Tiểu thuyết Nha Đầu Khờ-full
Lượt xem : |
nơi đây không hề kín đáo, nữ tử vẫn là bị hắn xoắn lấy cùng trêu đùa làm cho toàn thân nóng lên, ý nghĩ choáng váng, từng trận mãnh liệt cắm vào làm tràn ra chất lỏng, tình dục khó nhịn để mặc hắn cởi bỏ quần áo của chính mình, không buồn cảm thấy thẹn ở trong bóng đêm dày đặc cùng nhau tan chảy ….
*******************
“Ô ……… Ô Ô ……….”
Bị một tay người che miệng, một tay từ sau chặn ngang kèm hai bên, Hỉ Phúc trực giác nghĩ đến đối phương là bọn cướp đêm, sợ tới mức không ngừng vặn vẹo giãy dụa, miệng cũng không ngừng phát ra cầu cứu “ô ô”, chỉ sợ chính mình gặp bất trắc thì khổ.
“Đừng nhúc nhích!” Bỗng dưng, “bọn cướp” thấp giọng quát nhẹ ở bên tai nàng.
Ơ? m thanh này là …….. Thiếu gia!
Chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, mặc dù không rõ rốt cuộc hết thảy là chuyện gì xảy ra, nhưng an tâm thả lỏng thân mình, ngoan ngoãn không hề giãy dụa, để mặc hắn kẹp lấy mình nhanh chóng xuyên qua đêm dài yên tĩnh bên trong Văn phủ.
Một hồi lâu sau, làm hai người rốt cục trở lại bên trong sân “Nguyệt Kính viện”, Văn Thiếu Thu lập tức buông tay khỏi nàng, vẻ mặt nhàn nhã lười biếng giờ phút này lại lạnh lẽo khác thường —
“Em nhìn thấy cái gì?” Lớn tiếng ép hỏi, con ngươi đen sâu thẳm lóe lên sắc bén lạnh lẽo.
Chưa từng gặp qua vẻ ngoài hắn như thế, Hỉ Phúc sợ tới mức tay run lên: Mà “Bánh Trôi” trời sinh động vật có trực giác rất tinh nhạy nó nhanh như chớp nhảy xuống đất, rất hèn nhát bỏ lại ”bạn bè” chạy trốn mất dạng, cho thấy bằng chứng sờ sờ cái gì gọi là “Chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ” tốt nhất.
“Em ……Em ……” Bị hắn lạnh giọng ép hỏi, Hỉ Phúc nghĩ đến chính mình làm sai cái gì, lại nghĩ đến mới vừa rồi cảnh tượng thân thể quấn giao trong cửa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Em nhìn thấy …. Nhìn thấy có người cởi hết cùng ôm nhau ….”
Ô…… Hình ảnh thật buồn nôn kia, nàng không hiểu vì sao muốn cởi sạch trần trụi quấn cùng một chỗ, tuyệt đối không muốn nhìn a!
Nàng quả nhiên nhìn thấy!
Đáy mắt sắc bén lạnh lẽo chợt lóe, Văn Thiếu Thu tra hỏi: “Có xem rõ người không?”
Lời hắn vừa nói ra, cái đầu tròn của Hỉ Phúc nháy mắt dao động giống như vật lộn đọ sức với cái cổ, lắp bắp nói: “Thấy ….. Thấy rất mờ …….. Hỉ Phúc xem…… Xem không rõ mặt……”
Nghe vậy, Văn Thiếu Thu cụp mắt xuống, một bộ hơi đăm chiêu không biết suy nghĩ cái gì; Mà Hỉ Phúc thì vẻ mặt bất an im lặng ở bên không dám hé răng, thẳng đến một lúc lâu qua đi —
“Đem chuyện này quên đi, không được nhắc tới với bất kỳ ai, hiểu chưa?” Nghiêm túc cau mày dạy bảo.
“Hỉ Phúc hiểu ạ”. Mặc dù không hiểu việc này vì sao không thể nhắc với người ngoài, Hỉ Phúc vẫn là vội vàng gật đầu như bằm tỏi, vâng lệnh chủ tử như cái máy, nghe lời vô cùng.
