Tiểu thuyết Bà Xã Gây Phiền Toái-full
Lượt xem : |
ề vui vẻ.
Một tháng. Suốt một tháng qua cô không hề thấy Tập Phi, cô càng ngày càng nhớ anh.....
Không biết Tập Phi có nhớ nàng hay không?
Cô ngồi lên giường, cầm lấy con rối mà Tập Phi cho cô, ngơ ngác nhìn.
"Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt quá." Cô bất đắc dĩ hi vọng.
"Em có thể nói cho chị biết nên làm sao được hay không?" Cô lắc lắc con rối, hi vọng nó có thể trả lời cô.
Dùng sức ôm con rối, cô lại rơi nước mắt.
Nhiều lần, nhiều lần cô muốn chạy đi tìm anh nói xin lỗi, cầu anh đừng không để ý đến cô. Cô còn muốn cùng anh bình thường giống như trước kia, cùng ăn cơm, vô tư đi theo anh, làm nũng với anh.....
Nhưng mỗi khi muốn đi thì cô lại lùi bước.
Bởi vì nhớ tới bạn gái của anh, nghĩ tới chính cô không có biện pháp nhìn anh cùng người con gái khác thân mật, càng biết được rằng cô và anh không thể trở lại như lúc xưa.
Cho nên lựa chọn trốn tránh anh, chỉ cần nghĩ tới Tập Phi thân thiết với người con gái khác, cô liền cảm thấy thống khổ.
Trong lúc Phán Phán đang chìm trong khổ sở, thì một tiếng kêu to cắt đứt sự yên tĩnh trong phòng.
"Chuông báo động?" Phán Phán nhanh chóng đứng lên.
******************************************************
Lau đi nước mắt trên mặt, Phán Phán nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
"Ba mẹ trở về sao?". Mới đi một lúc mà? Kì lạ.
Phán Phán tắt đi chuông báo động, từ lầu hai đi xuống.
"Ba? Mẹ? Hai người đã về sao?" Đợi một hồi, nhưng dưới lầu lại không có tiền trả lời.
"Kỳ lạ." Lầu một tối đen, cô lấy dũng khí quyết định đi xuống dưới lầu.
Mới đi vài bước, phía dưới cầu thang liền xuất hiện bóng người.
"Thì ra cô ở trong này-------"
Đột nhiên một âm thanh của một nam nhân xa lạ truyền đến tai Phán Phán.
Cô sợ hãi mở to mắt. "Phải............Ai?"
Nam nhân nở nụ cười tà khí, chậm rãi đi tới chỗ Phán Phán.
"Anh............Anh là ai? Làm sao anh có thể vào nhà của tôi?" Thấy nam nhân kia đến gần, Phán Phán sợ hãi lui về phía sau.
"Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi chỉ muốn mời cô đi một chuyến.” Nam nhân đột nhiên vươn tay, dùng sức bóp cổ cô.
"Cứu..............Cứu mạng....". Động tác xảy ra bất thình lình làm Phán Phán sợ xanh mặt.
Cô kinh hoảng dùng sức muốn trốn thoát, hai tay không ngừng đánh vào nam nhân kia.
"Thả..........Buông...."
Thật đáng sợ..........Thật đáng sợ.............Ai tới cứu cô..........
"Không có ai tới cứu cô đâu, muốn trách thì hãy trách cha cô đi. Ai bảo ông ta đắc tội với tổ chức Xích Đen của chúng ta, bây giờ là lúc bắt cô trả lại tất cả. Bất quá muốn bắt cô thật không đơn giản, tôi phải đợi rất lâu nha, mới đợi được đến hôm nay cô ở nhà một mình. Nào! Ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô khổ sở đó."
Vì muốn lấy được tài liệu trên tay Sở Dụ Sinh, đại ca có lệnh, phải bắt được cô gái này, hắn ta đã mai phục ở đây rất nhiều ngày rồi, rốt cuộc cũng đã có cơ hội ra tay.
Phán Phán thống khổ không ngừng dãy dụa, cảm thấy mình không thể thở được.
