Tiểu thuyết Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp-full
Lượt xem : |
hoa nở nhá, trong rực rỡ mang theo mỏng manh, trong nhân văn mang theo quyến rũ, đây chính là kết quả sau bao lần luyện tập trước gương trong ký túc xá của tôi nhá!!!
Tôi nhớ Ninh Mặc mỗi khi thấy tôi nở nụ cười này, cũng sẽ hít một hơi lạnh, dùng ánh mắt kinh diễm mà sùng bái tôi một lúc lâu.
Cái gì gọi là chênh lệch, chính là cái này đây! Cái đám không có thẩm mỹ tình thú gì cả này! Khinh bỉ các người!
Chương 18
Nhà ăn vẫn là chọn quán cà phê Mạc Đạo, tôi đi theo sau Thái Kỳ, đến lúc bước qua cửa kính, em trai gác cửa lại len lén mở di động ra so sánh.
Tôi quay mặt qua, nhếch miệng nhìn cậu ta một cái, nhe răng, hừ hừ, dùng ánh mắt cực kỳ có lực chiến đấu liếc cậu ta… Cậu ta lập tức cụp mắt xuống.
“Diệp Hồng Kỳ, ngồi chỗ nào?” Tâm trạng Thái Kỳ hiển nhiên là tốt vô cùng, ánh mắt đảo qua tôi, lại quét qua cái góc lần trước, khóe miệng khẽ cong lên: “Hay là ngồi ở chỗ lần trước được không?” Tay của hắn thuận tiện xoa xoa đầu tôi, giống hệt như đang xoa đầu một con chó to xác vậy: “Ngoan, không được nhe răng loạn về phía người khác! Như vậy không lễ độ!”
“…” Tôi ấm ức im lặng, đi theo phía sau hắn, khép chân lại, ngồi xuống cái chỗ bên cạnh cửa sổ, ngồi xong, tôi liền bắt đầu trầm mặc.
“Hồng Kỳ, cô ăn gì?” Thái Kỳ ngước mắt lên hỏi tôi, thuận tay đưa qua thực đơn của Mạc Đạo.
Thực đơn của Mạc Đạo dạo gần đây cũng theo kiểu xa xỉ mà vẫn khiêm tốn, màu đen điểm xuyết chút đỏ tươi, tôi run run tay, đón lấy thực đơn, ánh mắt đảo qua sơ sơ một chút, lập tức lệ cũ lại chảy ròng ròng.
Mẹ nó đây là chỗ nào vậy, sao ngay cả cốc nước lọc đá cũng thu tiền, còn lấy đắt như vậy, 60 đồng một cốc, tôi nhìn bảng giá từng nhóm từng nhóm nhìn xuống, xem xong, cũng chỉ có thể thở hắt ra một hơi.
Thật là đắt nha…
“Ăn gì đi?”
Tôi run rẩy đáp lại hắn: “Hay là uống nước lọc đi?”
Thái Kỳ hừ lạnh một tiếng, xoạt một tiếng đoạt lấy thực đơn trong tay tôi, rất ưu nhã khoát tay, lập tức có nhân viên phục vụ chạy tới.
Tôi chảy nước mắt, nhìn ngón tay hắn chỉ vào thực đơn, càng chỉ càng nhiều.
Trái tim tôi yên lặng rỉ máu….
“Diệp Hồng Kỳ, không được cào vào bàn nữa, khó nghe lắm!” Thái Kỳ từ thực đơn ngẩng đầu lên, liền bị dọa cho cả người xách luôn theo cái ghế bắn ra phía sau: “Cô đang hưng phấn sao, làm gì mà run rẩy lợi hại như vậy!”
Giá nến và bình hoa trên bàn cùng theo sức mạnh của tôi mà lung lay lung lay.
Miệng của Thái Kỳ giật giật, ngước mắt lên nhìn về nhân viên phục vụ khẽ mỉm cười: “Cô ấy, lấy cho một cốc nước đá đi, trước bĩnh tĩnh bình tĩnh lại đã!”
Thật là khốn nạn, anh ăn ngon uống xịn, tiêu một đống tiền của tôi, đến lượt tôi lại biến thành một cốc nước
đá, có cần phải mẹ kế như vậy không hả!
Đúng là chèn ép người quá đáng!
“Cậu!” Tôi nhe nhe răng, u ám giơ ngón trỏ lên, dùng khí thể của Lý Tiểu Long thúc thúc nhìn về phía nhân viên phục vụ quơ quơ ngón trỏ, nghiến răng nghiến lợi: “Đưa thực đơn cho tôi!”
