Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
, cuộc sốngtạm ổn, còn lại coi như không tồi. Về phần hắn lãnh huyết, hắn tàn khốc, hắn giếtngười không chớp mắt, chỉ cần người chết không phải nàng, vậy không có quan hệđến nàng. Cho nên đối với việc xử lý quan hệ của mình và Mục Sa Tu Hạ thì chỉ cầnkiên trì một nguyên tắc là tốt rồi, chính là không cần nhìn hắn.
Liên Kiều vừa suy nghĩ vừa đemkhăn mặt thấm nước ấm lau sạch xung quanh miệng vết thương. Đắp lên chút thuốctrị thương rồi dùng băng gạc đem hắn buộc thành xác ướp cho hả giận.
Mục Sa Tu Hạ nhìn nàng taychân loạn xạ, đoán chắc là đang làm xằng làm bậy trên người hắn, hai tròng mắtyên lặng khóa trên người nàng, không rên lên một tiếng.
“Thứ ngươi dùng để đánh lén talà cái gì?” Thật lâu sau hắn đột nhiên mở miệng.
Ơ? Liên Kiều ngạc nhiên ngẩngđầu chống lại ánh mắt thâm trầm của hắn, giật mình nửa giây lập tức có chút xấuhổ khụ thanh, nói: “Ám tiễn”
“Cho ta xem”
Liên Kiều bất đắc dĩ phải kéotay áo lên lộ ra trên cổ tay nàng là chiếc nỏ bắn tên.
Mục Sa Tu Hạ cởi ám tiễn củanàng xuống, đưa lên tay cẩn thậnt, đôi mắt xanh thâm trầm bỗng nhiên lóe sáng,vẻ mặt có chút kích động nhìn về phía Liên Kiều: “Thứ này ai làm?”
Liên Kiều cho hắn xem xongtrong lòng sợ hãi, ngập ngừng nói: “Ta… ta làm.”
Hắn nhìn nàng không nói được mộtlời, nàng chật vật cúi thấp đầu.
“Thứ này có thể phóng lớnkhông?” Thật lâu sau hắn mới phun ra được một câu.
Liên Kiều ngẩng đầu nghi hoặcnhìn hắn, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: “Có thể.”
Cái kia… hắn giống như là đangngủ nha. Liên Kiều vươn một ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn,…không phảnứng, thật tốt quá, nếu đã tới phủ thái tử rồi thì cũng nên đến nơi này một chuyến.
Liên Kiều lén lút bước raphòng ngủ, vẫn chưa phát hiện có đôi mắt yên lặng phía sau đang chăm chú nhìnnàng.
Tuỳ tiện bắt một tiểu thị nữ lại,Liên Kiều vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Ngươi có biết Tô Lạp bị giữ ở nơi nào không?”
Tiểu thị nữ hiển nhiên khônghiểu vấn đề của nàng, nghiêng đầu nói: “Tô Lạp? Ở đây không có người này?”
“Không thể nào, ngươi ngẫm lạixem, thái tử gia của các ngươi ba tháng trước mang về một nữ nhân mà.”
Tiểu thị nữ giật mình nói: “Ơ,người mà ngươi nói là Tô phi à?”
Bong bóng trong đầu Liên Kiềukhông ngừng bay lên, Tô phi?
“Nàng ngụ ở Ly uyển, mời theota.” Tiểu thị nữ tâm địa vô cùng tốt dẫn đường cho Liên Kiều đi.
Cái gọi là Ly uyển thực chấtchính là một tiểu viện không đến hai trăm thước vuông, so với sự xa hoa của phủthái tử thì nơi đây có vẻ vắng lặng lại tồi tàn. Tạ ơn tiểu thị nữ xong Liên Kiềunhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, nâng tay định gõ cửa thì cánh cửa lại “chi nha” mộttiếng mở ra.
“Tô Lạp” Liên Kiều kinh hỉ kêulên.
Tô Lạp hiển nhiên không dựđoán được vừa mở cánh cửa ra thấy Liên Kiều đã nhiều tháng không gặp, khẽ giậtmình, khóe mắt rơi ra hai giọt lệ trong suốt, kích động ôm cổ nàng, vui mừng màkhóc: “Liên tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ thật tốt, thật tốt quá….”
Liên Kiều cũng có chút kích động,dùng sức ôm chiếc eo mảnh khảnh của Tô Lạp, cảm xúc mênh mông. Từ khi đi vào thếgiới này, Tô Lạp là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi mở mắt ra, với nàng, LiênKiều trước sau đều tồn tại cảm giác như một một đứa trẻ sau khi sinh có tình cảmđặc thù đối với người nó gặp đầu tiên.
