Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
với biệt danh Anvil. Từng sống tại một cô nhi viện, cũng chính là tên trộm đã cứu nhân vật nữ chính của chúng ta trên biển. Điểm tốt: Lòng nhân từ vô đối. Điểm xấu: hay tự kỉ và nhảy loi choi. 20 tuổi, chuyên đi trộm cướp của nhà giàu triệu 100% những gì cướp được đem cho người có hoàn cảnh khó khăn 80%, mình chiếm 20% (khôn). Có vẻ đẹp “tạp chủng” giữa thánh thiện-đểu giả-gian xảo (nhưng sự thật thì hắn rất đẹp khó ưa thế đấy).
Hắn – Đặng Thanh Nguyên đang gặp 1 tình huống vô cùng khó xử. Toàn bộ thân thể của cô gái mà hắn cứu được đang ướt nhẹp, nếu ko thay đồ thì…..?
-ASH! TRỜI ƠI LÀ TRỜI!!! CON CÓ LÀM GÌ NÊN TỘI ĐÂU!!!!????? (xạo gúm =.=”)
Nguyên ngồi đó mà cứ vò đầu bứt tai, ko than trời thì cũng kêu đất. Cứ thế cho đến khi cô gái trở mình.........
-Ơ….đau….. Đây là đâu?
Cô gái ấy từ từ mở mắt ra, đầu cô đau như búa bổ. Còn Thanh Nguyên đang mở 2 con mắt to hết cỡ nhìn cô.
-AHAHAHAHAHA! Cô tỉnh rồi hả? Trời giúp tôi rồi! – Hắn reo lên vui mừng, chìa ra trước mặt cô 1 bộ đồ của mình nói tỉnh bơ – Giờ thấy thế nào? Dễ chịu hơn chưa? Rồi thì cởi đồ ra cho tôi! (Sặc sữa…..Joon xjủ đây….biến thái :(( )
-Hở? – Cô gái ngước khuôn mặt ngơ ngác lên nhìn Nguyên như sinh vật lạ.
-CỞI ĐỒ RA! – Hắn nhấn mạnh lại.
-Anh….là ai? Sao…..lại….. cởi đồ….?.... Người con gái đưa 1 tay lên xoa trán, nhăn mặt vì đầu cô vẫn còn đau, ánh mắt ngây thơ long lanh nhìn Nguyên hỏi.
Hắn lại gần gạt phắt tay cô gái ra, đặt 1 tay lên trán cô, tay còn lại thì đặt lên đầu cô gái lắc qua, xoay lại, gật lên, cúi xuống (con ng` mà hắn làm như thứ gì ấy).
-Đâu có nóng hay chập mạnh gì đâu ta. Giờ cô cởi đồ ra đi để tôi còn giải quyết nữa chứ! (>.
-Là như thế nào? – Cô gái vẫn ngơ ngác hỏi lại.
Hắn chuẩn bị cáu rồi đấy, chỉ tay về phía cô gái, hỏi:
-Cô là ai?
Cô gái nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, rồi cô chỉ tay lại về phía Nguyên:
-Cô là ai?
Nhìn mặt Thanh Nguyên bây giờ không ai có thể nhịn cười: ngu vô đối, như ko thể nào ngu hơn được nữa ấy. Hắn giậm chân xuống sàn nhà đành đạch, vùng vằng:
-Tôi có phải là con gái đâu mà cô kêu tôi bằng cô thế hả? Cô điên à? Tôi là đàn ông con trai chính hiệu 100% ko pha tạp chưa bóc tem mà!!!!!!!!
Cô gái đứng dậy và bắt chước Nguyên giẫm mạnh xuống sàn nhà. Lúc này Nguyên thật sự “điên” lên, hắn hét lớn:
-TRỜI ƠI! CÔ ĐIÊN HẢ???
-Điên?.....Điên là gì?
Chỉ 1 câu thế thôi mà cũng đủ làm cho hắn như bị sét đánh thẳng xuống người. 1 ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn: “Nhỏ này thiểu năng à?”
-Tôi hỏi lại lần nữa nhé…….. CÔ-TÊN-GÌ?
-Tên? Là gì?!
Cô gái nhìn Nguyên đáp lại 1 cách vô cùng tự nhiên.
“Ko lẽ….mất trí nhớ?”
1 giả thiết thoáng qua trong đầu Thanh Nguyên. Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn người con gái kia, suy nghĩ: “Để tối nay dắt con nhỏ này ra bệnh viện của thằng kia khám thử xem!”
-A….đau đầu quá!......
Cô gái lạ bỗng ôm lấy đầu mà khuỵu xuống……rên khe khẽ.
-Này, bị sao thế?
