Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng-full
Lượt xem : |
i đen như mực, không có bất ký thanh âm nào. Nhưng sau đó, bất chợt, một bóng trắng xuất hiện, từ từ, ánh sáng cũng mạnh lên. Và, Amanda cứ như thế xuất hiện trong luồng ánh sáng chói lòa. Một tiếng hát đầy nội lực vang lên, to rõ, trong trẻo như muốn xuyên thủng cả phía chân trời. Cô đứng thật cao trên cao nguyên Khang Tàng, bối cảnh phía sau trùng điệp là núi, hùng vĩ, điệp điệp. đôi tay cô giang rộng, một bộ quần áo đơn giản: quần sóoc, áo da, chân đi bốt da, trên đỉnh thế giởi, vong tình hát vang, như đang nhìn xuống cung điện của riêng mình. Sau khi tiếng hát cất lên khoảng hai mươi mất giây, màn hình lại tối đen như mực trở lại, dừng lại như thế vài giây, TV lại nối tiếp phát tiếp.
Tối đó, những người xem được đoạn quảng cáo này, trước TV đều ngây người mất mấy giây. Toàn bộ đều đắm chìm trong khiếp sợ, sau đó lại bộc phát hô to lên
“Đây rối cuộc là ai?’
“Đây là giọng hát thật…”
Trên báo, TV, truyền thanh, các phương tiện truyền thông cũng điên rồi, điên thật rồi. Thảo luận, rồi duy đoán, giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ, thiêu đốt hừng hực lòng người, Dường như không tìm được câu trả lời thì họ rấm rứt ăn không ngon ngủ không yên vậy
“Ca sĩ thần bí đã mang đến những bài thảo luận không dứt. Chỉ trong ngày hôm qua, số người xem đoạn quảng cáo kia qua trang web của đài truyền hình đã vượt quá con số 200 vạn người (2 triệu), lời nhắn, comment hơn 2000, mấy lấn khiến cho trang web bị sập hệ thống. Điện thoại gọi tới đường dây nóng hơn 1000 cuộc, ép nhân viên phải cắt đứt dây điện thoại, cũng phải thận trọng cho mọi người một lời hỉa thích: Về đoạn quảng cáo kia, đều do tập đoàn Long thị phụ trách, bọn họ không biết bất cứ một thông tin gì cả.
“Long thị với động tĩnh này của giới truyền thông vẫn một mực giữ im lặng, không có bất cúa lời giải thích công khai nào cả, Nhưng theo tin hành lang, Long thị sẽ tiếp tục tuyên truyền quảng bá, vung số tiền lớn để lót đường chi cô gái này. Còn về lai lịch của cô gái đó, Long thị từ trên xuống dưới không ai tiết lộ một chút, mà thậm chí họ cũng không biết cô gái ấy là ai.”
Oử nơi này, bản tin truyền hình đang phát đi, thì bên kia, làn sóng tuyên truyền tiếp theo của Long thi đã bắt đầu.
Lại là một buổi sáng sớm, ánh nắng đang dần dần khoác lên thành phố này. Đêm mới vừa tan, mọi người chưa thức dậy, cả thành phố vẫn đang say ngủ, mặt trời mới đang tà tà chậm chạp mọc nơi phía Đông.
Ở tầng 32 cao nhất của cao ốc Long thị, bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi yên lặng trên ghế sa long. Người đó nhìn đồng hồ, vừa vặn 5h. Anh ta biết sắp tới đây, một màn này sẽ làm oanh động cả châu Á.
Một bức quảng cáo từ tầng thượng lầu đối diện được thả xuống. một bức quảng cáo khổng lồ, cơ hồ chiếm cả 20 tầng lầu, có thể cho những người đi qua giao lộ này nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Dĩ nhiên, thấy nó không chỉ có người đi đường, mà còn có cả giới truyền thông nữa, lát nữa sẽ ùn ùn kép đến.
Trên poster, Amanda mặc một bộ quần áo trẻ trung mát mẻ, khuôn mặt cười rực rỡ đang tươi cười với anh.
Anh lẳng lặng giỏ ly rượu lên, không nhịn được cũng cười lại với cô.