Được cái đáp án vừa lòng, Văn Thiếu Thu sắc mặt vốn căng thẳng lúc này mới giãn ra, cánh môi tao nhã cong lên cười, khôi phục vẻ ngoài biếng nhác, bàn tay không khách khí hướng cái ót của nàng đập vào, liếc ngang cười mắng, “Đã trễ thế này còn chạy loạn khắp nơi, không sợ bị quỷ bắt sao?”
Thật sự là cái nha đầu ngốc, nhìn trộm người ta yêu đương vụng trộm cũng không hiểu thì chớ có lên tiếng, hôm nay nàng gặp may, trước khi bị phát hiện đã được hắn mau chóng tha đi rồi, nếu không hậu quả không tưởng nổi.
“Người ta tỉnh ngủ không thấy thiếu gia, mới mới đi ra tìm thiếu gia……”. Vuốt cái ót hơi đau, nàng tràn ngập oan ức, không rõ mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ tới muốn hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đó, trong lòng ngược lại là để ý cái chuyện khác.
“Thiếu gia…… Thiếu gia tức giận sao?” Lo lắng liếc mắt trộm dò xét hắn một cái.
“Sao lại nghĩ như vậy?” Nhướng mày, thú vị hỏi lại.
” Bởi vì thiếu gia mới vừa rồi biểu tình rất dọa người …..” Bất an xoắn tay vào nhau, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ kêu lên:
” Đều là Hỉ Phúc không tốt, là Hỉ Phúc không đúng, thiếu gia không cần giận Hỉ Phúc …..”
Vừa nói vừa tự trách đánh đầu chính mình, nàng không hiểu chính mình sai ở đâu, nhưng là chọc thiếu gia mất vui chính là lỗi của chính mình.
“Được rồi, được rồi! Ta cũng không bảo em đánh bản thân mình như vậy …..” Vội vàng bắt lấy hai tay tự làm khổ, Văn Thiếu Thu vừa tức giận, vừa buồn cười. “Thật là! Đánh vào trên người không đau sao? Em nha đầu ngốc này bản thân không đau lòng, nhưng ta đau lòng thay em “.
“Vậy, vậy thiếu gia không giận Hỉ Phúc?” Nâng con mắt tròn ửng hồng lên, lòng nàng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, đáy mắt còn có nước mắt lấp lánh nữa!
“Ta khi nào nói giận em hả?” Lắc đầu bật cười, Văn Thiếu Thu nhìn chằm chằm vào nàng rơi nước mắt, đôi mắt hồn nhiên như con chó nhỏ, một rung động lần nữa ập vào bụng khiến hắn không khỏi rung động tâm thần, ngón tay dài tao nhã lại vuốt ve cánh môi mềm …..
“Thiếu, thiếu gia?” Mờ mịt thở nhẹ, Hỉ Phúc có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Đúng, thật tò mò! Cảnh tượng này giống như từng phát sinh qua không lâu, nhưng là nàng lại nhất thời nghĩ không ra.
“Hỉ Phúc……” Híp mắt cười khẽ gọi.
” Cái gì…… Ô!” Miệng hé mở, nháy mắt bóng đen đè ép xuống dưới, lập tức môi đỏ mọng đột nhiên bị chặn lại, nàng sợ hãi mở lớn mắt, thân mình cứng đờ không biết làm sao tùy ý hắn xâm phạm, nhanh chóng mút lấy vị ngọt ngào trong miệng.
Ơ? Loại tê dại mê đắm này, lời lẽ nóng bỏng dây dưa, trong đầu một mảnh choáng váng hoa mắt, thân thể càng lúc càng nóng, cứ như đi trên mây, cảm giác cơ hồ không thở nổi giống như…… Giống như……
Đúng rồi! Nàng nghĩ tới — lúc trước say rượu mê man, thiếu gia chính là đối như vậy với nàng.
Tại thời điểm này, Hỉ Phúc đột nhiên nhớ tới trí nhớ đã quên quan trọng kia, cho nên hai mắt mở lớn hơn nữa, khiếp sợ nên đã quên đẩy ra cái chủ tử ăn đậu hũ nong kia, ngơ ngác bị chiếm hết tiện nghi, thẳng đến thật lâu sau, chủ tử giả dối nọ mới thoả mãn lui ra.
“Hỉ Phúc, thở nào!”. Mỉm cười nhắc nhở.
Thở, hít thở? Đúng rồi! Nàng giống như vừa mới đã quên hít thở, khó trách ngực đau như vậy, nàng phải hít thở mới được ….. hít thở!
