Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
èvào nhụy châu, mật dịch tiết ra cơ hồ thấm ướt nệm giường.
Cáimiệng nhỏ nhắn bị hắn ngăn chặn, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng,răng nanh nhẹ cắn môi nàng, con ngươi đen chìm đắm trong tình dục, giọngnói khàn khàn gian tà nói với nàng, “Vi, hai cái miệng nhỏ nhắn củangươi đều rất giỏi cắn người.” Nói xong, đầu ngón tay dùng sức triển khaima thuật trong hoa huyệt yếu ớt nhất kia của nàng.
“A...”cơ thể Giang Sơ Vi như muốn co bật thẳng lên, cái miệng nhỏ nhắn phát ranhững tiếng rên kiều mị, hoa thịt lập tức co rút gấp gáp kẹp lấy ngón taydài, nàng trong nháy mắt trở nên thất thần, trải qua cao trào run rẩynhất.
Hắnthưởng thức trạng thái kiều diễm mê man của nàng, khuôn mặt bìnhthường vào lúc này lại trở nên xinh đẹp đến mê người khiến hắn nhìnnhư bị mê muội.
Ngóntay dài rút ra, mất đi trở ngại, mật dịch liền ào ào chảy ra, đóa hoahé mở giống như đang thổ lộ tình cảm một cách kiều diễm, hắn nângđùi phải của nàng đặt trên vai, đem dục vọng đang bừng bừng phấnchấn đặt vào miệng hoa, mông rắn chắn dùng lực nhấn mạnh một cái, đâm xuyênvào nàng.
Hoahuyệt mê mị đang bị vây trong cao trào đột nhiên được lấp đầy liền trở nên hưngphấn rung động, hoa huyệt giống như cắn chặt lấy hắn, thân thể cườngtráng vì bị buộc chặt mà trở nên kích động, hắn đưa đẩy, rời khỏi rồilại mạnh mẽ tiến vào.
Cáimiệng nhỏ nhắn vì động tác của hắn mà không ngừng ngâm nga, huyệt độngdưới thân mở rộng ra vì hắn, vách hoa co rút nhanh chóng hấp thụ hắn thật sâu,hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, thấy trong mắt nàng chỉ có hìnhảnh của hắn
Giờnày khắc này, thân thể của nàng chỉ có hắn, trong mắt nàng cũng chỉ có hắn.
HạHầu Dận cảm thấy thỏa mãn, hắn kéo nàng lại, làm cho nàng ngồi ở trên ngườihắn, tư thế này làm cho hắn đi vào càng sâu bên trong nàng, đồng thờilàm cho hoa huyệt tiết dịch ngày càng nhiều.
“Ư...Hạ Hầu Dận...” Nàng cắn môi, bàn tay nhỏ bé bắt lấy bờ vai của hắn, tay hắnđặt trên thắt lưng của nàng, không ngừng di chuyển thân nàng lên xuống.
Nàngnhanh chóng bị hắn thúc đẩy, cảm thấy vật nóng đi vào ngày càng sâu,con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng vào nàng, giống như muốn nắm giữlinh hồn của nàng.
Tráitim của nàng không khỏi nhảy dựng, không hiểu tại sao hắn lại nhìnnàng như vậy?
HạHầu Dận hôn lên môi nàng, “Vi...” Hắn nhẹ nhàng, tinh tế lẩm bẩm tênnàng, giống như muốn đem nàng nhập vào cơ thể nóng rực của hắn,giống như muốn cắn nuốt nàng.
GiangSơ Vi không khỏi kinh hoảng, nàng muốn tìm cách tháo lui, nhưng tay hắn lạichế trụ gáy của nàng, đầu lưỡi thân thiết quấn chặt lấy lưỡi nàng, như đoạtlấy mọi thứ của nàng.
Nữnhân này thế mà lại có thể làm cho hắn mất bình tĩnh, mà đáng ra khôngnên như vậy, nàng chỉ là món đồ chơi mới của hắn, đáng lẽ hắn khôngnên để ý đến nàng nhiều như vậy.
Nhưngmà... Hắn dường như không thể kiếm chế bản thân của mình.
Cóphải do lòng tự tôn của nam nhân bị khiêu khích hay không? Nàng càng khôngcần, hắn càng muốn nàng. Nàng càng xem hắn không ra gì, hắn càng đểnàng ở trong lòng.
Sựtồn tại của nàng ngoài tầm dự kiến của hắn, nàng giữ một vị tríquan trọng trong ý thức của hắn. Nhưng chỉ có hắn như thế còn nàngthì vẫn ung dung tự do, tự do một cách đáng giận, tự do đến nỗi làm chohắn muốn cắn nuốt nàng, chỉ muốn đem nàng gắt gao trói chặt bên mình.
