Tiểu thuyết Làn Váy Lay Động-full
Lượt xem : |
?”
Có người vội vã phản ứng lại, ân cần liên thanh tiếp đón. “Đến đây, đến đây, đứng ở đầu hàng đi, con sẽ được thanh toán trước.”
Đề cử này lập tức được sự hưởng ứng nhiệt liệt, một hàng người day đặc vốn dĩ đang đứng trước mặt nàng, giống như một con đường ở giữa biển Hồng Hải nhanh chóng tách ra, xuất hiện một con đường thênh thang, đường đi đến quầy không có gì ngăn trở nữa.
“A, không cần, tôi theo mọi người cùng nhau xếp hàng là được rồi –“Lăng Lung thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu.
“Đừng khách khí !”
“Đúng vậy, đúng vậy, đều là người một nhà thôi!”
“Đừng lo lắng, chúng ta cũng không gấp.”
Mọi người thất chủy bát thiệt?, kiên trì muốn nàng nhận hảo ý này, ngay cả nhân viên phục vụ ở phía sau quầy cũng lộ ra mỉm cười thân thiết, nhìn nàng liên tiếp ngoắc.
Nàng không thể nề hà, chỉ phải cứng rắn da đầu, chân hơi run run tiến lên, luống cuống tay chân lấy ra hóa đơn cùng tiền thanh toán cước phí, để cho đối phương làm thủ tục công việc thanh toán.
Sau đó, thanh toán xong, nàng nắm lên biên lai cùng tiền lẻ, dưới ánh mắt mỉm cười của Hướng Cương, cùng với sự chú mục của mọi người, hoang mang chạy vội ra ngoài.
Nàng lấy vận tốc 50km/giờ lấy hết tốc lực mà chạy, nàng chồm tới trước thấy chú cún đáng đứng đón gió, hưng phấn le cái lưỡi đỏ hồng ra, thở phì phò.
Lăng Lung mắt nhắm mắt mở mà chạy thẳng về phía trước, trong lòng chỉ nghĩ một chuyện làm sao đào tẩu nhanh một chút.
Chính là, hăng hái đi được vài con đường, một chiếc xe hơi nhập khẩu màu bạc lóe sáng chói mắt liền từ phía sau chạy tới, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú làm cho nàng hồn phi phách tán xuất hiện ở phía sau cửa kính xe.
Nha, không cần đâu!
“Em không muốn nói chuyện với anh sao?” Hướng Cương nghiêng đầu chế nhạo, một tay khoát lên khối gỗ vuông hạch đào phía sau xe của nàng, dùng kỹ xảo khống chế xe cùng nàng song song.
“Không, không có –”Nàng hàm hồ trả lời, tay phải xoay mạnh, mạnh mẽ lên ga, chỉ kém không đem tay ga vặn gãy, chiếc xe máy liền vọt lên phía trước, cẩu cẩu vui vẻ lớn tiếng kêu ăng ẳng, nghĩ đến bọn họ đang đùa quan binh tróc cường đạo.
Hắn dễ dàng đuổi theo.
“Vậy tại sao chạy trốn nhanh như vậy?”
Này không công bằng! Hắn thay công cụ đi lại bằng xe hơi cao cấp, mà xe máy của nàng là lão già cũ kĩ thiếu tu sửa, thỉnh thoảng lại đình công không chịu chạy tiếp, hai người tiêu chuẩn kém nhiều lắm, nàng chỉ là hơi dùng tốc độ xe chạy nhanh thêm một chút, cũng đá không ra tên khổng lồ theo đuôi này.
“Tôi phải trở về chăm sóc chị dâu, chị ấy là phụ nữ có thai, thật sự mau đói.” Nàng nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhắc nhở chính mình đang trên ngã tư đường raastdds đông người, mà Hướng Cương lại là danh nhân ở quê nhà, nàng cho dù không thích hắn, cũng phải ứng phó hắn lích sự một chút.
Lão mẹ sớm có dặn dò, muốn nàng trong khoảng thời gian ở lại thị trấn này, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, duy trì lễ phép, không được đắc tội hàng xóm, đối với chuyện mai mối của bà gây trở ngại.
