ia Hòa ho một tiếng: “…Đây là em trai tôi.”
“Tôi gọi là Summer.” Cậu bổ sung.
Thiếu gia vốn dáng vẻ bệ vệ nghe một câu như thế đột nhiên nản lòng không ít: “À…”
“Năm giờ hơn em tới đây, nhưng hai người không ở nhà, cho nên cô gái dưới lầu mời em đi ăn bánh ngọt, bằng không em chết đói rồi.” Gia Dịch làm nũng nói.
“Em no chưa, chị đưa em đi ăn bữa tối.” Gia Hòa cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay cậu. Khi cô rời khỏi Australia cũng có liên lạc qua email với em trai, nhưng ba năm đã không gặp. Cậu lại cao một chút, bộ dạng của tuấn tú hơn, trưởng thành hơn ba năm trước nhiều. Giờ phút này cô vui sướng đến muốn rơi nước mắt.
“Được, em ngồi máy bay mười mấy tiếng, đói chết. Cơm trên máy bay rất ít.”
“Được rồi được rồi, bây giờ dẫn em đi ăn.” Cô nói chuyện với cậu, giống như hồi nhỏ dụ cậu ăn cơm.
Thiếu gia ghen tị nhìn hai người bọn họ, lúc cô nhìn em trai vẻ mặt luôn có nụ cười dịu dàng.
“Tôi thì sao.” Khẩu khí anh cứng lại.
“Không phải chúng ta vừa ăn xong rồi à.” Gia Hòa vẫn tươi cười, “Tôi sẽ mau chóng trở về, phiền anh xách va ly này vào trong được không?”
Cô nói vậy, anh chỉ có thể lấy trầm mặc tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ nhanh chóng xuống lầu, thiếu gia đột nhiên có cảm giác bị người ta vứt bỏ. Anh nhìn cái va ly màu xanh lá cây bên chân, bỗng nhiên đá một cước: “Hừ, vì cậu là em trai của Spring nên tôi cho cậu ở lại một thời gian, nhưng cậu tốt nhất mau chóng xéo đi.”
Nói xong, anh vẫn nhận lệnh xách va ly vào trong.
Lúc đồng hồ trên tường đã đến chín giờ thì hai chị em Gia Hòa mới vui vẻ trở về, trong tay còn xách rất nhiều đồ đạc.
Gia Dịch trông thấy thiếu gia đang chơi “trực tiếp”, cậu lập tức hứng thú ngồi cạnh anh.
“Em ngủ ở đâu?”
Gia Hòa nhìn bốn phía, cuối cùng đối diện với cặp mắt bất mãn của thiếu gia.
Cô lặng lẽ dùng ánh mắt cầu xin anh.
“Sợ cô rồi… Cậu ngủ với tôi.” Cuối cùng anh vẫn đầu hàng.
Gia Dịch nhìn thiếu gia: “Vậy buổi tối cậu dịu dàng với người ta chút nha.”
“Cậu đi chết đi.” Anh rốt cuộc mỉm cười.
Thiếu gia tắm xong đi vào phòng, Tăng Gia Dịch đang ở trên giường chơi GBA.
“Cậu gọi tôi Summer là được.” Cậu vừa chơi vừa nói.
“Ừ, tôi là James.” Thiếu gia nằm lên cái giường siêu lớn của anh, nhưng lúc này lại cảm thấy không gian nhỏ hẹp, vẫn luôn cảm thấy người bên cạnh rất chướng mắt.
“Cậu thích chị tôi phải không?”
Thiếu gia hé miệng lại chẳng biết nói gì.
Gia Dịch liếc anh một cái, cười lớn nói: “Làm ơn đi! Cậu cũng không cần biểu hiện rõ ràng như thế chứ.”
“Cậu, cậu đừng nói lung tung, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ để Spring biết còn tưởng tôi thật sự…” Anh bối rối giải thích.
Nhưng Tăng Gia Dịch cứ ép hỏi: “Nói thế cậu không thích chị tôi?”
“…Con người cô ấy vừa hung dữ lại không dịu dàng, diện mạo bình thường, dáng người càng bình thường hơn, nhìn thế nào cũng không phải loại tôi thích…” Không biết vì sao giọng anh càng nói càng nhỏ.
“Vậy rốt cuộc cậu có thích hay không?” Gia Dịch nhìn anh chăm chăm.
