Tiểu thuyết Ông Chủ Là Cực Phẩm-full
Lượt xem : |
bản tính hiếu động, trước kia khi còn ở căn nhà cũ, ngày nào cô cũng phải luyện tập võ nghệ rồi mới đi ngủ. Bây giờ chuyển tới căn nhà xa hoa cách biệt giữa tầng không này, cô cảm thấy có chút buồn chán, bèn lấy việc nhà làm thú vui.
Thật ra đồ dùng của "Thanh Phong Vọng Sơn" rất đầy đủ, chỉ có sân golf là không có, còn những vật dụng khác hầu như không thiếu thứ gì. Ngoài chơi golf ra, Lăng Thái gần như không có bất kỳ hoạt động thể thao nào khác.
Nhưng đối với việc ngồi cả nửa ngày xe, chỉ dùng một cây gậy đánh đi đánh lại một quả bóng, Nguy Đồng không có chút hứng thú nào, đi cùng anh một lần là không còn muốn đi lại lần thứ hai. Cô thích những môn thể thao mang tính kịch liệt, ví dụ như... đánh nhau, đấu vật với người khác, đánh nhau tập thể (haiz...), hoặc cùng lắm thì cũng là chạy bộ.
Nhưng cô lại không thể nói với Lăng Thái, cô thích "những môn thể thao mang tính kịch liệt", sợ anh lại nghĩ lệch sang hướng khác. Vì vậy cô chỉ có thể đưa ra đề nghị chạy thể dục buổi sáng, nhưng kết quả cuối cùng là, khi cô đã chạy được ba vòng sân thì anh mới chạy được nửa vòng, cô chạy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong khi anh lững thững, nhàn nhã ung dung...
Vậy là Nguy Đồng đã hiểu, hoạt động thể thao cũng phải tùy vào tính cách từng người.
Anh thích nghe nhạc, thích đọc tin tức trên mạng, thích đọc sách tài chính, và thích làm việc, thỉnh thoảng được ngày nghỉ, anh sẽ tự xuống bếp làm điểm tâm chiều. Anh say từng hạt cà phê, pha chế ra loại cà phê thượng hạng, uống kèm với bánh mì nướng rán vàng hoặc bánh pho mát tự chế. Mỗi lần thấy anh thay quần áo mặc ở nhà, xắn tay áo vào bếp, cô lại ngây ngời nhìn rất lâu.
Lúc này, Lăng Thái rất giống với người mẹ đã mất của cô. Cũng sự bình tĩnh thâm trầm, mang theo sự ấm áp khiến người khác yên lòng đó. Xem ra người ở cục dân chính nói không sai, những người đàn ông nhiều tuổi một chút sẽ hiểu cách chăm sóc phụ nữ hơn.
Cũng giống như chuyện hôm nay, cô chỉ tùy tiện nói vài câu, rằng gần đây thời tiết đẹp, thích hợp đi ra ngoài dã ngoại. Không ngờ chỉ cách một ngày sau, anh quả thật đã chuẩn bị bữa trưa này cho cô.
Một Lăng Thái chu đáo như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy ngạc nhiên khi được yêu chiều. Vẫn biết muốn hiểu được một người phải cần một khoảng thời gian tiếp xúc nhất định, trong những ngày sống chung với anh, cô đã phát hiện được ở anh rất nhiều ưu điểm.
Nếu đem so sánh với Lăng Thái, Lăng Lạc An quả thật quá trẻ con và bồng bột.
Những ngày vừa qua Nguy Đồng sống rất vui vẻ, tâm trạng lo lắng khi mới kết hôn cũng đã dần bình tĩnh trở lại. Nguy Đồng thậm chí còn nghĩ rằng, có thể cứ làm một cặp vợ chồng trọng nhau như khách thế này cũng không phải một điều quá tệ. Điều tuyệt vời nhất là, trước mắt cô vẫn không cần thực hiện "nghĩa vụ làm vợ".
***
Sau bữa trưa, Lăng Thái ngồi bên bàn gỗ uống trà cùng chủ nông trại, Nguy Đồng hiếu động không ngồi yên được một chỗ, bèn một mình chạy khắp nơi ngắm phong cảnh.