Nhân viên phục vụ trong phòng run sợ nhìn tôi, vươn tay đưa thực đơn đưa cho tôi, xoạt xoạt xoạt, từ đầu đến cuối đem tất cả những món chưa thấy bao giờ gọi một lần.
Chọn xong, tôi lập tức sảng khoái…. có một loại khoái cảm mặc kệ tất cả.
Phụt, Thái Kỳ vừa uống xong một hớp nước, thấy tôi điên cuồng gọi thức ăn như vậy, tất cả đều dâng hiến cho tôi.
Tôi cả mặt đầy nước, nhắm mắt lại, vươn ngón trỏ ra, chậm rãi lắc lắc! Đồng chí Thái Kỳ, làm ơn khắc chế hành động của anh lại, tôi sợ tôi không nhịn được sẽ đánh anh!
A ha….
“Xin lỗi, xin lỗi, sắp cuối hè rồi, cô cứ coi như là bị nẻ một tí, bổ sung bổ sung chút dưỡng khí đi!” Thái Kỳ vươn tay kéo cái tạp dề của nhân viên phục vụ, cách một cái bàn chùi nước hộ tôi.
Tôi nắm quả đấm, cúi thấp đầu, gân xanh trên trán giật giật có tiết tấu, để mặc hắn lau, đột nhiên, vận khí đan điền, oành một tiếng, từ chỗ ngồi nhảy lên, Thái Kỳ, cám ơn anh, nhờ phúc của anh, vũ trụ nhỏ của tôi lại bùng nổ rồi.
“Thái Kỳ, anh chết đi!” Tôi nhảy sang, bóp cổ hắn, thuận tay giơ lên ly nước của tôi, cho hắn SPA bằng nước tinh khiết luôn.
Hắn bị tôi siết cho trợn trắng mắt, vừa phất tay bảo nhân viên phục vụ đi mau, lại mò mẫm trong túi xách của mình.
“STOP, thẻ!” Hắn lấy từ trong túi ra cái thẻ, đảo mắt, ra sức hét lớn một tiếng.
Thế giới lại yên bình, cuộc sống cũng viên mãn, tôi còn nhìn thấy chim hòa bình của Ngô Vũ Sâm* từ ngoài cửa sổ quán cà phê Mạc Đạo bay qua, dưới ánh mặt trời, yên bình mà đẹp đẽ, bên tai thậm chí còn vang lên tiếng thánh ca trên giáo đường Halleluja, Halleluja.
*Ngô Vũ Sâm – Là một đạo diễn phim hành động nổi tiếng của Trung Quốc .
Thế giời này tươi đẹp như vậy, mà tôi lại nóng nảy như thế, kiểu này không ổn không ổn.
Vậy nên, tôi thấy tay của mình không bị khống chế từ trên cổ hắn thu về, thầm chí còn xốc lên vạt áo của mình, cực kỳ châm chú thay hắn lau mặt: “Thái trợ lý, trời nóng quá, SPA bằng nước tinh khiết có được không ha?”
Hắn nghiêng mắt liếc tôi, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười, mặc tôi sát trên sát dưới, một lúc sau, vô cùng bình tĩnh hỏi tôi: “Tâm trạng đã ổn định chưa?”
Tôi lập tức gật đầu khom lưng: “Trấn định rồi trấn định rồi, đi theo Thái trợ lý, tựa như thấy được ý nghĩa sâu xa nhất cao thâm nhất của cuộc đời tôi, cả người tôi cũng đều thăng hoa rồi!”
“Hừ!” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tôi đột nhiên nhớ tới những món ăn cắt cổ mình vừa mới gọi, cả người không nhịn được co quắp lại.
Hắn xoay đầu lại nhìn tôi, cực kỳ không vui hỏi tôi: “Ăn cơm cùng nhau với tôi, cô khó chịu lắm sao?”
Tôi lập tức nghiêm túc ngồi thẳng, dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn hắn: “Không, Thái trợ lý, tôi hưng phấn đến phát khóc!”
Trên thực tế, tôi cảm thấy, trong hốc mắt của tôi đã chất đầy một ao lệ nóng.
“Aiz, cô kích động thế làm gì hả, tôi cũng đâu có nghĩ là để cô trả tiền!” Hắn tựa tựa vào trên ghế, từ trong ngực rút ra một tấm thẻ tín dụng: “Chẳng lẽ muốn tôi nhìn cô đem từng đồng xu một ra trả tiền, đấy không phải phong cách của tôi!”
