, đều là lúc cô đến quán bar tìm thiếu gia, nhưng khi ấy cô không cho rằng là vì bọn họ đang yêu nhau, thiếu gia cũng chẳng có hành động đặc biệt nào với cô ta.
Sau khi xảy ra sự việc kia, cô chưa từng gặp cô ta, vì thế hiện tại trông thấy một Selina sáng sủa, cô rất kinh ngạc.
“Xem ra James chưa nói sự thật cho cô biết nhỉ?” Selina cười nói.
“Sự thật?”
“Thực ra chuyện tôi tự tử…là giả vờ thôi.”
“Giả vờ?!” Gia Hòa quả thật muốn hét lên.
“Kỳ thật tôi đã nhờ vả James, tôi giả vờ tự tử, để ba tôi tin rằng là vì James không thích tôi.”
“Tại sao cô lại làm vậy?” Gia Hòa không thể tin hỏi cô ta, hai mắt lại nhìn sang thiếu gia.
Thiếu gia vô tội chớp mắt mấy cái.
“Cô đừng trách anh ấy, là tôi van xin anh ấy. Bởi vì từ nhỏ đến lớn ba tôi luôn quản lý tôi rất nghiêm khắc, tôi muốn ra nước ngoài du học, nhưng ông ấy không cho phép. Tôi thật sự đã thử rất nhiều cách rồi, cuối cùng tôi chỉ có thể dùng cách này. Khoảng thời gian đó tôi rất đau khổ, không biết cách kia có được không, may mà có James.” Nói xong, Selina cười cảm kích.
“Đúng vậy. Cô ấy nhờ vả tôi nên tôi mới giúp.” Thiếu gia thấy Gia Hòa không vui, vì thế giải thích.
“…” Gia Hòa có cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Cô làm việc cho anh, vì danh dự của anh, vì anh mà buôn ba khắp nơi, tận tâm hết sức. Mọi thứ đều là vì tốt cho anh. Tuy rằng anh chỉ là công việc của cô, nhưng ở chung ba năm trời, mặc dù anh cáu kỉnh tuỳ ý độc miệng lại không biết thông cảm, nhưng cô biết con người anh tốt lắm, rất nhiều chuyện cô tình nguyện lo cho anh, không hề coi như là công việc, dường như chăm sóc anh đã là một thói quen.
Nhưng mà, anh coi nhẹ sự cố gắng của cô, tuỳ tiện dùng những lý do và sự việc không có căn cứ, quăng mất sự cố gắng của cô tạo ra cơ hội cho anh ra sau đầu.
Chả trách lúc ấy anh chẳng thèm biết tin tức về Selina, người bên ngoài lan truyền chuyện của anh, anh cũng thờ ơ, thì ra anh đã biết mọi việc từ sớm, anh và Selina diễn một vở kịch cho ba cô ta xem, anh chẳng quan tâm. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới có người vì cuộc sống yên ổn của anh mà tận tâm tận lực, kết quả cô mới là người bị đùa giỡn.
Một loạt cảm giác nhục mạ ập tới trong lòng, Gia Hòa đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi nhà hàng.
Chín giờ tối, Michelle mở cửa nhà, nhìn thấy thiếu gia lẻ loi đứng ngoài cửa, trông có vẻ bối rối.
“What?” Cô ta hỏi.
“Tôi…không tìm thấy Spring.”
Michelle bỗng nhiên có xung động muốn cười to, tuy rằng cô ta không biết sự việc đầu đuôi thế nào, nhưng có lẽ đã đọc ra tình hình từ vẻ mặt của anh.
“Anh có biết cô ấy có thể ở chỗ nào không?”
Anh lắc đầu.
“Vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, cô ấy sẽ trở về.”
“Nhưng tôi rất lo lắng, bây giờ khuya rồi.”
“Nghe đây,” cô ta ra vẻ giảng đạo lý, “Anh quen thân cô ấy hơn tôi, nếu ngay cả anh cũng chẳng có biện pháp tìm được cô ấy thì tôi càng không có khả năng đó. Nếu anh là người gây ra chuyện thì chính anh nghĩ cách giải quyết. Xin lỗi luôn là cách tốt.”
