Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
Chúc các bạn đọc truyện online vui vẻ!
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: JoonBiKaNa
Tên truyện: Cô Dâu Thất Lạc
Thể loại: Tiểu thuyết, Truyện Tình Cảm
Chap 1:
*Nhà hàng Paravel:
Một đám cưới linh đình, hoành tráng đang diễn ra ngay tại đây. Hai trong ba tập đoàn kinh tế lớn nhất cả nước kết thông gia với nhau. Mọi thứ trong hội trường tiệc cưới đều được trang trí vô cùng tỉ mỉ và lộng lẫy. Nguyễn Hải Thanh – cậu ấm của tập đoàn kinh tế Nguyễn Đan là 1 trong hai nhân vật chính của ngày trọng đại này – đang bước chậm rãi về phía phòng nghỉ của cô dâu.
*Tiểu sử Nguyễn Hải Thanh : Con 1 của tập đoàn Kinh tế Nguyễn Đan, 20t. Với vẻ ngoài điển trai lãng tử ai cũng nghĩ anh đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng thật ra anh chỉ yêu có 1 người, cũng là mối tình đầu. (ai cũng pjk hết ha :D)
-Hạ Quyên!
-Vâng?
*Tiểu sử Hoàng Hạ Quyên: Thứ nữ nhà họ Hoàng – tập đoàn kinh tế lớn đứng thứ 2 trong nước, 18 tuổi. Cô và Hải Thanh chơi với nhau từ nhỏ, họ bắt đầu quen nhau vào năm cô học lớp 11 (Hải Thanh sinh viên năm 1). 2 bên gia đình cũng là bạn thân của nhau nên đồng ý cho cô và Hải Thanh kết hôn khi đủ tuổi.
Hạ Quyên mỉm cười quay lại. Cô thật xinh đẹp trong chiếc áo cưới được thiết kế đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo. Hải Thanh bước đến gần Hạ Quyên, đưa tay ôm nhẹ cô từ đằng sau.
-Vợ à, hôm nay em đẹp quá!
-Hì, cảm ơn anh, em lúc nào mà chẳng đẹp. – Quyên hất mặt lên cười.
-Tự tin quá đấy cô nương.
Hải Thanh cốc nhẹ vào đầu Hạ Quyên rồi cúi xuống đặt 1 nụ hôn vào má cô. Quyên mỉm cười hạnh phúc. Hôm nay là ngày trọng đại và hạnh phúc nhất cuộc đời cô, được kết hôn và chung sống lâu dài với người mình yêu thì ai mà ko hạnh phúc chứ.
-Anh ra ngoài chuẩn bị trước, cũng sắp đến giờ rồi, em ngồi nghỉ thêm xíu nữa rồi ra nhé bé yêu!
-Ừ, em biết rồi mà, anh đi đi.
Hải Thanh hôn lên trán Hạ Quyên rồi đi ra ngoài. Mặt Hạ Quyên ửng hồng lên. Cô tủm tỉm cười tinh nghịch.
“Cộc…cộc…”
Tiếng gõ cửa vang lên làm Hạ Quyên giật mình, thoát ra ngay khỏi cái không gian màu hồng tươi đẹp.
-Ai thế?
Cô lên tiếng hỏi, nhưng không có tiếng trả lời. Nhẹ kéo chiếc váy cưới lên cho dễ bước đi, Quyên tiến về phía cánh cửa.
-Ai thế? Mẹ à?
Quyên vừa hỏi vừa mở cửa ra. 1 bóng đen lao đến bịt miệng cô lại bằng 1 chiếc khăn tẩm thuốc mê. Cô bất ngờ, trừng mắt nhìn kẻ lạ mặt, dùng tay huých mạnh vào bụng hắn, miệng thì “tiếp chiêu” cho tay, cắn 1 phát. Hắn rít lên đau đớn, buông Hạ Quyên ra, ôm lấy bụng và cánh tay mà lẩm bẩm:
-Khốn kiếp!
Từ sau lưng Hạ Quyên xuất hiện thêm 1 tên nữa, cô lại bị chụp thuốc mê. Liều thuốc lần này có vẻ mạnh hơn nên Quyên không thể phản kháng mà từ từ gục xuống. Trong 1 góc khuất, 3 tên to con và 1 cô gái đi ra. Ả ta nhìn Quyên nằm dưới sàn mà cười khẩy rồi ra lệnh:
-Bỏ nó vào bao, đem vứt xuống biển!
-Tuân lệnh thưa tiểu thư!
Năm tên thuộc hạ trả lời đồng thanh rồi lấy ra 1 cái bao lớn. Chúng khiêng Hạ Quyên vào bao rồi kéo đi.