Dường như là biết nàng không dám trở mặt, Hướng Cương trên mặt thoáng nở nụ cười nhẹ,, tiếp tục cùng nàng bắt chuyện, ngón tay thon dài kia nhẹ nhịp nhịp ;ên vô lăng, nhịp đến mức thần kinh của nàng căng thẳng.
“Anh còn nghĩ đến, em là có ý định trốn anh.”
“Tôi không có.”
Di, đối thoại này rất quen thuộc!
“Như vậy, anh mời em uống cà phê.” Hắn dùng thanh âm bình tĩnh đề nghị, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia từ đề phòng chuyển sang hoảng sợ.
“Chúng ta nhiều năm không gặp, không bằng thừa dịp cơ hội này, ôn lại chuyện xưa một chút.”
“Ách, không cần, chị dâu bây giờ chắc đang đói bụng, tôi phải lập tức chạy trở về.” Quên đi quên đi, bọn họ trong lúc đó có chuyện xưa gì để ôn lại ? Nói sau, nàng một chút cũng không thích uống cà phê, chất lỏng tối như mực kia nàng uống không nổi!
Song song trong chốc lát, Lăng Lung từ đầu đến cuối không có biện pháp đột phá khỏi vòng vây, đang lúc nàng lo lắng cơ hồ muốn ôm con chó nhảy xuống xe chạy thoát thân, chiếc xe già cằn cỗi của cô bắt đầu phát ra tiếng ho khan khò khè, khí quản còn phun ra khói đen mù mịt, nàng càng nóng vội, khói đen phun ra càng nhiều, giống như sắp phát nổ.
Tiếp theo, lớn tuổi lực suy yếu, gió thổi tắt lửa, ở ngay đường chình, chính thức đình công.
Ông trời, chuyện xưa cũng tái diễn rất giông nhau đi?
“Chết tiệt, tên sao chổi sấu xa này, sớm không hư, muộn không hư, ngay tại lúc này lại xảy ra chuyện.” Nàng thì thào mắng, nghiêng đầu tựa vào chú cún con lông xù, ảo não than thở, dùng đầu lưỡi giúp nàng rửa mặt.
Một bên truyền đến tiếng vang, cửa xe xe hơi nhập khẩu mở rộng ra, thân ảnh cao lớn từng bước tới gần, nàng uể oải ngẩng đầu lên, bởi vì ánh mặt trời mãnh liệt mà nheo mắt lại.
Hướng Cương hướng nàng đi tới, đi lại thong dong, quả thực giống như con sói, chậm rãi bước đến, toàn thân cao thấp đều phát ra cổ lực lượng nguy hiểm.
Vốn dĩ nàng đã cảm thấy được, khi hắn trưởng thành dáng vẻ của hắn sẽ như thế này.
Lúc trước hình dáng tuấn lãng, trải qua lễ rửa tội của năm tháng, trở nên càng cao lớn phong độ mà nam tính hóa. Hướng Cương trước mặt nàng lúc này, xem ra khôn khéo giỏi giang, cường hãn mà có tự tin, thu hút ánh mắt chiêm ngưỡng của mọi người có tăng không giảm, giống như từ thuở nhỏ hắn là vật sáng, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mà miệng hắn bất giác nở lên nụ cười tà môn, làm cho da đầu nàng run lên, lập tức liền xác định, hắn trước mắt này khẳng định càng nguy hiểm hơn so với mười năm trước!
Lăng Lung cảnh giác nhìn hắn, mắt to trợn trừng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tới gần, phải vận dụng tất cả mọi sức lực mới áp chế cảm giác muốn quăng xe chạy trốn.
Nàng cũng phải phi thường cố gắng, mới có thể khắc chế đươc xúc động, cảm giác đang nấn ná trong đầu nàng mặt lại đỏ --
Nụ hôn nơi chỗ để xe kia, đã trở thành chuyện cũ cách nay hàng thế kỉ, Hướng Cương còn có nhớ hay không? Hay là nói, đối với hắn mà nói, nụ hôn nơi chốn ấy, chỉ là trò đùa giống như hai năm trước đây, một thủ đoạn thích đùa dai của hắn?
