Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
n tay, tin tưởng Hoàng đế Lươngquốc đã sớm thấy rõ lợi hại trong đó, vì vậy mới phái Vương gia ngài đi sứ Cáchtát, nguyện hai quốc thân thiện hữu hảo, chẳng lẽ không phải ngầm đồng ý vớisách lược xa thân gần đánh sao? Nếu không phải tâm không lo lắng băn khoăn saolại tự hạ giá trị của mình. Lương quốc thật muốn đến đây sao?”
Từng chữ từng chữ như châu ngọc đổ vào, Long Tiêu lại không dùng được ngôn từnào chống đỡ, hắn lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân trước mắt này đáng sợ, có thểhiểu rõ càng đáng sợ hơn. Một thái y trong thái y viện nho nhỏ lại nhìn thấy rõphong vân biến hoá, như nắm trong tay mọi điều. Nàng có thật là một thầy thuốckhông?
“Liên thái y dường như không phải người Cách Tát quốc.”
“Phải thì sao, mà không phải thì sao?”
Long Tiêu áy náy nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy dung mạo Liên thái ycàng nhìn càng thấy giống người Lương quốc.”
Nếu hắn nghĩ hắn biết chi tiết về nàng thì nàng sẽ cho hắn một đáp án: “Ta đãbị trọng thương, tỉnh lại cảm thấy như là đã chết một lần, chuyện cũ trước kiakhông nhớ chút gì hết.”
“Mất trí nhớ?” Hắn lặp lại lời của nàng, tựa như khó có thể tin được.
“Không sai, là mất trí nhớ.” Liên Kiều lạnh nhạt, “Một người mất đi trí nhớcũng không phải chuyện xấu, có lẽ ta trước kia sống một cuộc sống cũng không vuivẻ nên trời thương xót cho ta cơ hội sống lại lần nữa. Cuộc sống rất ngắn ngủi,người nhiều hơn việc, không có gì nhìn không ra nghĩ không ra, nên quên thìquên, khi người quên đi hết thảy sẽ phát hiện ra, trên thế giới này không có gìngười không bỏ xuống được. Người không cần phải mang nhiều ký ức, làm vậy chỉthêm mệt.”
Thấy hắn kinh ngạc đến xuất thần, nàng thản nhiên ngầm ra tiếng đuổi khách:“Muộn rồi, đêm lại lạnh, ở bên ngoài lâu như vậy rất dễ nhiễm bệnh, Vương giathỉnh sớm đi nghĩ ngơi.
Ánh mắt Long Tiêu loé sáng, lập tức chậm rãi thu lại, ý cười thâm trầm: “Longmỗ xin thụ giáo.”
“Không tiễn” Liên Kiều xoay người lên lầu, để hắn một mình trong đìnhviện.
Long Tiêu giương mắt nhìn lên, gian phòng ở lầu hai vừa sáng đèn, trên cửa sổin bóng một thân ảnh yểu điệu ôn nhu. Nhìn đạo thân ảnh kia, hắn có chút mêhoặc, khẽ lẩm bẩm: “Sớm biết hôm nay như vậy, bổn vương tuyệt không đem ngươiđưa cho bất luận kẻ nào.”
Bên ngoài thành, sa mạc rộng lớn thẳng tấp mà yên tĩnh.
Một đạo bóng đen nhanh một cách quỷ mị, nhẹ nhàng lướt tới, dừng ở dưới táncây hồ dương.
“Hắc Ly tham kiến đại nhân.”
Sau cây hồ dương một giọng nam trầm thấp vang lên: “Từ ngày hôm nay ngươiphải theo dõi Điệp Tiên chặt chẽ từng nhất cử nhất động, có tình huống gì lậptức báo cáo.”
“Dạ”
“Mặt khác, không được làm cho nàng phát hiện ngươi, lại càng không được quấyrầy nàng, đừng cho là ta không biết ngươi và nàng có chuyện xấu gì, hiểuchưa?”
“Tuân mệnh.” Mồ hôi lạnh từ thái dương Hắc y chảy ra.
“Việc đánh cấp Thiên Lang Nha tạm hoãn, ta sẽ phái người khác đi làm.”
“Dạ”
“Còn chưa cút?”
“Đại nhân, nửa năm,… giải dược của ta…”
Một cái bình màu bạc nhỏ bắn ra, người nọ tiếp được, đầu chân mày rốt cuộccũng thả lỏng.
“Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân…”
“Cút”
Bóng đen lao đi, một người bước ra từ sau cây hồ dương, cũng một thân hắc yche mặt, chính là có một đôi mắt phượng nhiếp làm cho người ta khó có thể quênđược.
“Nửa năm, độc của ngươi không phát tác, ngay cả ấn ký hoa mai của độc dượccũng biến mất, trên đời này độc này không có thuốc giải, là được thần y giải haylà ngươi căn bản không phải là Điệp tiên?”
Liên tiếp nhiều ngày nay xảyra nhiều việc làm Liên Kiều quên mất Tô Lạp. Không phải Tiểu Đức nhắc nhở Mạc Ycòn nhốt trong lao lý nên xử lý thế nào thì nàng có thể đem bà mụ hổn đản kianhốt đến chết già trong đó luôn, không nhớ nỗi là có nhân vật lớn này ở đâynha.
Canh thời gian Hoàng đế bãitriều, Liên Kiều chặn đường Mục Sa Tu Hạ lại,
“Thái tử điện hạ.”
Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng nhìnnàng nói: “Chuyện gì?”
“Đã lâu rồi ta không gặp Tô Lạp.”Nàng đi thẳng vào vấn đề rõ ràng.
“Không được.” Hắn cũng một tiếngtừ chối rõ ràng.
Liên Kiều vẫn như cũ không từbỏ ý định, tiếp tục đuổi theo hắn hỏi: “Không gặp cũng được, Điện hạ có thểgiúp ta truyền lời không?”
Lá gan nữ nhân này quả là càngngày càng lớn, Mục Sa Tu Hạ híp mắt lại, hai tay khoanh trước ngực: “Ta được lợigì?” Nếu nàng muốn luận điều kiện thì hắn cũng thử nghe xem nàng có cái gì đểtrao đổi.
Liên Kiều nghĩ nghĩ, buông tayra nói: “Ta nghèo, hai bàn tay trắng, không có gì gọi là đáng giá, nếu nhất địnhphải có vật trao đổi ta có thể cho ngươi một lần yêu cầu ta làm một việc.”
Nhìn lên thì thấy đáy mắt hắnchợt lóe sáng, nàng vội bổ sung nói: “Đương nhiên trừ việc bảo ta đi tìm chết.”(Yu: sao nàng lại học theo ku Trương Vô Kỵ zậy a, thất sách thất sách.)
Hắn cười châm chọc: “Mạngkhông đáng giá.”
“Vậy giao dịch này ngươi khôngđáp ứng à?” Liên Kiều bị thái độ không rõ ràng của hắn khiến cho nàng mất kiênnhẫn.
Nàng liếc mắt thì thấy hắnđang thanh thanh thản thản dựa người vào tường nói: “Nói cái gì, nói đi.”
Liên Kiều suy tư một chút rồinói: “Ngươi chỉ cần hỏi Tô Lạp một vấn đề: Bà mụ Mạc Y bán đứng Ngạc lỗ tộc nênxử trí như thế nào?”
Hắn nháy mắt nhìn nàng, khôngngờ nàng lại bắt được Mạc Y, càng buồn cười hơn chính là lại dám bảo hắn là ngườitruyền lời, đầu óc nàng có phải bị hỏng ở đâu rồi không.
Liên Kiều nhìn hắn nói: “NgạcLỗ tộc ngoài mẹ con Tô Lạp ra không còn người nào khác, ngươi không cần lộ raánh mắt kinh dị như vậy nhìn ta, ngươi muốn giết ai ta không xen vào, nhưng ngườiphản bội phải bị trừng phạt. Những lời này truyền hay không truyền, ngươi xem rồiquyết định đi.”
Xoay người định rời đi, lại bịhắn nắm cánh tay kéo lại ngã vào lòng ngực hắn, tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầunàng vang lên.
“Nữ nhân, nếu đây là thủ đoạncâu dẫn ta thì chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công khiến ta chú ý đến ngươi rồiđó.” (Yu: câu này quen thiệt, dạo này mấy soái ca thích tự kỷ ghê nơi.)
Nàng bối rối ngẩng đầu lên, liềnrơi vào một vùng nước sâu thẫm .Lưng bị cánh cay cứng như thép ôm chặt, gáy bịchế trụ, khuôn mặt tuấn tú của Mục Sa Tu Hạ phóng đại trong mắt nàng, cho đếnkhi đôi cánh hoa nhỏ nhắn trơn bóng của nàng bị dán chặt vào môi hắn. Đầu nàngvang lên ầm ầm như sắp mất đi ý thức, chỉ mãnh liệt cảm nhận được hơi thở namtính đang cường ngạnh chiếm lấy tất cả cảm quan của nàng. Chỉ thấy người bá đạolãnh khốc như vậy nhưng môi thì lại mềm mại mê người như thế. Á, nàng đang miênman nghĩ vớ vẩn cái gì đây.