Không biết lấy đâu ra sức lực, cô đá vào bụng của tên nam nhân, lám hắn ôm bụng kêu to.
"Cô, tiện nhân này!" Hắn ta một tay ôm bụng, đuổi theo Phán Phán đang chạy lên lầu.
Phán Phán dùng hết sức lảo đảo chạy về phòng của cô. Chạy vào phòng, cô nhanh chóng khóa trái cửa, cầm lấy điện thoại, bấm dãy số quen thuộc nhất.
Cô sợ hãi khóc không ngừng, trong lòng không ngừng gọi tên Tập Phi............
Ngoài cửa truyền đến lực đạo mạnh mẽ, nam nhân rống to ngoài cửa, cô sợ đến toàn thân run rẩy, đem điện thoại để lên tai, lại nghe thấy giọng nói trong hộp tin nhắn thoại.
"Số máy hiện tại đang tắt máy, xin để lại lời nhắn sau tiếng píp-----------"
"Anh.........anh, anh mau đến cứu Phán Phán, Phán Phán sợ hãi, có người xấu đến, hắn..........hắn ta đang ở ngoài cửa, muốn bắt em-------Anh------anh-----".
Rầm! Cửa phòng bị phá ra, Phán Phán kinh hách làm rơi điện thoại xuống đất.
"Anh tránh ra..........không cần lại đây............". Phán Phán không ngừng lùi về phía sau, lùi thẳng tới góc giường, không thể lùi được nữa.
"Cô, nữ nhân đê tiện, hiện tại xem cô trốn chỗ nào..........." Trên tay chàng trai không biết đang cầm cái gì, dùng sức đánh vào đầu cô.
Phán Phán kêu lên một tiếng, máu tươi từ gáy chảy xuống, cô lập tức ngã xuống vũng máu, hôn mê bất tỉnh.
"Sớm nói cô ngoan ngoãn, cô không nghe,xem đi! Phải để tôi ra tay mới vừa ý." Hắn cười lạnh làm cho người khác thấy sợ hãi.
Lúc này, điện thoại của hắn vang lên.
"Em nghe, đại ca, có chuyện gì không?" Đầu dây bên kia là người của tổ chức Xích Đen.
"Cài gì? Người không cần bắt? Em đã bắt được cô ta? Nhưng em đã làm cô ta---------"
"Vâng, vâng, nói không chừng cô ta còn giá trị lợi dụng, vâng-----tốt, em đã hiểu."
"Vâng, em đã biết, em sẽ đốt toàn bộ chỗ này, em biết, em sẽ không để người khác tìm thấy dấu vết của em."
Chàng Trai tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn cô gái nằm dưới đất, cười đắc ý--------
Chương 5
Chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, ba người sau khi đến trường học, ngồi trong trường đợi xe của Ngụy Minh Khải tới đón để chuẩn bị trở về nhà.
"Tớ cảm thấy Tập Phi mấy ngày nay là lạ, rất dễ tức giận."
Tráng Sĩ Đức mất hứng nhỏ giọng oán giận, lại còn cứ 3 phút quay đầu nhìn Tập Phi một cái.
"Đúng vậy. Tớ cũng cảm thấy thế." Ngụy Minh Khải cũng gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ kì lạ, cơ bản giống như biến thành người khác, dễ nổi giận, bộ dạng lúc nào cũng nặng nề, hỏi cậu ấy có tâm sự gì phải không thì cậu ấy cũng không nói.
"Tớ cảm thấy Phán Phán cũng rất kì lạ, thật kì lạ.!"
Lúc trước Tập Phi nhờ anh và Ngụy Minh Khải đi đón Phán Phán, hai người đã cảm thấy kì lạ, hiện tại nói không cần phải đưa đón em ấy nữa.
Mà bình thường Tập Phi ở đâu thì Phán Phán sẽ nhất định ở chỗ đó. Nhưng gần đây lại không thấy bóng dáng của cô, cảm thấy vô cùng không quen. Cuối cùng thì hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Uh." Ngụy Minh Khải nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.
"Này! Cậu không cần cứ nói ừ, tốt, đúng theo tớ." Tráng Sĩ Đức chịu không được rống to.
