Tiểu thuyết Làn Váy Lay Động-full
Lượt xem : |
con chưa bỏ được?” Hắn nhếch môi nở nụ cười nhẹ.
“Ai cần ngươi lo.” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nặng nề lê bước, bất đắc dĩ leo lên xe, tâm tình trầm trọng giông như một phạm nhân bị đưa lên pháp trường.
Bên trong xe rộng mở mà thoải mái, chẳng những có không khí mát lạnh dễ chịu mát mẻ, còn có nhạc nhẹ dễ nghe. Nếu không vì thật sự sợ hãi hắn, nàng sẽ thừa nhận, ngồi trên xe của hắn, so với đứng dưới ánh mặt trời nóng cháy kia, mồ hôi ướt đẫm chờ đợi cứu viện tới thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng bất động thanh sắc đánh giá, xác định mấy năm qua, Hướng Cương thật khác xa so với sự tưởng tượng của một viên chức nhỏ bé tầm thường như nàng. Chú chó thì lăng xăng ở chổ ngồi, hưng phấn cực kỳ. Nó dùng sức mạnh quan tâm nghe ngóng mọi động tĩnh chung quanh, lại dùng răng năng bén nhọn trắng noãn cắn xé vạt mới vừa phát hiện. Nàng ở trong lòng vụng trộm kỳ vọng, mong nó sẽ cắn nát mọi thứ dụng cụ sang quý tinh vi này.
Động cơ nhẹ khởi động, trên ghế truyền đến một chấn động nhè nhẹ, thân hình Hướng Cương nhích lại gần, một tay chống vào cánh cửa thủy tinh đang che nắng bên cạnh nàng, bả vai rộng lớn che trụ ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, một hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, từ thân hình hắn truyền đến.
“Anh muốn làm cái gì?” Nàng trừng lớn mắt, toàn thân đều căng lên như dây đàn, hoài nghi người này mưu đồ gây rối.
“Chỉ là muốn thắt dây an toàn giùm em.” Vẻ mặt hắn mỉm cười, nhẹ khom người lôi sợi dây an toàn từ dưới chân nàng ra, thoải mái tra vào.
Lăng Lung thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm mắng bản thân lại đa tâm suy nghĩ nhiều. Nàng ngẩng đầu, vốn định mở miệng nói lời cảm tạ, nhưng lại phát hiện, sau khi đã khóa dây an toàn xong, hắn vẫn chậm chạp không trở lại chổ ngồi, đôi mắt đen nóng bỏng kia đang lướt từng tấc trên cơ thể nàng, ngoài nụ cười nhẹ trên môi, còn mang một cảm giác làm cho người ta bất an nóng rực.
“Em vẫn bé nhỏ như vây.”
Hướng Cương nhẹ giọng nói nhỏ, thanh âm trầm thấp ở trong xe càng tăng thêm sự gần gũi và thân mật.
Lần này khẳng định không phải nàng miên man suy nghĩ, hắn, hắn, hắn hắn hắn hắn --
Hỗn loạn đầu óc còn không kịp phản ứng, Hướng Cương đã cúi xuống hôn nàng.
“Bé con, hoan nghênh em trở về.” Bạc môi bá đạo, trong lúc nàng đang kinh ngạc thất thần, dễ dàng che lại hơi thở thơm tho của nàng, hắn hôn nàng, cướp lấy la lên cùng kháng nghị của nàng, làm càn hôn vừa ôn nhu vừa mềm mại trên đôi môi phấn nộn của nàng.
Hai đường thẳng lại giao nhau ở một điểm, chuyện xưa của nàng và hắn lại xuất hiện nhưng lần này đã thay đổi chương trình và tiết mục, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Chương 6
Tại phòng khách của Lăng gia, có một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi.
Nàng cổ trắng buông xuống, lẳng lặng nghiên cứu tờ tạp chí mới, đang mặc trên người bộ quần áo của người phụ nữ mang thai, làm tăng thêm làn da trắng nõn nà, trên vai mang một cái áo choàng bằng nhung xanh thẫm, dùng để chống lại khí lạnh còn sót lại của mùa xuân. Toàn thân mặc một bộ quần áo màu cà phê, tăng thêm nét quyến rũ làm cho người ta khi nhìn vào càng thêm thèm nhỏ dãi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm, chú cún con hưng phấn kêu ăng ẳng, nàng ngừng đọc, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn.