Một nụ cười gian xảo lại nở trên môi kẻ chủ mưu. Sau khi bọn kia đi mất, ả quay bước đi về phía phòng hội trường đám cưới……………..
Trên 1 đỉnh núi cao, hình bóng 5 người đàn ông quẳng 1 chiếc bao vải xuống biển trong bức màn đêm u tối. Xong việc chúng bỏ đi. Chiếc bao vải kia bị biển ôm vào lòng. Biển nổi sóng dữ dội, quật mạnh vào vách núi mà 5 người đàn ông kia đã đứng, như đang gào thét lên 1 cách giận dữ không thể nào kìm được.
-Sao lâu quá vậy? – 1 vị khách lên tiếng.
-Ừ! Bảo sẽ hành lễ lúc 19 giờ, trễ 30 phút rồi, cô dâu đâu!? – 1 vị khách khác vén tay áo lên xem đồng hồ.
Từ bên ngoài, trợ lý của chủ tịch Hoàng hốt hoảng chạy vào, nói nhỏ với ông cái gì đó. Ko ai biết là gì, chỉ biết khi nghe xong là ông tái mặt đi nhanh ra khỏi hội trường. Hải Thanh chạy vụt xuống kéo tay người trợ lý lại, gặng hỏi. Sau 1 hồi phân vân, người đó đã nói cho anh biết tin dữ.
Hải Thanh đứng chết lặng, bàng hoàng ko nói nên lời. Tin ấy như sét đánh ngang tai anh. Tại sao chứ? Chẳng phải lúc nãy anh với Hạ Quyên còn cười đùa với nhau sao? Tự nhiên đùng 1 cái, cô mất tích. Ông trời đang chơi trò gì thế?
Bà Ngọc Lam – mẹ của Hạ Quyên nghe tin con gái mất tích đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhà họ Hoàng – Nguyễn huy động toàn bộ lực lượng vệ sĩ để tìm kiếm cô con gái tài sắc. Chủ tịch Nguyễn Đan với khuôn mặt thất thần bước lên bục, cầm chiếc micro lên rồi khe khẽ nói:
-Thành thật xin lỗi quý vị! Lễ cưới ngày hôm nay đành phải hoãn lại, vì con dâu của tôi– Hoàng Hạ Quyên đã bị mất tích,. Cám ơn mọi người đã dành thời gian để đến đây, xin cảm ơn và mong thứ lỗi!
Đám đông bên dưới nhốn nhào cả lên, Hải Thanh bước nhanh như chạy ra khỏi phòng, bỏ lại hết tất cả những tiếng gọi ở đằng sau. Anh mặc kệ hết, mọi thứ trong mắt anh bây giờ trống rỗng, nhưng đầu óc lại nghĩ về người con gái anh yêu. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời anh và Hạ Quyên mà, sao ông trời lại lật ngửa ván cờ lên để Hạ Quyên biến mất chứ!?
*Phòng nghỉ của cô dâu:
-Thưa chủ tịch Hoàng, chủ tịch Nguyễn, chúng tôi tìm được cái này!
Đội trưởng Đội Giám định hiện trường giơ chiếc túi ni lông có đựng 2 chiếc khăn tẩm thuốc mê lên cho 2 ông chủ tịch xem. Ông Nguyễn Đan giọng run run hỏi:
-Đây là…..
-Theo xác minh có dấu son môi trên 2 chiếc khăn, chúng tôi nghĩ cô nhà đã bị chụp thuốc mê! – Ông thanh tra tuổi trung niên bước lại gần tiếp lời.
-Còn….còn manh mối gì khác ko? – Đến lượt ông Hoàng nói.
-Vẫn chưa có gì mới. Nhưng mong gia đình hãy yên tâm, có gì mới thì chúng tôi sẽ báo với mọi người ngay.
-Được rồi, chúng tôi trông cậy vào các anh, bằng mọi giá phải tìm được con gái của tôi!
-Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thưa ông!
Hải Thanh đứng nghe mà lòng như lửa đốt. Anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, giận dữ tột độ:
-Hạ Quyên, nếu tìm được kẻ đã *** hại em, anh sẽ giết hắn! Và dù em có ở bất cứ đâu trên trái đất này, anh cũng sẽ tìm được em!!!
