XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu

Lượt xem :
thượng tứ hôn, muốn Liên thái y gảcho điện hạ a. Liên thái y, xin chúc mừng. Từ nay về sau người chính là thái tửphi. Hơn nữa nô tài nói cho ngài biết nha, thái tử điện hạ mặc dù có vài sườnphi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có chính phi đâu, nên người không phải chịu ủykhuất gì cả, chiếu thư đã hạ, người tiếp chỉ đi…”
Từ lúc Phú công công nói hai chữ ‘tứ hôn’ thì đoạn sau Liên Kiều không cònnghe thấy gì được nữa, bây giờ, điều duy nhất nàng muốn làm là đem đại đao chémchết cái tên sắc ma kia.

“Cô nương, đến, đến phủ thái tử rồi.” Tiểu Đức cẩn thận nói.
Ô~~buổi sáng hôm nay chủ tử nhà hắn nhận được thánh chỉ kia thì rất khôngbình thường, ánh mắt nhìn đến ai cũng là một biểu tình hận không thể đem đốiphương một ngụm nuốt vào, nếu là nữ nhân khác nhận được thánh chỉ như vậy chỉ sợhưng phấn đến mức ngất xỉu đi, nhưng chủ tử nhà hắn, ánh mắt đằng đằng như muốnăn thịt người, giống như phải lôi thái tử điện hạ ra lột sống mới cam tâm. Bâygiờ hắn thật sự không dám xác định chủ tử hắn đến phủ thái tử là đúng haysai.
Đứng trước cánh cổng rộng rãi, tràn ngập khí thế của phủ thái tử, Liên Kiềutức giận đến phát run, hai tay nắm chặt bắt đầu từ trắng bệch đến bây giờ l
đỏ đến phát tử, nàng thực sự tức giận đến không nói nổi, chỉ có thể há miệngthở dốc, đến nỗi khiến cho mình không chết vì xuất huyết não cũng chết vì trúnggió.
Tên sắc ma trời đánh kia, đồ điên, hết việc làm hay sao mà cầu cái hôn? Saohắn không đi chết đi hả?
‘Thình thịch thình thịch…’ Tiếng đập mạnh vào đại môn của phủ thái tử vangđến rung trời, vài tên hạ nhân chạy đến, nhìn thấy Liên Kiều, trông thấy tư thếhung thần ác sát của nàng nên không ai dám đến ngăn cản.
Liên Kiều một bên đi, một bên rống: “Mục Sa Tu Hạ ngươi lăn ra đây chota.”
Vài tiểu thị nữ sợ tới mức không dám bước ra, thử hỏi ai có lá gan gọi thẳngtục danh của thái tử gia, lại có ai dám ở thái tử phủ kêu gào bảo thái tử lăn rađây cho nàng gặp. Liên thái y quả thật là một người vô cùng dũng mãnh nha. Ainấy không hẹn mà cùng trao cho nàng một ánh mắt sùng kính.
“Ngươi tìm ta?” Không biết khi nào Mục Sa Tu Hạ đã đứng ở giữa sân, dù bậnnhưng vẫn ung dung đứng từ xa nhìn vẻ mặt đầy hận ý của Liên Kiều, sớm đã đoánđược nàng sẽ đến, không ngờ lại tới nhanh như vậy, hiệu suất khá cao.
Nhìn thấy hắn, Liên Kiều đề khí chiến đấu hướng thẳng tới, ba bước cũng thànhhai bước vọt tới trước mặt hắn, nói thật hung: “Dựa vào cái gì mà ngươi dám tứhôn? Dựa vào cái gì đòi thú ta? Dựa vào cái gì dám lấy ta ra nói đùa? Dựa vàocái gì hả?”
Nhìn nàng, Mục Sa Tu Hạ không nhanh không chậm trả lời: “Chỉ Bằng ta là đươngkim thái tử.”
Liên Kiều giật mình, lập tức càng thêm thẹn quá hoá giận rống to: “Thái tửthì giỏi lắm sao? Thái tử có thể cường thưởng dân nữ? Thái tử phạm pháp cũngphải cùng tội với thứ dân.”