Tô Lạp kéo Liên Kiều vào trongphòng, nhìn chung quanh bốn phía, tuy ràng bài trí đơn giản nhưng rất thoảimái, thanh lịch. Ngồi xuống, đánh giá tỷ mỹTô Lạp, không lâu trước đây, trờixanh mây trắng, cỏ xanh nước trong, khoảng thời gian thoải mái cười vui, tiểucô nương tận tình khoái hoạt đã không còn thấy nữa, có lẽ vĩnh viễn đã tan mất.Tựa như một đoá hoa nhỏ nở ra lặng lẽ, âm thầm tàn lụi.
“Tô Lạp, ngươi thay đổi.” LiênKiều cảm khái.
Nhẹ nhàng chớp đôi mắt trongsuốt của mình, Tô Lạp gợi lên một nụ cười yếu ớt: “Có ai có thể không thay đổiđâu?”
“Ngươi sống được không? Hắn cókhi dễ ngươi không?”
Tô Lạp lắc đầu nói: “Hắn đối vớita tốt lắm, cho ta cẩm y ngọc thực, cho ta nơi ở cùng nữ hầu, ta còn có cái gìkhông hài lòng chứ?” Nàng tuy rằng nói hắn đối xử tốt với nàng nhưng từ chínhđáy mắt cô đơn kia lại không lừa được người.
“Trừ cái này ra, hắn cho ngươiđược cái gì nữa?” Bất luận Tô Lạp nói như thế nào, Liên Kiều vẫn cảm thấy đượcnàng không vui, rất không vui.
Tô Lạp cúi đầu, nói nhỏ: “Ngườikhông thể có lòng tham, như vậy là đủ rồi, chỉ cần có thể cho ta ở cạnh hắn làđủ rồi.”
Nhìn nàng vốn định nói cái gì,nhưng lại cảm thấy không thiết yếu nữa, cảm tình không thể hèn mọn mà cầu xin bốthí, không bằng phóng khoáng mà buông tay, chuyện giữa một người nam nhân và mộtnữ nhân, không ai có thể giúp được.
Liên Kiều đổi đề tài: “Mẹngươi thế nào?”
“Tốt lắm, thương thế trên ngườiđều tốt rồi, nhưng tinh thần có chút hoảng loạn.”
Liên Kiều gật gật đầu, ngày đóĐằng Triệt dị thường kích động đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, bỗng nhiênnghĩ đến cái gì đó liền hỏi : “Thái tử có hỏi ngươi về vật gì không?”
Tô Lạp mờ mịt lắc đầu: “Ta vốnlà hai bàn tay trắng, còn có thể có cái gì mà cho hắn đâu?”
Cũng đúng, nhưng mà Đằng Triệtngày đó điên điên khùng khùng có nói gì đó làm cho nàng luôn bị vướng mắc tronglòng. Mục Sa Tu Hạ nạp Tô Lạp làm phi thật ra là có động cơ gì? Nàng tin tưởngtuyệt đối không đơn thuần là tình yêu nam nữ.
Bỏ sự phiền lòng qua một bên,Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Tô Lạp, nói cho ngươi biết một việc, ngươi nghe xongđừng kích động.”
Thấy nàng gật đầu, Liên Kiều mớinói: “Ta tìm được người bán đứng Ngạc Lỗ tộc rồi hơn nữa còn là đầu sỏ khiếncác ngươi gặp tai họa diệt tộc a.”
Tô Lạp chấn động, hai mắt nhìnchằm chằm nàng.
“Mạc Y, bà mụ Mạc Y, ả đem nơiẩn cư của người Cách tát quốc bán đứng.” Liên Kiều tránh nhắc đến cái tên MụcSa Tu Hạ, dù sao bọn họ hiện tại đã là vợ chồng, nàng không phải đến để khơimào mâu thuẫn vợ chồng.
Hai vai Tô lạp run rẩy, haitay nắm chặt vạt áo, ánh mắt hoang mang mà điên cuồng, cuối cùng cả người cũngkhông khống chế được đứng bật dậy.
“Tô Lạp” Liên Kiều lo lắng ômchầm lấy cô, “Phải xử trí ả như thế nào, ngươi nói đi. Ta nhất định thay ngươilàm được.”
