Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
ời nhác này của ngươiđúng là khiến người ta chê cười!” Nói xong còn làm bộ giơ tay lên như muốn đánhhắn.
Tiểu nhị lúc này mới thật sự tỉnh hẳn, kêu một tiếng đứng phắt lên, nhưng khihắn nhìn thấy Liên Kiều thì lại lập tức trở nên ngớ ngẩn, đứng cứng ngắc tại chỗkhông động đậy như khúc gỗ.
Chưởng quỹ vừa nóng vừa giận, cầm sổ sách lên gõ trên đầu hắn bồm bộp. A Phúcbị đánh mấy cái mới tỉnh hồn lại, miệng lúng ba lúng búng không thốt nổi ralời.
Liên Kiều vô ý mà đưa tới sự chú ý của người khác, cái mà nàng không muốnnhất hiện thời là bị người khác chú mục. Nàng lấy ra một chút bạc vụn bỏ lêntrên bàn, lạnh lùng nói: “Chưởng quỹ xem đưa lên chút thức ăn vừa đủ số bạcnày.” Nói xong cũng không nhìn a Phúc vẫn còn đang đứng ngẩn người nơi đó, bướcsang một bên chọn một cái bàn dựa vào góc, ngồi xuống.
Sau khi lấy lại tinh thần, tiểu nhị liền đi vào hậu đường chuẩn bị thức ăn,hai nam tử bên cửa sổ cũng tiếp tục uống rượu dùng bữưởng quỹ cúi đầu tính sổ,chỉ thì thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Liên Kiều đang ngồi trong góc một cái, trongmắt thoáng vẻ kinh ngạc.
Trong không khí tĩnh lặng nơi này, bỗng dưng có một hồi tiếng vó ngựa dồn dậpphá vỡ cảnh an bình, từ xa tiến đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa kháchsạn.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện tại cửa, bề ngoài bình thường đến nỗi sẽ chẳng aiquay lại nhìn nó lần thứ hai, nhưng những người từ trong xe bước xuống lại khiếncho người ta không nhịn được quay về hướng đó mà tò mò nhìn ngó. Một nam nhântrung niên dáng vẻ lực sỹ nhảy từ trong xe xuống trước, rồi xoay người, vẻ mặtcung kính nhún nhường vén rèm xe lên, ôm một ông lão từ trong xe ngựa ra ngoài.Cuối cùng một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi cũng theo sau nhảy ra ngoài. Hai ngườimột lớn một nhỏ đều cung kính vịn bên trái bên phải ông lão, từ từ nâng ông lãovào trong điếm.
Ông lão mặt mũi quắc thước, hàm râu bạc trắng thật dài phất phơ trước ngực,xương gò má khá cao, mắt sáng như đuốc, nếu đôi môi không tím bầm thì dáng vẻcũng có chút tiên phong đạo cốt.
Trước khi vào điếm, ông lão đã liếc đôi mắt sắc sảo quan sát tình huống bêntrong thật kỹ, mặc dù ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào người Liên Kiều cuốicùng, nhưng cũng không hề tỏ ý kinh ngạc như những người trước đó, mà có ý suynghĩ và tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.
Cuối cùng, lão giả cũng chọn một nơi hẻo lánh ngồi xuống, một lớn một nhỏcung kính đứng phía sau, không khoa trương la lối, chỉ ngoắc ngoắc tay gọi tiểunhị vừa bưng món ăn ra tới. Tiểu nhị đặt một ít món ăn trên bàn của Liên Kiềuxong, liền quay sang bàn bọn họ. Người đàn ông trung niên phân phó mấy câu bằnggiọng thật thấp, tiểu nhị gật gật đầu lui xuống. Không bao lâu, một ít món ănđược dọn lên, mặc dù không gọi nhiều món, nhưng người đàn ông trung niên lạithưởng rất hậu, vung tay là cả một thỏi bạc. Tiểu nhị vui mừng đón được, mặt màyhớn hở, phục vụ càng thêm ân cần.
Trong điếm lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, chỉ có giọng nói nịnh nọt củatiểu nhị. Người đàn ông trung niên cảm thấy phiền, liền đưa tay vẫy lui hắn.Liên Kiều lặng lẽ ăn cơm, vừa ăn xong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì độtnhiên phát hiện khuôn mặt ông lão xuất hiện một màu tím nhàn nhạt. Cậu bé bêncạnh cũng vừa nhìn thấy vẻ mặt ông lão không đúng, vội vàng móc ra một bìnhthuốc nhỏ, đổ ra một viên dược hoàn cho ông lão nuốt vào. Nhưng hô hấp của ônglão càng lúc càng khó khăn, thân thể đã không còn sức chống đỡ ngã nghiêng vềmột bên, nếu không có người đàn ông trung niên nhanh tay vịn lại thì đã sớm téxuống đất.
