Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full
Lượt xem : |
khung cảnh buổi sáng, hơn nữa tình hình lúc này còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nghĩ đến tâm trạng hả hê khi nhốt Vĩnh Kỳ bên ngoài lúc nãy, tôi mới thấm thía bài học rước hổ về nhà mà tổ tiên để lại sâu sắc nhường nào.
“Hôn anh”.
“Hả?”, tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
Vĩnh Kỳ hung dữ ra lệnh: “Hôn anh!”.
Hừ, anh tưởng anh là Chủ tịch nước chắc? Cho dù là Chủ tịch nước cũng không thể ra lệnh cho tôi hôn ổng được.
Tôi ngẩng đầu hiên ngang: “Không”.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề đến mức khiến tôi hít thở không thông. Ánh mắt lạnh lẽo của Vĩnh Kỳ hình như hằn lên tia máu đỏ rực.
“Không?”, một chữ gọn lọn phát ra từ kẽ răng hắn.
Tôi bỗng thấy sợ. Bộ dạng Vĩnh Kỳ không bình thường, mặc dù hằng ngày hắn cũng chẳng bình thường gì cho cam, nhưng lúc này thật sự rất rất bất thường – giống như sắp mất trí vậy.
Dĩ nhiên tôi không thể không sợ.
Tôi lo lắng mở miệng: “Vĩnh Kỳ?”.
Hắn không đáp, đôi mắt có phần điên cuồng nhìn trừng trừng tôi, như thể chỉ bằng đôi mắt ấy cũng đủ sức khiến tôi dính chặt vào tường, vĩnh viễn không cử động nổi vậy.
“Vĩnh Kỳ”, tôi thử gọi hắn lần nữa.
Gọi đến vài lần, hắn mới có chút phản ứng.
“Đồng Đồng, em không hiểu đâu”. Vĩnh Kỳ có chút thất thần, nhưng lực tay hắn mạnh kinh người, móng tay như sắp đâm ngập vào tận xương tôi: “Anh đã luôn…từ lâu lắm rồi…anh vẫn luôn chờ em”.
Ánh mắt hắn khiến tôi bỏng rát.
“Vĩnh Kỳ, anh buông tôi ra trước đã”.
“Anh phải nhẫn nhịn rất thống khổ. Có lúc, anh chỉ muốn…”, Vĩnh Kỳ đột nhiên sát lại, cơ thể trần truồng dính chặt vào người tôi, làm tim tôi muốn nhảy vọt ra ngoài: “…chỉ muốn như thế này… cùng em… nhưng anh biết em sẽ hận anh đến chết”.
Vĩnh Kỳ nói năng lộn xộn, tôi thì đang trong tình trạng kinh hoàng tột độ, quả thực không nhớ nổi hắn đã nói gì.
Có điều cảm giác ngọt ngào hòa lẫn sợ hãi không ngừng trào dâng trong lòng. Thật kì lạ, mặc dù lúc này Vĩnh Kỳ đang chiếm thế thượng phong, nhưng tôi lại liên tục gọi tên hắn bằng một giọng mềm mại, như thể chính tôi mới là người làm hắn sợ hãi, làm hắn tổn thương.
Vĩnh Kỳ nói xong, lại thẫn thờ nhìn tôi hồi lâu, mãi mới buông tay, một mình ngồi xuống mép giường.
Tôi không hề biết rằng Vĩnh Kỳ cũng thích ngồi đần ra, mắt hắn nhìn chăm chăm vào nền nhà, không nói năng gì, khiến người ta nhìn mà xót xa.
“Vĩnh Kỳ?”, tôi nhặt ga giường từ đất đắp lên người hắn. Dù thế nào thì hắn vẫn đang trần truồng, mà tôi không thể coi như không thấy được.
Vĩnh Kỳ theo phản xạ nắm lấy tay tôi.
“Đồng Đồng, sao em lại đẩy anh ra ngoài?” Hắn dùng đôi mắt long lánh đen nhánh nhìn tôi.
“Tôi…” Tôi muốn nói: Thế đã là gì? Chẳng phải anh cũng thường xuyên làm chuyện có lỗi với tôi đó thôi? Nhưng nhìn bộ dạng u buồn của hắn, tôi không cách nào mở miệng được.
Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Em có biết như thế là làm hại anh không? Nếu bị người khác nhìn thấy thì anh sẽ không được ở lại trường này nữa”.