“Ả, ta, phải, chết.” Tô Lạpnghiến răng nghiến lợi hung tợn bức ra khỏi miệng bốn chữ này, tuy rằng đã sớmđoán biết kết quả, Liên Kiều vẫn thấy tiểu cô nương Tô Lạp mười lăm tuổi này thốtra đáp án như vậy cũng không khỏi đánh cái rùng mình.
Nàng biết, tiểu cô nương luônngọt ngào gọi nàng là Liên tỷ tỷ đã hoàn toàn biến mất.
Trên đường từ phủ thái tử trởvề, Liên Kiều nhìn thấy có nhiều người vây quanh một thiếu niên cười ha ha. Màthiếu niên mang theo một vết thương trên người, khập khiễng đi đến trước mặt mộtnam nhân dáng người khôi ngô trước mặt, “bùm” quỳ xuống, thế nhưng lại theo khốhạ nam nhân kia mà chậm rãi chui qua, mọi người lại một trận cười vang.
Nam nhân kia lại đắc ý cười dữtợn hơn, khoát tay hung hăng cho một cái tát, đánh thiếu niên ngã trên mặt đấtngẩng đầu, khoé miệng tràn ra tơ máu, đôi mắt oán hận ngập tràn trừng thẳng vàonam nhân, đột nhiên xông lên, ôm lấy người nọ, cắn phập xuống.
Nam nhân hét thảm một tiếng,giây lát sau lổ tai đã bị cắn đứt, mọi người đứng vây xem bên cạnh choáng váng,thiếu niên giống như người điên, gặp người liền nhảy tới, mở miệng cắn, mọi ngườisợ tới mức bỏ chạy đi bốn phía, vừa chạy vừa kêu: “Điên rồi, hắn điên rồi…”
Nam nhân bị cắn mất lổ taiphát điên lên, rút chuỷ thủ ra đâm tới thiếu niên. Liên Kiều trong lòng vừa động,hô to: “Dừng tay.”
Tất cả mọi người đều nhìn nàngxem nàng đang làm gì, trong đám người kia có nhiều người biết Liên Kiều.
“Là Liên thần y, là nữ thần bảohộ của Cách Tát quốc chúng ta.”
Chán, bây giờ là lúc nào rồimà còn lời lẽ mê tín lạc hậu như vậy. Liên Kiều đi qua, mọi người tự động dạtra hai bên tạo cho nàng một lối đi.
Liên Kiều nhìn về phía thiếuniên hỏi: “Vì sao ngươi cắn đứt lổ tai hắn?”
Người thiếu niên phun ra mộtbúng máu, oán hận nói: “Hắn nói chỉ cần ta chui qua khố hạ hắn liền cho ta bạc,ta đã chui, hắn lại đổi ý.”
Liên Kiều nhìn về phía namnhân mang vẻ mặt hung hãn nói: “Có việc này sao?”
“Ta chỉ là nói giỡn với hắn,ai nói sẽ đưa bạc cho hắn.” Nam nhân thở hổn hển nói.
Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Đâylà ngươi không đúng, vô duyên vô cớ để cho người khác chịu nhục chui qua khố hạcủa người là cái sai thứ nhất, thiếu niên chịu nhục chui qua khố hạ của ngươi,ngươi lại đổi ý không trả tiền là cái sai thứ hai, cuối cùng, thiếu niên đòi bạccủa ngươi, ngươi bỏ đi còn chưa tính, thế nhưng lại còn động thủ đánh người làcái sai thứ 3, mỗi việc như vậy ngươi có điểm nào là có lý?”
Người bên cạnh nghe xong lờitrần thuật của Liên Kiều cảm thấy được là có đạo lý, cũng đều chỉ trích namnhân hung hãn kia là không phải. Quần chúng chỉ trích, thêm Liên Kiều thân phậncao quý, hắn không dám phạm tới, tức giận lấy bạc trong lòng ngực ném xuống,gương mặt xám xịt chạy đi.
Liên Kiều quay đầu nhìn thiếuniên kia, thấy hắn nhặt bạc lên từ mặt đất, xoay người rời đi, không khỏi ra tiếnggọi hắn lại: “Chờ đã
Thiếu niên dừng cước bộ, chậmrãi xoay người lại, căm tức nhìn Liên Kiều, oán hận nói: “Thế nào, ngươi cũng muốnlấy một phần?”
Liên Kiều dở khóc dở cười, đứanhỏ này cũng quá đa nghi đi, làm sao mà thấy ai cũng đề phòng như vậy chứ.
