Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
cái gì? Chẳng phải đó chính là lòng tự tôn nam nhân bị vùi dập, nghĩ là hễcó được thân thể nàng liền có được nàng sao?
Hừ!Hắn nghĩ hay ghê!
Nàng,Giang Sơ Vi, vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn!
*
Trongngự thư phòng, hai bên được dạ minh châu soi sáng, khuôn mặt anh tuấn thườngrất bình tĩnh của Hạ Hầu Dận giờ lại có vẻ lo lắng nhìn đống tấu chương trênbàn.
VĩnhPhúc cầm nến đứng một bên, im lặng không dám hé răng.
Từsau khi luyện võ lúc buổi chiều xong, sắc mặt Hoàng Thượng rất khó xem, giốngnhư ăn phải vài cân thuốc nổ, buổi chiều đã có vài vị đại thần bị Hoàng Thượngquăng tấu chương răn dạy một chút.
Đâylà lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng Thượng tức giận, từ lúc hắn bắt đầu hầu hạHoàng Thượng, Hoàng Thượng luôn bình tĩnh trầm ổn, giấu giếm cảm xúc, nhưng hômnay ngài lại thật khác thường.
VĩnhPhúc cố gắng nghĩ xem hôm nay trên tràng luyện võ đã phát sinh chuyện gì?
Hắnnhớ rõ Hoàng Thượng vẫn bắn tên như mọi lần, lệnh cho hoàng hậu hầu ở một bên,hoàng hậu lại chui vào trú trong đình nghỉ mát, trên tay cầm quyển sách.
Sauđó Thanh phi cầu kiến, Hoàng Thượng cho phép, Thanh phi ôn nhu đẹp như thiêntiên tiến sát vào lòng Hoàng Thượng, nói nàng nhớ Hoàng Thượng, Hoàng Thượngcũng nói ngài rất nhớ Thanh phi.
Hắnthấy hai người thật nồng tình mật ý, Hoàng Thượng cũng cười thật sự vui vẻ, hếtthảy đều thực bình thường nha. Nhưngchỉ một khắc sau, mặt Hoàng Thượng liền trầm xuống.
Hắnnhớ rõ khi đó... Hoàng Thượng giống như nhìn về phía đình nghỉ mát, mà hoànghậu lại rất chăm chú xem sách, sau đó sắc mặt Hoàng Thượng trở nên rất khónhìn.
Nghĩđến đó, có vẻ như nguyên nhân có liên quan đến hoàng hậu, nhưng hoàng hậu cólàm cái gì sao? Nàng cũng không có hành động tranh giành tình nhân cùng Thanhphi để khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng – trước kia từng có quý phi tranh chấptrước mặt Hoàng Thượng, chọc Hoàng Thượng giận dữ, ngài tức giận đến nỗi đemhai quý phi giáng xuống làm tài tử, từ đó về sau, không có cung phi nào dámkhắc khẩu ở trước mặt Hoàng thượng.
Nghĩtới nghĩ lui, Vĩnh Phúc vẫn nghĩ không ra nguyên nhân ở đâu.
Bộp!
HạHầu Dận đột nhiên ném mạnh bút lông sói trong tay, Vĩnh Phúc trong lòng hoảngsợ, run rẩy mở miệng.
“Hoàng…HoàngThượng, ngài có khỏe không?”
“Khôngcó việc gì.” Hạ Hầu Dận phiền chán khoát tay áo, chau mày, dựa vào lưng ghếphiền muộn nhắm mắt lại.
Haimắt vừa nhắm đã nghĩ đến chuyện buổi chiều lúc đang luyện võ, tâm tình của hắnlại càng tồi tệ.
Hắnđem Thanh phi ôm vào trong ngực, dưới sự năn nỉ của nàng, đáp ứng nàng sẽ tớiThanh Linh cung dùng bữa. Nghe hắn nói vậy, Thanhphi cười đến càng ôn nhu, không có nam nhân nào không động tâm vì nụ cười củanàng.
Thanhphi thanh lệ, khí chất thoát tục, cầm kỳ thư họa không gì không biết, cá tínhôn nhu lại hiểu đạo lý, hiển nhiên là được hắn sủng ái; nếu không phải bởi vìTô Tú Dung, hắn sẽ phong Thanh phi làm Hậu.