Nguyên đưa tay ra đỡ lấy cô gái, cô đã ngất xỉu. Hắn bế cô nằm lên chiếc ghế sofa thật nhẹ nhàng. Đi về phòng lấy 1 ít tiền rồi đi ra ngoài, khóa cửa nhà lại thật cẩn thận. Trước khi đi, Nguyên còn chu đáo lấy 1 ly nước ấm đặt lên bàn…………
~oOo~
Từng đợt sóng biển đánh nhẹ vào bờ, cứ rì rào rì rào làm 1 cô gái ở trong ngôi nhà nhỏ nhắn gần đó (cách ly hoàn toàn với nhà của cư dân khác) phải thức giấc. Cô từ từ ngồi dậy, vươn vai vẻ vô cùng mỏi mệt. Cô quay qua quay lại xem mình ở đâu thì thấy trên bàn có 1 ly nước. Ngồi ngơ ngẩn nhìn ly nước 1 lúc, cô gái ấy cũng cầm cái ly lên và uống 1 cách từ tốn.
-Ưm…..sao vẫn đau đầu quá….?
Đưa tay lên xoa xoa đầu, cô cảm thấy sao mọi thứ cứ như biến mất, hoàn toàn trống rỗng. Chiếc đồng hồ bằng bạc treo trên tường cứ kêu lên tích tắc, cây kim ngắn khẽ nhích lên con số 7. Cô gái vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, bộ váy cưới cũng đã khô đi 1 chút. Cô đứng dậy và bước đến gần cái cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra hướng biển. Ko từ nào có thể tả được tâm trạng cô bây giờ. Không vui, không buồn, không lo lắng…..tất cả hoàn toàn sáo rỗng. Đang ngắm biển đêm hòa mình với ánh trăng dịu dàng trên trời, cô bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng chiếc chuông gió lay động kêu leng keng. Cánh cửa chính cũng được mở ra, Thanh Nguyên bước vào với 1 đống túi xách trên tay. Cậu thấy cô gái đã tỉnh thì hồ hởi hỏi:
-Cô tỉnh rồi à?
-À….vâng! – Cô gái nhẹ nhàng đáp lại.
-Khỏe chưa?
-Cũng….không biết nữa.
Nguyên nghệch mặt ra. Cậu bó tay rồi. Khẽ thở dài 1 cái chán nản, cậu đưa 1 cái túi màu vàng cho cô gái rồi bảo:
-Giờ cô vào căn phòng kia kìa, thay bộ áo cưới này ra, rồi mặc bộ đồ trong đây vào nhé! Khăn bông tôi mua để ở trong đây luôn rồi đấy. – Nguyên hướng dẫn cho cô.
Cô gái đó đưa tay cầm lấy cái túi xách, khuôn mặt còn vương vấn vẻ khó hiểu.
-Thay đồ ấy! Là cô cởi cái áo cưới này ra, rồi mặc bộ đồ trong cái túi này vào! – Nguyên vừa nói vừa khua tay múa chân làm động tác minh họa, trông cứ như khỉ vậy. Và cậu đã thành công khi làm cho cô gái hiểu ra được vấn đề, cô còn cười khúc khích nữa.
*20 phút sau:
Cô gái mở cửa phòng tắm bước ra, mái tóc ướt sũng đang được cô nhẹ nhàng lau khô. Nguyên đang chiên trứng, nghe tiếng động thì quay qua nhìn. Bộ đồ đơn giản chỉ có cái áo pull đỏ với quần short đen, mái tóc chưa được lau kĩ nhỏ vài giọt nước xuống cái cổ trắng ngần. Đôi mắt to tròn long lanh với hàng mi dài cong vút mê hoặc, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng tự nhiên nhẹ mỉm cười. Chỉ có nhiêu đó thôi mà Nguyên cũng suýt làm rơi cái chảo trứng xuống sàn.
-Cám ơn….anh đã giúp đỡ! – cô gái ngập ngừng nói.
-Không…không có gì…. cô lại….. ăn chút cơm đi! – Nguyên quay mặt đi, ấp úng.
Ngồi vào bàn, cô gái xới cơm cho Nguyên trước. 2 người ngồi ăn trong im lặng, lâu lâu cũng chỉ nói vài câu như “món này ngon quá” hay bàn về căn nhà. Người con gái lạ lùng đã cởi mở hơn 1 chút. Ngoài việc ko nhớ tên, tuổi, từ đâu đến…..thì với cô tất cả đều bình thường. Trong lúc ăn Nguyên cũng có trêu chọc cô nữa. Giờ thì cậu mới hiểu cô không phải tuýp người dịu dàng như lúc đầu, mà là 1 cô gái có nét tinh nghịch, ranh mãnh, ko kém phần đáng yêu.
-Giờ cô ra ngoài ngồi xem tivi đi, tôi sẽ dọn dẹp rồi dắt cô đi đến 1 nơi! – Thanh Nguyên bê đống chén dĩa lên.