Mặckệ đó là vì ham muốn chiếm đoạt hay là vì một lý do gì khác, Hạ Hầu Dận chỉbiết là, hắn dường như sẽ không bao giờ buông nàng ra được.
“Vi...”Hắn hôn nàng thật sâu, nhìn nàng vì bị hắn hôn mà ngày càng trầm luân,tư hoa đang gắt gao bao chặt lấy hắn càng trở nên ẩm ướt mềm mại hơn bao giờhết, hắn gợi lên tươi cười.
Đèlên người nàng, đem chân của nàng quặt trụ mông hắn, hắn kích thích, hungtợn chiếm lĩnh nàng, làm cho nàng dưới thân của hắn khóc lóc, phát ra tiếngrên rỉ đầy mật ngọt.
Nếukhông thể buông, vậy thì không cần buông!
Mặckệ nàng muốn hay không, hắn cũng sẽ không buông nàng ra, hắn sẽ khiếnnàng vĩnh viễn ở bên hắn, vĩnh viễn không bao giờ rời xa hắn.
“ViVi...”
“A...”Hắn càng tiến càng vào sâu, giống như phải đem nàng nuốt vào toàn bộ, váchhuyệt vì tiếp nhận quá nhiều hưng phấn mà run run, hoa huyệt cũng khôngngừng run rẩy, Giang Sơ Vi cơ hồ không chịu nổi, nàng khóc nói, “Dừnglại...”
Mọilời cầu xin tha thứ đều bị hắn nuốt vào, dùng đôi môi nóng chảy giữlấy môi nàng, Hạ Hầu Dận đem dục vọng tiến thật sâu vào tận cửa cung sâu nhấtcủa nàng, một lần rồi lại một lần mãnh liệt chiếm trọn lấy nàng.
“ViVi...”
Nànglà của hắn!
*
GiangSơ Vi cảm thấy thắt lưng của mình sắp bị chặt đứt lìa.
Màkhông chỉ thắt lưng, toàn thân nàng từ cơ bắp đến xương cốt đều đaunhức, như là bị chặt ra thành vài đoạn rồi lại bị ghép vào may lại,làm cho nàng không thể nào xuống giường được.
Khôngbiết tối qua tên Hạ Hầu Dận biến thái kia phát điên cái gì, động tácvừa thô lỗ lại vừa mãnh liệt, biến nàng thành búp bê tình ái, dã man rasức chiếm lấy nàng.
Toànbộ thân thể nàng đều bị hắn để lại vết cắn, vết hôn, tuy mấy vết hônkhông thể nhìn ra trên làn da đen, nhưng mà những vết cắn thì quả thậtrất rõ ràng, nhìn vào dấu răng trên cổ tay, Giang Sơ Vi thật sự rấtmuốn cắn chết hắn.
Ngộ ànha! Nàng không hề trêu chọc hắn, hắn vô duyên vô cớ lấy nàng ra để pháttiết làm cái gì? Hơn nữa không phải tên kia muốn bãi giá ở Thanh Linhcung hay sao? Tại sao nửa đêm lại trèo lên giường của nàng?
Chẳnglẽ Thanh phi không thõa mãn được hắn? Chẳng lẽ hắn đối với Tô Tú Dung“phẳng lì” này có tình ý gì hay sao?
Điềunày làm sao có thể? Nếu nàng là nam nhân cũng sẽ chọn Thanh phi, muốn ngựccó ngực, thắt lưng lại tinh tế, mông lại vừa tròn vừa đẹp, hơn nữacòn là mỹ nữ, người có mắt đều sẽ chọn Thanh phi.
Cònvề Tô Tú Dung...... Haiz. Khuôn mặt này chỉ có thể làm đậu cô ve, GiangSơ Vi đã hoàn toàn “lạnh tâm” với nó.
Chẳnglẽ Thanh phi chọc giận hắn? Kỳ quái, oan có đầu nợ có chủ, Thanh phi khiến hắntức giận, hắn sao không tìm nàng ta tính sổ, lại tìm nàng là sao? Nànglà người dễ bị khi dễ, dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Nghĩđến Hạ Hầu Dận bắt nạt nàng rất thỏa thích khiến cho Giang Sơ Vicảm thất rất khó chịu.
