Tiểu thuyết Hạnh Phúc Ước Hẹn
Lượt xem : |
trên giá xếp đầy các đồ chơi và đồ trang sức, giá cũng không rẻ. Tình Thành không nhìn thấy gì vừa mắt : “ Thật sự không biết nên tặng em quà gì mới được: Hình như không có thứ nào hơp với nữ thần của anh!”
Tư Nguyên nghĩ rồi nói: “ Anh mua tăng em môt con gấu đồ chơi, con cũ giặt mấy lần lông đã cong có lẽ đã đến lúc nên bỏ đi!”
Ông chủ vội vàng mang ra tất cả thú bông để Tư Nguyên chọn.
Tư Nguyên nhìn Tinh Thành, dịu dàng nói: “ Em thích một con gấu to có được không?” Lúc này, đừng nói đến một con gấu đồ chơi, nếu Tư Nguyên thích môt con gấu Bắc Cưc ở vườn bách thú, Tinh Thành cũng không do dự. Thấy Tư nguyên thẫn thờ nhìn một chú gấu bông màu xám, Tinh Thành vội nói: “ Con đó được không?” Tư Nguyên gật đầu.
Ông chủ tỏ vẻ lo lắng, vội vàng nói: “ Cô đổi con khác được không? Hàng này đã có người đặt lát nữa sẽ mang đi.” Đồ ở đây số lượng có hạn, đã đặt rồi có nghĩa là nếu có tiền cũng không mua được.”
Tư Nguyên hơi thất vọng, Tinh Thành nói: “Bán con này, bạn gái tôi thích, tôi sẽ trả tiền gấp đôi.”
Ông chủ cảm thấy khó xử, thấy lợi ích hiện trước mắt, ông nghĩ một lát rồi nói: “ Có lẽ không được, vị khách đó…. Hay là thế này, tôi gọi điện cho vị khách đó hỏi xem anh ấy có thể nhường lại không.”
Ông chủ mở tâp đơn đăt hàng tìm số điện thoại vừa xem vừa lẩm bẩm: “ Cô Vương, anh Trần Chu... Đúng rồi, đúng là anh Chu, trông rất lịch sự, nho nhã, chưa bao giờ tôi nhìn thấy người đàn ông nào đẹp như thế……”
Tư Nguyên cảm thấy căng thẳng, cô tự nhắc mình: “ Đừng hoảng hốt, đây chỉ là trùng hơp!” Cô nhìn vào tờ giấy, người đặt hàng: Anh Chu, đã trả tiền, địa chỉ tặng quà rõ ràng là nhà cô.
Tư Nguyên lặng người vì ngac nhiên rồi nói với ông chủ: “ Bỗng nhiên tôi thấy con gấu này hơi ngốc, tôi không cần nữa”
Ông chủ thở phảo nhẹ nhõm, phụ họa: “ Phải, cô chọn thứ đồ khác nhé!”
Tinh Thành nhìn Tư Nguyên, dường như anh có tâm sự gì đó, kiên quyết nói: “Hay là ông chủ gọi điện hỏi xem, hiếm khi có thứ gì em thích!”
Tư Nguyên lắc đầu, nhìn Tinh Thành với ánh mắt khẩn cầu, cô khẽ nói: “ Hay là mua cho em môt khung ảnh thủy tinh? Em có thể đặt ảnh của anh vào đó rồi để ở đầu giường.”
Tinh Thành cười: “ Cũng được, chỉ cần em thích.”
Bước ra khỏi cửa hàng, Tư Nguyên cầm khung ảnh Tinh Thành tặng, trong lòng không sao thoát khỏi cảm giác nặng nề. Phía không xa có một rap chiếu phim, thời gian này đang chiếu môt bộ phim hài nổi tiếng, cô khoác tay Tinh Thành rồi nói: “Tối nay chúng ta đi xem phim nhé!”
Tinh Thành nghĩ một lát rồi nói: “Không phải mấy ngày trước em đã xem phim này rồi sao? Hay là đến chỗ anh, có một bộ phim có thể em sẽ thích.”
Tư Nguyên cố gắng tỏ ra vui vẻ, “Phim gì? Phim Hàn Quốc phải không?”
“Đúng là phim Hàn Quốc, chị gái anh muốn xem nên nhờ người mua đĩa về nhà anh xem rồi để quên!”
Tư Nguyên không muốn về nhà sớm, hoặc có thể cô không muốn về nhà nên nhận lời với Tinh Thành: “Được, chúng ta đi xem.”
