Tiểu thuyết Bà Xã Gây Phiền Toái-full
Lượt xem : |
anh chưa về.......".
Mỗi một câu nói, Phán Phán lại càng tới gần Tập Phi, lửa nóng trong mắt nàng ngày càng lớn.
"Lúc đầu em nghĩ rằng, chắc anh đang có nhiều việc, nhưng mà------ hai tuần! Suốt hai tuần, ngay cả đến nhìn em, nói chuyện với em mà cũng không có thời gian sao?"
Cô đứng trước mặt Tập Phi, hai mắt mở to nhìn anh, phản phất như muốn nhìn sâu vào trong lòng anh, Tập Phi cuối đầu không nói.
"Anh luôn nói bận, vậy tại sao anh Minh Khải và anh Sĩ Đức học cúng lớp với anh lại có thời gian mỗi ngày đưa đón em, tìm em ăn cơm, đi dạo phố cùng em? Anh có thể hay không nói cho em biết, rốt cuộc anh đang làm việc gì, so với Phán Phán còn quan trọng hơn sao? Anh đã lâu như vậy không tới tìm Phán Phán, không tới xem Phán Phán, chẳng lẽ anh một chút cũng không nhớ Phán Phán sao?"
Nói xong, cô nghĩ có lẽ Tập Phi sẽ không thèm để ý tới cô, không cần có cô làm bạn nữa, có lẽ có cô cũng được mà không có cũng không sao, nước mắt liền không giữ được rơi xuống.
Chắc là cô tự mình đa tình, giống như là một người ngốc, mới mấy ngày không thấy anh, cứ như vậy nhớ anh điên cuồng, cái gì cũng không thể làm, cả ngay tâm trạng cũng không yên, không biết phải làm sao cho đúng........
"Phán Phán.......". Nhìn thấy nước mắt của cô, mặt nạ lạnh lùng của anh lập tức bị phá hủy.
Mang theo sự đau lòng cùng sự không thể tha thứ, Tập Phi lấy tay ôm Phán Phán vào lòng, ôm chặt cô, dùng sức giống như là muốn cô tiến vào người anh.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, anh không biết em sẽ khổ sở như vậy, không biết việc anh xem nhẹ em lại làm em bất an. Rất xin lỗi, tha thứ cho anh."
Tập Phi thấp giọng không ngừng nói xin lỗi bên tai cô, thấy nước mắt của cô, tim anh cảm thấy co lại thành một khối.
Nhắm chặt hai mắt, Phán Phán ở trong lòng anh khóc lớn, đem ủy khuất của mấy ngày qua, tất cả đều bộc phát ra ngoài.
Cô vươn tay, ôm chặt thắt lưng anh.
"Anh trai xấu, không cần không để ý tới Phán Phán, không thấy được anh, Phán Phán thấy rất sợ, rất sợ..........."
Loại cảm giác này không cần một lần nữa xuất hiện, khổ lắm, đau lắm, rất đau.
Cô cảm thấy lòng của cô rất đau, loại cảm thụ xa lạ này, làm cô sợ hãi, khiến cho cô luống cuống, lại không biết phải làm thế nào cho đúng.
"Được, thực xin lỗi, anh.........anh sẽ không làm như vậy nữa, đừng khóc."
Giờ phút này, anh ôm chặt lấy cô, không phải dùng thân phận là anh trai, mà là dùng thân phận của một chàng trai yêu cô gái đang ở trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng.......
Nghĩ kỹ, Tập Phi đưa ra một quyết định đau khổ ở trong lòng.
Anh muốn vứt bỏ tình cảm đối với cô, cả đời này, anh chỉ có thể làm anh trai của cô-------------
****************************************
Sáng sớm ngày chủ nhật, Phán Phán thức dậy, lập tức thay một bộ đồ thoải mái, tâm tình vui vẻ ngâm nga bài hát, từ lầu hai chạy xuống phòng bếp dưới nhà.
Mỗi khi đến ngày nghỉ, cô có thói quen chạy qua nhà của Tập Phi, hôm nay đương nhiên là không có ngoại lệ.
Huống chi, hai người thật vất vả mới làm hòa với nhau như lúc đầu! Cô đương nhiên càng muốn đi tìm Tập Phi.
