Tiểu thuyết Ông Chủ Là Cực Phẩm-full
Lượt xem : |
n đoán, cũng đoán không nổi. Lăng Thái, cũng có thể anh rất thông minh, anh đã gặp rất nhiều người khác nhau, cho dù đối phương không cần lên tiếng, anh cũng có thể hiểu họ đang nghĩ gì. Nhưng em không phải là anh. Còn nữa, cho dù hôm nay em có thể đoán được hết tất cả suy nghĩ của anh, cũng không chứng tỏ là anh nghĩ đúng. Em đã nói, Nhược Thần không phải loại người đó. Còn nữa, anh ấy rất quan trọng với em, nên anh đừng có những suy nghĩ không đúng về anh ấy!" Nguy Đồng nói khá nhanh, vừa nói vừa đi giày, mở cửa, nắm lấy tay nắm cửa nhìn về phía anh, "Cuối cùng, cách nói chuyện của anh thật là khó chịu."
Nguy Đồng vội vã bước ra ngoài, cánh cửa do dùng lực quá mạnh bị đóng sập lại.
Tiếng động đó nói thay cho sự giận dữ trong lòng cô.
Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy. Cô hoàn toàn bị mất kiểm soát, nhưng thật ra, ngay bản thân cô cũng không biết. Cơn giận đó rốt cuộc là vì Lăng Thái có những suy nghĩ hoang đường đối với Nhược Thần, hay là vì một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là, những suy nghĩ đó chứng tỏ: Anh không tin tưởng cô!
***
Sau khi ra khỏi nhà nửa tiếng đồng hồ, cơn giận trong lòng Nguy Đồng cũng vơi đi ít nhiều.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô trực tiếp cãi nhau với anh kể từ sau khi kết hôn. Mới không lâu trước đó, nghĩ rằng phải chia tay với anh, cô đã đau khổ rất nhiều, nghĩ rằng nếu có thể được ở bên anh, chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn. Kết quả là mới làm lành không bao lâu, lại xảy ra sự cố.
Chỉ là vì cho dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cho dù cô có yêu Lăng Thái thế nào đi chăng nữa, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được. Nếu chỉ là chuyện của riêng bản thân mình, chỉ mình cô chịu thiệt thòi thì không sao. Nhưng chuyện này lại liên quan tới Nhược Thần, Lăng Thái hoàn toàn không biết Nhược Thần đã tốt với cô như thế nào. Cho dù là anh trai ruột, cũng không có mấy người có thể tốt với em gái như vậy.
Nhược Thần là người con nuôi đầu tiên của nhà họ Nguy, cũng là cô nhi sống ở cô nhi viện lâu nhất. Khi về nhà họ Nguy, anh đã mười một tuổi. Cả tuổi thơ của anh, gần như đều trải qua ở cô nhi viện.
Mọi người trong cô nhi viện đều đối với anh rất tốt, nhưng nhiều cô nhi như vậy, lại thêm điều kiện eo hẹp, nên anh cũng phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhược Thần lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, nên hiểu chuyện và sống tình nghĩa hơn những bạn cùng trang lứa.
Năm đó khi Nguy Đồng mới tám tuổi, điều kiện gia đình tuy không quá khá giả, nhưng cha mẹ cô hết mực cưng chiều, cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Một thời gian rất dài cô luôn nghĩ, Nhược Thần tốt với cô là chuyện đương nhiên. Nhưng phàm là những thứ cha mẹ không đồng ý, chỉ cần cô nói với Nhược Thần, ít thì nửa ngày, nhiều thì vài ngày, anh nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách mang về cho cô.
Năm cô tám tuổi, Nguy Đồng thích một đôi vợt cầu lông ở cửa hàng đối diện trường học, cha mẹ không đồng ý mua cho, lẽ đương nhiên, cô tìm đến Nhược Thần. Lúc đó cô chỉ nghĩ muốn có đôi vợt đó, chứ hoàn toàn không nghĩ rằng, một câu "muốn có" của cô, đã lấy đi mất tiền ăn trưa hai tuần của Nhược Thần.
