XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full

Lượt xem :
hông dời, một lúc sau mới cầm hộp cơm đi thẳng vào nhà tắm.

“Này!” tôi đuổi theo, phát hiện hắn đã chốt cửa rồi. “Rửa bát thôi mà cũng lắm chuyện. Để xem anh rửa sạch đến mức nào. Hừ, cùng lắm chốc nữa tôi tự rửa lại là xong”. Bên trong vọng ra tiếng nước chảy, có vẻ Vĩnh Kỳ thật sự đang ngoan ngoãn rửa bát.

Tôi đứng trước cửa nhà tắm hét lên một tràng, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng chợt thấy phấn khởi.

Dưới sự dạy dỗ của tôi, Vĩnh Kỳ cũng xem như đã chăm chỉ lên một chút, nếu dì mà biết chắc sẽ cảm động đến phát khóc mất.

Đúng lúc này có người gõ cửa.

Là Hà Đông Bình, dáng vẻ trông lấm la lấm lét.

“Có chuyện gì?”, tôi hỏi.

Hà Đông Bình cười hì hì, ngó dáo dác vào trong: “Vĩnh Kỳ không có trong phòng à?”.

“Đang rửa bát”. Tôi hất hàm về phía nhà tắm.

Nghe thất thế, Hà Đông Bình thở phào một tiếng, ra vẻ bí ẩn: “Chuyện này, có người bảo mình chuyển lời tới cậu, đó là…”.

“Dẹp ra dẹp ra, lải nhải lắm thế. Để mình nói”.Người đứng sau gạt Hà Đông Bình sang một bên, “Đồng Đồng, mau lên, nhân lúc không có vĩnh kỳ, cậu đi cùng bọn mình một chuyến”, hóa ra lại là Uông Ly Ly.

Tôi ngơ ngác: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”.

Uông Ly Ly hình như rất sợ bị Vĩnh Kỳ phát hiện, nhìn cửa nhà tắm một cái, kéo tay tôi lôi đi: “Đi chỗ khác rồi nói”.

“Này này…”

Tôi bị Uông Ly Ly lôi xềnh xệch đến một góc sân vận động hẻo lánh.

“Ly Ly, chờ mình với”. Hà Đông Bình đuổi theo phía sau: “Các cậu chạy nhanh thế, sau lưng có chó đuổi chắc?”.

Uông Ly Ly lườm hắn một cái, quay đầu nói với tôi: “Đồng Đồng, hôm nay mình gọi cậu ra, là vì có chuyện rất rất rất quan trọng muốn hỏi cậu”.

“Hử?”

“Bây giờ mình thay mặt cho toàn thể con gái và một bộ phận con trai lớp mình hỏi cậu”, Uông Ly Ly ưỡn ngực, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc cậu thích Vĩnh Kỳ hay là Đới Xuân Triều?”.

“Mình á?” tôi tự chỉ vào mình, bắt đầu vò đầu: “Vĩnh Kỳ hay Đới Xuân Triều á?”.

“Đúng, rốt cuộc cậu thích ai?”

Hà Đông Bình đứng một bên cũng ra vẻ trịnh trọng tiếp lời: “Đúng, cậu nói đi, cậu thích ai?”.

“Liên quan gì đến cậu!” Tôi trừng mắt: “Mình thích ai là chuyện riêng của mình”.

Uông Ly Ly đột nhiên trở nên hung dữ: “Không được! Vĩnh Kỳ là Bạch mã hoàng tử của lớp mình, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của bao cô gái. Đới Xuân Triều lại là bạn cùng phòng của mình, cậu thích ai cũng có liên quan đến mình hết”.

Tôi càng vò đầu dữ dội hơn: “Sao mình lại có thể thích Vĩnh Kỳ chứ?”.

“Vĩnh Kỳ rất thích cậu đó. Thực ra lúc đầu bọn mình rất thất vọng, không ngờ Vĩnh Kỳ lại thích con trai. Nhưng vì hạnh phúc của hai người, tất cả các bạn nữ đều lặng lẽ chúc phúc, hi vọng tình cảm của hai người phát triển thuận lợi…”

“Chờ một chút!”, tôi khoát tay lia lịa: “Cậu nói chúc phúc cái gì, phát triển cái gì?”.