Nhà Tinh Thành ở khua vực phát triển nhất vành đai hai, tấc đất tấc vàng, một mình anh ở trong diện tích hai trăm mét vuông, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố phồn hoa nhấp nháy ánh đèn.
Tư Nguyên trầm trồ: “Không ngờ một mình anh ở chỗ rộng như thế này!”
Tinh Thành nói: “Hay là em chuyển đến ở cùng anh?”
Tư Nguyên đỏ mặt, không biết phải nói gì.
Tinh Thành thấy Tư Nguyên đỏ mặt, không trêu cô nữa mà đi tìm đĩa phim, đó là một bộ phim dài tập cô mong đợi từ lâu, Tư Nguyên vô cùng vui mừng.
Hiệu quả hình ảnh và âm thanh đều rất tốt, không kém gì các thiết bị ngoài rạp chiếu phim, hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim. Thấy mệt, Tư Nguyên dựa vào Tinh Thành, anh để cho cô dựa, không dám cử động, sợ làm mất đi không gian ấm áo giữa hai người.
Xem phim mãi, Tư Nguyên ngủ lúc nào k biết.
Tinh Thành chỉnh bé âm lượng, yên lặng nhìn Tư Nguyên ngủ, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô rồi cười buồn bã, “Nên làm thế nào với em? Tư Nguyên thân yêu.” Anh khẽ thở dài, “Vì sao tình yêu của chúng ta lại giống như số Pi, ngày càng chính xác, liên tục tuần hoàn nhưng mãi mãi không bao giờ đi đến điểm cuối cùng?”
________________________
¹ Ngũ Tứ: còn gọi là phong trào ngày 4 tháng 5. Phong trào hành động của sinh
viên và tri thức Trung Quốc phản đối nhà cầm quyền xảy ra ngày 4 tháng 5 năm
1919.
Chương 13: Một con đường khác
Ngày đó em không chuẩn bị để chờ đợi anh, quốc vương của em, anh giống như một người bình thường không quen biết.
Tự động bước vào lòng em,
Xuất hiện trong rất nhiều thời khắc của cuộc đời em,
Để lại dấu ấn mãi mãi.
- Tagore -
Tư Nguyên cựa mình rồi tiếp tục ngủ say trong lòng Tỉnh Thành, có lúc cô còn nói mơ như trẻ con: “Anh xem, tòa nhà Tư Nguyên đó…”
Tay của Tỉnh Thành dừng lại trên mặt cô, có lẽ tòa nhà Tư Nguyên mãi mãi nằm trong những giấc mơ của cô.
Anh cẩn thận bế cô lên, đi qua hành lang phòng khác hướng về phía phòng ngủ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Em yên tâm ngủ đi, tòa nhà Tư Nguyên của em vẫn còn nguyên vẹn!”
Lúc này, cũng dưới ánh trăng, Chu Lập Đông đang thẫn thờ ôm một chú gấu đồ chơi màu xám.
Anh muốn bất ngờ tặng một món quà sinh nhật khiến Tư Nguyên vui và nhớ đến mình. Cô luôn thích những chú gấu như thế này, thời đại học, anh đã tặng cô một món quà tương tự, cô rất thích, cười nói với anh: “Em sẽ coi nó như anh, nói chuyện với nó, ôm nó đi ngủ, tâm sự với nó…”
Lúc đó, anh còn cười cô, “Sao có thể nghĩ anh giống một con gấu ngốc nghếch như thế?” Nhưng bây giờ, anh hy vọng biết bao mình được trở thành con gấu ngốc nghếch trong tay Tư Nguyên.
Vừa rồi, nhân viên giao hàng của cửa hàng quà tặng đến gõ cửa, anh vẫn hy vọng đó là Tư Nguyên, nghĩ rằng cô nhận được món quà của anh nên cuối cùng cũng nhớ đến anh.
Nhưng, anh cảm thấy muôn phần thất vọng, “Xin lỗi, anh Chu, địa chỉ anh ghi không có người nhận, cô Hác không về nhà nên chỉ có thể mang đồ đến cho anh.”
“Vì sao không đặt trước cửa nhà cô ấy, lúc về cô ấy sẽ nhìn thấy!” Anh nổi giận.
“Một thứ đắt tiền như thế này, nếu mất…” Nhân viên giao hàng nhìn Chu Lập Đông, nói được nửa câu rồi không dám nói tiếp.