“Cơm nắm, im lặng! Không cần kêu, có lẽ chị dâu ta đang ngủ.” Thanh âm thanh thúy từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo cửa bị đẩy ra, một người một chó chen lấn nhau đi vào.
Chú cún chiếm được thế thượng phong, dẫn đầu vọt vào, lao thẳng tới thiếu phụ trên sô pha, gác đầu lên đùi nàng, dùng ánh mắt cầu xin lừa gạt sự chú ý của nàng.
“Đừng lo lắng, chị tỉnh rồi.” Nàng nhẹ nhàng đứng dậy.”Em mang cái gì về vây? Có cần chị đến giúp không?”
Lăng Lung vội vàng khoát hai tay, ngăn cản tẩu tử đứng dậy.
“A, Oa Oa, chị không cần đứng lên, cứ ngồi là tốt rồi.” Nàng liên tục lắc đầu.
“Cái này chỉ là một ít tiểu thuyết, truyện tranh, không nặng, tự em mang vào là được rồi” Tuy nói những thứ ấy không nặng bao nhiêu, nàng vẫn là vụng trộm hoài nghi, chị dâu nói không chừng những thứ ấy nhấc không nổi đâu.
Thành viên mới của Lăng gia, là một mỹ nữ mảnh khảnh, người cũng như tên, cả người nàng giống như một cô bé con, cẩn thận làm cho người ta tâm sinh trìu mến, ngay cả khi có một ngọn gió lớn thổi đến cũng sẽ làm cho người ta lo lắng nàng sẽ bị cuốn đi mất. Cũng may động tác Lăng Vân nhanh chóng, tận tâm cố sức, mấy tháng sau khi kết hôn khiến cho nàng mang thai, tăng thêm sức nặng cho nàng.
Đạp cánh cửa đóng lại sau lưng, Lăng Lung còn quay đầu lại, khẩn trương vô cùng nhìn xung quanh, xác định chắc chắn chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng kia đã không thấy bóng dáng, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở cửa ra vào đổi đôi dép lê mang trong nhà.
“Anh hai đâu?”
“Ở tại phòng bếp.” Ngón tay nhỏ bá của Oa Oa, nhẹ nhẹ điểm lên cái bụng của chú cún yêu.
Lăng Lung gật đầu, hướng phòng bếp đi được hai bước, lại dừng lại.「 “Chị bây giờ có đói không? Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Nấm chưng tương.”
“Em đi nấu ngay.” Nàng lập tức trả lời, bước nhanh đi về hướng phòng bếp, trong đầu đã nhanh chóng tính toán số thực phẩm dự trử trong tủ lạnh.
Trong tủ lạnh còn có chút nấm hương cùng với thịt heo, lại dùng đậu cà vỏ tương trộn lẫn, sau đó lấy thịt heo ướp gia vị cho thấm, và-- ừm, ngày hom qua, thiếm hai ở cách vách có tặng một túi dưa chuột nhỏ, có thể băm nhuyển….
Tiếng nói mềm mại của Oa Oa truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của nàng. “Không cần lo, Lăng Vân đang nấu.” Nụ cười nhu hòa xinh đẹp càng tươi hơn, quả thực làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Gương mặt đang trầm tư nhanh chóng đông lạnh vì hoảng sợ.
“Làm ơn a, anh ấy mà nấu làm sao có thể ăn!?” nàng ba chân bốn cẳng chạy vội vào phòng bếp, thùng thùng thùng, liền thấy đại ca thật sự đứng ở bếp đang canh giữ nồi nước đang sôi trào.
“Bề mặt đã bị anh nấu thành hồ như thế này, Oa Oa thích ăn là hơi lỏng một tý, nước trong! Tránh ra, tránh ra, để em nấu.”
Lăng Vân vâng lời tránh ra, trên tuấn dung nhã nhặn mang nụ cười yếu ớt, để cho cô em gái tiếp tục công việc nấu bếp.