Một cậu bé mười ba tuổi, lại chịu đói suốt nhiều ngày liền, khi anh đưa đôi vợt đó cho cô, cô đã vui sướng vô cùng, nhưng cũng chính vì vậy, Nhược Thần đã ngất xỉu trong cuộc thi đấu bóng rổ ở trường.
Hôm đó Nguy Đồng vô cùng sợ hãi, sau khi biết mọi chuyện cô đã khóc như mưa, tự hứa với mình rằng sau này không cần vợt cầu lông gì nữa. Nhưng Nhược Thần vẫn mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc cô. Nụ cười rạng rỡ ấm áp của Nhược Thần như ánh nắng rực rỡ mùa hè.
Vì vậy, cho dù cô có yêu thích Lăng Thái tới mức nào, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được.
***
Sau hôm ở giáo đường, đây là lần đầu tiên Lăng Lạc An nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.
Đây là một quán bar theo phong cách quý tộc, âm nhạc trầm, không có những đôi trai gái tới quậy phá, khách hàng không nhiều lắm, từng tốp năm ba người ngồi khá cách biệt, không gian thư thái, rất thích hợp để nói chuyện phiếm.
Anh ngồi trong một phòng riêng biệt, ngăn cách với bên ngoài qua lớp cửa kính. Vu tiểu thư Vu Tư Nguyên ngồi kế bên đang nói chuyện cùng hai ba thiếu gia nhà giàu khác. Xung đột bắt đầu như thế nào, anh cũng không nhớ rõ nữa,[d☺n"> chỉ biết rằng hình như Vu Tư Nguyên nói gì đó với anh nhưng anh không đáp lại, cô giơ tay khua khua trước mặt anh, hành động đó đã che mất hình ảnh của đôi nam nữ dường như đang dựa sát vào nhau bên phía ngoài cửa kính.
Trong lòng vốn đang bực bội, hành động đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Lăng Lạc An, anh khó chịu hất mạnh cánh tay trắng mềm trước mặt, nói vài câu gì đó, có lẽ ngôn ngữ cũng không được hay lắm. Sau đó, xung đột xảy ra.
Hai vị công tử nhà giàu kia cũng là vì Vu tiểu thư mà đến, bị Lăng Lạc An chiếm thế thượng phong, vốn đã không mấy vui vẻ. Màn anh hùng cứu mỹ nhân ai cũng có thể diễn được, nếu như bình thường, chỉ cần nháy mắt cười vài tiếng làm hòa, nói vài câu dễ nghe lấy lòng Vu tiểu thư, chỉ cần một nụ cười của mỹ nhân là có thể hóa giải mọi chuyện. Nhưng trong giờ phút này, anh không hề có ý làm hòa, chỉ cảm thấy khó chịu và tức giận.
Khi mẹ anh sai Lăng Tĩnh Ưu tới trước mặt Nguy Đồng vạch trần sự thật về Lăng Thái, không thể phủ nhận anh nung nấu suy nghĩ muốn chờ xem kịch hay. Hôm đó anh khoanh tay đứng ngoài cuộc, chờ đợi diễn biến cuộc nói chuyện như chờ đợi hồi kết kịch tính của bộ phim.
Quả nhiên, thuộc hạ của anh đã báo tin hai người chuyển ra ở riêng. Anh không nói gì, nhưng trong tiềm thức, đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh của cô khi hai người gặp lại.
Đại khái là sẽ vô cùng tức giận, sẽ dùng đôi mắt to sáng như ngọc đó nhìn chằm chằm vào anh, mắng nhiếc, trách móc anh hoặc là ra tay đánh anh, trút hết sự tức giận lên người anh. Còn anh sẽ có thể cười ngạo nghễ, chế nhạo cuộc hôn nhân như trò chơi đó của hai người.
Hoàn toàn khác hẳn với hiện tại, đêm tối trong một quán rượu, anh thấy cô đang cười rạng rỡ nói chuyện, uống rượu với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Cuộc xung đột không thể dàn xếp, cơn giận không thể kìm nén, anh phải tìm một nơi để trút ra bằng được. Cuối cùng, ngay cả hai người đang ngồi bên quầy ba ngoài phòng kính cũng đã phát hiện ra sự việc.