Thanhphi là người hắn yêu thích, nữ nhân xinh đẹp như vậy nam nhân nào lại khôngthích? So với nữ nhân nào đó không biết tốt xấu, Thanh phi đáng yêu cực kỳ, nếukhông phải do mệnh lệnh của hắn, nữ nhân kinh khủng kia căn bản không muốn xuấthiện tại nơi luyện võ.
Hắnngắm về phía đình, đã thấy nữ nhân chỉ vì mệnh lệnh của hắn mà tâm không camlòng không muốn đi vào sân luyện võ đang chuyên tâm đọc sách, làm như khôngthấy việc hắn thân mật cùng Thanh phi, rất nhàn hạ uống trà, ăn điểm tâm, đọcsách, Xuân Hỉ đứng ở một bên giúp nàng quạt gió lau mồ hôi, nàng còn có thể mỉmcười với Xuân Hỉ, chỉ riêng không nhìn hắn.
Tronglòng bỗng nảy lên một cảm xúc không biết diễn tả làm sao, Hạ Hầu Dận chỉ cảmthấy trong nháy mắt đó hắn có cảm giác thực khó chịu.
Hắnđi về phía đình nghỉ, nghiêm mặt nói với nàng, buổi tối hắn không cùng nàngdùng bữa, hắn sẽ tới Thanh Linh cung.
“A,được.” Giang Sơ Vi gật đầu, ngay cả liếc hắn một cái cũng không, chỉ nhìn chằmchằm sách trên tay, không có thêm phản ứng gì.
Cứnhư vậy mà thôi? Không tranh thủ tình cảm, không sợ hãi, không thất vọng, giốngnhư hắn đối với nàng không có chút giá trị nào...
Nhậnthức này làm cho cảm xúc Hạ Hầu Dận toàn bộ trở nên tồi tệ, hơn một tháng qua,hắn chuyên sủng nàng, cho dù nàng khóc lóc om sòm, cho dù nàng trèo lên trênđầu hắn, hắn lần đầu tiên nuông chiều một nữ nhân đến như thế.
Nuôngchiều nàng là một chuyện rất tự nhiên, nàng rất đặc biệt, không bám dính hắn,cũng không sợ hắn, có lẽ là muốn xác định xem hắn sẽ đối xử với nàng như thếnào, sau vài lần thử, lá gan người nào đó càng lúc càng lớn, làm việc cũng cànglúc càng kiêu ngạo, thậm chí dám nổi cơn hung hăng với hắn, luôn bất tuân lườmhắn, bằng không thì là mở miệng bắt nạt hắn.
Ởtrong mắt nàng, hắn không phải Hoàng Thượng mà chỉ là Hạ Hầu Dận, một Hạ HầuDận làm cho nàng chán ghét, chỉ có ở trên giường nàng mới có thể ngoan ngoãnnghe lời.
HạHầu Dận thừa nhận, hắn cảm thấy nàng rất thú vị, nàng làm cho hắn cảm thấy mớimẻ, mà cũng đã qua hơn một tháng rồi nhưng hứng thú của hắn đối với nàng chỉ cótăng chứ không giảm, cùng một chỗ với nàng hắn thực vui vẻ.
Hắnthích nàng, thích điểm đặc biệt của nàng, tựa như nhìn đến một món đồ chơi đángngạc nhiên, nhưng có điều là món đồ chơi này lại xem hắn chả có gì lạ lẫm cả.
Hômnay trong lúc luyện võ, hắn lại cảm nhận được điểm ấy.
Nàngkhông thèm để ý chuyện thất sủng, cũng không để ý Thanh phi, lại càng không đểý hắn! Hắn, Hạ Hầu Dận, đối với nàng mà nói không có chút giá trị nào, nàng cănbản không đem hắn đặt ở trong lòng, nàng...không thích hắn.
Khisáng tỏ điểm ấy, ngực hắn thoáng chốc co rút thật nhanh, tức giận đánh vào tâmhắn, mặc kệ hắn đối xử với nàng tốt như thế nào, nàng vẫn khinh thường chẳngthèm ngoảnh lại nhìn. Cái nữ nhân đáng ghét kia!
Hắntức giận xoay người đi, mà nàng vẫn không có phản ứng gì.
Chỉcó hắn là để tâm để ý giống hệt như một đứa ngốc, nhưng hắn để ý cái gì đâuchứ? Hắn chỉ là đang cảm thấy Giang Sơ Vi thú vị mà thôi, chờ thích thú qua đi,chán ngấy rồi, thì hắn sẽ bỏ rơi nàng.