Đã 3 ngày trôi qua mà vẫn không có tung tích gì về Hạ Quyên. Cảnh sát chẳng tìm thêm được gì ngoài 2 cái khăn tẩm thuốc mê kia và 1 đôi giày trắng ở cửa thoát hiểm của nhà hàng. Chính họ cũng đang đau đầu với những vụ trộm của tên trộm khét tiếng tài hoa có biệt danh “Anvil”, được ghép giữa 2 chữ Angel và Devil. Angel ý chỉ hắn có tướng tá và ngoại hình đẹp trai (ko ai thấy rõ, hắn đội nón che nửa khuôn mặt). Tên trộm này còn rất trẻ, chỉ tầm khoảng 19, 20 tuổi, đặc biệt hắn luôn nhằm vào nhà những triệu phú, doanh nhân thành đạt, tiền của nhiều hơn người. Devil chỉ những ngón đòn chống trả lại cảnh sát khi bị phát hiện của hắn vô cùng tàn nhẫn. Ngoài những điều ấy, ko ai biết thêm gì.
Ánh hoàng hôn dần dần trở về với biển. Một tên con trai đang tung tăng nhún nhảy thích thú trên bờ biển, mặt ngước lên trời nhìn những đám mây hồng xinh xinh, trên lưng vác 1 túi đồ lỉnh kỉnh, ngân nga hát:
-Ta là 1 tên trộm…..ô ố ồ……giỏi nhất trên đời này……là lá la…… cảnh sát mà bắt ta, ta chấp 10 thằng luôn……hờ hơ hớ……… (may mà biển ko có người =.=” nếu ko sẽ bị lây bệnh mất :)))
Đang “hờ hơ hớ” vút cao thật cao thì hắn vấp phải 1 cái gì đó, lộn vòng cực đẹp :)) (lo nhìn trời mờk, cho chừa cái tật……)
-Á!
-Oạch!
-Keng!
-Thằng nào con nào chơi đểu với ông thế hả? - Hắn xoa xoa đầu, lưng và cái mông đang ê ẩm mà hét lên. Đứng dậy phủi sạch cát trên cơ thể mình, hắn nhìn xuống cái-thứ-tội-đồ kia.
-Hửm? 1 cái bao? Chắc thằng trộm nào đó đánh rơi đây mà. Nhưng sao thằng trộm này ngu thế nhỉ? Có việc trộm, gom, vác bao và chạy thôi mà cũng rớt cho được. Mà cái bao lớn phết, chẹp….chẹp….thằng này ngu kinh! (ÔI, đầu chỉ chứa được có chữ “trộm” thuj >_
Hắn tò mò lại gần, dùng chân đá đá vào cái bao 0.
-À há, chắc có giá trị lắm đây. Cám ơn mày nha thằng trộm ngu làm rớt cái này!
Hắn hớn hở ngồi xuống và rút sợi dây cột cái bao ra.
Một thoáng tò mò…….
Một thoáng vui vẻ…….
Một thoáng ngạc nhiên…….
Một thoáng sững sờ…….
Một thoáng bàng hoàng…….
-AAAAAAA! MÁ ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tên trộm hét toáng lên rầm trời, quay đầu chạy nhanh về phía túi đồ của mình, ôm lấy nó che mặt, run rẩy y chang 1 đứa con nít vừa gặp ma.
Từ trong cái bao đó ló ra 1 mái tóc dài và những ngón tay. Sau 1 hồi sợ sệt, hắn nuốt nước bọt từ từ lết lại gần, lòng nhân từ với người gặp nạn của hắn lại nổi lên. Đặt túi đồ của mình sang 1 bên, hắn “lại” dùng chân của mình đá đá vào cái bao. Thấy ko có gì gọi là “khả nghi”, tên trộm 1 mắt nhắm, 1 mắt he hé, tay run run nhẹ nhàng kéo miệng bao ra, lẩm bẩm lắp bắp:
-Trời ơi….mong…người phù hộ….cho con….. Mong đây…là..là…người….chứ ko phải mấy….con zom…zombie hôm qua con…con mới xem trên…TV hôm qua.….. Con chưa muốn chết đâu, con còn yêu đời lắm…..Con…còn…còn muốn….đi trộm nữa…..con… chưa…chưa….trộm đã…mà……:((…………… (tất nhiên là người rồi, khổ thế ko pjk)
Cái-thứ-trong-bao dần dần hiện ra. Vầng trán, đôi mắt, cái mũi, làn môi….hiện rõ nét hơn. Và khuôn mặt ấy đã làm cho tên trộm ấy phải đơ người.
Sau vài phút để “níu kéo” hồn về, hắn thở dài, tay chống cằm, tỏ vẻ tiếc nuối:
-Her, tội nghiệp ghê! Đẹp mà yểu, uổng quá!
Miệng nói thế thôi chứ sau 1 hồi suy ngẫm (nói cho nó văn chương thế thôi chứ hắn đang nhìn người ta ko muốn rời mờk :)) ) liền kiểm tra xem cô gái có còn thở hay ko.
-Ồ, còn sống à? May đấy. Ê nhỏ kia, dậy coi!
Hắn vỗ mặt cô gái nhè nhẹ 0.