Chu Lập Đông chỉ có thể thở dài chán nản, “Được rồi, đưa cho tôi!” Cuối cùng, anh ôm con gấu bước tới ban công, yên lặng ngồi xuống nhìn tòa nhà Tư Nguyên dưới ánh đèn mờ ảo.
“Vì sao em không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào?” Anh đau khổ hỏi, nhưng trả lời anh chỉ có gió xuân.
Tư Nguyên dừng lại trong phòng khách rộng rãi của nhà Tỉnh Thành, nhìn chiếc ghế sô pha bằng da toát lên sự sang trọng, cố gắng nhớ lại xem tối qua mình đã vào phòng ngủ bằng cách nào? Nhưng nghĩ hồi lâu cô đành bỏ cuộc bởi đầu cô rối tung như tơ vò.
Tỉnh Thành ngáp dài bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Tư Nguyên liền nở một nụ cười vui vẻ: “Chào em, tối qua em ngủ ngon không?”
Tư Nguyên gật đầu, “Em ngủ ngon, còn anh?”
Tỉnh Thành lắc đầu, “Nói thật, không ngon chút nào!” Anh vươn vai, “Người đẹp ở bên, người đàn ông nào cũng cảm thấy khó chịu!”
Lúc đó, Tư Nguyên không biết anh nói thật hay đang đùa. Mặt cô đỏ hồng như cà chua, nhẹ nhàng giải thích: “Em xem phim rồi ngủ quên mất, em vẫn nghĩ anh sẽ đánh thức em?”
“Gần đây em làm việc nhiều nên mệt, cần phải nghỉ ngơi thật tốt!” Tỉnh Thành thích thú nhìn Tư Nguyên, “Sao mặt em đỏ thế?”
Thấy Tư Nguyên cúi đầu không nói gì, Tỉnh Thành cười, “Em đói không? Trong tủ lạnh vẫn còn sữa.” Anh mở tủ lạnh lấy túi sữa, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại.
Tư Nguyên nhìn đồng hồ, đã tám giờ ba mươi phút sáng, cô nói: “E rằng không kịp, hôm nay em phải đến công ty sớm để đi Thừa Đức cùng tổng giám đốc Châu.”
Tỉnh Thành cũng không ép cô, “Đợi anh thay quần áo rồi đưa em đến công ty.”
Trước khi bước ra khỏi cửa, Tỉnh Thành lấy sữa đã nóng đặt vào tay Tư Nguyên, “Em cầm theo lát nữa lên xe uống!”
Tư Nguyên sợ ông Châu đợi sốt ruột, vội vàng chạy lên công ty, chạy được một đoạn mới nhớ ra phải chào Tỉnh Thành, cô lại vội vàng quay lại. Xe của Tỉnh Thành vẫn dừng ở chỗ cũ, anh đang nhìn theo hướng cô vừa chạy đi.
“Vì sao em lại đột ngột quay lại thế?” Anh hỏi với vẻ chờ đợi.
Tư Nguyên nở một nụ cười rạng rỡ nói với anh: “Có phải chúng ta quên chào tạm biệt không?”
Tỉnh Thành nhếch môi: “Anh cứ ngỡ em sẽ không quay đầu lại!”
“Có lẽ, có lúc cũng nên thử!” Tư Nguyên chớp mắt, quay người bước lên nhà.
Không đợi được đến khi Tư Nguyên về nhà, Chu Lập Đông đành đến đợi dưới công ty Tư Nguyên từ sáng sớm, đây là đường lúc đi làm Tư Nguyên chắc chắn phải đi qua.
Nhìn từ xa qua cửa kính, anh thấy Tư Nguyên bước xuống xe của Tỉnh Thành, sau đó còn quay lại nói cười với Tỉnh Thành, có vẻ như quan hệ giữa Tư Nguyên và Tỉnh Thành đã không chỉ đơn thuần là bạn bè như anh tưởng tượng. Nhìn thấy nụ cười của Tư Nguyên lúc nhìn Tỉnh Thành, anh cảm thấy đố kỵ.
Anh tháo kính, cố gắng dụi mắt cho đến khi chảy nước mắt làm trôi hết bụi trong khóe mắt. Hình như nếu không làm như thế, anh sẽ không nhìn thấy rõ Hác Tư Nguyên.
Anh chạy lao lại.