Lăng Lạc An biết cô nhìn thấy anh, dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, anh vẫn nhìn rõ nụ cười trên gương mặt cô, vẫn đáng yêu và quyến rũ như ngày nào. Người đàn ông bên cạnh không biết đã nói với cô điều gì, ban đầu cô khẽ nhíu mày, nhưng sau đó vẫn đồng ý. Sau đó, hai người đi về phía anh. …
Chính trong giây phút anh thất thần đó, có cái gì tiến tới gần anh, anh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt hãi hùng của những người khác, Vu Tư Nguyên sắc mặt tái mét, tất cả những người ở đó, đều không ai ngờ rằng, anh không tránh cú đó.
Bị thương rồi sao? Anh đưa tay lên một cách vô thức, một dòng máu tươi đang chảy. Trong lúc đó, không biết tại sao, anh nhớ lại lúc trước cô cũng đã từng đỡ thay cho anh một chai rượu.
Sau đó, cơn đau tràn ngập cơ thể anh.
***
Mười hai giờ đêm trong hành lang bệnh viện, Nguy Đồng nhìn thấy Lăng Tĩnh Ưu đang vội vàng đi tới, mẹ Lăng thiếu gia không thấy đâu, nhưng cô con dâu hờ này thì tới thật là nhanh.
Đối phương nhìn thấy Nguy Đồng, sắc mặt không tốt lắm, rõ ràng là bộ dạng chạy tới để hỏi tội cô.
Nguy Đồng lập tức nấp sau Nhược Thần, đẩy sự việc cho anh giải quyết. Dù gì thì cũng là do anh thích lo chuyện bao đồng, cô không có hứng đối mặt với Lăng Tĩnh Ưu. Sau sự cố lần này, Nguy Đồng nghĩ phải nói cho Nhược Thần tất cả mọi chuyện về Lăng Lạc An, đồng thời kêu anh nhớ kỹ hai người này, tránh phiền phức về sau.
Chương 44: ĐỢT SÓNG GIÓ NGẦM
Lăng Tĩnh Ưu chắc là nóng ruột vì vết thương của Lăng Lạc An, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguy Đồng rồi vào phòng cấp cứu.
Vốn chỉ là ra ngoài chơi, ai ngờ lại phải vào bệnh viện. Nguy Đồng cảm thấy hơi đói, nghe thấy Nhược Thần rủ đi ăn đêm, liền vội đồng ý. Chưa đi được vài bước, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.
"Em còn chưa về à?" Giọng đàn ông nói khẽ.
"Em đi ăn đêm xong rồi về." Nguy Đồng không muốn nói đến chuyện của Lăng Lạc An, nhưng cô không ngờ anh lại chủ động gọi điện. Cô cho rằng nếu ra ngoài không để ý đến chuyện gì, anh chắc chắn sẽ tức giận, sau đó sẽ chiến tranh lạnh. Bây giờ nghe điện thoại của anh, tảng đá trong lòng như được trút bỏ, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Đầu dây bên kia anh ngừng một lát, lại hỏi, "Em uống rượu à?"
"Không, em uống nước ngọt."
"Em đi ăn ở đâu?"
"Em chưa biết."
"Chỉ có hai người?"
"Đúng thế!" Nguy Đồng cảm thấy Lăng Thái hôm nay rất nhiều lời, đã nói là không uống rượu rồi, còn muốn thế nào?
"Muộn quá rồi, nói cho anh vị trí, anh lái xe đến đón em."
"..."…
Nhược Thần thấy Nguy Đồng vẫn chưa cúp máy, cười "Sao thế, anh ấy không yên tâm? Có cần anh nói chuyện với anh ấy không?"
Lăng Thái nói như vậy, trong lòng Nguy Đồng cảm thấy bực bội. Cô vốn chẳng làm gì cả, chỉ là ra ngoài nói chuyện ăn uống với đại sư huynh. Trước đây chuyện này thường xuyên như ăn cơm nhà. Lúc đó hai người họ sau khi luyện võ cảm thấy đói bụng, thường trốn ra ngoài ăn đêm. Lần nào về nhà cũng qua mười hai giờ đêm, cha cô không hề nói câu nào.