-Hay là đem đến bệnh viện nhỉ? Mà ko được, thế là chết vì ngu. Đâu có thằng nào đi ăn trộm để bị truy nã rồi chường mặt cho thiên hạ thấy đâu, giờ làm sao đây?
Tên trộm cứ ngồi đó mà lẩm bẩm tự kỉ. Hắn lôi cô gái ra khỏi cái bao, toàn thân là màu trắng của chiếc áo cưới ướt sũng. Tên trộm tiếp tục “tự kỉ”:
-Ồ! 1 cô dâu? Điệu này mình nghĩ chắc lễ cưới đang đến lúc cao trào thì con bồ khác của thằng chồng đến phá đám, em này ức quá xử em kia, 2 em đánh qua tát lại. Em bồ thấy mình yếu thế nên ngộ sát em này rồi quăng xuống biển phi tang đây mà. Tội lỗi….tội lỗi quá!….chậc…..chậc….
Hắn chậc lưỡi, chép miệng, rồi còn tưởng tượng thêm đủ thứ sự việc khác nữa. Nào là em này bị thằng chồng bỏ rơi, hận đời nên tự tử, hay chán chồng mà bị bố mẹ ép hôn. Có ý nghĩ còn có “độ điên maximum” hơn là hắn nghĩ cô buồn tình, mua đại 1 bộ áo cô dâu về mặc chơi rồi ra biển phá, bị giang hồ, cướp đuổi……v…v……
-Ê, dậy coi!
Tên trộm kéo cô gái ấy ngồi dậy, nắm lấy 2 vai cô mà lay mạnh. 1 lúc sau thì cô bỗng ộc nước ra, ho sặc sụa, mắt hé mở…..
-Aha, tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Mình đúng là thiên tài!!!!! =))
Hắn tự vỗ tay tán thưởng chính mình mà quên mất rằng tay mình đang giữ…….1 con người. Cô gái vừa mới được đỡ dậy chưa đầy 1 phút lại tiếp tục nằm sõng xoài ra cát.
-Chết! Quên mất! Này nhỏ gì đó ơi, tỉnh dậy đi!
Im thin thít……
-Hừm! May cho cô là gặp phải tôi đó nha, gặp người khác có mà nó thịt, có khi còn đem bán luôn đấy. – Tên đó lại chống cằm lẩm bẩm. Ít phút sau hắn quay lại túi đồ của mình và đeo nó vào cổ, rồi bước lại chỗ người con gái xinh đẹp đang nằm và kéo cô lên vai mình. Mặt trời đã dần khuất xuống biển tạo nên 1 khung cảnh vô cùng nên thơ về 1 người con trai đang cõng người con gái (thêm cái túi zô ziên trên cổ nữa =)) ).
*Sân bay Ditan:
“Máy bay sắp hạ cánh, yêu cầu quý khách kiểm tra lại hành lí thật kĩ trước khi bước xuống máy bay. Xin cảm ơn!”
1 chàng trai có mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng với đôi môi đỏ hồng như con gái, nhưng toàn thân lại toát ra 1 vẻ lạnh lùng ko tả đi ra khỏi sân bay. Cậu dừng lại khi thấy 1 người đàn ông khoảng 50 tuổi bước đến gần cậu, khẽ khàng nói:
-Mừng cậu chủ đã về! Cậu đi đường có mệt không?
-Chào ông, tôi không sao. Ba mẹ tôi thế nào? Có khỏe ko? Còn chị tôi? Sao lại bị mất tích?
-Thưa……….ông bà chủ vẫn khỏe, còn việc cô chủ mất tích thì chính tôi cũng ko rõ thưa cậu! Mời cậu chủ lên xe để về nhà chính!
Ko đáp lại, người con trai đó bước lên chiếc Rolls Royce bóng loáng. Khi chủ nhân đã yên vị, nó cũng từ từ lăn bánh.
*Tiểu sử Hoàng Nhật Anh: Em trai song sinh của Hạ Quyên. Ra nước ngoài sống với bác từ năm lên lớp 10.
Khuất nhỏ sau những núi đá cao chênh vênh, 1 căn nhà nhỏ nhắn xinh xinh được cả 1 vườn hoa giấy bao trùm trông ngôi nhà càng thêm tươi đẹp, rực rỡ. Nhưng nó càng rực rỡ bao nhiêu thì chủ nhân của nó ở trong nhà càng rối rắm bấy nhiêu. (có vẻ ko liên quan nhỉ?)
-Trời ơi!!!! Giờ phải làm sao bây giờ? Sao số tôi nó đen thế này!????