Đáng khinh! Hắn dùng ánh mắt để biểu đạt sự khinh bỉ đối với tôi.
Tôi vươn tay nắm lấy tay hắn, kích động không nói lên lời, cái gì nhỉ, anh cứ khinh bỉ tôi đi, để cho tôi sống cho giống một con người đi, đừng nói là khinh bỉ, kể cả có cho tôi SPA bằng ba cốc nước lọc tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh thanh toán hết tiền là được.
Hắn nhìn tôi kích động, im lặng không nói gì một hồi, đưa tay vỗ vỗ lên tay tôi, ung dung thong thả tiếp tục nói: “Nhưng mà, cô gọi nhiều quá, tôi gánh không hết, cho nên, tôi quyết định hôm nay AA*!”
*50 – 50 =))
“…..” Sét đánh giữa trời quang nha!
Bi kịch nha…
Tôi chớp mắt, không thể tiêu hóa.
“Tôi bảo này, AA thì AA, không cho phép cô lôi tiền xu của cô ra đếm trước mặt tôi, chờ tôi trả bằng thẻ xong, ra khỏi Mạc Đạo cô tự mình giải quyết sau!”
Hắn nâng cầm, rất nghiêm túc ra lệnh cho tôi!
Tôi cắn ngón tay, nghiêng người, dùng đầu đập vào thành ghế.
Hắn thấy tôi không trả lời, dùng giọng nói nghiêm túc hơn khiển trách tôi: “Cô đừng có mà làm tôi mất mặt đấy, tôi về sau còn phải chiềm cứ lâu dài ở chỗ này để cua phú bà!”
“…” Tôi dùng ánh mắt bi thương nhìn lại hắn.
Một lúc lâu sau, tôi dẩu môi hỏi hắn: “Thái trợ lý, có thể nợ được không? Anh dùng thẻ của anh trả đi!”
Cuộc đời này không còn cách nào qua, tôi thật muốn xách theo Thái Kỳ đang ngồi đối diện kia cùng nhau nhảy từ tầng 34 của Thiên Duyệt xuống quá.
Hắn rất nghiêm túc cau mày suy đi tính lại, rất hào phóng vung tay lên: “Được rồi, không có lần sau đâu, tôi nói trước với cô rồi đấy nhá! Lần này cho khất, lãi xuất tính theo ngân hàng! Còn nữa, ở trong công ty đừng có nói là tôi cho cô vay nha…”
Tôi bi phẫn giơ cái thìa đã bị tôi làm cho cong lên, ánh mắt Thái Kỳ trừng to chẳng khác nào cái chuông đồng, hồi lâu sau, hắn cũng tìm lại được tiếng nói của mình: “Xong rồi, làm hỏng bộ đồ ăn, phải đền tiền đấy!”
“….” Tôi trực tiếp đụng vào bàn.
Mẹ nó chứ, tôi đây đã đắc tội với ai vậy!
Tôi nổi giận! Một chưởng vỗ xuống, kỳ tích là cái thìa kia lại thẳng trở lại, “Thái trợ lý, tôi kiếm tiền!” Tôi kích động dâng trào, giơ cái thìa lên lệ nóng doanh tròng.
Thái Kỳ liếc một cái, khinh thường: “Aiz, cô bẻ thẳng ra làm gì vậy, tôi gạt cô ấy mà, chỗ này dụng cụ ăn đều là dùng một lần đổi một lần cả, nhà hàng cao cấp như vậy, làm gì có chuyện tính toán với một cái thìa nhỏ tí thế!”
TMD!! ! Đừng cản tôi, tôi muốn quật chết hắn!
Lúc đồ ăn được đưa lên, tôi đã giận đến mức ngay cả dao nĩa cũng cầm không nổi, đồng chí Thái Kỳ sau khí đã nhanh chóng xử lý phần của mình xong, mặt dày vô sỉ đem dao nĩa xọc sang đồ ăn của tôi.
“Mấy thứ này đều là tôi khất nợ để mua, không cho ăn!” Tôi cáu.
Hắn bỡn cợt cười cười một tiếng nhìn tôi, dùng dao và nĩa chạm một cái, nói: “Cô không cho tôi ăn, ngay cả nợ tôi cũng không cho cô khất!”
Tôi lập tức dùng thìa múc một miếng tiramisu, đưa cho hắn: “Thái trợ lý, ăn cái này, cái này ăn ngon lắm này!”
*Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên “Tirami su” được hiểu theo nghĩa là “Món ăn của thần thánh”
Hắn vô cùng khinh thường, dùng dao cực kỳ chán ghét gẩy gẩy: “Aiz, bị cô đụng qua rồi, tôi không ăn đâu!”
Tôi khắc chế lửa giận hừng hực của bản thân, bắt đầu dùng thìa chạm vào mỗi món một cái.
“Cô mà chạm nữa, tôi sẽ không ăn, cô cũng chờ mà tự mình đài thọ đi!” Thái Kỳ quệt miệng một cái, ánh mắt đen láy sáng ngời nhìn tôi, tràn đầy ý cười.
Tôi nén giận, ủ rũ cúi đầu: “Thái trợ lý, anh cứ thoải mái chọn đi, thích ăn gì thì ăn cái đấy!”
Hắn rất ưu nhã cắt một miếng thịt bò sốt vang của tôi, tủm tỉm cười bỏ vào miệng, tinh tế nhai: ” Hồng Kỳ, thịt bò hôm nay so với trước kia ngon cực!”
Đó là bởi vì hôm nay tôi tiêu tiền như rác!
Tôi hận hận dùng dĩa chọc một miếng thịt bò còn sót lại, phẫn hận không dứt giơ lên.
“Dù sao cũng ăn không ngon, chúng ta cùng nhau tán gẫu về lý tưởng một chút, hàn huyên mục tiêu một chút đi!”
Tôi đang ăn đến phát nghẹn, giữa lúc đó, thở hổn hển, trợn mắt trừng hắn hỏi: “Cái gì mà lý tưởng với mục tiêu?”
Hằn dùng giọng nói vô cùng mộng ảo dẫn dụ tôi: “Hôm nay ở cửa phòng họp cô chẳng hỏi lý tưởng mục tiêu của anh là gì còn gì?
A, nhớ ra rồi.
Tôi uống một hớp rượu vang đỏ, gật đầu một cái.
“Cô không muốn biết?”
Tôi do dự một chút, vừa định lắc đầu, liền bị ánh mắt sắc bén của hắn kích thích cho nghẹn rồi sặc, rượu vang đỏ tươi theo khóe miệng của tôi chậm rãi chảy xuống, rơi vào trước ngực tôi, cả trên bàn.
Thái Kỳ căm ghét nhìn tôi.
“Thái trợ lý, xin anh tiết lộ tiết lộ lý tưởng mục tiêu của anh cho tôi đi!” Tôi lau nước mắt hòa cùng với rượu còn đọng, dùng cái giọng rất bi thương, thỉnh cầu đồng chí Thái Kỳ bắt đầu vui vẻ bát quái.
Thái Kỳ lập tức sảng khoái tinh thần, xoa xoa tay, rất xấu hổ nhìn tôi mỉm cười, dảng vẻ vô cùng ngượng ngùng: “Lý tưởng của tôi thật ra rất nhỏ, mục tiêu của tôi thật ra lại càng nhỏ hơn!”
Tôi uống rượu vang, thờ ơ tùy tiện hỏi lại hắn: “Thế là cái gì?”
Hắn dùng một nụ cười tao nhã lịch sự đáp lại tôi, một bộ dáng vẻ vô cùng mơ ước: “Lý tưởng và mục tiêu của tôi chính là, ngày ngày làm tân lang, hàng đêm vào động phòng, lên được toàn bộ giường của Trung Quốc này, phú bà nào cũng tiến vào phòng tôi!”
“…” Tôi trực tiếp dùng vang đỏ cho hắn làm đẹp.
Chương 19
Tôi chưa từng thấy thằng đàn ông nào không biết xấu hổ đến như vậy.
“Thưa anh, tấm thẻ tín dụng này vô hiệu!” Đổi thành một em gái mặc âu phục, õng ẹo vòng eo, vẻ mặt nghiêm túc cầm cái thẻ tín dụng của Thái Kỳ bước tới.
Tôi thấy cái mặt của Thái Kỳ, nháy mặt nhăn thành một đoàn. Hắn cúi người, thấp giọng giải thích với tôi: “Aiz, mang nhầm thẻ tín dụng rồi, làm sao bây giờ?”
A? Huynh đệ, anh vẫn giả B cái kiểu này sao?!