“Anh mau đi ra bên ngoài bồi bà xã của anh, đừng ở chỗ này làm vướng tay em.” âm thanh của nàng từ phòng bếp vang lên.
Thân hình nam tính cao lớn như núi bước ra phòng bếp, không gian lập tức trở nên rộng rãi hẳn nàng mở tủ lạnh ra, nửa người trên vùi vào trong tủ lạnh tìm đông tìm tây.
“Hành đâu? Hành đặt ở chổ nào? A, tìm được rồi.” Nàng lầm bầm lầu bầu, từ trong tủ lạnh lấy ra những thứ cần dùng, bắt đàu xuất chiêu.
Củ tỏi cùng nấm hương dưới những nhát dao nhuần nhuyễn hóa thành mảnh vỡ, tiếp theo bị ném vào nồi đang bốc khói. Khói ùn ùn bốc lên từ chiếc chảo nóng, nàng vung tay đảo chiếc sạn, đôi mắt chăm chú nhìn vào chảo nêm nếm gia vị, trong đầu cũng không tự chủ bay tới trên người Hướng Cương.
Vài năm không gặp, trình độ vô lại ác liệt của hắn, cũng giống như kĩ thuật nấu ăn của nàng đều có tiến bộ rõ rệt. Làm cho nàng ảo não, là hắn đối nàng vẫn có hứng thú quá mức, luôn lấy sự đùa cợt nàng làm vui.
Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tránh cho tiếng than vãn ảo não bật ra.
Nha, hắn tại sao lại không có thể giơ cao đánh khẽ, phóng nàng một con ngựa? (cái nì nguyên văn, ta hem hỉu lắm.)
Lúc trước, hắn đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, nói là phí dạy kèm tai nhà, vậy còn bây giờ? Nụ hôn vừa mới trên xe lại là cái gì? Không lẽ là tiền xe chở nàng về sao?
Thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, nàng nắm chặt oa sạn, kích động muốn lao ra đi hành hung, đem Hướng Cương đánh cho đầu rơi máu chảy, tốt nhất là có thể đem hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh, để sau này hắn khỏi đến làm phiền nàng --
Chỉ là khi nghĩ đến tên đáng giận kia la bạn làm ăn hợp tác với đại ca ăn ý nhất, nàng nhất thời hai vai đều suy sụp, cả người giống như bong bóng cao su bị xì hơi, từ sát ý dạt dào trở nên uể oải vạn phần.
Giống như chơi bóng rổ lúc còn ở trung học vậy, Hướng Cương phụ trách tiến công, Lăng Vân phụ trách phòng thủ, bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Đối với việc kinh doanh công ty cũng thế, hai người đều là nhân vật trọng yếu, thiếu một thứ cũng không được, nàng cho dù đang tức giận, cũng phải bận tâm đến sự nghiệp của anh mình, không thể động chạm đến một cọng lông tơ của tên họ Hướng kia, chứ đừng nói lấy cái oa sạn đi đánh chết hắn.
Nàng mặt nhăn mày nhó, khó chịu nhanh chóng nấu thức ăn cho xong.
“Là Hướng Cương chở em về.” Nàng đem thức ăn đến phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố.
Lăng Vân chỉ là nhíu mày, không có hé răng.
Mạt nhăn nhó bước đến một cái ghế dựa vài, bức xúc đến trước mặt hắn: “Lãn ca, anh không phải đã nói, anh ấy phải ở Đài Bắc xử lý sự tình, tạm thời sẽ không trở về sao?” Nàng chất vấn, trong lòng có điểm khó chịu.
“Chuyên ở Đài Bắc đã xử lý thỏa đáng.” Lăng Vân bình tĩnh trả lời, ngón tay thon dài lấy chiếc đũa, săn sóc đưa đến trước mặt thê tử, chiếu cố cẩn thận.
Lăng Lung trừng lớn ánh mắt.
“Vậy là anh biết anh ấy trở về?”
“Biết.”
“Vậy tai sao anh không nói cho em biết?” Nàng tức giận oa oa kêu to.
“Tại sao phải nói cho em biết?” Lăng Vân hỏi lại.
“Như thế em mới có thể đào tẩu trước.”
