Tiểu thuyết Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp-full
Lượt xem : |
: “Hồng Kỳ, nếu mày cảm thấy mất mặt, có muốn bọn tao góp tiền trả lại lão ấy không ?”
Ha ha ha ha, tôi đột nhiên cười to, núi lở tuyết tan, phi thường vui vẻ: “Tốt tốt tốt, cứ để cho lão ấy trả, bảo bệnh viện cho thêm mấy bình axit amin, trong thuốc cho nhiều nhiều đồ bổ một chút, để ngón chân tao cũng được truyền glu-cô, cả hai chân nha, tao muốn bồi bổ thân thể, cơm trưa mỗi ngày phải có thịt nha! Khửa khửa khửa, tao muốn ăn…. thịt! ”
“…” Tất cả mọi người dùng tư thế thạch hóa mà nhìn tôi.
Tôi liên tục cười một cách man rợ: “Tao trường kỳ đóng quân ở trong này, cho hắn tốn tiền thuốc men! ”
“…” Mọi người thạch hóa quay đầu, đồng thời nhìn về phía cửa.
Í….Tôi ngừng cười, cũng xoay đầu theo chúng nó, trước của phòng bệnh, Ninh Mặc toàn thân áo trắng đang đứng đó, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.
“Cô tiếp tục, cô tiếp tục, đến đến đến, đừng có mà ngừng lại, tiếp tục thỏa sức tưởng tượng! ” Ninh Mặc cực kỳ khách sáo gật gật đầu với tôi, đem cái chai nhỏ trong tay đặt lên đầu giường.
“Ninh Mặc….” Giọng nói của tôi lập tức thấp xuống tám quãng, kiêu ngạo biến mất.
Xong rồi, tiện cách lại áp đảo nhân cách rồi, trong lòng tôi lặng lẽ chảy ra một dòng lệ sở hữu độc quyền của con gái.
“Hôm nay tôi tới, là muốn tính toán đầy đủ kinh tế tổn thất của hai bên với cô đây, ” Ninh Mặc kéo ra một cái ghế, đặt cạnh đầu giường của tôi, vô cùng tao nhã ngồi xuống, hai mắt hàm chứa ý cười, liếc mắt qua các vị đồng chí kia, các đồng chí nọ lập tức hội ý, ùm xùm một trận sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Kinh tế tổn thất…. của hai bên ?” Tôi kinh sợ ngồi dậy .
“Anh thì tổn thất kinh tế cái quái gì ?” Tôi giận.
Hắn mỉm cười, lộ ra nụ cười đặc hữu, ôn nhu nhã nhặn, đáng tiếc cuối cùng cũng không phỉnh tôi được, tôi cự tuyệt bị hắn mê hoặc, dứt khoát vênh mặt lên nhìn hắn cười hà hà.
Quả nhiên, nụ cười của hắn đông cứng ở trên mặt: “Diệp Hồng Kỳ, cô có muốn soi gương hay không! ”
Tôi vẫn duy trì nụ cười, hắn yên lặng lấy từ cái tủ đầu giường ra một cái gương, chiếu vào mặt tôi. Tôi phỉ nhổ nha, hắn cũng quá ác độc đó! Thật sự coi tôi đây là dũng sĩ thật sao!
Trong gương, tôi một đầu tóc ngắn đâm tua tủa dựng đứng lên, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là do thiếu máu gây ra, mặt to như cái bánh, cái này càng đơn giản, mặt tôi chỗ nào cũng bị sưng lên, lại còn thêm nụ cười vặn vẹo kia nữa, bây giờ trông kinh tởm chẳng khác ma búp bê là mấy.
Tôi từ trong chăn dần dần trượt xuống, cuối cùng dứt khoát kéo cao chăn che lên trên mặt mình.
“Bắt đầu đi, tôi ở trong chăn nghe! ” Tôi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của mình, “Anh thì có tổn thất gì về kinh tế ?” Tôi than thở.
Xoạt, chăn bị Ninh Mặc kéo một phát tuột xuống, đáy mắt hắn mang theo ý cười, vươn ra một ngón tay lắc lắc: “Sai rồi, cô phải bồi thường cho tôi vài thứ đấy! ”
“….” Tôi căm tức nhìn hắn.