Hãy hát đi, Amanda. Xua đi đêm tối, đây là khoảng trời riêng của em.
“Những tấm poster đã tạo thành đề tài bàn luận ở nhiều thành phố lớn trên toàn châu Á: Tokyo, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hongkong, Đài Bắc, Singapore, Kuala Lumpur, ……, tại 17 thành phố sầm uất nhất. Mà điều đặc biệt là, ở mỗi nơi, mỗi tấm poster đều có nội dung khác nhau về cô gái thần bí kia.”
“Xin kính chào quý vị, bây giờ là bản tin lúc 12h trưa. Hôm nay, ở Đài Bắc đã xuất hiện một tấm poster cỡ lớn, nội dung vẫn là về vị tiểu thư Amanda thần bí, trải khắp 20 tầng lầu, đã dẫn đến một lực hấp dẫn vô cùng lớn. Xin mời mọi người xem 17 tấm poster dưới đây tại 17 thành phố. Mỗi bức đều khác nhau mà mọ người cũng không khó phát hiện: Đây tạo thành một câu chuyện tình yêu lãng mạn cổ điển tiêu chuẩn. Nếu chỉ nhìn từng bức một, thì sẽ không nhìn ra, nhưng ki đem những tấm hình này sắp xếp theo thứ tự vị trí địa lý, thì rất dex dàng nhìn ra.”
Kể cả người đi trên mặt đất, hay người đi tàu điện ngầm dưới đất, thì đều có thế thấy: bên ngoài , một tấm hình quảng cáo nháy mắt sinh động hẳn lên, là giọng hát của Amanda.
“Cô ấy rốt cuộc là ai?”
Cô ấy từ đâu tới?”
“Lai lịch cô ấy như thế nào?”
Từng vấn đề một cứ không ngừng xuất hiện trong đầu mọi người, nhưng rốt cuộc cũng không ai có đáp án cả. Mà Long thị, cũng đã thành công đem Amanda thành nhân vật thần bí nhất trong mắt mọi người.
Tiếp theo, ra thông báo về buổi biểu diễn chính thức đầu tiên của cô. Mà khi thông tin này được tung ra, trong vòng ba ngày, vé vào cửa đã hoàn toàn được bán hết, đây quả thật là một kết quả không tưởng với một ca sĩ mới như cô. Mọi người biết về Amanda chỉ vẻn vẹn dừng lại ở những đoạn quảng cáo ít ỏi. Khi cô ra mắt, không có họp báo, thậm chí không có một thông tin hành lang nào, cũng không có truyền thông ra mặt. Họ chỉ đơn giản là nghe được giọng hát của cô, nhưng chỉ cần vậy, thì buổi biểu diễn đã đông nghịt người rồi.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, cô không như một số người dự đoán là sẽ biến mất, mà lại tạo thành làn sóng lan rộng hơn, rung động hơn. Mị lực của cô trên sân khấu, không gì sánh kịp, lòng nhiệt tình cùng lực bộc phát là mười phần, thậm chí, trên thực tế, xô lên sân khấu là mang theo một cơn gió lớn, là cơn gió của sự cuồng nhiệt, sục sôi, dâng trào sức trẻ.
Rốt cuộc, thì sau dưới sự trông ngóng của hàng vạn người xem, cô đã bước ra khỏi tấm màn thần bí, chân chính, ra mắt mọi người bằng chính bản thân mình, cho mọi người chân chính nghe được giọng ca tuyệt vời của mình, cũng cho mọi người thấy được cá tính, phong cách của riêng mình.
“Amanda, ở đây có rất nhiều những lời nhắn mà khán giả đã để lại cho em, bây giờ muốn mời em trả lời, được không?”
Khi cô gật đầu đồng ý, hình ảnh người kia lập tức hiện lên màn hình:
“Amanda, tôi….” Trong điện thoại truyền đến thanh âm một giọng nữ đang khóc thút thít, khó khăn nói từng chữ một
“Tôi…Tôi yêu một….Một người đàn ông đã có vợ….Tôi, thật, thật là khổ tâm.. Người tôi yêu lại là chồng của một người khác…Mà tôi, lại không thể ròi bỏ anh ta….tôi,…, tôi không biết làm thế nào bây giờ….”