“Tôi…” Anh chưa bao giờ biết nói dối.
Gia Dịch cười vui vẻ, không giống như đang cười nhạo anh chút nào, còn ôm bờ vai anh: “Gặp được tôi coi như cậu may mắn, tôi đến chính là giúp cậu đấy.”
“?”
“Tôi đến giúp chị tôi quen bạn trai mới. Học kỳ này tôi thực tập ngoài trường nên lén đến Thượng Hải.”
“…”
“Tuy rằng hai tiếng trước là lần đầu tôi gặp cậu, nhưng lấy kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi để xem, cậu đã yêu chị tôi đến hết thuốc chữa rồi.”
“Cậu nói bậy bạ gì đó…”
Thiếu gia mạnh miệng cãi lại.
Gia Dịch nhướng mày nhìn anh.
“Trừ phi cô ấy trở thành 33, 23, 35.” Thiếu gia lại bỏ thêm một câu.
“Cái này e rằng rất khó.” Gia Dịch dường như thật sự đang suy nghĩ đến khả năng anh nói tới.
“Đồ ngốc. Ngủ đi.” Anh xoay người đắp chăn, không để ý tới Gia Dịch.
Gia Dịch nhún vai, tiếp tục chơi game.
Từ sau khi Gia Dịch tới đây, thiếu gia đếm số lần mình nói chuyện với Gia Hòa trong một tuần cộng lại chỉ có 45 câu, bởi vì phần lớn thời gian của cô đều bị em trai chiếm lấy. Cô luôn vui vẻ cùng cậu đi dạo phố, đi ăn cơm, đi tham quan, Tăng Gia Dịch còn như ruồi bọ cả ngày dính cạnh người cô, đuổi cũng chẳng đi.
Lúc này anh lại mong đợi có thể bắt đầu công việc mới, như vậy tâm tư của cô sẽ trở lại chỗ anh. Trước đây anh chưa bao giờ thử nghĩ có một ngày tâm tư của cô sẽ bay sang chỗ khác, anh cũng chưa bao giờ biết hoá ra cảm giác này khiến người ta chán nản như thế. Anh luôn cho rằng mọi việc cô sắp xếp cho anh đều là nên làm, là thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng rốt cuộc anh đã biết mình đoán sai rồi. Anh cảm thấy sợ hãi, địa vị của mình trong lòng cô không cao như anh tưởng tượng, ít nhất không bằng em trai cô.
Từng chút một, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, nhưng bản thân anh chưa bao giờ biết.
Anh khó chịu, anh muốn trong mắt cô chỉ có anh, muốn cô chăm sóc sắp xếp tất cả cho anh, muốn cô thản nhiên trách cứ anh sau đó nói đây là vì tốt cho anh, anh hy vọng trước khi mình lìa đời cô luôn ở bên anh.
Đêm dài tĩnh lặng, anh bực bội ngồi trên giường hút thuốc. Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, mùa thu tới rồi, ban đêm có chút lạnh. Bên cạnh là Tăng Gia Dịch đã ngủ say, hình như cậu luôn có thể nằm xuống là ngủ ngay, điều này chứng mình cậu là một nhân vật suy nghĩ đơn giản.
“Sao còn chưa ngủ?” Bỗng nhiên, âm thanh của Gia Hòa nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tối đen tĩnh lặng.
Anh kinh ngạc nhìn về phía cô.
Cô khẽ khàng đẩy cửa vào: “Tôi đến xem Gia Dịch có đá chăn không.”
Nghe cô nói thế tự nhiên như vậy dịu dàng như vậy, lửa giận tích luỹ cả tuần của anh thật giống như một cây diêm đốt sáng trong căn phòng tràn ngập khí ga, phút chốc bộc phát ra.
“Sao cô chưa từng xem qua tôi có đá chăn hay không?! Cô chỉ biết cậu ta! Sao cô không nghĩ tới cảm giác của tôi thế nào! Em trai cô ở đây tôi đã đủ phiền toái, cô còn đến phiền tôi! Tôi không muốn thấy cô, cô xéo đi cho tôi!”
Anh quả thực gào thét, ngay cả bản thân anh cũng giật mình rốt cuộc phát điên gì thế. Cuối cùng anh chỉ có thể chán nản kết luận, bởi vì cảm xúc bực dọc của mấy ngày nay gom góp lại đến giờ.