Nhiều năm qua như vậy, Lăng Lung vốn dĩ không có cơ hội hỏi, ngang nhiên vào một buổi sáng sớm của cuối kì thi năm đó, Hướng Cương vô tình nảy sinh lòng tham, hay là có có ý định dụ dỗ, dùng một cái lý do vớ vẩn, đã lừa nụ hôn đầu tiên của nàng.
Nụ hôn kia, làm nàng hoảng sợ hơn là e lệ.
Lúc bắt đầu nàng sợ đến ngây người, sau lại là một cơn giận dữ, cho đến thật lâu sau đó, khi khiếp sợ cùng phẫn nộ đều rút đi, đôi khi ngẫu nhiên trong giấc mơ của nàng, bất tri bất giác nàng lại nhớ đến nụ hôn đầy ấm áp của hắn, vòng tay ôm bá dạo của hắn làm dấy lên một cảm xúc kì diệu trong lòng nàng.
“Làm sao vậy?” Hướng Cương vừa đi đến trước mặt nàng, dưới ánh mặt trời thân ảnh của hắn phản chiếu lại thật cao thật to.
“Không có gì, chỉ là bệnh cũ. Mồi lửa của máy đôi khi lại trở chứng.” Nàng ôm lấy chú cún đang vặn vẹo lung tung trong lòng, cố tình trấn định, không để ý tới đôi má đang đỏ ửng lên, giống như không hề đỏ ửng vậy.
“Cần anh giúp em dắt đi sửa không?”
Hắn thập phần chu đáo hỏi, hiển nhiên không cho phép nàng từ chối.
Bất đắc dĩ Lăng Lung không chịu cảm kích, lập tức muốn cự tuyệt đề nghị của hắn, cái đầu nhỏ nhắn lắc lia lịa. “Không cần, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có người đên tận đây để sửa.”
Tiểu cừu của nàng cứ năm ba ngày lại trở chứng một lần,nàng sớm đà trở thành khách quen của tiệm sửa xe di động, tuy rằng lão bản đề nghị, tốt nhất nên thay cái cũ đổi cái mới, hoặc nên mua một cái xe khác, nhưng lúc này nàng đang thất nghiệp, nào có tiền nhàn rỗi mua xe mới? Dựa vào kinh tế suy tính, cho dù tiểu cừu lại cũ nát, tốt xấu vẫn là công cụ để đi lại duy hất của nàng, trước khi nó chính thức biến thành sắt vụ nàng vẫn còn phải nhờ nó.
“Như vậy, lên xe đi!” Hướng Cương nói đơn giản.
“A -- vì, vì sao phải lên xe?” Nàng cảnh giác sợ hãi hỏi, ánh mắt nhìn vào chiếc xe hơi kia, như là đang nhìn vào một con quái vật ăn thịt người, toàn thân không khỏi tự động co rúm lại, Chú chó con bị ôm thật chặt trong lòng, kháng nghị lưng tròng kêu to, nàng vội vàng buông tay.
“Em không phải đang gấp rút trở về chăm sóc chị dâu sao?” Hắn chậm rãi nhắc nhở, lộ ra tươi cười thân mật. “Anh có thể đưa em trở về.”
“Không cần.” Lăng Lung vội vàng lắc đầu. Hắn tươi cười, làm cho nàng toàn thân nổi da gà đều tự động đứng dậy.
Chỉ có một số người rất ít mới biết được Hướng Cương đều không phải là như bề ngoài hiền lành vô hại như vậy, mà thực không khéo, nàng chính là một trong số ít đó.
“Không nên khách khí, anh vẫn còn nhớ đường đến nhà em.” Hăn lại dùng chiêu đối lại nàng.
“Ách, tôi đã chuyển nhà.” Nàng thấp đầu, nhìn trừng trừng cái đầu xù lông trong lòng mình. Đối mặt với chuyện sống còn quan trọng này, nàng quyết định từ bỏ mọi thói quen thành thật lương thiện của ngày thường, cứng rắn mở to mắt nói dối.
“Không, em không có chuyển nhà.” Hướng Cương lẳng lặng phản bác, dùng ánh mắt nhìn chăm chú nàng.
“Anh làm sao mà biết được?” Một trận khí lạnh không biết từ đâu xông đến đánh úp lại, nàng cư nhiên ở dưới ánh mặt trời lên cao chói chang như thế mà cảm thấy toàn thân rét run.