Đẩy ra, ra sức đẩy hắn ranhưng đều phí công. Hắn tựa như cái vòng thiết cô, trói chặt nàng vào lồng ngực,khiến nàng không thể động đậy.
Hắn hôn lên cánh hoa môi mềm mạicủa nàng cực kỳ bá đạo, lưỡi linh hoạt khiêu khai hàm răng của nàng, cường ngạnhmà chiếm đoạt lấy khoan miệng ngọt ngào của nàng. Công thành đoạt đất khôngchút thương tiếc. Liên Kiều vừa thẹn vừa giận, nơi này là con đường chúng thầnvào triều, bãi triều đi ra cũng đường này, hắn đối đãi nàng như vậy làm cho mọingười đều nhìn thấy.
Người này quả thực là giốngman ngưu (Cào:ac, sao thấy giống như [trâu điên"> nên để man ngưu đi cho văn vẻ,thực ra là trâu đực a…), tay đấm vô ngực hắn thì lại như đánh lên trên tường cứng,đã vô ích còn làm cho tay nàng đau, hắn rốt cuộc làm bằng gì, thiết cốt à? Nànggấp quá, há mồm cắn hắn, không ngờ hắn lại sớm phát hiện ý định của nàng, cánhtay phía sau càng siết chặt. Nàng hé miệng ra định cắn vào lưỡi hắn, ngược lạilàm cho hắn càng tiến sâu vào. Liên Kiều cảm thấy được phổi mình như bị hắn húthết dưỡng khí, dưới tình thế cấp bách, khoát tay, một ám tiễn bắn ra..
Tiếng kêu rên vang lên bêntai, Liên Kiều được như nguyện, thoát khỏi gông cùm của hắn.
Mục Sa Tu Hạ khó có thể tin đượctrừng mắt nhìn nàng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một vùng đỏ sẫm ở trên trườngbào màu đay dần dần mở rộng, họa thành một đóa hoa hồng đỏ thẩm xinh đẹp.
Nhìn ám tiễn của mình gâythương tích cho Mục Sa Tu Hạ, Liên Kiều cũng có chút ngây ngốc, nàng không ngờmình lại làm hắn bị thương, nàng vô tình đã thương người rồi.
Xa xa, thị vệ cảnh giác đi tới:“Điện hạ, ngài không có việc gì chứ?”
Liên Kiều sợ tới mức thở cũngkhông dám thở, ám sát thái tử chính là tử tội, nếu bị phát hiện… Da đầu nàngrun lên nhìn bọn họ đang đi tới…
Không ngờ Mục Sa Tu Hạ trầm giọngquát: “Đứng lại, không được rời khỏi cương vị công tác.” Dứt lời, một phen kéoLiên Kiều lại che trước ngực mình, che lại đóa hoa màu đỏ chói mắt kia.
“Đi, không được quay đầu lại,không nhìn đông nhìn tây.”
Liên Kiều ngây ngốc nhìn hắnkéo đi, thẳng đến khi ra cung mới một phát ném nàng vào trong xe ngựa, chínhmình cũng tiến vào.
Thở ra một hơi dài, nàng cóchút cảm kích, có chút áy náy, lại có chút cáu giận nhìn ám tiễn ngắn nhỏ vẫn cấmtrên ngực hắn, không rõ hắn vì sao không vạch trần nàng
“Ngươi thế nào rồi?” Liên Kiềunhịn không được hỏi.
Mặt hắn không đổi sắc nói:“Không chết được.” Đưa tay rút ám tiễn ra, chân mày cũng không nhăn một chút,Liên Kiều nhìn mà cả người nỗi cả da gà. Lực sát thương ám tiễn cũng không lớn,Liên Kiều biết nếu ám tiễn này nhích xuống một chút thì mạng của hắn…mà khi nãycận kề quá nên ám tiễn cũng cấm sâu, nếu cắm trên người mình chắc đau đến chếtđi sống lại. Theo gốc độ y học phân tích, chỉ có thể nói người này trời sinh thầnkinh cảm giác đau bị trì độn.