"Nói? Nói cài gì? Tập Phi xảy ra chuyện gì làm sao tớ biết được, cũng đã hơn một tháng không thấy Phán Phán, tớ càng không biết là vì sao. Cậu muốn tớ nói cái gì? Này.........Này, Sĩ Đức, cậu nhìn xem? Xem thử.........Ôi trời ơi...........".
Ngụy Minh Khải chỉ chỉ chỗ cho Sĩ Đức nhìn, không khỏi ngây người trong khoảng thời gian ngắn, liền nói tài xế chạy xe đến gần.
"Kia...........cái kia không phải..............là nhà Phán Phán sao? Sao...............lại biến thành như vậy?". Tráng Sĩ Đức không thể tin được thở dốc kinh ngạc nói.
"Tập Phi................Tập Phi------------". Ngụy Minh Khải quay ra phía sau, gọi to Tập Phi còn đang ngủ.
"Đã tới chưa?". Ngụy Minh Khải lớn tiếng gọi, Tập Phi bị đánh thức mở mắt ra.
"Kia.............không phải là nhà của Phán Phán sao?". Ngụy Minh Khải xoay người hỏi.
Tập Phi không rõ, cuối cùng ngẩn đầu lên, vừa nhìn thấy cũng bị dọa sợ--------
Này.........Đây là có chuyện gì?
Xảy ra chuyện gì?
Mới ba ngày, anh mới đi có 2, 3 ngày thôi mà, tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Không...........". Anh cảm thấy trong nháy mắt toàn thân bị buộc chặt.
Phán Phán, Phán Phán của anh.......
Đi xuống xe, đầu anh rối loạn, trống rỗng.
Đứng im nhìn đống đổ nát của căn nhà, giống như bị hỏa hoạn, khắp nới hoang tàn, không nhìn ra được hình dạng của một biệt thự xa hoa.
Một nỗi bất an chợt dâng lên trong lòng, anh run rẩy đi về phía trước, mở to miệng gọi: "Phán Phán? Phán Phán?".
Không cần, trăm ngàn lần không cần cô xảy ra chuyện gì, Phán Phán của anh không cần xảy ra chuyện gì........
"Phán Phán, Phán Phán......". Tập phi không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy đến căn nhà đổ nát.
"Tập Phi, rất nguy hiểm, cậu bình tĩnh một chút." Ngụy Minh Khải từ phía sau dùng sức giữ chặt lấy Tập Phi đang kích động, không cho anh chạy vào ngôi nhà đang lung lay sắp đổ.
"Buông, Buông........". Anh không ngừng giãy dụa.
"Buông ra......Tớ muốn đi cứu Phán Phán.........Phán Phán............".
Anh không thể khống chế được mở miệng tức giận nói to.
Là ai? Là ai làm cho nơi này biến thành bộ dạng như thế này?
“Cậu đừng vội, nói không chừng bây giờ Phán Phán đang an toàn ở bên nhà cậu."
Ngụy Minh Khải lớn tiếng nói với Tập Phi đang phẫn nộ. Anh thật sự lo lắng Tập Phi sẽ làm ra hành động ngu ngốc.
"Buông......................Con mẹ nó, cậu buông........". Giờ phút này, Tập Phi đều không nghe thấy gì, anh chỉ sốt ruột muốn biết Phán Phán có ở bên trong hay không.
"Sĩ Đức, cậu đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây giúp tớ giữ chặt Tập Phi, nhanh lên một chút."
Ngụy Minh Khải thấy mình nhanh chóng không giữ được Tập Phi liền kêu to Tráng Sĩ Đức đang đứng sững sờ.
"Gì? A, được." Bị Sĩ Đức rống như vậy, Sĩ Đức nhanh chóng chạy lại ngăn cản hành động của Tập Phi.
"Tập Phi......".
Lúc này Ngụy Cận đang ở trong nhà của bà, giống như nghe thấy tiếng kêu điên cuồng của con trai, liền nhanh chóng chạy ra cửa.
"Mẹ..............".