Bệnhthần kinh! Chính hắn là người muốn đến Thanh Linh cung tìm Thanh phi--OK, Giang Sơ Vi thừa nhận, khi nghe Hạ Hầu Dận nói muốn đãi giá ở ThanhLinh cung, nàng nhất thời cũng có cảm thấy chút chút không thoải mái,bất quá chỉ là chút chút thôi nha – nhưng nàng không hề ngăn cản à nha!
Hắnmuốn tìm ai, muốn chết trên người phi tần nào, đều là chuyện của hắn,tên háo sắc kia tốt nhất từ nay về sau đừng bao giờ đến tìm nàngnữa, bởi vì chỉ cần gặp hắn, ngày tháng của nàng liền không đượcbình yên.
Cứ babữa nửa tuần còn có các phi tần đến thỉnh an nàng, đây là cách nói dễnghe, nếu nói trắng ra, căn bản là tới tìm nàng nàng ra oai phủ đầu,đám nữ nhân kia ỷ thấy Tô Tú Dung tính tình yếu đuối, căn bản khôngđem hoàng hậu này để vào trong mắt, ngoài mặt thì cung kính, bên trongtoàn là ẩn bồ dao găm, chua ngoa đến khiếp!
GiangSơ Vi bèn trực tiếp xem đám nữ nhân này như những chú khỉ làm trò hề nhảy nhótgiúp vui cho nàng, mỉm cười nghe những ngôn ngữ giả tạo, cũng có làm quáigì được nàng đâu. Thân là người có khuyết điểm trong mắt họ, nàng lại rấtcao hứng là sao? Là bởi vì, chỉ có kẻtài trí bình thường mới đố kỵ với người thấp kém hơn mình, Giang Sở Vi nàngtừ nhỏ đã bị mọi người ganh tị, sớm đã thành thói quen!
Nhưngmà cái đám xiếc khỉ kia suốt ngày lập đi lập lại mà chả có gì mới, đến ngaycả những lời nói nhạt nhẽo chua ngoa kia cũng chỉ có vài câu xào tới xàolui hoài, một chút sáng kiến đều không có, làm nàng lâu ngày cũng cảmthấy buồn chán.
Hơnnữa, tại sao nàng phải vì Hạ Hầu Dận mà bị mấy nàng ghen ghét? Nếumuốn vậy thì nàng đã không để hắn đi nha! Đỡ phải chịu tên háo sắc kia quaylại tìm nàng nổi điên.
Lấytay mát xa cánh tay bên kia, cả người Giang Sơ Vi đau nhức đến nỗi khôngthể cử động, Hạ Hầu Dận tối nay nếu dám chạm vào nàng, nàng nhất địnhsẽ đá hắn xuống giường.
Khôngđúng, chờ hắn xuất hiện, nàng trước tiên sẽ hung hăng cắn lấy hắn đểtiết hận!
Đềubởi vì hắn hại nàng hiện tại chỉ có thể giống như một phế nhân nằm ở trêngiường, Giang Sơ Vi ôm gối -- nàng có thói quen ôm gì đó khi ngủ, lúc ngủcùng Hạ Hầu Dận nàng liền ôm hắn ngủ, khi Hạ Hầu Dận lên triềusớm, sẽ đem gối mềm nhét vào trong lòng nàng, để nàng tiếp tục ôm gối mềmngủ thật sự an ổn.
Gốimềm là Hạ Hầu Dận cho người làm riêng, bên trong dồn lá trà phơi nắng, chonên có thể ngửi thấy hương trà tự nhiên, Giang Sơ Vi thực sự rất thích.
Vùimặt vào gối mềm, nàng chả cảm thấy thích chí một chút nào khi được kẻ nàođó sủng ái, mà trong đầu toàn nghĩ làm cách nào để trả thù tên khốn kiếp đángghét kia đã ép buộc nàng suốt đêm đến cả người đau nhức thế này.
“Nươngnương!” Xuân Hỉ đột nhiên khẩn trương chạy vào.
“Chuyệngì?” Cọ gối mềm, Giang Sơ Vi buồn ngủ nói.
“Chuyệnlà... Thanh phi nương nương đến đây.”
“Thanhphi?” Giang Sơ Vi thanh tỉnh liền tức khắc, ngẩng đầu nhìn Xuân Hỉ, nàng ấy nóiThanh phi, liệu có phải chính là người mà nàng đang nghĩ đến không?
“Đúngvậy, Thanh phi nói ngài ấy có làm chút điểm tâm, muốn mời nương nương ngườinhấm nháp thử.” Xuân Hỉ cũng thực khẩn trương, Hạ Hỉ đã đi truyền dọn bữatrưa, chỉ còn một mình nàng hầu hạ chủ tử, ai ngờ Thanh phi lại độtnhiên đến làm cho nàng hoảng sợ. Thời gian này các nương nương khác đều cóđến, chỉ có Thanh phi đang được sủng ái thì không có ghé qua bao giờ.