Dưới ánh nắng đầu hè rực rỡ vàng ruộm, bóng dáng nhỏ bé phía xa xa lanh lợi chạy nhảy, Lăng Thái thẫn thờ ngắm nhìn rất lâu, khi quay người lại thì người chủ nông trại không biết đã đi khỏi từ khi nào.
Năm người đàn ông mặc áo đen cao lớn tiến nhanh về phía chiếc bàn gỗ cạnh hồ nước, vừa nhìn qua đã cảm thấy giống những tên xã hội đen hay xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình. Khóe môi Lăng Thái khẽ cong lên, anh đặt cốc trà trong tay mình xuống, "Ở nơi này mà cũng có thể tìm ra được, tin tức cũng thật là nhạy bén."
"Rất xin lỗi, xin hãy đi cùng chúng tôi một chuyến." Một trong số những người áo đen đó tiến tới, giọng nói như cung kính, nhưng nét biểu cảm lại không cho phép người khác từ chối.
Lăng Thái lặng lẽ nhìn bóng dáng nhỏ bé phía xa xa bên kia hồ, biết chắc Nguy Đồng không phát giác chuyện đang xảy ra bên này, anh mới từ từ đứng dậy.
Chiếc xe hơi màu đen mới khởi động không được bao lâu, thì đã bị một bóng người từ xa lao vụt tới chặn lại.
Lái xe giật mình thắng gấp, khiến chiếc xe phía sau thiếu chút đâm vào đuôi xe. Người áo đen ngồi cạnh Lăng Thái tức giận bước nhanh xuống xe, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì đã bị người chặn xe kia một cước đá văng ra xa.
Lăng Thái nhìn ra ngoài cửa xe, nữ vệ sĩ rất mực trung thành nháy mắt cười với anh, "Kẻ thù của anh thật không ít đâu nhỉ! Chẳng trách Lục Lộ dặn em phải để mắt tới anh thật kỹ, anh ta quả đúng là liệu việc như thần!"
Nghe thấy tên của vị trợ lý trung thành đó, Lăng Thái mới chợt hiểu ra mọi chuyện. Biết Lục Lộ không hiểu rõ tình hình mà tự mình quyết định, Lăng Thái vỗ trán từ từ bước xuống xe, "Lần này anh ta đã quá lo lắng rồi, yên tâm, anh chỉ là đi gặp mặt nói chuyện một lát thôi, không sao đâu."
Nguy Đồng khẽ nhíu mày, chỉ về phía đám người phía sau Lăng Thái, "Nhưng em không nghĩ như vậy đâu." Những tên áo đen trong chiếc xe đằng sau kia hung hăng xuống xe, cộng với hai tên trong chiếc xe vừa rồi, tất cả là năm tên, dần dần siết chặt vòng vây.
Tên cầm đầu cười nhạt nhẽo, "Rất xin lỗi, bà chủ đã dặn, nếu không mời được, thì chúng tôi bắt buộc phải dùng cách khác, nhất định phải đưa được anh đi."
Nguy Đồng cười đắc chí, "Anh nói xem, lần này em có giúp được anh không?"
Lăng Thái chớp mắt nhìn về phía Nguy Đồng, nửa như cười nửa như không trả lời, "Nếu anh nói có, thì bây giờ em định sẽ làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là một đấu năm thôi mà, đánh thì đánh!" Vừa dứt lời, cô dang tay chặn phía trước Lăng Thái, lớn tiếng nói với mấy tên áo đen, "Các người muốn động tới anh ấy, phải hỏi ý kiến tôi trước."
Đại tiểu thư Nguy gia vừa nói vừa bẻ ngón tay chuẩn bị quyết chiến, hoàn toàn không nhận ra nụ cười đẹp như ánh nắng hè của người đàn ông phía sau cô, khi nghe thấy câu nói vừa rồi.
***
Nhưng thực tế là, hoàn toàn không cần cô phải ra tay.
Tay phải của Lăng Thái khẽ vẫy một cái, sáu, bảy vệ sĩ cao lớn lập tức xuất hiện. Theo như cách nói của Nguy Đồng, thì trận ẩu đả còn chưa diễn ra, cô còn chưa đánh đã tay thì những vệ sĩ kia đã tóm gọn mấy kẻ mặc áo đen rồi.
Trước khi bọn chúng tháo chạy, Lăng Thái ra hiệu cho các vệ sĩ bắt lấy tên cầm đầu. Anh từ tốn bước tới trước mặt hắn, thản nhiên nói, "Hãy đưa tôi tới gặp bà chủ của anh."