Gì? Việc này còn phải hỏi sao? Đang lúc Amanda muốn phát hỏa, lại thấy quản lý đang không ngừng nháy mắt nhướng lông mày ra hiệu với mình, tay chân khoa trương múa loạn xạ, ý muốn bảo cô hãy cười một cái với người ta.
Rõ ràng, quản lý rất hiểu tính cách của cô, biết cô luôn thẳng thắn, bộc trực.
Cô cố gắng nhẫn nại một lúc, hít sâu vài hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thê chịu nổi mà nói luôn: “Đó là chị tự chuốc lấy phiền phức, đáng đời.”
Trường quay vang lên rõ ràng tiếng hít sâu của mọi người, đạo diễn ngạc nhiên miệng há to ra. Nhưng không hổ là người chuyên nghiệp, sửng sốt vài giây lại nhanh chóng hạ lệnh:
“Nhanh, máy quay số 3 số 4, quay đặc tả gương mặt cô ấy.”
Amanda ánh mắt trong suốt mà bình tĩnh nói: “Người không nên yêu thì không thể yêu, thua thiệt khổ sở cuối cùng vãn chỉ là bản thân mình. Anh ta là chồng của người khác, là một người không nên cũng không thể động đến. Biết anh ta la một người đàn ông đã có vợ mà chị vẫn yêu anh ta, đó không phải là chị đang tự tìm khổ sao? Thế nào? Hay vẫn là yêu chồng người ta thì tương đối kích thích? Cảm thấy đã lắm sao?”
“Mau! Đây là một tin tức chấn động! Lập tức đưa tin đi, mau!” Đạo diễn vội ra dấu với những nhân viên trường quay nãy giờ vẫn đang ngây đơ.
Những ký giả ở hiện trường cũng rối rít dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với tòa soạn, chuẩn bị cho ra lò tin tức nóng hổi này.
Người gọi điện tới chắc là cũng bị dọa cho sợ hãi, cô ấy dứng lại âm thanh thút thít, nói nhỏ: “Tôi…tôi đã đem cả thời thanh xuân quý báu của người thiếu nữ trao cho anh ấy. Chúng tôi đã ở bên nhau 10 năm, bây giờ rời xa anh ấy, tôi thật không cam lòng…”
“Một người đàn ông bắt chị chờ 10 năm lại không thể cho chị một đáp án cuối cùng, vậy mà chị còn định ngây ngốc cờ anh ta thêm nữa sao? Đàn ông trên thế giới này còn nhiều, chị còn sợ không ai theo đuổi sao?”
Mà, khiến người ta cảm thấy ngoái ý muốn chính là: sau cuộc nói chuyện kia, Amanda thế nhưng có được sự ủng hộ áp đảo, không chỉ bởi cô hát múa song toàn, mà còn bởi cô bộc trực ngay thẳng…
Chương 8
Trong bãi đỗ xe ngầm của đài truyền hình, Đồng Tâm Ny ưu nhã vừa đi vừa vuốt tóc, đang đi về phía xe của mình.
“Tâm Ny!” Amanda gọi to một tiếng.
Đồng Tâm Ny quay đầu lại nhìn, thỉ thấy một cô gái toàn thân quần áo màu đen đang đứng phía sau cô. Cô ấy đeo kình đen, mái tóc buộc sau gáy, y phục vừa vặn bó sát người, mang theo nụ cười đi tới trước mặt Tâm Ny.
“Tâm Ny, đã lâu không gặp, thiếu chút nữa tớ đã không nhận ra cậu rồi!” Xa cách nhiều năm như vậy, Tâm Ny vẫn có những nét duyên dáng như ngày xưa, cái khác chỉ là càng thêm xinh đẹp động lòng người mà thôi.
“Cô là….” Tâm Ny kỳ quái nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô gái áo đen trước mặt. Tâm Ny cũng không phải là người thích mê ca nhạc, nhưng cô lại cảm thấy giọng nói của cô ấy dường như rất quen tai.
Amanda cười nhẹ, tháo kình râm xuống, hé ra toàn bộ khuôn mặt: “Tó là Diệp Bình! Cậu quên sao? Chúng ta khi trước cùng nhau ở ca vũ đoàn, sáu năm trước, cậu còn nói với tớ cậu muốn đi thi Hoa hậu nữa mà.”