Sau khi đem bữa sáng giải quyết, vốn định đi qua nhà Tập Phi ở cách vách, không nghĩ lại thấy ba mẹ hai nhà đang ngồi ở phòng khách.
"Ba, mẹ, ba nuôi, mẹ nuôi, buổi sáng tốt lành."
"Phán Phán. Con dậy rồi! Đến đây, đến ngồi cạnh mẹ nuôi nào."
Ngụy Cận cười cười vẫy tay với Phán Phán, trong mắt hiện ra ánh sáng khác thường.
"Ba mẹ đang nói chuyện gì vậy?" Phán Phán khó hiểu nhìn bốn người, cảm thấy không khí hôm nay không được bình thường, không giống với mọi ngày.
"Không có gì......." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ngụy Cận lại chăm chú nhìn Phán Phán, trong đầu hình như có mục đích gì đó.
"Mẹ nuôi à..........mẹ tại sao lại nhìn con như vậy?" Phán Phán bị Ngụy Cần nhìn đến mức khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu nhìn khắp người mình, có chỗ nào lạ sao, cô sờ sờ mặt, trên mặt cô dính cái gì sao?
"À? Ách......không có gì! Mẹ nuôi chính là cảm thấy con gái nuôi của mẹ đã trở nên xinh đẹp động lòng người, thật sự đã trở thành cô gái mười tám tuổi xinh đẹp. Hahaha......." Ngụy Cận cười mất tự nhiên vỗ nhẹ bả vai của cô.
"Đúng không?" Ngẩn đầu, Phán Phán nghi hoặc nhìn Ngụy Cận, cảm giác thấy hôm nay mẹ nuôi có chút là lạ.
"Kiến Phong, tôi nói này, bốn người già chúng ta không hỏi ý kiến của Tập Phi và Phán Phán, liền quyết định như vậy, tựa hồ không ổn." Sở Dụ Sinh đột nhiên nói, lộ ra vẻ mặt không đồng ý.
"Đúng vậy a, đúng vậy a." Chung Di vội vàng phụ họa lời nói của chồng.
"Phán Phán hiện tai mới có mười chín tuổi, Tập Phi cũng vừa mới có hai mươi hai tuổi, tựa hồ còn quá sớm. Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chờ Phán Phán tốt nghiệp đại học, sự nghiệp của Tập Phi ổn định rồi hãy quyết định đi."
"Ai u! Tôi nói này tiểu Di, hai gia đình chúng ta tình cảm tốt như vậy, sớm muộn cũng thành một nhà, thân lại càng thêm thân. Nói tiếp, quyết định như vậy không có gì không ổn, Phán Phán cũng chỉ là chuyển từ nơi này sang cách vách, cũng không có gì khác biệt lắm mà!" Ngụy Cận cố gắng thuyết phục Chung Di.
Chuyện thân càng thêm thân làm bà hứng thú, hi vọng là sớm có ngày mang con dâu xinh đẹp tiến vào nhà, bà sẽ sớm trở thành bà nội, haha.
Tuy rằng bà hiểu được bạn tốt của mình, muốn giữ con gái bên cạnh mình lâu hơn một chút, nhưng là, sau khi Phán Phán kết hôn thì cũng ở cách vách mà thôi, cũng không phải rất xa, nếu muốn tìm Phán Phán, hai người bọn họ chỉ cần đi qua vài bước là có thể nhìn thấy người.
"Nhưng là......" Chung Di vẫn còn điều muốn nói.
"Đừng nhưng là, liền quyết định như vậy đi." Ngụy Cận cầm chặt tay Chung Di, trên mặt ngập tràn sự kiên quyết.
"Đúng vậy a! Dụ Sinh, tiểu Di, chẳng lẽ hai ngươi chưa nghe qua đạo lý thành gia lập nghiệp sao? Trước tiên thành gia, như vậy nam nhân mới có lòng chung thủy, mới cố gắng lập nghiệp. Nhớ năm đó, hai chúng ta vừa mới tốt nghiệp đại học liền cưới ngay hai người vợ xinh đẹp sao? Hiện tại ông nhìn chúng ta xem, sự nghiệp phát triển, gia đình cũng hạnh phúc, đây không phải là ví dụ tốt nhất sao." Diêm Kiến Phong cũng ra sức thuyết phục.
