Snack's 1967
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Mướn Phòng Rồi Lên Giường-full

Lượt xem :
ng liếc nhìn Tiểu Huệ ở một bên xem náo nhiệt, anh bỏ qua đạo diễn ở một bên, đi vòng qua Tiểu Huệ, từ phía sau ôm lấy cô, bộ mặt hạnh phúc nói: "Hai chúng tôi muốn đi Ireland kết hôn, nếu điều kiện thích hợp liền định cư ở đó, bà xã tôi không hi vọng tôi lộ ra ngoài ánh sáng quá nhiều, tôi đương nhiên sẽ không để cho cô ấy thất vọng. Bà xã, em thấy đúng không?" Kỷ Thiên Hàng dùng ánh mắt người chồng tốt nhờ giúp đỡ nhìn Tiểu Huệ.

Tiểu Huệ kéo miệng, sau đó nhanh chóng quay đầu nói với đạo diễn: "Là dạng kịch bản gì, nếu quả thật thích hợp, ngược lại tôi thật sự không để ý cho anh ấy đi diễn, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, lại nói. . . . . ." Cô làm như đấu tranh trong lòng, mới tiếp tục, "Chuyện kết hôn này cũng không gấp rút nhất thời, chờ anh ấy quay chụp xong cũng được."

Nữ đạo diễn rất vui sướng móc ra một quyển kịch bản dầy cộm, vẻ mặt tươi cười: "Bộ kịch bản này nói đến Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh yêu hận tình thù, thông qua tình cảm quấn quýt si mê nồng liệt dẫn đến biểu hiện xích mích. . . . . ."

Tiểu Huệ không nhịn được ôm bụng nở nụ cười: "Đạo diễn, ý của cô là để cho anh ấy diễn Tây Môn Khánh?"

Quả Táo Quân cũng cười, phụ họa theo "Tây Môn Khánh. . . . . ."

Tay Kỷ Thiên Hàng ôm Tiểu Huệ tăng thêm hơn ba phần, anh cơ hồ là dính vào cổ Tiểu Huệ, thừa dịp không có người chú ý, chợt cắn một cái.

"A ——" Tiểu Huệ hét thảm một tiếng, sau đó oán giận nghiêng đầu trừng Kỷ Thiên Hàng.

Chỉ thấy người sau đau lòng ôm cô càng chặt hơn: "Đạo diễn, cô xem bà xã tôi khổ sở như vậy, tôi sao có thể nhẫn tâm làm ra chuyện có lỗi với cô ấy đây?"

Đạo diễn thở dài một tiếng, mặt tràn đầy đồng tình: "Em gái, em có ôn xã như vậy, thật là cực khổ. Ừ, không thể không nói, chồng em có khi chất làm cho người ta nghĩ ra quỹ đạo."

Quả Táo phun: tuổi gần năm mươi, đạo diễn động lòng xuân? Nghĩ ra quỹ đạo rồi hả?

Tiểu Huệ nổi giận: Kỷ Thiên Hàng, anh là yêu tinh hại người, bao nhiêu cô gái tốt thua bởi tay anh nữa rồi!

Kỷ Thiên Hàng khẽ mỉm cười, đem Tiểu Huệ quay lại, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Huệ Huệ, anh biết rõ quá đẹp trai là lỗi của anh, nhưng em yên tâm, đời này anh chỉ yêu một người. Vì em, anh có thể cự tuyệt những cô gái khác, anh cam tâm trở thành bình thường, chỉ cần có em, từ nay về sau anh có thể ăn mặc như tên ăn xin chỉ cần em không ghét bỏ, anh vẫn luôn là của một mình em. . . . . ."

Tiểu Huệ sửng sốt một chút, giật mình: Kỷ Thiên Hàng sớm nhập vai diễn rồi hả? Đáng tiếc, Tây Môn Khánh không phải diễn như vậy!

Giật mình còn có: tại sao tay của mình đang run, hơn nữa, nhịp tim có chút lớn hơn bình thường?

Đạo diễn ở một bên thở dài: "Haizz, đôi vợ chồng nhỏ hai người thật ngọt ngào, chẳng qua tôi thấy thế nào vẫn cảm thấy cậu thích hợp diễn Tây Môn Khánh, chẳng lẽ tôi nhìn lầm người?"

Nữ đạo diễn cuối cùng là bị Quả Táo Quân khuyên giải các loại đưa đi , sau khi Quả Táo Quân trở về, bỏ rơi một câu "Các người tiếp tục, làm như không có tôi ở đây là tốt rồi." Liền trốn vào trong phòng.