Nghe được ba chữ “ca vù đoàn” kia, sắc mặt Tâm Ny trong nháy mắt trầm xuống, híp mắt lại: Từ khuôn mặt trước mắt này, cô mơ hồ nhớ tới bóng người rất lâu trước kia. Diệp Bình, là cô bạn cùng cô lớn lên, mang theo hơi thở những cô bé con.
Tâm Ny cau mày. Diệp Bình xem ra…..Đã rất khác, không giống ngày xưa một chút nào nữa: Một thân áo đen, đơn giản nhưng lại lộ ra những đường cong quyến rũ, làm toát ra khí chất phi phàm, giơ tay nhấc chân đều toát sự ưu nha của một vũ giả (người theo nghiệp múa). Hơn nữa, Tâm Ny còn tinh mắt phát hiện: y phục, đồng hồ, dây chuyền trên người co ấy đều là hàng hiệu từ châu Âu. Hơi thở trên người cô ấy trước kia đều đã biến mất, nếu không phải cô ấy mở miệng gọi Tâm Ny trước, thì nhưn thế nào Tâm Ny cũng không thể ngờ người đang đối diện với mình là Diệp Bình.
“Cậu là A Bình…..Làm sao mà….Sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy…?”
“Vậy sao?” Cô cười cười, cúi đầu nhìn mình một chút. “Tớ còn tưởng mình không thay đổi gì a, A Cương nhìn một cái liền nhận ra tớ luôn.”
A Cương, cái tên này giống như đang cứa vào nội tâm Tâm Ny. 2,3 năm trước, cô đã đuổi anh ta đi, không nghĩ tới trong đoạn thoài gian này lại rất có dang tiếng, liên tiếp cho ra lò những bài hát chỉ cần tung ra là nổi tiếng . Hiện tại anh ta đã là người chế tác đĩa nhạc được chú ý nhất rồi. Có lúc, cô không khỏi ảo não, sớm biết cũng đã không đắc tội với anh ta như vậy. Tring giới gải trí kỵ nhất là đắc tội với người khác, bởi vì không biết bao giờ thì người ta sẽ nổi tiếng, thậm chí nổi tiếng đến không tưởng.
“Cậu bây giờ đang làm gì?” Tâm Ny lần nữa quan sát Amanda. Trước kia Diệp Bình luôn bị lấn át bởi hào quang của Tâm Ny, nhưng bây giờ nhìn lại, Diệp Bình lại chói mắt đến nỗi sắc đẹp Tâm Ny cũng trở nên ảm đạm. Tại sao, Diệp Bình trước mắt cũng mang đến cảm giác quen thuộc, nhưng lại không giống với trước kia nữa?
“Tớ hả? Tớ đang hát cùng múa, cũng giống với trước kia thôi.” Amanda vẫn mỉm cười mà trả lời.
Tâm Ny hoài nghi nhìn. Mà Amanda vẫn chỉ cười nhìn lại, đưa qua cho cô ấy tờ giấy có ghi số điện thoại của cô.”Tâm Ny, rảnh rỗi tìm tớ nói chuyện, bây giờ tó tên là Amanda.”
Sau khi Amanda vẫy tay chòa Tâm Ny, mở cửa một chiếc Porche mui trần màu bạc, ngênh ngang ròi đi.
Amanda?
Cô ca sĩ thần bí nổi dang khắp nơi gần đây? Cô ấy là Diệp Bình????
Truyền thông tranh nhau đưa in về Amanda, bất kể là chuyện gì, chỉ cần là liên quan tới cô ấy, đều được lôi ra bàn luận sôi nổi, tốn không ít giấy mực của bào giới. Mà những việc này, hoàn toàn khiến Tâm Ny trở nên kích động.
“Hừ! Amanda! Amanda! Bọn họ điên hết rồi phải không? Cả ngày lẫn đêm đều chỉ viết về cô ta, trên báo đâu đau cũng thấy tin tức về cô ta!” Tâm Ny ảo não đem tờ báo trong tay xé nát, không cam lòng mà để mặc những ý nghĩ này choán hết tâm tư.