“Em quên rồi sao? Anh và Lăng Vân cùng hợp tác kinh doanh nha.” Ý cười của hắn càng sâu, cúi thân xuống, đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia.
“Mấy năm qua, số lần anh đến nhà em, so với số lần em về nhà, có thể nói là muốn thường xuyên hơn.”
Nha, nàng là bị dọa đến muốn hôn mê, hay là bị phơi nắng nên đầu cảm thấy u ám, cư nhiên đã quên chuyện trọng yếu như vậy, khi không trước mặt hắn lại trợn to mặt nói dối sứt xẹo như vậy.
Sau khi Hướng Cương tốt nghiệp, không phải là hoàn toàn chặt đứt tin t ức, tin tức trong trấn nhỏ vẫn lưu thông nhanh chóng, những chuyện liên quan đén hắn vẫn luôn được nhắc đến, thỉnh thoảng vẫn là đi vào cuộc sống của nàng.
Nàng biết hắn đâu đại học ở bắc bộ, biết hắn ở một tòa cao ốc ở bắc bộ, biết hắn đi ngoài đảo tham gia quân ngũ -- nàng đương nhiên cũng biết, hắn sau khi tốt nghiệp đại học liền cùng Lăng Vân hợp tác, mở một gian công ty, nghe nói viêc kinh doanh rất thuận lợi, nay đã trở thành một xí nghiệp lớn.
Nàng cũng không hoài nghi, Hướng Cương sẽ là môt thương nhân thành công. Cùng với nhừng người đồng trang lứa khác, chỉ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tao nhã hơn rất nhiều lần. mà lời nói mỉm cười của hắn, lại thêm một phần giả dối, tính chất đặc biệt này, đều là điều kiện chuẩn bị để bước vào chốn thương trường.
Trước khi trở về trấn, nàng cũng từng không yên lòng, chỉ sợ sẽ gặp được hắn. Nhưng là, Lăng Vân từng nhẹ nhàng bâng quơ đề cập qua, nói tổng công ty ở Đài Bắc cần Hướng Cương ở đó, để cho nàng cứ yên tâm nghĩ đến, hắn còn xa ở chân trời, tuyệt đối sẽ không hiện diện ở thị trấn này của nàng.
Xem ra, nàng đã đoán sai!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lên các loại biểu tình phức tạp, bàn tay to ngăm đen cũng đã vươn đến, gỡ lấy hai tay đang siết chặt chú cho đang kêu ăng ẳng kia.
“Cơm nắm, lên xe.” Hướng Cương hạ lệnh.
Cẩu nhi thật sự nghe lời, một cái khẩu lệnh một động tác, nhận được chỉ thị liền nhảy ra khỏi sự ôm ấp của nàng, chạy vào trong xe ngồi xong, so với bộ dáng khó dạy dỗ đáng đánh đòn ở bưu điện, quả nhiên có thể nói là hai ‘con chó’
“Anh tại sao lại biết tên của nó?” Nàng khó chịu chất vấn.
“Anh với chị dâu của em cũng rất quen thuộc.” Hắn trả lời thật sự đơn giản, chuyện vừa chuyển, lại quay sang nhìn vào trên tóc nàng.
“Thời tiết nóng như vậy, anh cũng không muôn tiếp tục phơi nắng như vậy. Em là quyết định muốn tự mình lên xe, hay là muốn cho anh ôm em lên xe?”
Như vậy rõ ràng uy hiếp, làm cho nàng cho dù nếu không tình nguyện, cũng phải dương cờ trắng đầu hàng, vì hắn vô lại cúi đầu xưng .
Chống.
Nàng quá mức hiểu biết Hướng Cương, biết hắn tuyệt đối là nói được thì làm được! Nếu nàng cứ tiếp tục lại ở trên xe máy, hắn thật sự sẽ không để ý đến giãy dụa phản kháng của nàng, giơ tay ôm nàng quăng vào trong xe.
Vì tránh trở thành đề tài cho mọi người quê nhà trà dư cơm hậu bàn luận, Lăng Lung chậm rãi bước xuống xe, rút chìa khóa, lại lấy cái túi xách, sắp xếp lai9j đông truyện tranh tiểu thuyết trong túi.
“Đó là cái gì?”