Tiểu Huệ lấy tay sờ sờ cổ của mình, nhe răng trợn mắt hít thở: "Kỷ Thiên Hàng, anh là chó à, tại sao không nói liền cắn!"

Kỷ Thiên Hàng hiểu ý gật đầu: "Lần tới anh nhất định sẽ nói với em sau khi cắn."

Tiểu Huệ đứng xa một bước, khóe miệng nâng lên, học giống như khách làng chơi, sắc sắc cười rộ lên: "Tây Môn Khánh, là Phan Kim Liên của anh à?"

Được rồi, Thiên ca nổi giận, anh ngã nhào giống như trâu bò trực tiếp đem Tiểu Huệ nhào tôii trên ghế sô pha, nhỏ giọng cười hung ác: "Không phải em chính là Phan Kim Liên của anh à, không tin? Được, chúng ta thử một chút xem sao."

Dứt lời, anh mạnh mẽ cúi người, hôn lên cổ của Tiểu Huệ. . . . . ., ở đó có vết cắn, nhẹ nhàng liếm xuống. Đồng thời hai chân cố định chân Tiểu Huệ đang chuẩn bị nâng lên, khẽ mỉm cười, có loại đắc chí.

Tứ chi của Tiểu Huệ đều bị người khác kiềm chế rồi, cô vận khí từ đan điền, ngực kịch liệt phập phồng: "Kỷ Thiên Hàng, anh có thấy ghê tởm hay không, nước miếng cũng phun lên cổ tôi rồi, mau cút cho tôi. . . . . ."

Thiên ca cười: "Em không biết nước miếng có công hiệu trừ độc sao? Anh đang giúp em chữa thương, hư, nhỏ giọng một chút, Quả Táo ở trong phòng nghe lén đấy." Ngực của anh đè trên người Tiểu Huệ, cảm thụ đường cong phập phồng lên xuống trên người cô, được rồi, trên người có một bộ phận nào đó không bị khống chế.

Tiểu Huệ híp mắt lại: "Anh xác định anh vẫn chưa chịu dậy sao?" Cô hoạt động cổ, ý tứ uy hiếp rõ ràng có thể nhìn ra.

Sắc mặt Kỷ Thiên Hàng có chút khó coi, dĩ nhiên không phải bởi vì lời nói Tiểu Huệ, mà bởi vì là lúc Tiểu Huệ nói chuyện, bộ ngực của cô cực kỳ mãnh liệt đâm vào người anh, trơn mềm phập phồng, giống như có một dòng điện lớn tán loạn làm càn trong thân thể anh, cảm giác kia thật là quá trêu chọc người.

Anh bỗng ngồi dậy, làm bộ tự nhiên hướng Tiểu Huệ cười cười: "Huệ Huệ, em hãy thành thật nói, mới vừa rồi em có sờ ngực anh đi?"

Sau khi Tiểu Huệ đứng dậy, nhặt gối ôm bên tay lên hung hăng nện trên đầu Kỷ Thiên Hàng: "Em gái anh, anh rất hả hê có phải không, cơ bụng tám múi thì giỏi lắm à, cô nương tôi biết nhiều người đàn ông có cơ bụng tám múi, anh chỉ có bộ dáng “tiểu bạch kiểm”, cô nương tôi thật sự không có hứng thú. . . . . . Còn nữa, anhnhớ trả tiền, trả tiền, trả tiền. . . . . . Tôi là chủ nợ của anh, anh nợ tôi đấy!"

Kỷ Thiên Hàng cảm thán: "Haizz, tính khí của cô nương như em, nếu không đi theo anh, người nào chịu. . . . . ."

Chữ "Chịu" của anh còn chưa biến mất đã bị Tiểu Huệ đập quả táo, ngay sau đó tiếng kêu rên: Giang cô nương, lỗ mũi ca ca đây bị đứt thì em phải chịu trách nhiệm. . . . . .


Chương 9: Ngu, mạnh miệng....
Lệ Toa rất mạnh, cô mời ba người ở chung một nhà đến nhà hàng Tây ăn một bữa, chỉ là giá cả kia lại hù Quả Táo phải rụt cổ lại. Vừa về đến nhà, Quả Táo Quân liền cảm thán một câu: "Đầu lưỡi rẻ tiền của tôi thật sự là ăn không vô thứ đồ vật cao cấp đó, vẫn là mì ăn liền thích hợp với tôi hơn." Nói xong, cậu ấy liền chui vào phòng bếp nấu mì cho mình.