Phong cách tiểu tư sản của anh đâu? Người ta là vung tay ra cũng được một nắm thẻ tín dụng có được không, làm sao đến lượt anh lại thành quá đát hết cả là thế nào? Mẹ nó chứ,
Tôi nhớ Ninh Mặc mỗi khi thấy tôi nở nụ cười này, cũng sẽ hít một hơi lạnh, dùng ánh mắt kinh diễm mà sùng bái tôi một lúc lâu.
Cái gì gọi là chênh lệch, chính là cái này đây! Cái đám không có thẩm mỹ tình thú gì cả này! Khinh bỉ các người!
Chương 18
Nhà ăn vẫn là chọn quán cà phê Mạc Đạo, tôi đi theo sau Thái Kỳ, đến lúc bước qua cửa kính, em trai gác cửa lại len lén mở di động ra so sánh.
Tôi quay mặt qua, nhếch miệng nhìn cậu ta một cái, nhe răng, hừ hừ, dùng ánh mắt cực kỳ có lực chiến đấu liếc cậu ta… Cậu ta lập tức cụp mắt xuống.
“Diệp Hồng Kỳ, ngồi chỗ nào?” Tâm trạng Thái Kỳ hiển nhiên là tốt vô cùng, ánh mắt đảo qua tôi, lại quét qua cái góc lần trước, khóe miệng khẽ cong lên: “Hay là ngồi ở chỗ lần trước được không?” Tay của hắn thuận tiện xoa xoa đầu tôi, giống hệt như đang xoa đầu một con chó to xác vậy: “Ngoan, không được nhe răng loạn về phía người khác! Như vậy không lễ độ!”
“…” Tôi ấm ức im lặng, đi theo phía sau hắn, khép chân lại, ngồi xuống cái chỗ bên cạnh cửa sổ, ngồi xong, tôi liền bắt đầu trầm mặc.
“Hồng Kỳ, cô ăn gì?” Thái Kỳ ngước mắt lên hỏi tôi, thuận tay đưa qua thực đơn của Mạc Đạo.
Thực đơn của Mạc Đạo dạo gần đây cũng theo kiểu xa xỉ mà vẫn khiêm tốn, màu đen điểm xuyết chút đỏ tươi, tôi run run tay, đón lấy thực đơn, ánh mắt đảo qua sơ sơ một chút, lập tức lệ cũ lại chảy ròng ròng.
Mẹ nó đây là chỗ nào vậy, sao ngay cả cốc nước lọc đá cũng thu tiền, còn lấy đắt như vậy, 60 đồng một cốc, tôi nhìn bảng giá từng nhóm từng nhóm nhìn xuống, xem xong, cũng chỉ có thể thở hắt ra một hơi.
Thật là đắt nha…
“Ăn gì đi?”
Tôi run rẩy đáp lại hắn: “Hay là uống nước lọc đi?”
Thái Kỳ hừ lạnh một tiếng, xoạt một tiếng đoạt lấy thực đơn trong tay tôi, rất ưu nhã khoát tay, lập tức có nhân viên phục vụ chạy tới.
Tôi chảy nước mắt, nhìn ngón tay hắn chỉ vào thực đơn, càng chỉ càng nhiều.
Trái tim tôi yên lặng rỉ máu….
“Diệp Hồng Kỳ, không được cào vào bàn nữa, khó nghe lắm!” Thái Kỳ từ thực đơn ngẩng đầu lên, liền bị dọa cho cả người xách luôn theo cái ghế bắn ra phía sau: “Cô đang hưng phấn sao, làm gì mà run rẩy lợi hại như vậy!”
Giá nến và bình hoa trên bàn cùng theo sức mạnh của tôi mà lung lay lung lay.
Miệng của Thái Kỳ giật giật, ngước mắt lên nhìn về nhân viên phục vụ khẽ mỉm cười: “Cô ấy, lấy cho một cốc nước đá đi, trước bĩnh tĩnh bình tĩnh lại đã!”
Thật là khốn nạn, anh ăn ngon uống xịn, tiêu một đống tiền của tôi, đến lượt tôi lại biến thành một cốc nước
đá, có cần phải mẹ kế như vậy không hả!
Đúng là chèn ép người quá đáng!
“Cậu!” Tôi nhe nhe răng, u ám giơ ngón trỏ lên, dùng khí thể của Lý Tiểu Long thúc thúc nhìn về phía nhân viên phục vụ quơ quơ ngón trỏ, nghiến răng nghiến lợi: “Đưa thực đơn cho tôi!”