Người đàn ông gấp gáp kêu nhỏ: “Lão gia, lão gia, ngài không sao chứ..
Lúc này, mắt của ông lão đã trợn trắng, màu tím nhạt trên mặt đã biến thànhmàu đỏ tím, mặt mũi trông hết sức kinh người. Liên Kiều vừa nhìn tình hình nàyđã biết ngay là ông lão giả nhất định đang phát bệnh tim, bên cạnh lại không cóbất kỳ dược vật khẩn cấp nào, nếu như không có biện pháp cấp cứu mạnh tay, ônglão này nhất định hít thở không thông mà chết.
Mặc dù không muốn gây phiền toái, nhưng trơ mắt nhìn người khác chết ngaytrước mắt mình nàng vẫn không đành lòng, bèn bước nhanh sang bên đó, đưa tay dòhơi thở của ông lão —— chết. Đặt tay lên mạch cổ tay, mạch đã mất, nhưng nhìnbiểu hiện thì có thể xem là một cơn sốc tạm thời.
Động tác của Liên Kiều khiến người đàn ông và cậu bé nhất thời không biếtphải phản ứng làm sao, nhưng một màn kế tiếp có thể nói là khiến cho bọn họ trọnđời khó quên.
Nàng lập tức đặt ông lão nằm ngang xuống đất, một tay đè lên vị trí trái tim,một tay nắm thành nắm đấm nện mạnh xuống mu bàn tay, vật lộn và đọ sức tới tửthần cứu lại trái tim của ông lão. Sau mấy cú đập liên tục, nàng lại một tay bópmũi ông lão, một tay nắm cằm, hô hấp nhân tạo cho ông. Cứ tuần tự vừa đập kíchtrái tim vừa hô hấp nhân tạo như vậy, ông lão vốn đã ngưng tim vì sốc cuối cùngcũng hít vào được một hơi dưới sự cứu trị của Liên Kiều.
Hít một hơi thật sâu, ông lão từ từ tỉnh lại, một lớn một nhỏ cũng đã hồi hồnlại từ tình trạng ngây ngô vì sốc, rụp một cái quỳ xuống trước mặt LiênKiều.
“Cảm tạ cô nương trượng nghĩa tương trợ, đại ân đại đức này, Trần Nhị ta làmtrâu làm ngựa cũng không để đáp đền.” Phải biết từ trước đến nay Lương Quốc luônlấy lễ nghi làm đầu, một cô nương miệng đối miệng mớm hô hấp cho một ông lãotrước mặt công chúng, dù là trị bệnh cứu người, cũng là lần đầu tiên họ mới đượcmục kích trong cuộc đời. Dù sao, ngại cho danh tiết, một cô gái bình thườngtuyệt đối sẽ không làm một chuyện như vậy. Hành động của nàng khiến cho tất cảmọi người trong khách sạn giật mình không thôi.
Liên Kiều cũng không quan tâm, cầm bình nước trên bàn đổ vài ngụm vào súcmiệng, rồi không nhìn ai mà xoay người đang định rời đi.
Ông lão sau lưng gọi nàng lại, “Cô nương, xin dừng bước!”
Người đàn ông đặt ông lão ngồi lại trên ghế, tiếp tục cúi đầu cung kính đứngmột bên.
Liên Kiều quay đầu lại nhìn ông lão, mặc dù đã cắt cơn nhưng sắc mặt vẫnkhông tốt, chắc chắn bệnh tim của ông sẽ lấyông bất cứ lúc nào, mới vừa rồichẳng qua cũng chỉ là cấp cứu nhất thời thôi.
Cậu bé đứng cạnh đút cho ông lão một ngụm nước xong, ông lão mới chậm rãinói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!”
“Đừng khách khí!”
Cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi này để nhận cảm tạ của ngườikhác, Liên Kiều muốn quay đi ngay, không ngờ ông lão lại nói: “Xin hỏi quý tánhcủa cô nương, nhà cô nương nơi nào, lão hủ định tự thân tới cửa để trọngtạ!”
“Giang hồ cứu cấp, không cần giữ lễ tiết làm gì.”
“Cô nương hiểu được y thuật?”