Làm người không thể vô sỉ như thế được! Người bị đụng đầu là tôi, nằm viện cũng là tôi, danh dự bị hao tổn cũng là tôi, Ninh Mặc đại nhân nhà anh còn tổn thất cái gì ?
Hắn thấy tôi trợn mắt, cũng không tức giận, bắt đầu từng câu từng câu liệt kê ra cho tôi nghe : “Thứ nhất, kỳ lân nhà tôi đã được khai quang*, không thể dính máu! ”
Chương 8
*Khai quang: một nghi lễ tẩy trần cho tượng để cầu bình an.
Tôi hừ lạnh: “Cái đó bao nhiêu tiền ?”
Hắn nghiêng mắt liếc tôi một cái, khóe miệng ẩn ẩn cười, chậm rãi nói: “Kỳ thật tiền cũng không đáng bao nhiêu, tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám….”
Tôi yên lặng kéo chăn phủ lên trên mặt, bắt đầu run rẩy toàn thân.
Hắn nhất quyết không tha, lập tức lại túm lấy chăn của tôi: “Thứ hai, cô làm cho viên bích tỷ trên trán con kỳ lân đụng rớt xuống, không biết lăn đến chổ nào rồi! ”
Tôi mạnh miệng, trừng mắt liếc hắn một cái: “Cái gì mà bích tỷ, chẳng nhẽ thời này mà vẫn còn ngọc tỷ! ”
Hắn yên lặng, sau đó phì cười: “Diệp Hồng Kỳ, đó là tên một loại đá quý! ”
Tôi lành làm gáo vỡ làm muôi, xắn tay áo, tốc chăn lên hỏi: “Nói thẳng đi, bao nhiêu tiền! ”
Hắn im lặng chừng nửa giây, nhìn nhìn mặt tôi, nói: “Tôi sợ tôi nói ra, cô lại muốn rút ngắn thời gian nằm viện lại! ”
“….” Tôi cắn răng, căm tức hắn, vung đầu ý bảo, tôi có thể chống đỡ được, để biểu đạt rằng mình rất thân cường thể tráng, tôi thậm chí còn theo thói quen lại vỗ vỗ ngực.
Khóe miệng hắn lại cong lên, nhỏ giọng nói ra vài con số: “Đại khái chỉ khoảng hai ba vạn đi! ”
Toàn thân tôi run run, chăn cũng chẳng kịp kéo, mà mắt thì đã bắt đầu trợn trắng, toi rồi toi rồi, đồng chí Ninh Mặc, anh đem tôi bán đến khu đèn đỏ* đi, tôi đi thắp dầu kiếm tiền cho anh mua bích tỷ!
*
红灯区
- hồng đăng khu: khu đèn đỏ , xóm làng chơi
Tôi bi phẫn nhìn hắn, vô cùng bi thương nói: “Ninh Mặc, anh thẳng thắn một chút đi, tới cùng tổng cộng là bao nhiêu tiền, tôi làm trâu làm ngựa đền cho anh là được! ”
Hắn nhíu nhíu mày, vươn tay nắm lấy bờ vai của tôi, đem tôi ấn xuống, vừa mỉm cười, vừa lấy tay làm động tác xuôi xuôi, hàm nghĩa của động tác này tôi biết, đấy là để cho tôi bình tĩnh lại.
Tôi hít sâu mấy hơi, từ từ đạt tới cảnh giới lợn chết không sợ nước sôi.
“Tôi không cần tiền của cô! ” Hắn chậm rãi mở miệng.
Tôi kinh hỉ: “Thật vậy ư! Lão Ninh, anh đúng là bạn tốt đấy! ”
Khóe mắt khóe miệng của hắn đều giật giật, gật gật đầu: “Nhưng mà, tôi có một điều kiện, cô đáp ứng điều kiện này, không những không bắt đền tiền của cô, mà chi phí nằm viện của cô tôi cũng sẽ bao hết! ”
Tôi lệ nóng lưng tròng nhìn hắn: “Anh cứ nói đi, đừng có mà nói nửa vời, tôi sợ cứ như vậy độ chục lần nữa, tôi sẽ thở không nổi! ”
Hắn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, rất lâu sau nói:”Diệp Hồng Kỳ, chúng ta thanh toán hết được chứ, trước kia tôi dùng cô làm việc, là tôi không đúng, bây giờ tôi để cô đền bù là không phải, chúng ta thanh toán xong đi, về sau cả hai đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy! ”
Coi tôi là gì đây, lợi dụng tình cảm của tôi, dùng xong thì đá, trước mặt nhiều người như vậy, đem tình cảm của tôi chà đạp lên không đáng một đồng, Ninh Mặc, thanh toán hết như vậy không được, tôi hận anh!