Lệ Toa cau mày, không hiểu hỏi: "Anh ấy đây là thế nào?"

Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng liếc nhau một cái, cười, hai người trăm miệng một lời nói: "Bị đả kích rồi."

Lệ Toa chỉ lỗ mũi mình, nhẹ giọng hỏi: "Tôi?"

Mặc dù là nhẹ giọng, nhưng Quả Táo Quân trong phòng bếp vẫn nghe được, cậu dừng một chút mới lấy tay hung hăng bấm trên đùi mình một cái, thầm mắng: mày thật là không có tiền đồ, ăn cái gì không ăn lại đi ăn mỳ ăn liền, cố tình giày vò phải không?

Mà bên ngoài phòng bếp, Tiểu Huệ và Kỷ Thiên Hàng song song gật đầu, ám chỉ Quả Táo Quân đúng là lòng tự ái bị tổn thương, hiện tại vô cùng cần an ủi.

Lệ Toa trấn định nói: "Vậy tôi đi theo anh ấy nói chuyện một chút."

Tiểu Huệ cười ngồi ở trên ghế sô pha, mở ti vi, sau đó khoan thai tự đắc xem ti vi, cô lại nhìn hai mắt Kỷ Thiên Hàng, liếc mắt nhìn, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nữa, ôm cái gối, cười đến mức không đứng thẳng lên được: "Đại ca, anh tạo hình thật sự rất tuấn tú! Vô cùng đẹp trai! Anh không biết vừa nãy ở trong phòng ăn, phục vụ sinh nhìn anh mấy lần đâu, đoán chừng là bị phong thái của anh mê hoặc rồi."

Kỷ Thiên Hàng đoạt lấy gối ôm của cô, nắm ở trong tay giày vò một phen, tốt một phen giày xéo, ánh mắt thế nhưng rõ ràng vẫn là dịu dàng.

Tiểu Huệ lên tiếng nhắc nhở: "Đại ca, lưu ý vật trong tay, ngộ nhỡ làm hư, anh thật sự không đền nổi đâu."

Kỷ Thiên Hàng chỉ lỗ mũi mình, cười như không cười: "Em nói là mặt của tôi đẹp trai, hay là nói băng keo cá nhân nhỏ màu hồng phấn trên mũi tôi đẹp trai?"

Được rồi, giờ phút này trên lỗ mũi Kỷ đại ca dán một băng keo thật đáng yêu, đó là Tiểu Huệ đặc biệt mua từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu "Biếu" anh. Hay là vẫn muốn cảm tạ Quả Táo thuê nhà cô đập tốt, vừa vặn nện ở trên sống mũi người khác. Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ cười giống như Hoa nhi: "Bản thân cũng rất đẹp trai, dán lên cái này càng thêm là người gặp người yêu thích xe thấy xe bể bánh."

Kỷ Thiên Hàng nhắm mắt lại thở dài một hơi: "Giang cô nương, em cũng đừng chơi tôi, sống mũi tôi bị thương chảy máu, em cho là tôi dán băng keo cá nhân là muốn làm cái gì, không phải nên nhét bông sao?"

Tiểu Huệ cười: "Lỗ mũi của anh sớm đã không còn chảy máu, lãng phí bông làm gì, nếu anh không thích vật này, cứ xé đi, tôi cũng không có cầu xin anh mang theo vật này đi ra ngoài gặp người á."

Đại ca nào đó sờ soạng gì đó trên lỗ mũi một cái, nhếch miệng cười một tiếng: "Thôi, giữ lại, xem đó như là ấn ký em yêu tôi."

Tiểu Huệ nhìn anh chằm chằm nửa ngày: "Đại ca, tôi vẫn nói câu kia, từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ giống như anh."

Kỷ Thiên Hàng che ngực, vẻ mặt bi thương: "Đầu năm nay nói thật cũng không có người tin, thật là bi ai."

Lời vừa nói ra lại làm cho Tiểu Huệ liên tiếp xem thường.

Lúc này động tĩnh trong phòng bếp hơi lớn, Quả Táo Quân bịch bịch chạy đến, khi qua phòng khách, dừng một chút, oán giận mà nhìn chằm chằm vào hai người đang đùa giỡn, gầm rú: "Các người rốt cuộc nói cái gì với cô ấy, thật là bị nhóm các người làm cho tức chết!"

Sau đó Kim Lệ Toa cũng đi ra, cô có vẻ bình tĩnh: "Anh ấy điên rồi, các người đừng để ý đến anh ấy." Nói xong, đang muốn trở về phòng, cô lại xoay đầu lại nghi ngờ hỏi một câu: "Hai người các người là?"