Mục Sa Tu Hạ khẽ nhếch môi, thản nhiên sửa lại: “Liên thái y, mời ngươi nhớkỹ, thứ nhất, tuy rằng, thái tử không có gì giỏi, nhưng thân phận cao hơn ngươi;thứ hai, ta cũng không có cường thưởng ngươi, mà là thú ngươi; thứ ba, Cách TátQuốc ta từ trước đến nay không có luật thái tử phạm pháp cùng tội với thứ dân.”(Yu: nham hiểm, quá nham hiểm)
Nói xong, vẫn tà nghễ nhìn nàng, không ngờ nàng luôn điềm tĩnh lại có thể nổigiận, hơn nữa, dáng vẻ tức giận của nàng đúng là…đáng yêu chết tiệt (Cào: …biếnthái …T_T), đôi mắt sáng long lanh, mặt hồng lên, đôi môi kiều diễm mọng lên,cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở mê người vạn phần. Hắn cảm thấy đề nghị sángnay mình đưa ra với phụ hoàng quả là chủ ý không tồi.
Liên kiều dần dần bình tĩnh lại, cuối đầu như đang ngẫm nghĩ gì đó, trongchốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thật ra ngươi có mục đích gì?”
Đáy mắt Mục Sa Tu Hạ hiện lên một tia giảo hoạt, quả nhiên là nữ nhân thôngminh, tỉnh táo lại thì lập tức có thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt, hắn càng ngàycàng thấy hứng thú với nàng.
“Bổn vương thú phi, cũng giống như một người nam nhân lấy một nữ nhân làm vợvậy, đó là điều thiên kinh địa nghĩa (Cào: là điều tất nhiên), nếu nói là có mụcđích gì, thì nam nhân trong thiên hạ là có mục đích gì, bổn vương cũng là mụcđích ấy.” (Yu: âm hiểm, quá âm hiểm)
Rõ ràng là dùng cái kiểu giả vờ ngớ ngẩn để lừa nàng mà, Liên Kiều cười lạnh:“Nói như vậy, thái tử điện hạ là bị sắc đẹp của ta mê đảo?”
“Có thể nói như vậy.” Nói dối không chớp mắt.
U oán liếc mắt nhìn hắn một cái, Liên Kiều thở dài xác thực nói: “Nhưng takhông thích ngươi.”
Hắn cười đến tà nịnh: “Không sao cả.”
Đối mặt với người không nóng không lạnh, không âm không dương, không nhanhkhông chậm, khốn kiếp, nàng thật sự không nói được gì, nhưng tưởng tượng đến ítngày nữa sẽ gả cho hắn, lòng lại thật không cam lòng, bây giờ chỉ còn cách tìmlão Hoàng đế thôi.
~-~
“Thỉnh Hoàng thượng thay vi thần làm chủ.” Liên Kiều quỳ gối trước mặt Hoàngđế, giọng nói bình tĩnh.
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn Liên Kiều, khẽ trầm ngâm nói: “Ái khanh bìnhthân.”
Liên Kiều nhìn thẳng lên chủ vị: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế khoát tay nói: “Trẫm biết tại sao ngươi lại đến, nhưng mà chiếu chỉđã hạ không thể sửa, ngươi lui ra đi.”
Liên Kiều tiếp tục đấu tranh: “Nhưng mà bệnh Hoàng thượng còn chưa hết, vithần nguyện ở bên người Hoàng thượng mà tận tâm tận sức…”
Lão Hoàng đế hiểu ý cười nói: “Trẫm tự biết thân mình, không cần nhiều lời,vài ngày nữa đại hôn rồi, lui ra đi.”
~-~
Trốn sao? Nàng sẽ không làm những việc ngu xuẩn như vậy, chỉ làm trò cười màthôi. Ngồi yên? Lại càng không, đó không phải là phong cách của nàng. Nếu hắnnhất định muốn mình trở thành phi tử của hắn chắc chắn là chuyện sớm hay muộn,như vậy thì chỉ có thể lo cho cuộc sống sau này của một thái tử phi phải như thếnào thôi.
Đêm đó, Liên Kiều quyết định lại đến thái tử phủ, cùng hắn làm một giaodịch.
Theo thái y viện đến cửa cung có một đường tắt thông qua một khoảng sân rộngyên tĩnh, ngày thường không ai chăm sóc hay để ý, nghe nói lúc đầu là thư phòngcủa công chúa đương triều, sau công chúa bị nhiễm bệnh mất sớm, nên viện nàycũng bị bỏ hoang, không ai vào ở, cũng không ai quét tước chăm sóc. Ban ngày khitheo người khác đi qua cũng đã cho người ta cảm giác như từng trận gió lạnh thổitới rồi, ban đêm thì Liên Kiều chưa từng đi qua bao giờ. Vì để thuận tiện, LiênKiều không dẫn theo hai cái đuôi Tiểu Đức và Y Mã, không nghĩ tới ngày phải điqua đường tắt này, vô tình mà đi đến khu vườn này.
