Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
“Nghe nói, điện hạ cho rằng xuất chinh đánh giặc, chết là không thể tránhđược, chỉ đích danh người đi là vì…”
“Làm thầy thuốc ở tiền tuyến chứ gì?” Không đợi Y Mã nói xong, Liên Kiều liềnnói tiếp theo lời của nàng. Y Mã ngẩn người, sau đó gật gật đầu, tuy rằng nghekhông hiểu lắm ý tứ dùng từ của chủ tử, nhưng là nghĩ kỹ lại hẳn ý tứ kiađi.
Hừ! Mục Sa Tu Hạ quả nhiên là tiểu nhân mà, hắn vẫn là lo lắng nên đánh giặcphải đem nàng mang theo bên người. Đâu phải chỉ cần nàng làm thầy thuốc tiềntuyến, kỳ thật là dùng để tăng sĩ khí mới đúng.
Giáo tràng điểm binh, cổ vũ sĩ khí – loại náo nhiệt mà thoải mái đến vô tíchsự này đương nhiên không tới phiên nàng làm, nhưng vì một đạo thánh chỉ, mỗingày nàng lại phải khiêng về bao lớn dược liệu cùng thái y trong viện, cung nữ,thái giám cùng nhau luyện chế các loại đan dược, từ sớm đến tối khuya, mệt nhưcẩu. Thân là thái tử phi, một chút thoải mái của người bình thường cũng khôngcó, căn bản là giống một tỳ nữ chuyên làm việc vặt. (Yu: rứa mún làm thái tử phichân chính thật à, làm đi, cho mềnh coi màn thỏ sói vờn nhau . Cào: =3= )
Thật vất vả mới làm đủ các loại thuốc trị thương, Mục Sa Tu Hạ đã sẵn sàngxuất phát.
Nghe nói lần này là chiến tranh với Phiên quốc-Tư Cách Nhật Ô thành, là chiếnlược quân sự trọng yếu, Cách Tát quốc đối với Phiên quốc như hổ rình mồi, chiếmđoạt Phiên quốc với thành trì cùng đất đai rộng lớn. Thực lực của Phiên quốccàng ngày càng suy sụp, vài lần cầu viện từ Lương quốc, nhưng hoàng đế Lươngquốc gian xảo lại giả ý nhận lời, thực tế là khoanh t đứng nhìn, bàn quan. Lầnnày nếu như đánh hạ được Đại thành, Cách Tát sẽ dời đô đến đó, Phiên quốc liềnnguy ngập.
Ra khỏi thượng kinh, cảm giác lâu rồi không bước chân vào trong đại mạc mênhmông, thái dương trên đỉnh nóng như muốn giết người, cưỡi trên lưng gù* 0 mang theo mùi hôi khó ngửi, Liên Kiều vài lần thiếu chút nữa ngã lăntừ trên xuống. Đội ngũ hành quân thật dài, nhìn không thấy được đến đâu, ngay cảbóng dáng Mục Sa Tu Hạ cũng tìm không thấy. Làm phi tử như nàng cũng không đượcmột chút ưu đãi nào, thật không biết vùng sa mạc này phải đi đến năm nào thángnào mới đến tận cùng a.
Kỵ binh Cách Tát ai nấy đều thật cường tráng, dũng mãnh, được huấn luyệnthường xuyên, xem ra Mục Sa Tu Hạ rất có tố chất về mặt làm soái lĩnh. Trong samạc đã ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư, ánh sáng rạng đông theo đường chân trờinhẹ nhàng dâng lên, Liên Kiều rốt cục thấy được một màu xanh lá nhỏ như ẩn nhưhiện ở xa xa.
“Thảo nguyên, là thảo nguyên a.” Liên Kiều hưng phấn kêu to, khiến binh línhchung quanh đều ghé mắt nhìn.
“Ha ha, đúng vậy, tới thảo nguyên rồi, chúng ta sẽ chuyển sang ban đêm hànhquân, ban ngày ngủ.” Đồng nghiệp thái y viên Sầm Nhĩ Phi như trút được gánh nặngnói, xem ra hắn cũng không chịu nổi cảnh hành quân đến điên đảo ngày đêmnày.
Liên Kiều nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: “Sắp khai chiến sao?”
Sầm Nhĩ Phi ha ha cười: “Nào có nhanh như vậy, sau khi tiến vào thảo nguyênlại đi thêm một ngày tới Cổ Lạc Ngõa thành, đại quân ở ngoài thành nghỉ ngơi vàhồi phục một ngày, sau đó cùng quân đội trong thành liên hợp xuất phát tới TưCách Nhật ô thành.”