Tập Phi vừa nhìn thấy mẹ mình, lập tức dùng sức vùng khỏi hai người bên cạnh, giống như bay chạy tới trước mặt bà, kích động cầm lấy tay bà.
"Tại sao lại như thế này, Phán Phán đâu? Phán Phán có sao không?".
"Phán Phán...........". Vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia, Ngụy Cận lắc đầu, nước mắt trào ra.
"Phán Phán rốt cuộc làm sao? Mẹ mau nói đi!". Lòng của Tập Phi giống như bị treo lơ lửng, anh kích động rống to.
"Phán Phán..........Không thấy.......Hai ngày trước, chính là ngày nhà bị cháy, chỉ có một mình Phán Phán ở nhà. Khi cha mẹ nuôi của con trở về, cả căn nhà đều chìm trong biển lửa, không thể đi vào. Chúng ta không biết rốt cuộc Phán Phán có ở trong nhà hay không...........Đã qua hai ngày, gọi điện thoại cho Phán Phán đều không có ai nghe, ngay cả người cũng không tìm thấy, mẹ thấy........Lành ít dữ nhiều. Mẹ nuôi của con không chịu nổi đả kích này, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, còn ba và ba nuôi của con thì đang điều tra chuyện này, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, thực sự quá đột nhiên, không ai nghĩ lại xảy ra chuyện này. Vốn là mẹ nuôi con muốn Phán Phán cùng bọn họ ra ngoài, nhưng Phán Phán không muốn quấy rầy bọn họ, cho nên............Cho nên ở nhà một mình......".
Ngụy Cận chảy nước mắt, lo lắng cho chị em tốt của bà, cũng lo lắng cho con gái nuôi của bà.
Nghe vậy, Tập Phi kinh ngạc lùi về sau.
"Không........Mẹ gạt con.........gạt con.".
Tập Phi dùng sức lắc đầu, trong mắt tiết lộ sự khủng hoảng lúc này của anh.
"Mẹ gạt con..............Phán Phán sẽ không.........Sẽ không...........".
Giống như phát điên, anh không ngừng nhìn mẹ mình rống to.
Không tin, anh không tin.
Phán Phán của anh.........không có khả năng..............
"Tập Phi.............". Ngụy Cận nhìn con trai bị đã kích, chỉ có thể lắc đầu xót xa.
Tất cả mọi người đều lừa anh, bởi vì anh làm Phán Phán khóc, cho nên bọn họ bắt tay cùng nhau trừng phạt anh.
Đúng! Chính là như vậy, chính là như vậy.
"Con gọi cho em ấy..............con gọi cho em ấy......con gọi tới, em ấy sẽ nhận...........con sẽ nói xin lỗi với em ấy vì đã làm em ấy thương tâm, kêu em ấy đừng trừng phạt con nữa, con nói xin lỗi với em ấy, em ấy sẽ tha thứ, sẽ nói cho con biết chỗ em ấy đang trốn, ngay lập tức con có thể tìm được em ấy........Đúng! Con sẽ đi đón em ấy, mang em ấy trở về........".
Run run lấy điện thoại từ trong túi ra, anh lắc đầu không ngừng, muốn chính mình đừng lo lắng.
Anh không tin lời nói của bọn họ, anh không tin.
Phán Phán không có khả năng mất tích như bọn họ nói, cô nhất định là đang giận anh.
Vừa mở di động ra--------
"Tin nhắn? Là tin nhắn!" Trong mắt anh xuất hiện một tia hi vọng.
"Là Phán Phán, nhất định là Phán Phán..........". Tập phi nhanh chóng nghe lại tin nhắn, trong mắt tràn đầy sự mong chờ.
Thời gian giống như dừng lại-------mọi người đều không dám lên tiếng, bọn họ đều cầu mong đáp án sẽ đúng như lời Tập Phi nói.
Nhưng mà...........
Khi âm thanh trong điện thoại truyền đến, trên mặt Tập Phi liền hoảng sợ------------
"Không.....................không cần............". Anh đột nhiên lắc đầu cuồng loạn, nước mắt chảy ra.
Ngay sau đó, anh dùng sức ném điện thoại xuống đất, điên cuồng nói to......