Bây giờ thì hay rồi, ra ngoài với sư huynh giống như làm chuyện gì mờ ám vậy! Cô rất không thích cái cảm giác đó, trong lòng cô, không muốn Nhược Thần bị thiệt thòi.
"Không cần đâu, ăn xong đại sư huynh sẽ đưa em về nhà. Cho dù không đưa về, em cũng có thể cùng anh ấy về nhà ngủ." Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp, "Gần đây anh bận rất nhiều việc ở công ty, nên nghỉ ngơi sớm đi, không cần đợi em."
Đầu dây bên kia không có tiếng nói gì.
Nguy Đồng không nhịn được "Alo" một tiếng, Lăng Thái ở đầu dây bên kia mới chậm rãi nói, "Tùy em."
Chỉ hai chữ đơn giản, không biết có cảm xúc gì, nhưng rất lạnh lùng. Nói xong anh cúp máy.
Nhìn Nguy Đồng thần thái không ổn lắm cúp máy, lⓔNhược Thần giơ tay vuốt tóc cô, "Sao thế, anh ấy thật sự giận rồi à? Vậy chi bằng bây giờ anh đưa em về."
"Không cần, em đói rồi, đi ăn thôi."
"Thật sự không sao?" Anh nhìn cô cười.
"Không sao." Cô thở dài "Anh ấy là như vậy, chỉ một bộ dáng đó từ sáng đến tối, cũng không biết trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì."
"Anh ấy có chút chênh lệch tuổi tác với em, lại là người làm kinh doanh, kiến thức trải nghiệm tâm trí của hai người không cùng một tiêu chuẩn, có sự khó hiều là chuyện bình thường." Nhược Thần chỉ lắc đầu cười, đôi tay to xoa tóc cô.
"Em đấy, không nói năng gì kết hôn, lẽ nào những chuyện này em chưa từng nghĩ tới?"
Nguy Đồng bị một lời trúng tim đen, nhưng quả thật cô ngại nói với Nhược Thần rằng vì Lăng Thái theo đạo, sau khi bị cô chiếm đoạt chỉ còn cách kết hôn.
Những lời anh nói quả thật có lý, Lăng Thái và cô, thật sự là hai người không cùng thế giới.
Ngoài sự khác biệt tuổi tác, các mặt khác cũng không tương đồng. Cá tính, sở thích, tính khí. Cô lớn lên cùng một đám con trai, thô lỗ phóng khoáng, ăn to nói lớn. Còn anh, lại quá nội tâm, quá trầm tư.
Chuyện đau đầu Nguy Đồng không muốn nghĩ đến nhiều, vì thế khoác tay Nhược Thần, tỏ ý mình đã đói rồi, thúc giục anh mau chóng rời bệnh viện đi tìm nơi ăn đêm.
***
Tối đó Nguy Đồng về chung cư, Nhược Thần kiên quyết đòi đưa cô về, đến Thanh Phong Vọng Sơn đã là hai giờ sáng.
"Tầng mấy?"
"Tầng cao nhất."
Trong bầu trời đêm, anh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tòa nhà, cao bốn lăm tầng, khoảng cách như vậy gần như đã tiếp xúc với bầu trời.
"Cao thật đấy!" Anh nói khẽ.
"Đúng thế, phòng khách có một ban công làm bằng kính, đứng bên trên giống như đang lơ lửng. Trợ lý của Lăng Thái - Lục Lộ nói, lúc thiết kế căn nhà, lại làm một chỗ như thế đều là vì Lăng Thái mắc chứng sợ độ cao. Càng là thứ anh ấy sợ, anh ấy càng bắt bản thân đối diện. Tâm lý tự ngược đãi tiêu chuẩn đúng không?" Nguy Đồng cười, híp mắt lại.
Lúc nghe cô nhắc đến Lăng Thái, anh không nói một lời nào.
Về đến chung cư, Lăng Thái quả nhiên đã ngủ, cô đi tắm xong leo lên một góc giường, trong bóng tối nghe thấy tiếng anh trở mình. Cô quay đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của anh. Nhìn nhau mấy giây ngắn ngủi, cô không nói gì, một lúc sau, anh nhắm mắt.