Da đầu run lên, chân bước không ngừng, cảm thấy như phía sau có cái gì đitheo mình. Liên Kiều thật hối hận chết được khi chạy đến đây.
“n…A…Ưh..O”
m thanh này?Liên Kiều bước chân đang nhanh đột nhiên dừng lại, trán toát ramột tần mồ hôi lạnh, sẽ không phải gặp tà chứ. Thật sự là nghĩ đến cái gì là đếncái đó sao.
Đứng trong chốc lát, dần dần phát hiện âm thanh này có chút không thích hợp,giống như…hình như là bị cái gì kìm lại. Bất giác đi theo hướng có tiếng rên rỉphóng đãng, đứng phía sau cánh cửa gần thư phòng, nhìn qua cánh cửa, rốt cụcnàng cũng thấy rõ được gương mặt người trong phòng, Mặc Đại thượng phi toàn thântrần trụi, không tấc vải, thân như dây leo quấn quanh Mục Sa Tu Hạ đang mang mộtánh mắt lạnh lùng, khoé miệng khẽ nhếch lên hiện một ý cười lạnh lẽo. Tay hắnkhông mang theo chút thương tiếc vuốt ve ngực nàng ta đến đỏ sẫm. Nhìn Mặc Đạibị hắn vỗ về chơi đùa nhào nặn thành một vũng bùn, từ đáy mắt hắn là một mảnhcười nhạo tàn khốc.
Mặc Đại như muốn tan ra, không ngừng dây dưa cùng hắn, cọ xát trên người hắn,nhưng vẫn không dám mở quần áo hắn. Rốt cuộc, gần như đến thời khắc điên cuồng,hắn buông nàng ra, Mặc Đại cảm thấy một trận hư không, đã muốn đạt đến tận cùngtim đập nhanh thân mình không thôi nổi lửa, lại thoáng cái chỉ còn lại khoảngkhông.
Mục Sa Tu Hạ đã sớm đứng lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
“Điện hạ?” Mặc Đại nghi hoặc, muốn tiến lên bám lấy hắn, lại bit ánh mắt lãnhtuyệt của hắn doạ lui đi, chỉ phải ngập ngừng nói: “Điện hạ không cần Mặc Đạisao?”
Hắn khinh thường định cất bước rời đi, rốt cục Mặc Đại cũng không khống chếđược, ôm lấy cổ hắn từ phía sau, nói nức nở: “Ả kia có gì tốt, chàng không nênthú nàng ta, nàng ta đâu có thương chàng, chỉ có ta, chỉ có ta mới thật sự yêuchàng mà. Vì sao chàng lại không chịu quay đầu lại nhìn ta. Vì sao…”
Mục Sa Tu Hạ cười lạnh: “Yêu thương nhung nhớ?! Nữ nhân, cho tới bây giờ bổnvương chưa từng thiếu.”
Mặc Đại rũ người như hoa trong mưa, ngước nhìn người lạnh lùng trước mắt, namtử lãnh tâm, khoé môi gợi lên ý cười làm điên đảo chúng sinh, thong thả buôngmột câu khiến người khác như đông cứng cả người: “Ngươi không xứng.”
“Ha.., vì sao chàng lại đối với ta như vậy? Ta… Ta là thật sự yêu chàng mà.”Mặc cho Mặc Đại cầu xin như thế nào, đáy mắt Mục Sa Tu Hạ vẫn một lạnh nhưbăng.
Cảm thấy mệt mỏi, Mặc Đại chán nản nhặt quần áo trên mặt đất mặc lại từng cáitừng cái lên chậm rãi đi đến cạnh cửa, Liên Kiều sợ bị nàng phát hiện, nhanhtrốn vào bóng tối.
Bước ra khỏi cánh cửa, nàng vô thần nhìn thẳng về phía trước, buồn bả cườinói: “Ngươi là nam nhân không có tim, trên thế giới này, ngoại trừ chiến tranhra, không biết còn có thứ gì có thể khiến ngươi phải sôi trào. Ta sai rồi, ngaytừ đầu đã sai rồi.” Nói xong cũng không quay đầu lại, chạy vội ra ngoài.
Trò hay chấm dứt, Liên Kiều cụt hứng ngồi ở phía sau cửa, lòng thầm khinhthường, lại là những vụ bê bối xãy ra trong cung đình, nhàm chán.
“Ra đây.” Một tiếng quát lạnh.
Ách! Không xong, nàng sao lại quên chứ, Mục Sa Tu Hạ có cái lỗ tai còn tinhhơn chó săn, động tĩnh trong phạm vi một trăm bước đừng hòng qua mặt được hắn.Nói vậy, lẽ nào khi nàng vừa bước vào hắn đã phát hiện ra.