Liên Kiều gật gật đầu, lại đem ánh mắt hướng về phương xa. Chiến tranh đốivới nàng mà nói sao mà xa lạ, máu tanh, giết chóc, đao quang kiếm ảnh, hết thảychỉ có trong phim mới có thể tái hiện được những hình ảnh lịch sử, nhưng lúc nàynó lại sắp trình diễn trước mặt nàng, nàng không biết nên lấy loại tâm tình nàođể đối mặt với nó cả. Nhìn một đám người đang sống trước mặt rồi đột ngột ngãxuống, chôn vùi vào cát bụi, nàng nên coi thường, hay là nên đồng tình, thậm chílà hòa mình vào trong đó. Loại tình huống như vậy, nàng không hề muốn lựa chọn,nhưng muốn tránh cũng không thể tránh. Trên đường chân trời màu xanh biếc là ánhmặt trời đỏ tươi như máu đem đại địa nhuộm thành một màu đỏ sẫm.
Chạng vạng ngày hôm sau, đại quân đã đến được Cổ Lạc Ngõa thành, Mục Sa Tu Hạchỉ huy đại quân đóng quân ngoài thành, không được vào quấy nhiễu dân, lại đưaLiên Kiều vào thành sắp xếp cho nghỉ ngơi. Hành quân mấy ngày, rốt cục có thểnằm trên giường thư thư phục phục ngủ một giấc thoải mái, Huyết thái tử cũng coinhư không quá vô đạo đức, ít nhất cũng biết chiếu cố sức khoẻ của nữ nhân.
Đại chiến hết sức căng thẳng, sự bình lặng trước mắt chỉ là vì sắp nổi lênmột trận máu chảy thành sông. Liên Kiều lặng lẽ tự chế một ít ám tiễn làm ám khíphòng thân, phòng bị bất cứ tình huống nào. Binh hoảng mã loạn, mặc dù thân làthái tử phi gặp phải khốn cảnh sinh tử tồn vong không ai có thể nhàn hạ mà bậntâm đến việc người khác chết hay sống, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chương 26: Liên thành
Thời khắc nguy cấp rốt cục đã đến, Liên Kiều được an bài ở phía sau doanhtrại cùng với những người khác để chữa bệnh và chăm sóc binh lính, tạm thời sẽkhông bị chiến hoả lan đến. Mục Sa Tu Hạ quả nhiên là tiểu nhân gian trá, từ lúcđại quân đến Tư Cách Nhật Ô thành này thì việc đầu tiên hắn làm là âm thầm cắtđứt nguồn cung nước và lương thực, thậm chí còn phái gian tế lẫn vào thành, đốtkho lúa trong thành, bỏ độc vào giếng. Tin chắc rằng lúc này, dân chúng trongthành nhất định lâm vào cảnh khủng hoảng đến cực độ.
Mục Sa Tu Hạ hành quân thần tốc hơn nữa lại bí mật, đến khi đại quân đến CổLạc thành cùng liên quân hội hợp thì có lẽ khá lâu sau Phiên quốc mới nhận đượccấp báo, khi đó thì Cách Tát Quốc đã tiếp cận tới nơi. Lúc này, Phiên quốc mớibiết tai vạ đến, muốn triệu tập quân đội đi đánh trận tốc độ nhanh nhất thì ítn
hất cũng mười ngày nửa tháng, đến lúc đó thì đại quân Cách Tát đã chiếm lĩnhTư Cách Nhật Ô thành, viện quân tiếp sau cũng sẽ cuồn cuộn mà tới, đại thế đãmất thì không thể vãn hồi. Trận chiến này Mục Sa Tu Hạ phải cố gắng để tốc chiếntốc thắng.
“Tiền phương đang đánh sao?” Ngồi ở trên cỏ bên ngoài doanh trướng, trời xanhmây trắng, đất rộng bao la, Liên Kiều tựa lưng vào cột lều trại, miệng ngậm cỏdiệp, từ từ nhắm hai mắt lười biếng hỏi Y Mã ngồi ở bên cạnh nàng đang đảodược.
“Còn chưa, ta nghe thị vệ trưởng của Thái tử nói, Điện hạ muốn vây thành thêmhai ba ngày, chờ người bên trong gây rối, mất ý chí chiến đấu mới đánh vào.”
“Vậy Thái tử Điện hạ của chúng ta nên cẩn thận rồi.” Liên Kiều xấu xa cười,miệng phun luôn cỏ diệ
Y Mã kinh hô: “Vì sao?”