Anh cũng thường xuyên làm hại tôi còn gì! Trong lòng thì gào thét như thế nhưng tôi chỉ lặng im.
“Anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ làm hại anh”. Vĩnh Kỳ nói: “Đồng Đồng lúc nào cũng bảo vệ anh, Đồng Đồng chỉ bảo vệ mình anh thôi. Em có biết khi nãy nguy hiểm chừng nào không? Anh suýt nữa đã sử dụng bạo lực với em rồi”.
Giây phút đó, tôi gần như khóc thành tiếng.
Chương 9
Cứ như thế, hai chúng tôi một đứng một ngồi, một đờ đẫn một run sợ, im lặng nhìn nhau hồi lâu, cho đến lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc! Cốc cốc!
“Đồng Đồng, cậu bị ốm à?”, giọng của Đàm Diệu Ngôn vọng từ ngoài vào: “Đồng Đồng, cậu có ở trong không?” Có cần mình dìu đi viện không?”.
Mặc dù trước đó hắn đã có tiền án, nhưng bản tính tôi vốn rộng lượng. Hơn nữa hắn đến thăm bệnh, không thể để hắn đứng ngoài cửa được.
Tôi khẽ nhích chân, Vĩnh Kỳ liền nhảy đến ngăn lại: “Đừng mở”.
“Dù sao cũng là bạn cùng lớp.” Tôi bước ra định mở cửa.
Vĩnh Kỳ bỗng siết chặt tay tôi, đôi mắt trong suốt nhìn tôi chằm chằm: “Đồng Đồng. anh… anh không muốn em đối xử tốt với hắn”.
Sến quá, da gà da vịt nổi khắp người rồi đây này.
Tôi hất tay hắn: “Ai đối xử tốt với tên đó? Hà Vĩnh Kỳ, anh đừng có tùy tiện vu oan cho người khác thế!”. Đẩy hắn sang một bên, tôi ra mở cửa.
Nhìn thấy tôi, mắt Đàm Diệu Ngôn liền sáng rỡ: “Mình còn tưởng cậu không có trong phòng cơ.
Sáng không thấy cậu lên lớp, mình lo muốn chết. Đồng Đồng. chỗ nào khó chịu thế?”, liếc một cái, thấy Vĩnh Kỳ mặt đen thui đang đứng trong phòng, hắn liền hạ giọng hỏi: “Có phải Vĩnh Kỳ đã làm gì cậu không?”.
“Không có!” Mặt tôi chợt nóng ran, giọng cũng tự nhiên cao hơn bình thường.
Vĩnh Kỳ tiến lại gần, đứng chắn trước mặt Đàm Diệu Ngôn, thì thầm vào tai tôi: “Đồng Đồng, anh đói rồi”.
Đang bực mình lại có người đến trêu ngươi. Tôi thét vào mặt hắn: “Đói thì tự đi mua cơm, tôi không phải bảo mẫu của anh”.
Vĩnh Kỳ sững người nhìn tôi, liếc thấy dáng vẻ hí hửng của Đàm Diệu Ngôn, vẻ mặt lập tức khôi phục trạng thái thường ngày, nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy để anh đi mua cơm cho em, em muốn ăn gì?”.
Hừ, anh mà lại tốt bụng vậy sao? Tôi quan sát Vĩnh Kỳ, trong bụng đắn đo không biết có nên lợi dụng cơ hội hành hạ hắn một phen không?
“Đồng Đồng thích ăn bánh trứng chưng thịt”. Đàm Diệu Ngôn chớp chớp mắt, rút ra một hộp cơm từ sau lưng chìa ra trước mặt tôi: “Không muốn cậu đang ốm lại phải đến căng tin chen lấn mua cơm nên tiện thể mình mua dùm cậu rồi”.
Hắn mở nắp hộp, mùi của trứng và thịt xộc thẳng vào mũi làm bụng tôi sôi lên ùng ục.
Vì mấy hành động kỳ quái của Vĩnh Kỳ mà đến giờ tôi còn chưa được ăn sáng.
“Hì hì, thế này thật ngại quá”. Tôi đưa tay đón lấy.
“Khụ khụ…” Tiếng ồn phát ra từ gương mặt nhăn nhó của Vĩnh Kỳ.
Tôi chần chừ một chút, quay lại nhìn hắn. Vĩnh Kỳ trừng mắt lườm Đàm Diệu Ngôn một cái, sau đó trưng bộ mặt đáng thương hỏi tôi: “Đồng Đồng, thế anh thì sao? Hay chúng mình đi ăn McDonald nhé?”.