Hà Kỷ Lễ cười cười đi vào, đem tập giấy dày trong tay đặt lên bàn cô.
“Em xem, đây là kịch bản bộ phim tiếp thep của em, lần này là nữ chính thứ hai nhé!”
“Nữ chính thứ hai? Tại sao mỗi lần tôi đều chỉ có thể diễn loại phim kém chất lượng như vậy?” Đổng Tâm Ny phiền não hất kịch bản xuống đất
Tối đó, những người xem được đoạn quảng cáo này, trước TV đều ngây người mất mấy giây. Toàn bộ đều đắm chìm trong khiếp sợ, sau đó lại bộc phát hô to lên
“Đây rối cuộc là ai?’
“Đây là giọng hát thật…”
Trên báo, TV, truyền thanh, các phương tiện truyền thông cũng điên rồi, điên thật rồi. Thảo luận, rồi duy đoán, giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ, thiêu đốt hừng hực lòng người, Dường như không tìm được câu trả lời thì họ rấm rứt ăn không ngon ngủ không yên vậy
“Ca sĩ thần bí đã mang đến những bài thảo luận không dứt. Chỉ trong ngày hôm qua, số người xem đoạn quảng cáo kia qua trang web của đài truyền hình đã vượt quá con số 200 vạn người (2 triệu), lời nhắn, comment hơn 2000, mấy lấn khiến cho trang web bị sập hệ thống. Điện thoại gọi tới đường dây nóng hơn 1000 cuộc, ép nhân viên phải cắt đứt dây điện thoại, cũng phải thận trọng cho mọi người một lời hỉa thích: Về đoạn quảng cáo kia, đều do tập đoàn Long thị phụ trách, bọn họ không biết bất cứ một thông tin gì cả.
“Long thị với động tĩnh này của giới truyền thông vẫn một mực giữ im lặng, không có bất cúa lời giải thích công khai nào cả, Nhưng theo tin hành lang, Long thị sẽ tiếp tục tuyên truyền quảng bá, vung số tiền lớn để lót đường chi cô gái này. Còn về lai lịch của cô gái đó, Long thị từ trên xuống dưới không ai tiết lộ một chút, mà thậm chí họ cũng không biết cô gái ấy là ai.”
Oử nơi này, bản tin truyền hình đang phát đi, thì bên kia, làn sóng tuyên truyền tiếp theo của Long thi đã bắt đầu.
Lại là một buổi sáng sớm, ánh nắng đang dần dần khoác lên thành phố này. Đêm mới vừa tan, mọi người chưa thức dậy, cả thành phố vẫn đang say ngủ, mặt trời mới đang tà tà chậm chạp mọc nơi phía Đông.
Ở tầng 32 cao nhất của cao ốc Long thị, bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi yên lặng trên ghế sa long. Người đó nhìn đồng hồ, vừa vặn 5h. Anh ta biết sắp tới đây, một màn này sẽ làm oanh động cả châu Á.
Một bức quảng cáo từ tầng thượng lầu đối diện được thả xuống. một bức quảng cáo khổng lồ, cơ hồ chiếm cả 20 tầng lầu, có thể cho những người đi qua giao lộ này nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Dĩ nhiên, thấy nó không chỉ có người đi đường, mà còn có cả giới truyền thông nữa, lát nữa sẽ ùn ùn kép đến.
Trên poster, Amanda mặc một bộ quần áo trẻ trung mát mẻ, khuôn mặt cười rực rỡ đang tươi cười với anh.
Anh lẳng lặng giỏ ly rượu lên, không nhịn được cũng cười lại với cô.
Hãy hát đi, Amanda. Xua đi đêm tối, đây là khoảng trời riêng của em.
“Những tấm poster đã tạo thành đề tài bàn luận ở nhiều thành phố lớn trên toàn châu Á: Tokyo, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hongkong, Đài Bắc, Singapore, Kuala Lumpur, ……, tại 17 thành phố sầm uất nhất. Mà điều đặc biệt là, ở mỗi nơi, mỗi tấm poster đều có nội dung khác nhau về cô gái thần bí kia.”