*Đặng Thanh Nguyên: 1 tên trộm tài hoa nhưngđôilúcrấtlàngungơ:Tàihoa:40
Tình trạng: Truyện Full
Tác giả: JoonBiKaNa
Tên truyện: Cô Dâu Thất Lạc
Thể loại: Tiểu thuyết, Truyện Tình Cảm
Đọc tiểu thuyết online hay
Chap 1:
*Nhà hàng Paravel:
Một đám cưới linh đình, hoành tráng đang diễn ra ngay tại đây. Hai trong ba tập đoàn kinh tế lớn nhất cả nước kết thông gia với nhau. Mọi thứ trong hội trường tiệc cưới đều được trang trí vô cùng tỉ mỉ và lộng lẫy. Nguyễn Hải Thanh – cậu ấm của tập đoàn kinh tế Nguyễn Đan là 1 trong hai nhân vật chính của ngày trọng đại này – đang bước chậm rãi về phía phòng nghỉ của cô dâu.
*Tiểu sử Nguyễn Hải Thanh : Con 1 của tập đoàn Kinh tế Nguyễn Đan, 20t. Với vẻ ngoài điển trai lãng tử ai cũng nghĩ anh đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng thật ra anh chỉ yêu có 1 người, cũng là mối tình đầu. (ai cũng pjk hết ha :D)
-Hạ Quyên!
-Vâng?
*Tiểu sử Hoàng Hạ Quyên: Thứ nữ nhà họ Hoàng – tập đoàn kinh tế lớn đứng thứ 2 trong nước, 18 tuổi. Cô và Hải Thanh chơi với nhau từ nhỏ, họ bắt đầu quen nhau vào năm cô học lớp 11 (Hải Thanh sinh viên năm 1). 2 bên gia đình cũng là bạn thân của nhau nên đồng ý cho cô và Hải Thanh kết hôn khi đủ tuổi.
Hạ Quyên mỉm cười quay lại. Cô thật xinh đẹp trong chiếc áo cưới được thiết kế đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo. Hải Thanh bước đến gần Hạ Quyên, đưa tay ôm nhẹ cô từ đằng sau.
-Vợ à, hôm nay em đẹp quá!
-Hì, cảm ơn anh, em lúc nào mà chẳng đẹp. – Quyên hất mặt lên cười.
-Tự tin quá đấy cô nương.
Hải Thanh cốc nhẹ vào đầu Hạ Quyên rồi cúi xuống đặt 1 nụ hôn vào má cô. Quyên mỉm cười hạnh phúc. Hôm nay là ngày trọng đại và hạnh phúc nhất cuộc đời cô, được kết hôn và chung sống lâu dài với người mình yêu thì ai mà ko hạnh phúc chứ.
-Anh ra ngoài chuẩn bị trước, cũng sắp đến giờ rồi, em ngồi nghỉ thêm xíu nữa rồi ra nhé bé yêu!
-Ừ, em biết rồi mà, anh đi đi.
Hải Thanh hôn lên trán Hạ Quyên rồi đi ra ngoài. Mặt Hạ Quyên ửng hồng lên. Cô tủm tỉm cười tinh nghịch.
“Cộc…cộc…”
Tiếng gõ cửa vang lên làm Hạ Quyên giật mình, thoát ra ngay khỏi cái không gian màu hồng tươi đẹp.
-Ai thế?
Cô lên tiếng hỏi, nhưng không có tiếng trả lời. Nhẹ kéo chiếc váy cưới lên cho dễ bước đi, Quyên tiến về phía cánh cửa.
-Ai thế? Mẹ à?
Quyên vừa hỏi vừa mở cửa ra. 1 bóng đen lao đến bịt miệng cô lại bằng 1 chiếc khăn tẩm thuốc mê. Cô bất ngờ, trừng mắt nhìn kẻ lạ mặt, dùng tay huých mạnh vào bụng hắn, miệng thì “tiếp chiêu” cho tay, cắn 1 phát. Hắn rít lên đau đớn, buông Hạ Quyên ra, ôm lấy bụng và cánh tay mà lẩm bẩm:
-Khốn kiếp!
Từ sau lưng Hạ Quyên xuất hiện thêm 1 tên nữa, cô lại bị chụp thuốc mê. Liều thuốc lần này có vẻ mạnh hơn nên Quyên không thể phản kháng mà từ từ gục xuống. Trong 1 góc khuất, 3 tên to con và 1 cô gái đi ra. Ả ta nhìn Quyên nằm dưới sàn mà cười khẩy rồi ra lệnh:
-Bỏ nó vào bao, đem vứt xuống biển!
-Tuân lệnh thưa tiểu thư!
Năm tên thuộc hạ trả lời đồng thanh rồi lấy ra 1 cái bao lớn. Chúng khiêng Hạ Quyên vào bao rồi kéo đi.