-Để tôi dọn cho! - Cô gái đứng dậy giành.
-Để tôi, cô thì biết gì!?
-Ai bảo? Tôi dọn được mà.
2 người cứ giằng co qua lại…..đến khi……
“XOẢNG!!!!!!”
1 cảnh tượng hỗn độn nằm trên sàn nhà. Cả đống chén dĩa đẹp tinh xảo trắng ko tì vết bây giờ đã vỡ tan tành dưới sàn 1 cách không thương tiếc.
-TRỜI ƠI! NHỮNG CÁI CHÉN SỨ ĐẮT TIỀN CỦA TÔI!!!!
-Ơ…..tôi xin lỗi! – Cô gái tỏ vẻ hối lỗi.
Thanh Nguyên ngồi bệt xuống sàn, tay cầm lấy từng “phế tích” của đống lộn xộn ấy. Cậu nhăn mặt mếu máo:
-Hỡi ơi…….những cái chén sứ, dĩa sứ yêu dấu của tôi…..1 cái 10k (thế mà bảo đắt tiền)….vỡ hết 7 cái…..ôi 70k sao đau lòng quá!??? – rồi Nguyên quay phắt lại về phía thủ-phạm – Tại cô cả đấy, bắt đền đi!!!!!!!!!!
-Cho tôi xin lỗi……..tôi có cố ý đâu……
-Ko biết đâu……..đền đi!!!!
-Hic…..làm thế nào mà đền được?
Mắt cô gái bắt đầu rưng rưng, cô ngồi phịch xuống khóc như 1 đứa trẻ. Nguyên luống cuống:
-Ơ này, sao lại khóc?
Cô gái vẫn khóc, Nguyên đưa tay che miệng cười thầm vì thấy vẻ trẻ con của cô gái kì lạ. Cô nghe thấy tiếng Nguyên cười thì khóc to hơn nữa. Lần này có cho tiền cậu cũng ko dám cười. Nguyên rất bối rối khi thấy người khác khóc, mà thủ phạm gây ra tình huống này lại là chính là…..cậu.
-Thôi đừng khóc nữa, tôi ko bắt đền nữa đâu!
-Thật….thật ko? – cô gái nấc lên, giơ 1 tay lên lau nước mắt. Nguyên gật đầu. Cô cười híp mắt lại và ôm chầm lấy Nguyên cảm ơn rối rít. Nguyên cảm thấy người cậu như có 1 dòng điện xẹt qua, lạ lùng thật. Cậu đẩy cô gái ra rồi chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại tự tạt nước vào mặt mình.
-Lạ vậy ta? Chắc lát nữa mình phải nhờ thằng quỷ đó khám giùm luôn quá!
Nguyên ở lì trong phòng tắm ko chịu ra, và cứ tự kỉ 1 mình. Còn cô gái kia thì quay lại chuẩn bị dọn dẹp đống sứ “hoang tàn”, nhưng cô có vẻ vụng về. Nghe tiếng động Nguyên chạy ra thì thấy những mảnh vụn của những cái chén sứ vỡ tan tành thêm. Chỉ là cô gái cầm lên để dọn thì trượt tay làm rơi xuống.
-Này, không sao chứ? – Nguyên chạy lại dịu dàng hỏi.
-Không sao….
-Thôi cô lên nhà đi, tôi dọn nhanh rồi chúng ta đi đến 1 nơi nữa, kẻo đi đường tối quá nguy hiểm.
-Thế…tôi cám ơn! – Cô gái nở nụ cười thật tươi, Nguyên mỉm cười lại.
Đám hoa ngoài nhà khẽ rung động theo gió biển, như đang cười thầm khi thấy cảnh tượng dễ thương kia.
*Bệnh viện Đa khoa Thành phố:
-Phù….phù….mệt quá….nóng quá…..
-Anh có sao không? Tự nhiên mặc như thế làm gì? Trông cứ như là…..
-Thằng bệnh chứ gì……..khổ lắm cơ……đang mệt muốn chết đây….không muốn nói nhiều đâu……vô lẹ giùm tôi cái……..
Nói xong người con trai đẩy lưng cô gái đi vào trong.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, Thanh Nguyên đưa cô gái lạ đến bệnh viện để xem xét tình trạng. Vì là tên trộm bị truy nã gắt gao nhất nước, để ko bị ai phát hiện nên cậu trùm người kín mít. Đội nón, đeo kính, đeo khẩu trang, khăn quàng cổ, mặc áo khoác, đeo găng tay (đang là mùa hè…thế mà…..=.=” joon pó toàn thân) và đi bộ 4km mới đến bệnh viện. (Ăn trộm giàu thế mà chẳng mua nổi cái xe nữa, tên này…..)