Gia Dịch vốn đang ngủ say cũng bị tiếng la hét thình lình của anh đánh thức, cậu bật đèn, còn buồn ngủ nhìn hai người kia, không biết xảy ra chuyện gì.
Cũng vì ánh đèn sáng lên, anh mới nhìn thấy vẻ hoảng sợ và nước mắt ẩn nhẫn dưới đáy mắt của cô.
“Tôi xin lỗi…bởi vì Gia Dịch hay đá chăn…” Âm thanh của cô hơi run run, “Trước kia có một tối tôi qua nhìn anh một lần, sau đó phát hiện anh không đá chăn… Cho nên không qua nhìn nữa…”
Nói xong cô lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.
Anh ảo não lấy tay kéo tóc mình, thất bại gầm nhẹ một tiếng. Anh bỗng nhiên căm ghét bản thân, anh rõ ràng biết cô lặng lẽ quan tâm anh, lời nói tổn thương vẫn không suy nghĩ mà thốt ra.
Anh chợt đứng dậy đuổi theo, nhưng chào đón anh là cánh cửa phòng cô đóng chặt.
Anh đứng ở cửa không biết nói gì, anh chưa bao giờ dỗ dành con gái, không biết nên xin lỗi thế nào, cũng không biết làm sao mở miệng bảo cô tha thứ cho mình, anh không biết.
Anh chỉ có thể tiếp tục bực dọc đi qua đi lại trong phòng khách. Vẻ mặt hoảng sợ của cô và nước mắt ẩn nhẫn quả thực khiến anh phát điên.
“Có chuyện gì chờ ngày mai hẵng nói.” Gia Dịch dựa ở cửa, ngáp một cái, “Chị ấy không nhỏ mọn như vậy, dỗ dành là được.”
Tuy rằng bị nhìn thấu tâm sự, trên mặt nóng bừng, nhưng thiếu gia vẫn nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”
Anh rất sợ cô nghĩ rằng tính tình thiếu gia của mình vĩnh viễn không thay đổi, gay go nhất là phớt lờ anh, cái này khiến anh hết đường xoay sở.
“Được rồi, tôi bảo đảm sẽ làm chị ấy hết giận, được chưa. Khuya rồi, ngủ đi.” Gia Dịch quay về giường ngủ tiếp.
Thiếu gia lại một đêm không ngủ.
Chín giờ sáng, Gia Hòa vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một bàn bữa sáng phong phú, từ kiểu Trung đến kiểu Tây, nhiều loại đa dạng. Mà bên cạnh bàn, thiếu gia vừa thấy cô mở cửa đi ra đã từ sofa lập tức đứng lên, còn có Gia Dịch đang hài lòng ăn sáng.
Cô đánh giá cục diện một lúc, sau đó không có biểu tình gì mà nói với thiếu gia: “Anh bị lừa rồi, những món này đều là Tăng Gia Dịch thích ăn.”
Thiếu gia lập tức nổi nóng trừng mắt nhìn kẻ lừa đảo miệng đang nhồi nhét bánh bao.
“Một tiếng nữa tôi có hẹn với Tony, anh chuẩn bị một chút, chúng ta đi nhanh đi. Tôi đã nói với anh tuần trước rồi.”
Anh chậm rãi gật đầu, có chút sợ hãi mà suy nghĩ, cô đang giận anh.
Anh chưa bao giờ lo sợ như vậy trước mắt cô, dọc đường đi anh lén chú ý tất cả sự thay đổi trên mặt cô. Gia Hòa bị anh nhìn mà bực bội, sau khi ngồi lên taxi cô dứt khoát xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc anh hé miệng định nói gì đó thì đã tới nơi.
Sofa trong văn phòng Tony vừa êm vừa thoải mái, nhưng thiếu gia có chút không yên lòng.
Trong ba năm ở chung, bọn họ cũng có rất nhiều lần chiến tranh lạnh.
