Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
br />
Hắnđối với nàng chỗ nào không tốt? Hắn thương yêu nàng, dung túng hành động làmcàn của nàng, dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng, ban những đồ vật tốtnhất cho Phượng Nghi cung… Hắn chưa từng bao giờ sủng một nữ nhân đến như vậy.
Nhưngnàng cũng vẫn giữ thái độ khinh thường như vậy. Hắnlà một đế vương luôn được người người nịnh hót, nên hiện giờ hắn đã đạt đến cựchạn rồi, hắn sẽ không dễ dãi tha thứ phóng túng nàng nữa.
“Chodù ngươi không muốn làm Tô Tú Dung, ngươi cũng không thay đổi được sự thậtnày.” Cho dù nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng cũng phải tiếp tục làm!
“Thânthể của ngươi là Tô Tú Dung, hết thảy những vinh hoa phú quý mà ngươi đang đượchưởng cũng đều thuộc về nàng a!” Hạ Hầu Dận trào phúng cười nhạo, trong mắtkhông hề có một tia ôn nhu, “Giang Sơ Vi, ngươi luôn miệng nói ngươi thèm làmTô Tú Dung, giờ lại hưởng hết thảy những thứ thuộc về nàng, ngươi không biết làsự thanh cao chính trực của ngươi thực buồn cười sao?”
GiangSơ Vi lạnh lùng trợn mắt, những lời hắn nói nàng không thể phản bác được bởichúng đều là sự thật, nàng ngồi dậy, không hề kiếm cớ trốn tránh mà trực diệnnghênh chiến, “Ta đây không làm Tô Tú Dung, ngươi có lập tức khẳng định là sẽthả cho ta rời đi không?”
“Khônglàm là sao? Chẳng lẽ linh hồn của ngươi có thể rời đi à? Chẳng lẽ Tô Tú Dungcòn có thể sống trở lại nữa sao?” Mà hắn, hắn sẽ cho nàng cơ hội này sao?
“NếuTô Tú Dung đã có thể chết một lần, vì sao không có khả năng chết lần thứ hai?”Chỉ cần Tô Tú Dung chết đi là nàng có thể rời khỏi hoàng cung này, “Hạ Hầu Dận,hãy để cho ta rời đi.”
Chỉcần hắn nguyện ý thì chắc chắn sẽ có cách làm cho Tô Tú Dung không còn sốngnữa, để cho nàng có thể vụng trộm rời khỏi hoàng cung này.
Yêucầu lớn mật của nàng làm hắn nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ khinhnhờn trào phúng, giống như đang cười cho sự ngu ngốc của nàng, “Giang Sơ Vi,tại sao ngươi có thể nghĩ rằng ta sẽ thả ngươi đi?” Chẳng lẽ là hắn đã quá sủngái nàng đến nỗi nàng nghĩ rằng chỉ cần mở miệng yêu cầu thì hắn sẽ đáp ứng sao?
“Vìsao không? Ngươi giữ ta lại làm gì?” Giang Sơ Vi không hiểu, vì sao hắn lạikhông cho nàng rời đi, vì sao hắn phải kiên trì giữ nàng lại?
Chẳnglẽ chỉ bởi vì muốn Tô Tú Dung giúp hắn sinh tiểu hài tử? Nhưng mà trong hậucung có nhiều phi tần như vậy, mỗi người các nàng đều nguyện ý vì hắn mà sinhđứa nhỏ nha!
Giữnàng lại làm cái gì? Hạ Hầu Dận cũng không biết hắn muốn giữ lại cái nữ nhânchỉ biết suốt ngày khinh thường hắn này để làm cái gì? Nhưng nếu bảo hắn thảnàng đi, hắn lại rất không cam lòng.
Dựavào cái gì mà nàng có thể khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ của hắn, xong rồi nghĩmuốn đi là đi? Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn bị nàng ảnh hưởng đến rối loạn, mànàng thì vẫn không thèm quan tâm đến tâm tình của hắn?
Hơnnữa, giờ này khắc này, hắn cũng không thể để cho nàng rời hắn mà đi.
“Tasẽ không để cho ngươi mang theo tiểu hài tử của ta rời đi.” Nàng mang thai, đãhơn một tháng.
GiangSơ Vi kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng đưa tay vuốt bụng, “Ngươi… ngươi nóicái gì?” Tiểu hài tử? Nàng…nàng có thai?