Sữa nóng chảy xuống đất, đó là chỗ sữa còn lại lúc Tư Nguyên vừa đi vửa uống. Cô vội vàng kiểm tra xem có bị sữa rớt lên quần áo không, nếu thấm vào quần áo thì sẽ giặt không sạch.
Con gấu bông Chu Lập Đông ôm trong lòng cười ngốc nghếch với Tư Nguyên, còn cô, nước mắt chảy khắp mặt.
Anh đã đứng trước mặt cô, yên lặng chờ cô lên tiếng.
Cô chỉ có thể thở dài.
Anh kéo cô vào phòng tiếp khách không có người, đóng cửa lại, lấy người chặn lên tay kéo cửa, làm như thế, sẽ không có cách nào trốn tránh cái nhìn của anh.
Chu Lập Đông cười, cho dù vào bất cứ lúc nào, anh cũng cười dịu dàng và ấm áp như thế. Anh vẫn cười trong một buổi sáng trái tim như rỉ máu như thế này, anh cười với Tư Nguyên, ngốc nghếch y hệt chú gấu bông ở bên cạnh anh. Anh nói: “Anh rất hâm mộ nó, luôn luôn hy vọng em có thể coi anh như nó, cười với anh, tâm sự với anh…”
“Xin anh đừng nói nữa được không? Cầu xin anh!” Nước mắt Tư Nguyên rời lã chã.
“Đừng khóc!” Chu Lập Đông muốn lấy tay lau nước mắt cho cô nhưng bị Tư Nguyên ngăn lại, cô nhìn anh giống như nhìn một người xa lạ. “Vì sao anh phải hối hận? Vì sao? Có lúc lựa chọn đã lựa chọn rồi, cho dù hối hận cũng không còn đường quay lại nữa! Cho dù bù đắp như thế nào cũng đã tạo thành vết thương, không thể bù đắp hết được. Anh hà tất phải làm như thế?”
Chu Lập Đông yên lặng không nói gì.
“Hãy đi theo đuổi những điều anh muốn, xin anh đừng đến làm phiền em nữa!”
“Anh muốn gì? Nếu biết sớm đã tốt, sẽ không đi nhiều đường vòng như thế nữa!” Bỗng nhiên Chu Lập Đông cảm thấy không còn sức lực, ngay cả giọng nói cũng dường như không còn của anh nữa. Anh nhẹ nhàng đặt con gấu bông bên cạnh Tư Nguyên, để nó ở đó với cô.
“Nếu xuống mười tám tầng địa ngục để có được sự tha thứ của em, anh cũng sẽ đi!” Chu Lập Đông nói xong rồi mở cửa phòng tiếp khách.
Tư Nguyên cố gắng lau nước mắt, chạy ra khỏi phòng, phía sau là tiếng thở dài của Chu Lập Đông.
Ông Châu đã chờ rất lâu ở trong phòng, nhìn thấy Tư Nguyên lao như một mũi tên, vô cùng ngạc nhiên: “Sao thế? Phía sau có hổ hay sói sao?”
“Không có.” Tư Nguyên bất giác nhìn về phía sau, không có ai. Cô thở phào nhẹ nhõm hỏi ông Châu: “Mấy giờ chúng ta đi Thừa Đức?”
Ông Châu bảo thư ký lấy cho Tư Nguyên chiếc khăn mặt, “Cô đi rửa mặt rồi chúng ta sẽ xuất phát!”
Trên đường, phong cảnh mùa xuân rất đẹp, ông Châu không hỏi Tư Nguyên rốt cuộc vì sao buổi sáng cô lại khóc như thế, ông chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe rồi hỏi Tư Nguyên: “Cô có biết làm thế nào để mùa xuân không lụi tàn không?”
Tư Nguyên bị câu hỏi đột ngột làm cho bối rối, cô nghĩ hồi lâu mà không hiểu.
“Dùng mắt để đặt mùa xuân vào trong tim!” Ông Châu nói. “Trái tim mãi mãi không bao giờ lừa dối, những thứ đặt trong tim sẽ mãi mãi tươi trẻ, cho dù đó chỉ là ký ức nhiều năm về trước!”
Tư Nguyên nhắm mắt lại không muốn mở ra, cô cố gắng nhớ lại những ký ức được giấu tận sâu trong trái tim mình.