Đó là một tòa biệt thự cách nông trại hơn ba cây số.
Tuy đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi nhìn thấy Quan Tuệ Tâm trong tòa biệt thự, Nguy Đồng vẫn không khỏi lạnh sống lưng.
Tới giờ phút này, cô mới dần dần phát giác ra những chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới trước đây.
Nhìn thấy những kẻ mặc áo đen vừa đột kích tại nông trại, đang đường hoàng đứng đằng sau Quan Tuệ Tâm, cô thậm chí còn liên tưởng tới sự cố xảy ra ở Hồng Kông năm ngoái.
Cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và Quan Tuệ Tâm diễn ra trong một căn phòng riêng biệt. Tuy kéo dài không lâu nhưng khi bước ra khỏi phòng, trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thái phảng phất thêm sự mệt mỏi chán chường.
Hôm đó trên đường về nhà, cô luôn quan sát nét mặt của anh. Cô chăm chú nhìn không chớp mắt khuôn mặt đẹp như tượng thần đang trầm tư suy nghĩ kia một hồi lâu, cuối cùng Lăng Thái cũng quay đầu lại mỉm cười thật khó hiểu, "Sao vậy?"
"Quan hệ trong nhà họ Lăng các anh, hình như không ra làm sao cả..."
"Rồi sao?" Đôi môi quyến rũ mỉm cười càng rực rỡ.
"Không sao, anh còn có em!" Cô vỗ ngực, giọng nói thật khảng khái, nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra sự ấm áp đến lạ thường nơi đáy mắt anh. Không biết tại sao, khi nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm đó, trái tim cô bỗng loạn nhịp. Một cảm giác thật kỳ lạ, từ trước tới giờ khi nói chuyện với anh, cô chưa từng cảm thấy như vậy. Nhìn vào mắt anh, nói chuyện với anh như bây giờ, trái tim cô hoang mang bối rối, như có một sợi lông vũ đang nhẹ nhàng bay nhảy trong đó, mềm mềm, nhồn nhột, khiến cô có một cảm giác thật khó tả, hoàn toàn không phải sự căm ghét, mà ngược lại, có một sự yêu thích không diễn tả bằng lời.
Những ngón tay thon dài luồn qua làn tóc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô như đang an ủi một chút mèo nhỏ.
"Ngoan!" Sự dịu dàng đến mê hoặc đó của Lăng Thái một lần nữa khiến trái tim Nguy Đồng đập mạnh. Vì vậy nên trên cả quãng đường sau đó, cô không chủ động nói một lời nào.
Sau khi nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra đó, Nguy Đồng thở dài, "Quan hệ tệ đến mức như vậy rồi, tại sao Quan Tuệ Tâm vẫn còn muốn mời chúng ta ăn cơm?"
"Em không muốn đi sao?" Lăng Thái gập máy tính, ra hiệu cho Lục Lộ đi trước.
"Không lẽ anh muốn đi sao?" Chú ý thấy bước chân Lục Lộ dừng lại bên bậc cửa, Nguy Đồng cảm thấy có chút buồn cười. Hôm trước anh ta tự cho mình thông minh, dặn dò cô phải để ý tới sếp lớn, kết quả làm cho tình hình càng phức tạp hơn. Sau đó cô cố tình phóng đại mọi chuyện dọa Lục Lộ một trận, khiến anh ta mấy ngày nay càng lo lắng cẩn thận hơn, nhất loạt hành động đều sợ có sai sót.
"Từ trước đến giờ anh cũng không thường xuyên qua lại với họ, nếu em không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi nữa."
Đương nhiên là Nguy Đồng không muốn đi, được lời như mở cờ trong bụng, cô lập tức kéo anh rời khỏi công ty, trên đường về nhà họ tạt qua siêu thị, mua một lô những vật dụng đi cắm trại.
"Anh cần mua những thứ này làm gì?"
"Đi cắm trại!"
"Anh nói muốn đi cắm trại bao giờ vậy?"