Chỉlà một nữ nhân thôi mà, hắn cũng không phải chưa từng có sủng phi, luôn chỉhứng thú một thời gian, rồi lại lập tức sủng ái một người khác. Đối với GiangSơ Vi lúc này chẳng phải cũng giống như thế sao? Nhưngvì sao nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của nàng, hắn lại để ý?
HạHầu Dận không hiểu bởi đây là lần đầu hắn tâm tình không yên như thế này, chỉcảm thấy phiền muốn chết, mà người khởi xướng hết thảy những điều này đều là nữnhân chết tiệt đó! Hắn bỗng đứng phắt dậy.
“HoàngThượng, phải về Phượng Nghi cung sao?”
“Không,thông báo cho Phượng Nghi cung trẫm đêm nay không đến, trẫm muốn đến Thanh Linhcung.” Nếu nàng không thèm để ý, vậy hắn để ý cái gì?
Vìsao hắn phải để ý nàng? Thanh phi xinh đẹp ôn nhu, so với nữ nhân kia thì tốthơn không biết bao nhiêu, chỉ tại hắn đầu váng mắt hoa mới có thể yêu chiềunàng, yêu chiều cái nữ nhân chẳng biết điều chút nào đối với hắn kia.
Nếunàng không yêu thích, được rồi, hắn lập tức thu hồi sủng ái lại. Hừ! Đến lúc đónàng cũng đừng có đến khóc lóc với hắn à nha.
HạHầu Dận cao ngạo đứng thẳng, sải bước rời ngự thư phòng, chuẩn bị đi tới ThanhLinh cung, về phần nữ nhân Giang Sơ Vi kia...... Hắn không thèm để ý! (Mèo: Areu sure???)
“Ư...” Mộttiếng than nhẹ đầy áp lực phát ra từ sau màn che giường, lọt ra ngoài gianphòng mờ tối, Giang Sơ Vi cắn ngón trỏ, mắt nàng lờ mờ, hô hấp đã sớm khôngcòn ổn định, hai chân mở rộng, một thân thể cao lớn quỳ ở dưới thânnàng, đầu vùi giữa hai chân nàng, dùng lưỡi ôn nhu tàn sát nơi riêng tưcủa nàng.
Nàngthật không hiểu, nam nhân ở dưới thân đêm nay không phải muốn tiếp giá ởThanh Linh cung sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòngnàng, thừa dịp nàng đang ngủ liền không một tiếng động leo lên giườngcủa nàng?
HạHầu Dận cũng không hiểu, rõ ràng hắn đang dùng bữa ở Thanh Linh cung, ThanhPhi còn đang hầu hạ hắn, tháo thắt lưng cởi áo nhìn hắn chờ đợi.
Hếtthảy đều tốt, nhưng hắn lại cảm thấy không yên lòng.
Thânthể vô cùng xinh đẹp hấp dẫn đang bày ra trước mắt hắn kia đột nhiên không thểkhơi gợi dục vọng của hắn một chút nào, đối mặt với sự mê hoặc của ThanhPhi, hắn chỉ cảm thấy lòng yên tĩnh như nước.
Trongđầu hắn luôn hiện lên một gương mặt bình thường, một chút đẹp cũngkhông có, cặp mắt kiêu ngạo kia cũng không có một chút ôn nhu, dángngười cứng nhắc không quyến rũ, nhưng mà… hắn lại thầm nhớ đếnnàng.
Đúnglà quỷ ám! Hạ Hầu Dận cảm thấy phiền muộn, hắn thử hôn vào môi của ThanhPhi, nhưng trong đầu óc lại nghĩ đến nụ hôn của nữ nhân kia, khi thìkịch liệt, khi thì khéo léo đưa đầu lưỡi vào miệng hắn, nhiệt tình hônhắn, dễ dàng khơi mào của dục vọng của hắn.
Chếttiệt!
Hắnvội vàng rời khỏi đôi môi của Thanh Phi khiến nàng giật mình nhìn hắn,hắn chỉ có thể nói bây giờ mình có việc, rồi nhanh chóng rời khỏiThanh Linh cung.
Đôichân hắn như có ý thức riêng của chúng đã đưa hắn đến Phượng Nghi Cung, vẫytay cho các cung nữ gác đêm lui đi, hắn bước vào tẩm cung, liền thấy nữnhân làm cho tâm tình của hắn không yên đang ngủ một cách ngon lành.