Cónghe thế này nàng mới chợt giật mình nhớ ra rằng đã lâu không thấy kinh nguyệt,bởi vì chu kỳ hành kinh của Tô Tú Dung vốn không cố định cho nên nàng cũngkhông quan tâm lắm, cũng không hề nghĩ là mình đã dính bầu.
“Tháiy nói, thân thể ngươi suy yếu, phải điều dưỡng cho tốt, hắn sẽ kê thuốc bổ đồngthời an thai cho ngươi, vì đứa nhỏ, ngươi nên...”
“Khôngcần!” Giang Sơ Vi kinh hoảng lắc đầu, lời của hắn nàng hoàn toàn không nghe vàotai được chữ nào bởi trong lòng đang khủng hoảng cực độ, nàng hoảng hốt thốtra, “Ta không muốn có đứa nhỏ này, ta không muốn!”
Nàngngẩng đầu nhìn hắn hét toáng lên: “Hạ Hầu Dận, ta không muốn sinh hắn ra!”
MặtHạ Hầu Dận tức thì xanh mét, hắn bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao bóp chặt, thanhâm như băng giá khiến người khác cảm thấy lạnh đến rùng mình, “Ngươi không muốnsinh hắn ra, vậy ngươi muốn đánh rớt à?”
“Xoásạch...” Giang Sơ Vi thấp giọng, ánh mắt bối rối không thể trấn định nổi. Sắcmặt hắn lại càng lúc càng trở nên lạnh như băng, không cho nàng cơ hội mở miệngnói thêm lời nào nữa, “Giang Sơ Vi! Ngươi đừng mơ tưởng!”
Nàngthật sự muốn xoá sạch đứa nhỏ của hắn, nữ nhân chết tiệt này, nàng thế mà lạithực sự nghĩ như vậy? Bàn tay to càng lúccàng nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn, dường như muốn bóp nát nàng.
GiangSơ Vi cắn môi không dám than vãn, bởi nàng biết mình đã thực sự chọc giận hắn,nhưng mà đối mặt với tính tình ngang ngược của hắn, nàng cũng không muốn tỏ rayếu thế.
Hắnlấy gì mà dám hung hăng với nàng? Tính nàng thì lại thích mềm chứ không thíchcứng, huống chi, chuyện nàng mang thai còn không phải là do hắn sai hay sao?Hắn biết rõ rằng nàng chưa hề muốn sinh tiểu hài tử.
Ngànsai vạn sai, đều là do hắn sai!
Tấtcả mọi nỗi sợ hãi, bối rối, phẫn nộ đều đang xoắn xuýt trong lòng nàng, làm cholý trí của nàng trở nên hỗn loạn, nên khi hắn tỏ ra ngang ngược bá đạo thì cuốicùng cũng làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ.
Nàngcăm tức trừng trừng nhìn hắn, miệng gằn từng chữ nạt hắn, “Cho dù ta muốn thìngươi làm gì được ta? Hạ Hầu Dận, ngươi không ngăn cản được ta!”
“Phảikhông?” Thấy nàng còn hợp tình hợp lý mà thốt ra như thế, Hạ Hầu Dận lạnh lùngnở nụ cười, trong mắt không còn chút gì vẻ lo lắng mà hoàn toàn trở nên lạnhnhư băng làm cho người ta càng thêm run sợ. “Chúng ta thử xem thế nào.”
*
GiangSơ Vi bị đưa vào lãnh cung.
Chínhxác mà nói là bị nhốt tại lãnh cung thì đúng hơn, mà Hạ Hỉ, Xuân Hỉ vốn đanghầu hạ nàng cũng bị thay bằng một mama tuỳ thân lớn tuổi, bên ngoài còn có thịvệ canh chừng vòng trong vòng ngoài, ngoại trừ phòng ở và sân xung quanh thìnàng không được bước chân đến bất cứ nơi nào.
GiangSơ Vi đương nhiên nổi giận, tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà đối xử như vậyvới nàng?
Nhưngmà có nổi giận hay phát khùng thì nàng cũng không thay đổi được sự thật, saonàng có thể quên nhỉ, tên kia là hoàng đế nha! Sau khi bị chuyển vào ở tronglãnh cung thì nàng mới giật mình nhớ đến điều này.
Hắnlà hoàng đế nha!