Còn nhớ có một lần anh nói với Gia Hòa mình không muốn nhận quảng cáo giày trượt, bởi vì cậu ấm của công ty kia từng cãi vã với anh ở quán bar, nhưng không biết vì sao công ty vẫn giúp anh tiếp nhận, anh rất tức giận, mắng cô một lúc, sau đó chiến tranh lạnh gần ba tuần. Sau đó là anh mở miệng nói chuyện với cô trước, đó là lần đầu tiên anh chủ động mở miệng sau khi chiến tranh lạnh. Sau lần đó, anh mới biết thì ra cô còn quật cường hơn anh. Cho nên sau mỗi lần chiến tranh lạnh, cũng là do anh chấm dứt. Bởi vì người muốn chiến tranh lạnh luôn là anh.
Nhưng lần này khác, người muốn chiến tranh lạnh là cô, không phải anh xuống tay, tất cả lục đục liền biến mất sạch sẽ. Cho nên anh nghĩ, anh nhất định phải làm chút gì đó.
Nhưng khi anh muốn lấy lòng một người, lại nhận ra mình không biết lấy lòng thế nào.
Anh luôn chỉ lo cho mình là đủ rồi, mọi chuyện cô cũng theo anh, anh chưa bao giờ để ý đến cô.
Anh biết cô ăn nói tốt lắm, nhượng bộ với anh, nhưng anh không nghĩ tới nếu có một ngày cô không chịu nhượng bộ, anh phải làm sao mới khiến cô nhượng bộ.
Đột nhiên Tony hỏi: “James cậu có ý kiến gì không?”
Anh kinh ngạc, trực giác quay đầu nhìn Gia Hòa, cô đang xem ảnh.
“Tôi không có…” Anh chỉ đành thì thào nói.
“Hai người cãi nhau sao?” Mưu mẹo như Tony, thậm chí ai chiếm thượng phong anh ta nhìn cũng biết ngay.
“Không có.” Gia Hòa không nhanh không chậm nói, hờ hững nói, “Tôi sẽ không cãi nhau với ông chủ.”
“Đừng như vậy…” Trong lòng thiếu gia trăm lần nghĩ ngợi, nói ra chỉ là câu này.
“Được rồi, hôm nay bàn đến đây cũng gần xong rồi, mời hai vị trở về đi.” Tony hiểu chuyện mở cửa cho bọn họ, giả vờ tiễn khách.
Gia Hòa đành bất đắc dĩ đứng dậy, cười có lỗi, rồi đi ra ngoài.
Trong thang máy, thiếu gia cúi đầu đứng sau Gia Hòa. Tới giờ ăn trưa, trong thang máy chật ních người. Đến lầu mười tám, gần như mỗi lầu đều dừng lại, vẫn có người không ngừng chen vào, kỳ quái chính là không có đèn báo quá trọng lượng.
Bốn phía đều là đàn ông cao to, Gia Hòa bị ép, bỗng nhiên người đằng trước lùi ra sau, cô lấy tay chặn lại nhưng hoàn toàn không cản được anh ta. Lúc này có một cánh tay duỗi qua đẩy người đàn ông lỗ mãng kia.
“Cậu nhìn chút đi chứ!” Người đàn ông bị đẩy hơi lảo đảo về trước một bước, anh ta lập tức quay đầu trừng mắt nhìn thiếu gia, thiếu gia lại dùng ánh mắt hung dữ hơn trừng anh ta, khẩu khí cũng không tốt lành.
Người đàn ông kia sửng sốt, chỉ đành lúng ta lúng túng quay đầu lại, không chen về phía Gia Hòa nữa.
Cô lén nhìn anh, rất muốn cười. Có lẽ người không biết sẽ cho rằng bọn họ là cặp tình nhân, bởi vì cô bỗng nhiên có cảm giác được người khác bảo vệ. Nghĩ đến đây lại có chút đáng buồn, rốt cuộc đã bao lâu cô không có cảm giác này? Có lẽ ba năm rồi.
Mỗi một cô gái đều muốn được bảo vệ. Hồi nhỏ được ba bảo vệ, thời niên thiếu được bạn thanh mai trúc mã bảo vệ, thời thanh xuân được người yêu bảo vệ. Nhiều cô gái kiên cường cũng muốn được bảo vệ.
Mà cô, vì quên một người từng bảo vệ mình, tình nguyện tự mình bảo vệ bản thân. Nhưng giờ phút này, khi có một người sẵn lòng đẩy ra người chen cô trong thang máy chật chội, cô vẫn cảm động rất sâu sắc.
Anh vươn tay nắm chặt góc áo của cô, lặng lẽ dùng hành động lén lút này xin cô tha thứ.