“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?Cuộc sống có gì khó khăn sao? Nói ra ta có lẽ sẽ giúp được ngươi.” Nhìn vào conđôi mắt suốt như còn lưu lệ của hắn nàng bổng nhiên tâm sinh ý nghĩ – thươngxót, thầm muốn bảo bang đứa nhỏ này.
Nào biết hắn cũng không cảmkích, căm giận nói: “Không cần ngươi giả tốt quan tâm tới.” Y quay người lại biếnmất ở đầu phố.
Liên Kiều nhún nhún vai, nếungười ta không muốn nhận ý tốt của nàng, nàng cũng không cần xen vào việc củangười khác. Vẫn là trở về phân phó cho Tiểu Đức xử lý bà mụ đi.
Tiêu dao Vương gia Long Tiêu đã trên đường quay về Lương quốc, tâm trạng đangtreo trên cao (Cào: :đề cao cảnh giác) của Liên Kiều cũng được thả xuống, khôngbiết vì sao mà chỉ cần cái tên Long Tiêu kia ở lại thượng kinh một ngày thì tâmtrí nàng sẽ không yên, ngủ cũng bất ăn, dường như hắn có ảnh hưởng nghiêm trọngđến tính mệnh của mình, hiện giờ hắn đi rồi nàng rốt cuộc cũng có thể vô tư thảlỏng cảnh giác.
Liên Kiều mang theo tâm trạng vui vẻ hiếm thấy rời khỏi y quán, ngoài cửa,ngoại trừ một hàng dài người đang xếp hàng chờ chẩn bệnh còn có một ít khuân vácdỡ hàng. Đúng rồi, lần trước ở Bách Thảo đường đã mua một ít hàng, hôm nay làngày chuyển đến.
Liên Kiều đứng bên xe vận chuyển xem mặt hàng, Tiểu Đức đi theo kiểm tra hànghoá. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có một người nhìn rất quen mắt, Liên Kiều liềntóm lại nhìn thử.
“Là ngươi?”
Thiếu niên ngẩng đầu, cũng ngạc nhiên nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cười lạnh: “Ngươi không phải không nhận sự bố thí của ta sao? Saolại chạy tới chổ ta làm việc?”
Thiếu niên sửng sốt, khuôn mặt lập tức lạnh đi, đem bao lớn đang khiêng trênvai phóng xuống mặt đất giọng căm hận nói: “Ai nhận bố thí của ngươi, nếu biếttrước là chổ của ngươi ta sẽ không tới.”
A, tính cách khí khái nha, tuy là khá nóng nảy, Liên Kiều đảo vòng mắt chuyểnsang cố ý kích hắn: “Vậy ra ngươi cũng có chút tiền đồ, sớm biết ngươi vô dụngnhư vậy, ngày đó ta sẽ không cứu ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Hai mắt thiếu niên quả thực muốn bốc hoả.
Liên Kiều cười thầm, tiếp tục nói lời châm chọc hắn: “Như thế nào? Khôngphục? Có bản lĩnh thì ở lại y quán giúp ta, một ngày cơm ba bữa ăn no, còn pháttiền công, chỉ là nhìn ngươi như vậy chắc không chịu khổ nỗi, không chịu bị ứchiếp được, tóm lại là vô tích sự.”
Thiếu niên phát điên, rống lớn: “Ngươi..nữ nhân này…ngươi, được! Ta làm chongươi xem, rốt cuộc ai là vô tích sự, ai là giá áo túi cơm.”
Liên Kiều cười giễu hắn, nói: “Tiểu Đức, dẫn vị này đến hậu đường thay đổiquần áo, đừng để hắn bẩn như vậy, sẽ làm y quán của chúng ta mất mặt.”
“Tuân lệnh.” Tiểu Đức thuận theo, liền dẫn thiếu niên ly khai.
Đã xong một ngày xem bệnh, ngồi ở đại sảnh y quán, Liên Kiều nhìn thiếu niêntrước mặt từ trên xuống dưới đã sạch sẽ và đã thay đổi bộ quần áo mới. Thanh túthoát tục, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi có chút giống nữ hài tử, làn da trắng nõnngay cả một nốt đậu cũng không có. Thân cao 170cm, cơ thể thiếu dinh dưỡng nênthân hình có chút gầy yếu, nhìn không ra là đã bao nhiêu tuổi. Đôi con ngươi đenláy, mi mắt thật dài, ánh mắt cũng đặc biệt to, điểm này làm cho hắn thêm nétgợi cảm, um, cũng có chút hương vị. Một người nam nhân nếu ánh mắt quá lớn chínhlà một nét bút hỏng, nhưng hắn lại không phải. Lông mi dài mà cong vút trên mặtlại tạo thành một bóng râm che đi đôi mắt khiến người ta không biết được bêntrong đó chứa đựng điều g
Liên Kiều vừa suy nghĩ vừa đemkhăn mặt thấm nước ấm lau sạch xung quanh miệng vết thương. Đắp lên chút thuốctrị thương rồi dùng băng gạc đem hắn buộc thành xác ướp cho hả giận.