"Không phải anh nói, mà là em nói." Nguy Đồng thản nhiên đáp, "Chúng ta đã kết hôn, nên tôn trọng nhường nhịn lẫn nhau. Nên em đã tôn trọng anh, nói trước với anh là chúng ta sẽ đi cắm trại, vậy có phải là anh cũng nên nhường nhịn em, đồng ý đi cùng em hay không?" Học đi đôi với hành là một đức tính tốt, cô cười híp cả mắt nhìn anh, khiến khuôn mặt thanh tú với làn da mịn màng màu nâu nhạt càng trở nên rạng rỡ.
Chương 30: TRÁI TIM BẮT ĐẦU LAY ĐỘNG
Chuyện đi dã ngoại thực ra là yêu cầu của Hình Phong Phong và Tô Sung.
Nghe nói bọn họ lần này đều dẫn theo bạn trai, kiên quyết yêu cầu cô dẫn theo sếp lớn Lăng đến, tuy Nguy Đồng từng nói Lăng Thái thích tĩnh không thích động, nhưng chỉ làm tăng thêm hứng thú muốn Lăng Thái tham gia dã ngoại của hai người. Bọn họ thậm chí còn đánh cược xem Nguy Đồng có thuyết phục được Lăng Thái hay không. Hình Phong Phong cược không đến, Tô Sung cược sẽ đến. Bất luận ai thắng, Nguy Đồng cũng sẽ thắng cùng.
Vì thế hôm đó về nhà, cô gọi cho Hình Phong Phong, bảo cô chuẩn bị mời khách, vì cô đã nắm chắc rồi.
Đang vui vẻ cúp máy, quay đầu lại thì thấy Lăng Thái mặc áo tắm mỏng đi từ phòng tắm, ngồi lên sô-pha mở máy tính.
Chiếc áo tắm rộng mỏng chỉ buộc lỏng, mái tóc đen của anh vẫn nhỏ nước xuống, cổ áo lộ ra làn da trắng ẩm ướt, sợi dây bạc lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh tượng đêm thứ hai uống say cô vẫn còn nhớ, bây giờ tuy ngủ cùng một chiếc giường nhưng vẫn chưa có quan hệ thân mật lần nữa, nhìn thấy bộ dạng này của anh cô vẫn thấy rất ngại.
Nguy Đồng giả vờ vào phòng bếp, nhưng lại bị anh gọi "Qua đây."
"Làm gì?" Nguy Đồng không muốn qua đó.
"Có chuyện, nào!" Anh đang chú ý vào màn hình, không thấy được sự khác thường của cô.
Cô bước đến, bị anh kéo xuống ngồi bên cạnh, anh chỉ vào quảng cáo một chiếc xe mới ra trên màn hình, hỏi cô có thích không?
Có thích không? Đại não Nguy Đồng giờ phút này có chút rối loạn, tầm mắt của cô đang dừng ở vạt áo dưới chân anh. Một người đàn ông có làn da trắng như vậy, nhưng không hề bị nữ tính, ngược lại còn mang một nét đẹp khó cưỡng.
Ánh mắt nhìn thẳng lên một đường, cuối cùng dừng trên mặt anh. Lúc anh chăm chú vào chuyện gì đó, mắt hơi chau lại, nhưng không phải vì suy nghĩ, chỉ là một thói quen. Nhìn nghiêng, dáng môi của anh rất đẹp, khóe môi khẽ mím lại nhìn như có chút lạnh nhạt, nhưng kỳ thật cô biết nó rất mềm mại.
Ngón tay Nguy Đồng chỉ còn cách môi của Lăng Thái một phân thì dừng lại, cô đột nhiên tỉnh táo vì ánh mắt của anh khi xoay người lại, sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen láy kia nhắc nhở chuyện kỳ lạ mà cô đang làm lúc này.
Nguy Đồng muốn chạm vào anh? Nguy Đồng xúc động, xấu hổ rút tay về, bình phẩm vài câu chiếc xe trên màn hình, rồi vội vàng đi tắm.
Trước khi đi ngủ, Lăng Thái trao cho cô một nụ hôn sâu hơn bất cứ lần nào, trong hơi thở hỗn loạn, cô có cảm giác một bàn tay đang vuốt ve thân thể cô, trong lòng hoảng hốt, rốt cuộc vẫn là cự tuyệt.
Anh ôm chặt cô, mất rất lâu để thở lại bình thường, cuối cùng nhẹ nhàng nói bên tai, "Ngủ đi."