“Điểmtâm?” Lễ phép đến vậy à? Nàng nhớ đến Thanh phi luôn tự cho mình làcao quý kia cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngó đến nàng bằng một con mắtnha! Lần này sao lại tự tay muốn làm điểm tâm cho nàng, chẳng lẽ muốnhạ độc sao?
Thúvị!
GiangSơ Vi cảm thấy rất vui vẻ, nàng rất muốn biết Thanh phi muốn làm gì,“Xuân Hỉ, giúp ta thay quần áo.” Nàng miễn cưỡng xuống giường, “A! Shit!”Thân thể đau nhức quá thể, Hạ Hầu Dận, ngươi chết chắc rồi!
GiangSơ Vi tức giận đến nỗi không thèm tốn hơi để mắng chửi, chỉ mặc cho Xuân Hỉgiúp nàng mặc quần áo, tùy tiện đem tóc dài búi lên, rồi đến nằm trên mộtcái ghế bọc lông chồn trắng tuyết, tiếp nhận trà từ tay Xuân Hỉ bưngtới. Nàng hất cằm, ý bảoXuân Hỉ có thể kêu cho người vào được rồi.
Chỉchốc lát sau, Thanh phi một thân nhẹ nhàng quý phái đi vào, y phục màutím thêu hoa hải đường khiến nàng càng thanh lệ thoát tục, xét từnggóc độ, nàng đều làm cho Hoàng Hậu trở nên mờ nhạt, không ánh sáng.
GiangSơ Vi uống trà, không có đứng dậy -- nàng là hoàng hậu, tại sao phải hạmình nghênh đón? Nhưng Thanh phi này thật... Nàng từ từ nhấc mi mắt.
Thanhphi mỉm cười, một nụ cười dịu dàng khéo léo, Giang Sơ Vi cũng mỉm cười, sau đóhạ mắt tiếp tục uống trà.
Khôngngờ Tô Tú Dung lại dùng thái độ này, chứ không phải đứng dậy vâng vângdạ dạ mà nghênh đón, ánh mắt Thanh phi tối sầm, mặt cũng cứng đờ.
“Thanhphi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Nhưng nàng hiểu được thân phận củabản thân, tao nhã hướng về Tô Tú Dung hành lễ, nhưng tư thái vẫn toátlên vẻ kiêu ngạo.
“Đứnglên đi!” Giang Sơ Vi buông bát trà, hai bàn tay lồng vào nhau, lười biếng xemxét nàng.
Nàngđối với Thanh Phi cao ngạo này chỉ có thái độ khinh mạn, hoàn toànkhông để Thanh phi vào mắt, “Nghe nói ngươi tự tay làm điểm tâm.”
Đốimặt với các phi tần khác, thái độ của nàng không có tệ đến nhưvậy, bất quá chỉ có đối với Thanh phi, nàng chính là muốn ra oai phủ đầunàng ta một chút -- nàng thề chuyện này không hề liên quan gì đến chuyệnngười nào đó hôm qua đi Thanh Linh cung, nàng chỉ thuần túy cảm thấyThanh phi không vừa mắt mà thôi.
Thanhphi không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là Tô Tú Dung yếu đuối kia sao?Nàng ta không hề tỏ thái độ e sợ nàng, chẳng lẽ bởi vì hiện đang đượcHoàng Thượng sủng ái cho nên thái độ mới thay đổi như vậy?
Tronglòng nàng nghi hoặc nhưng trên mặt lại không lộ thanh sắc gì, tiếp nhận mộtcái khay từ trên tay cung nữ, cười nói Tô Tú Dung: “Đây là bánh hạnh nhânThanh nhi tự tay làm, muốn mời Hoàng Hậu nếm thử.”
GiangSơ Vi để cho Xuân Hỉ tiếp nhận bánh hạnh nhân, liếc mắt nhìn những cáibánh hạnh nhân ngon miệng kia, không biết bên trong có tẩm tro bụi hoặcnước miếng hay không, dù sao lòng người vốn hiểm ác, nàng mà dám ănthứ này thì đúng là có quỷ nha.