"Vậy ông cũng cần hỏi ý kiến của bọn nhỏ như thế nào, nói không chừng Tập Phi không muốn, hay là nó đã có đối tượng vừa ý khác thì sao?"
Xem kết cục cứ quyết định như vậy, Chung Di nhìn vẻ mặt ngây ngơ của con gái, trong lòng càng thêm không nỡ.
Bà thật sự muốn con gái ở bên cạnh bà thêm nhiều năm a.
"Xin hỏi......... Ba mẹ có thể nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Ba mẹ đang thảo luận chuyện gì vậy?" Phán Phán nghe không hiểu, đành phải mở miệng hỏi.
Ngụy Cận không khỏi cười tươi, nói với Phán Phán đang ngồi đối diện bà: " Mẹ nuôi nói này Phán Phán, con nhớ trả lời thật lòng, con thấy Tập Phi đối với con có tốt không? Con có thích nó không?"
"Anh Tập Phi?" Như thế nào lại nhắc đến anh trai.
"Đúng vậy a." Ngụy Cận gật đầu.
"A.........." Phán Phán nghe thấy câu hỏi của mẹ nuôi, lo lắng không biết trả lời như thế nào. "Con thực sự thích anh Tập Phi, anh ấy đối với Phán Phán rất tốt!"
"Đã như vậy! Vậy Phán Phán, bây giờ mẹ nuôi hỏi con một chuyện rất nghiêm túc."
Nói xong, Ngụy Cận ngẩng đầu, nhìn ba người khác đang ngồi bên cạnh, không thấy người phản đối, liền tiếp tục nói: "Mẹ nuôi hỏi con, con---------- có đồng ý hay không lấy Tập Phi, trở thành vợ của nó?"
Chương 4
Bên trong phòng khách đột nhiên rất im lặng, nếu có cây kim rơi xuống thì chắc chắn sẽ nghe thấy được, bốn người lớn trong nhà đều nín thở nhìn chằm chằm vào Phán Phán, chờ đợi cậu trả lời của cô.
"................." Nghe xong, Phán Phán ngồi ngây người.
2 phút trôi qua, cuối cùng cô cũng có phản ứng----------
"Ha............haha.........ha.........".
Một tiếng cười to bất thình lình làm mất đi sự yên tĩnh trong phòng khách, Phán Phán giống như nghe được chuyện cười thú vị, nhịn không được gập cả người, ôm bụng lớn tiếng cười không ngừng.
"Phán Phán?" Chung Di sốt ruột gọi con gái.
"Hix.........Rất xin lỗi..........con con..........con cảm thấy con đã lớn như thế này, nghe qua..........truyện cười hay nhất từ trước tới giờ.......". Cố nén cười, Phán Phán khó khăn nói ra một câu này.
"Phán Phán, con đang cảm thấy là mẹ nuôi đang nói đùa với con sao?”. Ngụy Cận bất đắc dĩ thở dài.....Đứa nhỏ này....Chẳng lẻ không nhìn ra là bà đang hỏi thật lòng sao?
"A?"
Cuối cùng Phán Phán cũng phát hiện ra là năm người ngoại trừ cô cười không ngừng ra thì bốn người lớn trong nhà đều mang bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
"Mọi người là đang nói thật sao?". Tười cười dần dần biến mất trên mặt của Phán Phán.
Chỉ thấy bốn người gật đầu vô cùng ăn ý.
"Không phải là nói giỡn!" Cô có chút không chắc chắn hỏi lại.
Bốn người lại đồng thời lắc đầu.
"A..............a..........nói giỡn cái gì vậy?" Cô kinh hãi nhảy dựng lên.
"Phán Phán, không cần kinh ngạc như vậy?". Ngụy Cận lấy tay giữ chặc lấy tay của Phán Phán.
Phán Phán nhăn mày hỏi : "Anh Tập Phi......Anh ấy là anh trai...........".
"Con cùng nó không có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột." Ngụy Cận nhẹ giọng nhắc nhở, sợ làm cô sợ hãi.
"Con........Vẫn còn là sinh viên."
"Mẹ ruột và mẹ nuôi của con lúc còn đang học đại học thì đã lấy ba con và ba nuôi." Diêm Nghị Sinh trả lời cô.