***
Sáng sớm hôm sau, Nguy Đồng bị chuông điện thoại đánh thức, màn hình hiện tên Lục Lộ, vừa nghe máy đối phương liền sốt ruột hỏi sếp có ở bên cạnh cô không, nói điện thoại của Lăng Thái hết pin,
Thật ra đồ dùng của "Thanh Phong Vọng Sơn" rất đầy đủ, chỉ có sân golf là không có, còn những vật dụng khác hầu như không thiếu thứ gì. Ngoài chơi golf ra, Lăng Thái gần như không có bất kỳ hoạt động thể thao nào khác.
Nhưng đối với việc ngồi cả nửa ngày xe, chỉ dùng một cây gậy đánh đi đánh lại một quả bóng, Nguy Đồng không có chút hứng thú nào, đi cùng anh một lần là không còn muốn đi lại lần thứ hai. Cô thích những môn thể thao mang tính kịch liệt, ví dụ như... đánh nhau, đấu vật với người khác, đánh nhau tập thể (haiz...), hoặc cùng lắm thì cũng là chạy bộ.
Nhưng cô lại không thể nói với Lăng Thái, cô thích "những môn thể thao mang tính kịch liệt", sợ anh lại nghĩ lệch sang hướng khác. Vì vậy cô chỉ có thể đưa ra đề nghị chạy thể dục buổi sáng, nhưng kết quả cuối cùng là, khi cô đã chạy được ba vòng sân thì anh mới chạy được nửa vòng, cô chạy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong khi anh lững thững, nhàn nhã ung dung...
Vậy là Nguy Đồng đã hiểu, hoạt động thể thao cũng phải tùy vào tính cách từng người.
Anh thích nghe nhạc, thích đọc tin tức trên mạng, thích đọc sách tài chính, và thích làm việc, thỉnh thoảng được ngày nghỉ, anh sẽ tự xuống bếp làm điểm tâm chiều. Anh say từng hạt cà phê, pha chế ra loại cà phê thượng hạng, uống kèm với bánh mì nướng rán vàng hoặc bánh pho mát tự chế. Mỗi lần thấy anh thay quần áo mặc ở nhà, xắn tay áo vào bếp, cô lại ngây ngời nhìn rất lâu.
Lúc này, Lăng Thái rất giống với người mẹ đã mất của cô. Cũng sự bình tĩnh thâm trầm, mang theo sự ấm áp khiến người khác yên lòng đó. Xem ra người ở cục dân chính nói không sai, những người đàn ông nhiều tuổi một chút sẽ hiểu cách chăm sóc phụ nữ hơn.
Cũng giống như chuyện hôm nay, cô chỉ tùy tiện nói vài câu, rằng gần đây thời tiết đẹp, thích hợp đi ra ngoài dã ngoại. Không ngờ chỉ cách một ngày sau, anh quả thật đã chuẩn bị bữa trưa này cho cô.
Một Lăng Thái chu đáo như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy ngạc nhiên khi được yêu chiều. Vẫn biết muốn hiểu được một người phải cần một khoảng thời gian tiếp xúc nhất định, trong những ngày sống chung với anh, cô đã phát hiện được ở anh rất nhiều ưu điểm.
Nếu đem so sánh với Lăng Thái, Lăng Lạc An quả thật quá trẻ con và bồng bột.
Những ngày vừa qua Nguy Đồng sống rất vui vẻ, tâm trạng lo lắng khi mới kết hôn cũng đã dần bình tĩnh trở lại. Nguy Đồng thậm chí còn nghĩ rằng, có thể cứ làm một cặp vợ chồng trọng nhau như khách thế này cũng không phải một điều quá tệ. Điều tuyệt vời nhất là, trước mắt cô vẫn không cần thực hiện "nghĩa vụ làm vợ".
***
Sau bữa trưa, Lăng Thái ngồi bên bàn gỗ uống trà cùng chủ nông trại, Nguy Đồng hiếu động không ngồi yên được một chỗ, bèn một mình chạy khắp nơi ngắm phong cảnh.
Dưới ánh nắng đầu hè rực rỡ vàng ruộm, bóng dáng nhỏ bé phía xa xa lanh lợi chạy nhảy, Lăng Thái thẫn thờ ngắm nhìn rất lâu, khi quay người lại thì người chủ nông trại không biết đã đi khỏi từ khi nào.