Đó là giọng nói của Ph
Một tháng. Suốt một tháng qua cô không hề thấy Tập Phi, cô càng ngày càng nhớ anh.....
Không biết Tập Phi có nhớ nàng hay không?
Cô ngồi lên giường, cầm lấy con rối mà Tập Phi cho cô, ngơ ngác nhìn.
"Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt quá." Cô bất đắc dĩ hi vọng.
"Em có thể nói cho chị biết nên làm sao được hay không?" Cô lắc lắc con rối, hi vọng nó có thể trả lời cô.
Dùng sức ôm con rối, cô lại rơi nước mắt.
Nhiều lần, nhiều lần cô muốn chạy đi tìm anh nói xin lỗi, cầu anh đừng không để ý đến cô. Cô còn muốn cùng anh bình thường giống như trước kia, cùng ăn cơm, vô tư đi theo anh, làm nũng với anh.....
Nhưng mỗi khi muốn đi thì cô lại lùi bước.
Bởi vì nhớ tới bạn gái của anh, nghĩ tới chính cô không có biện pháp nhìn anh cùng người con gái khác thân mật, càng biết được rằng cô và anh không thể trở lại như lúc xưa.
Cho nên lựa chọn trốn tránh anh, chỉ cần nghĩ tới Tập Phi thân thiết với người con gái khác, cô liền cảm thấy thống khổ.
Trong lúc Phán Phán đang chìm trong khổ sở, thì một tiếng kêu to cắt đứt sự yên tĩnh trong phòng.
"Chuông báo động?" Phán Phán nhanh chóng đứng lên.
******************************************************
Lau đi nước mắt trên mặt, Phán Phán nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
"Ba mẹ trở về sao?". Mới đi một lúc mà? Kì lạ.
Phán Phán tắt đi chuông báo động, từ lầu hai đi xuống.
"Ba? Mẹ? Hai người đã về sao?" Đợi một hồi, nhưng dưới lầu lại không có tiền trả lời.
"Kỳ lạ." Lầu một tối đen, cô lấy dũng khí quyết định đi xuống dưới lầu.
Mới đi vài bước, phía dưới cầu thang liền xuất hiện bóng người.
"Thì ra cô ở trong này-------"
Đột nhiên một âm thanh của một nam nhân xa lạ truyền đến tai Phán Phán.
Cô sợ hãi mở to mắt. "Phải............Ai?"
Nam nhân nở nụ cười tà khí, chậm rãi đi tới chỗ Phán Phán.
"Anh............Anh là ai? Làm sao anh có thể vào nhà của tôi?" Thấy nam nhân kia đến gần, Phán Phán sợ hãi lui về phía sau.
"Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi chỉ muốn mời cô đi một chuyến.” Nam nhân đột nhiên vươn tay, dùng sức bóp cổ cô.
"Cứu..............Cứu mạng....". Động tác xảy ra bất thình lình làm Phán Phán sợ xanh mặt.
Cô kinh hoảng dùng sức muốn trốn thoát, hai tay không ngừng đánh vào nam nhân kia.
"Thả..........Buông...."
Thật đáng sợ..........Thật đáng sợ.............Ai tới cứu cô..........
"Không có ai tới cứu cô đâu, muốn trách thì hãy trách cha cô đi. Ai bảo ông ta đắc tội với tổ chức Xích Đen của chúng ta, bây giờ là lúc bắt cô trả lại tất cả. Bất quá muốn bắt cô thật không đơn giản, tôi phải đợi rất lâu nha, mới đợi được đến hôm nay cô ở nhà một mình. Nào! Ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô khổ sở đó."
Vì muốn lấy được tài liệu trên tay Sở Dụ Sinh, đại ca có lệnh, phải bắt được cô gái này, hắn ta đã mai phục ở đây rất nhiều ngày rồi, rốt cuộc cũng đã có cơ hội ra tay.
Phán Phán thống khổ không ngừng dãy dụa, cảm thấy mình không thể thở được.
Không biết lấy đâu ra sức lực, cô đá vào bụng của tên nam nhân, lám hắn ôm bụng kêu to.