Cô đ
“Tôi gọi là Summer.” Cậu bổ sung.
Thiếu gia vốn dáng vẻ bệ vệ nghe một câu như thế đột nhiên nản lòng không ít: “À…”
“Năm giờ hơn em tới đây, nhưng hai người không ở nhà, cho nên cô gái dưới lầu mời em đi ăn bánh ngọt, bằng không em chết đói rồi.” Gia Dịch làm nũng nói.
“Em no chưa, chị đưa em đi ăn bữa tối.” Gia Hòa cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay cậu. Khi cô rời khỏi Australia cũng có liên lạc qua email với em trai, nhưng ba năm đã không gặp. Cậu lại cao một chút, bộ dạng của tuấn tú hơn, trưởng thành hơn ba năm trước nhiều. Giờ phút này cô vui sướng đến muốn rơi nước mắt.
“Được, em ngồi máy bay mười mấy tiếng, đói chết. Cơm trên máy bay rất ít.”
“Được rồi được rồi, bây giờ dẫn em đi ăn.” Cô nói chuyện với cậu, giống như hồi nhỏ dụ cậu ăn cơm.
Thiếu gia ghen tị nhìn hai người bọn họ, lúc cô nhìn em trai vẻ mặt luôn có nụ cười dịu dàng.
“Tôi thì sao.” Khẩu khí anh cứng lại.
“Không phải chúng ta vừa ăn xong rồi à.” Gia Hòa vẫn tươi cười, “Tôi sẽ mau chóng trở về, phiền anh xách va ly này vào trong được không?”
Cô nói vậy, anh chỉ có thể lấy trầm mặc tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ nhanh chóng xuống lầu, thiếu gia đột nhiên có cảm giác bị người ta vứt bỏ. Anh nhìn cái va ly màu xanh lá cây bên chân, bỗng nhiên đá một cước: “Hừ, vì cậu là em trai của Spring nên tôi cho cậu ở lại một thời gian, nhưng cậu tốt nhất mau chóng xéo đi.”
Nói xong, anh vẫn nhận lệnh xách va ly vào trong.
Lúc đồng hồ trên tường đã đến chín giờ thì hai chị em Gia Hòa mới vui vẻ trở về, trong tay còn xách rất nhiều đồ đạc.
Gia Dịch trông thấy thiếu gia đang chơi “trực tiếp”, cậu lập tức hứng thú ngồi cạnh anh.
“Em ngủ ở đâu?”
Gia Hòa nhìn bốn phía, cuối cùng đối diện với cặp mắt bất mãn của thiếu gia.
Cô lặng lẽ dùng ánh mắt cầu xin anh.
“Sợ cô rồi… Cậu ngủ với tôi.” Cuối cùng anh vẫn đầu hàng.
Gia Dịch nhìn thiếu gia: “Vậy buổi tối cậu dịu dàng với người ta chút nha.”
“Cậu đi chết đi.” Anh rốt cuộc mỉm cười.
Thiếu gia tắm xong đi vào phòng, Tăng Gia Dịch đang ở trên giường chơi GBA.
“Cậu gọi tôi Summer là được.” Cậu vừa chơi vừa nói.
“Ừ, tôi là James.” Thiếu gia nằm lên cái giường siêu lớn của anh, nhưng lúc này lại cảm thấy không gian nhỏ hẹp, vẫn luôn cảm thấy người bên cạnh rất chướng mắt.
“Cậu thích chị tôi phải không?”
Thiếu gia hé miệng lại chẳng biết nói gì.
Gia Dịch liếc anh một cái, cười lớn nói: “Làm ơn đi! Cậu cũng không cần biểu hiện rõ ràng như thế chứ.”
“Cậu, cậu đừng nói lung tung, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ để Spring biết còn tưởng tôi thật sự…” Anh bối rối giải thích.
Nhưng Tăng Gia Dịch cứ ép hỏi: “Nói thế cậu không thích chị tôi?”
“…Con người cô ấy vừa hung dữ lại không dịu dàng, diện mạo bình thường, dáng người càng bình thường hơn, nhìn thế nào cũng không phải loại tôi thích…” Không biết vì sao giọng anh càng nói càng nhỏ.
“Vậy rốt cuộc cậu có thích hay không?” Gia Dịch nhìn anh chăm chăm.
