Tiểu thuyết Mướn Phòng Rồi Lên Giường-full
Lượt xem : |
ở tại của Giang tổng. Đã từng, Tiểu Huệ tuổi không lớn lắm cũng chơi đùa ở đó qua, phía trên kia có thể nhìn thấy bóng dáng Hải Cảng nơi xa, nếu như vận khí tốt, có thể nhìn thấy một chiếc thuyền chậm rãi ra khơi. Khi đó Tiểu Huệ cảm thấy, phòng làm việc của cha tại sao có thể thần kỳ như vậy, vì vậy mỗi lần cũng tranh nhau đòi tới nhìn. Cô có thể yên lặng ngồi cả ngày, không sảo cũng không náo, liền nằm ở bên trên bệ cửa sổ ngắm ánh mặt trời vẩy trên mặt nước, nhìn lữ khách đi thuyền rời đi hoặc là trở về. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ hơi xúc động, không hiểu sao bọn họ rõ ràng là trai tài gái sắc, rốt cuộc nơi nào có lỗi?
Tiểu Huệ chạy tới Cao ốc Yên Vui, vừa vào cửa đúng lúc chen ngã một người, vượt lên trước cửa xoay. Cô cách tấm thủy tinh đối với người phụ nữ trung niên bị ném phía sau lưng mình làm nét mặt xin lỗi, rất nhanh sau đó hướng thang máy chạy tới. . . . . .
Ở trước lúc thang máy đóng, người phụ nữ trung niên cũng chạy tới, bà khẽ mỉm cười, sửa chữa móng tay hoàn mỹ ở tầng mười ấn xuống một cái, nghiêng đầu tiếp tục mỉm cười: "Cô cũng thế chứ?"
Tiểu Huệ cười có chút lúng túng, vừa rồi nhất thời nóng lòng đem người ta chen ra ngoài, hiện tại bà ta lại vẫn khách khí như vậy, thật là tố chất phái nữ. Chỉ là, cô có chút tò mò: làm sao bà ta biết cô cũng đi tầng mười đây?
Dọc theo đường đi hai người tương đối im lặng, bởi vì không biết. Mà trong lòng Tiểu Huệ nghĩ hơn nữa là, nên như thế nào từ trong miệng Giang tổng nhớ lại chuyện về lão mẹ, rất có thể trước lúc bọn họ tới mẹ sẽ nhớ lại đi.
Thang máy mở ra, lúc này Tiểu Huệ rất khách khí cho người phụ nữ kia ra trước một bước, để cho bà ta đi ra ngoài trước. Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm mặt của cô một lát, trên mặt còn loại mỉm cười cao quý. Nụ cười kia nói như thế nào đây, giống như có loại bà ta biết cô mà cô không biết bà ta, lại giống như bà ta xem thấy kết cục nào đó mà cô còn hãm sâu trong sương mù. . . . . . Tiểu Huệ hiếm thấy văn nghệ bó lớn như vậy.
Sửng sốt một lát, bóng dáng người phụ nữu trung niên kia đã không thấy, Tiểu Huệ sửa sang xong tâm tình, hướng phòng làm việc của Giang tổng đi tới.
Cùng thường ngày bất đồng, bên ngoài phòng làm việc của Giang tổng không có mỹ nữ tiếp đãi, cũng không có người lui tới, an tĩnh đến mức có chút kỳ quái. Trong đầu Tiểu Huệ chuyển qua một cái ý niệm: chẳng lẽ thật sự có vấn đề? Chỉ là rất nhanh cô liền trực tiếp coi thường cái ý nghĩ này: dù thật phá sản thì thế nào, đó cũng là chuyện của Giang tổng, không liên quan đến mình.
Mạnh mẽ ngẩng đầu, lại thấy thêm một người, chính là người phụ nữ trung niên vừa rồi từng gặp mặt một lần. Bà ta vẫn mỉm cười như cũ, được rồi, mỉm cười giống như bà ta, dính vào trên mặt xé cũng xé không hết.
Tiểu Huệ lễ phép gật đầu một cái, nhìn chăm chú vào bà ta đứng trước gian phòng làm việc, trên cửa dán một khối màu vàng kim: Phòng làm việc Tổng giám đốc.
Đang lễ phép lẫn nhau, trong lúc này lại nghe được âm thanh tài liệu rơi từ bên trong phòng làm việc. Tiểu Huệ đến gần mấy bước, cùng người phụ nữ trung niên quang minh chính đại nghe lén.