Một nụ cười gian xảo lại nở trên môi kẻ chủ mưu. Sau khi bọn kia đi mất, ả quay bước đi về phía phòng hội trường đám cưới……………..
Trên 1 đỉnh núi cao, hình bóng 5 người đàn ông quẳng 1 chiếc bao vải xuống biển trong bức màn đêm u tối. Xong việc chúng bỏ đi. Chiếc bao vải kia bị biển ôm vào lòng. Biển nổi sóng dữ dội, quật mạnh vào vách núi mà 5 người đàn ông kia đã đứng, như đang gào thét lên 1 cách giận dữ không thể nào kìm được.
-Sao lâu quá vậy? – 1 vị khách lên tiếng.
-Ừ! Bảo sẽ hành lễ lúc 19 giờ, trễ 30 phút rồi, cô dâu đâu!? – 1 vị khách khác vén tay áo lên xem đồng hồ.
Từ bên ngoài, trợ lý của chủ tịch Hoàng hốt hoảng chạy vào, nói nhỏ với ông cái gì đó. Ko ai biết là gì, chỉ biết khi nghe xong là ông tái mặt đi nhanh ra khỏi hội trường. Hải Thanh chạy vụt xuống kéo tay người trợ lý lại, gặng hỏi. Sau 1 hồi phân vân, người đó đã nói cho anh biết tin dữ.
Hải Thanh đứng chết lặng, bàng hoàng ko nói nên lời. Tin ấy như sét đánh ngang tai anh. Tại sao chứ? Chẳng phải lúc nãy anh với Hạ Quyên còn cười đùa với nhau sao? Tự nhiên đùng 1 cái, cô mất tích. Ông trời đang chơi trò gì thế?
Bà Ngọc Lam – mẹ của Hạ Quyên nghe tin con gái mất tích đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhà họ Hoàng – Nguyễn huy động toàn bộ lực lượng vệ sĩ để tìm kiếm cô con gái tài sắc. Chủ tịch Nguyễn Đan với khuôn mặt thất thần bước lên bục, cầm chiếc micro lên rồi khe khẽ nói:
-Thành thật xin lỗi quý vị! Lễ cưới ngày hôm nay đành phải hoãn lại, vì con dâu của tôi– Hoàng Hạ Quyên đã bị mất tích,. Cám ơn mọi người đã dành thời gian để đến đây, xin cảm ơn và mong thứ lỗi!
Đám đông bên dưới nhốn nhào cả lên, Hải Thanh bước nhanh như chạy ra khỏi phòng, bỏ lại hết tất cả những tiếng gọi ở đằng sau. Anh mặc kệ hết, mọi thứ trong mắt anh bây giờ trống rỗng, nhưng đầu óc lại nghĩ về người con gái anh yêu. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời anh và Hạ Quyên mà, sao ông trời lại lật ngửa ván cờ lên để Hạ Quyên biến mất chứ!?
*Phòng nghỉ của cô dâu:
-Thưa chủ tịch Hoàng, chủ tịch Nguyễn, chúng tôi tìm được cái này!
Đội trưởng Đội Giám định hiện trường giơ chiếc túi ni lông có đựng 2 chiếc khăn tẩm thuốc mê lên cho 2 ông chủ tịch xem. Ông Nguyễn Đan giọng run run hỏi:
-Đây là…..
-Theo xác minh có dấu son môi trên 2 chiếc khăn, chúng tôi nghĩ cô nhà đã bị chụp thuốc mê! – Ông thanh tra tuổi trung niên bước lại gần tiếp lời.
-Còn….còn manh mối gì khác ko? – Đến lượt ông Hoàng nói.
-Vẫn chưa có gì mới. Nhưng mong gia đình hãy yên tâm, có gì mới thì chúng tôi sẽ báo với mọi người ngay.
-Được rồi, chúng tôi trông cậy vào các anh, bằng mọi giá phải tìm được con gái của tôi!
-Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thưa ông!
Hải Thanh đứng nghe mà lòng như lửa đốt. Anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, giận dữ tột độ:
-Hạ Quyên, nếu tìm được kẻ đã *** hại em, anh sẽ giết hắn! Và dù em có ở bất cứ đâu trên trái đất này, anh cũng sẽ tìm được em!!!