“Hiểu sơ.”
Đáy mắt ông lão thoáng qua một tia sáng tinh quái, nói: “Cô nương muốn điđâu? Nếu không ngại, lão hủ sẽ đưa cô nương một đoạn đường.”
Nàng thở dài, biết không phủi tay bỏ rơi được nữa, đáp lời: “Phượng Hoàngthành.”
Ông lão mỉm cười: “Thật thuận tiện, chúng ta cũng đang đi đến Phượng Hoàngthành. Không bằng sáng mai chúng ta cùng lên đường!”
“Được!” Không nói thêm gì nữa, Liên Kiều quay người đi lên lầu.
“Lão gia, việc này... thích hợp không? Dù sao nàng ấy cũng là người ngoài.”Đợi Liên Kiều đi khỏi, người đàn ông trung niên mới ngập ngừng mở miệng. Cô gáidung mạo như thiên tiên đó nhìn thoáng qua cũng biết không phải là người bìnhthường. Mặc dù nàng vừa mới cứu được lão gia, nhưng cùng đi đường với nàng nhìncách nào cũng không thích hợp, không bằng đáp tạ bằng một chút ngân lượng.
Không ngờ lại nhận được một cái trừng mắt của ông lão, hắn liền lập tức imlặng, biết rằng mình đã vượt quy củ. Lão gia đã ra quyết định há lại có chỗ chohắn xen vào sao. Quay sang nhìn thì thấy đáy mắt lão gia có phần tính toán.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Kiều vừa ra khỏi khách sạn thì đã thấy ngay xengựa đã dừng trước cửa, chẳng qua chiếc xe ngựa này hình như rộng rãi hơn cỗ xengày hôm qua một chút. Đáng lẽ bọn họ còn chưa thức dậy mới phải chứ!
Đế tránh bọn họ, nàng đã cố ý dậy thật sớm rồi mà! Đang muốn nhẹ nhàng rời đithì người đàn ông trung nhiên đã nhảy từ trên xe xuống, khiến nàng biết ngay lầnnày là tránh không khỏi rồi.
“Cô nương, mời lên xe.” Trần Nhị cung kính hành lễ.
Liên Kiều âm thầm thở dài, nhún nhún vai, ngồi vào trong xe.
Ông lão và cậu bé đang ngồi trên nệm êm, dựa vào buồng xe nhắm mắt dưỡngthần. Xem ra vì muốn cắt đứt ý định của nàng, có khi cả đêm qua bọn họ đều ngủtrên xe.
Thấy nàng bước lên, ông lão mở mắt ra, cười nói với nàng: “Chào buổisáng!”
“Sớm an!” Thật sự là quá sớm. Liên Kiều lúng túng đáp lời. Thôi kệ đi, coinhư đi nhờ xe đi.
Dọc theo đường đi, Liên Kiều biết nhà của ông lão này ngay tại Phượng Hoàngthành, mở ngân hàng tư nhân. Ông lão tên là Trần Quắc Phong, có hai đứa contrai, hai đứa con gái, là nhà giàu nhất trong những nhà giàu tại đây. Chứ gìnữa, mở ngân hàng tư nhân mà, ngân hàng chẳng lẽ lại không có tiền sao?
Khi ông lão hỏi tình trạng thân gia của Liên Kiều thì nàng cố ý giấu diếm,chỉ nói mình là một thầy lang lãng du, họ Xa tên Vũ, lấy hai bộ trong hai chữ“Liên Kiều” làm tên họ. (Liên Kiều 连翘, Liên thuộc bộ Xa 车, Kiều thuộc bộ Vũ羽)
Sau đó, Trần Quắc Phong lại đề nghị sẽ để cho nàng ở lại trong nhà ông mà mưusống, cũng thuận tiện chăm sóc cho bệnh của ông. Liên Kiều suy nghĩ một chút,cảm thấy làm thế cũng có thể được, dù sao ở Phượng Hoàng thành không ai biết đếnnàng, ở lại trong một gia đình giàu có để mưu sống cũng không tồi, được bao ănbao ở, cuộc sống cũng thong dong an bình, nên đồng ý.
“Vũ cô nương, đến rồi.” Trần Nhị ngồi chỗ xà ích quay đầu lại nói.