“Truyện tranh.”
“Tính tr
Có người vội vã phản ứng lại, ân cần liên thanh tiếp đón. “Đến đây, đến đây, đứng ở đầu hàng đi, con sẽ được thanh toán trước.”
Đề cử này lập tức được sự hưởng ứng nhiệt liệt, một hàng người day đặc vốn dĩ đang đứng trước mặt nàng, giống như một con đường ở giữa biển Hồng Hải nhanh chóng tách ra, xuất hiện một con đường thênh thang, đường đi đến quầy không có gì ngăn trở nữa.
“A, không cần, tôi theo mọi người cùng nhau xếp hàng là được rồi –“Lăng Lung thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu.
“Đừng khách khí !”
“Đúng vậy, đúng vậy, đều là người một nhà thôi!”
“Đừng lo lắng, chúng ta cũng không gấp.”
Mọi người thất chủy bát thiệt?, kiên trì muốn nàng nhận hảo ý này, ngay cả nhân viên phục vụ ở phía sau quầy cũng lộ ra mỉm cười thân thiết, nhìn nàng liên tiếp ngoắc.
Nàng không thể nề hà, chỉ phải cứng rắn da đầu, chân hơi run run tiến lên, luống cuống tay chân lấy ra hóa đơn cùng tiền thanh toán cước phí, để cho đối phương làm thủ tục công việc thanh toán.
Sau đó, thanh toán xong, nàng nắm lên biên lai cùng tiền lẻ, dưới ánh mắt mỉm cười của Hướng Cương, cùng với sự chú mục của mọi người, hoang mang chạy vội ra ngoài.
Nàng lấy vận tốc 50km/giờ lấy hết tốc lực mà chạy, nàng chồm tới trước thấy chú cún đáng đứng đón gió, hưng phấn le cái lưỡi đỏ hồng ra, thở phì phò.
Lăng Lung mắt nhắm mắt mở mà chạy thẳng về phía trước, trong lòng chỉ nghĩ một chuyện làm sao đào tẩu nhanh một chút.
Chính là, hăng hái đi được vài con đường, một chiếc xe hơi nhập khẩu màu bạc lóe sáng chói mắt liền từ phía sau chạy tới, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú làm cho nàng hồn phi phách tán xuất hiện ở phía sau cửa kính xe.
Nha, không cần đâu!
“Em không muốn nói chuyện với anh sao?” Hướng Cương nghiêng đầu chế nhạo, một tay khoát lên khối gỗ vuông hạch đào phía sau xe của nàng, dùng kỹ xảo khống chế xe cùng nàng song song.
“Không, không có –”Nàng hàm hồ trả lời, tay phải xoay mạnh, mạnh mẽ lên ga, chỉ kém không đem tay ga vặn gãy, chiếc xe máy liền vọt lên phía trước, cẩu cẩu vui vẻ lớn tiếng kêu ăng ẳng, nghĩ đến bọn họ đang đùa quan binh tróc cường đạo.
Hắn dễ dàng đuổi theo.
“Vậy tại sao chạy trốn nhanh như vậy?”
Này không công bằng! Hắn thay công cụ đi lại bằng xe hơi cao cấp, mà xe máy của nàng là lão già cũ kĩ thiếu tu sửa, thỉnh thoảng lại đình công không chịu chạy tiếp, hai người tiêu chuẩn kém nhiều lắm, nàng chỉ là hơi dùng tốc độ xe chạy nhanh thêm một chút, cũng đá không ra tên khổng lồ theo đuôi này.
“Tôi phải trở về chăm sóc chị dâu, chị ấy là phụ nữ có thai, thật sự mau đói.” Nàng nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhắc nhở chính mình đang trên ngã tư đường raastdds đông người, mà Hướng Cương lại là danh nhân ở quê nhà, nàng cho dù không thích hắn, cũng phải ứng phó hắn lích sự một chút.
Lão mẹ sớm có dặn dò, muốn nàng trong khoảng thời gian ở lại thị trấn này, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, duy trì lễ phép, không được đắc tội hàng xóm, đối với chuyện mai mối của bà gây trở ngại.