Nhưng mà tôi lại càng hận chính mình, cho dù như vậy, tôi vẫn tâm tâm niệm niệm đến anh!
Tôi cảm thấy có một mùi vừa chua xót lại chát từ tim phổi dâng lên, thấm qua khoang mũi của tôi, tràn qua tuyến lệ, cùng với nước mắt, trào lên chực tuôn ra.
Tôi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, “Ninh Mặc, anh căn bản không biết gì về tình cảm cả, tôi nguyền rủa anh, tương lai nhất định sẽ có người vô tâm vô phế như vậy, cũng thương tổn anh sâu như thế! ”
Tôi không khóc, cắn răng nuốt xuống bụng, thế nên, tôi vẫn ngửa đầu, dùng khóe mắt khinh thường nhìn Ninh Mặc.
Hắn cau mày, không kêu lên một tiếng mà đối mặt với tôi, một lát sau, hắn đứng dậy, yên lặng tiêu sái bước đi, trong nháy mắt lúc cửa phòng bệnh k
hép lại, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, giống như một trận gió đông lạnh thấu xương, thổi qua trái tim còn ấm áp của tôi.
Tôi có thể nghe thấy hắn nói: “Hồng Kỳ, thực xin lỗi! ”
Cửa gỗ bị đóng lại lắc mạnh vài cái, không biết tại sao, mắt của tôi chợt thấy ngứa vô cùng, tôi quệt quệt vài cái, quệt cho đến khi bàn tay đều ướt sũng.
Ninh Mặc, anh nhất định sẽ phải hối hận, giờ tôi xinh đẹp như thế hiền thục như thế, đợi chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ càng đẹp hơn, càng khí chất hơn, cho anh hối hận vì đã để vuột mất tôi!
Anh là cái đồ đầu heo, bỏ dưa hấu mà nhặt hạt vừng! Anh sẽ hối hận!
Lúc bọn Hữu Bảo bước vào, tôi đã chùi mắt xong, đang ùng ục tu chén canh não lợn Ninh Mặc mang đến, uống đến nước canh thi nhau dâng lên, tiếng òng ọc không ngừng.
“Hồng Kỳ, mày khóc à! ” Hữu Bảo cả kinh vừa ló mặt đã bổ nhào tới.
Tôi cười to, thiếu chút nữa đem miếng não lợn trong mồm phun ra: “Làm sao có thể, vừa nãy ngứa mắt, lấy tay quệt một tí thôi, chắc là bị khô da, cho nên mắt mới đỏ thôi, khẳng định là thế! ”
Tiểu Quách ngập ngừng: “Khô da với mắt đỏ thì liên quan gì đến nhau ?”
Tôi trợn mắt nhìn, đối với sự bất hợp tác của nó rất không hài lòng, trưng ra một đôi mắt lạnh, thành công trấn áp tất cả nghi ngờ của mọi người.
“Ha ha ha, khô da khô da, mắt tao cũng ngứa đây này! ” Rất nhanh, tất cả mọi người đều quay ra chùi mắt.
Tôi cúi đầu, tiếp tục húp canh sùm sụp.
Cho nên nói, thiên tài luôn luôn thích yên lặng, phản xạ của những người bình thường, luôn luôn bám gót sau tôi, mi cùng người phàm, thỉnh thoảng có bất đồng ngôn ngữ một chút, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Trong chén canh não lợn, nước mắt của tôi từng giọt từng giọt rơi xuống lăn tăn, hòa cùng với nước canh, nuốt vào mặn chát, thực ra tôi nên cầu nguyện lần này bị đụng phải là não của tôi mới đúng, nếu mà thật sự mất trí nhớ thì tốt biết bao!
Sự thật chứng minh, cuộc sống không phải là phim truyền hình, nó vĩnh viễn không bao giờ máu chó được như thế!