Đầuthì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn cười cười, “Phiền Thanh phi rồi, bản cungtối nay sẽ cùng Hoàng Thượng nhấm nháp thử trù nghệ của ngươi.” Ha ha! Nàngthấy sắc mặt của Thanh phi k
Cáimiệng nhỏ nhắn bị hắn ngăn chặn, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng,răng nanh nhẹ cắn môi nàng, con ngươi đen chìm đắm trong tình dục, giọngnói khàn khàn gian tà nói với nàng, “Vi, hai cái miệng nhỏ nhắn củangươi đều rất giỏi cắn người.” Nói xong, đầu ngón tay dùng sức triển khaima thuật trong hoa huyệt yếu ớt nhất kia của nàng.
“A...”cơ thể Giang Sơ Vi như muốn co bật thẳng lên, cái miệng nhỏ nhắn phát ranhững tiếng rên kiều mị, hoa thịt lập tức co rút gấp gáp kẹp lấy ngón taydài, nàng trong nháy mắt trở nên thất thần, trải qua cao trào run rẩynhất.
Hắnthưởng thức trạng thái kiều diễm mê man của nàng, khuôn mặt bìnhthường vào lúc này lại trở nên xinh đẹp đến mê người khiến hắn nhìnnhư bị mê muội.
Ngóntay dài rút ra, mất đi trở ngại, mật dịch liền ào ào chảy ra, đóa hoahé mở giống như đang thổ lộ tình cảm một cách kiều diễm, hắn nângđùi phải của nàng đặt trên vai, đem dục vọng đang bừng bừng phấnchấn đặt vào miệng hoa, mông rắn chắn dùng lực nhấn mạnh một cái, đâm xuyênvào nàng.
Hoahuyệt mê mị đang bị vây trong cao trào đột nhiên được lấp đầy liền trở nên hưngphấn rung động, hoa huyệt giống như cắn chặt lấy hắn, thân thể cườngtráng vì bị buộc chặt mà trở nên kích động, hắn đưa đẩy, rời khỏi rồilại mạnh mẽ tiến vào.
Cáimiệng nhỏ nhắn vì động tác của hắn mà không ngừng ngâm nga, huyệt độngdưới thân mở rộng ra vì hắn, vách hoa co rút nhanh chóng hấp thụ hắn thật sâu,hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, thấy trong mắt nàng chỉ có hìnhảnh của hắn
Giờnày khắc này, thân thể của nàng chỉ có hắn, trong mắt nàng cũng chỉ có hắn.
HạHầu Dận cảm thấy thỏa mãn, hắn kéo nàng lại, làm cho nàng ngồi ở trên ngườihắn, tư thế này làm cho hắn đi vào càng sâu bên trong nàng, đồng thờilàm cho hoa huyệt tiết dịch ngày càng nhiều.
“Ư...Hạ Hầu Dận...” Nàng cắn môi, bàn tay nhỏ bé bắt lấy bờ vai của hắn, tay hắnđặt trên thắt lưng của nàng, không ngừng di chuyển thân nàng lên xuống.
Nàngnhanh chóng bị hắn thúc đẩy, cảm thấy vật nóng đi vào ngày càng sâu,con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng vào nàng, giống như muốn nắm giữlinh hồn của nàng.
Tráitim của nàng không khỏi nhảy dựng, không hiểu tại sao hắn lại nhìnnàng như vậy?
HạHầu Dận hôn lên môi nàng, “Vi...” Hắn nhẹ nhàng, tinh tế lẩm bẩm tênnàng, giống như muốn đem nàng nhập vào cơ thể nóng rực của hắn,giống như muốn cắn nuốt nàng.
GiangSơ Vi không khỏi kinh hoảng, nàng muốn tìm cách tháo lui, nhưng tay hắn lạichế trụ gáy của nàng, đầu lưỡi thân thiết quấn chặt lấy lưỡi nàng, như đoạtlấy mọi thứ của nàng.
Nữnhân này thế mà lại có thể làm cho hắn mất bình tĩnh, mà đáng ra khôngnên như vậy, nàng chỉ là món đồ chơi mới của hắn, đáng lẽ hắn khôngnên để ý đến nàng nhiều như vậy.
Nhưngmà... Hắn dường như không thể kiếm chế bản thân của mình.
Cóphải do lòng tự tôn của nam nhân bị khiêu khích hay không? Nàng càng khôngcần, hắn càng muốn nàng. Nàng càng xem hắn không ra gì, hắn càng đểnàng ở trong lòng.
Sựtồn tại của nàng ngoài tầm dự kiến của hắn, nàng giữ một vị tríquan trọng trong ý thức của hắn. Nhưng chỉ có hắn như thế còn nàngthì vẫn ung dung tự do, tự do một cách đáng giận, tự do đến nỗi làm chohắn muốn cắn nuốt nàng, chỉ muốn đem nàng gắt gao trói chặt bên mình.