Mộthoàng đế đảm lược nắm quyền sinh sát trong tay đương nhiên có thể ràng buộcđược nàng rồi, nàng có là cái đinh gì đâu chứ? Chỉ là một u hồn đã vô tình xâmchiếm cái thân thể mang chức danh hoàng hậu này mà thôi, ah, đã vậy còn hưởngdụng thân phận của Tô Tú Dung một cách đáng xấu hổ nữa chứ, hưởng thụ một cuộcsống an nhàn sung sướng ở trong hoàng cung, đã không hề biết cảm ơn mà lại cònchọc giận hoàng đế tôn quý. Bởivậy rốt cuộc phải rơi vào cái thảm trạng này.
Vuốtve cái bụng lồ lộ đã được năm tháng, Giang Sơ Vi thở dài thườn thượt.
Nàngvào lãnh cung cũng đã hơn bốn tháng, đương nhiên đứa nhỏ không bị lưurớt. Chỉ vì khi đó nàng bịdọa hoảng sợ, hơn nữa lại đang nổi giận, cho nên mới có thể mở miệng nói muốnxoá sạch tiểu hài tử.
Trênthực tế, nếu thực sự muốn nàng lưu rớt, nàng còn luyến tiếc hơn bất kỳ ngườinào khác.
Lòngcủa nàng không có ngoan độc đến như vậy, kỳ thật sau khi tỉnh táo lại, nàng hốihận không thôi vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình, cũng không trách HạHầu Dận bởi nghe thế nên phát điên.
Nhưng,tính tình trời sinh của nàng vốn chính là như vậy, thích mềm chứ không thíchcứng, thật ra Hạ Hầu Dận chỉ cần xuống nước dỗ dành nàng một chút thì tất nhiênnàng cũng sẽ không lấy cứng đối cứng với hắn.
Nóitrắng ra, dường như nàng đã thực sự được Hạ Hầu Dận nuông chiều riết thành hư.
Hơnnữa, thái độ của nam nhân kia luôn chú ý dựa vào ánh mắt của nàng, điều đó cũnglàm cho nàng sợ hãi. Nàng không phải ngungốc, đương nhiên cảm giác được rằng quan hệ giữa hai người đã có nhiều biếnhóa.
Saukhi xảy ra quan hệ thể xác, bọn họ trở nên vô cùng thân thiết, tuy nói đó chỉlà quan hệ bạn giường đơn giản, nhưng thực ra đó chính là nam nữ hoan ái. Chuyệnnày mà ở hiện đại thì căn bản là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sớm chiều ởchung với nhau, hắn đối với nàng tốt như thế nào không phải nàng không cảm nhậnđược, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, cáu kỉnh ra sao, hắn luôn luôn bao dung vớinàng.
Cókhi, nàng còn cố ý muốn khiêu khích giới hạn của hắn, muốn biết liệu hắn sẽdung túng nàng đến mực nào, có lẽ, lần khắc khẩu này cũng là do bản năng nàngvô thức cố ý muốn thử xem thế nào.
Cuốicùng, chính là đưa đến một kết quả như vậy.
Dùsao hắn cũng là một đế vương, sao có thể chịu được việc có người nào đó ngỗngược cãi lại hắn? Hơn nữa người đó lại là một nữ nhân. Vớithân phận của hắn, muốn nữ nhân kiểu gì lại không có? Hậucung có một đống tần phi ngày đêm mong chờ được hắn sủng hạnh, lại còn có mộtThanh phi tuyệt đẹp ôn nhu như nước, các nàng vì lúc nào cũng bày cuộc tranhđua để giành được sự sủng ái của hoàng đế mà nhiều khi không còn là chính mình,cuộc sống toàn quay chung quanh đế vương, bởi vì nếu bị hoàng đế vắng vẻ cũng cónghĩa là cô đơn cả đời.
Cònnàng, nàng không có khả năng để cho chính mình tuột dốc đến độ phải chịu đựngnhững ngày tháng kiểu này, cùng chia xẻ một người nam nhân chung với một đám nữnhân khác. Giả sử nếu như nàngđược sinh ra và lớn lên tại triều đại này, nàng chắc chắn sẽ xem đây là mộtvinh dự cao quý. Nhưng mà nàng không phải.
Nàngsẽ không thể nào tự tha thứ cho chính mình nếu phải chịu kiếp sống chung chồng,thêm nữa, Hạ Hầu Dận là hoàng đế, mỹ nhân nhiều như vậy, sủng ái của hắn có thểduy trì được bao lâu đây?