Liên Kiều tà nghễ bí hiểm cười: “Chó cùng rứt giậu, con thỏ bức nó vào đườngcùng nó sẽ cắn người đó nha.”
Y Mã vẻ mặt ngây thơ nhìn Liên Kiều, cảm thấy được thái y đại nhân nói chuyệnthâm quá đi à.
Sau khi làm quân dân Tư Cách Nhật Ô thành lâm vào cực độ khủng hoảng, CáchTát quân rốt cục triển khai công thành, tuy rằng Liên Kiều nhìn không thấy chiếnsự thảm thiết nơi tiền tuyến, nhưng từ tiền phương chuyển về một lượng lớnthương binh cũng không khó tưởng tượng chiến tranh khốc liệt đến bao nhiêu.
Y Mã vô cùng trung trinh mà phát huy bản sắc bát quái của nữ nhân, khôngngừng báo cho nàng biết tình huống từ chiến trường.
“Tư Cách Nhật Ô thành không hổ là một toà đại thành, tường thành rất dày, cửathành thì kiên cố, rạng sáng đã bắt đầu dùng chuỳ đập vào mà giờ đã vỡ vụn haicái nhưng vẫn không đánh vỡ được cửa thành.”
Hứ, xứng đáng, biết là không dễ dàng đâu mà.
“Tiểu thư, binh lính Cách Tát chúng ta rất là dũng mãnh nha, nghe nói Phiênquốc bị diệt rất nhiều tướng sĩ, tất cả đều bị thần binh của chúng ta bắnchết.”
Thần binh?
“ Đúng vậy, chính là cung nỏ theo thiết kế của tiểu thư đó, thật là lợi hại,bắn chết hết cả binh lính Phiên, tiểu thư thật giỏi a.”
Tác nghiệt a.
…..
“Tiểu thư, cửa thành đã phá.”
Nhanh như vậy sao.
Tiếng vó ngựa vươn xa gần, Liên Kiều dõi mắt nhìn lại, một tấc cũng không rờiHuyết thái tử cùng Huyết thị vệ. Mục Sa Tu Hạ tổng cộng có mười ba huyết kỵ,chạy về phía nàng chính là một trong số đó Mạc Cổ Nhĩ.
“Thỉnh Thái tử phi hoả tốc cùng vi thần đến trước cửa thành, Thái tử Điện hạđang ở cửa thành chờ người.” Mạc Cổ Nhĩ phi thân xuống ngựa, ở trước mặt LiênKiều quỳ xuống đất cung thanh.
“Muốn ta đi đến cửa thành?”
“Thái tử phi thỉnh.”
Xuyên qua quân doanh tới cửa thành, Mục Sa Tu Hạ mặc một thân y phục màu đen,cưỡi một chiến mã màu đen như chiến thần sừng sững đứng ở đó, ánh mắt như lưỡiđao sắc bén đảo qua toàn bộ chiến trường. Khi Liên Kiều tới nơi, chiến trường đãđược dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất không nhìn thấy thảm trạng thi thể khắp nơi.
“Lên đây.” Hắn vươn tay về phía nàng, như một vị thần.
Thật sự nàng đã bị sự mê hoặc, bị sự kiêu ngạo của hắn làm rung động, nàngnhìn lên, chậm rãi vươn tay nắm cùng tay hắn, chạm đến đầu ngón tay thon dài hữulực mạnh mẽ cùng lòng bàn tay to lớn. Hắn nháy mắt nắm kéo, nhẹ nhàng nhấc lên,nàng liền nhảy được lên ngựa rơi vào trong lòng ngực hắn.
Cánh tay vừa thu lại, hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng cười khẽ: “Đây làthành trì của nàng, dùng trí tuệ của nàng đổi lấy thành trì này, từ nay về sauliền gọi là Liên thành.” Nàng khiếp sợ nhìn hắn, lại bị hắn cúi thấp đầu xuốngđặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, phía sau là trăm vạn hùng binh cùng kêu tolên.
“Nữ thần giáng thế, giáng phúc Cách Tát, thiên mệnh sở quy, nhất thống thiênhạ.”
Tư Cách Nhật Ô thành hiện thay tên là Liên thành, quân dân trong thành đềutước vũ khí đầu hàng. Thái tử Điện hạ ban bố mệnh lệnh không được giết tù binh,đem binh lính Phiên quốc hợp nhất đi về Tây bắc lấy quặng. Dân chúng tay khôngtất sắt chỉ cần quy thuận sẽ lưu lại trong thành, ngày sau sẽ chuyển tới thànhtrì khác của Cách Tát quốc.