Nhìn người cương nghị, lạnhlùng lại có thân hình lập thể tuấn mỹ bên cạnh, rồi nhớ tới cái hôn nồng nhiệtkia, tim gia tốc nhanh hơn, toàn thân máu đều chảy hết lên trên mặt.
“Bị thương là ta, ngươi đỏ mặtcái gì?” Hắn vừa tựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa vừa trêu ghẹo nàng
Trừng mắt liếc hắn một cái,nàng tức giận nói: “Tốt nhất ngươi cứ chảy máu tới chết đi.”
Hắn mang theo trong mắt chútđùa cợt: “Ta chết, ngươi cũng trốn không thoát, ngươi cũng phải chôn cùng ta.”
Lườm hắn một cái, quay mặt quachổ khác không nhìn hắn, trong lòng âm thầm nguyền rủa hắn tốt nhất nên mất máunhiều một chút, người nhiều máu quá thì không phải người tốt. Nói lầm bầm. Nhìnxem hắn từ nay về sau còn dám đối với nàng như vậy không.
Mục Sa Tu Hạ sai người cho xengựa chạy thẳng vào phủ thái tử, tuy rằng Liên Kiều trong lòng đối với ngườinày cực kỳ khó chịu, nhưng thấy hắn không tố giác mình nên Liên Kiều vẫn hảotâm đỡ hắn đi vào phòng ngủ.
Liên Kiều tiến lên làm độngtác dìu hắn, làm cho Mục Sa Tu Hạ có một giây giật mình, chưa có một nữ nhânnào chưa có sự cho phép của hắn mà tới gần hắn trong tình huống này, càng khôngnói đến đụng vào thân thể hắn, kỳ lạ chính là Liên Kiều đụng chạm đến hắn lạikhông làm cho hắn có phản cảm, ngược lại làm cho hắn thấy thực sự được hưởng thụ,thật ra là chuyện gì đang xảy ra, hắn có chút hoang mang.
“Ngươi có thuốc trị thươngkhông?” Liên Kiều đưa hắn đến bên giường nằm xuống.
Thị vệ thân cận của Mục Sa TuHạ đã ở bên ngoài cửa nói: “Điện hạ, thuốc trị thương.”
Liên Kiều bước đến lấy ra thuốctrị thương và băng gạc, huyết thị vệ chợt lóe rồi lại biến mất, huyết thị vệ ẩnthân ở một nơi nào đó tuy rằng không thấy nhưng vẫn đang canh giữ ở chung quanh,Liên Kiều bổng nhiên sinh ra một loại ý tưởng, không biết lúc Mục Sa Tu Hạ ngoạnnữ nhân, tắm rửa, đại tiện, có phải bọn họ cũng ở bên cạnh nhìn, ý niệm này chợtnảy ra trong đầu làm nàng không khỏi thoáng nhìn người trên giường với ánh mắtthương hại.
Mục Sa Tu Hạ quay đầu nhìnnàng, bỗng nhiên cảm thấy được Liên Kiều nhìn hắn với ánh mắt thập phần quái dị,khiến lòng hắn một trận lại một không thoải mái.
Liên Kiều đem dược đặt lênbàn, sau đó vạch vạt áo trước ngực của Mục Sa Tu Hạ, làm lộ ra vòm ngực màu đồngcường tráng, da thịt tựa nhung tơ, vân da rõ ràng, vô cùng lực lưỡng, so với nhữngngười thoa dầu ôliu trong cuộc thi lực sĩ trên tivi thì đẹp hơn nhiều.
“Ngươi nhìn đủ chưa.”
Ai? Liên Kiều ngạc nhiên ngẩnđầu, nhìn thấy một đôi mắt muốn phun lửa. Nghĩ đến mình vừa rồi nhìn không chuyểnmắt, lập tức muốn sung huyết não. Làm sao vậy hả? Sao lại như chưa từng nhìn thấyqua nam nhân. Cuối cùng Liên Kiều căm giận mà đem trạng thái không bình thườngnày mà qui kết cho cái tên đại gian đại ác kia.