“Tôi…” Anh chưa bao giờ biết nói dối.
Gia Dịch cười vui vẻ, không giống như đang cười nhạo anh chút nào, còn ôm bờ vai anh: “Gặp được tôi coi như cậu may mắn, tôi đến chính là giúp cậu đấy.”
“?”
“Tôi đến giúp chị tôi quen bạn trai mới. Học kỳ này tôi thực tập ngoài trường nên lén đến Thượng Hải.”
“…”
“Tuy rằng hai tiếng trước là lần đầu tôi gặp cậu, nhưng lấy kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi để xem, cậu đã yêu chị tôi đến hết thuốc chữa rồi.”
“Cậu nói bậy bạ gì đó…”
Thiếu gia mạnh miệng cãi lại.
Gia Dịch nhướng mày nhìn anh.
“Trừ phi cô ấy trở thành 33, 23, 35.” Thiếu gia lại bỏ thêm một câu.
“Cái này e rằng rất khó.” Gia Dịch dường như thật sự đang suy nghĩ đến khả năng anh nói tới.
“Đồ ngốc. Ngủ đi.” Anh xoay người đắp chăn, không để ý tới Gia Dịch.
Gia Dịch nhún vai, tiếp tục chơi game.
Từ sau khi Gia Dịch tới đây, thiếu gia đếm số lần mình nói chuyện với Gia Hòa trong một tuần cộng lại chỉ có 45 câu, bởi vì phần lớn thời gian của cô đều bị em trai chiếm lấy. Cô luôn vui vẻ cùng cậu đi dạo phố, đi ăn cơm, đi tham quan, Tăng Gia Dịch còn như ruồi bọ cả ngày dính cạnh người cô, đuổi cũng chẳng đi.
Lúc này anh lại mong đợi có thể bắt đầu công việc mới, như vậy tâm tư của cô sẽ trở lại chỗ anh. Trước đây anh chưa bao giờ thử nghĩ có một ngày tâm tư của cô sẽ bay sang chỗ khác, anh cũng chưa bao giờ biết hoá ra cảm giác này khiến người ta chán nản như thế. Anh luôn cho rằng mọi việc cô sắp xếp cho anh đều là nên làm, là thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng rốt cuộc anh đã biết mình đoán sai rồi. Anh cảm thấy sợ hãi, địa vị của mình trong lòng cô không cao như anh tưởng tượng, ít nhất không bằng em trai cô.
Từng chút một, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, nhưng bản thân anh chưa bao giờ biết.
Anh khó chịu, anh muốn trong mắt cô chỉ có anh, muốn cô chăm sóc sắp xếp tất cả cho anh, muốn cô thản nhiên trách cứ anh sau đó nói đây là vì tốt cho anh, anh hy vọng trước khi mình lìa đời cô luôn ở bên anh.
Đêm dài tĩnh lặng, anh bực bội ngồi trên giường hút thuốc. Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, mùa thu tới rồi, ban đêm có chút lạnh. Bên cạnh là Tăng Gia Dịch đã ngủ say, hình như cậu luôn có thể nằm xuống là ngủ ngay, điều này chứng mình cậu là một nhân vật suy nghĩ đơn giản.
“Sao còn chưa ngủ?” Bỗng nhiên, âm thanh của Gia Hòa nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tối đen tĩnh lặng.
Anh kinh ngạc nhìn về phía cô.
Cô khẽ khàng đẩy cửa vào: “Tôi đến xem Gia Dịch có đá chăn không.”
Nghe cô nói thế tự nhiên như vậy dịu dàng như vậy, lửa giận tích luỹ cả tuần của anh thật giống như một cây diêm đốt sáng trong căn phòng tràn ngập khí ga, phút chốc bộc phát ra.
“Sao cô chưa từng xem qua tôi có đá chăn hay không?! Cô chỉ biết cậu ta! Sao cô không nghĩ tới cảm giác của tôi thế nào! Em trai cô ở đây tôi đã đủ phiền toái, cô còn đến phiền tôi! Tôi không muốn thấy cô, cô xéo đi cho tôi!”
Anh quả thực gào thét, ngay cả bản thân anh cũng giật mình rốt cuộc phát điên gì thế. Cuối cùng anh chỉ có thể chán nản kết luận, bởi vì cảm xúc bực dọc của mấy ngày nay gom góp lại đến giờ.