“Tôi đương nhiên biết.” Thiếu gia quật cường nói, “Nhưng cô ấy là một cô gái, ở bên ngoài khuya như vậy nếu gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ.”
“Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“…Cô ấy không chịu nhận điện thoại của tôi, phiền cô gọi điện cho cô ấy, giúp tôi khuyên cô ấy trở về.”
Đây là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép với cô ta, Michelle cảm thấy thoả nguyện. Tuy rằng trong lòng đắc ý, nhưng cô ta vẫn không để lộ nét mặt mà gật đầu, sau đó dùng di động của mình gọi đi.
“A lô.” Vang lên bảy tám tiếng Gia Hòa mới nhận máy.
“Bây giờ là chín giờ tối, cho dù có tức giận muốn nôn thì hãy để lại cho ngày mai đi.” Michelle đi thẳng vào vấn đề nói.
Gia Hòa cười khổ một tiếng: “Tôi sắp về rồi.”
“Ừm, nhưng đừng để gương mặt hoà nhã cho thằng nhóc kia xem.” Nói xong cô ta trừng anh một cái rồi cúp máy.
“Cô ấy đang trên đường về, anh lên nhà đi.”
Anh gật đầu, lúc gần đi không được tự nhiên mà nói tiếng “Cám ơn”.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thiếu gia biết cảm giác chờ cửa.
Buổi trưa khi gặp Selina ở sân bay anh đã có linh cảm không tốt, nhưng anh không dự đoán được Spring sẽ tức giận như vậy. Theo cái nhìn của anh, đó chỉ là giúp một người bạn, hơn nữa cũng không có tổn thất gì với mình. Nhưng nếu khiến cô tức giận, có lẽ cái này coi như là tổn thất.
Bỗng nhiên nắm cửa di chuyển, Gia Hòa nhẹ nhàng mở cửa vào, trong bóng đêm cô sờ soạng muốn bật đèn, nhìn thấy sofa có người, tay cô bỗng nhiên dừng lại.
“Anh ở đây sao không bật đèn.” Âm thanh của cô khàn khàn, nghe ra rất mệt mỏi.
Thiếu gia không muốn nói với cô, bởi vì anh sợ nhìn thấy chính mình lo lắng bên trong tấm gương, anh như thế, ngay cả chính anh cũng thấy rất xa lạ.
“Nếu anh không dùng toilet, tôi muốn đi tắm.” Không nhận được câu trả lời của anh, Gia Hòa ngược lại như là thở phào nhẹ nhõm.
“Spring…” Anh từ sofa đứng lên.
“…” Cô dừng bước, muốn nghe anh nói gì.
“Tôi xin lỗi.”
“…”
“…”
“Vì sao anh phải xin lỗi?” Âm thanh của cô rất bình tĩnh.
“Bởi vì…tôi biết cô giận.”
“Vì sao tôi giận?”
“…Cô trách tôi lừa cô.” Âm thanh trầm thấp của anh trong bóng đêm vọng lại trong phòng khách
“…” Gia Hòa cười khổ một chút, “Tôi càng trách anh không quý trọng bản thân.”
“…” Thiếu gia ngẩng đầu nhìn cô.
Dưới ánh trăng, anh chỉ nhìn thấy hai mắt trong suốt của cô, bỗng nhiên bị cô cảm động sâu sắc.
Buổi chiều về nhà, một mình anh nằm trên giường suy nghĩ chuyện hồi trưa, anh biết Gia Hòa nhất định tức giận, trách anh lừa cô. Khi ấy, cô vì anh buôn ba khắp nơi, thậm chí đi cầu xin ba của Selina, anh đều biết cả.
Nhưng hoá ra cô càng trách anh không quý trọng thanh danh của chính mình, không quý trọng những thứ vất vả lắm mới có được…
Nếu muốn tìm một người quan tâm anh nhất trên thế giới này, anh nghĩ ngoài Spring ra thì không còn ai khác. Giờ khắc này, anh cảm thấy rất thoả mãn, kỳ thật những năm gần đây, tâm nguyện duy nhất của anh cũng là muốn tìm một người thật lòng quan tâm đến anh.