An bài như vậy đã là tốt nhất, Liên Kiều vốn tưởng rằng huyết thái tử sẽ luônlãnh huyết, tác phong cường ngạnh nhất định sẽ tàn sát hàng loạt dân trongthành, nhưng hắn là một người thông minh sẽ không làm vậy, đối với một chính trịgia có tâm thống trị thiên hạ, giết chóc chỉ có thể chấm dứt cuộc đời chính trịcủa mình, xem ra hắn có dã tâm là ở thiên hạ.
Liên thành có kiến trúc lớn nhất, nó nguyên là phủ đệ của thành chủ Trác Tạpvương gia. Đứng ở chỗ này so với Cách Tát hoàng cung tráng lệ, Liên Kiều rốt cụctìm được nguyên nhân thất bại của Phiên quốc, một cái là nằm gai nếm mật, mộtcái là cùng xa cực dục( xa xỉ quá đáng), một cái là thiên chuy bách luyện(quangàn thử thách), một cái là hảo dật ác lao( ham ăn biếng làm), quốc gia như vậydiệt vong là kết quả sớm hay muộn thôi.
Cùng hắn ngồi cùng một con ngựa, hướng về cửa cung, Mục Sa Tu Hạ thản nhiênhỏi: “C cảm tưởng gì?”
Liên Kiều nhếch khoé miệng: “Ngươi đánh giá cao bọn họ, nơi hoa lệ như vậykhông cần cung nỏ cũng có thể dễ dàng công thành.”
Hắn cười, phía sau lưng truyền đến sự rung động, nàng ở trong lòng ngực hắncảm nhận được.
“Bổn vương thật sự là càng ngày càng thích ngươi.”
“Quá khen.”
Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của Mục Sa Tu Hạ tiến hành thuận lợi, dùng mộtngày đánh hạ Tư Cách Nhật Ô thành, sau đó sai quân đội dùng ba ngày để đem xungquanh thành trì dọn dẹp, hình thành trận địa chiến lược mới. Cứ như vậy, cho dùđại quân Phiên quốc tới cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, hối hận mà về.
Liên Kiều cũng không cho mình nhàn rỗi, ngoại trừ chăm sóc người bệnh, nàngcũng giúp đỡ kiểm kê hộ tịch quân dân trong thành, tuy rằng nàng không biết chữviết Cách Tát, cũng không biết Phiên văn nhưng nơi này mọi người xem được chữHán, cũng chính là Lương văn, vì thế tất cả công văn trải qua tay Liên Kiều đềuthống nhất là Lương văn. Tuỳ quân lão văn thư còn liên tiếp khoa trương khennàng viết Lương văn rất đẹp, ha ha, đó là do được ông nội từ nhỏ cầm thước đứngở đàng sau bắt nàng luyện mới được như vậy a.
Hơn mười ngày sửa sang lại công việc, vội đến nỗi nàng cùng Mục Sa Tu Hạ mộtcái nhìn mặt cũng không hơn, trên thực tế Mục Sa Tu Hạ so với nàng càng vội,cùng lúc phải phòng ngừa tù binh bên trong thành bạo động, còn muốn binh lực bộbinh duy trì trị an bên trong thành, càng phải điều binh khiển tướng bao vâytiêu trừ đạo phỉ quanh thành, sợ là một khắc cũng không sống được yên ổn.
Mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, Mục Sa Tu Hạ cũng không vì vậy mà lộra một tia mệt mỏi, hết thảy đều đem ra xử lý xong xuôi, lúc này hắn mới thoángcảm thấy có chút mệt mỏi.
Đẩy cửa tẩm cung, Mục Sa Tu Hạ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, bỗng nhiên pháthiện tấm lụa mỏng lay động trên giường hiện ra một vật gì đó. Nếu không phải đãnhiều ngày liên tục chỉ huy điều hành, thêm mười ba huyết kỵ bên mình bảo hộ chuđáo chặt chẽ, hắn sẽ không nghĩ đến xem nhẹ vật này đang ở trên giường mình, đâykhông phải là chuyện nhỏ.
Chậm rãi bước đến bên giường, vật kia thế nhưng lại xoay trở mình, chăn theotrên người rũ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế bị che lấp.
Là nàng? Hắn ở quân doanh mấy ngày liền chưa về, bọn hạ nhân tự nhiên đem tẩmcung để lại cho nàng, lại quên chủ tử bọn họ cũng là phải về ngủ.