Thấy anh không có động tĩnh gì, lúc này cô mới nằm xuống ngủ.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như bị đôi tay từ mép giường kéo xuống, đặt ở một chỗ mềm mại. Cô quả thật quá mệt, mơ hồ nhún trên chỗ mềm mại đó, sau đó lại ngủ say.
Hôm sau, lúc
Nguy Đồng vội vã bước ra ngoài, cánh cửa do dùng lực quá mạnh bị đóng sập lại.
Tiếng động đó nói thay cho sự giận dữ trong lòng cô.
Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy. Cô hoàn toàn bị mất kiểm soát, nhưng thật ra, ngay bản thân cô cũng không biết. Cơn giận đó rốt cuộc là vì Lăng Thái có những suy nghĩ hoang đường đối với Nhược Thần, hay là vì một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là, những suy nghĩ đó chứng tỏ: Anh không tin tưởng cô!
***
Sau khi ra khỏi nhà nửa tiếng đồng hồ, cơn giận trong lòng Nguy Đồng cũng vơi đi ít nhiều.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô trực tiếp cãi nhau với anh kể từ sau khi kết hôn. Mới không lâu trước đó, nghĩ rằng phải chia tay với anh, cô đã đau khổ rất nhiều, nghĩ rằng nếu có thể được ở bên anh, chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn. Kết quả là mới làm lành không bao lâu, lại xảy ra sự cố.
Chỉ là vì cho dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cho dù cô có yêu Lăng Thái thế nào đi chăng nữa, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được. Nếu chỉ là chuyện của riêng bản thân mình, chỉ mình cô chịu thiệt thòi thì không sao. Nhưng chuyện này lại liên quan tới Nhược Thần, Lăng Thái hoàn toàn không biết Nhược Thần đã tốt với cô như thế nào. Cho dù là anh trai ruột, cũng không có mấy người có thể tốt với em gái như vậy.
Nhược Thần là người con nuôi đầu tiên của nhà họ Nguy, cũng là cô nhi sống ở cô nhi viện lâu nhất. Khi về nhà họ Nguy, anh đã mười một tuổi. Cả tuổi thơ của anh, gần như đều trải qua ở cô nhi viện.
Mọi người trong cô nhi viện đều đối với anh rất tốt, nhưng nhiều cô nhi như vậy, lại thêm điều kiện eo hẹp, nên anh cũng phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhược Thần lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, nên hiểu chuyện và sống tình nghĩa hơn những bạn cùng trang lứa.
Năm đó khi Nguy Đồng mới tám tuổi, điều kiện gia đình tuy không quá khá giả, nhưng cha mẹ cô hết mực cưng chiều, cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Một thời gian rất dài cô luôn nghĩ, Nhược Thần tốt với cô là chuyện đương nhiên. Nhưng phàm là những thứ cha mẹ không đồng ý, chỉ cần cô nói với Nhược Thần, ít thì nửa ngày, nhiều thì vài ngày, anh nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách mang về cho cô.
Năm cô tám tuổi, Nguy Đồng thích một đôi vợt cầu lông ở cửa hàng đối diện trường học, cha mẹ không đồng ý mua cho, lẽ đương nhiên, cô tìm đến Nhược Thần. Lúc đó cô chỉ nghĩ muốn có đôi vợt đó, chứ hoàn toàn không nghĩ rằng, một câu "muốn có" của cô, đã lấy đi mất tiền ăn trưa hai tuần của Nhược Thần.
Một cậu bé mười ba tuổi, lại chịu đói suốt nhiều ngày liền, khi anh đưa đôi vợt đó cho cô, cô đã vui sướng vô cùng, nhưng cũng chính vì vậy, Nhược Thần đã ngất xỉu trong cuộc thi đấu bóng rổ ở trường.
Hôm đó Nguy Đồng vô cùng sợ hãi, sau khi biết mọi chuyện cô đã khóc như mưa, tự hứa với mình rằng sau này không cần vợt cầu lông gì nữa. Nhưng Nhược Thần vẫn mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc cô. Nụ cười rạng rỡ ấm áp của Nhược Thần như ánh nắng rực rỡ mùa hè.