Nhận lấy số thứ tự, Nguyên dẫn cô gái vào phòng khám ngồi xuống ghế chờ đợi. Hiện giờ, cậu đang vô cùng khó chịu vì những lời xì xào:
-Ê, nhìn kìa, nhìn dáng cứ như siêu mẫu, ai ngờ……..có vấn đề!
-Ừ, hình như vô nhầm bệnh viện rồi đấy!
-Không đâu, chắc cậu ta bị dị ứng!
…….Bla……Bla……Bla………
“Ash!!! Tôi mà tháo hết mấy cái thứ này ra có mà mấy người phải quỳ lạy trước sắc đẹp của tôi đấy. (tự tjn gớm) Nhưng tôi ko ngu đâu, tháo ra bị bắt thì còn gì là đời chứ….thôi ráng nhịn chút vậy!”
Cô gái lạ thì ngồi im lặng nãy giờ. Cảm giác không biết chính mình là ai, quả thật khó chịu vô cùng.
-Số 13!
-Ồ, đến mình rồi kìa! Zô zô zô zô!!!!!
Nguyên đứng bật dậy khỏi ghế như cái lò xo rồi đẩy cô gái nhảy chân sáo đi vào phòng khám. Đằng sau vang lên tiếng reo hò: “Thấy chưa, tui nói nó “mát” mà!!! Vô nhầm bệnh viện rồi mà cũng không biết nữa!” (=.=”)
Cánh cửa phòng khám số 7 mở ra.
-Hellu thằng bác sĩ lựu đạn!!!!!!! – Nguyên reo lên, giơ tay vẫy vẫy như con nít.
Vị bác sĩ kia giật mình quay lại. Anh nhăn mặt gắt nhẹ:
-Im đi thằng khốn, đây là bệnh viện đấy! Mà sao…..nhìn mày ghê thế? Sợ bị phát hiện àk? – anh cười nửa miệng chế giễu.
*Tiểu sử Trịnh Văn Dương: 20 tuổi, 1 bác sĩ tài năng với chỉ số IQ 170/200, lấy bằng đại học dễ dàng vào năm 18t. Là bạn thân từ nhỏ của Thanh Nguyên, người duy nhất biết thân phận của Nguyên.
-Mày biết rõ mà còn hỏi cái quái gì nữa! Tao có chuyện muốn nhờ mày đây, kiểm tra não con nhỏ này giùm tao, hình như nó bị mất trí nhớ rồi hay sao ấy! – Nguyên vừa nói vừa đẩy nhỏ lên trên.
Văn Dương đứng dậy, đi 1 vòng quanh cô gái, tay xoa xoa cằm rồi lên giọng nhận xét:
-3 vòng chuẩn, mặt baby, mắt to, mi dài, mũi cao, môi đỏ, da trắng. Perfect! Mày kiếm em này ở đâu ra vậy Nguyên?
-Kiếm gì? Tao mà thèm đi kiếm gái ák? Tao đâu có như mày đâu Dương! Nhặt được ở ngoài biển đấy. – Nguyên gắt.
-Được rồi, được rồi, hạ hỏa đi! Xem nào: Cô tên gì? Từ đâu đến?
-Tôi….tôi ko biết….tôi chẳng nhớ gì cả……. – Nhỏ ngập ngừng trả lời.
-6 x 5 = mấy?
-…30!
-Hàn Quốc còn có những tên gọi nào?
-Đại Hàn Dân Quốc….Korea…….
-Tôi làm nghề gì?
-Bác sĩ!
-Tốt! – Dương vỗ tay 1 cái rồi nói tiếp – mời cô đi theo tôi, tôi sẽ kiểm tra não bộ của cô.
Cả 3 người đi đến 1 căn phòng lớn, có đầy đủ thiết bị vô cùng hiện đại. Lại gần 1 cái máy lớn, gần = 1 cái giường cho 1 người nằm, Dương bảo các y tá chuẩn bị khởi động máy.
-Cô nằm lên đây đi!
Dương quay lại phía cô gái, tay vô vỗ trên cái nệm, nhẹ nhàng bảo. Nhỏ tỏ vẻ hơi sợ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Thanh Nguyên. Nguyên cúi xuống nhìn cô gái, nhẹ mỉm cười rồi nói:
-Sẽ ko sao đâu! Ko đau đớn gì cả. Có tôi ở đây mà!
Một cảm giác kì lạ xuyên qua người cô gái, cô ko cảm thấy sợ nữa. Bước đến gần cái máy, cô e dè nằm xuống. Bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Dương kéo Nguyên vào phòng khám để nói chuyện. Cô gái kia thì ngồi bên ngoài nghỉ ngơi, nói chuyện với cô y tá.
-Kết quả cho thấy: vừa tốt vừa xấu.