“Vĩnh Kỳ, cậu đừng có bắt nạt Đồng Đồng quá thế”. Đàm Diệu Ngôn chau mày: “Tại sao Đồng Đồng phải chiều theo ý cậu? Rõ ràng cậu mới là anh cơ mà?”.
Câu nói này chạm đúng nỗi lòng tôi, mặc dù không thích Đàm Diệu Ngôn nhưng tôi vẫn gật đầu trong vô thức, còn mỉm cười với hắn.
Nụ cười ấy lập tức làm Vĩnh Kỳ tức đến đỏ mặt tía tai, tiến lên một bước, chen vào giữa tôi và Đàm Diệu Ngôn.
“Đồng Đồng, anh muốn đi ăn McDonald”.
“Đi một mình đi”.
“Không, chúng ta cùng đi”. Hắn túm tay áo tôi, làm như hắn là một đứa con nít ba tuổi không bằng.
Lúc này hộp cơm của Đàm Diệu Ngôn đã nằm gọn trên tay tôi: “Tôi ăn bánh trứng chưng thịt, anh đi ăn McDonald”.
“Không được!” Mềm mỏng không xong, Vĩnh Kỳ tức mình hét lên, suýt nữa làm tôi đánh rơi hộp cơm.
Tôi lùi về sau hai bước, nhìn hắn cảnh cáo: “Vĩnh Kỳ, anh đừng có lên cơn. Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh một lần không có nghĩa sẽ nhịn anh thêm lần nữa”.
Đàm Diệu Ngôn đứng bên cạnh, hết nhìn Vĩnh Kỳ lại nhìn tôi, khẽ nhấc chân, hình như định thừa cơ chui vào phòng cứu người.
Vĩnh Kỳ lập tức nhận ra ý đồ của Đàm Diệu Ngôn, quay lại đe dọa: “Tao cảnh cáo mày, cấm bước vào phòng tao, nếu không tao sẽ ném mày từ ban công xuống đấy”.
“Hà Vĩnh Kỳ, thái độ của anh kiểu gì thế? Có ai hù dọa bạn học như anh không?”, tôi cũng hét lên với hắn.
Đàm Diệu Ngôn được tôi bênh liền nở nụ cười đắc ý, quay sang làm mặt hề với Vĩnh Kỳ.
Đang lúc cãi nhau nảy lửa thì một âm thanh rụt rè xen vào…
“Xin hỏi, có phải Lương Thiếu Đồng ở phòng này không?”
Ba người chúng tôi nhất loạt quay người về phía hành lang.
Đới Xuân Triều mặt đỏ như gấc đang lúng túng đứng đó, nhìn thấy tôi liền lộ vẻ an tâm, lập tức cúi đầu nói: “Đồng Đồng, nghe nói cậu bị ốm. Mình… mình định…”. Dưới ánh mắt chằm chằm của Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, cô nàng ngập ngừng bước từng bước lại gần, chìa hộp cơm nóng hổi ra: “Cơm trưa của cậu… đây…”.
Tôi đón lây, mở nắp, mùi hương thơm nức xông lên mũi.
“Bánh trứng chưng thịt, đúng món mình thích ăn nhất”. Tôi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng:
“Cảm ơn cậu”.
“Không cần khách sáo”, Đới Xuân Triều xấu hổ lắc đầu lia lịa.
“Lần đầu tiên cậu đến ký túc xá nam phải không? Thực ra chỗ này vẫn thường xuyên có nữ sinh ra vào, cậu không cần ngại”. Tôi lườm Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, đừng có nhìn người ta như thế”. Vk hừ một tiếng, dường như khó khăn lắm mới kiềm chế được cơn giận, quay đầu ra cửa sổ trừng mắt lườm những đám mây vô tội.
Đàm Diệu Ngôn nhìn Đới Xuân Triều bằng con mắt kỳ lạ, sau đó cũng chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
“Vậy thì… mình về đây”. Đới Xuân Triều đi được hai bước, quay lại hỏi tôi “Chiều cậu có đến lớp không?”.
“Có, mình ổn rồi”.
Cô ấy gật đầu, yên tâm rời đi.
Đới Xuân Triều vừa đi khỏi, Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn đồng thời quay đầu lại, bất ngờ chạm mắt nhau.
“Hừ!”
“Hừ!”
Bầu không khí vừa ôn hòa được một chút lại bắt đầu căng thẳng.