Vì vậy, cho dù cô có yêu thích Lăng Thái tới mức nào, thì chuyện này cũng không thể nhân nhượng được.
***
Sau hôm ở giáo đường, đây là lần đầu tiên Lăng Lạc An nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.
Đây là một quán bar theo phong cách quý tộc, âm nhạc trầm, không có những đôi trai gái tới quậy phá, khách hàng không nhiều lắm, từng tốp năm ba người ngồi khá cách biệt, không gian thư thái, rất thích hợp để nói chuyện phiếm.
Anh ngồi trong một phòng riêng biệt, ngăn cách với bên ngoài qua lớp cửa kính. Vu tiểu thư Vu Tư Nguyên ngồi kế bên đang nói chuyện cùng hai ba thiếu gia nhà giàu khác. Xung đột bắt đầu như thế nào, anh cũng không nhớ rõ nữa,[d☺n"> chỉ biết rằng hình như Vu Tư Nguyên nói gì đó với anh nhưng anh không đáp lại, cô giơ tay khua khua trước mặt anh, hành động đó đã che mất hình ảnh của đôi nam nữ dường như đang dựa sát vào nhau bên phía ngoài cửa kính.
Trong lòng vốn đang bực bội, hành động đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Lăng Lạc An, anh khó chịu hất mạnh cánh tay trắng mềm trước mặt, nói vài câu gì đó, có lẽ ngôn ngữ cũng không được hay lắm. Sau đó, xung đột xảy ra.
Hai vị công tử nhà giàu kia cũng là vì Vu tiểu thư mà đến, bị Lăng Lạc An chiếm thế thượng phong, vốn đã không mấy vui vẻ. Màn anh hùng cứu mỹ nhân ai cũng có thể diễn được, nếu như bình thường, chỉ cần nháy mắt cười vài tiếng làm hòa, nói vài câu dễ nghe lấy lòng Vu tiểu thư, chỉ cần một nụ cười của mỹ nhân là có thể hóa giải mọi chuyện. Nhưng trong giờ phút này, anh không hề có ý làm hòa, chỉ cảm thấy khó chịu và tức giận.
Khi mẹ anh sai Lăng Tĩnh Ưu tới trước mặt Nguy Đồng vạch trần sự thật về Lăng Thái, không thể phủ nhận anh nung nấu suy nghĩ muốn chờ xem kịch hay. Hôm đó anh khoanh tay đứng ngoài cuộc, chờ đợi diễn biến cuộc nói chuyện như chờ đợi hồi kết kịch tính của bộ phim.
Quả nhiên, thuộc hạ của anh đã báo tin hai người chuyển ra ở riêng. Anh không nói gì, nhưng trong tiềm thức, đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh của cô khi hai người gặp lại.
Đại khái là sẽ vô cùng tức giận, sẽ dùng đôi mắt to sáng như ngọc đó nhìn chằm chằm vào anh, mắng nhiếc, trách móc anh hoặc là ra tay đánh anh, trút hết sự tức giận lên người anh. Còn anh sẽ có thể cười ngạo nghễ, chế nhạo cuộc hôn nhân như trò chơi đó của hai người.
Hoàn toàn khác hẳn với hiện tại, đêm tối trong một quán rượu, anh thấy cô đang cười rạng rỡ nói chuyện, uống rượu với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Cuộc xung đột không thể dàn xếp, cơn giận không thể kìm nén, anh phải tìm một nơi để trút ra bằng được. Cuối cùng, ngay cả hai người đang ngồi bên quầy ba ngoài phòng kính cũng đã phát hiện ra sự việc.
Lăng Lạc An biết cô nhìn thấy anh, dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, anh vẫn nhìn rõ nụ cười trên gương mặt cô, vẫn đáng yêu và quyến rũ như ngày nào. Người đàn ông bên cạnh không biết đã nói với cô điều gì, ban đầu cô khẽ nhíu mày, nhưng sau đó vẫn đồng ý. Sau đó, hai người đi về phía anh. …
Chính trong giây phút anh thất thần đó, có cái gì tiến tới gần anh, anh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt hãi hùng của những người khác, Vu Tư Nguyên sắc mặt tái mét, tất cả những người ở đó, đều không ai ngờ rằng, anh không tránh cú đó.