Rõ ràng ngạc nhiên thấy chính mình thế nhưng vẫn thở được, Hỉ Phúc cố gắng lấy lại tinh thần miệng thở hổn hển thật mạnh, sau đó nhớ tới việc hắn làm với mình, lúc này tim mới tự nhiên bắt đầu đập nhanh, má phấn xinh đẹp đỏ bừng lên.
“Tại sao thiếu gia làm như vậy?” Đỏ mặt lên nghiêm túc xem xét hắn, Hỉ Phúc nói giọng nhỏ như muỗi, lòng tràn đầy xấu hổ lúng túng cùng khó hiểu.
Thiếu gia vì sao lại hôn nàng? Nàng cũng không phải đứa bé như Ngao tiểu thiếu gia, không cần người ta nựng a!
“Như thế nào?” Cười dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng xinh đẹp trước mắt, Văn Thiếu Thu tâm tình rất tốt, có hứng thú đùa trêu nàng.
“Thì, chính là …… Chính là……” Mặt đỏ tai nóng, lắp bắp nói thành câu.
” Chính là như thế nào?” Biếng nhác cười hỏi, một bàn tay vô phép xoa gò má ủng hồng mềm mịn, không ngừng vuốt qua lại, rất là hưởng thụ xúc cảm mềm mại trắng nõn kia.
A ……. Xúc cảm thật tốt, quả thực làm người ta yêu thích không buông tay được.
” Thiếu gia, rất nhột ……” Trên mặt một trận nhột tê dại quấy rầy, Hỉ Phúc nhịn không được bật cười khúc khích.
“Nhột sao? Như vậy sao?” Mỉm cười lại cúi đầu hướng môi đỏ mọng hôn một cái, thật là không “ngại ngần” ăn đậu hũ người ta.
Lại bị “tập kích”, Hỉ Phúc “A” một tiếng khẽ bụm môi lại, mặt nóng đỏ, sững sờ nhìn hắn cả buổi, rốt cục nhớ tới vấn đề lúc trước mới hỏi một nửa —
“Thiếu gia sao lại muốn hôn Hỉ Phúc?” Đã xấu hổ lại lúng túng, mắt nàng có vẻ mê hoặc. “Ngay cả…. Ngay cả mấy ngày trước cũng thế, nói cái gì muốn kết hôn với Hỉ Phúc……”
Chính là bởi vì hắn nói như vậy, mọi người mới có thể mắng nàng.
Cách nhiều ngày như vậy, rốt cục nghĩ muốn hỏi sao? Nha đầu ngốc này không chỉ chậm nửa nhịp thôi, mà còn là chậm vài nhịp, thật sự là ngu ngốc hết mức.
Bật cười thầm, Văn Thiếu Thu mắt sáng chớp chớp, nửa đùa nửa thật cười nói: “Hôn em, tất nhiên là vì thích em; Nói muốn lấy em, đương nhiên cũng là bởi vì thích em”.
Sao, thích nàng?
Thiếu gia thích nàng?
Hỉ Phúc sửng sốt, ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng khó hiểu cảm thấy cứ như có gì đó không thích hợp, nhưng hình dung không ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
“Làm sao vậy?” Thấy nàng nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dạng khờ khạo nói không ra lời, Văn Thiếu Thu miệng cố gắng nén cười, cố giả vờ khổ sở gục đầu xuống, uể oải nói nhỏ, “Chẳng lẽ…… Hỉ Phúc không thích thiếu gia sao?”
A…… Được rồi! Hắn thừa nhận chính mình quả thật thực hèn hạ, giống đại sói hoang ác ôn lừa gạt tiểu cừu ngây thơ.
“Không phải! Không phải!” Quả nhiên, Hỉ Phúc bị bộ dáng thương tâm của hắn động đến, lập tức hoảng hốt vội vàng lắc đầu phủ nhận, ngoài miệng gấp gáp kêu lên: “Hỉ Phúc thích thiếu gia, rất thích, rất thích……”
“Thế tốt quá!” Vẻ mặt thương tâm muốn chết trong chớp mắt biến mất không tung tích, Văn Thiếu Thu cười vui vẻ nắn nắn cái má mềm mịn của nàng. “Xem nè! Hỉ Phúc thích ta, ta cũng thích Hỉ Phúc, chúng ta thành thân làm vợ chồng, không phải là phù hợp sao?”