Dường như là biết nàng không dám trở mặt, Hướng Cương trên mặt thoáng nở nụ cười nhẹ,, tiếp tục cùng nàng bắt chuyện, ngón tay thon dài kia nhẹ nhịp nhịp ;ên vô lăng, nhịp đến mức thần kinh của nàng căng thẳng.
“Anh còn nghĩ đến, em là có ý định trốn anh.”
“Tôi không có.”
Di, đối thoại này rất quen thuộc!
“Như vậy, anh mời em uống cà phê.” Hắn dùng thanh âm bình tĩnh đề nghị, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia từ đề phòng chuyển sang hoảng sợ.
“Chúng ta nhiều năm không gặp, không bằng thừa dịp cơ hội này, ôn lại chuyện xưa một chút.”
“Ách, không cần, chị dâu bây giờ chắc đang đói bụng, tôi phải lập tức chạy trở về.” Quên đi quên đi, bọn họ trong lúc đó có chuyện xưa gì để ôn lại ? Nói sau, nàng một chút cũng không thích uống cà phê, chất lỏng tối như mực kia nàng uống không nổi!
Song song trong chốc lát, Lăng Lung từ đầu đến cuối không có biện pháp đột phá khỏi vòng vây, đang lúc nàng lo lắng cơ hồ muốn ôm con chó nhảy xuống xe chạy thoát thân, chiếc xe già cằn cỗi của cô bắt đầu phát ra tiếng ho khan khò khè, khí quản còn phun ra khói đen mù mịt, nàng càng nóng vội, khói đen phun ra càng nhiều, giống như sắp phát nổ.
Tiếp theo, lớn tuổi lực suy yếu, gió thổi tắt lửa, ở ngay đường chình, chính thức đình công.
Ông trời, chuyện xưa cũng tái diễn rất giông nhau đi?
“Chết tiệt, tên sao chổi sấu xa này, sớm không hư, muộn không hư, ngay tại lúc này lại xảy ra chuyện.” Nàng thì thào mắng, nghiêng đầu tựa vào chú cún con lông xù, ảo não than thở, dùng đầu lưỡi giúp nàng rửa mặt.
Một bên truyền đến tiếng vang, cửa xe xe hơi nhập khẩu mở rộng ra, thân ảnh cao lớn từng bước tới gần, nàng uể oải ngẩng đầu lên, bởi vì ánh mặt trời mãnh liệt mà nheo mắt lại.
Hướng Cương hướng nàng đi tới, đi lại thong dong, quả thực giống như con sói, chậm rãi bước đến, toàn thân cao thấp đều phát ra cổ lực lượng nguy hiểm.
Vốn dĩ nàng đã cảm thấy được, khi hắn trưởng thành dáng vẻ của hắn sẽ như thế này.
Lúc trước hình dáng tuấn lãng, trải qua lễ rửa tội của năm tháng, trở nên càng cao lớn phong độ mà nam tính hóa. Hướng Cương trước mặt nàng lúc này, xem ra khôn khéo giỏi giang, cường hãn mà có tự tin, thu hút ánh mắt chiêm ngưỡng của mọi người có tăng không giảm, giống như từ thuở nhỏ hắn là vật sáng, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mà miệng hắn bất giác nở lên nụ cười tà môn, làm cho da đầu nàng run lên, lập tức liền xác định, hắn trước mắt này khẳng định càng nguy hiểm hơn so với mười năm trước!
Lăng Lung cảnh giác nhìn hắn, mắt to trợn trừng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tới gần, phải vận dụng tất cả mọi sức lực mới áp chế cảm giác muốn quăng xe chạy trốn.
Nàng cũng phải phi thường cố gắng, mới có thể khắc chế đươc xúc động, cảm giác đang nấn ná trong đầu nàng mặt lại đỏ --
Nụ hôn nơi chỗ để xe kia, đã trở thành chuyện cũ cách nay hàng thế kỉ, Hướng Cương còn có nhớ hay không? Hay là nói, đối với hắn mà nói, nụ hôn nơi chốn ấy, chỉ là trò đùa giống như hai năm trước đây, một thủ đoạn thích đùa dai của hắn?
Nhiều năm qua như vậy, Lăng Lung vốn dĩ không có cơ hội hỏi, ngang nhiên vào một buổi sáng sớm của cuối kì thi năm đó, Hướng Cương vô tình nảy sinh lòng tham, hay là có có ý định dụ dỗ, dùng một cái lý do vớ vẩn, đã lừa nụ hôn đầu tiên của nàng.