“Xin kính chào quý vị, bây giờ là bản tin lúc 12h trưa. Hôm nay, ở Đài Bắc đã xuất hiện một tấm poster cỡ lớn, nội dung vẫn là về vị tiểu thư Amanda thần bí, trải khắp 20 tầng lầu, đã dẫn đến một lực hấp dẫn vô cùng lớn. Xin mời mọi người xem 17 tấm poster dưới đây tại 17 thành phố. Mỗi bức đều khác nhau mà mọ người cũng không khó phát hiện: Đây tạo thành một câu chuyện tình yêu lãng mạn cổ điển tiêu chuẩn. Nếu chỉ nhìn từng bức một, thì sẽ không nhìn ra, nhưng ki đem những tấm hình này sắp xếp theo thứ tự vị trí địa lý, thì rất dex dàng nhìn ra.”
Kể cả người đi trên mặt đất, hay người đi tàu điện ngầm dưới đất, thì đều có thế thấy: bên ngoài , một tấm hình quảng cáo nháy mắt sinh động hẳn lên, là giọng hát của Amanda.
“Cô ấy rốt cuộc là ai?”
Cô ấy từ đâu tới?”
“Lai lịch cô ấy như thế nào?”
Từng vấn đề một cứ không ngừng xuất hiện trong đầu mọi người, nhưng rốt cuộc cũng không ai có đáp án cả. Mà Long thị, cũng đã thành công đem Amanda thành nhân vật thần bí nhất trong mắt mọi người.
Tiếp theo, ra thông báo về buổi biểu diễn chính thức đầu tiên của cô. Mà khi thông tin này được tung ra, trong vòng ba ngày, vé vào cửa đã hoàn toàn được bán hết, đây quả thật là một kết quả không tưởng với một ca sĩ mới như cô. Mọi người biết về Amanda chỉ vẻn vẹn dừng lại ở những đoạn quảng cáo ít ỏi. Khi cô ra mắt, không có họp báo, thậm chí không có một thông tin hành lang nào, cũng không có truyền thông ra mặt. Họ chỉ đơn giản là nghe được giọng hát của cô, nhưng chỉ cần vậy, thì buổi biểu diễn đã đông nghịt người rồi.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, cô không như một số người dự đoán là sẽ biến mất, mà lại tạo thành làn sóng lan rộng hơn, rung động hơn. Mị lực của cô trên sân khấu, không gì sánh kịp, lòng nhiệt tình cùng lực bộc phát là mười phần, thậm chí, trên thực tế, xô lên sân khấu là mang theo một cơn gió lớn, là cơn gió của sự cuồng nhiệt, sục sôi, dâng trào sức trẻ.
Rốt cuộc, thì sau dưới sự trông ngóng của hàng vạn người xem, cô đã bước ra khỏi tấm màn thần bí, chân chính, ra mắt mọi người bằng chính bản thân mình, cho mọi người chân chính nghe được giọng ca tuyệt vời của mình, cũng cho mọi người thấy được cá tính, phong cách của riêng mình.
“Amanda, ở đây có rất nhiều những lời nhắn mà khán giả đã để lại cho em, bây giờ muốn mời em trả lời, được không?”
Khi cô gật đầu đồng ý, hình ảnh người kia lập tức hiện lên màn hình:
“Amanda, tôi….” Trong điện thoại truyền đến thanh âm một giọng nữ đang khóc thút thít, khó khăn nói từng chữ một
“Tôi…Tôi yêu một….Một người đàn ông đã có vợ….Tôi, thật, thật là khổ tâm.. Người tôi yêu lại là chồng của một người khác…Mà tôi, lại không thể ròi bỏ anh ta….tôi,…, tôi không biết làm thế nào bây giờ….”
Gì? Việc này còn phải hỏi sao? Đang lúc Amanda muốn phát hỏa, lại thấy quản lý đang không ngừng nháy mắt nhướng lông mày ra hiệu với mình, tay chân khoa trương múa loạn xạ, ý muốn bảo cô hãy cười một cái với người ta.
Rõ ràng, quản lý rất hiểu tính cách của cô, biết cô luôn thẳng thắn, bộc trực.