“Đã khuya rồi, ngủ đi. Tôi biết trưa nay anh không đến studio. Tôi đã gọi điện nói với Tony, anh ta đồng ý để chúng ta ngày mốt đi thử quay lần nữa.” Cô dường như biết anh hiểu rõ mọi trách cứ của cô, vì thế cô định chấm dứt cuộc “chiến tranh” ngoài ý muốn này.
Thiếu gia ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay vòng qua người cô vững chắc mà mạnh mẽ.
“Anh…làm gì.” Gia Hòa lấy làm kinh hãi.
Anh không trả lời, bỗng nhiên xoay người cô qua, rồi cúi đầu hôn cô.
Cô kinh ngạc, mặc anh hôn vài giây, sau đó mới tỉnh táo bắt đầu giãy dụa. Nhưng cô càng giãy, cánh tay anh ôm eo cô càng siết chặt hơn. Cuối cùng một tay anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể động đậy.
Trong đầu Gia Hòa quả thực nổ tung, cô không thể tin thiếu gia sẽ làm như thế với cô. Nhưng trong vài giây suy nghĩ trăm triệu lần, cô thật không nghĩ ra rốt cuộc vì sao anh muốn làm như vậy. Đột nhiên anh vói đầu lưỡi vào trong miệng cô, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu phát run khi đầu lưỡi cô chạm vào anh, cô hơi sợ hãi.
Lúc cô sắp ngạt thở, không biết sức lực từ đâu tới khiến cô đẩy anh ra.
Cả phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của bọn họ. Gia Hòa không ngừng hô hấp, nhưng vẫn không xoá được cảm giác anh hôn cô.
Cô rất sợ hãi, cô không phải sợ anh sẽ làm gì với mình, mà là mình sẽ làm gì với anh. Cô hiểu rõ nếu mình dính vào anh thì sẽ không thể cứu chữa.
Lúc này thiếu gia lại đi tới ôm lấy cô, khi cô còn chưa nhận ra mà phản kháng thì anh lại hôn cô lần nữa.
“Jam…” Cô muốn gọi tên anh, nhưng anh không cho cô thời gian.
Anh bỗng nhiên rời khỏi môi cô, đặt một nụ hôn lên trán cô. Động tác nhỏ này như là một mũi tên, đột nhiên bắn trong lòng cô.
Một người phụ nữ bị làm cảm động, thường thường chỉ vì một câu hoặc là một động tác.
Lúc thiếu gia hôn cô lần nữa, cô không có giãy dụa, cũng không đáp lại. Cô chỉ mặc anh hôn mình, trái tim dần dần chìm xuống, chìm xuống chỗ đến chính cô cũng không biết, chỉ bởi vì cánh tay anh ôm cô khiến cô cảm thấy ấm áp.
Bốn giờ sáng, không khí bên ngoài hơi lạnh, Gia Hòa ngồi ở cửa sổ hút thuốc. Điếu thuốc này cô tìm được trong túi áo của thiếu gia, đã rất lâu cô không hút thuốc, khi mùi vị thuốc lá tràn ngập trong miệng, cô như ngửi được mùi hạnh phúc đau xót.
Đêm hôm đó của ba năm trước, cô cũng hút thuốc cả đêm, nghĩ đến chuyện tình tay ba của mình và hai người kia, vừa đau lòng vừa cổ vũ bản thân.
Thiếu gia trở người, gương mặt hướng về phía cô, vẻ mặt kia dường như mỉm cười, nhưng mà anh đang ngủ say, bởi vì cô nghe được tiếng hít thở theo quy luật của anh.
Cô chưa bao giờ biết thì ra lúc anh làm tình cũng chẳng nói câu nào, chỉ là biểu tình không mạnh mẽ như vậy.
Cô mỉm cười, cười bản thân mình hoá ra mê sắc như vậy, cô vốn nghĩ rằng tiểu quỷ kia thích kêu to hoặc cười to, nhưng anh rất im lặng.
Cô cười mình vừa hưởng thụ vừa nhìn gương mặt anh, cuối cùng cô vẫn hài lòng khi nghe anh gọi tên mình.