“…Nhưng bây giờ cậu lại đột ngột quay sang thích Đới Xuân Triều. Hơn nữa còn vì cậu ấy mà nửa đêm lẻn vào ký túc xá nữ. Lúc đó, mình thực sự rất cảm động”. Uông Ly Ly siết chặt nấm đấm: “Nói thật thì mình cũng không biết cậu ở bên người nào thì tốt hơn. Nếu cậu bỏ rơi Vĩnh Kỳ thì tội nghiệp Vĩnh Kỳ quá. Nhưng nếu bắt cậu phải từ bỏ hạnh phúc cùng Xuân Triều, quả thật cũng có chút tàn nhẫn”.

Nhìn bộ dạng rầu rĩ của cô nàng, tôi còn tưởng câu chuyện rắc rối này là chuyện tình cảm của cô ấy cơ.

Hà Đông Bình lại đổ thêm dầu vào lửa: “Đồng Đồng, cậu thảm rồi. Cho dù cậu chọn ai thì cũng làm tổn thương người còn lại, không tránh khỏi bị mang danh Sở Khanh đâu”, vừa nói hắn vừa lắc đầu, giống hệt đám học trò ngày xưa học thuộc lòng tứ thư ngũ kinh.

“Cậu im ngay cho tớ!”, không hẹn mà tôi và Uông Ly Ly cùng cho hắn một đấm vào bụng.

“Ối… Các cậu thật bạo lực!”

Chẳng ai thèm để ý đến tiếng rên la của Hà Đông Bình.

“Đồng Đồng, cậu trả lời đi”.

Tôi chau mày: “Trả lời gì? Mình không thích Đới Xuân Triều. Mình đồng ý mua cơm, làm việc vặt cho cậu ấy là vì…”.

“Vậy tức là cậu thích Vĩnh Kỳ?”, Uông Ly Ly mở to mắt.

“Không phải, không phải!”

“Vậy tức là cậu thích Đới Xuân Triều?”, Hà Đông Bình tay vẫn còn đang xoa bụng, miệng đã nhảy vào quấy rối.

Tôi đập hắn một phát nữa: “Cậu im miệng. Đã bảo là mình không thích Đới Xuân Triều, cậu không nghe thấy hả?”.

“Thế rốt cuộc cậu có thích Vĩnh Kỳ không?”

“Điên mất thôi!”, tôi bỗng hét lên: “Hai người im hết đi. Mình thích ai cũng chả liên quan gì đến các cậu cả”.

“Khụ khụ… là thế này”, Uông Ly Ly lên giọng kẻ cả: “Nếu cậu thích Vĩnh Kỳ thì đừng có làm thêm bất cứ hành động nào khiến Xuâ Triều hiểu nhầm nữa. Ví dụ như xếp hàng mua cơm hộ, hay nửa đêm nửa hôm đột nhập vào ký túc nữ chỉ để tận mắt nhìn vết thương của cậu ấy…”.

Tôi trợn mắt, đang định lên tiếng thì Uông Ly Ly khoát tay: “Đây là nguyên văn lời Xuân Triều nhờ mình nói với cậu. Nếu cậu có ý kiến gì mình cũng vui lòng chuyển lời hộ”.

Tôi quay đầu, hừ nhạt hai tiếng, ngoài mặt thì tức tối thế thôi nhưng trong lòng đang đánh trống ăn mừng. Không cần làm bảo mẫu chăm sóc, mua cơm cho cô ấy nữa rồi. Nói thật, hôm đó nói xong tôi đã thấy hối hận, hôm nay vừa hay có cơ hội rút lại lời hứa.

Nhưng tôi vẫn sẽ giúp cô ấy làm thực nghiệm gia công kim loại.

“Nếu cậu thích Xuân Triều… Mình thấy có vẻ ý cậu không phải thế. Mặc dù hôm qua việc cậu chui vào ký túc xá nữ làm bao nhiêu người cảm động, nhưng mình càng nghĩ càng thấy đáng ngờ, có vẻ cậu chui vào làm chuyện xấu xa gì đó thì đúng hơn…”

Tôi quay phắt lại, tức giận nhìn thẳng vào mắt cô nàng. Uông Ly Ly không hề hấn gì, vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Nếu cậu thích Xuân Triều, phe con gái tụi tớ cũng ủng hộ cậu. Yên tâm đi, sẽ mau chóng có người hàn gắn lại vết thương lòng của Vĩnh Kỳ thôi”.

“Cậu nói xong chưa?”, tôi nghiến răng ken két, hét to: “Mình chẳng thích ai cả”.

Lập tức vang lên tiếng vỗ tay lộp độp.