Cô cố gắng nhẫn nại một lúc, hít sâu vài hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thê chịu nổi mà nói luôn: “Đó là chị tự chuốc lấy phiền phức, đáng đời.”
Trường quay vang lên rõ ràng tiếng hít sâu của mọi người, đạo diễn ngạc nhiên miệng há to ra. Nhưng không hổ là người chuyên nghiệp, sửng sốt vài giây lại nhanh chóng hạ lệnh:
“Nhanh, máy quay số 3 số 4, quay đặc tả gương mặt cô ấy.”
Amanda ánh mắt trong suốt mà bình tĩnh nói: “Người không nên yêu thì không thể yêu, thua thiệt khổ sở cuối cùng vãn chỉ là bản thân mình. Anh ta là chồng của người khác, là một người không nên cũng không thể động đến. Biết anh ta la một người đàn ông đã có vợ mà chị vẫn yêu anh ta, đó không phải là chị đang tự tìm khổ sao? Thế nào? Hay vẫn là yêu chồng người ta thì tương đối kích thích? Cảm thấy đã lắm sao?”
“Mau! Đây là một tin tức chấn động! Lập tức đưa tin đi, mau!” Đạo diễn vội ra dấu với những nhân viên trường quay nãy giờ vẫn đang ngây đơ.
Những ký giả ở hiện trường cũng rối rít dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với tòa soạn, chuẩn bị cho ra lò tin tức nóng hổi này.
Người gọi điện tới chắc là cũng bị dọa cho sợ hãi, cô ấy dứng lại âm thanh thút thít, nói nhỏ: “Tôi…tôi đã đem cả thời thanh xuân quý báu của người thiếu nữ trao cho anh ấy. Chúng tôi đã ở bên nhau 10 năm, bây giờ rời xa anh ấy, tôi thật không cam lòng…”
“Một người đàn ông bắt chị chờ 10 năm lại không thể cho chị một đáp án cuối cùng, vậy mà chị còn định ngây ngốc cờ anh ta thêm nữa sao? Đàn ông trên thế giới này còn nhiều, chị còn sợ không ai theo đuổi sao?”
Mà, khiến người ta cảm thấy ngoái ý muốn chính là: sau cuộc nói chuyện kia, Amanda thế nhưng có được sự ủng hộ áp đảo, không chỉ bởi cô hát múa song toàn, mà còn bởi cô bộc trực ngay thẳng…
Chương 8
Trong bãi đỗ xe ngầm của đài truyền hình, Đồng Tâm Ny ưu nhã vừa đi vừa vuốt tóc, đang đi về phía xe của mình.
“Tâm Ny!” Amanda gọi to một tiếng.
Đồng Tâm Ny quay đầu lại nhìn, thỉ thấy một cô gái toàn thân quần áo màu đen đang đứng phía sau cô. Cô ấy đeo kình đen, mái tóc buộc sau gáy, y phục vừa vặn bó sát người, mang theo nụ cười đi tới trước mặt Tâm Ny.
“Tâm Ny, đã lâu không gặp, thiếu chút nữa tớ đã không nhận ra cậu rồi!” Xa cách nhiều năm như vậy, Tâm Ny vẫn có những nét duyên dáng như ngày xưa, cái khác chỉ là càng thêm xinh đẹp động lòng người mà thôi.
“Cô là….” Tâm Ny kỳ quái nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô gái áo đen trước mặt. Tâm Ny cũng không phải là người thích mê ca nhạc, nhưng cô lại cảm thấy giọng nói của cô ấy dường như rất quen tai.
Amanda cười nhẹ, tháo kình râm xuống, hé ra toàn bộ khuôn mặt: “Tó là Diệp Bình! Cậu quên sao? Chúng ta khi trước cùng nhau ở ca vũ đoàn, sáu năm trước, cậu còn nói với tớ cậu muốn đi thi Hoa hậu nữa mà.”
Nghe được ba chữ “ca vù đoàn” kia, sắc mặt Tâm Ny trong nháy mắt trầm xuống, híp mắt lại: Từ khuôn mặt trước mắt này, cô mơ hồ nhớ tới bóng người rất lâu trước kia. Diệp Bình, là cô bạn cùng cô lớn lên, mang theo hơi thở những cô bé con.