“Là, là thế này ư?” Bị lời nói bên ngoài của hắn một phen chỉ rõ ra khiến cho đầu óc choáng váng, Hỉ Phúc mê man gãi đầu, trong lòng vẫn là có chút không xác định.
Thích thì sẽ thành thân sao? Nàng thích thiếu gia, nhưng là thích “Bánh Trôi”, chẳng lẽ cũng muốn cùng “Bánh Trôi” thành thân? Thật lạ kỳ a!
“Tất nhiên là như thế này!” Đương nhiên dùng sức gật đầu, Văn Thiếu Thu không cho nàng cơ hội do dự, lập tức quăng mồi ra. “Chúng ta thành thân về sau, còn có thể sinh thật nhiều em bé, Hỉ Phúc không phải thích em bé sao?”
Này…… Kì lạ! Sao vừa nghĩ đến cảnh tượng nha đầu ngốc này sinh con của hai người, trong lòng không hiểu sao lại vui mừng nhỉ?
“Đúng vậy, đúng vậy! Hỉ Phúc rất thích em bé ……” Gật đầu như bằm tỏi, cái nha hoàn khờ ngốc vừa nghe đến em bé, lập tức ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn khác thường, sớm đem nghi hoặc trong lòng vì sao hai người phải thành thân ném ra sau đầu.
“Nếu Hỉ Phúc thích em bé, chúng ta liền thành thân sinh thật nhiều em bé, được không?” Đôi mắt thâm thúy có sức mê hoặc mười phần dừng lại xem xét nàng thật kĩ, lại nhẹ nhàng dụ dỗ.
Bị hắn nhìn thật kĩ, Hỉ Phúc thoáng chốc lại cảm thấy cả người nóng lên, đầu trống rỗng, như là bị mê hồn ngơ ngác gật đầu, đợi khi nghe được hắn cười kêu một tiếng “Thật tốt quá”. Sau đó, mới mạnh mẽ bừng tỉnh hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện chính mình tự dưng đáp ứng rồi.
Làm sao bây giờ?
Nàng thế nhưng thực sự đáp ứng rồi!
Vậy mọi người về sau không phải càng thêm nhận định nàng sử dụng thủ đoạn dụ dỗ thiếu gia sao? Không được! Không được! Nàng không có dụ dỗ thiếu gia!
Kích động ôm đầu, Hỉ Phúc vội vã muốn phủ nhận, nào biết còn không kịp mở miệng, Văn Thiếu Thu lại như là sớm thấu hiểu tâm tư của nàng, cười vui vẻ giành nâng ngón tay lên trước —
“Không đổi ý!”
Một câu đem câu nói đổi ý bên miệng nàng hoàn toàn ném trở về, Hỉ Phúc trợn mắt to, á khẩu không nói được.
“Phát ngốc cái gì? Đêm đã khuya, trở về phòng ngủ đi!” Vỗ nhẹ cái ót nàng một cái, Văn Thiếu Thu gian kế thực hiện được, lòng tràn đầy sung sướng xoay người đi vào trong phòng.
Mà Hỉ Phúc ngơ ngác nhìn hắn càng đi càng xa, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo —
“Thiếu gia…… Đợi chút …… Đợi Hỉ Phúc chút……”
Ô….. Làm sao bây giờ? Không lấy chồng không được sao? Nàng không cần làm hồ ly tinh dụ dỗ thiếu gia!
Chương 7
Hôm sau, vừa sáng tinh mơ, côn trùng tiếng chim hót vang lừng, gió thổi nhè nhẹ, Hỉ Phúc mắt thâm quầng, miệng ngáp dài bưng đồ ăn sáng đi về hướng ” Nguyệt Kính viện”.
Ô ….. Buồn ngủ quá!
Từ đêm qua sau khi say rượu tỉnh lại, đầu tiên là không cẩn thận thấy được chuyện kỳ lạ, tiếp theo thiếu gia còn nói cái gì muốn cùng nàng thành thân sinh em bé, quấy cho đầu nàng rối tung lên, cho dù sau khi trở về phòng nằm xuống, vẫn là lăn qua lộn lại khó có thể ngủ được, thẳng đến một hồi mới mơ màng ngủ được một chút ít.