Hé mắt nghiền ngẫm nhì
“Làm thầy thuốc ở tiền tuyến chứ gì?” Không đợi Y Mã nói xong, Liên Kiều liềnnói tiếp theo lời của nàng. Y Mã ngẩn người, sau đó gật gật đầu, tuy rằng nghekhông hiểu lắm ý tứ dùng từ của chủ tử, nhưng là nghĩ kỹ lại hẳn ý tứ kiađi.
Hừ! Mục Sa Tu Hạ quả nhiên là tiểu nhân mà, hắn vẫn là lo lắng nên đánh giặcphải đem nàng mang theo bên người. Đâu phải chỉ cần nàng làm thầy thuốc tiềntuyến, kỳ thật là dùng để tăng sĩ khí mới đúng.
Giáo tràng điểm binh, cổ vũ sĩ khí – loại náo nhiệt mà thoải mái đến vô tíchsự này đương nhiên không tới phiên nàng làm, nhưng vì một đạo thánh chỉ, mỗingày nàng lại phải khiêng về bao lớn dược liệu cùng thái y trong viện, cung nữ,thái giám cùng nhau luyện chế các loại đan dược, từ sớm đến tối khuya, mệt nhưcẩu. Thân là thái tử phi, một chút thoải mái của người bình thường cũng khôngcó, căn bản là giống một tỳ nữ chuyên làm việc vặt. (Yu: rứa mún làm thái tử phichân chính thật à, làm đi, cho mềnh coi màn thỏ sói vờn nhau . Cào: =3= )
Thật vất vả mới làm đủ các loại thuốc trị thương, Mục Sa Tu Hạ đã sẵn sàngxuất phát.
Nghe nói lần này là chiến tranh với Phiên quốc-Tư Cách Nhật Ô thành, là chiếnlược quân sự trọng yếu, Cách Tát quốc đối với Phiên quốc như hổ rình mồi, chiếmđoạt Phiên quốc với thành trì cùng đất đai rộng lớn. Thực lực của Phiên quốccàng ngày càng suy sụp, vài lần cầu viện từ Lương quốc, nhưng hoàng đế Lươngquốc gian xảo lại giả ý nhận lời, thực tế là khoanh t đứng nhìn, bàn quan. Lầnnày nếu như đánh hạ được Đại thành, Cách Tát sẽ dời đô đến đó, Phiên quốc liềnnguy ngập.
Ra khỏi thượng kinh, cảm giác lâu rồi không bước chân vào trong đại mạc mênhmông, thái dương trên đỉnh nóng như muốn giết người, cưỡi trên lưng gù* 0 mang theo mùi hôi khó ngửi, Liên Kiều vài lần thiếu chút nữa ngã lăntừ trên xuống. Đội ngũ hành quân thật dài, nhìn không thấy được đến đâu, ngay cảbóng dáng Mục Sa Tu Hạ cũng tìm không thấy. Làm phi tử như nàng cũng không đượcmột chút ưu đãi nào, thật không biết vùng sa mạc này phải đi đến năm nào thángnào mới đến tận cùng a.
Kỵ binh Cách Tát ai nấy đều thật cường tráng, dũng mãnh, được huấn luyệnthường xuyên, xem ra Mục Sa Tu Hạ rất có tố chất về mặt làm soái lĩnh. Trong samạc đã ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư, ánh sáng rạng đông theo đường chân trờinhẹ nhàng dâng lên, Liên Kiều rốt cục thấy được một màu xanh lá nhỏ như ẩn nhưhiện ở xa xa.
“Thảo nguyên, là thảo nguyên a.” Liên Kiều hưng phấn kêu to, khiến binh línhchung quanh đều ghé mắt nhìn.
“Ha ha, đúng vậy, tới thảo nguyên rồi, chúng ta sẽ chuyển sang ban đêm hànhquân, ban ngày ngủ.” Đồng nghiệp thái y viên Sầm Nhĩ Phi như trút được gánh nặngnói, xem ra hắn cũng không chịu nổi cảnh hành quân đến điên đảo ngày đêmnày.
Liên Kiều nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: “Sắp khai chiến sao?”
Sầm Nhĩ Phi ha ha cười: “Nào có nhanh như vậy, sau khi tiến vào thảo nguyênlại đi thêm một ngày tới Cổ Lạc Ngõa thành, đại quân ở ngoài thành nghỉ ngơi vàhồi phục một ngày, sau đó cùng quân đội trong thành liên hợp xuất phát tới TưCách Nhật ô thành.”