Mục Sa Tu Hạ nhìn nàng taychân loạn xạ, đoán chắc là đang làm xằng làm bậy trên người hắn, hai tròng mắtyên lặng khóa trên người nàng, không rên lên một tiếng.
“Thứ ngươi dùng để đánh lén talà cái gì?” Thật lâu sau hắn đột nhiên mở miệng.
Ơ? Liên Kiều ngạc nhiên ngẩngđầu chống lại ánh mắt thâm trầm của hắn, giật mình nửa giây lập tức có chút xấuhổ khụ thanh, nói: “Ám tiễn”
“Cho ta xem”
Liên Kiều bất đắc dĩ phải kéotay áo lên lộ ra trên cổ tay nàng là chiếc nỏ bắn tên.
Mục Sa Tu Hạ cởi ám tiễn củanàng xuống, đưa lên tay cẩn thậnt, đôi mắt xanh thâm trầm bỗng nhiên lóe sáng,vẻ mặt có chút kích động nhìn về phía Liên Kiều: “Thứ này ai làm?”
Liên Kiều cho hắn xem xongtrong lòng sợ hãi, ngập ngừng nói: “Ta… ta làm.”
Hắn nhìn nàng không nói được mộtlời, nàng chật vật cúi thấp đầu.
“Thứ này có thể phóng lớnkhông?” Thật lâu sau hắn mới phun ra được một câu.
Liên Kiều ngẩng đầu nghi hoặcnhìn hắn, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: “Có thể.”
Cái kia… hắn giống như là đangngủ nha. Liên Kiều vươn một ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn,…không phảnứng, thật tốt quá, nếu đã tới phủ thái tử rồi thì cũng nên đến nơi này một chuyến.
Liên Kiều lén lút bước raphòng ngủ, vẫn chưa phát hiện có đôi mắt yên lặng phía sau đang chăm chú nhìnnàng.
Tuỳ tiện bắt một tiểu thị nữ lại,Liên Kiều vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Ngươi có biết Tô Lạp bị giữ ở nơi nào không?”
Tiểu thị nữ hiển nhiên khônghiểu vấn đề của nàng, nghiêng đầu nói: “Tô Lạp? Ở đây không có người này?”
“Không thể nào, ngươi ngẫm lạixem, thái tử gia của các ngươi ba tháng trước mang về một nữ nhân mà.”
Tiểu thị nữ giật mình nói: “Ơ,người mà ngươi nói là Tô phi à?”
Bong bóng trong đầu Liên Kiềukhông ngừng bay lên, Tô phi?
“Nàng ngụ ở Ly uyển, mời theota.” Tiểu thị nữ tâm địa vô cùng tốt dẫn đường cho Liên Kiều đi.
Cái gọi là Ly uyển thực chấtchính là một tiểu viện không đến hai trăm thước vuông, so với sự xa hoa của phủthái tử thì nơi đây có vẻ vắng lặng lại tồi tàn. Tạ ơn tiểu thị nữ xong Liên Kiềunhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, nâng tay định gõ cửa thì cánh cửa lại “chi nha” mộttiếng mở ra.
“Tô Lạp” Liên Kiều kinh hỉ kêulên.
Tô Lạp hiển nhiên không dựđoán được vừa mở cánh cửa ra thấy Liên Kiều đã nhiều tháng không gặp, khẽ giậtmình, khóe mắt rơi ra hai giọt lệ trong suốt, kích động ôm cổ nàng, vui mừng màkhóc: “Liên tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ thật tốt, thật tốt quá….”
Liên Kiều cũng có chút kích động,dùng sức ôm chiếc eo mảnh khảnh của Tô Lạp, cảm xúc mênh mông. Từ khi đi vào thếgiới này, Tô Lạp là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi mở mắt ra, với nàng, LiênKiều trước sau đều tồn tại cảm giác như một một đứa trẻ sau khi sinh có tình cảmđặc thù đối với người nó gặp đầu tiên.