Bước xuống xe ngựa, một tòa trạch viện hào hoa, khí thế lồ lộ sừng sững ngaytrước mắt, hai chữ “Trần phủ” thiếp vàng trên tấm biển to treo trước cửa, đạimôn sơn son đóng chín hàng đinh đồng sơn làm cho người ta có cảm giác vô cùngnghiêm trang và sang trọng. Trước cửa là hai con sư tử bằng đồng trông rất sốngđộng và uy phong lẫm lẫm, khác hẳn những gia đình phú quý khác thường chỉ để sưtử đá, thể hiện của cải hùng hậu của Trần phủ, giàu có nhất nước.
Cửa chính đang rộng mở, từ cửa cho đến cuối sân viện là hai hàng người nghiêmtrang cung kính chào đón ông lão về đến nhà. Dọc theo đường, Trần Quắc Phong đãgiới thiệu qua với Liên Kiều rồi, nguyên phối của ông lão đã qua đời ba nămtrước, ông cũng không tái giá, càng không có thê thiếp nào khác. Trong nhà cóhai con trai, hai con gái, con lớn nhất là Trần Chấn Nam, con thứ hai Trần TiếuBắc, con gái lớn Trần Tâm Hài, con gái út Trần Tâm Ngưng.
Con trai lớn nhất mặc dù đã lấy vợ sinh con, nhưng suốt năm đều ở ngoài, đilại khắp lượt các chi nhánh ngân hàng của gia đình để xem xét quản lý, chỉ cóngày lễ ngày tết mới rảnh rỗi về nhà đoàn tụ gia đình. Con trai thứ hai ở nhà xửlý cũng như tập hợp phân chia sổ sách chi tiết, sắp xếp điều động cách chức hoặclên chức nhân viên các nơi. Có thể nói, thực quyền của Trần gia thật ra đều docon trai thứ hai Trần Tiếu Bắc nắm giữ trong tay, hơn nữa hắn lại mắt cao hơnđầu, nữ tử tầm thường không thể lọt vào mắt hắn, nên đến nay vẫn còn chưa lậpgia đình. Vì thế, hắn trở thành một đức lang quân rùa vàng chính cống trong suynghĩ của các tiểu thư con nhà giàu có thậm chí là con nhà quan. Con gái lớn TrầnTâm Hài đã lập gia đình, con gái út Trần Tâm Ngưng là một mỹ nữ vẫn còn ngâythơ, mười sáu tuổi, nhốt mình trong nhà.
Thanh niên quỳ gối trước cửa hôm nay chắc hẳn là Trần Tiếu Bắc không thể nghingờ. Trần lão gia lấy phong thái của một đại gia, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vàocửa chính, Liên Kiều, Trần Nhị và cậu bé theo hầu đi theo sát phía sau.
Đi tới phòng khách, ông lão tiến đến ngồi trên ghế chủ nhà, Liên Kiều đứngbên cạnh ông lão. Sau đó Trần Tiếu Bắc, Trần Tâm Ngưng và đại đại tẩu Vân Nươngcùng tiến vào, đợi đến khi ông lão ngồi vào chỗ của mình rồi mới tiến lên hànhlễ quỳ lạy.
Khi Trần Tiếu Bắc đứng dậy nhìn thấy Liên Kiều thì hiện rõ vẻ sửng sốt, nhưngngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc trở lại, quay về phía Trần lão gia hỏi: “Phụ thânđường xa mệt nhọc, hay là về phòng nghỉ ngơi cho khỏe trước đã?”
Trần lão gia gật gật đầu, nói: “Lần này đi ra ngoài, cha thiếu chút nữa mangxác mà về!”
Mọi người ngồi dưới sảnh đường xôn xao một hồi, nét mặt đại tẩu Vân Nương làkhoa trương nhất, đưa đến cái cau mày của Trần Tiếu Bắc.
“Nhưng may mắn có Vũ cô nương trượng nghĩa tương trợ, nhặt về được một cáimạng.” Ông lão lại nói tiếp.
Trần Tiếu Bắc lại hướng sang nhìn Liên Kiều, trong ánh mắt càng thêm phần tìmtòi nghiên cứu, vẻ tinh khôn giống hệt cha hắn.
“Vũ cô nương cứu gia phụ một mạng chính là đại ân của Trần gia chúng ta, xinnhận một cúi đầu của Tiếu Bắc!” Nói xong, cúi gập người tới gần sát đất. VânNương, Trần Tâm Ngưng cùng cả đám người làm bên dưới cũng rối rít quỳ xuống cảmtạ.