Nàngdường như không hề bị ảnh hưởng giống hắn, vẫn ăn ngon ngủ yên, khiếnhắn có cảm giác mình trở thành một tên ngốc.
Hắncơ hồ thẹn quá hóa giận đè lên người nàng, xé rách quần áo củanàng, nàng bị động tác của hắn đánh thức, nhưng câu đầu tiên nói vớihắn lại là:
“HạHầu Dận, sao ngươi lại ở đây?”
Hắntại sao lại ở đây? Hắn cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy bản thân mìnhđiên mất rồi!
Màkẻ đầu sỏ gây nên chuyện lại bày ra một vẻ mặt cực kỳ vô tội trước mặthắn, làm cho hắn vừa tức lại vừa giận, dựa vào cái gì mà chỉ có hắnbị nàng làm cho rối loạn lung tung, còn nàng thì lại vẫn ung dung nhưthường?
HạHầu Dận vừa tức giận vừa không cam lòng, hắn điên cuồng hôn lên cái miệngnhỏ nhắn, không muốn nghe bất cứ lời nói không thuận tai nào của nàng,ngón tay vỗ về cặp mông như muốn chứng minh điều gì, không ngừng khiêukhích dục vọng của nàng.
Hắngiang hai chân của nàng ra, đem mặt vùi vào hoa tâm yếu mềm, đầu lưỡinóng ẩm đẩy hai cánh hoa ra, liếm láp phía dưới đóa hoa.
Thânlà đế vương, hắn chưa từng đối xử với phi tần nào như thế, cho tới bâygiờ toàn là các nàng hầu hạ hắn, dùng thân thể để khơi mào dụcvọng của hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng làm những hành động này.
NhưngGiang Sơ Vi lại không giống với các phi tần khác, hắn thích thăm dò cơthể mẫn cảm của nàng, thích trêu chọc nàng, thích thấy nàng dưới tayhắn phát ra những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được, đồng thời vặnvẹo co duỗi thân thể, làm có hắn có cảm giác chinh phục được khoáicảm của nàng.
Chỉcó lúc này, hắn mới có cảm giác thắng được nàng.
Hắnhôn lên hai cánh hoa đầy đặn, hoa khẩu ẩm ướt bởi vì hắn liếm láp màcàng lúc càng ẩm ướt hơn, mật dịch không ngừng chảy ra, hắn ra sức hút,ngay lập tức hắn có cảm giác cặp mông của nàng vì hưng phấn mà nânglên, tiếng rên rỉ của nàng lại phát ra.
Phảnứng của nàng làm hắn cảm thấy thõa mãn, ngón tay đi vào hoa khẩu, hoathịt bởi có sự ra vào của hắn mà co rút một cách nhanh chóng, đemngón tay dài của hắn chôn vào thật sâu bên trong
Hắnhôn lên nhụy hoa, cắn nhẹ vào nó, ngón tay chuyển động, tìm đến chỗhạch thịt đầy đặn mềm mại bên trong mà không ngừng ma sát.
“Đừngmà...” Lưng của Giang Sơ Vi cong lên, hốc mắt đẫm nước, nàng cắn ngóntay, yếu ớt chống cự, “Đừng chạm vào nơi đó......”
Cơthể mẫn cảm này của nàng vốn không thể chịu nổi khiêu khích củahắn, hắn chắc chắn là đang cố tình cố ý không ngừng công kích chỗ dễ dàngbị kích tình nhất của nàng.
“Nhưngchỗ này của ngươi cắn nuốt ngón tay ta thật nhanh nha.” Hắn không ngừng chêuchọc khối thịt đầy đặn kia, môi hắn nhếch lên khi cảm thấy người nàngrun lên, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều. “Rõ ràng ngươi thích... Nhìnxem, ngươi rất hưng phấn.”
Ngóntay dài tiếp tục ra vào, khiến cho nơi riêng tư của nàng ngày càngnhiều mật dịch.
Hắnmở miệng đưa đến hoa lộ, ngậm một ngụm, rồi chồm lên trên nàng, dùng môichạm vào môi của nàng, đem toàn bộ mật dịch trong miệng đổ vào miệngnàng.
Tênbiến thái này!
Nàngbuồn bực trừng hắn, trong miệng đầy mùi vị tình dục nồng đậm, tên háo sắcnày luôn sử dụng mánh khóe ở trên người nàng, lấy việc nàng không khốngchế được làm niềm vui của hắn.