Tô Lạp kéo Liên Kiều vào trongphòng, nhìn chung quanh bốn phía, tuy ràng bài trí đơn giản nhưng rất thoảimái, thanh lịch. Ngồi xuống, đánh giá tỷ mỹTô Lạp, không lâu trước đây, trờixanh mây trắng, cỏ xanh nước trong, khoảng thời gian thoải mái cười vui, tiểucô nương tận tình khoái hoạt đã không còn thấy nữa, có lẽ vĩnh viễn đã tan mất.Tựa như một đoá hoa nhỏ nở ra lặng lẽ, âm thầm tàn lụi.
“Tô Lạp, ngươi thay đổi.” LiênKiều cảm khái.
Nhẹ nhàng chớp đôi mắt trongsuốt của mình, Tô Lạp gợi lên một nụ cười yếu ớt: “Có ai có thể không thay đổiđâu?”
“Ngươi sống được không? Hắn cókhi dễ ngươi không?”
Tô Lạp lắc đầu nói: “Hắn đối vớita tốt lắm, cho ta cẩm y ngọc thực, cho ta nơi ở cùng nữ hầu, ta còn có cái gìkhông hài lòng chứ?” Nàng tuy rằng nói hắn đối xử tốt với nàng nhưng từ chínhđáy mắt cô đơn kia lại không lừa được người.
“Trừ cái này ra, hắn cho ngươiđược cái gì nữa?” Bất luận Tô Lạp nói như thế nào, Liên Kiều vẫn cảm thấy đượcnàng không vui, rất không vui.
Tô Lạp cúi đầu, nói nhỏ: “Ngườikhông thể có lòng tham, như vậy là đủ rồi, chỉ cần có thể cho ta ở cạnh hắn làđủ rồi.”
Nhìn nàng vốn định nói cái gì,nhưng lại cảm thấy không thiết yếu nữa, cảm tình không thể hèn mọn mà cầu xin bốthí, không bằng phóng khoáng mà buông tay, chuyện giữa một người nam nhân và mộtnữ nhân, không ai có thể giúp được.
Liên Kiều đổi đề tài: “Mẹngươi thế nào?”
“Tốt lắm, thương thế trên ngườiđều tốt rồi, nhưng tinh thần có chút hoảng loạn.”
Liên Kiều gật gật đầu, ngày đóĐằng Triệt dị thường kích động đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, bỗng nhiênnghĩ đến cái gì đó liền hỏi : “Thái tử có hỏi ngươi về vật gì không?”
Tô Lạp mờ mịt lắc đầu: “Ta vốnlà hai bàn tay trắng, còn có thể có cái gì mà cho hắn đâu?”
Cũng đúng, nhưng mà Đằng Triệtngày đó điên điên khùng khùng có nói gì đó làm cho nàng luôn bị vướng mắc tronglòng. Mục Sa Tu Hạ nạp Tô Lạp làm phi thật ra là có động cơ gì? Nàng tin tưởngtuyệt đối không đơn thuần là tình yêu nam nữ.
Bỏ sự phiền lòng qua một bên,Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Tô Lạp, nói cho ngươi biết một việc, ngươi nghe xongđừng kích động.”
Thấy nàng gật đầu, Liên Kiều mớinói: “Ta tìm được người bán đứng Ngạc Lỗ tộc rồi hơn nữa còn là đầu sỏ khiếncác ngươi gặp tai họa diệt tộc a.”
Tô Lạp chấn động, hai mắt nhìnchằm chằm nàng.
“Mạc Y, bà mụ Mạc Y, ả đem nơiẩn cư của người Cách tát quốc bán đứng.” Liên Kiều tránh nhắc đến cái tên MụcSa Tu Hạ, dù sao bọn họ hiện tại đã là vợ chồng, nàng không phải đến để khơimào mâu thuẫn vợ chồng.
Hai vai Tô lạp run rẩy, haitay nắm chặt vạt áo, ánh mắt hoang mang mà điên cuồng, cuối cùng cả người cũngkhông khống chế được đứng bật dậy.
“Tô Lạp” Liên Kiều lo lắng ômchầm lấy cô, “Phải xử trí ả như thế nào, ngươi nói đi. Ta nhất định thay ngươilàm được.”
“Ả, ta, phải, chết.” Tô Lạpnghiến răng nghiến lợi hung tợn bức ra khỏi miệng bốn chữ này, tuy rằng đã sớmđoán biết kết quả, Liên Kiều vẫn thấy tiểu cô nương Tô Lạp mười lăm tuổi này thốtra đáp án như vậy cũng không khỏi đánh cái rùng mình.