Chương 9
Xuất viện được hai tuần rồi, bọn Hữu Bảo đã đi khắp nơi tìm chỗ thực tập, lục tục từng người ở tầng một đã chuyển ra ngoài, tầng trệt náo nhiệt lúc xưa, nhất thời quạnh quẽ không ít
“Tao bảo này Hồng Kỳ, mày trước cứ tùy tiện tìm một nơi nào đó để làm đi! ”
“Không, thà thiếu chứ không ẩu! ” Tôi dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn nó: “Tao muốn vào Thiên Duyệt, tao muốn Ninh Mặc biết, tao kỳ thật là một nữ phần tử tri thức cấp cao! ”
Hữu Bảo im lặng, sau đó rất lâu mới mở miệng “Tập đoàn Thiên Duyệt cùng với nữ phần tử tri thức thì có gì liên quan đến nhau ?”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải: “Hữu Bảo, năng lực lý giải của mày vẫn còn thiếu sót quá, tao bảo sẽ vào Thiên Duyệt, làm một nữ phần tử trí thức, đấy đều là lý tưởng của tao! ”
Nó càng thêm im lặng, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ sự động viên.
Tập đoàn Thiên Duyệt năm nay chưa thông báo tuyển dụng, từ lúc tôi thất tình đã bắt đầu chú ý đến Thiên Duyệt rồi, chú ý cho tới hôm nay, bọn họ một chút tin tức đều chưa có truyền ra.
“Nếu năm nay bọn họ không có kế hoạch tuyển dụng thì sao!” Hữu Bảo dò xét hỏi tôi.
Tôi siết chặt cái bút bi đến mức gần như gãy đôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tao đây đến chặn đường lão tổng của bọn họ, ngủ ở phòng thường trực của bọn họ.”
“….” Vẻ mặt của Hữu Bảo lại cứng đơ lại.
Tôi đang định thể hiện tiếng cười xé giấy man dại độc đáo của mình, đột nhiên, di động trong túi đã đi trước một bước, ha ha hắc hắc cười ha hả.
Đúng rồi, từ khi ra viện đến giờ, tôi liền đổi chuông điện thoại thành tiếng cười của mình, muốn bao nhiêu lớn tiếng có bấy nhiêu lớn tiếng, muốn bao nhiêu dâng trào có bấy nhiêu dâng trào! Hơi bị phấn chấn tinh thần nha, hơi bị trẻ trung ấy, mọi người đều biết Diệp Hồng Kỳ tôi đây cực kỳ hạnh phúc phải phải, cực kỳ sảng khoái!
“A lô….ai vậy! ” Tôi ấn nút nghe.
Đầu kia chần chờ một chút: “Diệp Hồng Kỳ phải không ? Tôi là Tiễn Đạc!”
Nói đến Tiễn Đạc, thằng nhóc này so với Ninh Mặc kia còn có lương tâm hơn một chút, lúc tôi nằm viện về sau toàn là hắn đến đưa cơm nước, ngay cả hôm xuất viện cũng là hắn đến giúp tôi khiêng hành lý.
Bởi vì có sự giúp đỡ, tôi thuận tay hưởng được của bệnh viện một cái cột treo bình truyền dịch, đặt ở trong ký túc xá để móc màn, thật sự là vô cùng hữu dụng nha.
“Aiz, Tiễn Đạc, tôi đây, chuyện gì ?”
Hắn vẫn còn do dự hỏi tôi: “Cô tìm được chỗ thực tập chưa ?”
“Chưa! ” Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, phỏng chừng Tiễn Đạc cũng bị dọa đến, một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói gì.
“Nếu không, cô tới tập đoạn Tường Thực đi, chỗ chúng tôi đang tuyển trợ lý! ”
Tập đoàn Tường Thực, cứ nghĩ đến Tường Thực, là tôi lại nghĩ đến Ninh Mặc, mà cứ nghĩ đến Ninh Mặc, là tôi liền có xu hướng bạo phát: “Là Ninh Mặc bảo anh gọi điện hả! Là hắn đúng không, hắn chứ gì! !!”
Tôi gầm thét, dùng tư thế của Người Sói lúc cào tường, trên bức tường thảm thương của ký túc xá xuất hiện một vệt xước dài.