Cô bỗng nhiên có cảm giác trâu già gặm cỏ non, mặc kệ trong loại chuyện này kinh nghiệm của anh phong phú hơn cô bao nhiêu, cô vẫn cảm thấy tâm lý của mình chín chắn hơn anh, cho nên bất cứ thời điểm nào cô cũng cảm thấy anh giống như em trai.
Cô quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, cô không muốn mình có cảm giác với anh, anh sẽ không yêu cô, anh chỉ vì cô đơn, bởi vì bên cạnh chỉ có mình cô, cho nên mới đối như vậy với cô. Nếu có một ngày, bên cạnh anh xuất hiện một người con gái xứng đôi với anh, anh sẽ chuyển tầm mắt của mình về người kia.
Cô không phải không xứng với anh, chỉ là bọn họ không thích hợp, ngoại hình của anh bắt mắt hơn cô nhiều lắm, cô không chắc mình sẽ giữ được anh, vì thế tình cảm như vậy cô thà không nhận. Thứ cô muốn chính là sự ổn định, tình cảm thật lòng, cô muốn một người đàn ông toàn tâm toàn ý với cô, cô muốn một người có thể phó thác cả đời.
Nhưng hiện tại… cô lại nhìn về thiếu gia, để cho mình trầm luân một lần cuối cũng được.
Đồng hồ trên tường tích tách trôi qua từng giây, mà người trong phòng khách lại cảm thấy dường như qua mấy thế kỷ.
Gia Hòa cảm thấy da đầu run lên, nhưng không biết nên phải làm gì, tuy rằng hiện tại thiếu gia ngồi đối diện cô, nhưng sau đêm qua, tất cả đã thay đổi.
Cô vừa cúi đầu ăn bánh mì vừa âm thầm than khổ trong lòng.
Đối diện bàn ăn, thiếu gia cầm tờ báo, ánh mắt vĩnh viễn dừng ở trang ba. Anh biết đêm qua mình xung động, lúc ở trên giường chỉ mành treo chuông, anh từng hỏi chính mình có nên làm như thế không, anh cũng muốn hỏi cô rốt cuộc có bằng lòng hay không, nhưng trong bóng đêm chỉ liếc nhìn cô một cái, anh liền thấy mình trong mắt cô, vì thế khoảnh khắc đó anh biết không cần hỏi nữa.
Mà giờ phút này cô ngồi đối diện anh, anh muốn nói với cô nhưng lại không biết mở miệng thế nào, trong tiềm thức anh nghĩ rằng, tại một buổi sáng như vậy, anh là một người đàn ông, nên phải nói với cô trước.
“Ưm……” Hai người đồng thời mở miệng lại cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Ặc, anh nói trước đi….” Gia Hòa bày ra nụ cười.
“…” Thiếu gia cúi đầu làm ra biểu tình khó xử, “Cái kia…”
“…” Gia Hòa muốn biết anh muốn nói gì, nhưng cô sợ anh sẽ nói lời khiến hai bên ngượng ngùng.
Anh đấu tranh một lúc, đột nhiên bỏ cuộc mà nói: “Bánh mì này để bao lâu rồi, hình như không còn xốp nữa…”
“A, ha ha, ha ha…”Gia Hòa quả thực muốn cắn đầu lưỡi của mình, lúc này vì sao không nói ra lời, “Đúng vậy…”
“Vừa rồi cô muốn nói gì…” Anh chợt hỏi.
“Ưm…” Cô nghẹn họng, “Thực ra…thực ra tôi muốn nói…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều tự xấu hổ mà dời tầm mắt.
Gia Hòa chán chường ảo não suy nghĩ, sớm biết đã không làm, đã sớm dự đoán sẽ là thế.
Thiếu gia buồn bực mà bất đắc dĩ suy nghĩ, sớm biết nên kiềm chế một chút, nếu không hiện tại sẽ không xấu hổ như vậy.
Bọn họ cứ thế mang tâm sự riêng trải qua một buổi sáng vô vị.
Nhưng không ai dự đoán được, thời gian vô vị ấy lại nhoáng cái tới một tuần.