"Cô, tiện nhân này!" Hắn ta một tay ôm bụng, đuổi theo Phán Phán đang chạy lên lầu.
Phán Phán dùng hết sức lảo đảo chạy về phòng của cô. Chạy vào phòng, cô nhanh chóng khóa trái cửa, cầm lấy điện thoại, bấm dãy số quen thuộc nhất.
Cô sợ hãi khóc không ngừng, trong lòng không ngừng gọi tên Tập Phi............
Ngoài cửa truyền đến lực đạo mạnh mẽ, nam nhân rống to ngoài cửa, cô sợ đến toàn thân run rẩy, đem điện thoại để lên tai, lại nghe thấy giọng nói trong hộp tin nhắn thoại.
"Số máy hiện tại đang tắt máy, xin để lại lời nhắn sau tiếng píp-----------"
"Anh.........anh, anh mau đến cứu Phán Phán, Phán Phán sợ hãi, có người xấu đến, hắn..........hắn ta đang ở ngoài cửa, muốn bắt em-------Anh------anh-----".
Rầm! Cửa phòng bị phá ra, Phán Phán kinh hách làm rơi điện thoại xuống đất.
"Anh tránh ra..........không cần lại đây............". Phán Phán không ngừng lùi về phía sau, lùi thẳng tới góc giường, không thể lùi được nữa.
"Cô, nữ nhân đê tiện, hiện tại xem cô trốn chỗ nào..........." Trên tay chàng trai không biết đang cầm cái gì, dùng sức đánh vào đầu cô.
Phán Phán kêu lên một tiếng, máu tươi từ gáy chảy xuống, cô lập tức ngã xuống vũng máu, hôn mê bất tỉnh.
"Sớm nói cô ngoan ngoãn, cô không nghe,xem đi! Phải để tôi ra tay mới vừa ý." Hắn cười lạnh làm cho người khác thấy sợ hãi.
Lúc này, điện thoại của hắn vang lên.
"Em nghe, đại ca, có chuyện gì không?" Đầu dây bên kia là người của tổ chức Xích Đen.
"Cài gì? Người không cần bắt? Em đã bắt được cô ta? Nhưng em đã làm cô ta---------"
"Vâng, vâng, nói không chừng cô ta còn giá trị lợi dụng, vâng-----tốt, em đã hiểu."
"Vâng, em đã biết, em sẽ đốt toàn bộ chỗ này, em biết, em sẽ không để người khác tìm thấy dấu vết của em."
Chàng Trai tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn cô gái nằm dưới đất, cười đắc ý--------
Chương 5
Chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, ba người sau khi đến trường học, ngồi trong trường đợi xe của Ngụy Minh Khải tới đón để chuẩn bị trở về nhà.
"Tớ cảm thấy Tập Phi mấy ngày nay là lạ, rất dễ tức giận."
Tráng Sĩ Đức mất hứng nhỏ giọng oán giận, lại còn cứ 3 phút quay đầu nhìn Tập Phi một cái.
"Đúng vậy. Tớ cũng cảm thấy thế." Ngụy Minh Khải cũng gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ kì lạ, cơ bản giống như biến thành người khác, dễ nổi giận, bộ dạng lúc nào cũng nặng nề, hỏi cậu ấy có tâm sự gì phải không thì cậu ấy cũng không nói.
"Tớ cảm thấy Phán Phán cũng rất kì lạ, thật kì lạ.!"
Lúc trước Tập Phi nhờ anh và Ngụy Minh Khải đi đón Phán Phán, hai người đã cảm thấy kì lạ, hiện tại nói không cần phải đưa đón em ấy nữa.
Mà bình thường Tập Phi ở đâu thì Phán Phán sẽ nhất định ở chỗ đó. Nhưng gần đây lại không thấy bóng dáng của cô, cảm thấy vô cùng không quen. Cuối cùng thì hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Uh." Ngụy Minh Khải nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.
"Này! Cậu không cần cứ nói ừ, tốt, đúng theo tớ." Tráng Sĩ Đức chịu không được rống to.