Đã 3 ngày trôi qua mà vẫn không có tung tích gì về Hạ Quyên. Cảnh sát chẳng tìm thêm được gì ngoài 2 cái khăn tẩm thuốc mê kia và 1 đôi giày trắng ở cửa thoát hiểm của nhà hàng. Chính họ cũng đang đau đầu với những vụ trộm của tên trộm khét tiếng tài hoa có biệt danh “Anvil”, được ghép giữa 2 chữ Angel và Devil. Angel ý chỉ hắn có tướng tá và ngoại hình đẹp trai (ko ai thấy rõ, hắn đội nón che nửa khuôn mặt). Tên trộm này còn rất trẻ, chỉ tầm khoảng 19, 20 tuổi, đặc biệt hắn luôn nhằm vào nhà những triệu phú, doanh nhân thành đạt, tiền của nhiều hơn người. Devil chỉ những ngón đòn chống trả lại cảnh sát khi bị phát hiện của hắn vô cùng tàn nhẫn. Ngoài những điều ấy, ko ai biết thêm gì.
Ánh hoàng hôn dần dần trở về với biển. Một tên con trai đang tung tăng nhún nhảy thích thú trên bờ biển, mặt ngước lên trời nhìn những đám mây hồng xinh xinh, trên lưng vác 1 túi đồ lỉnh kỉnh, ngân nga hát:
-Ta là 1 tên trộm…..ô ố ồ……giỏi nhất trên đời này……là lá la…… cảnh sát mà bắt ta, ta chấp 10 thằng luôn……hờ hơ hớ……… (may mà biển ko có người =.=” nếu ko sẽ bị lây bệnh mất :)))
Đang “hờ hơ hớ” vút cao thật cao thì hắn vấp phải 1 cái gì đó, lộn vòng cực đẹp :)) (lo nhìn trời mờk, cho chừa cái tật……)
-Á!
-Oạch!
-Keng!
-Thằng nào con nào chơi đểu với ông thế hả? - Hắn xoa xoa đầu, lưng và cái mông đang ê ẩm mà hét lên. Đứng dậy phủi sạch cát trên cơ thể mình, hắn nhìn xuống cái-thứ-tội-đồ kia.
-Hửm? 1 cái bao? Chắc thằng trộm nào đó đánh rơi đây mà. Nhưng sao thằng trộm này ngu thế nhỉ? Có việc trộm, gom, vác bao và chạy thôi mà cũng rớt cho được. Mà cái bao lớn phết, chẹp….chẹp….thằng này ngu kinh! (ÔI, đầu chỉ chứa được có chữ “trộm” thuj >_
Hắn tò mò lại gần, dùng chân đá đá vào cái bao 0.
-À há, chắc có giá trị lắm đây. Cám ơn mày nha thằng trộm ngu làm rớt cái này!
Hắn hớn hở ngồi xuống và rút sợi dây cột cái bao ra.
Một thoáng tò mò…….
Một thoáng vui vẻ…….
Một thoáng ngạc nhiên…….
Một thoáng sững sờ…….
Một thoáng bàng hoàng…….
-AAAAAAA! MÁ ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tên trộm hét toáng lên rầm trời, quay đầu chạy nhanh về phía túi đồ của mình, ôm lấy nó che mặt, run rẩy y chang 1 đứa con nít vừa gặp ma.
Từ trong cái bao đó ló ra 1 mái tóc dài và những ngón tay. Sau 1 hồi sợ sệt, hắn nuốt nước bọt từ từ lết lại gần, lòng nhân từ với người gặp nạn của hắn lại nổi lên. Đặt túi đồ của mình sang 1 bên, hắn “lại” dùng chân của mình đá đá vào cái bao. Thấy ko có gì gọi là “khả nghi”, tên trộm 1 mắt nhắm, 1 mắt he hé, tay run run nhẹ nhàng kéo miệng bao ra, lẩm bẩm lắp bắp:
-Trời ơi….mong…người phù hộ….cho con….. Mong đây…là..là…người….chứ ko phải mấy….con zom…zombie hôm qua con…con mới xem trên…TV hôm qua.….. Con chưa muốn chết đâu, con còn yêu đời lắm…..Con…còn…còn muốn….đi trộm nữa…..con… chưa…chưa….trộm đã…mà……:((…………… (tất nhiên là người rồi, khổ thế ko pjk)
Cái-thứ-trong-bao dần dần hiện ra. Vầng trán, đôi mắt, cái mũi, làn môi….hiện rõ nét hơn. Và khuôn mặt ấy đã làm cho tên trộm ấy phải đơ người.
Sau vài phút để “níu kéo” hồn về, hắn thở dài, tay chống cằm, tỏ vẻ tiếc nuối:
-Her, tội nghiệp ghê! Đẹp mà yểu, uổng quá!
Miệng nói thế thôi chứ sau 1 hồi suy ngẫm (nói cho nó văn chương thế thôi chứ hắn đang nhìn người ta ko muốn rời mờk :)) ) liền kiểm tra xem cô gái có còn thở hay ko.
-Ồ, còn sống à? May đấy. Ê nhỏ kia, dậy coi!
Hắn vỗ mặt cô gái nhè nhẹ 0.