Cô còn nhớ, trong một ngày đông giá rét, cô xuyên qua màn sương, nhìn thấy ánh mặt trới ấm áp và bóng dáng cao lớn của một người, cô mỉm cười. “Anh đợi lâu rồi phải không?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu với vẻ không để tâm: “Chờ đợi là một niềm hạnh phúc!
Tư Nguyên nghĩ rồi nói: “ Anh mua tăng em môt con gấu đồ chơi, con cũ giặt mấy lần lông đã cong có lẽ đã đến lúc nên bỏ đi!”
Ông chủ vội vàng mang ra tất cả thú bông để Tư Nguyên chọn.
Tư Nguyên nhìn Tinh Thành, dịu dàng nói: “ Em thích một con gấu to có được không?” Lúc này, đừng nói đến một con gấu đồ chơi, nếu Tư Nguyên thích môt con gấu Bắc Cưc ở vườn bách thú, Tinh Thành cũng không do dự. Thấy Tư nguyên thẫn thờ nhìn một chú gấu bông màu xám, Tinh Thành vội nói: “ Con đó được không?” Tư Nguyên gật đầu.
Ông chủ tỏ vẻ lo lắng, vội vàng nói: “ Cô đổi con khác được không? Hàng này đã có người đặt lát nữa sẽ mang đi.” Đồ ở đây số lượng có hạn, đã đặt rồi có nghĩa là nếu có tiền cũng không mua được.”
Tư Nguyên hơi thất vọng, Tinh Thành nói: “Bán con này, bạn gái tôi thích, tôi sẽ trả tiền gấp đôi.”
Ông chủ cảm thấy khó xử, thấy lợi ích hiện trước mắt, ông nghĩ một lát rồi nói: “ Có lẽ không được, vị khách đó…. Hay là thế này, tôi gọi điện cho vị khách đó hỏi xem anh ấy có thể nhường lại không.”
Ông chủ mở tâp đơn đăt hàng tìm số điện thoại vừa xem vừa lẩm bẩm: “ Cô Vương, anh Trần Chu... Đúng rồi, đúng là anh Chu, trông rất lịch sự, nho nhã, chưa bao giờ tôi nhìn thấy người đàn ông nào đẹp như thế……”
Tư Nguyên cảm thấy căng thẳng, cô tự nhắc mình: “ Đừng hoảng hốt, đây chỉ là trùng hơp!” Cô nhìn vào tờ giấy, người đặt hàng: Anh Chu, đã trả tiền, địa chỉ tặng quà rõ ràng là nhà cô.
Tư Nguyên lặng người vì ngac nhiên rồi nói với ông chủ: “ Bỗng nhiên tôi thấy con gấu này hơi ngốc, tôi không cần nữa”
Ông chủ thở phảo nhẹ nhõm, phụ họa: “ Phải, cô chọn thứ đồ khác nhé!”
Tinh Thành nhìn Tư Nguyên, dường như anh có tâm sự gì đó, kiên quyết nói: “Hay là ông chủ gọi điện hỏi xem, hiếm khi có thứ gì em thích!”
Tư Nguyên lắc đầu, nhìn Tinh Thành với ánh mắt khẩn cầu, cô khẽ nói: “ Hay là mua cho em môt khung ảnh thủy tinh? Em có thể đặt ảnh của anh vào đó rồi để ở đầu giường.”
Tinh Thành cười: “ Cũng được, chỉ cần em thích.”
Bước ra khỏi cửa hàng, Tư Nguyên cầm khung ảnh Tinh Thành tặng, trong lòng không sao thoát khỏi cảm giác nặng nề. Phía không xa có một rap chiếu phim, thời gian này đang chiếu môt bộ phim hài nổi tiếng, cô khoác tay Tinh Thành rồi nói: “Tối nay chúng ta đi xem phim nhé!”
Tinh Thành nghĩ một lát rồi nói: “Không phải mấy ngày trước em đã xem phim này rồi sao? Hay là đến chỗ anh, có một bộ phim có thể em sẽ thích.”
Tư Nguyên cố gắng tỏ ra vui vẻ, “Phim gì? Phim Hàn Quốc phải không?”
“Đúng là phim Hàn Quốc, chị gái anh muốn xem nên nhờ người mua đĩa về nhà anh xem rồi để quên!”
Tư Nguyên không muốn về nhà sớm, hoặc có thể cô không muốn về nhà nên nhận lời với Tinh Thành: “Được, chúng ta đi xem.”
