đôi môi non mềm nhất của nàng, hạ xuống ấn ký của hắn, rồi sau đó đột nhiên giống như lúc bắt đầu, bạc môi tàn sát bừa bãi thối lui, chỉ để lại môi nàng hơi hơi đau và sưng.
Ông trời, đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn -- hôn nàng?
Hắn hôn nàng!
Hướng Cương cư nhiên hôn nàng?!
Chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, cho dù hắn hôn xong, Lăng Lung vẫn là sợ tới mức hai mắt đăm đăm nhìn, duy trì trạng thái hóa thạch, đôi môi đỏ mọng sưng mở ra há hốc quên khép lại.
“Anh—”Nàng cứng họng, trong đầu loạn rừng rực.
“Bé con, đây là học phí.”
“A?”
“Nụ hôn này, là toàn bộ học phí năm nay anh dạy kèm.” Hướng Cương nhẹ giọng giải thích, thanh âm ấm áp mềm mại như tơ lụa, ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên đôi gò má mịn màng của nàng, nhếch môi cười nhẹ, bộ dáng ớt vô lại, làm cho lòng của nàng lại là một trận co rút nhanh.
Tiếng chuông vào lớp lại vang lên, giống như được truyền đến từ một nới rất xa, vườn trường lại một trận xôn xao, các học sinh nối đuôi nhau tiến vào phòng học, bắt đầu nhận lần kiểm tra cuối cùng của năm học này.
Hắn nhướng đôi mày rậm, lại duỗi tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhẹ đôi gò má phấn nộn của nàng, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hoàn toàn mấy chuyện xấu.
“Anh đi trước. Em cũng đừng ngẩn người lâu lắm, nhớ rõ nhanh chút đi vào phòng thi nha.” Ngón cái của hắn lướt qua đôi môi đỏ mọng phấn của nàng, trở về chỗ cũ chỗ ngọt ngào nhất. “Bé con, nợ này của chúng ta đã thanh toán xong, đa tạ em hân hạnh chiếu cố.” Sau khi bỏ lại một nụ cười tà xấu xa, hắn thế này mới xoay người rời đi.
Lăng Lung như cũ ngây ra như phỗng.
Sự rung động vẫn còn làm cho nàng không thể nhúc nhích, mà bóng dáng mạnh mẽ cao lớn kia càng đi càng xa, trong chốc lát, bước ra khỏi chổ giữ xe, biến mất ở ngoài tầm mắt của nàng.
Tên ác liệt kia, cư nhiên vì lý do vớ vẩn như vậy, đoạt đi nụ hôn đầu tiên trân quý nhất của một cô gái!?
Cái giá phải trả này thật sự quá đắt, quả thực gần như là vơ vét tài sản! Chỉ là Hướng Cương tiên hạ thủ vi cường, nàng căn bản không có cơ hội lựa chọn, đôi môi cũng đã bị hắn hoàn toàn cắn mút nhấm nháp. Khi hắn rời đi thậm chí còn huýt sáo vang, đắc ý giống như tên thổ phỉ vừa cướp món gì quý giá lắm vậy!
Này, nàng muốn giết hắn! Nàng muốn dùng tay nhào nặn hắn thành một khối, sẽ đem xương cốt hắn rút ra hết, ném vào lửa làm củi đốt! Nàng muốn...... Nàng muốn......
Tức giận tiếng thét chói tai truyền ra từ chổ gửi xe, quanh quẩn ở khu vườn trường yên tĩnh, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không tiêu tan.
xxx xxx xxx
Đương nhiên là phải như vậy, cuộc thi toán học lần đó, Lăng Lung thi thê thảm vô cùng.
Đôi môi của nàn vừa sưng vừa đau, trong lòng lộn xộn, đề thi cứ bay qua bay lại trước mắt nàng, đều hóa thành nụ cười vô lại của Hướng Cương, trong đầu nàng tràn ngập các hình phạt tàn nhẫn nhất, căn bản không có tâm trí vào bài thi, thậm chí ngay cả tiếng chuông vang tan học, bạn đồng học thu bài thi của nàng, nàng cũng không có phát giác.
Lòng không có chuyên tâm kết quả đương nhiên là, là bài thi làm cho người ta nhìn thấy mà kinh tâm một con không to tướng đỏ thẳm!
Nàng thật vô cùng muốn cầm cái dao thái thịt kia, một đường phóng đi Hướng gia, đem cái tên đã đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng, lại hại toán học của nàng thê thảm, băm hắn, nghiền nát hắn thành thịt vụn.
Nhưng mà, nàng vẫn ngại ở Đài Loan vẫn còn luật pháp, giết người phải đền mạng, không muốn ăn cơm nhà tù, nên nàng chỉ có thể đè nén xuống lửa giận đầy ngập, nghiến răng nghiến lợi đi tới lui ở trong phòng, trốn vào chăn bông thét chói tai, phát tiết toàn bộ phẫn nộ.
Vừa mới bắt đầu, nàng tức giận không muốn thấy hắn, về sau đến, nàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thấy được hắn.
Sau khi tốt nghiệp khảo, hắn bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị kì thi chuyển cấp, chuyên chú vùi đầu vào sách vở, nụ hôn nơi chỗ gửi xe kia,, thành một cái dấu chấm tròn.
Hướng Cương tốt nghiệp vào tháng sáu năm ấy.
Từ nay về sau, hắn cùng với nàng thành hai đường thẳng song song, thân ảnh cao lớn kia, hoàn toàn biến mất bên cạnh nàng, không còn có người lợi dụng hay vuốt ve đôi gò má của nàng, không còn có ai luôn mơ ước cơm trưa của nàng, càng không ai da mặt đủ dày, ở lại trên bàn cơm của Lăng gia, tận hứng hưởng thụ thức ăn tuyệt vời do nàng làm ra.
Nghỉ hè chấm dứt, ngày khai giảng hàng năm lại diễn ra, nàng lại chạy xe đạp đến trường.
Sáng sớm trấn nhỏ im lặng, gần như cả con phố vẫn còn đang say ngủ, nàng một đường thông suốt không bị ngăn trở, thuận lợi chạy xe vào vườn trường, không có gặp gỡ ai đó chạy như bay truy đuổi, cũng không có nghe thấy tiếng hét lên quen thuộc. Cái tên vô lại kia, đã sớm rời đi trấn nhỏ này, rời đi tầm mắt của nàng, không bao giờ sẽ xuất hiện nữa.
Nàng hẳn là muốn mừng rỡ như điên, hẳn là vì quá vui mừng mà khóc, thậm chí hẳn là mang pháo đến, long trọng chúc mừng từ nay về sau sau khi thoát ly khổ hải.
Chính là, mỗi khi nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Hướng Cương, nàng không còn cảm thấy cao hứng nổi, trong lòng còn truyền đến từng trận đau đớn như những mũi kim đang đâm sâu vào trái tim của nàng.
Đó là cái cảm xúc gì vậy, là thất vọng sao?
Hay là từ lúc nàng chào đời tới nay, chưa từng có cảm giác nhớ nhung này?
Chương 5
Nếu đây là ghi lại thời niên thiếu của nàng, như vậy chuyện xưa sẽ đ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
850/4431