Ngóntay dài vẫn không ngừng kích thích nơi riêng tư của nàng, ngón cái
Hừ!Hắn nghĩ hay ghê!
Nàng,Giang Sơ Vi, vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn!
*
Trongngự thư phòng, hai bên được dạ minh châu soi sáng, khuôn mặt anh tuấn thườngrất bình tĩnh của Hạ Hầu Dận giờ lại có vẻ lo lắng nhìn đống tấu chương trênbàn.
VĩnhPhúc cầm nến đứng một bên, im lặng không dám hé răng.
Từsau khi luyện võ lúc buổi chiều xong, sắc mặt Hoàng Thượng rất khó xem, giốngnhư ăn phải vài cân thuốc nổ, buổi chiều đã có vài vị đại thần bị Hoàng Thượngquăng tấu chương răn dạy một chút.
Đâylà lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng Thượng tức giận, từ lúc hắn bắt đầu hầu hạHoàng Thượng, Hoàng Thượng luôn bình tĩnh trầm ổn, giấu giếm cảm xúc, nhưng hômnay ngài lại thật khác thường.
VĩnhPhúc cố gắng nghĩ xem hôm nay trên tràng luyện võ đã phát sinh chuyện gì?
Hắnnhớ rõ Hoàng Thượng vẫn bắn tên như mọi lần, lệnh cho hoàng hậu hầu ở một bên,hoàng hậu lại chui vào trú trong đình nghỉ mát, trên tay cầm quyển sách.
Sauđó Thanh phi cầu kiến, Hoàng Thượng cho phép, Thanh phi ôn nhu đẹp như thiêntiên tiến sát vào lòng Hoàng Thượng, nói nàng nhớ Hoàng Thượng, Hoàng Thượngcũng nói ngài rất nhớ Thanh phi.
Hắnthấy hai người thật nồng tình mật ý, Hoàng Thượng cũng cười thật sự vui vẻ, hếtthảy đều thực bình thường nha. Nhưngchỉ một khắc sau, mặt Hoàng Thượng liền trầm xuống.
Hắnnhớ rõ khi đó... Hoàng Thượng giống như nhìn về phía đình nghỉ mát, mà hoànghậu lại rất chăm chú xem sách, sau đó sắc mặt Hoàng Thượng trở nên rất khónhìn.
Nghĩđến đó, có vẻ như nguyên nhân có liên quan đến hoàng hậu, nhưng hoàng hậu cólàm cái gì sao? Nàng cũng không có hành động tranh giành tình nhân cùng Thanhphi để khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng – trước kia từng có quý phi tranh chấptrước mặt Hoàng Thượng, chọc Hoàng Thượng giận dữ, ngài tức giận đến nỗi đemhai quý phi giáng xuống làm tài tử, từ đó về sau, không có cung phi nào dámkhắc khẩu ở trước mặt Hoàng thượng.
Nghĩtới nghĩ lui, Vĩnh Phúc vẫn nghĩ không ra nguyên nhân ở đâu.
Bộp!
HạHầu Dận đột nhiên ném mạnh bút lông sói trong tay, Vĩnh Phúc trong lòng hoảngsợ, run rẩy mở miệng.
“Hoàng…HoàngThượng, ngài có khỏe không?”
“Khôngcó việc gì.” Hạ Hầu Dận phiền chán khoát tay áo, chau mày, dựa vào lưng ghếphiền muộn nhắm mắt lại.
Haimắt vừa nhắm đã nghĩ đến chuyện buổi chiều lúc đang luyện võ, tâm tình của hắnlại càng tồi tệ.
Hắnđem Thanh phi ôm vào trong ngực, dưới sự năn nỉ của nàng, đáp ứng nàng sẽ tớiThanh Linh cung dùng bữa. Nghe hắn nói vậy, Thanhphi cười đến càng ôn nhu, không có nam nhân nào không động tâm vì nụ cười củanàng.
Thanhphi thanh lệ, khí chất thoát tục, cầm kỳ thư họa không gì không biết, cá tínhôn nhu lại hiểu đạo lý, hiển nhiên là được hắn sủng ái; nếu không phải bởi vìTô Tú Dung, hắn sẽ phong Thanh phi làm Hậu.
Thanhphi là người hắn yêu thích, nữ nhân xinh đẹp như vậy nam nhân nào lại khôngthích? So với nữ nhân nào đó không biết tốt xấu, Thanh phi đáng yêu cực kỳ, nếukhông phải do mệnh lệnh của hắn, nữ nhân kinh khủng kia căn bản không muốn xuấthiện tại nơi luyện võ.