Lại nói, đối với ánh mắt namnhân này Liên Kiều cũng không có nhiều ác cảm, tuy rằng hắn cường bạo nàng,thương tổn nàng, nghĩ là hắn muốn xác định thân phận nàng, nam nhân nếu muốnxác định tình nhân của mình thực hay giả, trực tiếp nhất là phương pháp thượngnàng ta, điểm này nàng có thể lý giải như vậy. Cho nên, cùng với nói hắn là cườngbạo nàng không bằng nói hắn cùng tình nhân cũ vui vẻ đi. Sau lại nói, hắn đemnàng tới nơi này tuy rằng đối với nàng hoài nghi, lời nói lạnh nhạt, ít nhất cũngkhông ngược đãi nàng, ngược lại nàng mới có cơ hội làm chủ thái y viện
Từng chữ từng chữ như châu ngọc đổ vào, Long Tiêu lại không dùng được ngôn từnào chống đỡ, hắn lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân trước mắt này đáng sợ, có thểhiểu rõ càng đáng sợ hơn. Một thái y trong thái y viện nho nhỏ lại nhìn thấy rõphong vân biến hoá, như nắm trong tay mọi điều. Nàng có thật là một thầy thuốckhông?
“Liên thái y dường như không phải người Cách Tát quốc.”
“Phải thì sao, mà không phải thì sao?”
Long Tiêu áy náy nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy dung mạo Liên thái ycàng nhìn càng thấy giống người Lương quốc.”
Nếu hắn nghĩ hắn biết chi tiết về nàng thì nàng sẽ cho hắn một đáp án: “Ta đãbị trọng thương, tỉnh lại cảm thấy như là đã chết một lần, chuyện cũ trước kiakhông nhớ chút gì hết.”
“Mất trí nhớ?” Hắn lặp lại lời của nàng, tựa như khó có thể tin được.
“Không sai, là mất trí nhớ.” Liên Kiều lạnh nhạt, “Một người mất đi trí nhớcũng không phải chuyện xấu, có lẽ ta trước kia sống một cuộc sống cũng không vuivẻ nên trời thương xót cho ta cơ hội sống lại lần nữa. Cuộc sống rất ngắn ngủi,người nhiều hơn việc, không có gì nhìn không ra nghĩ không ra, nên quên thìquên, khi người quên đi hết thảy sẽ phát hiện ra, trên thế giới này không có gìngười không bỏ xuống được. Người không cần phải mang nhiều ký ức, làm vậy chỉthêm mệt.”
Thấy hắn kinh ngạc đến xuất thần, nàng thản nhiên ngầm ra tiếng đuổi khách:“Muộn rồi, đêm lại lạnh, ở bên ngoài lâu như vậy rất dễ nhiễm bệnh, Vương giathỉnh sớm đi nghĩ ngơi.
Ánh mắt Long Tiêu loé sáng, lập tức chậm rãi thu lại, ý cười thâm trầm: “Longmỗ xin thụ giáo.”
“Không tiễn” Liên Kiều xoay người lên lầu, để hắn một mình trong đìnhviện.
Long Tiêu giương mắt nhìn lên, gian phòng ở lầu hai vừa sáng đèn, trên cửa sổin bóng một thân ảnh yểu điệu ôn nhu. Nhìn đạo thân ảnh kia, hắn có chút mêhoặc, khẽ lẩm bẩm: “Sớm biết hôm nay như vậy, bổn vương tuyệt không đem ngươiđưa cho bất luận kẻ nào.”
Bên ngoài thành, sa mạc rộng lớn thẳng tấp mà yên tĩnh.
Một đạo bóng đen nhanh một cách quỷ mị, nhẹ nhàng lướt tới, dừng ở dưới táncây hồ dương.
“Hắc Ly tham kiến đại nhân.”
Sau cây hồ dương một giọng nam trầm thấp vang lên: “Từ ngày hôm nay ngươiphải theo dõi Điệp Tiên chặt chẽ từng nhất cử nhất động, có tình huống gì lậptức báo cáo.”
“Dạ”
“Mặt khác, không được làm cho nàng phát hiện ngươi, lại càng không được quấyrầy nàng, đừng cho là ta không biết ngươi và nàng có chuyện xấu gì, hiểuchưa?”
“Tuân mệnh.” Mồ hôi lạnh từ thái dương Hắc y chảy ra.
“Việc đánh cấp Thiên Lang Nha tạm hoãn, ta sẽ phái người khác đi làm.”
“Dạ”
“Còn chưa cút?”
“Đại nhân, nửa năm,… giải dược của ta…”
Một cái bình màu bạc nhỏ bắn ra, người nọ tiếp được, đầu chân mày rốt cuộccũng thả lỏng.
“Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân…”
“Cút”
Bóng đen lao đi, một người bước ra từ sau cây hồ dương, cũng một thân hắc yche mặt, chính là có một đôi mắt phượng nhiếp làm cho người ta khó có thể quênđược.