Mặckệ đó là vì ham muốn chiếm đoạt hay là vì một lý do gì khác, Hạ Hầu Dận chỉbiết là, hắn dường như sẽ không bao giờ buông nàng ra được.
“Vi...”Hắn hôn nàng thật sâu, nhìn nàng vì bị hắn hôn mà ngày càng trầm luân,tư hoa đang gắt gao bao chặt lấy hắn càng trở nên ẩm ướt mềm mại hơn bao giờhết, hắn gợi lên tươi cười.
Đèlên người nàng, đem chân của nàng quặt trụ mông hắn, hắn kích thích, hungtợn chiếm lĩnh nàng, làm cho nàng dưới thân của hắn khóc lóc, phát ra tiếngrên rỉ đầy mật ngọt.
Nếukhông thể buông, vậy thì không cần buông!
Mặckệ nàng muốn hay không, hắn cũng sẽ không buông nàng ra, hắn sẽ khiếnnàng vĩnh viễn ở bên hắn, vĩnh viễn không bao giờ rời xa hắn.
“ViVi...”
“A...”Hắn càng tiến càng vào sâu, giống như phải đem nàng nuốt vào toàn bộ, váchhuyệt vì tiếp nhận quá nhiều hưng phấn mà run run, hoa huyệt cũng khôngngừng run rẩy, Giang Sơ Vi cơ hồ không chịu nổi, nàng khóc nói, “Dừnglại...”
Mọilời cầu xin tha thứ đều bị hắn nuốt vào, dùng đôi môi nóng chảy giữlấy môi nàng, Hạ Hầu Dận đem dục vọng tiến thật sâu vào tận cửa cung sâu nhấtcủa nàng, một lần rồi lại một lần mãnh liệt chiếm trọn lấy nàng.
“ViVi...”
Nànglà của hắn!
*
GiangSơ Vi cảm thấy thắt lưng của mình sắp bị chặt đứt lìa.
Màkhông chỉ thắt lưng, toàn thân nàng từ cơ bắp đến xương cốt đều đaunhức, như là bị chặt ra thành vài đoạn rồi lại bị ghép vào may lại,làm cho nàng không thể nào xuống giường được.
Khôngbiết tối qua tên Hạ Hầu Dận biến thái kia phát điên cái gì, động tácvừa thô lỗ lại vừa mãnh liệt, biến nàng thành búp bê tình ái, dã man rasức chiếm lấy nàng.
Toànbộ thân thể nàng đều bị hắn để lại vết cắn, vết hôn, tuy mấy vết hônkhông thể nhìn ra trên làn da đen, nhưng mà những vết cắn thì quả thậtrất rõ ràng, nhìn vào dấu răng trên cổ tay, Giang Sơ Vi thật sự rấtmuốn cắn chết hắn.
Ngộ ànha! Nàng không hề trêu chọc hắn, hắn vô duyên vô cớ lấy nàng ra để pháttiết làm cái gì? Hơn nữa không phải tên kia muốn bãi giá ở Thanh Linhcung hay sao? Tại sao nửa đêm lại trèo lên giường của nàng?
Chẳnglẽ Thanh phi không thõa mãn được hắn? Chẳng lẽ hắn đối với Tô Tú Dung“phẳng lì” này có tình ý gì hay sao?
Điềunày làm sao có thể? Nếu nàng là nam nhân cũng sẽ chọn Thanh phi, muốn ngựccó ngực, thắt lưng lại tinh tế, mông lại vừa tròn vừa đẹp, hơn nữacòn là mỹ nữ, người có mắt đều sẽ chọn Thanh phi.
Cònvề Tô Tú Dung...... Haiz. Khuôn mặt này chỉ có thể làm đậu cô ve, GiangSơ Vi đã hoàn toàn “lạnh tâm” với nó.
Chẳnglẽ Thanh phi chọc giận hắn? Kỳ quái, oan có đầu nợ có chủ, Thanh phi khiến hắntức giận, hắn sao không tìm nàng ta tính sổ, lại tìm nàng là sao? Nànglà người dễ bị khi dễ, dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Nghĩđến Hạ Hầu Dận bắt nạt nàng rất thỏa thích khiến cho Giang Sơ Vicảm thất rất khó chịu.