Ô ô, không phải nói huynh muội là đồng lòng sao? Vì sao rõ ràng là cùng chung cha mẹ chung một dòng máu, Lăng Vân lại một chút cũng không hiểu ý nàng?
Oa Oa đang cúi đầu ăn mỳ, tao nhã hạ chiếc đũa xuống, trên mắt thoáng hiện lên ý cười. “Đúng rồi, chị có nghe mẹ đề cập qua, Hướng Cương lần này trở về, là vì tham gia cuộc xem mắt tuần này.”
“Xem mắt?” Nàng hơi hơi sửng sốt, nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, tiếp theo lại mãnh liệt lắc đầu. “Tên đó ở Đài Bắc khẳng định có nhiều nữ nhân đến độ đếm không hết, làm sao còn cần đi xem mắt?”
Hướng Cương tuy rằng đáng giận, nhưng là mị lực nam tính xác thực chân thật đáng tin. Chỉ bằng khuôn mặt tuấn suất của hắn, khí lực cao lớn rắn chắc, hơn nữa nói về tài khoản trong ngân hàng, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân dùng trăm mưu ngàn kế, tranh giành lấy hắn.
Nói không chừng hắn đã chán ăn nhưng cô gái lòe loẹt ở Đài Bắc, muốn thay đổi khẩu vị, mới dời đi sự chú ý, chuẩn bị trở về lừa gạt những cô gái ngây thơ ở trấn nhỏ này.
“Anh không có cô gái nào ở bên cạnh.” Tiếng nói thuần hậu, đột nhiên vang lên ở phía trên đầu nàng.
Nàng kinh hồn hoảng vía, nuốt xuống tiếng thét chói tai vọt tới bên miệng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắt kinh hoàng nhì thấy một bức tường to lớn, không biết là từ lúc nào đã đến bên cạnh thân thể của nàng đứng vững, dựa vào thật gần thật gần.
Ách, không đúng, không phải tường -- nàng hơi chút thối lui về phía sau một chút, mắt ngước lên trên ngắm, mới xác định thân phận chân chính của quái vật lớn này --
Quả nhiên là Hướng Cương.
“Anh luôn thích làm tôi sợ sao?!” Lăng Lung tức giận chất vấn, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, không muốn cùng hắn ở gần sát như vậy.
khiêu khai, không nghĩ cùng hắn đứng ở cùng khối chuyên thượng.
Nếu có thể, nàng thậm chí không muốn cùng hít thở chung một bầu không khí với hắn!
“Không” Hướng Cương lộ ra mỉm cười sâu xa khó hiểu. “Anh thích làm chuyện khác hơn.” Tầm mắt u ám, nhìn từ gương mặt đang tức giận chuyển sang đỏ hồng, sau đó kéo xuống, một đường quét qua những đường cong dưới bộ quần áo, không bỏ sót chi tiết nào.
Vẻ mặt của hắn làm cho trái tim của nàng nhảy dựng, bản năng biết, tốt nhất đừng nên tiếp tịc hỏi, hắn thích làm rốt cuộc là cái gì.
Nhưng mà, suy nghĩ kĩ lại, hắn thích làm chuyện gì với nàng cơ chứ?
“Không phải anh đã trở về nhà rồi sao?’ Nàng không khách khí hỏi.
“Anh bỏ xe ở nhà, sau đó đi đến đây.”
Hướng Cương thoải mái ngồi xuống, trả lời đương nhiên, giống như nơi này mới là nhà của hắn, mà Hướng gia chỉ là nơi hắn dùng để đổ xe.
Đáng chết, lúc nãy nàng nên khóa chặt cửa mới đúng.
Không khí dày đặc mùi thức ăn thơm ngát hấp dẫn Hướng Cương chú ý, hắn quay đầu đi, thấy bát nấm chưng tương kia, lập tức hai mắt sáng ngời.
“Nhìn thấy hình như rất ngon.”
Hắn khát vọng nói, không chút nào giấu diếm mơ ước đối với thức ăn.
Oa Oa nở nụ cười ngọt ngào nhìn hắn, nhìn vừa vô tội vừa nhu nhược.
“Không phải anh muốn tranh thức ăn với tôi chứ?”