Nụ hôn kia, làm nàng hoảng sợ hơn là e lệ.
Lúc bắt đầu nàng sợ đến ngây người, sau lại là một cơn giận dữ, cho đến thật lâu sau đó, khi khiếp sợ cùng phẫn nộ đều rút đi, đôi khi ngẫu nhiên trong giấc mơ của nàng, bất tri bất giác nàng lại nhớ đến nụ hôn đầy ấm áp của hắn, vòng tay ôm bá dạo của hắn làm dấy lên một cảm xúc kì diệu trong lòng nàng.
“Làm sao vậy?” Hướng Cương vừa đi đến trước mặt nàng, dưới ánh mặt trời thân ảnh của hắn phản chiếu lại thật cao thật to.
“Không có gì, chỉ là bệnh cũ. Mồi lửa của máy đôi khi lại trở chứng.” Nàng ôm lấy chú cún đang vặn vẹo lung tung trong lòng, cố tình trấn định, không để ý tới đôi má đang đỏ ửng lên, giống như không hề đỏ ửng vậy.
“Cần anh giúp em dắt đi sửa không?”
Hắn thập phần chu đáo hỏi, hiển nhiên không cho phép nàng từ chối.
Bất đắc dĩ Lăng Lung không chịu cảm kích, lập tức muốn cự tuyệt đề nghị của hắn, cái đầu nhỏ nhắn lắc lia lịa. “Không cần, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có người đên tận đây để sửa.”
Tiểu cừu của nàng cứ năm ba ngày lại trở chứng một lần,nàng sớm đà trở thành khách quen của tiệm sửa xe di động, tuy rằng lão bản đề nghị, tốt nhất nên thay cái cũ đổi cái mới, hoặc nên mua một cái xe khác, nhưng lúc này nàng đang thất nghiệp, nào có tiền nhàn rỗi mua xe mới? Dựa vào kinh tế suy tính, cho dù tiểu cừu lại cũ nát, tốt xấu vẫn là công cụ để đi lại duy hất của nàng, trước khi nó chính thức biến thành sắt vụ nàng vẫn còn phải nhờ nó.
“Như vậy, lên xe đi!” Hướng Cương nói đơn giản.
“A -- vì, vì sao phải lên xe?” Nàng cảnh giác sợ hãi hỏi, ánh mắt nhìn vào chiếc xe hơi kia, như là đang nhìn vào một con quái vật ăn thịt người, toàn thân không khỏi tự động co rúm lại, Chú chó con bị ôm thật chặt trong lòng, kháng nghị lưng tròng kêu to, nàng vội vàng buông tay.
“Em không phải đang gấp rút trở về chăm sóc chị dâu sao?” Hắn chậm rãi nhắc nhở, lộ ra tươi cười thân mật. “Anh có thể đưa em trở về.”
“Không cần.” Lăng Lung vội vàng lắc đầu. Hắn tươi cười, làm cho nàng toàn thân nổi da gà đều tự động đứng dậy.
Chỉ có một số người rất ít mới biết được Hướng Cương đều không phải là như bề ngoài hiền lành vô hại như vậy, mà thực không khéo, nàng chính là một trong số ít đó.
“Không nên khách khí, anh vẫn còn nhớ đường đến nhà em.” Hăn lại dùng chiêu đối lại nàng.
“Ách, tôi đã chuyển nhà.” Nàng thấp đầu, nhìn trừng trừng cái đầu xù lông trong lòng mình. Đối mặt với chuyện sống còn quan trọng này, nàng quyết định từ bỏ mọi thói quen thành thật lương thiện của ngày thường, cứng rắn mở to mắt nói dối.
“Không, em không có chuyển nhà.” Hướng Cương lẳng lặng phản bác, dùng ánh mắt nhìn chăm chú nàng.
“Anh làm sao mà biết được?” Một trận khí lạnh không biết từ đâu xông đến đánh úp lại, nàng cư nhiên ở dưới ánh mặt trời lên cao chói chang như thế mà cảm thấy toàn thân rét run.