“Nửa năm, độc của ngươi không phát tác, ngay cả ấn ký hoa mai của độc dượccũng biến mất, trên đời này độc này không có thuốc giải, là được thần y giải haylà ngươi căn bản không phải là Điệp tiên?”
Liên tiếp nhiều ngày nay xảyra nhiều việc làm Liên Kiều quên mất Tô Lạp. Không phải Tiểu Đức nhắc nhở Mạc Ycòn nhốt trong lao lý nên xử lý thế nào thì nàng có thể đem bà mụ hổn đản kianhốt đến chết già trong đó luôn, không nhớ nỗi là có nhân vật lớn này ở đâynha.
Canh thời gian Hoàng đế bãitriều, Liên Kiều chặn đường Mục Sa Tu Hạ lại,
“Thái tử điện hạ.”
Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng nhìnnàng nói: “Chuyện gì?”
“Đã lâu rồi ta không gặp Tô Lạp.”Nàng đi thẳng vào vấn đề rõ ràng.
“Không được.” Hắn cũng một tiếngtừ chối rõ ràng.
Liên Kiều vẫn như cũ không từbỏ ý định, tiếp tục đuổi theo hắn hỏi: “Không gặp cũng được, Điện hạ có thểgiúp ta truyền lời không?”
Lá gan nữ nhân này quả là càngngày càng lớn, Mục Sa Tu Hạ híp mắt lại, hai tay khoanh trước ngực: “Ta được lợigì?” Nếu nàng muốn luận điều kiện thì hắn cũng thử nghe xem nàng có cái gì đểtrao đổi.
Liên Kiều nghĩ nghĩ, buông tayra nói: “Ta nghèo, hai bàn tay trắng, không có gì gọi là đáng giá, nếu nhất địnhphải có vật trao đổi ta có thể cho ngươi một lần yêu cầu ta làm một việc.”
Nhìn lên thì thấy đáy mắt hắnchợt lóe sáng, nàng vội bổ sung nói: “Đương nhiên trừ việc bảo ta đi tìm chết.”(Yu: sao nàng lại học theo ku Trương Vô Kỵ zậy a, thất sách thất sách.)
Hắn cười châm chọc: “Mạngkhông đáng giá.”
“Vậy giao dịch này ngươi khôngđáp ứng à?” Liên Kiều bị thái độ không rõ ràng của hắn khiến cho nàng mất kiênnhẫn.
Nàng liếc mắt thì thấy hắnđang thanh thanh thản thản dựa người vào tường nói: “Nói cái gì, nói đi.”
Liên Kiều suy tư một chút rồinói: “Ngươi chỉ cần hỏi Tô Lạp một vấn đề: Bà mụ Mạc Y bán đứng Ngạc lỗ tộc nênxử trí như thế nào?”
Hắn nháy mắt nhìn nàng, khôngngờ nàng lại bắt được Mạc Y, càng buồn cười hơn chính là lại dám bảo hắn là ngườitruyền lời, đầu óc nàng có phải bị hỏng ở đâu rồi không.
Liên Kiều nhìn hắn nói: “NgạcLỗ tộc ngoài mẹ con Tô Lạp ra không còn người nào khác, ngươi không cần lộ raánh mắt kinh dị như vậy nhìn ta, ngươi muốn giết ai ta không xen vào, nhưng ngườiphản bội phải bị trừng phạt. Những lời này truyền hay không truyền, ngươi xem rồiquyết định đi.”
Xoay người định rời đi, lại bịhắn nắm cánh tay kéo lại ngã vào lòng ngực hắn, tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầunàng vang lên.
“Nữ nhân, nếu đây là thủ đoạncâu dẫn ta thì chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công khiến ta chú ý đến ngươi rồiđó.” (Yu: câu này quen thiệt, dạo này mấy soái ca thích tự kỷ ghê nơi.)
Nàng bối rối ngẩng đầu lên, liềnrơi vào một vùng nước sâu thẫm .Lưng bị cánh cay cứng như thép ôm chặt, gáy bịchế trụ, khuôn mặt tuấn tú của Mục Sa Tu Hạ phóng đại trong mắt nàng, cho đếnkhi đôi cánh hoa nhỏ nhắn trơn bóng của nàng bị dán chặt vào môi hắn. Đầu nàngvang lên ầm ầm như sắp mất đi ý thức, chỉ mãnh liệt cảm nhận được hơi thở namtính đang cường ngạnh chiếm lấy tất cả cảm quan của nàng. Chỉ thấy người bá đạolãnh khốc như vậy nhưng môi thì lại mềm mại mê người như thế. Á, nàng đang miênman nghĩ vớ vẩn cái gì đây.