“Tôi làm sao dám?” Hai tay hắn giơ cao, đem ánh mắt chờ mong chuyển hướng Lăng Lung.
“Ai cần ngươi lo.” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nặng nề lê bước, bất đắc dĩ leo lên xe, tâm tình trầm trọng giông như một phạm nhân bị đưa lên pháp trường.
Bên trong xe rộng mở mà thoải mái, chẳng những có không khí mát lạnh dễ chịu mát mẻ, còn có nhạc nhẹ dễ nghe. Nếu không vì thật sự sợ hãi hắn, nàng sẽ thừa nhận, ngồi trên xe của hắn, so với đứng dưới ánh mặt trời nóng cháy kia, mồ hôi ướt đẫm chờ đợi cứu viện tới thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng bất động thanh sắc đánh giá, xác định mấy năm qua, Hướng Cương thật khác xa so với sự tưởng tượng của một viên chức nhỏ bé tầm thường như nàng. Chú chó thì lăng xăng ở chổ ngồi, hưng phấn cực kỳ. Nó dùng sức mạnh quan tâm nghe ngóng mọi động tĩnh chung quanh, lại dùng răng năng bén nhọn trắng noãn cắn xé vạt mới vừa phát hiện. Nàng ở trong lòng vụng trộm kỳ vọng, mong nó sẽ cắn nát mọi thứ dụng cụ sang quý tinh vi này.
Động cơ nhẹ khởi động, trên ghế truyền đến một chấn động nhè nhẹ, thân hình Hướng Cương nhích lại gần, một tay chống vào cánh cửa thủy tinh đang che nắng bên cạnh nàng, bả vai rộng lớn che trụ ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, một hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, từ thân hình hắn truyền đến.
“Anh muốn làm cái gì?” Nàng trừng lớn mắt, toàn thân đều căng lên như dây đàn, hoài nghi người này mưu đồ gây rối.
“Chỉ là muốn thắt dây an toàn giùm em.” Vẻ mặt hắn mỉm cười, nhẹ khom người lôi sợi dây an toàn từ dưới chân nàng ra, thoải mái tra vào.
Lăng Lung thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm mắng bản thân lại đa tâm suy nghĩ nhiều. Nàng ngẩng đầu, vốn định mở miệng nói lời cảm tạ, nhưng lại phát hiện, sau khi đã khóa dây an toàn xong, hắn vẫn chậm chạp không trở lại chổ ngồi, đôi mắt đen nóng bỏng kia đang lướt từng tấc trên cơ thể nàng, ngoài nụ cười nhẹ trên môi, còn mang một cảm giác làm cho người ta bất an nóng rực.
“Em vẫn bé nhỏ như vây.”
Hướng Cương nhẹ giọng nói nhỏ, thanh âm trầm thấp ở trong xe càng tăng thêm sự gần gũi và thân mật.
Lần này khẳng định không phải nàng miên man suy nghĩ, hắn, hắn, hắn hắn hắn hắn --
Hỗn loạn đầu óc còn không kịp phản ứng, Hướng Cương đã cúi xuống hôn nàng.
“Bé con, hoan nghênh em trở về.” Bạc môi bá đạo, trong lúc nàng đang kinh ngạc thất thần, dễ dàng che lại hơi thở thơm tho của nàng, hắn hôn nàng, cướp lấy la lên cùng kháng nghị của nàng, làm càn hôn vừa ôn nhu vừa mềm mại trên đôi môi phấn nộn của nàng.
Hai đường thẳng lại giao nhau ở một điểm, chuyện xưa của nàng và hắn lại xuất hiện nhưng lần này đã thay đổi chương trình và tiết mục, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Chương 6
Tại phòng khách của Lăng gia, có một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi.
Nàng cổ trắng buông xuống, lẳng lặng nghiên cứu tờ tạp chí mới, đang mặc trên người bộ quần áo của người phụ nữ mang thai, làm tăng thêm làn da trắng nõn nà, trên vai mang một cái áo choàng bằng nhung xanh thẫm, dùng để chống lại khí lạnh còn sót lại của mùa xuân. Toàn thân mặc một bộ quần áo màu cà phê, tăng thêm nét quyến rũ làm cho người ta khi nhìn vào càng thêm thèm nhỏ dãi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm, chú cún con hưng phấn kêu ăng ẳng, nàng ngừng đọc, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn.