Nhà Tinh Thành ở khua vực phát triển nhất vành đai hai, tấc đất tấc vàng, một mình anh ở trong diện tích hai trăm mét vuông, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố phồn hoa nhấp nháy ánh đèn.
Tư Nguyên trầm trồ: “Không ngờ một mình anh ở chỗ rộng như thế này!”
Tinh Thành nói: “Hay là em chuyển đến ở cùng anh?”
Tư Nguyên đỏ mặt, không biết phải nói gì.
Tinh Thành thấy Tư Nguyên đỏ mặt, không trêu cô nữa mà đi tìm đĩa phim, đó là một bộ phim dài tập cô mong đợi từ lâu, Tư Nguyên vô cùng vui mừng.
Hiệu quả hình ảnh và âm thanh đều rất tốt, không kém gì các thiết bị ngoài rạp chiếu phim, hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim. Thấy mệt, Tư Nguyên dựa vào Tinh Thành, anh để cho cô dựa, không dám cử động, sợ làm mất đi không gian ấm áo giữa hai người.
Xem phim mãi, Tư Nguyên ngủ lúc nào k biết.
Tinh Thành chỉnh bé âm lượng, yên lặng nhìn Tư Nguyên ngủ, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô rồi cười buồn bã, “Nên làm thế nào với em? Tư Nguyên thân yêu.” Anh khẽ thở dài, “Vì sao tình yêu của chúng ta lại giống như số Pi, ngày càng chính xác, liên tục tuần hoàn nhưng mãi mãi không bao giờ đi đến điểm cuối cùng?”
________________________
¹ Ngũ Tứ: còn gọi là phong trào ngày 4 tháng 5. Phong trào hành động của sinh
viên và tri thức Trung Quốc phản đối nhà cầm quyền xảy ra ngày 4 tháng 5 năm
1919.
Chương 13: Một con đường khác
Ngày đó em không chuẩn bị để chờ đợi anh, quốc vương của em, anh giống như một người bình thường không quen biết.
Tự động bước vào lòng em,
Xuất hiện trong rất nhiều thời khắc của cuộc đời em,
Để lại dấu ấn mãi mãi.
- Tagore -
Tư Nguyên cựa mình rồi tiếp tục ngủ say trong lòng Tỉnh Thành, có lúc cô còn nói mơ như trẻ con: “Anh xem, tòa nhà Tư Nguyên đó…”
Tay của Tỉnh Thành dừng lại trên mặt cô, có lẽ tòa nhà Tư Nguyên mãi mãi nằm trong những giấc mơ của cô.
Anh cẩn thận bế cô lên, đi qua hành lang phòng khác hướng về phía phòng ngủ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Em yên tâm ngủ đi, tòa nhà Tư Nguyên của em vẫn còn nguyên vẹn!”
Lúc này, cũng dưới ánh trăng, Chu Lập Đông đang thẫn thờ ôm một chú gấu đồ chơi màu xám.
Anh muốn bất ngờ tặng một món quà sinh nhật khiến Tư Nguyên vui và nhớ đến mình. Cô luôn thích những chú gấu như thế này, thời đại học, anh đã tặng cô một món quà tương tự, cô rất thích, cười nói với anh: “Em sẽ coi nó như anh, nói chuyện với nó, ôm nó đi ngủ, tâm sự với nó…”
Lúc đó, anh còn cười cô, “Sao có thể nghĩ anh giống một con gấu ngốc nghếch như thế?” Nhưng bây giờ, anh hy vọng biết bao mình được trở thành con gấu ngốc nghếch trong tay Tư Nguyên.
Vừa rồi, nhân viên giao hàng của cửa hàng quà tặng đến gõ cửa, anh vẫn hy vọng đó là Tư Nguyên, nghĩ rằng cô nhận được món quà của anh nên cuối cùng cũng nhớ đến anh.
Nhưng, anh cảm thấy muôn phần thất vọng, “Xin lỗi, anh Chu, địa chỉ anh ghi không có người nhận, cô Hác không về nhà nên chỉ có thể mang đồ đến cho anh.”
“Vì sao không đặt trước cửa nhà cô ấy, lúc về cô ấy sẽ nhìn thấy!” Anh nổi giận.
“Một thứ đắt tiền như thế này, nếu mất…” Nhân viên giao hàng nhìn Chu Lập Đông, nói được nửa câu rồi không dám nói tiếp.