-Nó như thế nào?
Dương hắng giọng 1 cái rồi nói tiếp:
-Những kiến thức cần thiết có thể xem là bình thường. Còn về sinh hoạt thì vẫn còn lơ mơ, cái mất cái còn. Về tên tuổi, ở đâu, người thân họ hàng…..đều mất h
Hắn – Đặng Thanh Nguyên đang gặp 1 tình huống vô cùng khó xử. Toàn bộ thân thể của cô gái mà hắn cứu được đang ướt nhẹp, nếu ko thay đồ thì…..?
-ASH! TRỜI ƠI LÀ TRỜI!!! CON CÓ LÀM GÌ NÊN TỘI ĐÂU!!!!????? (xạo gúm =.=”)
Nguyên ngồi đó mà cứ vò đầu bứt tai, ko than trời thì cũng kêu đất. Cứ thế cho đến khi cô gái trở mình.........
-Ơ….đau….. Đây là đâu?
Cô gái ấy từ từ mở mắt ra, đầu cô đau như búa bổ. Còn Thanh Nguyên đang mở 2 con mắt to hết cỡ nhìn cô.
-AHAHAHAHAHA! Cô tỉnh rồi hả? Trời giúp tôi rồi! – Hắn reo lên vui mừng, chìa ra trước mặt cô 1 bộ đồ của mình nói tỉnh bơ – Giờ thấy thế nào? Dễ chịu hơn chưa? Rồi thì cởi đồ ra cho tôi! (Sặc sữa…..Joon xjủ đây….biến thái :(( )
-Hở? – Cô gái ngước khuôn mặt ngơ ngác lên nhìn Nguyên như sinh vật lạ.
-CỞI ĐỒ RA! – Hắn nhấn mạnh lại.
-Anh….là ai? Sao…..lại….. cởi đồ….?.... Người con gái đưa 1 tay lên xoa trán, nhăn mặt vì đầu cô vẫn còn đau, ánh mắt ngây thơ long lanh nhìn Nguyên hỏi.
Hắn lại gần gạt phắt tay cô gái ra, đặt 1 tay lên trán cô, tay còn lại thì đặt lên đầu cô gái lắc qua, xoay lại, gật lên, cúi xuống (con ng` mà hắn làm như thứ gì ấy).
-Đâu có nóng hay chập mạnh gì đâu ta. Giờ cô cởi đồ ra đi để tôi còn giải quyết nữa chứ! (>.
-Là như thế nào? – Cô gái vẫn ngơ ngác hỏi lại.
Hắn chuẩn bị cáu rồi đấy, chỉ tay về phía cô gái, hỏi:
-Cô là ai?
Cô gái nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, rồi cô chỉ tay lại về phía Nguyên:
-Cô là ai?
Nhìn mặt Thanh Nguyên bây giờ không ai có thể nhịn cười: ngu vô đối, như ko thể nào ngu hơn được nữa ấy. Hắn giậm chân xuống sàn nhà đành đạch, vùng vằng:
-Tôi có phải là con gái đâu mà cô kêu tôi bằng cô thế hả? Cô điên à? Tôi là đàn ông con trai chính hiệu 100% ko pha tạp chưa bóc tem mà!!!!!!!!
Cô gái đứng dậy và bắt chước Nguyên giẫm mạnh xuống sàn nhà. Lúc này Nguyên thật sự “điên” lên, hắn hét lớn:
-TRỜI ƠI! CÔ ĐIÊN HẢ???
-Điên?.....Điên là gì?
Chỉ 1 câu thế thôi mà cũng đủ làm cho hắn như bị sét đánh thẳng xuống người. 1 ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn: “Nhỏ này thiểu năng à?”
-Tôi hỏi lại lần nữa nhé…….. CÔ-TÊN-GÌ?
-Tên? Là gì?!
Cô gái nhìn Nguyên đáp lại 1 cách vô cùng tự nhiên.
“Ko lẽ….mất trí nhớ?”
1 giả thiết thoáng qua trong đầu Thanh Nguyên. Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn người con gái kia, suy nghĩ: “Để tối nay dắt con nhỏ này ra bệnh viện của thằng kia khám thử xem!”
-A….đau đầu quá!......
Cô gái lạ bỗng ôm lấy đầu mà khuỵu xuống……rên khe khẽ.
-Này, bị sao thế?