“Cậu biết không, tớ cho rằng Dư Chính thật sự điên rồi.” Trong điện thoại, âm thanh của Bảo Thục vô cùng uể oải, “Gần đây cậu ta thường xuyên nổi nóng với tớ, hở một tí là gào thét với tớ, tớ rất sợ, không biết cậu ta mắc bệnh gì, cậu
Sau khi xảy ra sự việc kia, cô chưa từng gặp cô ta, vì thế hiện tại trông thấy một Selina sáng sủa, cô rất kinh ngạc.
“Xem ra James chưa nói sự thật cho cô biết nhỉ?” Selina cười nói.
“Sự thật?”
“Thực ra chuyện tôi tự tử…là giả vờ thôi.”
“Giả vờ?!” Gia Hòa quả thật muốn hét lên.
“Kỳ thật tôi đã nhờ vả James, tôi giả vờ tự tử, để ba tôi tin rằng là vì James không thích tôi.”
“Tại sao cô lại làm vậy?” Gia Hòa không thể tin hỏi cô ta, hai mắt lại nhìn sang thiếu gia.
Thiếu gia vô tội chớp mắt mấy cái.
“Cô đừng trách anh ấy, là tôi van xin anh ấy. Bởi vì từ nhỏ đến lớn ba tôi luôn quản lý tôi rất nghiêm khắc, tôi muốn ra nước ngoài du học, nhưng ông ấy không cho phép. Tôi thật sự đã thử rất nhiều cách rồi, cuối cùng tôi chỉ có thể dùng cách này. Khoảng thời gian đó tôi rất đau khổ, không biết cách kia có được không, may mà có James.” Nói xong, Selina cười cảm kích.
“Đúng vậy. Cô ấy nhờ vả tôi nên tôi mới giúp.” Thiếu gia thấy Gia Hòa không vui, vì thế giải thích.
“…” Gia Hòa có cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Cô làm việc cho anh, vì danh dự của anh, vì anh mà buôn ba khắp nơi, tận tâm hết sức. Mọi thứ đều là vì tốt cho anh. Tuy rằng anh chỉ là công việc của cô, nhưng ở chung ba năm trời, mặc dù anh cáu kỉnh tuỳ ý độc miệng lại không biết thông cảm, nhưng cô biết con người anh tốt lắm, rất nhiều chuyện cô tình nguyện lo cho anh, không hề coi như là công việc, dường như chăm sóc anh đã là một thói quen.
Nhưng mà, anh coi nhẹ sự cố gắng của cô, tuỳ tiện dùng những lý do và sự việc không có căn cứ, quăng mất sự cố gắng của cô tạo ra cơ hội cho anh ra sau đầu.
Chả trách lúc ấy anh chẳng thèm biết tin tức về Selina, người bên ngoài lan truyền chuyện của anh, anh cũng thờ ơ, thì ra anh đã biết mọi việc từ sớm, anh và Selina diễn một vở kịch cho ba cô ta xem, anh chẳng quan tâm. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới có người vì cuộc sống yên ổn của anh mà tận tâm tận lực, kết quả cô mới là người bị đùa giỡn.
Một loạt cảm giác nhục mạ ập tới trong lòng, Gia Hòa đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi nhà hàng.
Chín giờ tối, Michelle mở cửa nhà, nhìn thấy thiếu gia lẻ loi đứng ngoài cửa, trông có vẻ bối rối.
“What?” Cô ta hỏi.
“Tôi…không tìm thấy Spring.”
Michelle bỗng nhiên có xung động muốn cười to, tuy rằng cô ta không biết sự việc đầu đuôi thế nào, nhưng có lẽ đã đọc ra tình hình từ vẻ mặt của anh.
“Anh có biết cô ấy có thể ở chỗ nào không?”
Anh lắc đầu.
“Vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, cô ấy sẽ trở về.”
“Nhưng tôi rất lo lắng, bây giờ khuya rồi.”
“Nghe đây,” cô ta ra vẻ giảng đạo lý, “Anh quen thân cô ấy hơn tôi, nếu ngay cả anh cũng chẳng có biện pháp tìm được cô ấy thì tôi càng không có khả năng đó. Nếu anh là người gây ra chuyện thì chính anh nghĩ cách giải quyết. Xin lỗi luôn là cách tốt.”
“Tôi đương nhiên biết.” Thiếu gia quật cường nói, “Nhưng cô ấy là một cô gái, ở bên ngoài khuya như vậy nếu gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ.”
“Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“…Cô ấy không chịu nhận điện thoại của tôi, phiền cô gọi điện cho cô ấy, giúp tôi khuyên cô ấy trở về.”
Đây là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép với cô ta, Michelle cảm thấy thoả nguyện. Tuy rằng trong lòng đắc ý, nhưng cô ta vẫn không để lộ nét mặt mà gật đầu, sau đó dùng di động của mình gọi đi.
“A lô.” Vang lên bảy tám tiếng Gia Hòa mới nhận máy.
“Bây giờ là chín giờ tối, cho dù có tức giận muốn nôn thì hãy để lại cho ngày mai đi.” Michelle đi thẳng vào vấn đề nói.
Gia Hòa cười khổ một tiếng: “Tôi sắp về rồi.”
“Ừm, nhưng đừng để gương mặt hoà nhã cho thằng nhóc kia xem.” Nói xong cô ta trừng anh một cái rồi cúp máy.
“Cô ấy đang trên đường về, anh lên nhà đi.”
Anh gật đầu, lúc gần đi không được tự nhiên mà nói tiếng “Cám ơn”.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thiếu gia biết cảm giác chờ cửa.
Buổi trưa khi gặp Selina ở sân bay anh đã có linh cảm không tốt, nhưng anh không dự đoán được Spring sẽ tức giận như vậy. Theo cái nhìn của anh, đó chỉ là giúp một người bạn, hơn nữa cũng không có tổn thất gì với mình. Nhưng nếu khiến cô tức giận, có lẽ cái này coi như là tổn thất.
Bỗng nhiên nắm cửa di chuyển, Gia Hòa nhẹ nhàng mở cửa vào, trong bóng đêm cô sờ soạng muốn bật đèn, nhìn thấy sofa có người, tay cô bỗng nhiên dừng lại.
“Anh ở đây sao không bật đèn.” Âm thanh của cô khàn khàn, nghe ra rất mệt mỏi.
Thiếu gia không muốn nói với cô, bởi vì anh sợ nhìn thấy chính mình lo lắng bên trong tấm gương, anh như thế, ngay cả chính anh cũng thấy rất xa lạ.
“Nếu anh không dùng toilet, tôi muốn đi tắm.” Không nhận được câu trả lời của anh, Gia Hòa ngược lại như là thở phào nhẹ nhõm.
“Spring…” Anh từ sofa đứng lên.
“…” Cô dừng bước, muốn nghe anh nói gì.
“Tôi xin lỗi.”
“…”
“…”
“Vì sao anh phải xin lỗi?” Âm thanh của cô rất bình tĩnh.
“Bởi vì…tôi biết cô giận.”
“Vì sao tôi giận?”
“…Cô trách tôi lừa cô.” Âm thanh trầm thấp của anh trong bóng đêm vọng lại trong phòng khách
“…” Gia Hòa cười khổ một chút, “Tôi càng trách anh không quý trọng bản thân.”
“…” Thiếu gia ngẩng đầu nhìn cô.
Dưới ánh trăng, anh chỉ nhìn thấy hai mắt trong suốt của cô, bỗng nhiên bị cô cảm động sâu sắc.
Buổi chiều về nhà, một mình anh nằm trên giường suy nghĩ chuyện hồi trưa, anh biết Gia Hòa nhất định tức giận, trách anh lừa cô. Khi ấy, cô vì anh buôn ba khắp nơi, thậm chí đi cầu xin ba của Selina, anh đều biết cả.
Nhưng hoá ra cô càng trách anh không quý trọng thanh danh của chính mình, không quý trọng những thứ vất vả lắm mới có được…
Nếu muốn tìm một người quan tâm anh nhất trên thế giới này, anh nghĩ ngoài Spring ra thì không còn ai khác. Giờ khắc này, anh cảm thấy rất thoả mãn, kỳ thật những năm gần đây, tâm nguyện duy nhất của anh cũng là muốn tìm một người thật lòng quan tâm đến anh.
“Đã khuya rồi, ngủ đi. Tôi biết trưa nay anh không đến studio. Tôi đã gọi điện nói với Tony, anh ta đồng ý để chúng ta ngày mốt đi thử quay lần nữa.” Cô dường như biết anh hiểu rõ mọi trách cứ của cô, vì thế cô định chấm dứt cuộc “chiến tranh” ngoài ý muốn này.