"Ách..........Ách......Con mới 19 tuổi, còn trẻ tuổi...............đang là thời kì vui đùa.........". Phán Phán vò đầu lại thành một khối-----aizzz, cô không nghĩ ra được đáp án tốt a.
"Khi kết hôn, Tập Phi cũng có thể mang con đi chơi, con muốn đi đâu cũng được. Con xem, sau này còn có một tài xe riêng vô cùng tốt nữa sao?" Ngụy Cận bình tĩnh nói.
"A, nhưng là............nhưng là..............". Phán Phán nửa câu đều không nói được, cô nôn nóng đứng dậy, nhịn không được đi qua đi lại.
"Phán Phán.........". Chung Di nhìn con gái của mình tay chân luống cuống, không đành lòng đi đến trước mặt cô.
"Mẹ.................." Phán Phán nhìn vào mắt mẹ cô.
"Nghe mẹ nói, con không phải thực sự thích có Tập Phi làm bạn sao? Tập Phi ở cùng con, con không phải cảm thấy rất an toàn sao?".
Chung Di đem những lời mà Phán Phán nói với bà nói lại với cô, nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Kỳ thật, lúc con và Tập Phi còn nhỏ, chúng ta đã hi vọng các con có thể trở thành vợ chồng. Cho nên, mới có thể đem con từ nhỏ đã giao cho Tập Phi chăm sóc."
"Nhưng là, con............". Kết hôn cùng Tập Phi, đây là chuyện mà Phán Phán chưa bao giờ nghĩ tới.
"Mẹ cũng là không muốn, con còn nhỏ như vậy, mẹ hi vọng con có thể ở bên mẹ lâu hơn một chút, tiếp tục làm con gái nhỏ của mẹ."
Chung Di lấy tay xoa xoa khuôn mặt non mềm của Phán Phán, trên môi nở một nụ cười hiền hậu.
"Nhưng mà, nếu đem con giao cho Tập Phi, mẹ và ba con sẽ rất yên tâm, hơn nữa chính là con chỉ chuyển sang cách vách, muốn gặp con thì rất tiện lợi."
"Vậy..................Anh Tập Phi đáp ứng sao?" Trong đầu Phán Phán hiện lên khuôn mặt tuấn mĩ của Tập Phi, hai má liền đỏ ửng.
Vừa nghĩ tới sau này cô sẽ là vợ của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác xa lạ, nhưng cảm giác này lại không hề chán ghét, ngược lại thấy ấm áp, vui vẻ.
"Con yên tâm, mẹ nuôi cam đoan với con, nếu Tập Phi nghe được con đáp ứng gả cho nó, nó nhất định sẽ rất cao hứng, lập tức la to ăn mừng.". Ngụy Cận đứng lên vỗ ngực cam đoan.
Tâm tư của con mình, người làm mẹ nào lại không biết. Xem ra giấc mơ được làm bà nội của bà ngày càng gần nha.
"Anh ấy còn chưa biết sao?" Giờ phút này, Phán Phán xúc động muốn thấy Tập Phi ngay lập tức.
"Vậy........Con đi.............nói với anh ấy." Khuôn mặt cuối thấp đỏ bừng, thấp giọng nói.
Cô muốn nhìn xem Tập Phi có đúng hay không sẽ như lời mẹ nuôi nói, cao hứng cười toe toét.
"Không kịp đợi gặp chồng tương lai sao? Con mau đi đi!" Diêm Nghị Sinh cười lớn, chọc Phán Phán thẹn thùng.
"Chha nuôi...............Cha thật sự là...................." Phán Phán bĩu môi gắt giọng nói, cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên hết.
"Đừng chọc con bé." Ngụy cận ra tiếng giải cứu.
" Phán Phán, con nhanh đi tìm Tập Phi đi." Bà đẩy đẩy Phán Phán, ý bảo muốn cô rời đi.
"Vâng."
Tiếng nói vừa ngưng, Phán Phán liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
"Aizz". Sau khi thấy con gái mình rời đi, Sở Dị Sinh không ngừng lắc đầu.
"Tuy biết nếu không sớm thì muộn phải gả Phán Phán đi, nhưng lại không nghĩ tới có thể sớm như thế này."