-Hay là đem đến bệnh viện nhỉ? Mà ko được, thế là chết vì ngu. Đâu có thằng nào đi ăn trộm để bị truy nã rồi chường mặt cho thiên hạ thấy đâu, giờ làm sao đây?
Tên trộm cứ ngồi đó mà lẩm bẩm tự kỉ. Hắn lôi cô gái ra khỏi cái bao, toàn thân là màu trắng của chiếc áo cưới ướt sũng. Tên trộm tiếp tục “tự kỉ”:
-Ồ! 1 cô dâu? Điệu này mình nghĩ chắc lễ cưới đang đến lúc cao trào thì con bồ khác của thằng chồng đến phá đám, em này ức quá xử em kia, 2 em đánh qua tát lại. Em bồ thấy mình yếu thế nên ngộ sát em này rồi quăng xuống biển phi tang đây mà. Tội lỗi….tội lỗi quá!….chậc…..chậc….
Hắn chậc lưỡi, chép miệng, rồi còn tưởng tượng thêm đủ thứ sự việc khác nữa. Nào là em này bị thằng chồng bỏ rơi, hận đời nên tự tử, hay chán chồng mà bị bố mẹ ép hôn. Có ý nghĩ còn có “độ điên maximum” hơn là hắn nghĩ cô buồn tình, mua đại 1 bộ áo cô dâu về mặc chơi rồi ra biển phá, bị giang hồ, cướp đuổi……v…v……
-Ê, dậy coi!
Tên trộm kéo cô gái ấy ngồi dậy, nắm lấy 2 vai cô mà lay mạnh. 1 lúc sau thì cô bỗng ộc nước ra, ho sặc sụa, mắt hé mở…..
-Aha, tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Mình đúng là thiên tài!!!!! =))
Hắn tự vỗ tay tán thưởng chính mình mà quên mất rằng tay mình đang giữ…….1 con người. Cô gái vừa mới được đỡ dậy chưa đầy 1 phút lại tiếp tục nằm sõng xoài ra cát.
-Chết! Quên mất! Này nhỏ gì đó ơi, tỉnh dậy đi!
Im thin thít……
-Hừm! May cho cô là gặp phải tôi đó nha, gặp người khác có mà nó thịt, có khi còn đem bán luôn đấy. – Tên đó lại chống cằm lẩm bẩm. Ít phút sau hắn quay lại túi đồ của mình và đeo nó vào cổ, rồi bước lại chỗ người con gái xinh đẹp đang nằm và kéo cô lên vai mình. Mặt trời đã dần khuất xuống biển tạo nên 1 khung cảnh vô cùng nên thơ về 1 người con trai đang cõng người con gái (thêm cái túi zô ziên trên cổ nữa =)) ).
*Sân bay Ditan:
“Máy bay sắp hạ cánh, yêu cầu quý khách kiểm tra lại hành lí thật kĩ trước khi bước xuống máy bay. Xin cảm ơn!”
1 chàng trai có mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng với đôi môi đỏ hồng như con gái, nhưng toàn thân lại toát ra 1 vẻ lạnh lùng ko tả đi ra khỏi sân bay. Cậu dừng lại khi thấy 1 người đàn ông khoảng 50 tuổi bước đến gần cậu, khẽ khàng nói:
-Mừng cậu chủ đã về! Cậu đi đường có mệt không?
-Chào ông, tôi không sao. Ba mẹ tôi thế nào? Có khỏe ko? Còn chị tôi? Sao lại bị mất tích?
-Thưa……….ông bà chủ vẫn khỏe, còn việc cô chủ mất tích thì chính tôi cũng ko rõ thưa cậu! Mời cậu chủ lên xe để về nhà chính!
Ko đáp lại, người con trai đó bước lên chiếc Rolls Royce bóng loáng. Khi chủ nhân đã yên vị, nó cũng từ từ lăn bánh.
*Tiểu sử Hoàng Nhật Anh: Em trai song sinh của Hạ Quyên. Ra nước ngoài sống với bác từ năm lên lớp 10.
Khuất nhỏ sau những núi đá cao chênh vênh, 1 căn nhà nhỏ nhắn xinh xinh được cả 1 vườn hoa giấy bao trùm trông ngôi nhà càng thêm tươi đẹp, rực rỡ. Nhưng nó càng rực rỡ bao nhiêu thì chủ nhân của nó ở trong nhà càng rối rắm bấy nhiêu. (có vẻ ko liên quan nhỉ?)
-Trời ơi!!!! Giờ phải làm sao bây giờ? Sao số tôi nó đen thế này!????
*Đặng Thanh Nguyên: 1 tên trộm tài hoa nhưngđôilúcrấtlàngungơ:Tàihoa:40
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
215/2013