Tôi quả thực không chịu nổi cuộc chiến không hồi kết của họ, đành phải lên tiếng hòa giải: “Thôi, bây giờ có hai phần cơm, Vĩnh Kỳ không cần ăn McDonald nữa”. Tôi vẫy tay tiễn anh chàng luôn khiến Vĩnh Kỳ điên tiết – Đàm Diệu Ngôn: “Cảm ơn phần cơm của cậu, thôi cậu về đi”.
Đàm Diệu Ngôn không ngờ tôi lại đuổi khách, sững người nhìn tôi vài giây rồi mới mỉm cười:
“Mình đi rồi, chẳng phải là để cậu lại với một tên dê xồm sao?”.
Trêu tức tôi à?
Tôi hừ một tiếng: “Cậu cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.
“Mau biến đi, Đồng Đồng bảo mày biến kìa”. Tâm trạng Vĩnh Kỳ tốt lên trông thấy, cười đểu nhìn Đàm Diệu Ngôn.
“Được thôi, mình đi đây”. Đàm Diệu Ngôn gật đầu, cười phóng khoáng: “Đồng Đồng, lúc kêu cứu nhớ lớn giọng một chút, mình ở tầng dưới sẽ nghe thấy”.
“Còn lâu đây mới phải kêu cứu”. Tôi đóng cửa, tự lẩm bẩm một mình, quay sang nói với Vĩnh Kỳ:
“Anh đi rửa tay, ra ăn cơm”.
“Em rửa trước đi”.
Tôi lườm hắn: “Có rửa tay mà cũng phải đùn đẩy”. Mặc kệ hắn, tôi đi vào nhà tắm.
Lúc bước ra đã nhìn thấy Vĩnh Kỳ đang ôm một hộp cơm, cắm đầu ăn như thể chết đói đến nơi.
“Chậc chậc, trông như ma đói đầu thai ấy. Thường ngày tôi bỏ đói anh à?”, tôi lắc đầu chán nản, ngồi xuống cầm hộp cơm còn lại lên.
Cái quỷ gì thế này? Bên trong trống rỗng, chỉ còn sót lại mấy hạt cơm.
Tôi nghiến răng, ngẩng đầu hỏi Vĩnh Kỳ: “Một mình anh ăn hai hộp cơm?”.
Vừa lúc Vĩnh Kỳ nuốt xong miếng cuối cùng, đặt hộp cơm xuống bàn, gật đầu thú nhận: “Ừ, ăn hết rồi”. Hắn lấy tay xoa cái bụng no căng.
“Anh không sợ bội thực mà chết sao?”, tôi hét lên,
Lúc bụng trống không, đói run người, tiếng hét thường to hơn mọi khi.
Không ngờ hắn dám thản nhiên hỏi lại tôi: “Đồng Đồng, em đói à?”.
“Hỏi thừa!”, tôi đau đớn nhìn hai hộp cơm trống không. Rõ ràng là người ta cho tôi cơ mà.
“Vậy chúng ta đi ăn McDonald đi”.
Tôi nghiến răng: “Anh vẫn nuốt được nữa?”.
“Không phải em đói sao?” Vĩnh Kỳ vừa xoa bụng vừa dựa sát lại gần tôi: “Anh đi cùng em. Đồng Đồng, anh không muốn em ăn thức ăn của bọn họ”.
Điên người. Không biết hắn suy nghĩ cái kiểu gì nữa?
Tôi thô lỗ hỏi: “Vì cái lý do bé như con kiến này mà anh cố sống cố chết nuốt gọn hai hộp cơm trong chưa đầy hai phút à?”.
“Sao lại là lý do bé như con kiến?” Vĩnh Kỳ nhìn tôi ngạc nhiên: “Nghĩ lại việc đồ ăn của bọn họ lưu lại trong bụng em tận mất tiếng đồng hồ, anh sẽ mất ngủ mấy đêm mất”.
Tôi bất giác rùng mình, khát vọng độc chiếm của hắn thật đáng sợ.
Vĩnh Kỳ vui vẻ nắm tay tôi: “Đồng Đồng, anh biết em đói rồi, đi ăn McDonald nhé”.
Tôi lườm hăn, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Vĩnh Kỳ…”, tôi nhìn hắn, ra chiêu: “Anh không muốn tôi ăn đồ người khác tặng đúng không?”.
“Đúng!”, hắn gật đầu cái rụp.