Chu Lập Đông chỉ có thể thở dài chán nản, “Được rồi, đưa cho tôi!” Cuối cùng, anh ôm con gấu bước tới ban công, yên lặng ngồi xuống nhìn tòa nhà Tư Nguyên dưới ánh đèn mờ ảo.
“Vì sao em không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào?” Anh đau khổ hỏi, nhưng trả lời anh chỉ có gió xuân.
Tư Nguyên dừng lại trong phòng khách rộng rãi của nhà Tỉnh Thành, nhìn chiếc ghế sô pha bằng da toát lên sự sang trọng, cố gắng nhớ lại xem tối qua mình đã vào phòng ngủ bằng cách nào? Nhưng nghĩ hồi lâu cô đành bỏ cuộc bởi đầu cô rối tung như tơ vò.
Tỉnh Thành ngáp dài bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Tư Nguyên liền nở một nụ cười vui vẻ: “Chào em, tối qua em ngủ ngon không?”
Tư Nguyên gật đầu, “Em ngủ ngon, còn anh?”
Tỉnh Thành lắc đầu, “Nói thật, không ngon chút nào!” Anh vươn vai, “Người đẹp ở bên, người đàn ông nào cũng cảm thấy khó chịu!”
Lúc đó, Tư Nguyên không biết anh nói thật hay đang đùa. Mặt cô đỏ hồng như cà chua, nhẹ nhàng giải thích: “Em xem phim rồi ngủ quên mất, em vẫn nghĩ anh sẽ đánh thức em?”
“Gần đây em làm việc nhiều nên mệt, cần phải nghỉ ngơi thật tốt!” Tỉnh Thành thích thú nhìn Tư Nguyên, “Sao mặt em đỏ thế?”
Thấy Tư Nguyên cúi đầu không nói gì, Tỉnh Thành cười, “Em đói không? Trong tủ lạnh vẫn còn sữa.” Anh mở tủ lạnh lấy túi sữa, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại.
Tư Nguyên nhìn đồng hồ, đã tám giờ ba mươi phút sáng, cô nói: “E rằng không kịp, hôm nay em phải đến công ty sớm để đi Thừa Đức cùng tổng giám đốc Châu.”
Tỉnh Thành cũng không ép cô, “Đợi anh thay quần áo rồi đưa em đến công ty.”
Trước khi bước ra khỏi cửa, Tỉnh Thành lấy sữa đã nóng đặt vào tay Tư Nguyên, “Em cầm theo lát nữa lên xe uống!”
Tư Nguyên sợ ông Châu đợi sốt ruột, vội vàng chạy lên công ty, chạy được một đoạn mới nhớ ra phải chào Tỉnh Thành, cô lại vội vàng quay lại. Xe của Tỉnh Thành vẫn dừng ở chỗ cũ, anh đang nhìn theo hướng cô vừa chạy đi.
“Vì sao em lại đột ngột quay lại thế?” Anh hỏi với vẻ chờ đợi.
Tư Nguyên nở một nụ cười rạng rỡ nói với anh: “Có phải chúng ta quên chào tạm biệt không?”
Tỉnh Thành nhếch môi: “Anh cứ ngỡ em sẽ không quay đầu lại!”
“Có lẽ, có lúc cũng nên thử!” Tư Nguyên chớp mắt, quay người bước lên nhà.
Không đợi được đến khi Tư Nguyên về nhà, Chu Lập Đông đành đến đợi dưới công ty Tư Nguyên từ sáng sớm, đây là đường lúc đi làm Tư Nguyên chắc chắn phải đi qua.
Nhìn từ xa qua cửa kính, anh thấy Tư Nguyên bước xuống xe của Tỉnh Thành, sau đó còn quay lại nói cười với Tỉnh Thành, có vẻ như quan hệ giữa Tư Nguyên và Tỉnh Thành đã không chỉ đơn thuần là bạn bè như anh tưởng tượng. Nhìn thấy nụ cười của Tư Nguyên lúc nhìn Tỉnh Thành, anh cảm thấy đố kỵ.
Anh tháo kính, cố gắng dụi mắt cho đến khi chảy nước mắt làm trôi hết bụi trong khóe mắt. Hình như nếu không làm như thế, anh sẽ không nhìn thấy rõ Hác Tư Nguyên.
Anh chạy lao lại.
Sữa nóng chảy xuống đất, đó là chỗ sữa còn lại lúc Tư Nguyên vừa đi vửa uống. Cô vội vàng kiểm tra xem có bị sữa rớt lên quần áo không, nếu thấm vào quần áo thì sẽ giặt không sạch.