Gia Dịch vốn đang ngủ say cũng bị tiếng la hét thình lình của anh đánh thức, cậu bật đèn, còn buồn ngủ nhìn hai người kia, không biết xảy ra chuyện gì.
Cũng vì ánh đèn sáng lên, anh mới nhìn thấy vẻ hoảng sợ và nước mắt ẩn nhẫn dưới đáy mắt của cô.
“Tôi xin lỗi…bởi vì Gia Dịch hay đá chăn…” Âm thanh của cô hơi run run, “Trước kia có một tối tôi qua nhìn anh một lần, sau đó phát hiện anh không đá chăn… Cho nên không qua nhìn nữa…”
Nói xong cô lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.
Anh ảo não lấy tay kéo tóc mình, thất bại gầm nhẹ một tiếng. Anh bỗng nhiên căm ghét bản thân, anh rõ ràng biết cô lặng lẽ quan tâm anh, lời nói tổn thương vẫn không suy nghĩ mà thốt ra.
Anh chợt đứng dậy đuổi theo, nhưng chào đón anh là cánh cửa phòng cô đóng chặt.
Anh đứng ở cửa không biết nói gì, anh chưa bao giờ dỗ dành con gái, không biết nên xin lỗi thế nào, cũng không biết làm sao mở miệng bảo cô tha thứ cho mình, anh không biết.
Anh chỉ có thể tiếp tục bực dọc đi qua đi lại trong phòng khách. Vẻ mặt hoảng sợ của cô và nước mắt ẩn nhẫn quả thực khiến anh phát điên.
“Có chuyện gì chờ ngày mai hẵng nói.” Gia Dịch dựa ở cửa, ngáp một cái, “Chị ấy không nhỏ mọn như vậy, dỗ dành là được.”
Tuy rằng bị nhìn thấu tâm sự, trên mặt nóng bừng, nhưng thiếu gia vẫn nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”
Anh rất sợ cô nghĩ rằng tính tình thiếu gia của mình vĩnh viễn không thay đổi, gay go nhất là phớt lờ anh, cái này khiến anh hết đường xoay sở.
“Được rồi, tôi bảo đảm sẽ làm chị ấy hết giận, được chưa. Khuya rồi, ngủ đi.” Gia Dịch quay về giường ngủ tiếp.
Thiếu gia lại một đêm không ngủ.
Chín giờ sáng, Gia Hòa vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một bàn bữa sáng phong phú, từ kiểu Trung đến kiểu Tây, nhiều loại đa dạng. Mà bên cạnh bàn, thiếu gia vừa thấy cô mở cửa đi ra đã từ sofa lập tức đứng lên, còn có Gia Dịch đang hài lòng ăn sáng.
Cô đánh giá cục diện một lúc, sau đó không có biểu tình gì mà nói với thiếu gia: “Anh bị lừa rồi, những món này đều là Tăng Gia Dịch thích ăn.”
Thiếu gia lập tức nổi nóng trừng mắt nhìn kẻ lừa đảo miệng đang nhồi nhét bánh bao.
“Một tiếng nữa tôi có hẹn với Tony, anh chuẩn bị một chút, chúng ta đi nhanh đi. Tôi đã nói với anh tuần trước rồi.”
Anh chậm rãi gật đầu, có chút sợ hãi mà suy nghĩ, cô đang giận anh.
Anh chưa bao giờ lo sợ như vậy trước mắt cô, dọc đường đi anh lén chú ý tất cả sự thay đổi trên mặt cô. Gia Hòa bị anh nhìn mà bực bội, sau khi ngồi lên taxi cô dứt khoát xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc anh hé miệng định nói gì đó thì đã tới nơi.
Sofa trong văn phòng Tony vừa êm vừa thoải mái, nhưng thiếu gia có chút không yên lòng.
Trong ba năm ở chung, bọn họ cũng có rất nhiều lần chiến tranh lạnh.
Còn nhớ có một lần anh nói với Gia Hòa mình không muốn nhận quảng cáo giày trượt, bởi vì cậu ấm của công ty kia từng cãi vã với anh ở quán bar, nhưng không biết vì sao công ty vẫn giúp anh tiếp nhận, anh rất tức giận, mắng cô một lúc, sau đó chiến tranh lạnh gần ba tuần. Sau đó là anh mở miệng nói chuyện với cô trước, đó là lần đầu tiên anh chủ động mở miệng sau khi chiến tranh lạnh. Sau lần đó, anh mới biết thì ra cô còn quật cường hơn anh. Cho nên sau mỗi lần chiến tranh lạnh, cũng là do anh chấm dứt. Bởi vì người muốn chiến tranh lạnh luôn là anh.