"Lão công, Phán Phán chỉ gả
Mỗi một câu nói, Phán Phán lại càng tới gần Tập Phi, lửa nóng trong mắt nàng ngày càng lớn.
"Lúc đầu em nghĩ rằng, chắc anh đang có nhiều việc, nhưng mà------ hai tuần! Suốt hai tuần, ngay cả đến nhìn em, nói chuyện với em mà cũng không có thời gian sao?"
Cô đứng trước mặt Tập Phi, hai mắt mở to nhìn anh, phản phất như muốn nhìn sâu vào trong lòng anh, Tập Phi cuối đầu không nói.
"Anh luôn nói bận, vậy tại sao anh Minh Khải và anh Sĩ Đức học cúng lớp với anh lại có thời gian mỗi ngày đưa đón em, tìm em ăn cơm, đi dạo phố cùng em? Anh có thể hay không nói cho em biết, rốt cuộc anh đang làm việc gì, so với Phán Phán còn quan trọng hơn sao? Anh đã lâu như vậy không tới tìm Phán Phán, không tới xem Phán Phán, chẳng lẽ anh một chút cũng không nhớ Phán Phán sao?"
Nói xong, cô nghĩ có lẽ Tập Phi sẽ không thèm để ý tới cô, không cần có cô làm bạn nữa, có lẽ có cô cũng được mà không có cũng không sao, nước mắt liền không giữ được rơi xuống.
Chắc là cô tự mình đa tình, giống như là một người ngốc, mới mấy ngày không thấy anh, cứ như vậy nhớ anh điên cuồng, cái gì cũng không thể làm, cả ngay tâm trạng cũng không yên, không biết phải làm sao cho đúng........
"Phán Phán.......". Nhìn thấy nước mắt của cô, mặt nạ lạnh lùng của anh lập tức bị phá hủy.
Mang theo sự đau lòng cùng sự không thể tha thứ, Tập Phi lấy tay ôm Phán Phán vào lòng, ôm chặt cô, dùng sức giống như là muốn cô tiến vào người anh.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, anh không biết em sẽ khổ sở như vậy, không biết việc anh xem nhẹ em lại làm em bất an. Rất xin lỗi, tha thứ cho anh."
Tập Phi thấp giọng không ngừng nói xin lỗi bên tai cô, thấy nước mắt của cô, tim anh cảm thấy co lại thành một khối.
Nhắm chặt hai mắt, Phán Phán ở trong lòng anh khóc lớn, đem ủy khuất của mấy ngày qua, tất cả đều bộc phát ra ngoài.
Cô vươn tay, ôm chặt thắt lưng anh.
"Anh trai xấu, không cần không để ý tới Phán Phán, không thấy được anh, Phán Phán thấy rất sợ, rất sợ..........."
Loại cảm giác này không cần một lần nữa xuất hiện, khổ lắm, đau lắm, rất đau.
Cô cảm thấy lòng của cô rất đau, loại cảm thụ xa lạ này, làm cô sợ hãi, khiến cho cô luống cuống, lại không biết phải làm thế nào cho đúng.
"Được, thực xin lỗi, anh.........anh sẽ không làm như vậy nữa, đừng khóc."
Giờ phút này, anh ôm chặt lấy cô, không phải dùng thân phận là anh trai, mà là dùng thân phận của một chàng trai yêu cô gái đang ở trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng.......
Nghĩ kỹ, Tập Phi đưa ra một quyết định đau khổ ở trong lòng.
Anh muốn vứt bỏ tình cảm đối với cô, cả đời này, anh chỉ có thể làm anh trai của cô-------------
****************************************
Sáng sớm ngày chủ nhật, Phán Phán thức dậy, lập tức thay một bộ đồ thoải mái, tâm tình vui vẻ ngâm nga bài hát, từ lầu hai chạy xuống phòng bếp dưới nhà.
Mỗi khi đến ngày nghỉ, cô có thói quen chạy qua nhà của Tập Phi, hôm nay đương nhiên là không có ngoại lệ.
Huống chi, hai người thật vất vả mới làm hòa với nhau như lúc đầu! Cô đương nhiên càng muốn đi tìm Tập Phi.