“Em quên rồi sao? Anh và Lăng Vân cùng hợp tác kinh doanh nha.” Ý cười của hắn càng sâu, cúi thân xuống, đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia.
“Mấy năm qua, số lần anh đến nhà em, so với số lần em về nhà, có thể nói là muốn thường xuyên hơn.”
Nha, nàng là bị dọa đến muốn hôn mê, hay là bị phơi nắng nên đầu cảm thấy u ám, cư nhiên đã quên chuyện trọng yếu như vậy, khi không trước mặt hắn lại trợn to mặt nói dối sứt xẹo như vậy.
Sau khi Hướng Cương tốt nghiệp, không phải là hoàn toàn chặt đứt tin t ức, tin tức trong trấn nhỏ vẫn lưu thông nhanh chóng, những chuyện liên quan đén hắn vẫn luôn được nhắc đến, thỉnh thoảng vẫn là đi vào cuộc sống của nàng.
Nàng biết hắn đâu đại học ở bắc bộ, biết hắn ở một tòa cao ốc ở bắc bộ, biết hắn đi ngoài đảo tham gia quân ngũ -- nàng đương nhiên cũng biết, hắn sau khi tốt nghiệp đại học liền cùng Lăng Vân hợp tác, mở một gian công ty, nghe nói viêc kinh doanh rất thuận lợi, nay đã trở thành một xí nghiệp lớn.
Nàng cũng không hoài nghi, Hướng Cương sẽ là môt thương nhân thành công. Cùng với nhừng người đồng trang lứa khác, chỉ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tao nhã hơn rất nhiều lần. mà lời nói mỉm cười của hắn, lại thêm một phần giả dối, tính chất đặc biệt này, đều là điều kiện chuẩn bị để bước vào chốn thương trường.
Trước khi trở về trấn, nàng cũng từng không yên lòng, chỉ sợ sẽ gặp được hắn. Nhưng là, Lăng Vân từng nhẹ nhàng bâng quơ đề cập qua, nói tổng công ty ở Đài Bắc cần Hướng Cương ở đó, để cho nàng cứ yên tâm nghĩ đến, hắn còn xa ở chân trời, tuyệt đối sẽ không hiện diện ở thị trấn này của nàng.
Xem ra, nàng đã đoán sai!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lên các loại biểu tình phức tạp, bàn tay to ngăm đen cũng đã vươn đến, gỡ lấy hai tay đang siết chặt chú cho đang kêu ăng ẳng kia.
“Cơm nắm, lên xe.” Hướng Cương hạ lệnh.
Cẩu nhi thật sự nghe lời, một cái khẩu lệnh một động tác, nhận được chỉ thị liền nhảy ra khỏi sự ôm ấp của nàng, chạy vào trong xe ngồi xong, so với bộ dáng khó dạy dỗ đáng đánh đòn ở bưu điện, quả nhiên có thể nói là hai ‘con chó’
“Anh tại sao lại biết tên của nó?” Nàng khó chịu chất vấn.
“Anh với chị dâu của em cũng rất quen thuộc.” Hắn trả lời thật sự đơn giản, chuyện vừa chuyển, lại quay sang nhìn vào trên tóc nàng.
“Thời tiết nóng như vậy, anh cũng không muôn tiếp tục phơi nắng như vậy. Em là quyết định muốn tự mình lên xe, hay là muốn cho anh ôm em lên xe?”
Như vậy rõ ràng uy hiếp, làm cho nàng cho dù nếu không tình nguyện, cũng phải dương cờ trắng đầu hàng, vì hắn vô lại cúi đầu xưng .
Chống.
Nàng quá mức hiểu biết Hướng Cương, biết hắn tuyệt đối là nói được thì làm được! Nếu nàng cứ tiếp tục lại ở trên xe máy, hắn thật sự sẽ không để ý đến giãy dụa phản kháng của nàng, giơ tay ôm nàng quăng vào trong xe.
Vì tránh trở thành đề tài cho mọi người quê nhà trà dư cơm hậu bàn luận, Lăng Lung chậm rãi bước xuống xe, rút chìa khóa, lại lấy cái túi xách, sắp xếp lai9j đông truyện tranh tiểu thuyết trong túi.
“Đó là cái gì?”
“Truyện tranh.”
“Tính tr
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
792/792