Đẩy ra, ra sức đẩy hắn ranhưng đều phí công. Hắn tựa như cái vòng thiết cô, trói chặt nàng vào lồng ngực,khiến nàng không thể động đậy.
Hắn hôn lên cánh hoa môi mềm mạicủa nàng cực kỳ bá đạo, lưỡi linh hoạt khiêu khai hàm răng của nàng, cường ngạnhmà chiếm đoạt lấy khoan miệng ngọt ngào của nàng. Công thành đoạt đất khôngchút thương tiếc. Liên Kiều vừa thẹn vừa giận, nơi này là con đường chúng thầnvào triều, bãi triều đi ra cũng đường này, hắn đối đãi nàng như vậy làm cho mọingười đều nhìn thấy.
Người này quả thực là giốngman ngưu (Cào:ac, sao thấy giống như [trâu điên"> nên để man ngưu đi cho văn vẻ,thực ra là trâu đực a…), tay đấm vô ngực hắn thì lại như đánh lên trên tường cứng,đã vô ích còn làm cho tay nàng đau, hắn rốt cuộc làm bằng gì, thiết cốt à? Nànggấp quá, há mồm cắn hắn, không ngờ hắn lại sớm phát hiện ý định của nàng, cánhtay phía sau càng siết chặt. Nàng hé miệng ra định cắn vào lưỡi hắn, ngược lạilàm cho hắn càng tiến sâu vào. Liên Kiều cảm thấy được phổi mình như bị hắn húthết dưỡng khí, dưới tình thế cấp bách, khoát tay, một ám tiễn bắn ra..
Tiếng kêu rên vang lên bêntai, Liên Kiều được như nguyện, thoát khỏi gông cùm của hắn.
Mục Sa Tu Hạ khó có thể tin đượctrừng mắt nhìn nàng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một vùng đỏ sẫm ở trên trườngbào màu đay dần dần mở rộng, họa thành một đóa hoa hồng đỏ thẩm xinh đẹp.
Nhìn ám tiễn của mình gâythương tích cho Mục Sa Tu Hạ, Liên Kiều cũng có chút ngây ngốc, nàng không ngờmình lại làm hắn bị thương, nàng vô tình đã thương người rồi.
Xa xa, thị vệ cảnh giác đi tới:“Điện hạ, ngài không có việc gì chứ?”
Liên Kiều sợ tới mức thở cũngkhông dám thở, ám sát thái tử chính là tử tội, nếu bị phát hiện… Da đầu nàngrun lên nhìn bọn họ đang đi tới…
Không ngờ Mục Sa Tu Hạ trầm giọngquát: “Đứng lại, không được rời khỏi cương vị công tác.” Dứt lời, một phen kéoLiên Kiều lại che trước ngực mình, che lại đóa hoa màu đỏ chói mắt kia.
“Đi, không được quay đầu lại,không nhìn đông nhìn tây.”
Liên Kiều ngây ngốc nhìn hắnkéo đi, thẳng đến khi ra cung mới một phát ném nàng vào trong xe ngựa, chínhmình cũng tiến vào.
Thở ra một hơi dài, nàng cóchút cảm kích, có chút áy náy, lại có chút cáu giận nhìn ám tiễn ngắn nhỏ vẫn cấmtrên ngực hắn, không rõ hắn vì sao không vạch trần nàng
“Ngươi thế nào rồi?” Liên Kiềunhịn không được hỏi.
Mặt hắn không đổi sắc nói:“Không chết được.” Đưa tay rút ám tiễn ra, chân mày cũng không nhăn một chút,Liên Kiều nhìn mà cả người nỗi cả da gà. Lực sát thương ám tiễn cũng không lớn,Liên Kiều biết nếu ám tiễn này nhích xuống một chút thì mạng của hắn…mà khi nãycận kề quá nên ám tiễn cũng cấm sâu, nếu cắm trên người mình chắc đau đến chếtđi sống lại. Theo gốc độ y học phân tích, chỉ có thể nói người này trời sinh thầnkinh cảm giác đau bị trì độn.
Nhìn người cương nghị, lạnhlùng lại có thân hình lập thể tuấn mỹ bên cạnh, rồi nhớ tới cái hôn nồng nhiệtkia, tim gia tốc nhanh hơn, toàn thân máu đều chảy hết lên trên mặt.