Biết Kim Lệ Toa muốn hỏi cái gì, Tiểu Huệ vội nói: "Tôi và anh ấy không có gì."

Kỷ Thiên Hàng cười đem tay khoác lên trên vai cô, chỉ cười không nói.

Kim Lệ Toa “xì” cười một tiếng: "Tôi chỉ là hỏi các người, vốn định suốt đêm xem ti vi ư, Tiểu Huệ, cậu khẩn trương cái gì." Nói xong cô liền ngáp một cái, trở về phòng.

Kỷ Thiên Hàng vỗ bắp đùi cười lên tiếng, lặp lại lời của Kim Lệ Toa: "Tiểu Huệ, cem khẩn trương cái gì. . . . . ." .

Tiểu Huệ nhốn nháo: hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, thế nào mỗi một người đều gài bẫy mình? Mình nói sai cái gì sao? Cô ưỡn thẳng sống lưng, sức mạnh tràn đầy, hô một tiếng: "Kỷ Thiên Hàng, tôi CMN thực sự không có quan hệ với anh!"

Kỷ Thiên Hàng nén cười làm bộ bình tĩnh: "Không quan hệ thì có thể thành lập quan hệ."

Khói thuốc súng tràn ngập, thời điểm một cuộc đại chiến lại sắp tới, rốt cuộc một cú điện thoại thành công giải cứu hai người.

Tiểu Huệ cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy mã số này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen, bên kia, Kỷ Thiên Hàng còn hỏi là ai.

Cô nhảy vọt qua đùi Kỷ Thiên Hàng, vào phòng, đóng kín cửa, khóa lại, lúc này mới yên lòng nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại truyền tôii một giọng nam lỗ mãng: "Lọ Lem, em muốn tới G thị công tác, có thể cho mượn phòng ốc của chị vài ngày được không?"

Tiểu Huệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không nhịn được mà rống với người đầu bên kia điện thoại: "Kẻ điên đáng chết, sao cậu dùng điện thoại trong nhà gọi cho tôi vậy, có biết tỷ tỷ đây thiếu chút nữa cũng không nhận điện của cậu hay không!"

Người đàn ông đầu gỗ bị rống kinh ngạc một chút, sau đó ngây ngô cười một tiếng: "Hắc hắc, gọi đường dài đắt á, dùng điện thoại nhà không đau lòng. Chỉ là Lọ Lem, chị chính là không muốn gặp cha sao? Nói thật ông ấy còn rất nhớ chị đó."

Tiểu Huệ ho hai tiếng: "Được rồi, chừng nào thì cậu tới đây?"

Tán gẫu điện thoại xong, Tiểu Huệ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kỷ Thiên Hàng đứng ở cửa cong lỗ tai, anh cười hì hì hỏi: "Điện thoại của ai vậy, làm gì mà thần bí như vậy."

Một cái tay của Tiểu Huệ ở trước mắt Kỷ Thiên Hàng lắc lư hai cái: "Anh hỏi những thứ này làm gì, đi, đi đi."

Vì vậy trong phòng của Quả Táo Quân nhiều hơn hai người, Tiểu Huệ nhìn hai người bọn họ người một cái, mỉm cười: "Cái đó, là như vậy, em trai thân yêu của tôi muốn qua ở vài ngày, cho nên, chỉ uất ức cho các người ở một gian phòng. Hai người các người tự chọn, là gian phòng này hay là thư phòng kia. . . . ."

Tiểu Huệ còn chưa nói hết, hai người trăm miệng một lời nói: "Gian phòng này!" Bọn họ cũng không phải là kẻ ngu, thư phòng kia là hàng cải trang, nơi nào so ra mà vượt qua nguyên trang chứ.

Nói thật Kỷ Thiên Hàng mơ ước phòng ngủ của Quả Táo Quân mấy ngày rồi, đang chuẩn bị hai ngày này cùng cậu ấy đổi một cái, vừa đúng lúc hiện tại Tiểu Phong Tử tới, anh có thể đường hoàng chiếm đoạt phòng của Quả Táo, sau đó tìm thời gian đuổi cậu ấy đến thư phòng.

Kỷ Thiên Hàng tính toán đánh tinh thông, mà lúc này đây Tiểu Huệ cười càng thêm rực rỡ: "Vậy thì như vậy vui mừ
<<1 ... 678910 ... 33>>
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout. VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
493/493