Năm người đàn ông mặc áo đen cao lớn tiến nhanh về phía chiếc bàn gỗ cạnh hồ nước, vừa nhìn qua đã cảm thấy giống những tên xã hội đen hay xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình. Khóe môi Lăng Thái khẽ cong lên, anh đặt cốc trà trong tay mình xuống, "Ở nơi này mà cũng có thể tìm ra được, tin tức cũng thật là nhạy bén."
"Rất xin lỗi, xin hãy đi cùng chúng tôi một chuyến." Một trong số những người áo đen đó tiến tới, giọng nói như cung kính, nhưng nét biểu cảm lại không cho phép người khác từ chối.
Lăng Thái lặng lẽ nhìn bóng dáng nhỏ bé phía xa xa bên kia hồ, biết chắc Nguy Đồng không phát giác chuyện đang xảy ra bên này, anh mới từ từ đứng dậy.
Chiếc xe hơi màu đen mới khởi động không được bao lâu, thì đã bị một bóng người từ xa lao vụt tới chặn lại.
Lái xe giật mình thắng gấp, khiến chiếc xe phía sau thiếu chút đâm vào đuôi xe. Người áo đen ngồi cạnh Lăng Thái tức giận bước nhanh xuống xe, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì đã bị người chặn xe kia một cước đá văng ra xa.
Lăng Thái nhìn ra ngoài cửa xe, nữ vệ sĩ rất mực trung thành nháy mắt cười với anh, "Kẻ thù của anh thật không ít đâu nhỉ! Chẳng trách Lục Lộ dặn em phải để mắt tới anh thật kỹ, anh ta quả đúng là liệu việc như thần!"
Nghe thấy tên của vị trợ lý trung thành đó, Lăng Thái mới chợt hiểu ra mọi chuyện. Biết Lục Lộ không hiểu rõ tình hình mà tự mình quyết định, Lăng Thái vỗ trán từ từ bước xuống xe, "Lần này anh ta đã quá lo lắng rồi, yên tâm, anh chỉ là đi gặp mặt nói chuyện một lát thôi, không sao đâu."
Nguy Đồng khẽ nhíu mày, chỉ về phía đám người phía sau Lăng Thái, "Nhưng em không nghĩ như vậy đâu." Những tên áo đen trong chiếc xe đằng sau kia hung hăng xuống xe, cộng với hai tên trong chiếc xe vừa rồi, tất cả là năm tên, dần dần siết chặt vòng vây.
Tên cầm đầu cười nhạt nhẽo, "Rất xin lỗi, bà chủ đã dặn, nếu không mời được, thì chúng tôi bắt buộc phải dùng cách khác, nhất định phải đưa được anh đi."
Nguy Đồng cười đắc chí, "Anh nói xem, lần này em có giúp được anh không?"
Lăng Thái chớp mắt nhìn về phía Nguy Đồng, nửa như cười nửa như không trả lời, "Nếu anh nói có, thì bây giờ em định sẽ làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là một đấu năm thôi mà, đánh thì đánh!" Vừa dứt lời, cô dang tay chặn phía trước Lăng Thái, lớn tiếng nói với mấy tên áo đen, "Các người muốn động tới anh ấy, phải hỏi ý kiến tôi trước."
Đại tiểu thư Nguy gia vừa nói vừa bẻ ngón tay chuẩn bị quyết chiến, hoàn toàn không nhận ra nụ cười đẹp như ánh nắng hè của người đàn ông phía sau cô, khi nghe thấy câu nói vừa rồi.
***
Nhưng thực tế là, hoàn toàn không cần cô phải ra tay.
Tay phải của Lăng Thái khẽ vẫy một cái, sáu, bảy vệ sĩ cao lớn lập tức xuất hiện. Theo như cách nói của Nguy Đồng, thì trận ẩu đả còn chưa diễn ra, cô còn chưa đánh đã tay thì những vệ sĩ kia đã tóm gọn mấy kẻ mặc áo đen rồi.
Trước khi bọn chúng tháo chạy, Lăng Thái ra hiệu cho các vệ sĩ bắt lấy tên cầm đầu. Anh từ tốn bước tới trước mặt hắn, thản nhiên nói, "Hãy đưa tôi tới gặp bà chủ của anh."
Đó là một tòa biệt thự cách nông trại hơn ba cây số.