Bệnhthần kinh! Chính hắn là người muốn đến Thanh Linh cung tìm Thanh phi--OK, Giang Sơ Vi thừa nhận, khi nghe Hạ Hầu Dận nói muốn đãi giá ở ThanhLinh cung, nàng nhất thời cũng có cảm thấy chút chút không thoải mái,bất quá chỉ là chút chút thôi nha – nhưng nàng không hề ngăn cản à nha!
Hắnmuốn tìm ai, muốn chết trên người phi tần nào, đều là chuyện của hắn,tên háo sắc kia tốt nhất từ nay về sau đừng bao giờ đến tìm nàngnữa, bởi vì chỉ cần gặp hắn, ngày tháng của nàng liền không đượcbình yên.
Cứ babữa nửa tuần còn có các phi tần đến thỉnh an nàng, đây là cách nói dễnghe, nếu nói trắng ra, căn bản là tới tìm nàng nàng ra oai phủ đầu,đám nữ nhân kia ỷ thấy Tô Tú Dung tính tình yếu đuối, căn bản khôngđem hoàng hậu này để vào trong mắt, ngoài mặt thì cung kính, bên trongtoàn là ẩn bồ dao găm, chua ngoa đến khiếp!
GiangSơ Vi bèn trực tiếp xem đám nữ nhân này như những chú khỉ làm trò hề nhảy nhótgiúp vui cho nàng, mỉm cười nghe những ngôn ngữ giả tạo, cũng có làm quáigì được nàng đâu. Thân là người có khuyết điểm trong mắt họ, nàng lại rấtcao hứng là sao? Là bởi vì, chỉ có kẻtài trí bình thường mới đố kỵ với người thấp kém hơn mình, Giang Sở Vi nàngtừ nhỏ đã bị mọi người ganh tị, sớm đã thành thói quen!
Nhưngmà cái đám xiếc khỉ kia suốt ngày lập đi lập lại mà chả có gì mới, đến ngaycả những lời nói nhạt nhẽo chua ngoa kia cũng chỉ có vài câu xào tới xàolui hoài, một chút sáng kiến đều không có, làm nàng lâu ngày cũng cảmthấy buồn chán.
Hơnnữa, tại sao nàng phải vì Hạ Hầu Dận mà bị mấy nàng ghen ghét? Nếumuốn vậy thì nàng đã không để hắn đi nha! Đỡ phải chịu tên háo sắc kia quaylại tìm nàng nổi điên.
Lấytay mát xa cánh tay bên kia, cả người Giang Sơ Vi đau nhức đến nỗi khôngthể cử động, Hạ Hầu Dận tối nay nếu dám chạm vào nàng, nàng nhất địnhsẽ đá hắn xuống giường.
Khôngđúng, chờ hắn xuất hiện, nàng trước tiên sẽ hung hăng cắn lấy hắn đểtiết hận!
Đềubởi vì hắn hại nàng hiện tại chỉ có thể giống như một phế nhân nằm ở trêngiường, Giang Sơ Vi ôm gối -- nàng có thói quen ôm gì đó khi ngủ, lúc ngủcùng Hạ Hầu Dận nàng liền ôm hắn ngủ, khi Hạ Hầu Dận lên triềusớm, sẽ đem gối mềm nhét vào trong lòng nàng, để nàng tiếp tục ôm gối mềmngủ thật sự an ổn.
Gốimềm là Hạ Hầu Dận cho người làm riêng, bên trong dồn lá trà phơi nắng, chonên có thể ngửi thấy hương trà tự nhiên, Giang Sơ Vi thực sự rất thích.
Vùimặt vào gối mềm, nàng chả cảm thấy thích chí một chút nào khi được kẻ nàođó sủng ái, mà trong đầu toàn nghĩ làm cách nào để trả thù tên khốn kiếp đángghét kia đã ép buộc nàng suốt đêm đến cả người đau nhức thế này.
“Nươngnương!” Xuân Hỉ đột nhiên khẩn trương chạy vào.
“Chuyệngì?” Cọ gối mềm, Giang Sơ Vi buồn ngủ nói.
“Chuyệnlà... Thanh phi nương nương đến đây.”
“Thanhphi?” Giang Sơ Vi thanh tỉnh liền tức khắc, ngẩng đầu nhìn Xuân Hỉ, nàng ấy nóiThanh phi, liệu có phải chính là người mà nàng đang nghĩ đến không?
“Đúngvậy, Thanh phi nói ngài ấy có làm chút điểm tâm, muốn mời nương nương ngườinhấm nháp thử.” Xuân Hỉ cũng thực khẩn trương, Hạ Hỉ đã đi truyền dọn bữatrưa, chỉ còn một mình nàng hầu hạ chủ tử, ai ngờ Thanh phi lại độtnhiên đến làm cho nàng hoảng sợ. Thời gian này các nương nương khác đều cóđến, chỉ có Thanh phi đang được sủng ái thì không có ghé qua bao giờ.