Hiệntại thì hắn sủng nàng đấy, nhưng chẳng qua là do hắn cảm thấy nàng đặc biệt,bởi trước giờ chưa từng gặp một nữ nhân nào của hắn mà dám phản kháng lại hắncả, hắn cảm thấy mới lạ nên đâm ra vui thích mà thôi.
Nhưngmà hứng trí thì cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ nhạt đi, có lẽ hiện tại hắncó chút thích nàng, để ý nàng, nhưng thời gian hạn định có hiệu lực sẽ duy trìđược bao lâu?
Mộttháng? Hai tháng? Một năm? Hai năm? Mà nàng, nàng có muốn đem cả đời mình chônvùi trong cái nấm mồ của cuộc sống không-xác-định-được-khi-nào-sẽ-bị-vứt-bỏ tạiđây sao?
Nếunhư vậy thì rõ ràng là rất khốn khổ, cũng quá hèn mọn.
Cátính của nàng hoàn toàn không phải như thế, cũng sẽ không làm chuyện như vậy,cho nên, cho dù đối với hắn nàng không phải là thực sự không cần, cho dù nàngcó thích hắn một chút chút, cho dù có động tâm với hắn, nàng cũng phải thu hồitất cả tình cảm lại.
Khôngthương yêu thì có vẻ tốt hơn.
Màhắn, sớm hay muộn rồi cũng sẽ mê luyến một người khác, sẽ sủng ái một ngườikhác, sau đó sẽ quên nàng như thể nàng chưa từng tồn tại.
Chonên, nàng phải rời khỏi nơi này, tuyệt đối là phải rời khỏi thôi, khi nàng cònchưa bị hãm sâu trong tình cảm, khi nàng còn chưa làm cho chính mình trở thànhmột kẻ đáng thương.
Cáibụng truyền đến một trận đấm đá, Giang Sơ Vi ngẩn ra, rồi sương mù đang đầytràn trong mắt bỗng như tan biến đi, nàng mỉm cười.
“Cụccưng, mẹ không có việc gì.” Nàng nhè nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô, tuy rằng đãhơn năm tháng, nhưng bụng của nàng lại chỉ hơi lùm lùm mà thôi, nếu chỉ thoángnhìn thì cũng không rõ ràng, mà chân tay nàng thì vẫn gầy nhẳng bởi mấy thángtrước hầu như ngày nào nàng cũng nôn nghén, ăn cái gì vào là phun ra cái đó,hơn nữa lại bị cách ly nên tâm tình đâm ra buồn bực, lúc nào cũng giận cũngbuồn như điên, mỗi ngày đều rơi lệ.
Đươngnhiên, nhất định là phải có khóc có mắng người nào đó rồi, phụ nữ có thai cảmxúc lên xuống phập phồng rất lớn, mấy tháng này Giang Sơ Vi cảm nhận được điềuđó vô cùng sâu sắc.
Maymắn là một tháng qua nàng cuối cùng cũng thôi không nôn mửa nữa, rốt cuộc cũngcó thể ăn cái gì đó vào bụng, khuôn mặt gầy yếu cũng dần dần mượt mà có da cóthịt lên một chút.
“Nươngnương.” Mama tuỳ thân được cử săn sóc nàng bưng một bát canh bổ dưỡng lớn lạigần, “Đây là canh long nhãn hầm gà, ngài uống đi cho nóng.” Đặt canh gà lênbàn, bà khom người thi lễ, không nói thêm câu nào nữa mà liền đi ra.
GiangSơ Vi cũng đã quen với tính kiệm lời của mama này, ngay từ đầu khi nàng cố hỏibà một chút sự tình, bà cái gì cũng không nói mà chỉ lẳng lặng phụ trách chămsóc cuộc sống của nàng.
Điềunày nhất định là bởi đã được Hạ Hầu Dận căn dặn, để trong lãnh cung này khôngcó người cùng nàng trò chuyện, hắn là cố ý muốn cô lập nàng, muốn làm cho nàngquỳ gối cầu xin tha thứ.
Cóquỷ mới tin là nàng sẽ làm như mong muốn của hắn nha!