Tuy đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi nhìn thấy Quan Tuệ Tâm trong tòa biệt thự, Nguy Đồng vẫn không khỏi lạnh sống lưng.
Tới giờ phút này, cô mới dần dần phát giác ra những chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới trước đây.
Nhìn thấy những kẻ mặc áo đen vừa đột kích tại nông trại, đang đường hoàng đứng đằng sau Quan Tuệ Tâm, cô thậm chí còn liên tưởng tới sự cố xảy ra ở Hồng Kông năm ngoái.
Cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và Quan Tuệ Tâm diễn ra trong một căn phòng riêng biệt. Tuy kéo dài không lâu nhưng khi bước ra khỏi phòng, trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thái phảng phất thêm sự mệt mỏi chán chường.
Hôm đó trên đường về nhà, cô luôn quan sát nét mặt của anh. Cô chăm chú nhìn không chớp mắt khuôn mặt đẹp như tượng thần đang trầm tư suy nghĩ kia một hồi lâu, cuối cùng Lăng Thái cũng quay đầu lại mỉm cười thật khó hiểu, "Sao vậy?"
"Quan hệ trong nhà họ Lăng các anh, hình như không ra làm sao cả..."
"Rồi sao?" Đôi môi quyến rũ mỉm cười càng rực rỡ.
"Không sao, anh còn có em!" Cô vỗ ngực, giọng nói thật khảng khái, nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra sự ấm áp đến lạ thường nơi đáy mắt anh. Không biết tại sao, khi nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm đó, trái tim cô bỗng loạn nhịp. Một cảm giác thật kỳ lạ, từ trước tới giờ khi nói chuyện với anh, cô chưa từng cảm thấy như vậy. Nhìn vào mắt anh, nói chuyện với anh như bây giờ, trái tim cô hoang mang bối rối, như có một sợi lông vũ đang nhẹ nhàng bay nhảy trong đó, mềm mềm, nhồn nhột, khiến cô có một cảm giác thật khó tả, hoàn toàn không phải sự căm ghét, mà ngược lại, có một sự yêu thích không diễn tả bằng lời.
Những ngón tay thon dài luồn qua làn tóc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô như đang an ủi một chút mèo nhỏ.
"Ngoan!" Sự dịu dàng đến mê hoặc đó của Lăng Thái một lần nữa khiến trái tim Nguy Đồng đập mạnh. Vì vậy nên trên cả quãng đường sau đó, cô không chủ động nói một lời nào.
Sau khi nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra đó, Nguy Đồng thở dài, "Quan hệ tệ đến mức như vậy rồi, tại sao Quan Tuệ Tâm vẫn còn muốn mời chúng ta ăn cơm?"
"Em không muốn đi sao?" Lăng Thái gập máy tính, ra hiệu cho Lục Lộ đi trước.
"Không lẽ anh muốn đi sao?" Chú ý thấy bước chân Lục Lộ dừng lại bên bậc cửa, Nguy Đồng cảm thấy có chút buồn cười. Hôm trước anh ta tự cho mình thông minh, dặn dò cô phải để ý tới sếp lớn, kết quả làm cho tình hình càng phức tạp hơn. Sau đó cô cố tình phóng đại mọi chuyện dọa Lục Lộ một trận, khiến anh ta mấy ngày nay càng lo lắng cẩn thận hơn, nhất loạt hành động đều sợ có sai sót.
"Từ trước đến giờ anh cũng không thường xuyên qua lại với họ, nếu em không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi nữa."
Đương nhiên là Nguy Đồng không muốn đi, được lời như mở cờ trong bụng, cô lập tức kéo anh rời khỏi công ty, trên đường về nhà họ tạt qua siêu thị, mua một lô những vật dụng đi cắm trại.
"Anh cần mua những thứ này làm gì?"
"Đi cắm trại!"
"Anh nói muốn đi cắm trại bao giờ vậy?"
"Không phải anh nói, mà là em nói." Nguy Đồng thản nhiên đáp, "Chúng ta đã kết hôn, nên tôn trọng nhường nhịn lẫn nhau. Nên em đã tôn trọng anh, nói trước với anh là chúng ta sẽ đi cắm trại, vậy có phải là anh cũng nên nhường nhịn em, đồng ý đi cùng em hay không?" Học đi đôi với hành là một đức tính tốt, cô cười híp cả mắt nhìn anh, khiến khuôn mặt thanh tú với làn da mịn màng màu nâu nhạt càng trở nên rạng rỡ.