Giọng của Giang tổng ngăn cách bằng cánh cửa truyền tới, rất yếu ớt. Hiệu quả cách âm của cửa này phải là rất tốt, nhưng nếu như ông ấy rống, dù là tường cách âm cũng không còn biện pháp ngăn cản hoàn toàn. Như vậy có thể thấy được, giờ phút này Giang tổng có bao nhiêu cực kỳ tức giận, chứng cuồng loạn. Ông ấy đang kêu: "Rốt cuộc bà muốn như thế nào! Tám năm rồi, tôi nghe lời của bà, không đi tìm bà, thả bà ra, để cho bà một mình tự sinh tự diệt, sau đó làm một người đàn ông không có tim không có phổi, những thứ này còn chưa đủ sao, vậy bà nói cho tôi biết rốt cuộc tôi còn phải làm như thế nào nữa!"
Tiểu Huệ cười lạnh: Giang tổng lịch sử phong lưu quả nhiên đủ phong phú, câu này giống như điện ảnh vậy, hí kịch hóa vô cùng!
Người phụ nữ trung niên nhìn cô một cái, trên mặt kỳ quái là không có nụ cười, phấn lót không che giấu được vẻ mặt hơi tái nhợt.
Tiểu Huệ tiếc hận thay bà ta: có lẽ là một phụ nữ vừa một bị Giang tổng làm hại**, thật là đáng tiếc!
Kế tiếp âm thanh người kia hình như là rất nhẹ, Tiểu Huệ không có nghe được, cô chờ trong chốc lát, cảm giác tiết mục khóc rống không sai biệt lắm, lúc này mới để tay trên quả đấm cửa. Tính toán đè xuống, trong nháy mắt, người phụ nữ trung niên lên tiếng, âm thanh đè thấp: "Cô là Tiểu Huệ đi, chúng ta nói chuyện một chút?"
Thấy trên mặt Tiểu Huệ là nét mặt mê muội, bà ta lại giải thích một chút: "Về chuyện tình của ba cô. Tôi từng ở trong phòng làm việc của ông ấy thấy qua hình của cô, cho nên tôi nhận ra cô."
Tiểu Huệ lắc đầu, một câu "Không cần" đã treo bên khóe miệng, không ngờ người phụ nữ trung niên lại tăng thêm một câu: "Nếu như mà tôi nói, tôi là người lập tức sẽ kết hôn cùng cha cô?"
Tay Tiểu Huệ run lên, hơi sức dùng không được, trong hai con mắt cô đều là lạnh: người phụ nữ này coi như là mẹ ghẻ của mình, cũng bởi vì tin tức bà ta cùng Giang tổng kích thích mẹ, cuộc sống của bà thật vất vả mới yên tĩnh lại, một lần nữa bị đánh loạn, bà điên khùng ngu si, trên ý tứ nò mà nói, người phụ nữ trước mắt này phải bị một phần trách nhiệm rất lớn!
Từ trên ý nghĩa mà nói, Tiểu Huệ thật sự rất khó rộng lượng. Cô nghĩ: có lẽ tôi nên cùng bà giới thiệu chuyện xưa của mẹ tôi cùng Giang tổng.
Hai người phụ nữ theo đuổi tâm tư của mình cứ như vậy rời khỏi tầng mười, đến một quán cà phên lân cận nói chuyện. Mà Tiểu Huệ không biết, cô bỏ qua là cái gì.
Trong phòng làm việc của Giang tổng, một người người phụ nữ áo trắng núp ở trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần. Mà một người đàn ông quỳ bên người cô, không cần phải nói chính là Giang tổng. Tiếng hô của Giang tổng đã thấp xuống, ông bất đắc dĩ hỏi thăm: "Tiểu Duy, bà nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tôi phải làm sao, bà mới có thể an tâm?"
Cái được gọi là Tiểu Duy từ từ mở mắt, vươn tay, đầu ngón tay mơn trớn trên cái trán cùng lông mày Giang tổng, si ngốc cười một tiếng: "Ông cũng có nếp nhăn rồi sao, nhưng làm sao bây giờ, coi như ông thật hấp dẫn, nếu tôi trẻ hơn mấy tuổi, nhất định bắt ông không thả."
Giang tổng lại bắt lấy ta người phụ nữ, vẻ mặt vội vàng: "Hiện tại vẫn kịp, không cần bà bắt tôi, chỉ cần bà gật đầu, tôi lập tức trở lại bên cạnh bà."
Tiểu Duy không có đem tay rút ra, cô lặng lẽ lắc đầu: "Giang Dịch, từ lúc chúng ta bắt đầu ký thỏa thuận li hôn, ông cũng không thuộc về tôi, mà tôi cũng không thuộc về ông."
Không tệ, Tiểu Duy chính là Giang mẹ, chính là mẹ Tiểu Huệ, mẹ Tiểu Phong Tử, vợ cả của Giang tổng!