Nhưng mới ngủ không bao lâu, trời đã sáng, lại nhanh chóng dậy hầu thiếu gia rửa mặt chải đầu dùng bữa, giờ mí mắt còn không nhấc nổi nè!
Ch
*******************
“Ô ……… Ô Ô ……….”
Bị một tay người che miệng, một tay từ sau chặn ngang kèm hai bên, Hỉ Phúc trực giác nghĩ đến đối phương là bọn cướp đêm, sợ tới mức không ngừng vặn vẹo giãy dụa, miệng cũng không ngừng phát ra cầu cứu “ô ô”, chỉ sợ chính mình gặp bất trắc thì khổ.
“Đừng nhúc nhích!” Bỗng dưng, “bọn cướp” thấp giọng quát nhẹ ở bên tai nàng.
Ơ? m thanh này là …….. Thiếu gia!
Chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, mặc dù không rõ rốt cuộc hết thảy là chuyện gì xảy ra, nhưng an tâm thả lỏng thân mình, ngoan ngoãn không hề giãy dụa, để mặc hắn kẹp lấy mình nhanh chóng xuyên qua đêm dài yên tĩnh bên trong Văn phủ.
Một hồi lâu sau, làm hai người rốt cục trở lại bên trong sân “Nguyệt Kính viện”, Văn Thiếu Thu lập tức buông tay khỏi nàng, vẻ mặt nhàn nhã lười biếng giờ phút này lại lạnh lẽo khác thường —
“Em nhìn thấy cái gì?” Lớn tiếng ép hỏi, con ngươi đen sâu thẳm lóe lên sắc bén lạnh lẽo.
Chưa từng gặp qua vẻ ngoài hắn như thế, Hỉ Phúc sợ tới mức tay run lên: Mà “Bánh Trôi” trời sinh động vật có trực giác rất tinh nhạy nó nhanh như chớp nhảy xuống đất, rất hèn nhát bỏ lại ”bạn bè” chạy trốn mất dạng, cho thấy bằng chứng sờ sờ cái gì gọi là “Chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ” tốt nhất.
“Em ……Em ……” Bị hắn lạnh giọng ép hỏi, Hỉ Phúc nghĩ đến chính mình làm sai cái gì, lại nghĩ đến mới vừa rồi cảnh tượng thân thể quấn giao trong cửa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Em nhìn thấy …. Nhìn thấy có người cởi hết cùng ôm nhau ….”
Ô…… Hình ảnh thật buồn nôn kia, nàng không hiểu vì sao muốn cởi sạch trần trụi quấn cùng một chỗ, tuyệt đối không muốn nhìn a!
Nàng quả nhiên nhìn thấy!
Đáy mắt sắc bén lạnh lẽo chợt lóe, Văn Thiếu Thu tra hỏi: “Có xem rõ người không?”
Lời hắn vừa nói ra, cái đầu tròn của Hỉ Phúc nháy mắt dao động giống như vật lộn đọ sức với cái cổ, lắp bắp nói: “Thấy ….. Thấy rất mờ …….. Hỉ Phúc xem…… Xem không rõ mặt……”
Nghe vậy, Văn Thiếu Thu cụp mắt xuống, một bộ hơi đăm chiêu không biết suy nghĩ cái gì; Mà Hỉ Phúc thì vẻ mặt bất an im lặng ở bên không dám hé răng, thẳng đến một lúc lâu qua đi —
“Đem chuyện này quên đi, không được nhắc tới với bất kỳ ai, hiểu chưa?” Nghiêm túc cau mày dạy bảo.
“Hỉ Phúc hiểu ạ”. Mặc dù không hiểu việc này vì sao không thể nhắc với người ngoài, Hỉ Phúc vẫn là vội vàng gật đầu như bằm tỏi, vâng lệnh chủ tử như cái máy, nghe lời vô cùng.
Được cái đáp án vừa lòng, Văn Thiếu Thu sắc mặt vốn căng thẳng lúc này mới giãn ra, cánh môi tao nhã cong lên cười, khôi phục vẻ ngoài biếng nhác, bàn tay không khách khí hướng cái ót của nàng đập vào, liếc ngang cười mắng, “Đã trễ thế này còn chạy loạn khắp nơi, không sợ bị quỷ bắt sao?”