Nàng biết, tiểu cô nương luônngọt ngào gọi nàng là Liên tỷ tỷ đã hoàn toàn biến mất.
Trên đường từ phủ thái tử trởvề, Liên Kiều nhìn thấy có nhiều người vây quanh một thiếu niên cười ha ha. Màthiếu niên mang theo một vết thương trên người, khập khiễng đi đến trước mặt mộtnam nhân dáng người khôi ngô trước mặt, “bùm” quỳ xuống, thế nhưng lại theo khốhạ nam nhân kia mà chậm rãi chui qua, mọi người lại một trận cười vang.
Nam nhân kia lại đắc ý cười dữtợn hơn, khoát tay hung hăng cho một cái tát, đánh thiếu niên ngã trên mặt đấtngẩng đầu, khoé miệng tràn ra tơ máu, đôi mắt oán hận ngập tràn trừng thẳng vàonam nhân, đột nhiên xông lên, ôm lấy người nọ, cắn phập xuống.
Nam nhân hét thảm một tiếng,giây lát sau lổ tai đã bị cắn đứt, mọi người đứng vây xem bên cạnh choáng váng,thiếu niên giống như người điên, gặp người liền nhảy tới, mở miệng cắn, mọi ngườisợ tới mức bỏ chạy đi bốn phía, vừa chạy vừa kêu: “Điên rồi, hắn điên rồi…”
Nam nhân bị cắn mất lổ taiphát điên lên, rút chuỷ thủ ra đâm tới thiếu niên. Liên Kiều trong lòng vừa động,hô to: “Dừng tay.”
Tất cả mọi người đều nhìn nàngxem nàng đang làm gì, trong đám người kia có nhiều người biết Liên Kiều.
“Là Liên thần y, là nữ thần bảohộ của Cách Tát quốc chúng ta.”
Chán, bây giờ là lúc nào rồimà còn lời lẽ mê tín lạc hậu như vậy. Liên Kiều đi qua, mọi người tự động dạtra hai bên tạo cho nàng một lối đi.
Liên Kiều nhìn về phía thiếuniên hỏi: “Vì sao ngươi cắn đứt lổ tai hắn?”
Người thiếu niên phun ra mộtbúng máu, oán hận nói: “Hắn nói chỉ cần ta chui qua khố hạ hắn liền cho ta bạc,ta đã chui, hắn lại đổi ý.”
Liên Kiều nhìn về phía namnhân mang vẻ mặt hung hãn nói: “Có việc này sao?”
“Ta chỉ là nói giỡn với hắn,ai nói sẽ đưa bạc cho hắn.” Nam nhân thở hổn hển nói.
Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Đâylà ngươi không đúng, vô duyên vô cớ để cho người khác chịu nhục chui qua khố hạcủa người là cái sai thứ nhất, thiếu niên chịu nhục chui qua khố hạ của ngươi,ngươi lại đổi ý không trả tiền là cái sai thứ hai, cuối cùng, thiếu niên đòi bạccủa ngươi, ngươi bỏ đi còn chưa tính, thế nhưng lại còn động thủ đánh người làcái sai thứ 3, mỗi việc như vậy ngươi có điểm nào là có lý?”
Người bên cạnh nghe xong lờitrần thuật của Liên Kiều cảm thấy được là có đạo lý, cũng đều chỉ trích namnhân hung hãn kia là không phải. Quần chúng chỉ trích, thêm Liên Kiều thân phậncao quý, hắn không dám phạm tới, tức giận lấy bạc trong lòng ngực ném xuống,gương mặt xám xịt chạy đi.
Liên Kiều quay đầu nhìn thiếuniên kia, thấy hắn nhặt bạc lên từ mặt đất, xoay người rời đi, không khỏi ra tiếnggọi hắn lại: “Chờ đã
Thiếu niên dừng cước bộ, chậmrãi xoay người lại, căm tức nhìn Liên Kiều, oán hận nói: “Thế nào, ngươi cũng muốnlấy một phần?”
Liên Kiều dở khóc dở cười, đứanhỏ này cũng quá đa nghi đi, làm sao mà thấy ai cũng đề phòng như vậy chứ.
“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?Cuộc sống có gì khó khăn sao? Nói ra ta có lẽ sẽ giúp được ngươi.” Nhìn vào conđôi mắt suốt như còn lưu lệ của hắn nàng bổng nhiên tâm sinh ý nghĩ – thươngxót, thầm muốn bảo bang đứa nhỏ này.