Liên Kiều liếc mắt nhìn ông lão, thấy lão mỉm cười gật đầu, nàng mới khôngkiêu ngạo không tự ti nói: “Chỉ một cái nhấc tay mà thôi,
Tiểu nhị lúc này mới thật sự tỉnh hẳn, kêu một tiếng đứng phắt lên, nhưng khihắn nhìn thấy Liên Kiều thì lại lập tức trở nên ngớ ngẩn, đứng cứng ngắc tại chỗkhông động đậy như khúc gỗ.
Chưởng quỹ vừa nóng vừa giận, cầm sổ sách lên gõ trên đầu hắn bồm bộp. A Phúcbị đánh mấy cái mới tỉnh hồn lại, miệng lúng ba lúng búng không thốt nổi ralời.
Liên Kiều vô ý mà đưa tới sự chú ý của người khác, cái mà nàng không muốnnhất hiện thời là bị người khác chú mục. Nàng lấy ra một chút bạc vụn bỏ lêntrên bàn, lạnh lùng nói: “Chưởng quỹ xem đưa lên chút thức ăn vừa đủ số bạcnày.” Nói xong cũng không nhìn a Phúc vẫn còn đang đứng ngẩn người nơi đó, bướcsang một bên chọn một cái bàn dựa vào góc, ngồi xuống.
Sau khi lấy lại tinh thần, tiểu nhị liền đi vào hậu đường chuẩn bị thức ăn,hai nam tử bên cửa sổ cũng tiếp tục uống rượu dùng bữưởng quỹ cúi đầu tính sổ,chỉ thì thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Liên Kiều đang ngồi trong góc một cái, trongmắt thoáng vẻ kinh ngạc.
Trong không khí tĩnh lặng nơi này, bỗng dưng có một hồi tiếng vó ngựa dồn dậpphá vỡ cảnh an bình, từ xa tiến đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa kháchsạn.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện tại cửa, bề ngoài bình thường đến nỗi sẽ chẳng aiquay lại nhìn nó lần thứ hai, nhưng những người từ trong xe bước xuống lại khiếncho người ta không nhịn được quay về hướng đó mà tò mò nhìn ngó. Một nam nhântrung niên dáng vẻ lực sỹ nhảy từ trong xe xuống trước, rồi xoay người, vẻ mặtcung kính nhún nhường vén rèm xe lên, ôm một ông lão từ trong xe ngựa ra ngoài.Cuối cùng một cậu bé khoảng 12, 13 tuổi cũng theo sau nhảy ra ngoài. Hai ngườimột lớn một nhỏ đều cung kính vịn bên trái bên phải ông lão, từ từ nâng ông lãovào trong điếm.
Ông lão mặt mũi quắc thước, hàm râu bạc trắng thật dài phất phơ trước ngực,xương gò má khá cao, mắt sáng như đuốc, nếu đôi môi không tím bầm thì dáng vẻcũng có chút tiên phong đạo cốt.
Trước khi vào điếm, ông lão đã liếc đôi mắt sắc sảo quan sát tình huống bêntrong thật kỹ, mặc dù ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào người Liên Kiều cuốicùng, nhưng cũng không hề tỏ ý kinh ngạc như những người trước đó, mà có ý suynghĩ và tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.
Cuối cùng, lão giả cũng chọn một nơi hẻo lánh ngồi xuống, một lớn một nhỏcung kính đứng phía sau, không khoa trương la lối, chỉ ngoắc ngoắc tay gọi tiểunhị vừa bưng món ăn ra tới. Tiểu nhị đặt một ít món ăn trên bàn của Liên Kiềuxong, liền quay sang bàn bọn họ. Người đàn ông trung niên phân phó mấy câu bằnggiọng thật thấp, tiểu nhị gật gật đầu lui xuống. Không bao lâu, một ít món ănđược dọn lên, mặc dù không gọi nhiều món, nhưng người đàn ông trung niên lạithưởng rất hậu, vung tay là cả một thỏi bạc. Tiểu nhị vui mừng đón được, mặt màyhớn hở, phục vụ càng thêm ân cần.
Trong điếm lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, chỉ có giọng nói nịnh nọt củatiểu nhị. Người đàn ông trung niên cảm thấy phiền, liền đưa tay vẫy lui hắn.Liên Kiều lặng lẽ ăn cơm, vừa ăn xong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì độtnhiên phát hiện khuôn mặt ông lão xuất hiện một màu tím nhàn nhạt. Cậu bé bêncạnh cũng vừa nhìn thấy vẻ mặt ông lão không đúng, vội vàng móc ra một bìnhthuốc nhỏ, đổ ra một viên dược hoàn cho ông lão nuốt vào. Nhưng hô hấp của ônglão càng lúc càng khó khăn, thân thể đã không còn sức chống đỡ ngã nghiêng vềmột bên, nếu không có người đàn ông trung niên nhanh tay vịn lại thì đã sớm téxuống đất.