Nguyên đưa tay ra đỡ lấy cô gái, cô đã ngất xỉu. Hắn bế cô nằm lên chiếc ghế sofa thật nhẹ nhàng. Đi về phòng lấy 1 ít tiền rồi đi ra ngoài, khóa cửa nhà lại thật cẩn thận. Trước khi đi, Nguyên còn chu đáo lấy 1 ly nước ấm đặt lên bàn…………
~oOo~
Từng đợt sóng biển đánh nhẹ vào bờ, cứ rì rào rì rào làm 1 cô gái ở trong ngôi nhà nhỏ nhắn gần đó (cách ly hoàn toàn với nhà của cư dân khác) phải thức giấc. Cô từ từ ngồi dậy, vươn vai vẻ vô cùng mỏi mệt. Cô quay qua quay lại xem mình ở đâu thì thấy trên bàn có 1 ly nước. Ngồi ngơ ngẩn nhìn ly nước 1 lúc, cô gái ấy cũng cầm cái ly lên và uống 1 cách từ tốn.
-Ưm…..sao vẫn đau đầu quá….?
Đưa tay lên xoa xoa đầu, cô cảm thấy sao mọi thứ cứ như biến mất, hoàn toàn trống rỗng. Chiếc đồng hồ bằng bạc treo trên tường cứ kêu lên tích tắc, cây kim ngắn khẽ nhích lên con số 7. Cô gái vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, bộ váy cưới cũng đã khô đi 1 chút. Cô đứng dậy và bước đến gần cái cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra hướng biển. Ko từ nào có thể tả được tâm trạng cô bây giờ. Không vui, không buồn, không lo lắng…..tất cả hoàn toàn sáo rỗng. Đang ngắm biển đêm hòa mình với ánh trăng dịu dàng trên trời, cô bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng chiếc chuông gió lay động kêu leng keng. Cánh cửa chính cũng được mở ra, Thanh Nguyên bước vào với 1 đống túi xách trên tay. Cậu thấy cô gái đã tỉnh thì hồ hởi hỏi:
-Cô tỉnh rồi à?
-À….vâng! – Cô gái nhẹ nhàng đáp lại.
-Khỏe chưa?
-Cũng….không biết nữa.
Nguyên nghệch mặt ra. Cậu bó tay rồi. Khẽ thở dài 1 cái chán nản, cậu đưa 1 cái túi màu vàng cho cô gái rồi bảo:
-Giờ cô vào căn phòng kia kìa, thay bộ áo cưới này ra, rồi mặc bộ đồ trong đây vào nhé! Khăn bông tôi mua để ở trong đây luôn rồi đấy. – Nguyên hướng dẫn cho cô.
Cô gái đó đưa tay cầm lấy cái túi xách, khuôn mặt còn vương vấn vẻ khó hiểu.
-Thay đồ ấy! Là cô cởi cái áo cưới này ra, rồi mặc bộ đồ trong cái túi này vào! – Nguyên vừa nói vừa khua tay múa chân làm động tác minh họa, trông cứ như khỉ vậy. Và cậu đã thành công khi làm cho cô gái hiểu ra được vấn đề, cô còn cười khúc khích nữa.
*20 phút sau:
Cô gái mở cửa phòng tắm bước ra, mái tóc ướt sũng đang được cô nhẹ nhàng lau khô. Nguyên đang chiên trứng, nghe tiếng động thì quay qua nhìn. Bộ đồ đơn giản chỉ có cái áo pull đỏ với quần short đen, mái tóc chưa được lau kĩ nhỏ vài giọt nước xuống cái cổ trắng ngần. Đôi mắt to tròn long lanh với hàng mi dài cong vút mê hoặc, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng tự nhiên nhẹ mỉm cười. Chỉ có nhiêu đó thôi mà Nguyên cũng suýt làm rơi cái chảo trứng xuống sàn.
-Cám ơn….anh đã giúp đỡ! – cô gái ngập ngừng nói.
-Không…không có gì…. cô lại….. ăn chút cơm đi! – Nguyên quay mặt đi, ấp úng.
Ngồi vào bàn, cô gái xới cơm cho Nguyên trước. 2 người ngồi ăn trong im lặng, lâu lâu cũng chỉ nói vài câu như “món này ngon quá” hay bàn về căn nhà. Người con gái lạ lùng đã cởi mở hơn 1 chút. Ngoài việc ko nhớ tên, tuổi, từ đâu đến…..thì với cô tất cả đều bình thường. Trong lúc ăn Nguyên cũng có trêu chọc cô nữa. Giờ thì cậu mới hiểu cô không phải tuýp người dịu dàng như lúc đầu, mà là 1 cô gái có nét tinh nghịch, ranh mãnh, ko kém phần đáng yêu.
-Giờ cô ra ngoài ngồi xem tivi đi, tôi sẽ dọn dẹp rồi dắt cô đi đến 1 nơi! – Thanh Nguyên bê đống chén dĩa lên.
-Để tôi dọn cho! - Cô gái đứng dậy giành.
-Để tôi, cô thì biết gì!?
-Ai bảo? Tôi dọn được mà.
2 người cứ giằng co qua lại…..đến khi……
“XOẢNG!!!!!!”