Nào biết hắn cũng không cảmkích, căm giận nói: “Không cần ngươi giả tốt quan tâm tới.” Y quay người lại biếnmất ở đầu phố.
Liên Kiều nhún nhún vai, nếungười ta không muốn nhận ý tốt của nàng, nàng cũng không cần xen vào việc củangười khác. Vẫn là trở về phân phó cho Tiểu Đức xử lý bà mụ đi.
Tiêu dao Vương gia Long Tiêu đã trên đường quay về Lương quốc, tâm trạng đangtreo trên cao (Cào: :đề cao cảnh giác) của Liên Kiều cũng được thả xuống, khôngbiết vì sao mà chỉ cần cái tên Long Tiêu kia ở lại thượng kinh một ngày thì tâmtrí nàng sẽ không yên, ngủ cũng bất ăn, dường như hắn có ảnh hưởng nghiêm trọngđến tính mệnh của mình, hiện giờ hắn đi rồi nàng rốt cuộc cũng có thể vô tư thảlỏng cảnh giác.
Liên Kiều mang theo tâm trạng vui vẻ hiếm thấy rời khỏi y quán, ngoài cửa,ngoại trừ một hàng dài người đang xếp hàng chờ chẩn bệnh còn có một ít khuân vácdỡ hàng. Đúng rồi, lần trước ở Bách Thảo đường đã mua một ít hàng, hôm nay làngày chuyển đến.
Liên Kiều đứng bên xe vận chuyển xem mặt hàng, Tiểu Đức đi theo kiểm tra hànghoá. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có một người nhìn rất quen mắt, Liên Kiều liềntóm lại nhìn thử.
“Là ngươi?”
Thiếu niên ngẩng đầu, cũng ngạc nhiên nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cười lạnh: “Ngươi không phải không nhận sự bố thí của ta sao? Saolại chạy tới chổ ta làm việc?”
Thiếu niên sửng sốt, khuôn mặt lập tức lạnh đi, đem bao lớn đang khiêng trênvai phóng xuống mặt đất giọng căm hận nói: “Ai nhận bố thí của ngươi, nếu biếttrước là chổ của ngươi ta sẽ không tới.”
A, tính cách khí khái nha, tuy là khá nóng nảy, Liên Kiều đảo vòng mắt chuyểnsang cố ý kích hắn: “Vậy ra ngươi cũng có chút tiền đồ, sớm biết ngươi vô dụngnhư vậy, ngày đó ta sẽ không cứu ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Hai mắt thiếu niên quả thực muốn bốc hoả.
Liên Kiều cười thầm, tiếp tục nói lời châm chọc hắn: “Như thế nào? Khôngphục? Có bản lĩnh thì ở lại y quán giúp ta, một ngày cơm ba bữa ăn no, còn pháttiền công, chỉ là nhìn ngươi như vậy chắc không chịu khổ nỗi, không chịu bị ứchiếp được, tóm lại là vô tích sự.”
Thiếu niên phát điên, rống lớn: “Ngươi..nữ nhân này…ngươi, được! Ta làm chongươi xem, rốt cuộc ai là vô tích sự, ai là giá áo túi cơm.”
Liên Kiều cười giễu hắn, nói: “Tiểu Đức, dẫn vị này đến hậu đường thay đổiquần áo, đừng để hắn bẩn như vậy, sẽ làm y quán của chúng ta mất mặt.”
“Tuân lệnh.” Tiểu Đức thuận theo, liền dẫn thiếu niên ly khai.
Đã xong một ngày xem bệnh, ngồi ở đại sảnh y quán, Liên Kiều nhìn thiếu niêntrước mặt từ trên xuống dưới đã sạch sẽ và đã thay đổi bộ quần áo mới. Thanh túthoát tục, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi có chút giống nữ hài tử, làn da trắng nõnngay cả một nốt đậu cũng không có. Thân cao 170cm, cơ thể thiếu dinh dưỡng nênthân hình có chút gầy yếu, nhìn không ra là đã bao nhiêu tuổi. Đôi con ngươi đenláy, mi mắt thật dài, ánh mắt cũng đặc biệt to, điểm này làm cho hắn thêm nétgợi cảm, um, cũng có chút hương vị. Một người nam nhân nếu ánh mắt quá lớn chínhlà một nét bút hỏng, nhưng hắn lại không phải. Lông mi dài mà cong vút trên mặtlại tạo thành một bóng râm che đi đôi mắt khiến người ta không biết được bêntrong đó chứa đựng điều g
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
355/5434