Liên Kiều gật gật đầu, lại đem ánh mắt hướng về phương xa. Chiến tranh đốivới nàng mà nói sao mà xa lạ, máu tanh, giết chóc, đao quang kiếm ảnh, hết thảychỉ có trong phim mới có thể tái hiện được những hình ảnh lịch sử, nhưng lúc nàynó lại sắp trình diễn trước mặt nàng, nàng không biết nên lấy loại tâm tình nàođể đối mặt với nó cả. Nhìn một đám người đang sống trước mặt rồi đột ngột ngãxuống, chôn vùi vào cát bụi, nàng nên coi thường, hay là nên đồng tình, thậm chílà hòa mình vào trong đó. Loại tình huống như vậy, nàng không hề muốn lựa chọn,nhưng muốn tránh cũng không thể tránh. Trên đường chân trời màu xanh biếc là ánhmặt trời đỏ tươi như máu đem đại địa nhuộm thành một màu đỏ sẫm.
Chạng vạng ngày hôm sau, đại quân đã đến được Cổ Lạc Ngõa thành, Mục Sa Tu Hạchỉ huy đại quân đóng quân ngoài thành, không được vào quấy nhiễu dân, lại đưaLiên Kiều vào thành sắp xếp cho nghỉ ngơi. Hành quân mấy ngày, rốt cục có thểnằm trên giường thư thư phục phục ngủ một giấc thoải mái, Huyết thái tử cũng coinhư không quá vô đạo đức, ít nhất cũng biết chiếu cố sức khoẻ của nữ nhân.
Đại chiến hết sức căng thẳng, sự bình lặng trước mắt chỉ là vì sắp nổi lênmột trận máu chảy thành sông. Liên Kiều lặng lẽ tự chế một ít ám tiễn làm ám khíphòng thân, phòng bị bất cứ tình huống nào. Binh hoảng mã loạn, mặc dù thân làthái tử phi gặp phải khốn cảnh sinh tử tồn vong không ai có thể nhàn hạ mà bậntâm đến việc người khác chết hay sống, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chương 26: Liên thành
Thời khắc nguy cấp rốt cục đã đến, Liên Kiều được an bài ở phía sau doanhtrại cùng với những người khác để chữa bệnh và chăm sóc binh lính, tạm thời sẽkhông bị chiến hoả lan đến. Mục Sa Tu Hạ quả nhiên là tiểu nhân gian trá, từ lúcđại quân đến Tư Cách Nhật Ô thành này thì việc đầu tiên hắn làm là âm thầm cắtđứt nguồn cung nước và lương thực, thậm chí còn phái gian tế lẫn vào thành, đốtkho lúa trong thành, bỏ độc vào giếng. Tin chắc rằng lúc này, dân chúng trongthành nhất định lâm vào cảnh khủng hoảng đến cực độ.
Mục Sa Tu Hạ hành quân thần tốc hơn nữa lại bí mật, đến khi đại quân đến CổLạc thành cùng liên quân hội hợp thì có lẽ khá lâu sau Phiên quốc mới nhận đượccấp báo, khi đó thì Cách Tát Quốc đã tiếp cận tới nơi. Lúc này, Phiên quốc mớibiết tai vạ đến, muốn triệu tập quân đội đi đánh trận tốc độ nhanh nhất thì ítn
hất cũng mười ngày nửa tháng, đến lúc đó thì đại quân Cách Tát đã chiếm lĩnhTư Cách Nhật Ô thành, viện quân tiếp sau cũng sẽ cuồn cuộn mà tới, đại thế đãmất thì không thể vãn hồi. Trận chiến này Mục Sa Tu Hạ phải cố gắng để tốc chiếntốc thắng.
“Tiền phương đang đánh sao?” Ngồi ở trên cỏ bên ngoài doanh trướng, trời xanhmây trắng, đất rộng bao la, Liên Kiều tựa lưng vào cột lều trại, miệng ngậm cỏdiệp, từ từ nhắm hai mắt lười biếng hỏi Y Mã ngồi ở bên cạnh nàng đang đảodược.
“Còn chưa, ta nghe thị vệ trưởng của Thái tử nói, Điện hạ muốn vây thành thêmhai ba ngày, chờ người bên trong gây rối, mất ý chí chiến đấu mới đánh vào.”
“Vậy Thái tử Điện hạ của chúng ta nên cẩn thận rồi.” Liên Kiều xấu xa cười,miệng phun luôn cỏ diệ
Y Mã kinh hô: “Vì sao?”