“Bị thương là ta, ngươi đỏ mặtcái gì?” Hắn vừa tựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa vừa trêu ghẹo nàng
Trừng mắt liếc hắn một cái,nàng tức giận nói: “Tốt nhất ngươi cứ chảy máu tới chết đi.”
Hắn mang theo trong mắt chútđùa cợt: “Ta chết, ngươi cũng trốn không thoát, ngươi cũng phải chôn cùng ta.”
Lườm hắn một cái, quay mặt quachổ khác không nhìn hắn, trong lòng âm thầm nguyền rủa hắn tốt nhất nên mất máunhiều một chút, người nhiều máu quá thì không phải người tốt. Nói lầm bầm. Nhìnxem hắn từ nay về sau còn dám đối với nàng như vậy không.
Mục Sa Tu Hạ sai người cho xengựa chạy thẳng vào phủ thái tử, tuy rằng Liên Kiều trong lòng đối với ngườinày cực kỳ khó chịu, nhưng thấy hắn không tố giác mình nên Liên Kiều vẫn hảotâm đỡ hắn đi vào phòng ngủ.
Liên Kiều tiến lên làm độngtác dìu hắn, làm cho Mục Sa Tu Hạ có một giây giật mình, chưa có một nữ nhânnào chưa có sự cho phép của hắn mà tới gần hắn trong tình huống này, càng khôngnói đến đụng vào thân thể hắn, kỳ lạ chính là Liên Kiều đụng chạm đến hắn lạikhông làm cho hắn có phản cảm, ngược lại làm cho hắn thấy thực sự được hưởng thụ,thật ra là chuyện gì đang xảy ra, hắn có chút hoang mang.
“Ngươi có thuốc trị thươngkhông?” Liên Kiều đưa hắn đến bên giường nằm xuống.
Thị vệ thân cận của Mục Sa TuHạ đã ở bên ngoài cửa nói: “Điện hạ, thuốc trị thương.”
Liên Kiều bước đến lấy ra thuốctrị thương và băng gạc, huyết thị vệ chợt lóe rồi lại biến mất, huyết thị vệ ẩnthân ở một nơi nào đó tuy rằng không thấy nhưng vẫn đang canh giữ ở chung quanh,Liên Kiều bổng nhiên sinh ra một loại ý tưởng, không biết lúc Mục Sa Tu Hạ ngoạnnữ nhân, tắm rửa, đại tiện, có phải bọn họ cũng ở bên cạnh nhìn, ý niệm này chợtnảy ra trong đầu làm nàng không khỏi thoáng nhìn người trên giường với ánh mắtthương hại.
Mục Sa Tu Hạ quay đầu nhìnnàng, bỗng nhiên cảm thấy được Liên Kiều nhìn hắn với ánh mắt thập phần quái dị,khiến lòng hắn một trận lại một không thoải mái.
Liên Kiều đem dược đặt lênbàn, sau đó vạch vạt áo trước ngực của Mục Sa Tu Hạ, làm lộ ra vòm ngực màu đồngcường tráng, da thịt tựa nhung tơ, vân da rõ ràng, vô cùng lực lưỡng, so với nhữngngười thoa dầu ôliu trong cuộc thi lực sĩ trên tivi thì đẹp hơn nhiều.
“Ngươi nhìn đủ chưa.”
Ai? Liên Kiều ngạc nhiên ngẩnđầu, nhìn thấy một đôi mắt muốn phun lửa. Nghĩ đến mình vừa rồi nhìn không chuyểnmắt, lập tức muốn sung huyết não. Làm sao vậy hả? Sao lại như chưa từng nhìn thấyqua nam nhân. Cuối cùng Liên Kiều căm giận mà đem trạng thái không bình thườngnày mà qui kết cho cái tên đại gian đại ác kia.
Lại nói, đối với ánh mắt namnhân này Liên Kiều cũng không có nhiều ác cảm, tuy rằng hắn cường bạo nàng,thương tổn nàng, nghĩ là hắn muốn xác định thân phận nàng, nam nhân nếu muốnxác định tình nhân của mình thực hay giả, trực tiếp nhất là phương pháp thượngnàng ta, điểm này nàng có thể lý giải như vậy. Cho nên, cùng với nói hắn là cườngbạo nàng không bằng nói hắn cùng tình nhân cũ vui vẻ đi. Sau lại nói, hắn đemnàng tới nơi này tuy rằng đối với nàng hoài nghi, lời nói lạnh nhạt, ít nhất cũngkhông ngược đãi nàng, ngược lại nàng mới có cơ hội làm chủ thái y viện
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
370/5449