1 cảnh tượng hỗn độn nằm trên sàn nhà. Cả đống chén dĩa đẹp tinh xảo trắng ko tì vết bây giờ đã vỡ tan tành dưới sàn 1 cách không thương tiếc.
-TRỜI ƠI! NHỮNG CÁI CHÉN SỨ ĐẮT TIỀN CỦA TÔI!!!!
-Ơ…..tôi xin lỗi! – Cô gái tỏ vẻ hối lỗi.
Thanh Nguyên ngồi bệt xuống sàn, tay cầm lấy từng “phế tích” của đống lộn xộn ấy. Cậu nhăn mặt mếu máo:
-Hỡi ơi…….những cái chén sứ, dĩa sứ yêu dấu của tôi…..1 cái 10k (thế mà bảo đắt tiền)….vỡ hết 7 cái…..ôi 70k sao đau lòng quá!??? – rồi Nguyên quay phắt lại về phía thủ-phạm – Tại cô cả đấy, bắt đền đi!!!!!!!!!!
-Cho tôi xin lỗi……..tôi có cố ý đâu……
-Ko biết đâu……..đền đi!!!!
-Hic…..làm thế nào mà đền được?
Mắt cô gái bắt đầu rưng rưng, cô ngồi phịch xuống khóc như 1 đứa trẻ. Nguyên luống cuống:
-Ơ này, sao lại khóc?
Cô gái vẫn khóc, Nguyên đưa tay che miệng cười thầm vì thấy vẻ trẻ con của cô gái kì lạ. Cô nghe thấy tiếng Nguyên cười thì khóc to hơn nữa. Lần này có cho tiền cậu cũng ko dám cười. Nguyên rất bối rối khi thấy người khác khóc, mà thủ phạm gây ra tình huống này lại là chính là…..cậu.
-Thôi đừng khóc nữa, tôi ko bắt đền nữa đâu!
-Thật….thật ko? – cô gái nấc lên, giơ 1 tay lên lau nước mắt. Nguyên gật đầu. Cô cười híp mắt lại và ôm chầm lấy Nguyên cảm ơn rối rít. Nguyên cảm thấy người cậu như có 1 dòng điện xẹt qua, lạ lùng thật. Cậu đẩy cô gái ra rồi chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại tự tạt nước vào mặt mình.
-Lạ vậy ta? Chắc lát nữa mình phải nhờ thằng quỷ đó khám giùm luôn quá!
Nguyên ở lì trong phòng tắm ko chịu ra, và cứ tự kỉ 1 mình. Còn cô gái kia thì quay lại chuẩn bị dọn dẹp đống sứ “hoang tàn”, nhưng cô có vẻ vụng về. Nghe tiếng động Nguyên chạy ra thì thấy những mảnh vụn của những cái chén sứ vỡ tan tành thêm. Chỉ là cô gái cầm lên để dọn thì trượt tay làm rơi xuống.
-Này, không sao chứ? – Nguyên chạy lại dịu dàng hỏi.
-Không sao….
-Thôi cô lên nhà đi, tôi dọn nhanh rồi chúng ta đi đến 1 nơi nữa, kẻo đi đường tối quá nguy hiểm.
-Thế…tôi cám ơn! – Cô gái nở nụ cười thật tươi, Nguyên mỉm cười lại.
Đám hoa ngoài nhà khẽ rung động theo gió biển, như đang cười thầm khi thấy cảnh tượng dễ thương kia.
*Bệnh viện Đa khoa Thành phố:
-Phù….phù….mệt quá….nóng quá…..
-Anh có sao không? Tự nhiên mặc như thế làm gì? Trông cứ như là…..
-Thằng bệnh chứ gì……..khổ lắm cơ……đang mệt muốn chết đây….không muốn nói nhiều đâu……vô lẹ giùm tôi cái……..
Nói xong người con trai đẩy lưng cô gái đi vào trong.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, Thanh Nguyên đưa cô gái lạ đến bệnh viện để xem xét tình trạng. Vì là tên trộm bị truy nã gắt gao nhất nước, để ko bị ai phát hiện nên cậu trùm người kín mít. Đội nón, đeo kính, đeo khẩu trang, khăn quàng cổ, mặc áo khoác, đeo găng tay (đang là mùa hè…thế mà…..=.=” joon pó toàn thân) và đi bộ 4km mới đến bệnh viện. (Ăn trộm giàu thế mà chẳng mua nổi cái xe nữa, tên này…..)
Nhận lấy số thứ tự, Nguyên dẫn cô gái vào phòng khám ngồi xuống ghế chờ đợi. Hiện giờ, cậu đang vô cùng khó chịu vì những lời xì xào:
-Ê, nhìn kìa, nhìn dáng cứ như siêu mẫu, ai ngờ……..có vấn đề!