Cuốicùng không có ai nói chuyện thì nàng trực tiếp lầm bầm lẩm nhẩm với cục cưngtrong bụng nàng vậy, có khi c
Hắnđối với nàng chỗ nào không tốt? Hắn thương yêu nàng, dung túng hành động làmcàn của nàng, dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng, ban những đồ vật tốtnhất cho Phượng Nghi cung… Hắn chưa từng bao giờ sủng một nữ nhân đến như vậy.
Nhưngnàng cũng vẫn giữ thái độ khinh thường như vậy. Hắnlà một đế vương luôn được người người nịnh hót, nên hiện giờ hắn đã đạt đến cựchạn rồi, hắn sẽ không dễ dãi tha thứ phóng túng nàng nữa.
“Chodù ngươi không muốn làm Tô Tú Dung, ngươi cũng không thay đổi được sự thậtnày.” Cho dù nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng cũng phải tiếp tục làm!
“Thânthể của ngươi là Tô Tú Dung, hết thảy những vinh hoa phú quý mà ngươi đang đượchưởng cũng đều thuộc về nàng a!” Hạ Hầu Dận trào phúng cười nhạo, trong mắtkhông hề có một tia ôn nhu, “Giang Sơ Vi, ngươi luôn miệng nói ngươi thèm làmTô Tú Dung, giờ lại hưởng hết thảy những thứ thuộc về nàng, ngươi không biết làsự thanh cao chính trực của ngươi thực buồn cười sao?”
GiangSơ Vi lạnh lùng trợn mắt, những lời hắn nói nàng không thể phản bác được bởichúng đều là sự thật, nàng ngồi dậy, không hề kiếm cớ trốn tránh mà trực diệnnghênh chiến, “Ta đây không làm Tô Tú Dung, ngươi có lập tức khẳng định là sẽthả cho ta rời đi không?”
“Khônglàm là sao? Chẳng lẽ linh hồn của ngươi có thể rời đi à? Chẳng lẽ Tô Tú Dungcòn có thể sống trở lại nữa sao?” Mà hắn, hắn sẽ cho nàng cơ hội này sao?
“NếuTô Tú Dung đã có thể chết một lần, vì sao không có khả năng chết lần thứ hai?”Chỉ cần Tô Tú Dung chết đi là nàng có thể rời khỏi hoàng cung này, “Hạ Hầu Dận,hãy để cho ta rời đi.”
Chỉcần hắn nguyện ý thì chắc chắn sẽ có cách làm cho Tô Tú Dung không còn sốngnữa, để cho nàng có thể vụng trộm rời khỏi hoàng cung này.
Yêucầu lớn mật của nàng làm hắn nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ khinhnhờn trào phúng, giống như đang cười cho sự ngu ngốc của nàng, “Giang Sơ Vi,tại sao ngươi có thể nghĩ rằng ta sẽ thả ngươi đi?” Chẳng lẽ là hắn đã quá sủngái nàng đến nỗi nàng nghĩ rằng chỉ cần mở miệng yêu cầu thì hắn sẽ đáp ứng sao?
“Vìsao không? Ngươi giữ ta lại làm gì?” Giang Sơ Vi không hiểu, vì sao hắn lạikhông cho nàng rời đi, vì sao hắn phải kiên trì giữ nàng lại?
Chẳnglẽ chỉ bởi vì muốn Tô Tú Dung giúp hắn sinh tiểu hài tử? Nhưng mà trong hậucung có nhiều phi tần như vậy, mỗi người các nàng đều nguyện ý vì hắn mà sinhđứa nhỏ nha!
Giữnàng lại làm cái gì? Hạ Hầu Dận cũng không biết hắn muốn giữ lại cái nữ nhânchỉ biết suốt ngày khinh thường hắn này để làm cái gì? Nhưng nếu bảo hắn thảnàng đi, hắn lại rất không cam lòng.
Dựavào cái gì mà nàng có thể khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ của hắn, xong rồi nghĩmuốn đi là đi? Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn bị nàng ảnh hưởng đến rối loạn, mànàng thì vẫn không thèm quan tâm đến tâm tình của hắn?
Hơnnữa, giờ này khắc này, hắn cũng không thể để cho nàng rời hắn mà đi.
“Tasẽ không để cho ngươi mang theo tiểu hài tử của ta rời đi.” Nàng mang thai, đãhơn một tháng.
GiangSơ Vi kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng đưa tay vuốt bụng, “Ngươi… ngươi nóicái gì?” Tiểu hài tử? Nàng…nàng có thai?