Bị thương rồi sao? Anh đưa tay lên một cách vô thức, một dòng máu tươi đang chảy. Trong lúc đó, không biết tại sao, anh nhớ lại lúc trước cô cũng đã từng đỡ thay cho anh một chai rượu.
Sau đó, cơn đau tràn ngập cơ thể anh.
***
Mười hai giờ đêm trong hành lang bệnh viện, Nguy Đồng nhìn thấy Lăng Tĩnh Ưu đang vội vàng đi tới, mẹ Lăng thiếu gia không thấy đâu, nhưng cô con dâu hờ này thì tới thật là nhanh.
Đối phương nhìn thấy Nguy Đồng, sắc mặt không tốt lắm, rõ ràng là bộ dạng chạy tới để hỏi tội cô.
Nguy Đồng lập tức nấp sau Nhược Thần, đẩy sự việc cho anh giải quyết. Dù gì thì cũng là do anh thích lo chuyện bao đồng, cô không có hứng đối mặt với Lăng Tĩnh Ưu. Sau sự cố lần này, Nguy Đồng nghĩ phải nói cho Nhược Thần tất cả mọi chuyện về Lăng Lạc An, đồng thời kêu anh nhớ kỹ hai người này, tránh phiền phức về sau.
Chương 44: ĐỢT SÓNG GIÓ NGẦM
Lăng Tĩnh Ưu chắc là nóng ruột vì vết thương của Lăng Lạc An, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nguy Đồng rồi vào phòng cấp cứu.
Vốn chỉ là ra ngoài chơi, ai ngờ lại phải vào bệnh viện. Nguy Đồng cảm thấy hơi đói, nghe thấy Nhược Thần rủ đi ăn đêm, liền vội đồng ý. Chưa đi được vài bước, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.
"Em còn chưa về à?" Giọng đàn ông nói khẽ.
"Em đi ăn đêm xong rồi về." Nguy Đồng không muốn nói đến chuyện của Lăng Lạc An, nhưng cô không ngờ anh lại chủ động gọi điện. Cô cho rằng nếu ra ngoài không để ý đến chuyện gì, anh chắc chắn sẽ tức giận, sau đó sẽ chiến tranh lạnh. Bây giờ nghe điện thoại của anh, tảng đá trong lòng như được trút bỏ, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Đầu dây bên kia anh ngừng một lát, lại hỏi, "Em uống rượu à?"
"Không, em uống nước ngọt."
"Em đi ăn ở đâu?"
"Em chưa biết."
"Chỉ có hai người?"
"Đúng thế!" Nguy Đồng cảm thấy Lăng Thái hôm nay rất nhiều lời, đã nói là không uống rượu rồi, còn muốn thế nào?
"Muộn quá rồi, nói cho anh vị trí, anh lái xe đến đón em."
"..."…
Nhược Thần thấy Nguy Đồng vẫn chưa cúp máy, cười "Sao thế, anh ấy không yên tâm? Có cần anh nói chuyện với anh ấy không?"
Lăng Thái nói như vậy, trong lòng Nguy Đồng cảm thấy bực bội. Cô vốn chẳng làm gì cả, chỉ là ra ngoài nói chuyện ăn uống với đại sư huynh. Trước đây chuyện này thường xuyên như ăn cơm nhà. Lúc đó hai người họ sau khi luyện võ cảm thấy đói bụng, thường trốn ra ngoài ăn đêm. Lần nào về nhà cũng qua mười hai giờ đêm, cha cô không hề nói câu nào.
Bây giờ thì hay rồi, ra ngoài với sư huynh giống như làm chuyện gì mờ ám vậy! Cô rất không thích cái cảm giác đó, trong lòng cô, không muốn Nhược Thần bị thiệt thòi.
"Không cần đâu, ăn xong đại sư huynh sẽ đưa em về nhà. Cho dù không đưa về, em cũng có thể cùng anh ấy về nhà ngủ." Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp, "Gần đây anh bận rất nhiều việc ở công ty, nên nghỉ ngơi sớm đi, không cần đợi em."