“Cơm nắm, im lặng! Không cần kêu, có lẽ chị dâu ta đang ngủ.” Thanh âm thanh thúy từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo cửa bị đẩy ra, một người một chó chen lấn nhau đi vào.
Chú cún chiếm được thế thượng phong, dẫn đầu vọt vào, lao thẳng tới thiếu phụ trên sô pha, gác đầu lên đùi nàng, dùng ánh mắt cầu xin lừa gạt sự chú ý của nàng.
“Đừng lo lắng, chị tỉnh rồi.” Nàng nhẹ nhàng đứng dậy.”Em mang cái gì về vây? Có cần chị đến giúp không?”
Lăng Lung vội vàng khoát hai tay, ngăn cản tẩu tử đứng dậy.
“A, Oa Oa, chị không cần đứng lên, cứ ngồi là tốt rồi.” Nàng liên tục lắc đầu.
“Cái này chỉ là một ít tiểu thuyết, truyện tranh, không nặng, tự em mang vào là được rồi” Tuy nói những thứ ấy không nặng bao nhiêu, nàng vẫn là vụng trộm hoài nghi, chị dâu nói không chừng những thứ ấy nhấc không nổi đâu.
Thành viên mới của Lăng gia, là một mỹ nữ mảnh khảnh, người cũng như tên, cả người nàng giống như một cô bé con, cẩn thận làm cho người ta tâm sinh trìu mến, ngay cả khi có một ngọn gió lớn thổi đến cũng sẽ làm cho người ta lo lắng nàng sẽ bị cuốn đi mất. Cũng may động tác Lăng Vân nhanh chóng, tận tâm cố sức, mấy tháng sau khi kết hôn khiến cho nàng mang thai, tăng thêm sức nặng cho nàng.
Đạp cánh cửa đóng lại sau lưng, Lăng Lung còn quay đầu lại, khẩn trương vô cùng nhìn xung quanh, xác định chắc chắn chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng kia đã không thấy bóng dáng, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở cửa ra vào đổi đôi dép lê mang trong nhà.
“Anh hai đâu?”
“Ở tại phòng bếp.” Ngón tay nhỏ bá của Oa Oa, nhẹ nhẹ điểm lên cái bụng của chú cún yêu.
Lăng Lung gật đầu, hướng phòng bếp đi được hai bước, lại dừng lại.「 “Chị bây giờ có đói không? Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Nấm chưng tương.”
“Em đi nấu ngay.” Nàng lập tức trả lời, bước nhanh đi về hướng phòng bếp, trong đầu đã nhanh chóng tính toán số thực phẩm dự trử trong tủ lạnh.
Trong tủ lạnh còn có chút nấm hương cùng với thịt heo, lại dùng đậu cà vỏ tương trộn lẫn, sau đó lấy thịt heo ướp gia vị cho thấm, và-- ừm, ngày hom qua, thiếm hai ở cách vách có tặng một túi dưa chuột nhỏ, có thể băm nhuyển….
Tiếng nói mềm mại của Oa Oa truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của nàng. “Không cần lo, Lăng Vân đang nấu.” Nụ cười nhu hòa xinh đẹp càng tươi hơn, quả thực làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Gương mặt đang trầm tư nhanh chóng đông lạnh vì hoảng sợ.
“Làm ơn a, anh ấy mà nấu làm sao có thể ăn!?” nàng ba chân bốn cẳng chạy vội vào phòng bếp, thùng thùng thùng, liền thấy đại ca thật sự đứng ở bếp đang canh giữ nồi nước đang sôi trào.
“Bề mặt đã bị anh nấu thành hồ như thế này, Oa Oa thích ăn là hơi lỏng một tý, nước trong! Tránh ra, tránh ra, để em nấu.”
Lăng Vân vâng lời tránh ra, trên tuấn dung nhã nhặn mang nụ cười yếu ớt, để cho cô em gái tiếp tục công việc nấu bếp.
“Anh mau đi ra bên ngoài bồi bà xã của anh, đừng ở chỗ này làm vướng tay em.” âm thanh của nàng từ phòng bếp vang lên.