Tâm Ny cau mày. Diệp Bình xem ra…..Đã rất khác, không giống ngày xưa một chút nào nữa: Một thân áo đen, đơn giản nhưng lại lộ ra những đường cong quyến rũ, làm toát ra khí chất phi phàm, giơ tay nhấc chân đều toát sự ưu nha của một vũ giả (người theo nghiệp múa). Hơn nữa, Tâm Ny còn tinh mắt phát hiện: y phục, đồng hồ, dây chuyền trên người co ấy đều là hàng hiệu từ châu Âu. Hơi thở trên người cô ấy trước kia đều đã biến mất, nếu không phải cô ấy mở miệng gọi Tâm Ny trước, thì nhưn thế nào Tâm Ny cũng không thể ngờ người đang đối diện với mình là Diệp Bình.
“Cậu là A Bình…..Làm sao mà….Sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy…?”
“Vậy sao?” Cô cười cười, cúi đầu nhìn mình một chút. “Tớ còn tưởng mình không thay đổi gì a, A Cương nhìn một cái liền nhận ra tớ luôn.”
A Cương, cái tên này giống như đang cứa vào nội tâm Tâm Ny. 2,3 năm trước, cô đã đuổi anh ta đi, không nghĩ tới trong đoạn thoài gian này lại rất có dang tiếng, liên tiếp cho ra lò những bài hát chỉ cần tung ra là nổi tiếng . Hiện tại anh ta đã là người chế tác đĩa nhạc được chú ý nhất rồi. Có lúc, cô không khỏi ảo não, sớm biết cũng đã không đắc tội với anh ta như vậy. Tring giới gải trí kỵ nhất là đắc tội với người khác, bởi vì không biết bao giờ thì người ta sẽ nổi tiếng, thậm chí nổi tiếng đến không tưởng.
“Cậu bây giờ đang làm gì?” Tâm Ny lần nữa quan sát Amanda. Trước kia Diệp Bình luôn bị lấn át bởi hào quang của Tâm Ny, nhưng bây giờ nhìn lại, Diệp Bình lại chói mắt đến nỗi sắc đẹp Tâm Ny cũng trở nên ảm đạm. Tại sao, Diệp Bình trước mắt cũng mang đến cảm giác quen thuộc, nhưng lại không giống với trước kia nữa?
“Tớ hả? Tớ đang hát cùng múa, cũng giống với trước kia thôi.” Amanda vẫn mỉm cười mà trả lời.
Tâm Ny hoài nghi nhìn. Mà Amanda vẫn chỉ cười nhìn lại, đưa qua cho cô ấy tờ giấy có ghi số điện thoại của cô.”Tâm Ny, rảnh rỗi tìm tớ nói chuyện, bây giờ tó tên là Amanda.”
Sau khi Amanda vẫy tay chòa Tâm Ny, mở cửa một chiếc Porche mui trần màu bạc, ngênh ngang ròi đi.
Amanda?
Cô ca sĩ thần bí nổi dang khắp nơi gần đây? Cô ấy là Diệp Bình????
Truyền thông tranh nhau đưa in về Amanda, bất kể là chuyện gì, chỉ cần là liên quan tới cô ấy, đều được lôi ra bàn luận sôi nổi, tốn không ít giấy mực của bào giới. Mà những việc này, hoàn toàn khiến Tâm Ny trở nên kích động.
“Hừ! Amanda! Amanda! Bọn họ điên hết rồi phải không? Cả ngày lẫn đêm đều chỉ viết về cô ta, trên báo đâu đau cũng thấy tin tức về cô ta!” Tâm Ny ảo não đem tờ báo trong tay xé nát, không cam lòng mà để mặc những ý nghĩ này choán hết tâm tư.
Hà Kỷ Lễ cười cười đi vào, đem tập giấy dày trong tay đặt lên bàn cô.
“Em xem, đây là kịch bản bộ phim tiếp thep của em, lần này là nữ chính thứ hai nhé!”
“Nữ chính thứ hai? Tại sao mỗi lần tôi đều chỉ có thể diễn loại phim kém chất lượng như vậy?” Đổng Tâm Ny phiền não hất kịch bản xuống đất
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
404/404