Hắnngắm về phía đình, đã thấy nữ nhân chỉ vì mệnh lệnh của hắn mà tâm không camlòng không muốn đi vào sân luyện võ đang chuyên tâm đọc sách, làm như khôngthấy việc hắn thân mật cùng Thanh phi, rất nhàn hạ uống trà, ăn điểm tâm, đọcsách, Xuân Hỉ đứng ở một bên giúp nàng quạt gió lau mồ hôi, nàng còn có thể mỉmcười với Xuân Hỉ, chỉ riêng không nhìn hắn.
Tronglòng bỗng nảy lên một cảm xúc không biết diễn tả làm sao, Hạ Hầu Dận chỉ cảmthấy trong nháy mắt đó hắn có cảm giác thực khó chịu.
Hắnđi về phía đình nghỉ, nghiêm mặt nói với nàng, buổi tối hắn không cùng nàngdùng bữa, hắn sẽ tới Thanh Linh cung.
“A,được.” Giang Sơ Vi gật đầu, ngay cả liếc hắn một cái cũng không, chỉ nhìn chằmchằm sách trên tay, không có thêm phản ứng gì.
Cứnhư vậy mà thôi? Không tranh thủ tình cảm, không sợ hãi, không thất vọng, giốngnhư hắn đối với nàng không có chút giá trị nào...
Nhậnthức này làm cho cảm xúc Hạ Hầu Dận toàn bộ trở nên tồi tệ, hơn một tháng qua,hắn chuyên sủng nàng, cho dù nàng khóc lóc om sòm, cho dù nàng trèo lên trênđầu hắn, hắn lần đầu tiên nuông chiều một nữ nhân đến như thế.
Nuôngchiều nàng là một chuyện rất tự nhiên, nàng rất đặc biệt, không bám dính hắn,cũng không sợ hắn, có lẽ là muốn xác định xem hắn sẽ đối xử với nàng như thếnào, sau vài lần thử, lá gan người nào đó càng lúc càng lớn, làm việc cũng cànglúc càng kiêu ngạo, thậm chí dám nổi cơn hung hăng với hắn, luôn bất tuân lườmhắn, bằng không thì là mở miệng bắt nạt hắn.
Ởtrong mắt nàng, hắn không phải Hoàng Thượng mà chỉ là Hạ Hầu Dận, một Hạ HầuDận làm cho nàng chán ghét, chỉ có ở trên giường nàng mới có thể ngoan ngoãnnghe lời.
HạHầu Dận thừa nhận, hắn cảm thấy nàng rất thú vị, nàng làm cho hắn cảm thấy mớimẻ, mà cũng đã qua hơn một tháng rồi nhưng hứng thú của hắn đối với nàng chỉ cótăng chứ không giảm, cùng một chỗ với nàng hắn thực vui vẻ.
Hắnthích nàng, thích điểm đặc biệt của nàng, tựa như nhìn đến một món đồ chơi đángngạc nhiên, nhưng có điều là món đồ chơi này lại xem hắn chả có gì lạ lẫm cả.
Hômnay trong lúc luyện võ, hắn lại cảm nhận được điểm ấy.
Nàngkhông thèm để ý chuyện thất sủng, cũng không để ý Thanh phi, lại càng không đểý hắn! Hắn, Hạ Hầu Dận, đối với nàng mà nói không có chút giá trị nào, nàng cănbản không đem hắn đặt ở trong lòng, nàng...không thích hắn.
Khisáng tỏ điểm ấy, ngực hắn thoáng chốc co rút thật nhanh, tức giận đánh vào tâmhắn, mặc kệ hắn đối xử với nàng tốt như thế nào, nàng vẫn khinh thường chẳngthèm ngoảnh lại nhìn. Cái nữ nhân đáng ghét kia!
Hắntức giận xoay người đi, mà nàng vẫn không có phản ứng gì.
Chỉcó hắn là để tâm để ý giống hệt như một đứa ngốc, nhưng hắn để ý cái gì đâuchứ? Hắn chỉ là đang cảm thấy Giang Sơ Vi thú vị mà thôi, chờ thích thú qua đi,chán ngấy rồi, thì hắn sẽ bỏ rơi nàng.