Sau khi đem bữa sáng giải quyết, vốn định đi qua nhà Tập Phi ở cách vách, không nghĩ lại thấy ba mẹ hai nhà đang ngồi ở phòng khách.
"Ba, mẹ, ba nuôi, mẹ nuôi, buổi sáng tốt lành."
"Phán Phán. Con dậy rồi! Đến đây, đến ngồi cạnh mẹ nuôi nào."
Ngụy Cận cười cười vẫy tay với Phán Phán, trong mắt hiện ra ánh sáng khác thường.
"Ba mẹ đang nói chuyện gì vậy?" Phán Phán khó hiểu nhìn bốn người, cảm thấy không khí hôm nay không được bình thường, không giống với mọi ngày.
"Không có gì......." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ngụy Cận lại chăm chú nhìn Phán Phán, trong đầu hình như có mục đích gì đó.
"Mẹ nuôi à..........mẹ tại sao lại nhìn con như vậy?" Phán Phán bị Ngụy Cần nhìn đến mức khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu nhìn khắp người mình, có chỗ nào lạ sao, cô sờ sờ mặt, trên mặt cô dính cái gì sao?
"À? Ách......không có gì! Mẹ nuôi chính là cảm thấy con gái nuôi của mẹ đã trở nên xinh đẹp động lòng người, thật sự đã trở thành cô gái mười tám tuổi xinh đẹp. Hahaha......." Ngụy Cận cười mất tự nhiên vỗ nhẹ bả vai của cô.
"Đúng không?" Ngẩn đầu, Phán Phán nghi hoặc nhìn Ngụy Cận, cảm giác thấy hôm nay mẹ nuôi có chút là lạ.
"Kiến Phong, tôi nói này, bốn người già chúng ta không hỏi ý kiến của Tập Phi và Phán Phán, liền quyết định như vậy, tựa hồ không ổn." Sở Dụ Sinh đột nhiên nói, lộ ra vẻ mặt không đồng ý.
"Đúng vậy a, đúng vậy a." Chung Di vội vàng phụ họa lời nói của chồng.
"Phán Phán hiện tai mới có mười chín tuổi, Tập Phi cũng vừa mới có hai mươi hai tuổi, tựa hồ còn quá sớm. Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chờ Phán Phán tốt nghiệp đại học, sự nghiệp của Tập Phi ổn định rồi hãy quyết định đi."
"Ai u! Tôi nói này tiểu Di, hai gia đình chúng ta tình cảm tốt như vậy, sớm muộn cũng thành một nhà, thân lại càng thêm thân. Nói tiếp, quyết định như vậy không có gì không ổn, Phán Phán cũng chỉ là chuyển từ nơi này sang cách vách, cũng không có gì khác biệt lắm mà!" Ngụy Cận cố gắng thuyết phục Chung Di.
Chuyện thân càng thêm thân làm bà hứng thú, hi vọng là sớm có ngày mang con dâu xinh đẹp tiến vào nhà, bà sẽ sớm trở thành bà nội, haha.
Tuy rằng bà hiểu được bạn tốt của mình, muốn giữ con gái bên cạnh mình lâu hơn một chút, nhưng là, sau khi Phán Phán kết hôn thì cũng ở cách vách mà thôi, cũng không phải rất xa, nếu muốn tìm Phán Phán, hai người bọn họ chỉ cần đi qua vài bước là có thể nhìn thấy người.
"Nhưng là......" Chung Di vẫn còn điều muốn nói.
"Đừng nhưng là, liền quyết định như vậy đi." Ngụy Cận cầm chặt tay Chung Di, trên mặt ngập tràn sự kiên quyết.
"Đúng vậy a! Dụ Sinh, tiểu Di, chẳng lẽ hai ngươi chưa nghe qua đạo lý thành gia lập nghiệp sao? Trước tiên thành gia, như vậy nam nhân mới có lòng chung thủy, mới cố gắng lập nghiệp. Nhớ năm đó, hai chúng ta vừa mới tốt nghiệp đại học liền cưới ngay hai người vợ xinh đẹp sao? Hiện tại ông nhìn chúng ta xem, sự nghiệp phát triển, gia đình cũng hạnh phúc, đây không phải là ví dụ tốt nhất sao." Diêm Kiến Phong cũng ra sức thuyết phục.