“Vậy thì chúng ta giao hẹn thế này đi. Tôi sẽ không ăn đồ của người khác, nhưng bấ
Nghĩ đến tâm trạng hả hê khi nhốt Vĩnh Kỳ bên ngoài lúc nãy, tôi mới thấm thía bài học rước hổ về nhà mà tổ tiên để lại sâu sắc nhường nào.
“Hôn anh”.
“Hả?”, tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
Vĩnh Kỳ hung dữ ra lệnh: “Hôn anh!”.
Hừ, anh tưởng anh là Chủ tịch nước chắc? Cho dù là Chủ tịch nước cũng không thể ra lệnh cho tôi hôn ổng được.
Tôi ngẩng đầu hiên ngang: “Không”.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề đến mức khiến tôi hít thở không thông. Ánh mắt lạnh lẽo của Vĩnh Kỳ hình như hằn lên tia máu đỏ rực.
“Không?”, một chữ gọn lọn phát ra từ kẽ răng hắn.
Tôi bỗng thấy sợ. Bộ dạng Vĩnh Kỳ không bình thường, mặc dù hằng ngày hắn cũng chẳng bình thường gì cho cam, nhưng lúc này thật sự rất rất bất thường – giống như sắp mất trí vậy.
Dĩ nhiên tôi không thể không sợ.
Tôi lo lắng mở miệng: “Vĩnh Kỳ?”.
Hắn không đáp, đôi mắt có phần điên cuồng nhìn trừng trừng tôi, như thể chỉ bằng đôi mắt ấy cũng đủ sức khiến tôi dính chặt vào tường, vĩnh viễn không cử động nổi vậy.
“Vĩnh Kỳ”, tôi thử gọi hắn lần nữa.
Gọi đến vài lần, hắn mới có chút phản ứng.
“Đồng Đồng, em không hiểu đâu”. Vĩnh Kỳ có chút thất thần, nhưng lực tay hắn mạnh kinh người, móng tay như sắp đâm ngập vào tận xương tôi: “Anh đã luôn…từ lâu lắm rồi…anh vẫn luôn chờ em”.
Ánh mắt hắn khiến tôi bỏng rát.
“Vĩnh Kỳ, anh buông tôi ra trước đã”.
“Anh phải nhẫn nhịn rất thống khổ. Có lúc, anh chỉ muốn…”, Vĩnh Kỳ đột nhiên sát lại, cơ thể trần truồng dính chặt vào người tôi, làm tim tôi muốn nhảy vọt ra ngoài: “…chỉ muốn như thế này… cùng em… nhưng anh biết em sẽ hận anh đến chết”.
Vĩnh Kỳ nói năng lộn xộn, tôi thì đang trong tình trạng kinh hoàng tột độ, quả thực không nhớ nổi hắn đã nói gì.
Có điều cảm giác ngọt ngào hòa lẫn sợ hãi không ngừng trào dâng trong lòng. Thật kì lạ, mặc dù lúc này Vĩnh Kỳ đang chiếm thế thượng phong, nhưng tôi lại liên tục gọi tên hắn bằng một giọng mềm mại, như thể chính tôi mới là người làm hắn sợ hãi, làm hắn tổn thương.
Vĩnh Kỳ nói xong, lại thẫn thờ nhìn tôi hồi lâu, mãi mới buông tay, một mình ngồi xuống mép giường.
Tôi không hề biết rằng Vĩnh Kỳ cũng thích ngồi đần ra, mắt hắn nhìn chăm chăm vào nền nhà, không nói năng gì, khiến người ta nhìn mà xót xa.
“Vĩnh Kỳ?”, tôi nhặt ga giường từ đất đắp lên người hắn. Dù thế nào thì hắn vẫn đang trần truồng, mà tôi không thể coi như không thấy được.
Vĩnh Kỳ theo phản xạ nắm lấy tay tôi.
“Đồng Đồng, sao em lại đẩy anh ra ngoài?” Hắn dùng đôi mắt long lánh đen nhánh nhìn tôi.
“Tôi…” Tôi muốn nói: Thế đã là gì? Chẳng phải anh cũng thường xuyên làm chuyện có lỗi với tôi đó thôi? Nhưng nhìn bộ dạng u buồn của hắn, tôi không cách nào mở miệng được.
Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Em có biết như thế là làm hại anh không? Nếu bị người khác nhìn thấy thì anh sẽ không được ở lại trường này nữa”.
Anh cũng thường xuyên làm hại tôi còn gì! Trong lòng thì gào thét như thế nhưng tôi chỉ lặng im.
“Anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ làm hại anh”. Vĩnh Kỳ nói: “Đồng Đồng lúc nào cũng bảo vệ anh, Đồng Đồng chỉ bảo vệ mình anh thôi. Em có biết khi nãy nguy hiểm chừng nào không? Anh suýt nữa đã sử dụng bạo lực với em rồi”.
Giây phút đó, tôi gần như khóc thành tiếng.
Chương 9
Cứ như thế, hai chúng tôi một đứng một ngồi, một đờ đẫn một run sợ, im lặng nhìn nhau hồi lâu, cho đến lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc! Cốc cốc!
“Đồng Đồng, cậu bị ốm à?”, giọng của Đàm Diệu Ngôn vọng từ ngoài vào: “Đồng Đồng, cậu có ở trong không?” Có cần mình dìu đi viện không?”.
Mặc dù trước đó hắn đã có tiền án, nhưng bản tính tôi vốn rộng lượng. Hơn nữa hắn đến thăm bệnh, không thể để hắn đứng ngoài cửa được.
Tôi khẽ nhích chân, Vĩnh Kỳ liền nhảy đến ngăn lại: “Đừng mở”.
“Dù sao cũng là bạn cùng lớp.” Tôi bước ra định mở cửa.
Vĩnh Kỳ bỗng siết chặt tay tôi, đôi mắt trong suốt nhìn tôi chằm chằm: “Đồng Đồng. anh… anh không muốn em đối xử tốt với hắn”.
Sến quá, da gà da vịt nổi khắp người rồi đây này.
Tôi hất tay hắn: “Ai đối xử tốt với tên đó? Hà Vĩnh Kỳ, anh đừng có tùy tiện vu oan cho người khác thế!”. Đẩy hắn sang một bên, tôi ra mở cửa.
Nhìn thấy tôi, mắt Đàm Diệu Ngôn liền sáng rỡ: “Mình còn tưởng cậu không có trong phòng cơ.
Sáng không thấy cậu lên lớp, mình lo muốn chết. Đồng Đồng. chỗ nào khó chịu thế?”, liếc một cái, thấy Vĩnh Kỳ mặt đen thui đang đứng trong phòng, hắn liền hạ giọng hỏi: “Có phải Vĩnh Kỳ đã làm gì cậu không?”.
“Không có!” Mặt tôi chợt nóng ran, giọng cũng tự nhiên cao hơn bình thường.
Vĩnh Kỳ tiến lại gần, đứng chắn trước mặt Đàm Diệu Ngôn, thì thầm vào tai tôi: “Đồng Đồng, anh đói rồi”.
Đang bực mình lại có người đến trêu ngươi. Tôi thét vào mặt hắn: “Đói thì tự đi mua cơm, tôi không phải bảo mẫu của anh”.
Vĩnh Kỳ sững người nhìn tôi, liếc thấy dáng vẻ hí hửng của Đàm Diệu Ngôn, vẻ mặt lập tức khôi phục trạng thái thường ngày, nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy để anh đi mua cơm cho em, em muốn ăn gì?”.
Hừ, anh mà lại tốt bụng vậy sao? Tôi quan sát Vĩnh Kỳ, trong bụng đắn đo không biết có nên lợi dụng cơ hội hành hạ hắn một phen không?
“Đồng Đồng thích ăn bánh trứng chưng thịt”. Đàm Diệu Ngôn chớp chớp mắt, rút ra một hộp cơm từ sau lưng chìa ra trước mặt tôi: “Không muốn cậu đang ốm lại phải đến căng tin chen lấn mua cơm nên tiện thể mình mua dùm cậu rồi”.
Hắn mở nắp hộp, mùi của trứng và thịt xộc thẳng vào mũi làm bụng tôi sôi lên ùng ục.
Vì mấy hành động kỳ quái của Vĩnh Kỳ mà đến giờ tôi còn chưa được ăn sáng.
“Hì hì, thế này thật ngại quá”. Tôi đưa tay đón lấy.
“Khụ khụ…” Tiếng ồn phát ra từ gương mặt nhăn nhó của Vĩnh Kỳ.
Tôi chần chừ một chút, quay lại nhìn hắn. Vĩnh Kỳ trừng mắt lườm Đàm Diệu Ngôn một cái, sau đó trưng bộ mặt đáng thương hỏi tôi: “Đồng Đồng, thế anh thì sao? Hay chúng mình đi ăn McDonald nhé?”.