Chỉlà một nữ nhân thôi mà, hắn cũng không phải chưa từng có sủng phi, luôn chỉhứng thú một thời gian, rồi lại lập tức sủng ái một người khác. Đối với GiangSơ Vi lúc này chẳng phải cũng giống như thế sao? Nhưngvì sao nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của nàng, hắn lại để ý?
HạHầu Dận không hiểu bởi đây là lần đầu hắn tâm tình không yên như thế này, chỉcảm thấy phiền muốn chết, mà người khởi xướng hết thảy những điều này đều là nữnhân chết tiệt đó! Hắn bỗng đứng phắt dậy.
“HoàngThượng, phải về Phượng Nghi cung sao?”
“Không,thông báo cho Phượng Nghi cung trẫm đêm nay không đến, trẫm muốn đến Thanh Linhcung.” Nếu nàng không thèm để ý, vậy hắn để ý cái gì?
Vìsao hắn phải để ý nàng? Thanh phi xinh đẹp ôn nhu, so với nữ nhân kia thì tốthơn không biết bao nhiêu, chỉ tại hắn đầu váng mắt hoa mới có thể yêu chiềunàng, yêu chiều cái nữ nhân chẳng biết điều chút nào đối với hắn kia.
Nếunàng không yêu thích, được rồi, hắn lập tức thu hồi sủng ái lại. Hừ! Đến lúc đónàng cũng đừng có đến khóc lóc với hắn à nha.
HạHầu Dận cao ngạo đứng thẳng, sải bước rời ngự thư phòng, chuẩn bị đi tới ThanhLinh cung, về phần nữ nhân Giang Sơ Vi kia...... Hắn không thèm để ý! (Mèo: Areu sure???)
“Ư...” Mộttiếng than nhẹ đầy áp lực phát ra từ sau màn che giường, lọt ra ngoài gianphòng mờ tối, Giang Sơ Vi cắn ngón trỏ, mắt nàng lờ mờ, hô hấp đã sớm khôngcòn ổn định, hai chân mở rộng, một thân thể cao lớn quỳ ở dưới thânnàng, đầu vùi giữa hai chân nàng, dùng lưỡi ôn nhu tàn sát nơi riêng tưcủa nàng.
Nàngthật không hiểu, nam nhân ở dưới thân đêm nay không phải muốn tiếp giá ởThanh Linh cung sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòngnàng, thừa dịp nàng đang ngủ liền không một tiếng động leo lên giườngcủa nàng?
HạHầu Dận cũng không hiểu, rõ ràng hắn đang dùng bữa ở Thanh Linh cung, ThanhPhi còn đang hầu hạ hắn, tháo thắt lưng cởi áo nhìn hắn chờ đợi.
Hếtthảy đều tốt, nhưng hắn lại cảm thấy không yên lòng.
Thânthể vô cùng xinh đẹp hấp dẫn đang bày ra trước mắt hắn kia đột nhiên không thểkhơi gợi dục vọng của hắn một chút nào, đối mặt với sự mê hoặc của ThanhPhi, hắn chỉ cảm thấy lòng yên tĩnh như nước.
Trongđầu hắn luôn hiện lên một gương mặt bình thường, một chút đẹp cũngkhông có, cặp mắt kiêu ngạo kia cũng không có một chút ôn nhu, dángngười cứng nhắc không quyến rũ, nhưng mà… hắn lại thầm nhớ đếnnàng.
Đúnglà quỷ ám! Hạ Hầu Dận cảm thấy phiền muộn, hắn thử hôn vào môi của ThanhPhi, nhưng trong đầu óc lại nghĩ đến nụ hôn của nữ nhân kia, khi thìkịch liệt, khi thì khéo léo đưa đầu lưỡi vào miệng hắn, nhiệt tình hônhắn, dễ dàng khơi mào của dục vọng của hắn.
Chếttiệt!
Hắnvội vàng rời khỏi đôi môi của Thanh Phi khiến nàng giật mình nhìn hắn,hắn chỉ có thể nói bây giờ mình có việc, rồi nhanh chóng rời khỏiThanh Linh cung.
Đôichân hắn như có ý thức riêng của chúng đã đưa hắn đến Phượng Nghi Cung, vẫytay cho các cung nữ gác đêm lui đi, hắn bước vào tẩm cung, liền thấy nữnhân làm cho tâm tình của hắn không yên đang ngủ một cách ngon lành.
Nàngdường như không hề bị ảnh hưởng giống hắn, vẫn ăn ngon ngủ yên, khiếnhắn có cảm giác mình trở thành một tên ngốc.