“Thế thì tốt quá rồi”. Uông Ly Ly vừa vỗ tay vừa gật đầu ra hiệu cho Hà Đông Bình.

Hà Đông Bình vội vàng cuối đầu lôi ra một núi thư trong cặp sách đưa cho tôi.

“Để không cản trở hạnh phúc của cậu và Vĩnh Kỳ, bọn tớ vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ, không để ai quấy nhiễu hai người”. Uông Ly Ly chỉ vào đống thư nói: “Nhưng bây giờ giữa hai cậu không có quan hệ gì, vậy đống thư tình này phiền cậu chuyển cho Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ có rất nhiều người theo đuổi đấy”.

“Đồng Đồng, cầm lấy đi”.

Tôi quay đầu sang hướng khác: “Sao mình phải cầm? Muốn thì các cậu tự mà đi đưa cho Vĩnh Kỳ.

Dám tự ý giấu thư tình của hắn, để xem hắn trừng trị các cậu thế nào”.

Hà Đông Bình quay sang nói với Uông Ly Ly: “Này này, cậu ta không chịu nhận, tức là ghen rồi”.

“Thật là ghen rôi?”

“Ly Ly, cậu nói nếu Vĩnh Kỳ là hoa đã có chủ, cậu sẽ nhận lời làm bạn gái mình”.

“Biết rồi”. Uông Ly Ly nhìn tôi, rồi thầm thì với Hà Đông Bình: “Không sai, hình như đang ghen đấy”.

“Các cậu đừng nói huyên thuyên nữa”. Tôi không chịu nổi đành phải quay lại, thô bạo giằng lấy đống thư trên tay Hà Đông Bình.

“Cầm thì cầm, coi như giúp bạn, có gì ghê gớm”.

Không thèm để ý hai đứa dở hơi kia nữa, tôi đi thẳng về phòng.

Vừa mở cửa phòng, một giọng nói âm u nặng nề đã chui vào tai.

“Em đi đâu về?” Vĩnh Kỳ ngồi trên giường, trên bàn là hai hộp cơm còn ướt nước.

Tôi bước đến, quan sát kĩ lưỡng, lần này hắn rửa sạch bóng.

“Anh hỏi em đi đâu về?”, giọng nói của hắn toát lên mùi thuốc súng.

Tiếc là tôi cũng đang ôm cả đống “thuốc nổ” trong lòng, bức nào bức nấy cháy bỏng tình cảm đây này.

“Đi lấy một số thứ hay ho cho anh”. Tôi ném cả chồng thư lên đầu hắn rồi lạnh lùng quay đi, không quên châm chọc một câu: “Đấy, anh từ từ mà thưởng thức”.

Tiếng lật giở thư vang lên sau lưng khiến tôi đột nhiên khó chịu, ngọn núi lửa giấu kín trong lòng như sắp phun trào.

Tên khốn kiếp, dì dặn phải chịu khó học hành, vậy mà hắn chỉ biết ngày đêm trêu hoa ghẹo nguyệt.

Giọng nói của Vĩnh Kỳ vang lên lần nữa, còn đáng sợ hơn lúc trước: “Lương Thiếu Đồng, ý của em là gì?”.

“Tôi có ý gì ư?”, tôi quay phắt lại: “Đơn giản thôi, ý tôi là anh đừng có tưởng mình hấp dẫn, thu hút lắm. Có bao nhiêu người thích anh thì Lương Thiếu Đồng tôi cũng chả quan tâm. Đi mà chơi đùa với người khác, đừng có suốt ngày quanh quẩn ở đây mà chọc tôi điên lên”.

Khuôn mặt điển trai của Vĩnh Kỳ xám xịt, ánh mắt trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, vò nát một nắm thư ném xuống đất: “Thì ra là thế. Em đưa đống thư này ra để thị uy với anh? Em cũng có người theo đuổi rồi? Bao nhiêu người viết thư tình cho em, bao nhiêu người thích em, xem nào”, hắn nhặt mấy bức thư, chìa ra trước mắt tôi: “Khóa trên có, bạn cùng lớp cũng có, già trẻ nam nữ em đều không tha”.

Hắn đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Tôi cúi đầu nhìn, mấy dòng chữ trên thư lọt vào mắt: Đồng Đồng thân yêu, không biết từ lúc nào, mình đã luôn tìm kiếm bóng hình cậu…

Tôi giật mình đánh thót, vội lật mấy bức khác: Đồng Đồng, nếu như được hôn lên bờ môi xinh xắn của em thì anh hạnh phúc biết nhường nào…

Không thể ngờ được cái đống này đều là thư tình viết cho tôi! Tim như ngừng đập, tôi ngồi thụp xuống xé nát đống thư.