Thật sự là cái nha đầu ngốc, nhìn trộm người ta yêu đương vụng trộm cũng không hiểu thì chớ có lên tiếng, hôm nay nàng gặp may, trước khi bị phát hiện đã được hắn mau chóng tha đi rồi, nếu không hậu quả không tưởng nổi.
“Người ta tỉnh ngủ không thấy thiếu gia, mới mới đi ra tìm thiếu gia……”. Vuốt cái ót hơi đau, nàng tràn ngập oan ức, không rõ mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ tới muốn hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đó, trong lòng ngược lại là để ý cái chuyện khác.
“Thiếu gia…… Thiếu gia tức giận sao?” Lo lắng liếc mắt trộm dò xét hắn một cái.
“Sao lại nghĩ như vậy?” Nhướng mày, thú vị hỏi lại.
” Bởi vì thiếu gia mới vừa rồi biểu tình rất dọa người …..” Bất an xoắn tay vào nhau, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ kêu lên:
” Đều là Hỉ Phúc không tốt, là Hỉ Phúc không đúng, thiếu gia không cần giận Hỉ Phúc …..”
Vừa nói vừa tự trách đánh đầu chính mình, nàng không hiểu chính mình sai ở đâu, nhưng là chọc thiếu gia mất vui chính là lỗi của chính mình.
“Được rồi, được rồi! Ta cũng không bảo em đánh bản thân mình như vậy …..” Vội vàng bắt lấy hai tay tự làm khổ, Văn Thiếu Thu vừa tức giận, vừa buồn cười. “Thật là! Đánh vào trên người không đau sao? Em nha đầu ngốc này bản thân không đau lòng, nhưng ta đau lòng thay em “.
“Vậy, vậy thiếu gia không giận Hỉ Phúc?” Nâng con mắt tròn ửng hồng lên, lòng nàng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, đáy mắt còn có nước mắt lấp lánh nữa!
“Ta khi nào nói giận em hả?” Lắc đầu bật cười, Văn Thiếu Thu nhìn chằm chằm vào nàng rơi nước mắt, đôi mắt hồn nhiên như con chó nhỏ, một rung động lần nữa ập vào bụng khiến hắn không khỏi rung động tâm thần, ngón tay dài tao nhã lại vuốt ve cánh môi mềm …..
“Thiếu, thiếu gia?” Mờ mịt thở nhẹ, Hỉ Phúc có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Đúng, thật tò mò! Cảnh tượng này giống như từng phát sinh qua không lâu, nhưng là nàng lại nhất thời nghĩ không ra.
“Hỉ Phúc……” Híp mắt cười khẽ gọi.
” Cái gì…… Ô!” Miệng hé mở, nháy mắt bóng đen đè ép xuống dưới, lập tức môi đỏ mọng đột nhiên bị chặn lại, nàng sợ hãi mở lớn mắt, thân mình cứng đờ không biết làm sao tùy ý hắn xâm phạm, nhanh chóng mút lấy vị ngọt ngào trong miệng.
Ơ? Loại tê dại mê đắm này, lời lẽ nóng bỏng dây dưa, trong đầu một mảnh choáng váng hoa mắt, thân thể càng lúc càng nóng, cứ như đi trên mây, cảm giác cơ hồ không thở nổi giống như…… Giống như……
Đúng rồi! Nàng nghĩ tới — lúc trước say rượu mê man, thiếu gia chính là đối như vậy với nàng.
Tại thời điểm này, Hỉ Phúc đột nhiên nhớ tới trí nhớ đã quên quan trọng kia, cho nên hai mắt mở lớn hơn nữa, khiếp sợ nên đã quên đẩy ra cái chủ tử ăn đậu hũ nong kia, ngơ ngác bị chiếm hết tiện nghi, thẳng đến thật lâu sau, chủ tử giả dối nọ mới thoả mãn lui ra.
“Hỉ Phúc, thở nào!”. Mỉm cười nhắc nhở.
Thở, hít thở? Đúng rồi! Nàng giống như vừa mới đã quên hít thở, khó trách ngực đau như vậy, nàng phải hít thở mới được ….. hít thở!
Rõ ràng ngạc nhiên thấy chính mình thế nhưng vẫn thở được, Hỉ Phúc cố gắng lấy lại tinh thần miệng thở hổn hển thật mạnh, sau đó nhớ tới việc hắn làm với mình, lúc này tim mới tự nhiên bắt đầu đập nhanh, má phấn xinh đẹp đỏ bừng lên.