Liên Kiều tà nghễ bí hiểm cười: “Chó cùng rứt giậu, con thỏ bức nó vào đườngcùng nó sẽ cắn người đó nha.”
Y Mã vẻ mặt ngây thơ nhìn Liên Kiều, cảm thấy được thái y đại nhân nói chuyệnthâm quá đi à.
Sau khi làm quân dân Tư Cách Nhật Ô thành lâm vào cực độ khủng hoảng, CáchTát quân rốt cục triển khai công thành, tuy rằng Liên Kiều nhìn không thấy chiếnsự thảm thiết nơi tiền tuyến, nhưng từ tiền phương chuyển về một lượng lớnthương binh cũng không khó tưởng tượng chiến tranh khốc liệt đến bao nhiêu.
Y Mã vô cùng trung trinh mà phát huy bản sắc bát quái của nữ nhân, khôngngừng báo cho nàng biết tình huống từ chiến trường.
“Tư Cách Nhật Ô thành không hổ là một toà đại thành, tường thành rất dày, cửathành thì kiên cố, rạng sáng đã bắt đầu dùng chuỳ đập vào mà giờ đã vỡ vụn haicái nhưng vẫn không đánh vỡ được cửa thành.”
Hứ, xứng đáng, biết là không dễ dàng đâu mà.
“Tiểu thư, binh lính Cách Tát chúng ta rất là dũng mãnh nha, nghe nói Phiênquốc bị diệt rất nhiều tướng sĩ, tất cả đều bị thần binh của chúng ta bắnchết.”
Thần binh?
“ Đúng vậy, chính là cung nỏ theo thiết kế của tiểu thư đó, thật là lợi hại,bắn chết hết cả binh lính Phiên, tiểu thư thật giỏi a.”
Tác nghiệt a.
…..
“Tiểu thư, cửa thành đã phá.”
Nhanh như vậy sao.
Tiếng vó ngựa vươn xa gần, Liên Kiều dõi mắt nhìn lại, một tấc cũng không rờiHuyết thái tử cùng Huyết thị vệ. Mục Sa Tu Hạ tổng cộng có mười ba huyết kỵ,chạy về phía nàng chính là một trong số đó Mạc Cổ Nhĩ.
“Thỉnh Thái tử phi hoả tốc cùng vi thần đến trước cửa thành, Thái tử Điện hạđang ở cửa thành chờ người.” Mạc Cổ Nhĩ phi thân xuống ngựa, ở trước mặt LiênKiều quỳ xuống đất cung thanh.
“Muốn ta đi đến cửa thành?”
“Thái tử phi thỉnh.”
Xuyên qua quân doanh tới cửa thành, Mục Sa Tu Hạ mặc một thân y phục màu đen,cưỡi một chiến mã màu đen như chiến thần sừng sững đứng ở đó, ánh mắt như lưỡiđao sắc bén đảo qua toàn bộ chiến trường. Khi Liên Kiều tới nơi, chiến trường đãđược dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất không nhìn thấy thảm trạng thi thể khắp nơi.
“Lên đây.” Hắn vươn tay về phía nàng, như một vị thần.
Thật sự nàng đã bị sự mê hoặc, bị sự kiêu ngạo của hắn làm rung động, nàngnhìn lên, chậm rãi vươn tay nắm cùng tay hắn, chạm đến đầu ngón tay thon dài hữulực mạnh mẽ cùng lòng bàn tay to lớn. Hắn nháy mắt nắm kéo, nhẹ nhàng nhấc lên,nàng liền nhảy được lên ngựa rơi vào trong lòng ngực hắn.
Cánh tay vừa thu lại, hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng cười khẽ: “Đây làthành trì của nàng, dùng trí tuệ của nàng đổi lấy thành trì này, từ nay về sauliền gọi là Liên thành.” Nàng khiếp sợ nhìn hắn, lại bị hắn cúi thấp đầu xuốngđặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, phía sau là trăm vạn hùng binh cùng kêu tolên.
“Nữ thần giáng thế, giáng phúc Cách Tát, thiên mệnh sở quy, nhất thống thiênhạ.”
Tư Cách Nhật Ô thành hiện thay tên là Liên thành, quân dân trong thành đềutước vũ khí đầu hàng. Thái tử Điện hạ ban bố mệnh lệnh không được giết tù binh,đem binh lính Phiên quốc hợp nhất đi về Tây bắc lấy quặng. Dân chúng tay khôngtất sắt chỉ cần quy thuận sẽ lưu lại trong thành, ngày sau sẽ chuyển tới thànhtrì khác của Cách Tát quốc.