"Vậy ông cũng cần hỏi ý kiến của bọn nhỏ như thế nào, nói không chừng Tập Phi không muốn, hay là nó đã có đối tượng vừa ý khác thì sao?"
Xem kết cục cứ quyết định như vậy, Chung Di nhìn vẻ mặt ngây ngơ của con gái, trong lòng càng thêm không nỡ.
Bà thật sự muốn con gái ở bên cạnh bà thêm nhiều năm a.
"Xin hỏi......... Ba mẹ có thể nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Ba mẹ đang thảo luận chuyện gì vậy?" Phán Phán nghe không hiểu, đành phải mở miệng hỏi.
Ngụy Cận không khỏi cười tươi, nói với Phán Phán đang ngồi đối diện bà: " Mẹ nuôi nói này Phán Phán, con nhớ trả lời thật lòng, con thấy Tập Phi đối với con có tốt không? Con có thích nó không?"
"Anh Tập Phi?" Như thế nào lại nhắc đến anh trai.
"Đúng vậy a." Ngụy Cận gật đầu.
"A.........." Phán Phán nghe thấy câu hỏi của mẹ nuôi, lo lắng không biết trả lời như thế nào. "Con thực sự thích anh Tập Phi, anh ấy đối với Phán Phán rất tốt!"
"Đã như vậy! Vậy Phán Phán, bây giờ mẹ nuôi hỏi con một chuyện rất nghiêm túc."
Nói xong, Ngụy Cận ngẩng đầu, nhìn ba người khác đang ngồi bên cạnh, không thấy người phản đối, liền tiếp tục nói: "Mẹ nuôi hỏi con, con---------- có đồng ý hay không lấy Tập Phi, trở thành vợ của nó?"
Chương 4
Bên trong phòng khách đột nhiên rất im lặng, nếu có cây kim rơi xuống thì chắc chắn sẽ nghe thấy được, bốn người lớn trong nhà đều nín thở nhìn chằm chằm vào Phán Phán, chờ đợi cậu trả lời của cô.
"................." Nghe xong, Phán Phán ngồi ngây người.
2 phút trôi qua, cuối cùng cô cũng có phản ứng----------
"Ha............haha.........ha.........".
Một tiếng cười to bất thình lình làm mất đi sự yên tĩnh trong phòng khách, Phán Phán giống như nghe được chuyện cười thú vị, nhịn không được gập cả người, ôm bụng lớn tiếng cười không ngừng.
"Phán Phán?" Chung Di sốt ruột gọi con gái.
"Hix.........Rất xin lỗi..........con con..........con cảm thấy con đã lớn như thế này, nghe qua..........truyện cười hay nhất từ trước tới giờ.......". Cố nén cười, Phán Phán khó khăn nói ra một câu này.
"Phán Phán, con đang cảm thấy là mẹ nuôi đang nói đùa với con sao?”. Ngụy Cận bất đắc dĩ thở dài.....Đứa nhỏ này....Chẳng lẻ không nhìn ra là bà đang hỏi thật lòng sao?
"A?"
Cuối cùng Phán Phán cũng phát hiện ra là năm người ngoại trừ cô cười không ngừng ra thì bốn người lớn trong nhà đều mang bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
"Mọi người là đang nói thật sao?". Tười cười dần dần biến mất trên mặt của Phán Phán.
Chỉ thấy bốn người gật đầu vô cùng ăn ý.
"Không phải là nói giỡn!" Cô có chút không chắc chắn hỏi lại.
Bốn người lại đồng thời lắc đầu.
"A..............a..........nói giỡn cái gì vậy?" Cô kinh hãi nhảy dựng lên.
"Phán Phán, không cần kinh ngạc như vậy?". Ngụy Cận lấy tay giữ chặc lấy tay của Phán Phán.
Phán Phán nhăn mày hỏi : "Anh Tập Phi......Anh ấy là anh trai...........".
"Con cùng nó không có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột." Ngụy Cận nhẹ giọng nhắc nhở, sợ làm cô sợ hãi.
"Con........Vẫn còn là sinh viên."
"Mẹ ruột và mẹ nuôi của con lúc còn đang học đại học thì đã lấy ba con và ba nuôi." Diêm Nghị Sinh trả lời cô.