Người đàn ông gấp gáp kêu nhỏ: “Lão gia, lão gia, ngài không sao chứ..
Lúc này, mắt của ông lão đã trợn trắng, màu tím nhạt trên mặt đã biến thànhmàu đỏ tím, mặt mũi trông hết sức kinh người. Liên Kiều vừa nhìn tình hình nàyđã biết ngay là ông lão giả nhất định đang phát bệnh tim, bên cạnh lại không cóbất kỳ dược vật khẩn cấp nào, nếu như không có biện pháp cấp cứu mạnh tay, ônglão này nhất định hít thở không thông mà chết.
Mặc dù không muốn gây phiền toái, nhưng trơ mắt nhìn người khác chết ngaytrước mắt mình nàng vẫn không đành lòng, bèn bước nhanh sang bên đó, đưa tay dòhơi thở của ông lão —— chết. Đặt tay lên mạch cổ tay, mạch đã mất, nhưng nhìnbiểu hiện thì có thể xem là một cơn sốc tạm thời.
Động tác của Liên Kiều khiến người đàn ông và cậu bé nhất thời không biếtphải phản ứng làm sao, nhưng một màn kế tiếp có thể nói là khiến cho bọn họ trọnđời khó quên.
Nàng lập tức đặt ông lão nằm ngang xuống đất, một tay đè lên vị trí trái tim,một tay nắm thành nắm đấm nện mạnh xuống mu bàn tay, vật lộn và đọ sức tới tửthần cứu lại trái tim của ông lão. Sau mấy cú đập liên tục, nàng lại một tay bópmũi ông lão, một tay nắm cằm, hô hấp nhân tạo cho ông. Cứ tuần tự vừa đập kíchtrái tim vừa hô hấp nhân tạo như vậy, ông lão vốn đã ngưng tim vì sốc cuối cùngcũng hít vào được một hơi dưới sự cứu trị của Liên Kiều.
Hít một hơi thật sâu, ông lão từ từ tỉnh lại, một lớn một nhỏ cũng đã hồi hồnlại từ tình trạng ngây ngô vì sốc, rụp một cái quỳ xuống trước mặt LiênKiều.
“Cảm tạ cô nương trượng nghĩa tương trợ, đại ân đại đức này, Trần Nhị ta làmtrâu làm ngựa cũng không để đáp đền.” Phải biết từ trước đến nay Lương Quốc luônlấy lễ nghi làm đầu, một cô nương miệng đối miệng mớm hô hấp cho một ông lãotrước mặt công chúng, dù là trị bệnh cứu người, cũng là lần đầu tiên họ mới đượcmục kích trong cuộc đời. Dù sao, ngại cho danh tiết, một cô gái bình thườngtuyệt đối sẽ không làm một chuyện như vậy. Hành động của nàng khiến cho tất cảmọi người trong khách sạn giật mình không thôi.
Liên Kiều cũng không quan tâm, cầm bình nước trên bàn đổ vài ngụm vào súcmiệng, rồi không nhìn ai mà xoay người đang định rời đi.
Ông lão sau lưng gọi nàng lại, “Cô nương, xin dừng bước!”
Người đàn ông đặt ông lão ngồi lại trên ghế, tiếp tục cúi đầu cung kính đứngmột bên.
Liên Kiều quay đầu lại nhìn ông lão, mặc dù đã cắt cơn nhưng sắc mặt vẫnkhông tốt, chắc chắn bệnh tim của ông sẽ lấyông bất cứ lúc nào, mới vừa rồichẳng qua cũng chỉ là cấp cứu nhất thời thôi.
Cậu bé đứng cạnh đút cho ông lão một ngụm nước xong, ông lão mới chậm rãinói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!”
“Đừng khách khí!”
Cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi này để nhận cảm tạ của ngườikhác, Liên Kiều muốn quay đi ngay, không ngờ ông lão lại nói: “Xin hỏi quý tánhcủa cô nương, nhà cô nương nơi nào, lão hủ định tự thân tới cửa để trọngtạ!”
“Giang hồ cứu cấp, không cần giữ lễ tiết làm gì.”
“Cô nương hiểu được y thuật?”
“Hiểu sơ.”