-Ừ, hình như vô nhầm bệnh viện rồi đấy!
-Không đâu, chắc cậu ta bị dị ứng!
…….Bla……Bla……Bla………
“Ash!!! Tôi mà tháo hết mấy cái thứ này ra có mà mấy người phải quỳ lạy trước sắc đẹp của tôi đấy. (tự tjn gớm) Nhưng tôi ko ngu đâu, tháo ra bị bắt thì còn gì là đời chứ….thôi ráng nhịn chút vậy!”
Cô gái lạ thì ngồi im lặng nãy giờ. Cảm giác không biết chính mình là ai, quả thật khó chịu vô cùng.
-Số 13!
-Ồ, đến mình rồi kìa! Zô zô zô zô!!!!!
Nguyên đứng bật dậy khỏi ghế như cái lò xo rồi đẩy cô gái nhảy chân sáo đi vào phòng khám. Đằng sau vang lên tiếng reo hò: “Thấy chưa, tui nói nó “mát” mà!!! Vô nhầm bệnh viện rồi mà cũng không biết nữa!” (=.=”)
Cánh cửa phòng khám số 7 mở ra.
-Hellu thằng bác sĩ lựu đạn!!!!!!! – Nguyên reo lên, giơ tay vẫy vẫy như con nít.
Vị bác sĩ kia giật mình quay lại. Anh nhăn mặt gắt nhẹ:
-Im đi thằng khốn, đây là bệnh viện đấy! Mà sao…..nhìn mày ghê thế? Sợ bị phát hiện àk? – anh cười nửa miệng chế giễu.
*Tiểu sử Trịnh Văn Dương: 20 tuổi, 1 bác sĩ tài năng với chỉ số IQ 170/200, lấy bằng đại học dễ dàng vào năm 18t. Là bạn thân từ nhỏ của Thanh Nguyên, người duy nhất biết thân phận của Nguyên.
-Mày biết rõ mà còn hỏi cái quái gì nữa! Tao có chuyện muốn nhờ mày đây, kiểm tra não con nhỏ này giùm tao, hình như nó bị mất trí nhớ rồi hay sao ấy! – Nguyên vừa nói vừa đẩy nhỏ lên trên.
Văn Dương đứng dậy, đi 1 vòng quanh cô gái, tay xoa xoa cằm rồi lên giọng nhận xét:
-3 vòng chuẩn, mặt baby, mắt to, mi dài, mũi cao, môi đỏ, da trắng. Perfect! Mày kiếm em này ở đâu ra vậy Nguyên?
-Kiếm gì? Tao mà thèm đi kiếm gái ák? Tao đâu có như mày đâu Dương! Nhặt được ở ngoài biển đấy. – Nguyên gắt.
-Được rồi, được rồi, hạ hỏa đi! Xem nào: Cô tên gì? Từ đâu đến?
-Tôi….tôi ko biết….tôi chẳng nhớ gì cả……. – Nhỏ ngập ngừng trả lời.
-6 x 5 = mấy?
-…30!
-Hàn Quốc còn có những tên gọi nào?
-Đại Hàn Dân Quốc….Korea…….
-Tôi làm nghề gì?
-Bác sĩ!
-Tốt! – Dương vỗ tay 1 cái rồi nói tiếp – mời cô đi theo tôi, tôi sẽ kiểm tra não bộ của cô.
Cả 3 người đi đến 1 căn phòng lớn, có đầy đủ thiết bị vô cùng hiện đại. Lại gần 1 cái máy lớn, gần = 1 cái giường cho 1 người nằm, Dương bảo các y tá chuẩn bị khởi động máy.
-Cô nằm lên đây đi!
Dương quay lại phía cô gái, tay vô vỗ trên cái nệm, nhẹ nhàng bảo. Nhỏ tỏ vẻ hơi sợ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Thanh Nguyên. Nguyên cúi xuống nhìn cô gái, nhẹ mỉm cười rồi nói:
-Sẽ ko sao đâu! Ko đau đớn gì cả. Có tôi ở đây mà!
Một cảm giác kì lạ xuyên qua người cô gái, cô ko cảm thấy sợ nữa. Bước đến gần cái máy, cô e dè nằm xuống. Bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Dương kéo Nguyên vào phòng khám để nói chuyện. Cô gái kia thì ngồi bên ngoài nghỉ ngơi, nói chuyện với cô y tá.
-Kết quả cho thấy: vừa tốt vừa xấu.
-Nó như thế nào?
Dương hắng giọng 1 cái rồi nói tiếp:
-Những kiến thức cần thiết có thể xem là bình thường. Còn về sinh hoạt thì vẫn còn lơ mơ, cái mất cái còn. Về tên tuổi, ở đâu, người thân họ hàng…..đều mất h
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
18/18