“Điểmtâm?” Lễ phép đến vậy à? Nàng nhớ đến Thanh phi luôn tự cho mình làcao quý kia cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngó đến nàng bằng một con mắtnha! Lần này sao lại tự tay muốn làm điểm tâm cho nàng, chẳng lẽ muốnhạ độc sao?
Thúvị!
GiangSơ Vi cảm thấy rất vui vẻ, nàng rất muốn biết Thanh phi muốn làm gì,“Xuân Hỉ, giúp ta thay quần áo.” Nàng miễn cưỡng xuống giường, “A! Shit!”Thân thể đau nhức quá thể, Hạ Hầu Dận, ngươi chết chắc rồi!
GiangSơ Vi tức giận đến nỗi không thèm tốn hơi để mắng chửi, chỉ mặc cho Xuân Hỉgiúp nàng mặc quần áo, tùy tiện đem tóc dài búi lên, rồi đến nằm trên mộtcái ghế bọc lông chồn trắng tuyết, tiếp nhận trà từ tay Xuân Hỉ bưngtới. Nàng hất cằm, ý bảoXuân Hỉ có thể kêu cho người vào được rồi.
Chỉchốc lát sau, Thanh phi một thân nhẹ nhàng quý phái đi vào, y phục màutím thêu hoa hải đường khiến nàng càng thanh lệ thoát tục, xét từnggóc độ, nàng đều làm cho Hoàng Hậu trở nên mờ nhạt, không ánh sáng.
GiangSơ Vi uống trà, không có đứng dậy -- nàng là hoàng hậu, tại sao phải hạmình nghênh đón? Nhưng Thanh phi này thật... Nàng từ từ nhấc mi mắt.
Thanhphi mỉm cười, một nụ cười dịu dàng khéo léo, Giang Sơ Vi cũng mỉm cười, sau đóhạ mắt tiếp tục uống trà.
Khôngngờ Tô Tú Dung lại dùng thái độ này, chứ không phải đứng dậy vâng vângdạ dạ mà nghênh đón, ánh mắt Thanh phi tối sầm, mặt cũng cứng đờ.
“Thanhphi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Nhưng nàng hiểu được thân phận củabản thân, tao nhã hướng về Tô Tú Dung hành lễ, nhưng tư thái vẫn toátlên vẻ kiêu ngạo.
“Đứnglên đi!” Giang Sơ Vi buông bát trà, hai bàn tay lồng vào nhau, lười biếng xemxét nàng.
Nàngđối với Thanh Phi cao ngạo này chỉ có thái độ khinh mạn, hoàn toànkhông để Thanh phi vào mắt, “Nghe nói ngươi tự tay làm điểm tâm.”
Đốimặt với các phi tần khác, thái độ của nàng không có tệ đến nhưvậy, bất quá chỉ có đối với Thanh phi, nàng chính là muốn ra oai phủ đầunàng ta một chút -- nàng thề chuyện này không hề liên quan gì đến chuyệnngười nào đó hôm qua đi Thanh Linh cung, nàng chỉ thuần túy cảm thấyThanh phi không vừa mắt mà thôi.
Thanhphi không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là Tô Tú Dung yếu đuối kia sao?Nàng ta không hề tỏ thái độ e sợ nàng, chẳng lẽ bởi vì hiện đang đượcHoàng Thượng sủng ái cho nên thái độ mới thay đổi như vậy?
Tronglòng nàng nghi hoặc nhưng trên mặt lại không lộ thanh sắc gì, tiếp nhận mộtcái khay từ trên tay cung nữ, cười nói Tô Tú Dung: “Đây là bánh hạnh nhânThanh nhi tự tay làm, muốn mời Hoàng Hậu nếm thử.”
GiangSơ Vi để cho Xuân Hỉ tiếp nhận bánh hạnh nhân, liếc mắt nhìn những cáibánh hạnh nhân ngon miệng kia, không biết bên trong có tẩm tro bụi hoặcnước miếng hay không, dù sao lòng người vốn hiểm ác, nàng mà dám ănthứ này thì đúng là có quỷ nha.
Đầuthì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn cười cười, “Phiền Thanh phi rồi, bản cungtối nay sẽ cùng Hoàng Thượng nhấm nháp thử trù nghệ của ngươi.” Ha ha! Nàngthấy sắc mặt của Thanh phi k
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
121/3702