Nhân viên phục vụ trong phòng run sợ nhìn tôi, vươn tay đưa thực đơn đưa cho tôi, xoạt xoạt xoạt, từ đầu đến cuối đem tất cả những món chưa thấy bao giờ gọi một lần.
Chọn xong, tôi lập tức sảng khoái…. có một loại khoái cảm mặc kệ tất cả.
Phụt, Thái Kỳ vừa uống xong một hớp nước, thấy tôi điên cuồng gọi thức ăn như vậy, tất cả đều dâng hiến cho tôi.
Tôi cả mặt đầy nước, nhắm mắt lại, vươn ngón trỏ ra, chậm rãi lắc lắc! Đồng chí Thái Kỳ, làm ơn khắc chế hành động của anh lại, tôi sợ tôi không nhịn được sẽ đánh anh!
A ha….
“Xin lỗi, xin lỗi, sắp cuối hè rồi, cô cứ coi như là bị nẻ một tí, bổ sung bổ sung chút dưỡng khí đi!” Thái Kỳ vươn tay kéo cái tạp dề của nhân viên phục vụ, cách một cái bàn chùi nước hộ tôi.
Tôi nắm quả đấm, cúi thấp đầu, gân xanh trên trán giật giật có tiết tấu, để mặc hắn lau, đột nhiên, vận khí đan điền, oành một tiếng, từ chỗ ngồi nhảy lên, Thái Kỳ, cám ơn anh, nhờ phúc của anh, vũ trụ nhỏ của tôi lại bùng nổ rồi.
“Thái Kỳ, anh chết đi!” Tôi nhảy sang, bóp cổ hắn, thuận tay giơ lên ly nước của tôi, cho hắn SPA bằng nước tinh khiết luôn.
Hắn bị tôi siết cho trợn trắng mắt, vừa phất tay bảo nhân viên phục vụ đi mau, lại mò mẫm trong túi xách của mình.
“STOP, thẻ!” Hắn lấy từ trong túi ra cái thẻ, đảo mắt, ra sức hét lớn một tiếng.
Thế giới lại yên bình, cuộc sống cũng viên mãn, tôi còn nhìn thấy chim hòa bình của Ngô Vũ Sâm* từ ngoài cửa sổ quán cà phê Mạc Đạo bay qua, dưới ánh mặt trời, yên bình mà đẹp đẽ, bên tai thậm chí còn vang lên tiếng thánh ca trên giáo đường Halleluja, Halleluja.
*Ngô Vũ Sâm – Là một đạo diễn phim hành động nổi tiếng của Trung Quốc .
Thế giời này tươi đẹp như vậy, mà tôi lại nóng nảy như thế, kiểu này không ổn không ổn.
Vậy nên, tôi thấy tay của mình không bị khống chế từ trên cổ hắn thu về, thầm chí còn xốc lên vạt áo của mình, cực kỳ châm chú thay hắn lau mặt: “Thái trợ lý, trời nóng quá, SPA bằng nước tinh khiết có được không ha?”
Hắn nghiêng mắt liếc tôi, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười, mặc tôi sát trên sát dưới, một lúc sau, vô cùng bình tĩnh hỏi tôi: “Tâm trạng đã ổn định chưa?”
Tôi lập tức gật đầu khom lưng: “Trấn định rồi trấn định rồi, đi theo Thái trợ lý, tựa như thấy được ý nghĩa sâu xa nhất cao thâm nhất của cuộc đời tôi, cả người tôi cũng đều thăng hoa rồi!”
“Hừ!” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tôi đột nhiên nhớ tới những món ăn cắt cổ mình vừa mới gọi, cả người không nhịn được co quắp lại.
Hắn xoay đầu lại nhìn tôi, cực kỳ không vui hỏi tôi: “Ăn cơm cùng nhau với tôi, cô khó chịu lắm sao?”
Tôi lập tức nghiêm túc ngồi thẳng, dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn hắn: “Không, Thái trợ lý, tôi hưng phấn đến phát khóc!”
Trên thực tế, tôi cảm thấy, trong hốc mắt của tôi đã chất đầy một ao lệ nóng.
“Aiz, cô kích động thế làm gì hả, tôi cũng đâu có nghĩ là để cô trả tiền!” Hắn tựa tựa vào trên ghế, từ trong ngực rút ra một tấm thẻ tín dụng: “Chẳng lẽ muốn tôi nhìn cô đem từng đồng xu một ra trả tiền, đấy không phải phong cách của tôi!”