Tiễn Đạc dùng giọng nói cực kỳ suy sụp trả lời tôi: “Hồng Kỳ, cô nghĩ nhiều quá! ”
Tôi nào có nghĩ nhiều, một người tuyệt mĩ như hoa lại si mê một mảnh chân tình như tôi, tên đáng chết N
Ha ha ha ha, tôi đột nhiên cười to, núi lở tuyết tan, phi thường vui vẻ: “Tốt tốt tốt, cứ để cho lão ấy trả, bảo bệnh viện cho thêm mấy bình axit amin, trong thuốc cho nhiều nhiều đồ bổ một chút, để ngón chân tao cũng được truyền glu-cô, cả hai chân nha, tao muốn bồi bổ thân thể, cơm trưa mỗi ngày phải có thịt nha! Khửa khửa khửa, tao muốn ăn…. thịt! ”
“…” Tất cả mọi người dùng tư thế thạch hóa mà nhìn tôi.
Tôi liên tục cười một cách man rợ: “Tao trường kỳ đóng quân ở trong này, cho hắn tốn tiền thuốc men! ”
“…” Mọi người thạch hóa quay đầu, đồng thời nhìn về phía cửa.
Í….Tôi ngừng cười, cũng xoay đầu theo chúng nó, trước của phòng bệnh, Ninh Mặc toàn thân áo trắng đang đứng đó, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.
“Cô tiếp tục, cô tiếp tục, đến đến đến, đừng có mà ngừng lại, tiếp tục thỏa sức tưởng tượng! ” Ninh Mặc cực kỳ khách sáo gật gật đầu với tôi, đem cái chai nhỏ trong tay đặt lên đầu giường.
“Ninh Mặc….” Giọng nói của tôi lập tức thấp xuống tám quãng, kiêu ngạo biến mất.
Xong rồi, tiện cách lại áp đảo nhân cách rồi, trong lòng tôi lặng lẽ chảy ra một dòng lệ sở hữu độc quyền của con gái.
“Hôm nay tôi tới, là muốn tính toán đầy đủ kinh tế tổn thất của hai bên với cô đây, ” Ninh Mặc kéo ra một cái ghế, đặt cạnh đầu giường của tôi, vô cùng tao nhã ngồi xuống, hai mắt hàm chứa ý cười, liếc mắt qua các vị đồng chí kia, các đồng chí nọ lập tức hội ý, ùm xùm một trận sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Kinh tế tổn thất…. của hai bên ?” Tôi kinh sợ ngồi dậy .
“Anh thì tổn thất kinh tế cái quái gì ?” Tôi giận.
Hắn mỉm cười, lộ ra nụ cười đặc hữu, ôn nhu nhã nhặn, đáng tiếc cuối cùng cũng không phỉnh tôi được, tôi cự tuyệt bị hắn mê hoặc, dứt khoát vênh mặt lên nhìn hắn cười hà hà.
Quả nhiên, nụ cười của hắn đông cứng ở trên mặt: “Diệp Hồng Kỳ, cô có muốn soi gương hay không! ”
Tôi vẫn duy trì nụ cười, hắn yên lặng lấy từ cái tủ đầu giường ra một cái gương, chiếu vào mặt tôi. Tôi phỉ nhổ nha, hắn cũng quá ác độc đó! Thật sự coi tôi đây là dũng sĩ thật sao!
Trong gương, tôi một đầu tóc ngắn đâm tua tủa dựng đứng lên, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là do thiếu máu gây ra, mặt to như cái bánh, cái này càng đơn giản, mặt tôi chỗ nào cũng bị sưng lên, lại còn thêm nụ cười vặn vẹo kia nữa, bây giờ trông kinh tởm chẳng khác ma búp bê là mấy.
Tôi từ trong chăn dần dần trượt xuống, cuối cùng dứt khoát kéo cao chăn che lên trên mặt mình.
“Bắt đầu đi, tôi ở trong chăn nghe! ” Tôi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của mình, “Anh thì có tổn thất gì về kinh tế ?” Tôi than thở.
Xoạt, chăn bị Ninh Mặc kéo một phát tuột xuống, đáy mắt hắn mang theo ý cười, vươn ra một ngón tay lắc lắc: “Sai rồi, cô phải bồi thường cho tôi vài thứ đấy! ”
“….” Tôi căm tức nhìn hắn.
Làm người không thể vô sỉ như thế được! Người bị đụng đầu là tôi, nằm viện cũng là tôi, danh dự bị hao tổn cũng là tôi, Ninh Mặc đại nhân nhà anh còn tổn thất cái gì ?