An bài như vậy đã là tốt nhất, Liên Kiều vốn tưởng rằng huyết thái tử sẽ luônlãnh huyết, tác phong cường ngạnh nhất định sẽ tàn sát hàng loạt dân trongthành, nhưng hắn là một người thông minh sẽ không làm vậy, đối với một chính trịgia có tâm thống trị thiên hạ, giết chóc chỉ có thể chấm dứt cuộc đời chính trịcủa mình, xem ra hắn có dã tâm là ở thiên hạ.
Liên thành có kiến trúc lớn nhất, nó nguyên là phủ đệ của thành chủ Trác Tạpvương gia. Đứng ở chỗ này so với Cách Tát hoàng cung tráng lệ, Liên Kiều rốt cụctìm được nguyên nhân thất bại của Phiên quốc, một cái là nằm gai nếm mật, mộtcái là cùng xa cực dục( xa xỉ quá đáng), một cái là thiên chuy bách luyện(quangàn thử thách), một cái là hảo dật ác lao( ham ăn biếng làm), quốc gia như vậydiệt vong là kết quả sớm hay muộn thôi.
Cùng hắn ngồi cùng một con ngựa, hướng về cửa cung, Mục Sa Tu Hạ thản nhiênhỏi: “C cảm tưởng gì?”
Liên Kiều nhếch khoé miệng: “Ngươi đánh giá cao bọn họ, nơi hoa lệ như vậykhông cần cung nỏ cũng có thể dễ dàng công thành.”
Hắn cười, phía sau lưng truyền đến sự rung động, nàng ở trong lòng ngực hắncảm nhận được.
“Bổn vương thật sự là càng ngày càng thích ngươi.”
“Quá khen.”
Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của Mục Sa Tu Hạ tiến hành thuận lợi, dùng mộtngày đánh hạ Tư Cách Nhật Ô thành, sau đó sai quân đội dùng ba ngày để đem xungquanh thành trì dọn dẹp, hình thành trận địa chiến lược mới. Cứ như vậy, cho dùđại quân Phiên quốc tới cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, hối hận mà về.
Liên Kiều cũng không cho mình nhàn rỗi, ngoại trừ chăm sóc người bệnh, nàngcũng giúp đỡ kiểm kê hộ tịch quân dân trong thành, tuy rằng nàng không biết chữviết Cách Tát, cũng không biết Phiên văn nhưng nơi này mọi người xem được chữHán, cũng chính là Lương văn, vì thế tất cả công văn trải qua tay Liên Kiều đềuthống nhất là Lương văn. Tuỳ quân lão văn thư còn liên tiếp khoa trương khennàng viết Lương văn rất đẹp, ha ha, đó là do được ông nội từ nhỏ cầm thước đứngở đàng sau bắt nàng luyện mới được như vậy a.
Hơn mười ngày sửa sang lại công việc, vội đến nỗi nàng cùng Mục Sa Tu Hạ mộtcái nhìn mặt cũng không hơn, trên thực tế Mục Sa Tu Hạ so với nàng càng vội,cùng lúc phải phòng ngừa tù binh bên trong thành bạo động, còn muốn binh lực bộbinh duy trì trị an bên trong thành, càng phải điều binh khiển tướng bao vâytiêu trừ đạo phỉ quanh thành, sợ là một khắc cũng không sống được yên ổn.
Mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, Mục Sa Tu Hạ cũng không vì vậy mà lộra một tia mệt mỏi, hết thảy đều đem ra xử lý xong xuôi, lúc này hắn mới thoángcảm thấy có chút mệt mỏi.
Đẩy cửa tẩm cung, Mục Sa Tu Hạ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, bỗng nhiên pháthiện tấm lụa mỏng lay động trên giường hiện ra một vật gì đó. Nếu không phải đãnhiều ngày liên tục chỉ huy điều hành, thêm mười ba huyết kỵ bên mình bảo hộ chuđáo chặt chẽ, hắn sẽ không nghĩ đến xem nhẹ vật này đang ở trên giường mình, đâykhông phải là chuyện nhỏ.
Chậm rãi bước đến bên giường, vật kia thế nhưng lại xoay trở mình, chăn theotrên người rũ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế bị che lấp.
Là nàng? Hắn ở quân doanh mấy ngày liền chưa về, bọn hạ nhân tự nhiên đem tẩmcung để lại cho nàng, lại quên chủ tử bọn họ cũng là phải về ngủ.
Hé mắt nghiền ngẫm nhì
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1570/6649