Con gấu bông Chu Lập Đông ôm trong lòng cười ngốc nghếch với Tư Nguyên, còn cô, nước mắt chảy khắp mặt.
Anh đã đứng trước mặt cô, yên lặng chờ cô lên tiếng.
Cô chỉ có thể thở dài.
Anh kéo cô vào phòng tiếp khách không có người, đóng cửa lại, lấy người chặn lên tay kéo cửa, làm như thế, sẽ không có cách nào trốn tránh cái nhìn của anh.
Chu Lập Đông cười, cho dù vào bất cứ lúc nào, anh cũng cười dịu dàng và ấm áp như thế. Anh vẫn cười trong một buổi sáng trái tim như rỉ máu như thế này, anh cười với Tư Nguyên, ngốc nghếch y hệt chú gấu bông ở bên cạnh anh. Anh nói: “Anh rất hâm mộ nó, luôn luôn hy vọng em có thể coi anh như nó, cười với anh, tâm sự với anh…”
“Xin anh đừng nói nữa được không? Cầu xin anh!” Nước mắt Tư Nguyên rời lã chã.
“Đừng khóc!” Chu Lập Đông muốn lấy tay lau nước mắt cho cô nhưng bị Tư Nguyên ngăn lại, cô nhìn anh giống như nhìn một người xa lạ. “Vì sao anh phải hối hận? Vì sao? Có lúc lựa chọn đã lựa chọn rồi, cho dù hối hận cũng không còn đường quay lại nữa! Cho dù bù đắp như thế nào cũng đã tạo thành vết thương, không thể bù đắp hết được. Anh hà tất phải làm như thế?”
Chu Lập Đông yên lặng không nói gì.
“Hãy đi theo đuổi những điều anh muốn, xin anh đừng đến làm phiền em nữa!”
“Anh muốn gì? Nếu biết sớm đã tốt, sẽ không đi nhiều đường vòng như thế nữa!” Bỗng nhiên Chu Lập Đông cảm thấy không còn sức lực, ngay cả giọng nói cũng dường như không còn của anh nữa. Anh nhẹ nhàng đặt con gấu bông bên cạnh Tư Nguyên, để nó ở đó với cô.
“Nếu xuống mười tám tầng địa ngục để có được sự tha thứ của em, anh cũng sẽ đi!” Chu Lập Đông nói xong rồi mở cửa phòng tiếp khách.
Tư Nguyên cố gắng lau nước mắt, chạy ra khỏi phòng, phía sau là tiếng thở dài của Chu Lập Đông.
Ông Châu đã chờ rất lâu ở trong phòng, nhìn thấy Tư Nguyên lao như một mũi tên, vô cùng ngạc nhiên: “Sao thế? Phía sau có hổ hay sói sao?”
“Không có.” Tư Nguyên bất giác nhìn về phía sau, không có ai. Cô thở phào nhẹ nhõm hỏi ông Châu: “Mấy giờ chúng ta đi Thừa Đức?”
Ông Châu bảo thư ký lấy cho Tư Nguyên chiếc khăn mặt, “Cô đi rửa mặt rồi chúng ta sẽ xuất phát!”
Trên đường, phong cảnh mùa xuân rất đẹp, ông Châu không hỏi Tư Nguyên rốt cuộc vì sao buổi sáng cô lại khóc như thế, ông chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe rồi hỏi Tư Nguyên: “Cô có biết làm thế nào để mùa xuân không lụi tàn không?”
Tư Nguyên bị câu hỏi đột ngột làm cho bối rối, cô nghĩ hồi lâu mà không hiểu.
“Dùng mắt để đặt mùa xuân vào trong tim!” Ông Châu nói. “Trái tim mãi mãi không bao giờ lừa dối, những thứ đặt trong tim sẽ mãi mãi tươi trẻ, cho dù đó chỉ là ký ức nhiều năm về trước!”
Tư Nguyên nhắm mắt lại không muốn mở ra, cô cố gắng nhớ lại những ký ức được giấu tận sâu trong trái tim mình.
Cô còn nhớ, trong một ngày đông giá rét, cô xuyên qua màn sương, nhìn thấy ánh mặt trới ấm áp và bóng dáng cao lớn của một người, cô mỉm cười. “Anh đợi lâu rồi phải không?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu với vẻ không để tâm: “Chờ đợi là một niềm hạnh phúc!
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
202/3783