“Vĩnh Kỳ, cậu đừng có bắt nạt Đồng Đồng quá thế”. Đàm Diệu Ngôn chau mày: “Tại sao Đồng Đồng phải chiều theo ý cậu? Rõ ràng cậu mới là anh cơ mà?”.
Câu nói này chạm đúng nỗi lòng tôi, mặc dù không thích Đàm Diệu Ngôn nhưng tôi vẫn gật đầu trong vô thức, còn mỉm cười với hắn.
Nụ cười ấy lập tức làm Vĩnh Kỳ tức đến đỏ mặt tía tai, tiến lên một bước, chen vào giữa tôi và Đàm Diệu Ngôn.
“Đồng Đồng, anh muốn đi ăn McDonald”.
“Đi một mình đi”.
“Không, chúng ta cùng đi”. Hắn túm tay áo tôi, làm như hắn là một đứa con nít ba tuổi không bằng.
Lúc này hộp cơm của Đàm Diệu Ngôn đã nằm gọn trên tay tôi: “Tôi ăn bánh trứng chưng thịt, anh đi ăn McDonald”.
“Không được!” Mềm mỏng không xong, Vĩnh Kỳ tức mình hét lên, suýt nữa làm tôi đánh rơi hộp cơm.
Tôi lùi về sau hai bước, nhìn hắn cảnh cáo: “Vĩnh Kỳ, anh đừng có lên cơn. Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh một lần không có nghĩa sẽ nhịn anh thêm lần nữa”.
Đàm Diệu Ngôn đứng bên cạnh, hết nhìn Vĩnh Kỳ lại nhìn tôi, khẽ nhấc chân, hình như định thừa cơ chui vào phòng cứu người.
Vĩnh Kỳ lập tức nhận ra ý đồ của Đàm Diệu Ngôn, quay lại đe dọa: “Tao cảnh cáo mày, cấm bước vào phòng tao, nếu không tao sẽ ném mày từ ban công xuống đấy”.
“Hà Vĩnh Kỳ, thái độ của anh kiểu gì thế? Có ai hù dọa bạn học như anh không?”, tôi cũng hét lên với hắn.
Đàm Diệu Ngôn được tôi bênh liền nở nụ cười đắc ý, quay sang làm mặt hề với Vĩnh Kỳ.
Đang lúc cãi nhau nảy lửa thì một âm thanh rụt rè xen vào…
“Xin hỏi, có phải Lương Thiếu Đồng ở phòng này không?”
Ba người chúng tôi nhất loạt quay người về phía hành lang.
Đới Xuân Triều mặt đỏ như gấc đang lúng túng đứng đó, nhìn thấy tôi liền lộ vẻ an tâm, lập tức cúi đầu nói: “Đồng Đồng, nghe nói cậu bị ốm. Mình… mình định…”. Dưới ánh mắt chằm chằm của Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, cô nàng ngập ngừng bước từng bước lại gần, chìa hộp cơm nóng hổi ra: “Cơm trưa của cậu… đây…”.
Tôi đón lây, mở nắp, mùi hương thơm nức xông lên mũi.
“Bánh trứng chưng thịt, đúng món mình thích ăn nhất”. Tôi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng:
“Cảm ơn cậu”.
“Không cần khách sáo”, Đới Xuân Triều xấu hổ lắc đầu lia lịa.
“Lần đầu tiên cậu đến ký túc xá nam phải không? Thực ra chỗ này vẫn thường xuyên có nữ sinh ra vào, cậu không cần ngại”. Tôi lườm Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, đừng có nhìn người ta như thế”. Vk hừ một tiếng, dường như khó khăn lắm mới kiềm chế được cơn giận, quay đầu ra cửa sổ trừng mắt lườm những đám mây vô tội.
Đàm Diệu Ngôn nhìn Đới Xuân Triều bằng con mắt kỳ lạ, sau đó cũng chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
“Vậy thì… mình về đây”. Đới Xuân Triều đi được hai bước, quay lại hỏi tôi “Chiều cậu có đến lớp không?”.
“Có, mình ổn rồi”.
Cô ấy gật đầu, yên tâm rời đi.
Đới Xuân Triều vừa đi khỏi, Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn đồng thời quay đầu lại, bất ngờ chạm mắt nhau.
“Hừ!”
“Hừ!”
Bầu không khí vừa ôn hòa được một chút lại bắt đầu căng thẳng.