Cónghe thế này nàng mới chợt giật mình nhớ ra rằng đã lâu không thấy kinh nguyệt,bởi vì chu kỳ hành kinh của Tô Tú Dung vốn không cố định cho nên nàng cũngkhông quan tâm lắm, cũng không hề nghĩ là mình đã dính bầu.
“Tháiy nói, thân thể ngươi suy yếu, phải điều dưỡng cho tốt, hắn sẽ kê thuốc bổ đồngthời an thai cho ngươi, vì đứa nhỏ, ngươi nên...”
“Khôngcần!” Giang Sơ Vi kinh hoảng lắc đầu, lời của hắn nàng hoàn toàn không nghe vàotai được chữ nào bởi trong lòng đang khủng hoảng cực độ, nàng hoảng hốt thốtra, “Ta không muốn có đứa nhỏ này, ta không muốn!”
Nàngngẩng đầu nhìn hắn hét toáng lên: “Hạ Hầu Dận, ta không muốn sinh hắn ra!”
MặtHạ Hầu Dận tức thì xanh mét, hắn bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao bóp chặt, thanhâm như băng giá khiến người khác cảm thấy lạnh đến rùng mình, “Ngươi không muốnsinh hắn ra, vậy ngươi muốn đánh rớt à?”
“Xoásạch...” Giang Sơ Vi thấp giọng, ánh mắt bối rối không thể trấn định nổi. Sắcmặt hắn lại càng lúc càng trở nên lạnh như băng, không cho nàng cơ hội mở miệngnói thêm lời nào nữa, “Giang Sơ Vi! Ngươi đừng mơ tưởng!”
Nàngthật sự muốn xoá sạch đứa nhỏ của hắn, nữ nhân chết tiệt này, nàng thế mà lạithực sự nghĩ như vậy? Bàn tay to càng lúccàng nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn, dường như muốn bóp nát nàng.
GiangSơ Vi cắn môi không dám than vãn, bởi nàng biết mình đã thực sự chọc giận hắn,nhưng mà đối mặt với tính tình ngang ngược của hắn, nàng cũng không muốn tỏ rayếu thế.
Hắnlấy gì mà dám hung hăng với nàng? Tính nàng thì lại thích mềm chứ không thíchcứng, huống chi, chuyện nàng mang thai còn không phải là do hắn sai hay sao?Hắn biết rõ rằng nàng chưa hề muốn sinh tiểu hài tử.
Ngànsai vạn sai, đều là do hắn sai!
Tấtcả mọi nỗi sợ hãi, bối rối, phẫn nộ đều đang xoắn xuýt trong lòng nàng, làm cholý trí của nàng trở nên hỗn loạn, nên khi hắn tỏ ra ngang ngược bá đạo thì cuốicùng cũng làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ.
Nàngcăm tức trừng trừng nhìn hắn, miệng gằn từng chữ nạt hắn, “Cho dù ta muốn thìngươi làm gì được ta? Hạ Hầu Dận, ngươi không ngăn cản được ta!”
“Phảikhông?” Thấy nàng còn hợp tình hợp lý mà thốt ra như thế, Hạ Hầu Dận lạnh lùngnở nụ cười, trong mắt không còn chút gì vẻ lo lắng mà hoàn toàn trở nên lạnhnhư băng làm cho người ta càng thêm run sợ. “Chúng ta thử xem thế nào.”
*
GiangSơ Vi bị đưa vào lãnh cung.
Chínhxác mà nói là bị nhốt tại lãnh cung thì đúng hơn, mà Hạ Hỉ, Xuân Hỉ vốn đanghầu hạ nàng cũng bị thay bằng một mama tuỳ thân lớn tuổi, bên ngoài còn có thịvệ canh chừng vòng trong vòng ngoài, ngoại trừ phòng ở và sân xung quanh thìnàng không được bước chân đến bất cứ nơi nào.
GiangSơ Vi đương nhiên nổi giận, tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà đối xử như vậyvới nàng?
Nhưngmà có nổi giận hay phát khùng thì nàng cũng không thay đổi được sự thật, saonàng có thể quên nhỉ, tên kia là hoàng đế nha! Sau khi bị chuyển vào ở tronglãnh cung thì nàng mới giật mình nhớ đến điều này.
Hắnlà hoàng đế nha!