Hắn thấy tôi trợn mắt, cũng không tức giận, bắt đầu từng câu từng câu liệt kê ra cho tôi nghe : “Thứ nhất, kỳ lân nhà tôi đã được khai quang*, không thể dính máu! ”
Chương 8
*Khai quang: một nghi lễ tẩy trần cho tượng để cầu bình an.
Tôi hừ lạnh: “Cái đó bao nhiêu tiền ?”
Hắn nghiêng mắt liếc tôi một cái, khóe miệng ẩn ẩn cười, chậm rãi nói: “Kỳ thật tiền cũng không đáng bao nhiêu, tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám….”
Tôi yên lặng kéo chăn phủ lên trên mặt, bắt đầu run rẩy toàn thân.
Hắn nhất quyết không tha, lập tức lại túm lấy chăn của tôi: “Thứ hai, cô làm cho viên bích tỷ trên trán con kỳ lân đụng rớt xuống, không biết lăn đến chổ nào rồi! ”
Tôi mạnh miệng, trừng mắt liếc hắn một cái: “Cái gì mà bích tỷ, chẳng nhẽ thời này mà vẫn còn ngọc tỷ! ”
Hắn yên lặng, sau đó phì cười: “Diệp Hồng Kỳ, đó là tên một loại đá quý! ”
Tôi lành làm gáo vỡ làm muôi, xắn tay áo, tốc chăn lên hỏi: “Nói thẳng đi, bao nhiêu tiền! ”
Hắn im lặng chừng nửa giây, nhìn nhìn mặt tôi, nói: “Tôi sợ tôi nói ra, cô lại muốn rút ngắn thời gian nằm viện lại! ”
“….” Tôi cắn răng, căm tức hắn, vung đầu ý bảo, tôi có thể chống đỡ được, để biểu đạt rằng mình rất thân cường thể tráng, tôi thậm chí còn theo thói quen lại vỗ vỗ ngực.
Khóe miệng hắn lại cong lên, nhỏ giọng nói ra vài con số: “Đại khái chỉ khoảng hai ba vạn đi! ”
Toàn thân tôi run run, chăn cũng chẳng kịp kéo, mà mắt thì đã bắt đầu trợn trắng, toi rồi toi rồi, đồng chí Ninh Mặc, anh đem tôi bán đến khu đèn đỏ* đi, tôi đi thắp dầu kiếm tiền cho anh mua bích tỷ!
*
红灯区
- hồng đăng khu: khu đèn đỏ , xóm làng chơi
Tôi bi phẫn nhìn hắn, vô cùng bi thương nói: “Ninh Mặc, anh thẳng thắn một chút đi, tới cùng tổng cộng là bao nhiêu tiền, tôi làm trâu làm ngựa đền cho anh là được! ”
Hắn nhíu nhíu mày, vươn tay nắm lấy bờ vai của tôi, đem tôi ấn xuống, vừa mỉm cười, vừa lấy tay làm động tác xuôi xuôi, hàm nghĩa của động tác này tôi biết, đấy là để cho tôi bình tĩnh lại.
Tôi hít sâu mấy hơi, từ từ đạt tới cảnh giới lợn chết không sợ nước sôi.
“Tôi không cần tiền của cô! ” Hắn chậm rãi mở miệng.
Tôi kinh hỉ: “Thật vậy ư! Lão Ninh, anh đúng là bạn tốt đấy! ”
Khóe mắt khóe miệng của hắn đều giật giật, gật gật đầu: “Nhưng mà, tôi có một điều kiện, cô đáp ứng điều kiện này, không những không bắt đền tiền của cô, mà chi phí nằm viện của cô tôi cũng sẽ bao hết! ”
Tôi lệ nóng lưng tròng nhìn hắn: “Anh cứ nói đi, đừng có mà nói nửa vời, tôi sợ cứ như vậy độ chục lần nữa, tôi sẽ thở không nổi! ”
Hắn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, rất lâu sau nói:”Diệp Hồng Kỳ, chúng ta thanh toán hết được chứ, trước kia tôi dùng cô làm việc, là tôi không đúng, bây giờ tôi để cô đền bù là không phải, chúng ta thanh toán xong đi, về sau cả hai đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy! ”
Coi tôi là gì đây, lợi dụng tình cảm của tôi, dùng xong thì đá, trước mặt nhiều người như vậy, đem tình cảm của tôi chà đạp lên không đáng một đồng, Ninh Mặc, thanh toán hết như vậy không được, tôi hận anh!