Thiếu gia ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay vòng qua người cô vững chắc mà mạnh mẽ.
“Anh…làm gì.” Gia Hòa lấy làm kinh hãi.
Anh không trả lời, bỗng nhiên xoay người cô qua, rồi cúi đầu hôn cô.
Cô kinh ngạc, mặc anh hôn vài giây, sau đó mới tỉnh táo bắt đầu giãy dụa. Nhưng cô càng giãy, cánh tay anh ôm eo cô càng siết chặt hơn. Cuối cùng một tay anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể động đậy.
Trong đầu Gia Hòa quả thực nổ tung, cô không thể tin thiếu gia sẽ làm như thế với cô. Nhưng trong vài giây suy nghĩ trăm triệu lần, cô thật không nghĩ ra rốt cuộc vì sao anh muốn làm như vậy. Đột nhiên anh vói đầu lưỡi vào trong miệng cô, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu phát run khi đầu lưỡi cô chạm vào anh, cô hơi sợ hãi.
Lúc cô sắp ngạt thở, không biết sức lực từ đâu tới khiến cô đẩy anh ra.
Cả phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của bọn họ. Gia Hòa không ngừng hô hấp, nhưng vẫn không xoá được cảm giác anh hôn cô.
Cô rất sợ hãi, cô không phải sợ anh sẽ làm gì với mình, mà là mình sẽ làm gì với anh. Cô hiểu rõ nếu mình dính vào anh thì sẽ không thể cứu chữa.
Lúc này thiếu gia lại đi tới ôm lấy cô, khi cô còn chưa nhận ra mà phản kháng thì anh lại hôn cô lần nữa.
“Jam…” Cô muốn gọi tên anh, nhưng anh không cho cô thời gian.
Anh bỗng nhiên rời khỏi môi cô, đặt một nụ hôn lên trán cô. Động tác nhỏ này như là một mũi tên, đột nhiên bắn trong lòng cô.
Một người phụ nữ bị làm cảm động, thường thường chỉ vì một câu hoặc là một động tác.
Lúc thiếu gia hôn cô lần nữa, cô không có giãy dụa, cũng không đáp lại. Cô chỉ mặc anh hôn mình, trái tim dần dần chìm xuống, chìm xuống chỗ đến chính cô cũng không biết, chỉ bởi vì cánh tay anh ôm cô khiến cô cảm thấy ấm áp.
Bốn giờ sáng, không khí bên ngoài hơi lạnh, Gia Hòa ngồi ở cửa sổ hút thuốc. Điếu thuốc này cô tìm được trong túi áo của thiếu gia, đã rất lâu cô không hút thuốc, khi mùi vị thuốc lá tràn ngập trong miệng, cô như ngửi được mùi hạnh phúc đau xót.
Đêm hôm đó của ba năm trước, cô cũng hút thuốc cả đêm, nghĩ đến chuyện tình tay ba của mình và hai người kia, vừa đau lòng vừa cổ vũ bản thân.
Thiếu gia trở người, gương mặt hướng về phía cô, vẻ mặt kia dường như mỉm cười, nhưng mà anh đang ngủ say, bởi vì cô nghe được tiếng hít thở theo quy luật của anh.
Cô chưa bao giờ biết thì ra lúc anh làm tình cũng chẳng nói câu nào, chỉ là biểu tình không mạnh mẽ như vậy.
Cô mỉm cười, cười bản thân mình hoá ra mê sắc như vậy, cô vốn nghĩ rằng tiểu quỷ kia thích kêu to hoặc cười to, nhưng anh rất im lặng.
Cô cười mình vừa hưởng thụ vừa nhìn gương mặt anh, cuối cùng cô vẫn hài lòng khi nghe anh gọi tên mình.
Cô bỗng nhiên có cảm giác trâu già gặm cỏ non, mặc kệ trong loại chuyện này kinh nghiệm của anh phong phú hơn cô bao nhiêu, cô vẫn cảm thấy tâm lý của mình chín chắn hơn anh, cho nên bất cứ thời điểm nào cô cũng cảm thấy anh giống như em trai.