"Nói? Nói cài gì? Tập Phi xảy ra chuyện gì làm sao tớ biết được, cũng đã hơn một tháng không thấy Phán Phán, tớ càng không biết là vì sao. Cậu muốn tớ nói cái gì? Này.........Này, Sĩ Đức, cậu nhìn xem? Xem thử.........Ôi trời ơi...........".
Ngụy Minh Khải chỉ chỉ chỗ cho Sĩ Đức nhìn, không khỏi ngây người trong khoảng thời gian ngắn, liền nói tài xế chạy xe đến gần.
"Kia...........cái kia không phải..............là nhà Phán Phán sao? Sao...............lại biến thành như vậy?". Tráng Sĩ Đức không thể tin được thở dốc kinh ngạc nói.
"Tập Phi................Tập Phi------------". Ngụy Minh Khải quay ra phía sau, gọi to Tập Phi còn đang ngủ.
"Đã tới chưa?". Ngụy Minh Khải lớn tiếng gọi, Tập Phi bị đánh thức mở mắt ra.
"Kia.............không phải là nhà của Phán Phán sao?". Ngụy Minh Khải xoay người hỏi.
Tập Phi không rõ, cuối cùng ngẩn đầu lên, vừa nhìn thấy cũng bị dọa sợ--------
Này.........Đây là có chuyện gì?
Xảy ra chuyện gì?
Mới ba ngày, anh mới đi có 2, 3 ngày thôi mà, tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Không...........". Anh cảm thấy trong nháy mắt toàn thân bị buộc chặt.
Phán Phán, Phán Phán của anh.......
Đi xuống xe, đầu anh rối loạn, trống rỗng.
Đứng im nhìn đống đổ nát của căn nhà, giống như bị hỏa hoạn, khắp nới hoang tàn, không nhìn ra được hình dạng của một biệt thự xa hoa.
Một nỗi bất an chợt dâng lên trong lòng, anh run rẩy đi về phía trước, mở to miệng gọi: "Phán Phán? Phán Phán?".
Không cần, trăm ngàn lần không cần cô xảy ra chuyện gì, Phán Phán của anh không cần xảy ra chuyện gì........
"Phán Phán, Phán Phán......". Tập phi không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy đến căn nhà đổ nát.
"Tập Phi, rất nguy hiểm, cậu bình tĩnh một chút." Ngụy Minh Khải từ phía sau dùng sức giữ chặt lấy Tập Phi đang kích động, không cho anh chạy vào ngôi nhà đang lung lay sắp đổ.
"Buông, Buông........". Anh không ngừng giãy dụa.
"Buông ra......Tớ muốn đi cứu Phán Phán.........Phán Phán............".
Anh không thể khống chế được mở miệng tức giận nói to.
Là ai? Là ai làm cho nơi này biến thành bộ dạng như thế này?
“Cậu đừng vội, nói không chừng bây giờ Phán Phán đang an toàn ở bên nhà cậu."
Ngụy Minh Khải lớn tiếng nói với Tập Phi đang phẫn nộ. Anh thật sự lo lắng Tập Phi sẽ làm ra hành động ngu ngốc.
"Buông......................Con mẹ nó, cậu buông........". Giờ phút này, Tập Phi đều không nghe thấy gì, anh chỉ sốt ruột muốn biết Phán Phán có ở bên trong hay không.
"Sĩ Đức, cậu đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây giúp tớ giữ chặt Tập Phi, nhanh lên một chút."
Ngụy Minh Khải thấy mình nhanh chóng không giữ được Tập Phi liền kêu to Tráng Sĩ Đức đang đứng sững sờ.
"Gì? A, được." Bị Sĩ Đức rống như vậy, Sĩ Đức nhanh chóng chạy lại ngăn cản hành động của Tập Phi.
"Tập Phi......".
Lúc này Ngụy Cận đang ở trong nhà của bà, giống như nghe thấy tiếng kêu điên cuồng của con trai, liền nhanh chóng chạy ra cửa.
"Mẹ..............".
Tập Phi vừa nhìn thấy mẹ mình, lập tức dùng sức vùng khỏi hai người bên cạnh, giống như bay chạy tới trước mặt bà, kích động cầm lấy tay bà.