Chương 30: TRÁI TIM BẮT ĐẦU LAY ĐỘNG
Chuyện đi dã ngoại thực ra là yêu cầu của Hình Phong Phong và Tô Sung.
Nghe nói bọn họ lần này đều dẫn theo bạn trai, kiên quyết yêu cầu cô dẫn theo sếp lớn Lăng đến, tuy Nguy Đồng từng nói Lăng Thái thích tĩnh không thích động, nhưng chỉ làm tăng thêm hứng thú muốn Lăng Thái tham gia dã ngoại của hai người. Bọn họ thậm chí còn đánh cược xem Nguy Đồng có thuyết phục được Lăng Thái hay không. Hình Phong Phong cược không đến, Tô Sung cược sẽ đến. Bất luận ai thắng, Nguy Đồng cũng sẽ thắng cùng.
Vì thế hôm đó về nhà, cô gọi cho Hình Phong Phong, bảo cô chuẩn bị mời khách, vì cô đã nắm chắc rồi.
Đang vui vẻ cúp máy, quay đầu lại thì thấy Lăng Thái mặc áo tắm mỏng đi từ phòng tắm, ngồi lên sô-pha mở máy tính.
Chiếc áo tắm rộng mỏng chỉ buộc lỏng, mái tóc đen của anh vẫn nhỏ nước xuống, cổ áo lộ ra làn da trắng ẩm ướt, sợi dây bạc lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh tượng đêm thứ hai uống say cô vẫn còn nhớ, bây giờ tuy ngủ cùng một chiếc giường nhưng vẫn chưa có quan hệ thân mật lần nữa, nhìn thấy bộ dạng này của anh cô vẫn thấy rất ngại.
Nguy Đồng giả vờ vào phòng bếp, nhưng lại bị anh gọi "Qua đây."
"Làm gì?" Nguy Đồng không muốn qua đó.
"Có chuyện, nào!" Anh đang chú ý vào màn hình, không thấy được sự khác thường của cô.
Cô bước đến, bị anh kéo xuống ngồi bên cạnh, anh chỉ vào quảng cáo một chiếc xe mới ra trên màn hình, hỏi cô có thích không?
Có thích không? Đại não Nguy Đồng giờ phút này có chút rối loạn, tầm mắt của cô đang dừng ở vạt áo dưới chân anh. Một người đàn ông có làn da trắng như vậy, nhưng không hề bị nữ tính, ngược lại còn mang một nét đẹp khó cưỡng.
Ánh mắt nhìn thẳng lên một đường, cuối cùng dừng trên mặt anh. Lúc anh chăm chú vào chuyện gì đó, mắt hơi chau lại, nhưng không phải vì suy nghĩ, chỉ là một thói quen. Nhìn nghiêng, dáng môi của anh rất đẹp, khóe môi khẽ mím lại nhìn như có chút lạnh nhạt, nhưng kỳ thật cô biết nó rất mềm mại.
Ngón tay Nguy Đồng chỉ còn cách môi của Lăng Thái một phân thì dừng lại, cô đột nhiên tỉnh táo vì ánh mắt của anh khi xoay người lại, sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen láy kia nhắc nhở chuyện kỳ lạ mà cô đang làm lúc này.
Nguy Đồng muốn chạm vào anh? Nguy Đồng xúc động, xấu hổ rút tay về, bình phẩm vài câu chiếc xe trên màn hình, rồi vội vàng đi tắm.
Trước khi đi ngủ, Lăng Thái trao cho cô một nụ hôn sâu hơn bất cứ lần nào, trong hơi thở hỗn loạn, cô có cảm giác một bàn tay đang vuốt ve thân thể cô, trong lòng hoảng hốt, rốt cuộc vẫn là cự tuyệt.
Anh ôm chặt cô, mất rất lâu để thở lại bình thường, cuối cùng nhẹ nhàng nói bên tai, "Ngủ đi."
***
Sáng sớm hôm sau, Nguy Đồng bị chuông điện thoại đánh thức, màn hình hiện tên Lục Lộ, vừa nghe máy đối phương liền sốt ruột hỏi sếp có ở bên cạnh cô không, nói điện thoại của Lăng Thái hết pin,
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1528/6607