Tôi quả thực không chịu nổi cuộc chiến không hồi kết của họ, đành phải lên tiếng hòa giải: “Thôi, bây giờ có hai phần cơm, Vĩnh Kỳ không cần ăn McDonald nữa”. Tôi vẫy tay tiễn anh chàng luôn khiến Vĩnh Kỳ điên tiết – Đàm Diệu Ngôn: “Cảm ơn phần cơm của cậu, thôi cậu về đi”.
Đàm Diệu Ngôn không ngờ tôi lại đuổi khách, sững người nhìn tôi vài giây rồi mới mỉm cười:
“Mình đi rồi, chẳng phải là để cậu lại với một tên dê xồm sao?”.
Trêu tức tôi à?
Tôi hừ một tiếng: “Cậu cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.
“Mau biến đi, Đồng Đồng bảo mày biến kìa”. Tâm trạng Vĩnh Kỳ tốt lên trông thấy, cười đểu nhìn Đàm Diệu Ngôn.
“Được thôi, mình đi đây”. Đàm Diệu Ngôn gật đầu, cười phóng khoáng: “Đồng Đồng, lúc kêu cứu nhớ lớn giọng một chút, mình ở tầng dưới sẽ nghe thấy”.
“Còn lâu đây mới phải kêu cứu”. Tôi đóng cửa, tự lẩm bẩm một mình, quay sang nói với Vĩnh Kỳ:
“Anh đi rửa tay, ra ăn cơm”.
“Em rửa trước đi”.
Tôi lườm hắn: “Có rửa tay mà cũng phải đùn đẩy”. Mặc kệ hắn, tôi đi vào nhà tắm.
Lúc bước ra đã nhìn thấy Vĩnh Kỳ đang ôm một hộp cơm, cắm đầu ăn như thể chết đói đến nơi.
“Chậc chậc, trông như ma đói đầu thai ấy. Thường ngày tôi bỏ đói anh à?”, tôi lắc đầu chán nản, ngồi xuống cầm hộp cơm còn lại lên.
Cái quỷ gì thế này? Bên trong trống rỗng, chỉ còn sót lại mấy hạt cơm.
Tôi nghiến răng, ngẩng đầu hỏi Vĩnh Kỳ: “Một mình anh ăn hai hộp cơm?”.
Vừa lúc Vĩnh Kỳ nuốt xong miếng cuối cùng, đặt hộp cơm xuống bàn, gật đầu thú nhận: “Ừ, ăn hết rồi”. Hắn lấy tay xoa cái bụng no căng.
“Anh không sợ bội thực mà chết sao?”, tôi hét lên,
Lúc bụng trống không, đói run người, tiếng hét thường to hơn mọi khi.
Không ngờ hắn dám thản nhiên hỏi lại tôi: “Đồng Đồng, em đói à?”.
“Hỏi thừa!”, tôi đau đớn nhìn hai hộp cơm trống không. Rõ ràng là người ta cho tôi cơ mà.
“Vậy chúng ta đi ăn McDonald đi”.
Tôi nghiến răng: “Anh vẫn nuốt được nữa?”.
“Không phải em đói sao?” Vĩnh Kỳ vừa xoa bụng vừa dựa sát lại gần tôi: “Anh đi cùng em. Đồng Đồng, anh không muốn em ăn thức ăn của bọn họ”.
Điên người. Không biết hắn suy nghĩ cái kiểu gì nữa?
Tôi thô lỗ hỏi: “Vì cái lý do bé như con kiến này mà anh cố sống cố chết nuốt gọn hai hộp cơm trong chưa đầy hai phút à?”.
“Sao lại là lý do bé như con kiến?” Vĩnh Kỳ nhìn tôi ngạc nhiên: “Nghĩ lại việc đồ ăn của bọn họ lưu lại trong bụng em tận mất tiếng đồng hồ, anh sẽ mất ngủ mấy đêm mất”.
Tôi bất giác rùng mình, khát vọng độc chiếm của hắn thật đáng sợ.
Vĩnh Kỳ vui vẻ nắm tay tôi: “Đồng Đồng, anh biết em đói rồi, đi ăn McDonald nhé”.
Tôi lườm hăn, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Vĩnh Kỳ…”, tôi nhìn hắn, ra chiêu: “Anh không muốn tôi ăn đồ người khác tặng đúng không?”.
“Đúng!”, hắn gật đầu cái rụp.
“Vậy thì chúng ta giao hẹn thế này đi. Tôi sẽ không ăn đồ của người khác, nhưng bấ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
319/5398