"Ách..........Ách......Con mới 19 tuổi, còn trẻ tuổi...............đang là thời kì vui đùa.........". Phán Phán vò đầu lại thành một khối-----aizzz, cô không nghĩ ra được đáp án tốt a.
"Khi kết hôn, Tập Phi cũng có thể mang con đi chơi, con muốn đi đâu cũng được. Con xem, sau này còn có một tài xe riêng vô cùng tốt nữa sao?" Ngụy Cận bình tĩnh nói.
"A, nhưng là............nhưng là..............". Phán Phán nửa câu đều không nói được, cô nôn nóng đứng dậy, nhịn không được đi qua đi lại.
"Phán Phán.........". Chung Di nhìn con gái của mình tay chân luống cuống, không đành lòng đi đến trước mặt cô.
"Mẹ.................." Phán Phán nhìn vào mắt mẹ cô.
"Nghe mẹ nói, con không phải thực sự thích có Tập Phi làm bạn sao? Tập Phi ở cùng con, con không phải cảm thấy rất an toàn sao?".
Chung Di đem những lời mà Phán Phán nói với bà nói lại với cô, nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Kỳ thật, lúc con và Tập Phi còn nhỏ, chúng ta đã hi vọng các con có thể trở thành vợ chồng. Cho nên, mới có thể đem con từ nhỏ đã giao cho Tập Phi chăm sóc."
"Nhưng là, con............". Kết hôn cùng Tập Phi, đây là chuyện mà Phán Phán chưa bao giờ nghĩ tới.
"Mẹ cũng là không muốn, con còn nhỏ như vậy, mẹ hi vọng con có thể ở bên mẹ lâu hơn một chút, tiếp tục làm con gái nhỏ của mẹ."
Chung Di lấy tay xoa xoa khuôn mặt non mềm của Phán Phán, trên môi nở một nụ cười hiền hậu.
"Nhưng mà, nếu đem con giao cho Tập Phi, mẹ và ba con sẽ rất yên tâm, hơn nữa chính là con chỉ chuyển sang cách vách, muốn gặp con thì rất tiện lợi."
"Vậy..................Anh Tập Phi đáp ứng sao?" Trong đầu Phán Phán hiện lên khuôn mặt tuấn mĩ của Tập Phi, hai má liền đỏ ửng.
Vừa nghĩ tới sau này cô sẽ là vợ của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác xa lạ, nhưng cảm giác này lại không hề chán ghét, ngược lại thấy ấm áp, vui vẻ.
"Con yên tâm, mẹ nuôi cam đoan với con, nếu Tập Phi nghe được con đáp ứng gả cho nó, nó nhất định sẽ rất cao hứng, lập tức la to ăn mừng.". Ngụy Cận đứng lên vỗ ngực cam đoan.
Tâm tư của con mình, người làm mẹ nào lại không biết. Xem ra giấc mơ được làm bà nội của bà ngày càng gần nha.
"Anh ấy còn chưa biết sao?" Giờ phút này, Phán Phán xúc động muốn thấy Tập Phi ngay lập tức.
"Vậy........Con đi.............nói với anh ấy." Khuôn mặt cuối thấp đỏ bừng, thấp giọng nói.
Cô muốn nhìn xem Tập Phi có đúng hay không sẽ như lời mẹ nuôi nói, cao hứng cười toe toét.
"Không kịp đợi gặp chồng tương lai sao? Con mau đi đi!" Diêm Nghị Sinh cười lớn, chọc Phán Phán thẹn thùng.
"Chha nuôi...............Cha thật sự là...................." Phán Phán bĩu môi gắt giọng nói, cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên hết.
"Đừng chọc con bé." Ngụy cận ra tiếng giải cứu.
" Phán Phán, con nhanh đi tìm Tập Phi đi." Bà đẩy đẩy Phán Phán, ý bảo muốn cô rời đi.
"Vâng."
Tiếng nói vừa ngưng, Phán Phán liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
"Aizz". Sau khi thấy con gái mình rời đi, Sở Dị Sinh không ngừng lắc đầu.
"Tuy biết nếu không sớm thì muộn phải gả Phán Phán đi, nhưng lại không nghĩ tới có thể sớm như thế này."
"Lão công, Phán Phán chỉ gả
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1610/3408