Ra thì ra, làm việc xấu là hắn, có cái gì mà nàng phải trốn trốn tránh tránh,che che lấp lấp. Nghĩ vậy, Liên Kiều sửa sang lại quần áo, vỗ vỗ tro bụi trênngười, oai vệ mà hào phóng từ cửa sau đi ra.
“Thái tử điện hạ.” Nàng ra vẻ thoải mái mà chào hỏi.
Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: “Liên thái y đi tản bộ?”
Liên Kiều nói cho có lễ: “Ánh trăng hôm nay đẹp lắm.”
Hắn xoay người nhàn nhã đi đến sau án thư, tựa vào ghế nằm, ánh mắt tối tămbắn về phía nàng, chậm rãi nói: “Thật hy vọng Liên thái y có thể đẹp giống ánhtrăng này.”
Uy hiếp nàng? Cười lạnh, tâm niệm liền thay đổi nhanh, tối nay chính là mộtcơ hội tuyệt hảo. Vì thế nàng cũng tìm một chiếc ghế dựa bình tĩnh ngồi xuống,cùng hắn xa xa nhìn nhau.
“Việc tối nay Điện hạ sẽ không giết người diệt khẩu chứ?” Nàng cười đến tuyệtmỹ.
“Liên thái y nói đùa, người là người bổn vương sắp cưới làm thái tử phi, bổnvương sao giết ngươi được.”
Phải, chính là những lời này, Liên Kiều cười đến càng mị: “Vậy, ta cũng cóthể cả gan làm một giao dịch cùng Điện hạ?”
Mục Sa Tu Hạ cười bí hiểm, nhìn không ra hỉ hay nộ, thản nhiên phát ra mộttiếng: “Sao~?
“Nếu Điện hạ có thể đáp ứng ta ba điều kiện, ta sẽ không nói chuyện nàyra.”
“Nói đi.”
Hắn không tức giận, nghĩa là đã bị nàng quơ được nhược điểm, giận mà khôngdám nói gì.
Liên Kiều mừng thầm, nhưng không biểu lộ ra ngoài: “Thứ nhất, sau hôn sự taphải có không gian cuộc sống độc lập, ngươi không được hạn chế tự do cá nhân củata.”
Nhìn hắn liếc mắt một cái, không có phản ứng gì, tiếp tục: “Thứ hai, chưa chophép của ta không được tuỳ tiện vào phòng ngủ của ta. Thứ ba, cũng là điều trọngyếu nhất, ta từ chối ngủ chung giường với ngươi.”
Một hơi nói xong, không sợ gì mà nhìn thẳng vào hắn.
Mục Sa Tu Hạ yên lặng nhìn nàng vài giây, lập tức cười ha hả, giống như ngheđược chuyện gì buồn cười siêu cấp, từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên cho đến bâygiờ, Liên Kiều còn chưa từng thấy hắn cười to như vậy, có chút lạnh người nhìnhắn, lo lắng không biết có phải mình làm hắn điên rồi không.
“Được.” Tiếng cười ngừng lại, hắn sảng khoái đáp ứng.
Liên Kiều có chút ngạc nhiên, không nghĩ hắn lại tốt như vậy. Chẳng lẽ nàngthật sự uy hiếp được hắn?
Thật lâu về sau nàng mới biết được, Mục Sa Tu Hạ căn bản sẽ không chịu bịnàng áp chế, bởi vì tân Hoàng Cách tát kế nhiệm sẽ tiếp nhận cả hậu cung giai lệcủa tiền triều, mà Hoàng đế coi trọng thái tử nên phi tần đều tuỳ ý hưởng dụng,cũng sẽ không bị cho là phạm thượng. Điều này cũng làm cho Liên Kiều không hiểuđược, ngày đó ban đêm Mục sat u hạ vì sao lại đáp ứng ba điều kiện của nàng.
Chương 24: Đại hôn
Hôn sự cùng Mục Sa Tu Hạ đến đây xem như đã định, nghi thức hôn lễ hoàn toàndựa theo tổ chế mà làm, vô cùng long trọng, phủ thái tử phải chiêu đãi yến tiệcmột tháng, mở tiệc chiêu đãi quan to hiển quý các nơi, hơn nữa còn đại xá thiênhạ, có thể nói đã cấp cho Liên Kiều mặt mũi thật to. Nhưng Liên Kiều lại khônghề có chút cảm giác ngượng ngùng gì của người s
<<1 ... 1516171819 ... 48>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1202/6281