“Tại sao thiếu gia làm như vậy?” Đỏ mặt lên nghiêm túc xem xét hắn, Hỉ Phúc nói giọng nhỏ như muỗi, lòng tràn đầy xấu hổ lúng túng cùng khó hiểu.
Thiếu gia vì sao lại hôn nàng? Nàng cũng không phải đứa bé như Ngao tiểu thiếu gia, không cần người ta nựng a!
“Như thế nào?” Cười dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng xinh đẹp trước mắt, Văn Thiếu Thu tâm tình rất tốt, có hứng thú đùa trêu nàng.
“Thì, chính là …… Chính là……” Mặt đỏ tai nóng, lắp bắp nói thành câu.
” Chính là như thế nào?” Biếng nhác cười hỏi, một bàn tay vô phép xoa gò má ủng hồng mềm mịn, không ngừng vuốt qua lại, rất là hưởng thụ xúc cảm mềm mại trắng nõn kia.
A ……. Xúc cảm thật tốt, quả thực làm người ta yêu thích không buông tay được.
” Thiếu gia, rất nhột ……” Trên mặt một trận nhột tê dại quấy rầy, Hỉ Phúc nhịn không được bật cười khúc khích.
“Nhột sao? Như vậy sao?” Mỉm cười lại cúi đầu hướng môi đỏ mọng hôn một cái, thật là không “ngại ngần” ăn đậu hũ người ta.
Lại bị “tập kích”, Hỉ Phúc “A” một tiếng khẽ bụm môi lại, mặt nóng đỏ, sững sờ nhìn hắn cả buổi, rốt cục nhớ tới vấn đề lúc trước mới hỏi một nửa —
“Thiếu gia sao lại muốn hôn Hỉ Phúc?” Đã xấu hổ lại lúng túng, mắt nàng có vẻ mê hoặc. “Ngay cả…. Ngay cả mấy ngày trước cũng thế, nói cái gì muốn kết hôn với Hỉ Phúc……”
Chính là bởi vì hắn nói như vậy, mọi người mới có thể mắng nàng.
Cách nhiều ngày như vậy, rốt cục nghĩ muốn hỏi sao? Nha đầu ngốc này không chỉ chậm nửa nhịp thôi, mà còn là chậm vài nhịp, thật sự là ngu ngốc hết mức.
Bật cười thầm, Văn Thiếu Thu mắt sáng chớp chớp, nửa đùa nửa thật cười nói: “Hôn em, tất nhiên là vì thích em; Nói muốn lấy em, đương nhiên cũng là bởi vì thích em”.
Sao, thích nàng?
Thiếu gia thích nàng?
Hỉ Phúc sửng sốt, ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng khó hiểu cảm thấy cứ như có gì đó không thích hợp, nhưng hình dung không ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
“Làm sao vậy?” Thấy nàng nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dạng khờ khạo nói không ra lời, Văn Thiếu Thu miệng cố gắng nén cười, cố giả vờ khổ sở gục đầu xuống, uể oải nói nhỏ, “Chẳng lẽ…… Hỉ Phúc không thích thiếu gia sao?”
A…… Được rồi! Hắn thừa nhận chính mình quả thật thực hèn hạ, giống đại sói hoang ác ôn lừa gạt tiểu cừu ngây thơ.
“Không phải! Không phải!” Quả nhiên, Hỉ Phúc bị bộ dáng thương tâm của hắn động đến, lập tức hoảng hốt vội vàng lắc đầu phủ nhận, ngoài miệng gấp gáp kêu lên: “Hỉ Phúc thích thiếu gia, rất thích, rất thích……”
“Thế tốt quá!” Vẻ mặt thương tâm muốn chết trong chớp mắt biến mất không tung tích, Văn Thiếu Thu cười vui vẻ nắn nắn cái má mềm mịn của nàng. “Xem nè! Hỉ Phúc thích ta, ta cũng thích Hỉ Phúc, chúng ta thành thân làm vợ chồng, không phải là phù hợp sao?”
“Là, là thế này ư?” Bị lời nói bên ngoài của hắn một phen chỉ rõ ra khiến cho đầu óc choáng váng, Hỉ Phúc mê man gãi đầu, trong lòng vẫn là có chút không xác định.