"Tại sao lại như thế này, Phán Phán đâu? Phán Phán có sao không?".
"Phán Phán...........". Vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia, Ngụy Cận lắc đầu, nước mắt trào ra.
"Phán Phán rốt cuộc làm sao? Mẹ mau nói đi!". Lòng của Tập Phi giống như bị treo lơ lửng, anh kích động rống to.
"Phán Phán..........Không thấy.......Hai ngày trước, chính là ngày nhà bị cháy, chỉ có một mình Phán Phán ở nhà. Khi cha mẹ nuôi của con trở về, cả căn nhà đều chìm trong biển lửa, không thể đi vào. Chúng ta không biết rốt cuộc Phán Phán có ở trong nhà hay không...........Đã qua hai ngày, gọi điện thoại cho Phán Phán đều không có ai nghe, ngay cả người cũng không tìm thấy, mẹ thấy........Lành ít dữ nhiều. Mẹ nuôi của con không chịu nổi đả kích này, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, còn ba và ba nuôi của con thì đang điều tra chuyện này, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, thực sự quá đột nhiên, không ai nghĩ lại xảy ra chuyện này. Vốn là mẹ nuôi con muốn Phán Phán cùng bọn họ ra ngoài, nhưng Phán Phán không muốn quấy rầy bọn họ, cho nên............Cho nên ở nhà một mình......".
Ngụy Cận chảy nước mắt, lo lắng cho chị em tốt của bà, cũng lo lắng cho con gái nuôi của bà.
Nghe vậy, Tập Phi kinh ngạc lùi về sau.
"Không........Mẹ gạt con.........gạt con.".
Tập Phi dùng sức lắc đầu, trong mắt tiết lộ sự khủng hoảng lúc này của anh.
"Mẹ gạt con..............Phán Phán sẽ không.........Sẽ không...........".
Giống như phát điên, anh không ngừng nhìn mẹ mình rống to.
Không tin, anh không tin.
Phán Phán của anh.........không có khả năng..............
"Tập Phi.............". Ngụy Cận nhìn con trai bị đã kích, chỉ có thể lắc đầu xót xa.
Tất cả mọi người đều lừa anh, bởi vì anh làm Phán Phán khóc, cho nên bọn họ bắt tay cùng nhau trừng phạt anh.
Đúng! Chính là như vậy, chính là như vậy.
"Con gọi cho em ấy..............con gọi cho em ấy......con gọi tới, em ấy sẽ nhận...........con sẽ nói xin lỗi với em ấy vì đã làm em ấy thương tâm, kêu em ấy đừng trừng phạt con nữa, con nói xin lỗi với em ấy, em ấy sẽ tha thứ, sẽ nói cho con biết chỗ em ấy đang trốn, ngay lập tức con có thể tìm được em ấy........Đúng! Con sẽ đi đón em ấy, mang em ấy trở về........".
Run run lấy điện thoại từ trong túi ra, anh lắc đầu không ngừng, muốn chính mình đừng lo lắng.
Anh không tin lời nói của bọn họ, anh không tin.
Phán Phán không có khả năng mất tích như bọn họ nói, cô nhất định là đang giận anh.
Vừa mở di động ra--------
"Tin nhắn? Là tin nhắn!" Trong mắt anh xuất hiện một tia hi vọng.
"Là Phán Phán, nhất định là Phán Phán..........". Tập phi nhanh chóng nghe lại tin nhắn, trong mắt tràn đầy sự mong chờ.
Thời gian giống như dừng lại-------mọi người đều không dám lên tiếng, bọn họ đều cầu mong đáp án sẽ đúng như lời Tập Phi nói.
Nhưng mà...........
Khi âm thanh trong điện thoại truyền đến, trên mặt Tập Phi liền hoảng sợ------------
"Không.....................không cần............". Anh đột nhiên lắc đầu cuồng loạn, nước mắt chảy ra.
Ngay sau đó, anh dùng sức ném điện thoại xuống đất, điên cuồng nói to......
Đó là giọng nói của Ph
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
470/4051