Cô quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, cô không muốn mình có cảm giác với anh, anh sẽ không yêu cô, anh chỉ vì cô đơn, bởi vì bên cạnh chỉ có mình cô, cho nên mới đối như vậy với cô. Nếu có một ngày, bên cạnh anh xuất hiện một người con gái xứng đôi với anh, anh sẽ chuyển tầm mắt của mình về người kia.
Cô không phải không xứng với anh, chỉ là bọn họ không thích hợp, ngoại hình của anh bắt mắt hơn cô nhiều lắm, cô không chắc mình sẽ giữ được anh, vì thế tình cảm như vậy cô thà không nhận. Thứ cô muốn chính là sự ổn định, tình cảm thật lòng, cô muốn một người đàn ông toàn tâm toàn ý với cô, cô muốn một người có thể phó thác cả đời.
Nhưng hiện tại… cô lại nhìn về thiếu gia, để cho mình trầm luân một lần cuối cũng được.
Đồng hồ trên tường tích tách trôi qua từng giây, mà người trong phòng khách lại cảm thấy dường như qua mấy thế kỷ.
Gia Hòa cảm thấy da đầu run lên, nhưng không biết nên phải làm gì, tuy rằng hiện tại thiếu gia ngồi đối diện cô, nhưng sau đêm qua, tất cả đã thay đổi.
Cô vừa cúi đầu ăn bánh mì vừa âm thầm than khổ trong lòng.
Đối diện bàn ăn, thiếu gia cầm tờ báo, ánh mắt vĩnh viễn dừng ở trang ba. Anh biết đêm qua mình xung động, lúc ở trên giường chỉ mành treo chuông, anh từng hỏi chính mình có nên làm như thế không, anh cũng muốn hỏi cô rốt cuộc có bằng lòng hay không, nhưng trong bóng đêm chỉ liếc nhìn cô một cái, anh liền thấy mình trong mắt cô, vì thế khoảnh khắc đó anh biết không cần hỏi nữa.
Mà giờ phút này cô ngồi đối diện anh, anh muốn nói với cô nhưng lại không biết mở miệng thế nào, trong tiềm thức anh nghĩ rằng, tại một buổi sáng như vậy, anh là một người đàn ông, nên phải nói với cô trước.
“Ưm……” Hai người đồng thời mở miệng lại cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Ặc, anh nói trước đi….” Gia Hòa bày ra nụ cười.
“…” Thiếu gia cúi đầu làm ra biểu tình khó xử, “Cái kia…”
“…” Gia Hòa muốn biết anh muốn nói gì, nhưng cô sợ anh sẽ nói lời khiến hai bên ngượng ngùng.
Anh đấu tranh một lúc, đột nhiên bỏ cuộc mà nói: “Bánh mì này để bao lâu rồi, hình như không còn xốp nữa…”
“A, ha ha, ha ha…”Gia Hòa quả thực muốn cắn đầu lưỡi của mình, lúc này vì sao không nói ra lời, “Đúng vậy…”
“Vừa rồi cô muốn nói gì…” Anh chợt hỏi.
“Ưm…” Cô nghẹn họng, “Thực ra…thực ra tôi muốn nói…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều tự xấu hổ mà dời tầm mắt.
Gia Hòa chán chường ảo não suy nghĩ, sớm biết đã không làm, đã sớm dự đoán sẽ là thế.
Thiếu gia buồn bực mà bất đắc dĩ suy nghĩ, sớm biết nên kiềm chế một chút, nếu không hiện tại sẽ không xấu hổ như vậy.
Bọn họ cứ thế mang tâm sự riêng trải qua một buổi sáng vô vị.
Nhưng không ai dự đoán được, thời gian vô vị ấy lại nhoáng cái tới một tuần.
“Cậu biết không, tớ cho rằng Dư Chính thật sự điên rồi.” Trong điện thoại, âm thanh của Bảo Thục vô cùng uể oải, “Gần đây cậu ta thường xuyên nổi nóng với tớ, hở một tí là gào thét với tớ, tớ rất sợ, không biết cậu ta mắc bệnh gì, cậu
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
725/725