Mộthoàng đế đảm lược nắm quyền sinh sát trong tay đương nhiên có thể ràng buộcđược nàng rồi, nàng có là cái đinh gì đâu chứ? Chỉ là một u hồn đã vô tình xâmchiếm cái thân thể mang chức danh hoàng hậu này mà thôi, ah, đã vậy còn hưởngdụng thân phận của Tô Tú Dung một cách đáng xấu hổ nữa chứ, hưởng thụ một cuộcsống an nhàn sung sướng ở trong hoàng cung, đã không hề biết cảm ơn mà lại cònchọc giận hoàng đế tôn quý. Bởivậy rốt cuộc phải rơi vào cái thảm trạng này.
Vuốtve cái bụng lồ lộ đã được năm tháng, Giang Sơ Vi thở dài thườn thượt.
Nàngvào lãnh cung cũng đã hơn bốn tháng, đương nhiên đứa nhỏ không bị lưurớt. Chỉ vì khi đó nàng bịdọa hoảng sợ, hơn nữa lại đang nổi giận, cho nên mới có thể mở miệng nói muốnxoá sạch tiểu hài tử.
Trênthực tế, nếu thực sự muốn nàng lưu rớt, nàng còn luyến tiếc hơn bất kỳ ngườinào khác.
Lòngcủa nàng không có ngoan độc đến như vậy, kỳ thật sau khi tỉnh táo lại, nàng hốihận không thôi vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình, cũng không trách HạHầu Dận bởi nghe thế nên phát điên.
Nhưng,tính tình trời sinh của nàng vốn chính là như vậy, thích mềm chứ không thíchcứng, thật ra Hạ Hầu Dận chỉ cần xuống nước dỗ dành nàng một chút thì tất nhiênnàng cũng sẽ không lấy cứng đối cứng với hắn.
Nóitrắng ra, dường như nàng đã thực sự được Hạ Hầu Dận nuông chiều riết thành hư.
Hơnnữa, thái độ của nam nhân kia luôn chú ý dựa vào ánh mắt của nàng, điều đó cũnglàm cho nàng sợ hãi. Nàng không phải ngungốc, đương nhiên cảm giác được rằng quan hệ giữa hai người đã có nhiều biếnhóa.
Saukhi xảy ra quan hệ thể xác, bọn họ trở nên vô cùng thân thiết, tuy nói đó chỉlà quan hệ bạn giường đơn giản, nhưng thực ra đó chính là nam nữ hoan ái. Chuyệnnày mà ở hiện đại thì căn bản là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sớm chiều ởchung với nhau, hắn đối với nàng tốt như thế nào không phải nàng không cảm nhậnđược, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, cáu kỉnh ra sao, hắn luôn luôn bao dung vớinàng.
Cókhi, nàng còn cố ý muốn khiêu khích giới hạn của hắn, muốn biết liệu hắn sẽdung túng nàng đến mực nào, có lẽ, lần khắc khẩu này cũng là do bản năng nàngvô thức cố ý muốn thử xem thế nào.
Cuốicùng, chính là đưa đến một kết quả như vậy.
Dùsao hắn cũng là một đế vương, sao có thể chịu được việc có người nào đó ngỗngược cãi lại hắn? Hơn nữa người đó lại là một nữ nhân. Vớithân phận của hắn, muốn nữ nhân kiểu gì lại không có? Hậucung có một đống tần phi ngày đêm mong chờ được hắn sủng hạnh, lại còn có mộtThanh phi tuyệt đẹp ôn nhu như nước, các nàng vì lúc nào cũng bày cuộc tranhđua để giành được sự sủng ái của hoàng đế mà nhiều khi không còn là chính mình,cuộc sống toàn quay chung quanh đế vương, bởi vì nếu bị hoàng đế vắng vẻ cũng cónghĩa là cô đơn cả đời.
Cònnàng, nàng không có khả năng để cho chính mình tuột dốc đến độ phải chịu đựngnhững ngày tháng kiểu này, cùng chia xẻ một người nam nhân chung với một đám nữnhân khác. Giả sử nếu như nàngđược sinh ra và lớn lên tại triều đại này, nàng chắc chắn sẽ xem đây là mộtvinh dự cao quý. Nhưng mà nàng không phải.
Nàngsẽ không thể nào tự tha thứ cho chính mình nếu phải chịu kiếp sống chung chồng,thêm nữa, Hạ Hầu Dận là hoàng đế, mỹ nhân nhiều như vậy, sủng ái của hắn có thểduy trì được bao lâu đây?