Đầu dây bên kia không có tiếng nói gì.
Nguy Đồng không nhịn được "Alo" một tiếng, Lăng Thái ở đầu dây bên kia mới chậm rãi nói, "Tùy em."
Chỉ hai chữ đơn giản, không biết có cảm xúc gì, nhưng rất lạnh lùng. Nói xong anh cúp máy.
Nhìn Nguy Đồng thần thái không ổn lắm cúp máy, lⓔNhược Thần giơ tay vuốt tóc cô, "Sao thế, anh ấy thật sự giận rồi à? Vậy chi bằng bây giờ anh đưa em về."
"Không cần, em đói rồi, đi ăn thôi."
"Thật sự không sao?" Anh nhìn cô cười.
"Không sao." Cô thở dài "Anh ấy là như vậy, chỉ một bộ dáng đó từ sáng đến tối, cũng không biết trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì."
"Anh ấy có chút chênh lệch tuổi tác với em, lại là người làm kinh doanh, kiến thức trải nghiệm tâm trí của hai người không cùng một tiêu chuẩn, có sự khó hiều là chuyện bình thường." Nhược Thần chỉ lắc đầu cười, đôi tay to xoa tóc cô.
"Em đấy, không nói năng gì kết hôn, lẽ nào những chuyện này em chưa từng nghĩ tới?"
Nguy Đồng bị một lời trúng tim đen, nhưng quả thật cô ngại nói với Nhược Thần rằng vì Lăng Thái theo đạo, sau khi bị cô chiếm đoạt chỉ còn cách kết hôn.
Những lời anh nói quả thật có lý, Lăng Thái và cô, thật sự là hai người không cùng thế giới.
Ngoài sự khác biệt tuổi tác, các mặt khác cũng không tương đồng. Cá tính, sở thích, tính khí. Cô lớn lên cùng một đám con trai, thô lỗ phóng khoáng, ăn to nói lớn. Còn anh, lại quá nội tâm, quá trầm tư.
Chuyện đau đầu Nguy Đồng không muốn nghĩ đến nhiều, vì thế khoác tay Nhược Thần, tỏ ý mình đã đói rồi, thúc giục anh mau chóng rời bệnh viện đi tìm nơi ăn đêm.
***
Tối đó Nguy Đồng về chung cư, Nhược Thần kiên quyết đòi đưa cô về, đến Thanh Phong Vọng Sơn đã là hai giờ sáng.
"Tầng mấy?"
"Tầng cao nhất."
Trong bầu trời đêm, anh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tòa nhà, cao bốn lăm tầng, khoảng cách như vậy gần như đã tiếp xúc với bầu trời.
"Cao thật đấy!" Anh nói khẽ.
"Đúng thế, phòng khách có một ban công làm bằng kính, đứng bên trên giống như đang lơ lửng. Trợ lý của Lăng Thái - Lục Lộ nói, lúc thiết kế căn nhà, lại làm một chỗ như thế đều là vì Lăng Thái mắc chứng sợ độ cao. Càng là thứ anh ấy sợ, anh ấy càng bắt bản thân đối diện. Tâm lý tự ngược đãi tiêu chuẩn đúng không?" Nguy Đồng cười, híp mắt lại.
Lúc nghe cô nhắc đến Lăng Thái, anh không nói một lời nào.
Về đến chung cư, Lăng Thái quả nhiên đã ngủ, cô đi tắm xong leo lên một góc giường, trong bóng tối nghe thấy tiếng anh trở mình. Cô quay đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của anh. Nhìn nhau mấy giây ngắn ngủi, cô không nói gì, một lúc sau, anh nhắm mắt.
Thấy anh không có động tĩnh gì, lúc này cô mới nằm xuống ngủ.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, hình như bị đôi tay từ mép giường kéo xuống, đặt ở một chỗ mềm mại. Cô quả thật quá mệt, mơ hồ nhún trên chỗ mềm mại đó, sau đó lại ngủ say.
Hôm sau, lúc
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
146/146