Nhưng lần này khác, người muốn chiến tranh lạnh là cô, không phải anh xuống tay, tất cả lục đục liền biến mất sạch sẽ. Cho nên anh nghĩ, anh nhất định phải làm chút gì đó.
Nhưng khi anh muốn lấy lòng một người, lại nhận ra mình không biết lấy lòng thế nào.
Anh luôn chỉ lo cho mình là đủ rồi, mọi chuyện cô cũng theo anh, anh chưa bao giờ để ý đến cô.
Anh biết cô ăn nói tốt lắm, nhượng bộ với anh, nhưng anh không nghĩ tới nếu có một ngày cô không chịu nhượng bộ, anh phải làm sao mới khiến cô nhượng bộ.
Đột nhiên Tony hỏi: “James cậu có ý kiến gì không?”
Anh kinh ngạc, trực giác quay đầu nhìn Gia Hòa, cô đang xem ảnh.
“Tôi không có…” Anh chỉ đành thì thào nói.
“Hai người cãi nhau sao?” Mưu mẹo như Tony, thậm chí ai chiếm thượng phong anh ta nhìn cũng biết ngay.
“Không có.” Gia Hòa không nhanh không chậm nói, hờ hững nói, “Tôi sẽ không cãi nhau với ông chủ.”
“Đừng như vậy…” Trong lòng thiếu gia trăm lần nghĩ ngợi, nói ra chỉ là câu này.
“Được rồi, hôm nay bàn đến đây cũng gần xong rồi, mời hai vị trở về đi.” Tony hiểu chuyện mở cửa cho bọn họ, giả vờ tiễn khách.
Gia Hòa đành bất đắc dĩ đứng dậy, cười có lỗi, rồi đi ra ngoài.
Trong thang máy, thiếu gia cúi đầu đứng sau Gia Hòa. Tới giờ ăn trưa, trong thang máy chật ních người. Đến lầu mười tám, gần như mỗi lầu đều dừng lại, vẫn có người không ngừng chen vào, kỳ quái chính là không có đèn báo quá trọng lượng.
Bốn phía đều là đàn ông cao to, Gia Hòa bị ép, bỗng nhiên người đằng trước lùi ra sau, cô lấy tay chặn lại nhưng hoàn toàn không cản được anh ta. Lúc này có một cánh tay duỗi qua đẩy người đàn ông lỗ mãng kia.
“Cậu nhìn chút đi chứ!” Người đàn ông bị đẩy hơi lảo đảo về trước một bước, anh ta lập tức quay đầu trừng mắt nhìn thiếu gia, thiếu gia lại dùng ánh mắt hung dữ hơn trừng anh ta, khẩu khí cũng không tốt lành.
Người đàn ông kia sửng sốt, chỉ đành lúng ta lúng túng quay đầu lại, không chen về phía Gia Hòa nữa.
Cô lén nhìn anh, rất muốn cười. Có lẽ người không biết sẽ cho rằng bọn họ là cặp tình nhân, bởi vì cô bỗng nhiên có cảm giác được người khác bảo vệ. Nghĩ đến đây lại có chút đáng buồn, rốt cuộc đã bao lâu cô không có cảm giác này? Có lẽ ba năm rồi.
Mỗi một cô gái đều muốn được bảo vệ. Hồi nhỏ được ba bảo vệ, thời niên thiếu được bạn thanh mai trúc mã bảo vệ, thời thanh xuân được người yêu bảo vệ. Nhiều cô gái kiên cường cũng muốn được bảo vệ.
Mà cô, vì quên một người từng bảo vệ mình, tình nguyện tự mình bảo vệ bản thân. Nhưng giờ phút này, khi có một người sẵn lòng đẩy ra người chen cô trong thang máy chật chội, cô vẫn cảm động rất sâu sắc.
Anh vươn tay nắm chặt góc áo của cô, lặng lẽ dùng hành động lén lút này xin cô tha thứ.
Cô đ
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
92/5171