Đáy mắt ông lão thoáng qua một tia sáng tinh quái, nói: “Cô nương muốn điđâu? Nếu không ngại, lão hủ sẽ đưa cô nương một đoạn đường.”
Nàng thở dài, biết không phủi tay bỏ rơi được nữa, đáp lời: “Phượng Hoàngthành.”
Ông lão mỉm cười: “Thật thuận tiện, chúng ta cũng đang đi đến Phượng Hoàngthành. Không bằng sáng mai chúng ta cùng lên đường!”
“Được!” Không nói thêm gì nữa, Liên Kiều quay người đi lên lầu.
“Lão gia, việc này... thích hợp không? Dù sao nàng ấy cũng là người ngoài.”Đợi Liên Kiều đi khỏi, người đàn ông trung niên mới ngập ngừng mở miệng. Cô gáidung mạo như thiên tiên đó nhìn thoáng qua cũng biết không phải là người bìnhthường. Mặc dù nàng vừa mới cứu được lão gia, nhưng cùng đi đường với nàng nhìncách nào cũng không thích hợp, không bằng đáp tạ bằng một chút ngân lượng.
Không ngờ lại nhận được một cái trừng mắt của ông lão, hắn liền lập tức imlặng, biết rằng mình đã vượt quy củ. Lão gia đã ra quyết định há lại có chỗ chohắn xen vào sao. Quay sang nhìn thì thấy đáy mắt lão gia có phần tính toán.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Kiều vừa ra khỏi khách sạn thì đã thấy ngay xengựa đã dừng trước cửa, chẳng qua chiếc xe ngựa này hình như rộng rãi hơn cỗ xengày hôm qua một chút. Đáng lẽ bọn họ còn chưa thức dậy mới phải chứ!
Đế tránh bọn họ, nàng đã cố ý dậy thật sớm rồi mà! Đang muốn nhẹ nhàng rời đithì người đàn ông trung nhiên đã nhảy từ trên xe xuống, khiến nàng biết ngay lầnnày là tránh không khỏi rồi.
“Cô nương, mời lên xe.” Trần Nhị cung kính hành lễ.
Liên Kiều âm thầm thở dài, nhún nhún vai, ngồi vào trong xe.
Ông lão và cậu bé đang ngồi trên nệm êm, dựa vào buồng xe nhắm mắt dưỡngthần. Xem ra vì muốn cắt đứt ý định của nàng, có khi cả đêm qua bọn họ đều ngủtrên xe.
Thấy nàng bước lên, ông lão mở mắt ra, cười nói với nàng: “Chào buổisáng!”
“Sớm an!” Thật sự là quá sớm. Liên Kiều lúng túng đáp lời. Thôi kệ đi, coinhư đi nhờ xe đi.
Dọc theo đường đi, Liên Kiều biết nhà của ông lão này ngay tại Phượng Hoàngthành, mở ngân hàng tư nhân. Ông lão tên là Trần Quắc Phong, có hai đứa contrai, hai đứa con gái, là nhà giàu nhất trong những nhà giàu tại đây. Chứ gìnữa, mở ngân hàng tư nhân mà, ngân hàng chẳng lẽ lại không có tiền sao?
Khi ông lão hỏi tình trạng thân gia của Liên Kiều thì nàng cố ý giấu diếm,chỉ nói mình là một thầy lang lãng du, họ Xa tên Vũ, lấy hai bộ trong hai chữ“Liên Kiều” làm tên họ. (Liên Kiều 连翘, Liên thuộc bộ Xa 车, Kiều thuộc bộ Vũ羽)
Sau đó, Trần Quắc Phong lại đề nghị sẽ để cho nàng ở lại trong nhà ông mà mưusống, cũng thuận tiện chăm sóc cho bệnh của ông. Liên Kiều suy nghĩ một chút,cảm thấy làm thế cũng có thể được, dù sao ở Phượng Hoàng thành không ai biết đếnnàng, ở lại trong một gia đình giàu có để mưu sống cũng không tồi, được bao ănbao ở, cuộc sống cũng thong dong an bình, nên đồng ý.
“Vũ cô nương, đến rồi.” Trần Nhị ngồi chỗ xà ích quay đầu lại nói.