Thân hình nam tính cao lớn như núi bước ra phòng bếp, không gian lập tức trở nên rộng rãi hẳn nàng mở tủ lạnh ra, nửa người trên vùi vào trong tủ lạnh tìm đông tìm tây.
“Hành đâu? Hành đặt ở chổ nào? A, tìm được rồi.” Nàng lầm bầm lầu bầu, từ trong tủ lạnh lấy ra những thứ cần dùng, bắt đàu xuất chiêu.
Củ tỏi cùng nấm hương dưới những nhát dao nhuần nhuyễn hóa thành mảnh vỡ, tiếp theo bị ném vào nồi đang bốc khói. Khói ùn ùn bốc lên từ chiếc chảo nóng, nàng vung tay đảo chiếc sạn, đôi mắt chăm chú nhìn vào chảo nêm nếm gia vị, trong đầu cũng không tự chủ bay tới trên người Hướng Cương.
Vài năm không gặp, trình độ vô lại ác liệt của hắn, cũng giống như kĩ thuật nấu ăn của nàng đều có tiến bộ rõ rệt. Làm cho nàng ảo não, là hắn đối nàng vẫn có hứng thú quá mức, luôn lấy sự đùa cợt nàng làm vui.
Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tránh cho tiếng than vãn ảo não bật ra.
Nha, hắn tại sao lại không có thể giơ cao đánh khẽ, phóng nàng một con ngựa? (cái nì nguyên văn, ta hem hỉu lắm.)
Lúc trước, hắn đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, nói là phí dạy kèm tai nhà, vậy còn bây giờ? Nụ hôn vừa mới trên xe lại là cái gì? Không lẽ là tiền xe chở nàng về sao?
Thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, nàng nắm chặt oa sạn, kích động muốn lao ra đi hành hung, đem Hướng Cương đánh cho đầu rơi máu chảy, tốt nhất là có thể đem hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh, để sau này hắn khỏi đến làm phiền nàng --
Chỉ là khi nghĩ đến tên đáng giận kia la bạn làm ăn hợp tác với đại ca ăn ý nhất, nàng nhất thời hai vai đều suy sụp, cả người giống như bong bóng cao su bị xì hơi, từ sát ý dạt dào trở nên uể oải vạn phần.
Giống như chơi bóng rổ lúc còn ở trung học vậy, Hướng Cương phụ trách tiến công, Lăng Vân phụ trách phòng thủ, bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Đối với việc kinh doanh công ty cũng thế, hai người đều là nhân vật trọng yếu, thiếu một thứ cũng không được, nàng cho dù đang tức giận, cũng phải bận tâm đến sự nghiệp của anh mình, không thể động chạm đến một cọng lông tơ của tên họ Hướng kia, chứ đừng nói lấy cái oa sạn đi đánh chết hắn.
Nàng mặt nhăn mày nhó, khó chịu nhanh chóng nấu thức ăn cho xong.
“Là Hướng Cương chở em về.” Nàng đem thức ăn đến phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố.
Lăng Vân chỉ là nhíu mày, không có hé răng.
Mạt nhăn nhó bước đến một cái ghế dựa vài, bức xúc đến trước mặt hắn: “Lãn ca, anh không phải đã nói, anh ấy phải ở Đài Bắc xử lý sự tình, tạm thời sẽ không trở về sao?” Nàng chất vấn, trong lòng có điểm khó chịu.
“Chuyên ở Đài Bắc đã xử lý thỏa đáng.” Lăng Vân bình tĩnh trả lời, ngón tay thon dài lấy chiếc đũa, săn sóc đưa đến trước mặt thê tử, chiếu cố cẩn thận.
Lăng Lung trừng lớn ánh mắt.
“Vậy là anh biết anh ấy trở về?”
“Biết.”
“Vậy tai sao anh không nói cho em biết?” Nàng tức giận oa oa kêu to.
“Tại sao phải nói cho em biết?” Lăng Vân hỏi lại.
“Như thế em mới có thể đào tẩu trước.”
Ô ô, không phải nói huynh muội là đồng lòng sao? Vì sao rõ ràng là cùng chung cha mẹ chung một dòng máu, Lăng Vân lại một chút cũng không hiểu ý nàng?