Hắncơ hồ thẹn quá hóa giận đè lên người nàng, xé rách quần áo củanàng, nàng bị động tác của hắn đánh thức, nhưng câu đầu tiên nói vớihắn lại là:
“HạHầu Dận, sao ngươi lại ở đây?”
Hắntại sao lại ở đây? Hắn cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy bản thân mìnhđiên mất rồi!
Màkẻ đầu sỏ gây nên chuyện lại bày ra một vẻ mặt cực kỳ vô tội trước mặthắn, làm cho hắn vừa tức lại vừa giận, dựa vào cái gì mà chỉ có hắnbị nàng làm cho rối loạn lung tung, còn nàng thì lại vẫn ung dung nhưthường?
HạHầu Dận vừa tức giận vừa không cam lòng, hắn điên cuồng hôn lên cái miệngnhỏ nhắn, không muốn nghe bất cứ lời nói không thuận tai nào của nàng,ngón tay vỗ về cặp mông như muốn chứng minh điều gì, không ngừng khiêukhích dục vọng của nàng.
Hắngiang hai chân của nàng ra, đem mặt vùi vào hoa tâm yếu mềm, đầu lưỡinóng ẩm đẩy hai cánh hoa ra, liếm láp phía dưới đóa hoa.
Thânlà đế vương, hắn chưa từng đối xử với phi tần nào như thế, cho tới bâygiờ toàn là các nàng hầu hạ hắn, dùng thân thể để khơi mào dụcvọng của hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng làm những hành động này.
NhưngGiang Sơ Vi lại không giống với các phi tần khác, hắn thích thăm dò cơthể mẫn cảm của nàng, thích trêu chọc nàng, thích thấy nàng dưới tayhắn phát ra những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được, đồng thời vặnvẹo co duỗi thân thể, làm có hắn có cảm giác chinh phục được khoáicảm của nàng.
Chỉcó lúc này, hắn mới có cảm giác thắng được nàng.
Hắnhôn lên hai cánh hoa đầy đặn, hoa khẩu ẩm ướt bởi vì hắn liếm láp màcàng lúc càng ẩm ướt hơn, mật dịch không ngừng chảy ra, hắn ra sức hút,ngay lập tức hắn có cảm giác cặp mông của nàng vì hưng phấn mà nânglên, tiếng rên rỉ của nàng lại phát ra.
Phảnứng của nàng làm hắn cảm thấy thõa mãn, ngón tay đi vào hoa khẩu, hoathịt bởi có sự ra vào của hắn mà co rút một cách nhanh chóng, đemngón tay dài của hắn chôn vào thật sâu bên trong
Hắnhôn lên nhụy hoa, cắn nhẹ vào nó, ngón tay chuyển động, tìm đến chỗhạch thịt đầy đặn mềm mại bên trong mà không ngừng ma sát.
“Đừngmà...” Lưng của Giang Sơ Vi cong lên, hốc mắt đẫm nước, nàng cắn ngóntay, yếu ớt chống cự, “Đừng chạm vào nơi đó......”
Cơthể mẫn cảm này của nàng vốn không thể chịu nổi khiêu khích củahắn, hắn chắc chắn là đang cố tình cố ý không ngừng công kích chỗ dễ dàngbị kích tình nhất của nàng.
“Nhưngchỗ này của ngươi cắn nuốt ngón tay ta thật nhanh nha.” Hắn không ngừng chêuchọc khối thịt đầy đặn kia, môi hắn nhếch lên khi cảm thấy người nàngrun lên, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều. “Rõ ràng ngươi thích... Nhìnxem, ngươi rất hưng phấn.”
Ngóntay dài tiếp tục ra vào, khiến cho nơi riêng tư của nàng ngày càngnhiều mật dịch.
Hắnmở miệng đưa đến hoa lộ, ngậm một ngụm, rồi chồm lên trên nàng, dùng môichạm vào môi của nàng, đem toàn bộ mật dịch trong miệng đổ vào miệngnàng.
Tênbiến thái này!
Nàngbuồn bực trừng hắn, trong miệng đầy mùi vị tình dục nồng đậm, tên háo sắcnày luôn sử dụng mánh khóe ở trên người nàng, lấy việc nàng không khốngchế được làm niềm vui của hắn.
Ngóntay dài vẫn không ngừng kích thích nơi riêng tư của nàng, ngón cái
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
148/4974