Hiệntại thì hắn sủng nàng đấy, nhưng chẳng qua là do hắn cảm thấy nàng đặc biệt,bởi trước giờ chưa từng gặp một nữ nhân nào của hắn mà dám phản kháng lại hắncả, hắn cảm thấy mới lạ nên đâm ra vui thích mà thôi.
Nhưngmà hứng trí thì cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ nhạt đi, có lẽ hiện tại hắncó chút thích nàng, để ý nàng, nhưng thời gian hạn định có hiệu lực sẽ duy trìđược bao lâu?
Mộttháng? Hai tháng? Một năm? Hai năm? Mà nàng, nàng có muốn đem cả đời mình chônvùi trong cái nấm mồ của cuộc sống không-xác-định-được-khi-nào-sẽ-bị-vứt-bỏ tạiđây sao?
Nếunhư vậy thì rõ ràng là rất khốn khổ, cũng quá hèn mọn.
Cátính của nàng hoàn toàn không phải như thế, cũng sẽ không làm chuyện như vậy,cho nên, cho dù đối với hắn nàng không phải là thực sự không cần, cho dù nàngcó thích hắn một chút chút, cho dù có động tâm với hắn, nàng cũng phải thu hồitất cả tình cảm lại.
Khôngthương yêu thì có vẻ tốt hơn.
Màhắn, sớm hay muộn rồi cũng sẽ mê luyến một người khác, sẽ sủng ái một ngườikhác, sau đó sẽ quên nàng như thể nàng chưa từng tồn tại.
Chonên, nàng phải rời khỏi nơi này, tuyệt đối là phải rời khỏi thôi, khi nàng cònchưa bị hãm sâu trong tình cảm, khi nàng còn chưa làm cho chính mình trở thànhmột kẻ đáng thương.
Cáibụng truyền đến một trận đấm đá, Giang Sơ Vi ngẩn ra, rồi sương mù đang đầytràn trong mắt bỗng như tan biến đi, nàng mỉm cười.
“Cụccưng, mẹ không có việc gì.” Nàng nhè nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô, tuy rằng đãhơn năm tháng, nhưng bụng của nàng lại chỉ hơi lùm lùm mà thôi, nếu chỉ thoángnhìn thì cũng không rõ ràng, mà chân tay nàng thì vẫn gầy nhẳng bởi mấy thángtrước hầu như ngày nào nàng cũng nôn nghén, ăn cái gì vào là phun ra cái đó,hơn nữa lại bị cách ly nên tâm tình đâm ra buồn bực, lúc nào cũng giận cũngbuồn như điên, mỗi ngày đều rơi lệ.
Đươngnhiên, nhất định là phải có khóc có mắng người nào đó rồi, phụ nữ có thai cảmxúc lên xuống phập phồng rất lớn, mấy tháng này Giang Sơ Vi cảm nhận được điềuđó vô cùng sâu sắc.
Maymắn là một tháng qua nàng cuối cùng cũng thôi không nôn mửa nữa, rốt cuộc cũngcó thể ăn cái gì đó vào bụng, khuôn mặt gầy yếu cũng dần dần mượt mà có da cóthịt lên một chút.
“Nươngnương.” Mama tuỳ thân được cử săn sóc nàng bưng một bát canh bổ dưỡng lớn lạigần, “Đây là canh long nhãn hầm gà, ngài uống đi cho nóng.” Đặt canh gà lênbàn, bà khom người thi lễ, không nói thêm câu nào nữa mà liền đi ra.
GiangSơ Vi cũng đã quen với tính kiệm lời của mama này, ngay từ đầu khi nàng cố hỏibà một chút sự tình, bà cái gì cũng không nói mà chỉ lẳng lặng phụ trách chămsóc cuộc sống của nàng.
Điềunày nhất định là bởi đã được Hạ Hầu Dận căn dặn, để trong lãnh cung này khôngcó người cùng nàng trò chuyện, hắn là cố ý muốn cô lập nàng, muốn làm cho nàngquỳ gối cầu xin tha thứ.
Cóquỷ mới tin là nàng sẽ làm như mong muốn của hắn nha!
Cuốicùng không có ai nói chuyện thì nàng trực tiếp lầm bầm lẩm nhẩm với cục cưngtrong bụng nàng vậy, có khi c
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1367/3165