Thích thì sẽ thành thân sao? Nàng thích thiếu gia, nhưng là thích “Bánh Trôi”, chẳng lẽ cũng muốn cùng “Bánh Trôi” thành thân? Thật lạ kỳ a!
“Tất nhiên là như thế này!” Đương nhiên dùng sức gật đầu, Văn Thiếu Thu không cho nàng cơ hội do dự, lập tức quăng mồi ra. “Chúng ta thành thân về sau, còn có thể sinh thật nhiều em bé, Hỉ Phúc không phải thích em bé sao?”
Này…… Kì lạ! Sao vừa nghĩ đến cảnh tượng nha đầu ngốc này sinh con của hai người, trong lòng không hiểu sao lại vui mừng nhỉ?
“Đúng vậy, đúng vậy! Hỉ Phúc rất thích em bé ……” Gật đầu như bằm tỏi, cái nha hoàn khờ ngốc vừa nghe đến em bé, lập tức ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn khác thường, sớm đem nghi hoặc trong lòng vì sao hai người phải thành thân ném ra sau đầu.
“Nếu Hỉ Phúc thích em bé, chúng ta liền thành thân sinh thật nhiều em bé, được không?” Đôi mắt thâm thúy có sức mê hoặc mười phần dừng lại xem xét nàng thật kĩ, lại nhẹ nhàng dụ dỗ.
Bị hắn nhìn thật kĩ, Hỉ Phúc thoáng chốc lại cảm thấy cả người nóng lên, đầu trống rỗng, như là bị mê hồn ngơ ngác gật đầu, đợi khi nghe được hắn cười kêu một tiếng “Thật tốt quá”. Sau đó, mới mạnh mẽ bừng tỉnh hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện chính mình tự dưng đáp ứng rồi.
Làm sao bây giờ?
Nàng thế nhưng thực sự đáp ứng rồi!
Vậy mọi người về sau không phải càng thêm nhận định nàng sử dụng thủ đoạn dụ dỗ thiếu gia sao? Không được! Không được! Nàng không có dụ dỗ thiếu gia!
Kích động ôm đầu, Hỉ Phúc vội vã muốn phủ nhận, nào biết còn không kịp mở miệng, Văn Thiếu Thu lại như là sớm thấu hiểu tâm tư của nàng, cười vui vẻ giành nâng ngón tay lên trước —
“Không đổi ý!”
Một câu đem câu nói đổi ý bên miệng nàng hoàn toàn ném trở về, Hỉ Phúc trợn mắt to, á khẩu không nói được.
“Phát ngốc cái gì? Đêm đã khuya, trở về phòng ngủ đi!” Vỗ nhẹ cái ót nàng một cái, Văn Thiếu Thu gian kế thực hiện được, lòng tràn đầy sung sướng xoay người đi vào trong phòng.
Mà Hỉ Phúc ngơ ngác nhìn hắn càng đi càng xa, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo —
“Thiếu gia…… Đợi chút …… Đợi Hỉ Phúc chút……”
Ô….. Làm sao bây giờ? Không lấy chồng không được sao? Nàng không cần làm hồ ly tinh dụ dỗ thiếu gia!
Chương 7
Hôm sau, vừa sáng tinh mơ, côn trùng tiếng chim hót vang lừng, gió thổi nhè nhẹ, Hỉ Phúc mắt thâm quầng, miệng ngáp dài bưng đồ ăn sáng đi về hướng ” Nguyệt Kính viện”.
Ô ….. Buồn ngủ quá!
Từ đêm qua sau khi say rượu tỉnh lại, đầu tiên là không cẩn thận thấy được chuyện kỳ lạ, tiếp theo thiếu gia còn nói cái gì muốn cùng nàng thành thân sinh em bé, quấy cho đầu nàng rối tung lên, cho dù sau khi trở về phòng nằm xuống, vẫn là lăn qua lộn lại khó có thể ngủ được, thẳng đến một hồi mới mơ màng ngủ được một chút ít.
Nhưng mới ngủ không bao lâu, trời đã sáng, lại nhanh chóng dậy hầu thiếu gia rửa mặt chải đầu dùng bữa, giờ mí mắt còn không nhấc nổi nè!
Ch
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
752/4333