Nền nhà ngập trong giấy vụn.

Một bóng đen trùm lên người tôi. Vĩnh Kỳ đã tiến lại lúc nào không hay.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt Vĩnh Kỳ đang nhìn xuống, rõ ràng là không cần nghe tôi giải thích. Nhưng mà tôi cần phải giải thích…

“Hì hì, chuyện không như anh nghĩ đâu. Là tại hai tên khốn Hà Đông Bình và Uông Ly Ly…”

Chỉ mất một giây, mũi hắn đã cách mũi tôi một milimet.

“Đồng Đồng, em làm anh sáng mắt ra rồi đấy”, hắn nửa cười nửa không, nhẹ nhàng nói với tôi.

Nguy hiểm! Người tôi run lên.

Uông Ly Ly, Hà Đông Bình, tại sao các người lại hại tôi?

Trong bụng ấm ức kêu oan, chỉ hận không được phanh thây xé xác hai tên khốn đó ngay lập tức.

Tôi nghiến răng kèn kẹt tưởng tượng cảnh trả thù bọn họ. Đến lúc ngẩng đầu lên mới giật mình phát hiện, đây không phải là lúc để suy nghĩ lung tung.

Đôi mắt nhìn tôi với vẻ trêu tức, nhưng từ đôi môi mím chặt có thể thấy Vĩnh Kỳ vẫn đang giận.

Lúc này, dù sợ muốn chết cũng tuyệt đối không được tỏ ra mềm yếu. Nếu không, kết cục sẽ bị hắn ăn sống nuốt tươi mất.

“Anh muốn làm gì?”, tôi thở sâu, hét lên.

“Muốn hôn em”, câu trả lời của hắn nằm ngoài dự liệu của tôi. Ồ, hóa ra là hôn thôi, còn tưởng anh định nuốt gọn tôi luôn chứ… “Sau đó mới thật sự ra tay”.

Tôi giật bắn như bị kim châm: “Còn có sau đó?”.

Còn chưa nhận được câu trả lời thì nụ hôn của hắn đã không mời mà đến. Bỏ qua màn hỏi thăm, đầu lưỡi lập tức tiến thẳng vào trong, cuốn lấy lưỡi tôi.

“Ư…ư ư…”

Cơn nóng lan truyền khắp người, những chỗ bị Vĩnh Kỳ chạm phải đều nóng rực đến khó chịu.

“Đồng Đồng, nhắm mắt lại”. Vĩnh Kỳ khẽ nới lỏng, lấy tay che đôi mắt mở to của tôi: “Lúc hôn phải chuyên tâm một chút”.

Nụ cười của hắn vừa thân thiết vừa dịu dàng, nhưng lời nói thì thật đáng ghét.

“Tại sao tôi lại phải chuyên tâm hôn anh?”, tôi thở hồng hộc, hít lấy hít để không khí: “Được, bây giờ đến lượt tôi hôn anh, anh nhắm mắt vào cho tôi”, tôi học rất nhanh, đưa tay che mắt hắn lại.

Bàn tay lập tức bị Vĩnh Kỳ nắm chặt, không cách nào rút ra được.

Hắn mỉm cười: “Còn chưa tính sổ xong mà em đã càn quấy thế này rồi?”.

Bị nụ cười nguy hiểm của hắn dọa đến run rẩy, tôi liếc đống thư bị hắn vò nát dưới đất, vội vàng thanh minh: “Tôi bị oan”.

“Còn dám kêu oan?”

“Là bọn họ hại tôi”.

“Bọn họ? Ai?”

“Uông Ly Ly, Hà Đông Bình, bọn họ nói thư của anh”.

Thấy Vĩnh Kỳ nghiêm mặt nhìn mình, tôi vội vàng chớp lấy thời cơ: “Không tin thì anh đi hỏi bọn họ, nếu chứng minh được tôi nói dối thì mặc anh xử lý”. Điều kiện báu bở đến thế là cùng.

“Mặc anh xử lý?”, giọng của hắn quả nhiên nhuốm mùi mờ ám.

Nếu không phải đang bị hắn đè vào tường không động đậy được thì tôi đã đập vỡ đầu hắn ra rồi.

Tại sao lúc nào hắn cũng lơ đi nội dung chính, chỉ toàn chú ý
<<1 ... 1718192021 ... 27>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
161/5240