Đáng khinh! Hắn dùng ánh mắt để biểu đạt sự khinh bỉ đối với tôi.
Tôi vươn tay nắm lấy tay hắn, kích động không nói lên lời, cái gì nhỉ, anh cứ khinh bỉ tôi đi, để cho tôi sống cho giống một con người đi, đừng nói là khinh bỉ, kể cả có cho tôi SPA bằng ba cốc nước lọc tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh thanh toán hết tiền là được.
Hắn nhìn tôi kích động, im lặng không nói gì một hồi, đưa tay vỗ vỗ lên tay tôi, ung dung thong thả tiếp tục nói: “Nhưng mà, cô gọi nhiều quá, tôi gánh không hết, cho nên, tôi quyết định hôm nay AA*!”
*50 – 50 =))
“…..” Sét đánh giữa trời quang nha!
Bi kịch nha…
Tôi chớp mắt, không thể tiêu hóa.
“Tôi bảo này, AA thì AA, không cho phép cô lôi tiền xu của cô ra đếm trước mặt tôi, chờ tôi trả bằng thẻ xong, ra khỏi Mạc Đạo cô tự mình giải quyết sau!”
Hắn nâng cầm, rất nghiêm túc ra lệnh cho tôi!
Tôi cắn ngón tay, nghiêng người, dùng đầu đập vào thành ghế.
Hắn thấy tôi không trả lời, dùng giọng nói nghiêm túc hơn khiển trách tôi: “Cô đừng có mà làm tôi mất mặt đấy, tôi về sau còn phải chiềm cứ lâu dài ở chỗ này để cua phú bà!”
“…” Tôi dùng ánh mắt bi thương nhìn lại hắn.
Một lúc lâu sau, tôi dẩu môi hỏi hắn: “Thái trợ lý, có thể nợ được không? Anh dùng thẻ của anh trả đi!”
Cuộc đời này không còn cách nào qua, tôi thật muốn xách theo Thái Kỳ đang ngồi đối diện kia cùng nhau nhảy từ tầng 34 của Thiên Duyệt xuống quá.
Hắn rất nghiêm túc cau mày suy đi tính lại, rất hào phóng vung tay lên: “Được rồi, không có lần sau đâu, tôi nói trước với cô rồi đấy nhá! Lần này cho khất, lãi xuất tính theo ngân hàng! Còn nữa, ở trong công ty đừng có nói là tôi cho cô vay nha…”
Tôi bi phẫn giơ cái thìa đã bị tôi làm cho cong lên, ánh mắt Thái Kỳ trừng to chẳng khác nào cái chuông đồng, hồi lâu sau, hắn cũng tìm lại được tiếng nói của mình: “Xong rồi, làm hỏng bộ đồ ăn, phải đền tiền đấy!”
“….” Tôi trực tiếp đụng vào bàn.
Mẹ nó chứ, tôi đây đã đắc tội với ai vậy!
Tôi nổi giận! Một chưởng vỗ xuống, kỳ tích là cái thìa kia lại thẳng trở lại, “Thái trợ lý, tôi kiếm tiền!” Tôi kích động dâng trào, giơ cái thìa lên lệ nóng doanh tròng.
Thái Kỳ liếc một cái, khinh thường: “Aiz, cô bẻ thẳng ra làm gì vậy, tôi gạt cô ấy mà, chỗ này dụng cụ ăn đều là dùng một lần đổi một lần cả, nhà hàng cao cấp như vậy, làm gì có chuyện tính toán với một cái thìa nhỏ tí thế!”
TMD!! ! Đừng cản tôi, tôi muốn quật chết hắn!
Lúc đồ ăn được đưa lên, tôi đã giận đến mức ngay cả dao nĩa cũng cầm không nổi, đồng chí Thái Kỳ sau khí đã nhanh chóng xử lý phần của mình xong, mặt dày vô sỉ đem dao nĩa xọc sang đồ ăn của tôi.
“Mấy thứ này đều là tôi khất nợ để mua, không cho ăn!” Tôi cáu.
Hắn bỡn cợt cười cười một tiếng nhìn tôi, dùng dao và nĩa chạm một cái, nói: “Cô không cho tôi ăn, ngay cả nợ tôi cũng không cho cô khất!”
Tôi lập tức dùng thìa múc một miếng tiramisu, đưa cho hắn: “Thái trợ lý, ăn cái này, cái này ăn ngon lắm này!”
*Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên “Tirami su” được hiểu theo nghĩa là “Món ăn của thần thánh”
Hắn vô cùng khinh thường, dùng dao cực kỳ chán ghét gẩy gẩy: “Aiz, bị cô đụng qua rồi, tôi không ăn đâu!”
Tôi khắc chế lửa giận hừng hực của bản thân, bắt đầu dùng thìa chạm vào mỗi món một cái.
“Cô mà chạm nữa, tôi sẽ không ăn, cô cũng chờ mà tự mình đài thọ đi!” Thái Kỳ quệt miệng một cái, ánh mắt đen láy sáng ngời nhìn tôi, tràn đầy ý cười.
Tôi nén giận, ủ rũ cúi đầu: “Thái trợ lý, anh cứ thoải mái chọn đi, thích ăn gì thì ăn cái đấy!”
Hắn rất ưu nhã cắt một miếng thịt bò sốt vang của tôi, tủm tỉm cười bỏ vào miệng, tinh tế nhai: ” Hồng Kỳ, thịt bò hôm nay so với trước kia ngon cực!”
Đó là bởi vì hôm nay tôi tiêu tiền như rác!
Tôi hận hận dùng dĩa chọc một miếng thịt bò còn sót lại, phẫn hận không dứt giơ lên.
“Dù sao cũng ăn không ngon, chúng ta cùng nhau tán gẫu về lý tưởng một chút, hàn huyên mục tiêu một chút đi!”
Tôi đang ăn đến phát nghẹn, giữa lúc đó, thở hổn hển, trợn mắt trừng hắn hỏi: “Cái gì mà lý tưởng với mục tiêu?”
Hằn dùng giọng nói vô cùng mộng ảo dẫn dụ tôi: “Hôm nay ở cửa phòng họp cô chẳng hỏi lý tưởng mục tiêu của anh là gì còn gì?
A, nhớ ra rồi.
Tôi uống một hớp rượu vang đỏ, gật đầu một cái.
“Cô không muốn biết?”
Tôi do dự một chút, vừa định lắc đầu, liền bị ánh mắt sắc bén của hắn kích thích cho nghẹn rồi sặc, rượu vang đỏ tươi theo khóe miệng của tôi chậm rãi chảy xuống, rơi vào trước ngực tôi, cả trên bàn.
Thái Kỳ căm ghét nhìn tôi.
“Thái trợ lý, xin anh tiết lộ tiết lộ lý tưởng mục tiêu của anh cho tôi đi!” Tôi lau nước mắt hòa cùng với rượu còn đọng, dùng cái giọng rất bi thương, thỉnh cầu đồng chí Thái Kỳ bắt đầu vui vẻ bát quái.
Thái Kỳ lập tức sảng khoái tinh thần, xoa xoa tay, rất xấu hổ nhìn tôi mỉm cười, dảng vẻ vô cùng ngượng ngùng: “Lý tưởng của tôi thật ra rất nhỏ, mục tiêu của tôi thật ra lại càng nhỏ hơn!”
Tôi uống rượu vang, thờ ơ tùy tiện hỏi lại hắn: “Thế là cái gì?”
Hắn dùng một nụ cười tao nhã lịch sự đáp lại tôi, một bộ dáng vẻ vô cùng mơ ước: “Lý tưởng và mục tiêu của tôi chính là, ngày ngày làm tân lang, hàng đêm vào động phòng, lên được toàn bộ giường của Trung Quốc này, phú bà nào cũng tiến vào phòng tôi!”
“…” Tôi trực tiếp dùng vang đỏ cho hắn làm đẹp.
Chương 19
Tôi chưa từng thấy thằng đàn ông nào không biết xấu hổ đến như vậy.
“Thưa anh, tấm thẻ tín dụng này vô hiệu!” Đổi thành một em gái mặc âu phục, õng ẹo vòng eo, vẻ mặt nghiêm túc cầm cái thẻ tín dụng của Thái Kỳ bước tới.
Tôi thấy cái mặt của Thái Kỳ, nháy mặt nhăn thành một đoàn. Hắn cúi người, thấp giọng giải thích với tôi: “Aiz, mang nhầm thẻ tín dụng rồi, làm sao bây giờ?”
A? Huynh đệ, anh vẫn giả B cái kiểu này sao?!
Phong cách tiểu tư sản của anh đâu? Người ta là vung tay ra cũng được một nắm thẻ tín dụng có được không, làm sao đến lượt anh lại thành quá đát hết cả là thế nào? Mẹ nó chứ,
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
761/761