Bước xuống xe ngựa, một tòa trạch viện hào hoa, khí thế lồ lộ sừng sững ngaytrước mắt, hai chữ “Trần phủ” thiếp vàng trên tấm biển to treo trước cửa, đạimôn sơn son đóng chín hàng đinh đồng sơn làm cho người ta có cảm giác vô cùngnghiêm trang và sang trọng. Trước cửa là hai con sư tử bằng đồng trông rất sốngđộng và uy phong lẫm lẫm, khác hẳn những gia đình phú quý khác thường chỉ để sưtử đá, thể hiện của cải hùng hậu của Trần phủ, giàu có nhất nước.
Cửa chính đang rộng mở, từ cửa cho đến cuối sân viện là hai hàng người nghiêmtrang cung kính chào đón ông lão về đến nhà. Dọc theo đường, Trần Quắc Phong đãgiới thiệu qua với Liên Kiều rồi, nguyên phối của ông lão đã qua đời ba nămtrước, ông cũng không tái giá, càng không có thê thiếp nào khác. Trong nhà cóhai con trai, hai con gái, con lớn nhất là Trần Chấn Nam, con thứ hai Trần TiếuBắc, con gái lớn Trần Tâm Hài, con gái út Trần Tâm Ngưng.
Con trai lớn nhất mặc dù đã lấy vợ sinh con, nhưng suốt năm đều ở ngoài, đilại khắp lượt các chi nhánh ngân hàng của gia đình để xem xét quản lý, chỉ cóngày lễ ngày tết mới rảnh rỗi về nhà đoàn tụ gia đình. Con trai thứ hai ở nhà xửlý cũng như tập hợp phân chia sổ sách chi tiết, sắp xếp điều động cách chức hoặclên chức nhân viên các nơi. Có thể nói, thực quyền của Trần gia thật ra đều docon trai thứ hai Trần Tiếu Bắc nắm giữ trong tay, hơn nữa hắn lại mắt cao hơnđầu, nữ tử tầm thường không thể lọt vào mắt hắn, nên đến nay vẫn còn chưa lậpgia đình. Vì thế, hắn trở thành một đức lang quân rùa vàng chính cống trong suynghĩ của các tiểu thư con nhà giàu có thậm chí là con nhà quan. Con gái lớn TrầnTâm Hài đã lập gia đình, con gái út Trần Tâm Ngưng là một mỹ nữ vẫn còn ngâythơ, mười sáu tuổi, nhốt mình trong nhà.
Thanh niên quỳ gối trước cửa hôm nay chắc hẳn là Trần Tiếu Bắc không thể nghingờ. Trần lão gia lấy phong thái của một đại gia, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vàocửa chính, Liên Kiều, Trần Nhị và cậu bé theo hầu đi theo sát phía sau.
Đi tới phòng khách, ông lão tiến đến ngồi trên ghế chủ nhà, Liên Kiều đứngbên cạnh ông lão. Sau đó Trần Tiếu Bắc, Trần Tâm Ngưng và đại đại tẩu Vân Nươngcùng tiến vào, đợi đến khi ông lão ngồi vào chỗ của mình rồi mới tiến lên hànhlễ quỳ lạy.
Khi Trần Tiếu Bắc đứng dậy nhìn thấy Liên Kiều thì hiện rõ vẻ sửng sốt, nhưngngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc trở lại, quay về phía Trần lão gia hỏi: “Phụ thânđường xa mệt nhọc, hay là về phòng nghỉ ngơi cho khỏe trước đã?”
Trần lão gia gật gật đầu, nói: “Lần này đi ra ngoài, cha thiếu chút nữa mangxác mà về!”
Mọi người ngồi dưới sảnh đường xôn xao một hồi, nét mặt đại tẩu Vân Nương làkhoa trương nhất, đưa đến cái cau mày của Trần Tiếu Bắc.
“Nhưng may mắn có Vũ cô nương trượng nghĩa tương trợ, nhặt về được một cáimạng.” Ông lão lại nói tiếp.
Trần Tiếu Bắc lại hướng sang nhìn Liên Kiều, trong ánh mắt càng thêm phần tìmtòi nghiên cứu, vẻ tinh khôn giống hệt cha hắn.
“Vũ cô nương cứu gia phụ một mạng chính là đại ân của Trần gia chúng ta, xinnhận một cúi đầu của Tiếu Bắc!” Nói xong, cúi gập người tới gần sát đất. VânNương, Trần Tâm Ngưng cùng cả đám người làm bên dưới cũng rối rít quỳ xuống cảmtạ.
Liên Kiều liếc mắt nhìn ông lão, thấy lão mỉm cười gật đầu, nàng mới khôngkiêu ngạo không tự ti nói: “Chỉ một cái nhấc tay mà thôi,
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
880/4461