Oa Oa đang cúi đầu ăn mỳ, tao nhã hạ chiếc đũa xuống, trên mắt thoáng hiện lên ý cười. “Đúng rồi, chị có nghe mẹ đề cập qua, Hướng Cương lần này trở về, là vì tham gia cuộc xem mắt tuần này.”
“Xem mắt?” Nàng hơi hơi sửng sốt, nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, tiếp theo lại mãnh liệt lắc đầu. “Tên đó ở Đài Bắc khẳng định có nhiều nữ nhân đến độ đếm không hết, làm sao còn cần đi xem mắt?”
Hướng Cương tuy rằng đáng giận, nhưng là mị lực nam tính xác thực chân thật đáng tin. Chỉ bằng khuôn mặt tuấn suất của hắn, khí lực cao lớn rắn chắc, hơn nữa nói về tài khoản trong ngân hàng, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân dùng trăm mưu ngàn kế, tranh giành lấy hắn.
Nói không chừng hắn đã chán ăn nhưng cô gái lòe loẹt ở Đài Bắc, muốn thay đổi khẩu vị, mới dời đi sự chú ý, chuẩn bị trở về lừa gạt những cô gái ngây thơ ở trấn nhỏ này.
“Anh không có cô gái nào ở bên cạnh.” Tiếng nói thuần hậu, đột nhiên vang lên ở phía trên đầu nàng.
Nàng kinh hồn hoảng vía, nuốt xuống tiếng thét chói tai vọt tới bên miệng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắt kinh hoàng nhì thấy một bức tường to lớn, không biết là từ lúc nào đã đến bên cạnh thân thể của nàng đứng vững, dựa vào thật gần thật gần.
Ách, không đúng, không phải tường -- nàng hơi chút thối lui về phía sau một chút, mắt ngước lên trên ngắm, mới xác định thân phận chân chính của quái vật lớn này --
Quả nhiên là Hướng Cương.
“Anh luôn thích làm tôi sợ sao?!” Lăng Lung tức giận chất vấn, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, không muốn cùng hắn ở gần sát như vậy.
khiêu khai, không nghĩ cùng hắn đứng ở cùng khối chuyên thượng.
Nếu có thể, nàng thậm chí không muốn cùng hít thở chung một bầu không khí với hắn!
“Không” Hướng Cương lộ ra mỉm cười sâu xa khó hiểu. “Anh thích làm chuyện khác hơn.” Tầm mắt u ám, nhìn từ gương mặt đang tức giận chuyển sang đỏ hồng, sau đó kéo xuống, một đường quét qua những đường cong dưới bộ quần áo, không bỏ sót chi tiết nào.
Vẻ mặt của hắn làm cho trái tim của nàng nhảy dựng, bản năng biết, tốt nhất đừng nên tiếp tịc hỏi, hắn thích làm rốt cuộc là cái gì.
Nhưng mà, suy nghĩ kĩ lại, hắn thích làm chuyện gì với nàng cơ chứ?
“Không phải anh đã trở về nhà rồi sao?’ Nàng không khách khí hỏi.
“Anh bỏ xe ở nhà, sau đó đi đến đây.”
Hướng Cương thoải mái ngồi xuống, trả lời đương nhiên, giống như nơi này mới là nhà của hắn, mà Hướng gia chỉ là nơi hắn dùng để đổ xe.
Đáng chết, lúc nãy nàng nên khóa chặt cửa mới đúng.
Không khí dày đặc mùi thức ăn thơm ngát hấp dẫn Hướng Cương chú ý, hắn quay đầu đi, thấy bát nấm chưng tương kia, lập tức hai mắt sáng ngời.
“Nhìn thấy hình như rất ngon.”
Hắn khát vọng nói, không chút nào giấu diếm mơ ước đối với thức ăn.
Oa Oa nở nụ cười ngọt ngào nhìn hắn, nhìn vừa vô tội vừa nhu nhược.
“Không phải anh muốn tranh thức ăn với tôi chứ?”
“Tôi làm sao dám?” Hai tay hắn giơ cao, đem ánh mắt chờ mong chuyển hướng Lăng Lung.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
818/4399