Nhưng mà tôi lại càng hận chính mình, cho dù như vậy, tôi vẫn tâm tâm niệm niệm đến anh!
Tôi cảm thấy có một mùi vừa chua xót lại chát từ tim phổi dâng lên, thấm qua khoang mũi của tôi, tràn qua tuyến lệ, cùng với nước mắt, trào lên chực tuôn ra.
Tôi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, “Ninh Mặc, anh căn bản không biết gì về tình cảm cả, tôi nguyền rủa anh, tương lai nhất định sẽ có người vô tâm vô phế như vậy, cũng thương tổn anh sâu như thế! ”
Tôi không khóc, cắn răng nuốt xuống bụng, thế nên, tôi vẫn ngửa đầu, dùng khóe mắt khinh thường nhìn Ninh Mặc.
Hắn cau mày, không kêu lên một tiếng mà đối mặt với tôi, một lát sau, hắn đứng dậy, yên lặng tiêu sái bước đi, trong nháy mắt lúc cửa phòng bệnh k
hép lại, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, giống như một trận gió đông lạnh thấu xương, thổi qua trái tim còn ấm áp của tôi.
Tôi có thể nghe thấy hắn nói: “Hồng Kỳ, thực xin lỗi! ”
Cửa gỗ bị đóng lại lắc mạnh vài cái, không biết tại sao, mắt của tôi chợt thấy ngứa vô cùng, tôi quệt quệt vài cái, quệt cho đến khi bàn tay đều ướt sũng.
Ninh Mặc, anh nhất định sẽ phải hối hận, giờ tôi xinh đẹp như thế hiền thục như thế, đợi chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ càng đẹp hơn, càng khí chất hơn, cho anh hối hận vì đã để vuột mất tôi!
Anh là cái đồ đầu heo, bỏ dưa hấu mà nhặt hạt vừng! Anh sẽ hối hận!
Lúc bọn Hữu Bảo bước vào, tôi đã chùi mắt xong, đang ùng ục tu chén canh não lợn Ninh Mặc mang đến, uống đến nước canh thi nhau dâng lên, tiếng òng ọc không ngừng.
“Hồng Kỳ, mày khóc à! ” Hữu Bảo cả kinh vừa ló mặt đã bổ nhào tới.
Tôi cười to, thiếu chút nữa đem miếng não lợn trong mồm phun ra: “Làm sao có thể, vừa nãy ngứa mắt, lấy tay quệt một tí thôi, chắc là bị khô da, cho nên mắt mới đỏ thôi, khẳng định là thế! ”
Tiểu Quách ngập ngừng: “Khô da với mắt đỏ thì liên quan gì đến nhau ?”
Tôi trợn mắt nhìn, đối với sự bất hợp tác của nó rất không hài lòng, trưng ra một đôi mắt lạnh, thành công trấn áp tất cả nghi ngờ của mọi người.
“Ha ha ha, khô da khô da, mắt tao cũng ngứa đây này! ” Rất nhanh, tất cả mọi người đều quay ra chùi mắt.
Tôi cúi đầu, tiếp tục húp canh sùm sụp.
Cho nên nói, thiên tài luôn luôn thích yên lặng, phản xạ của những người bình thường, luôn luôn bám gót sau tôi, mi cùng người phàm, thỉnh thoảng có bất đồng ngôn ngữ một chút, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Trong chén canh não lợn, nước mắt của tôi từng giọt từng giọt rơi xuống lăn tăn, hòa cùng với nước canh, nuốt vào mặn chát, thực ra tôi nên cầu nguyện lần này bị đụng phải là não của tôi mới đúng, nếu mà thật sự mất trí nhớ thì tốt biết bao!
Sự thật chứng minh, cuộc sống không phải là phim truyền hình, nó vĩnh viễn không bao giờ máu chó được như thế!
Chương 9
Xuất viện được hai tuần rồi, bọn Hữu Bảo đã đi khắp nơi tìm chỗ thực tập, lục tục từng người ở tầng một đã chuyển ra ngoài, tầng trệt náo nhiệt lúc xưa, nhất thời quạnh quẽ không ít
“Tao bảo này Hồng Kỳ, mày trước cứ tùy tiện tìm một nơi nào đó để làm đi! ”
“Không, thà thiếu chứ không ẩu! ” Tôi dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn nó: “Tao muốn vào Thiên Duyệt, tao muốn Ninh Mặc biết, tao kỳ thật là một nữ phần tử tri thức cấp cao! ”
Hữu Bảo im lặng, sau đó rất lâu mới mở miệng “Tập đoàn Thiên Duyệt cùng với nữ phần tử tri thức thì có gì liên quan đến nhau ?”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải: “Hữu Bảo, năng lực lý giải của mày vẫn còn thiếu sót quá, tao bảo sẽ vào Thiên Duyệt, làm một nữ phần tử trí thức, đấy đều là lý tưởng của tao! ”
Nó càng thêm im lặng, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ sự động viên.
Tập đoàn Thiên Duyệt năm nay chưa thông báo tuyển dụng, từ lúc tôi thất tình đã bắt đầu chú ý đến Thiên Duyệt rồi, chú ý cho tới hôm nay, bọn họ một chút tin tức đều chưa có truyền ra.
“Nếu năm nay bọn họ không có kế hoạch tuyển dụng thì sao!” Hữu Bảo dò xét hỏi tôi.
Tôi siết chặt cái bút bi đến mức gần như gãy đôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tao đây đến chặn đường lão tổng của bọn họ, ngủ ở phòng thường trực của bọn họ.”
“….” Vẻ mặt của Hữu Bảo lại cứng đơ lại.
Tôi đang định thể hiện tiếng cười xé giấy man dại độc đáo của mình, đột nhiên, di động trong túi đã đi trước một bước, ha ha hắc hắc cười ha hả.
Đúng rồi, từ khi ra viện đến giờ, tôi liền đổi chuông điện thoại thành tiếng cười của mình, muốn bao nhiêu lớn tiếng có bấy nhiêu lớn tiếng, muốn bao nhiêu dâng trào có bấy nhiêu dâng trào! Hơi bị phấn chấn tinh thần nha, hơi bị trẻ trung ấy, mọi người đều biết Diệp Hồng Kỳ tôi đây cực kỳ hạnh phúc phải phải, cực kỳ sảng khoái!
“A lô….ai vậy! ” Tôi ấn nút nghe.
Đầu kia chần chờ một chút: “Diệp Hồng Kỳ phải không ? Tôi là Tiễn Đạc!”
Nói đến Tiễn Đạc, thằng nhóc này so với Ninh Mặc kia còn có lương tâm hơn một chút, lúc tôi nằm viện về sau toàn là hắn đến đưa cơm nước, ngay cả hôm xuất viện cũng là hắn đến giúp tôi khiêng hành lý.
Bởi vì có sự giúp đỡ, tôi thuận tay hưởng được của bệnh viện một cái cột treo bình truyền dịch, đặt ở trong ký túc xá để móc màn, thật sự là vô cùng hữu dụng nha.
“Aiz, Tiễn Đạc, tôi đây, chuyện gì ?”
Hắn vẫn còn do dự hỏi tôi: “Cô tìm được chỗ thực tập chưa ?”
“Chưa! ” Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, phỏng chừng Tiễn Đạc cũng bị dọa đến, một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói gì.
“Nếu không, cô tới tập đoạn Tường Thực đi, chỗ chúng tôi đang tuyển trợ lý! ”
Tập đoàn Tường Thực, cứ nghĩ đến Tường Thực, là tôi lại nghĩ đến Ninh Mặc, mà cứ nghĩ đến Ninh Mặc, là tôi liền có xu hướng bạo phát: “Là Ninh Mặc bảo anh gọi điện hả! Là hắn đúng không, hắn chứ gì! !!”
Tôi gầm thét, dùng tư thế của Người Sói lúc cào tường, trên bức tường thảm thương của ký túc xá xuất hiện một vệt xước dài.
Tiễn Đạc dùng giọng nói cực kỳ suy sụp trả lời tôi: “Hồng Kỳ, cô nghĩ nhiều quá! ”
Tôi nào có nghĩ nhiều, một người tuyệt mĩ như hoa lại si mê một mảnh chân tình như tôi, tên đáng chết N
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1008/2806