Giang Gịch, Giang tổng kéo chặt tay của cô, khuôn mặt kia đã bị nếp nhăn xâm nhiễm trên mặt xuất hiện vẻ mặt không thể làm gì: "Tiểu Duy, tôi nên bắt bà làm sao bây giờ?"
Tiểu Duy mở mắt, ánh mắt yên tĩnh: "Cưới Chương Phương Hinh đi, cô ta có thể giúp ông, cũng có thể giúp tôi."
Xương cốt hai bên gương mặt Giang tổng lần nữa đội lên, ôn ra sức khống chế tức giận nhưng vẫn xuyên thấu qua mắt tiết lộ ra ngoài: "Cưới cô? Cưới cô! Đây là lần thứ hai bà nói với tôi chuyện này, lần trước bà nói bà sẽ nổi điên, được rồi, tôi không thể không tin, bà điên thật rồi. . . . . . Điên khùng lại đùa bỡn tôi một lần. Vậy lần này đâu rồi, tôi cho là bà từ bệnh viện ra ngoài, tới tìm tôi sẽ có thái độ bất đồng, kết quả bà. . . . . . Văn Duy, bà nói một câu lời trung thực cho tôi, bà lại thật sự muốn để cho tôi cưới cô gái khác như vậy. Chuyện này đối với bà có ích lợi gì?"
Ngón tay Giang mẹ vẽ hình dáng ông ấy: "Ông không nhớ sao, tôi là đổng sự của công ty này, ban đầu ông đem cổ phần chuyển tới trên danh nghĩa là tôi. Nếu như ông cưới cô ta, có lẽ công ty này còn có thể vượt qua nguy cơ, đây đối với tôi cũng có nhiều chỗ tốt ." Trên người Giang mẹ có loại phong cách bình tĩnh, làm cho người ta không sinh ra nửa điểm hoài nghi đối với lời nói của bà.
Đáng tiếc, Giang tổng lại một chữ cũng không tin tưởng, ông rút người ra, đi xa hai bước: "Chúng ta vốn cùng nhau gây dựng giang sơn, dù là để cho tôi hoàn toàn đem nó đặt ở trên tay bà cũng không còn quan hệ. Có thể là tôi đã già, không thích hợp đánh liều, mới đem nó kinh doanh thành bộ dáng hiện tại, cuối cùng là tôi thực xin lỗi bà. Nhưng Tiểu Duy, bà không cần thiết gạt tôi, vài chục năm vợ chồng, tôi còn có thể không biết bà sao? Bà vì tốt cho tôi, tôi hiểu biết rõ, nhưng có lúc tôi ngược lại hi vọng bà không cần vì tốt cho tôi, như vậy tôi còn có thể ở bên cạnh bà, có lẽ tôi thoải mái hơn so với hiện tại. . . . . ."
Khóe mắt Giang mẹ ươn ướt, bà không dám nói ra khỏi miệng, năm đó ly hôn cũng không phải giống như Tiểu Huệ nghĩ, mà bởi vì là. . . . . . Bà sợ mình có một ngày sẽ điên khùng, ai cũng không biết, cuối cùng sẽ thương tổn người bà thích nhất. Là bà muốn ly hôn, là bà muốn gặp lại không dám thấy ông ấy, là bà uy hiếp nói nếu như Giang Dịch lại hiện ra trước mặt mình, bà liền tự sát. . . . . . Bà dùng hết tất cả biện pháp khắc chế mình nhìn thấy ông ấy nghĩ tới ông ấy, nhưng cuối cùng lại bởi vì nguy cơ công ty lần nữa cùng ông ấy liên lụy đến nhau.
Giang mẹ đem đầu ngón tay đặt ở bên môi, cái tay này vừa mới sờ qua mặt của Giang Dịch, mặt trên còn có mùi vị của ông. . . . . .
Đây tất cả cũng hóa thành một tiếng thở dài: nếu đầu óc tôi vẫn tỉnh táo thì tốt biết bao, nếu như vậy, tôi chết cũng không buông người đàn ông này ra.
Chương 30: Nói ra bao nhiêu chân tướng...
Phòng cà phê, Chương Phương Hinh cùng Tiểu Huệ ngồi đối diện nhau. Trong mắt Tiểu Huệ mang theo khinh miệt cùng địch ý, cô thật sự không có thiện cảm với người phụ nữ trước mắt.
Chương Phương Hinh khuấy động thìa bạc, ngẩng đầu mỉm cười: "Thật ra thì tôi vừa nói không chính xác, tôi với cha cô không phải nhất định sẽ kết hôn."
Tiểu Huệ sáng tỏ mà cười: "Phát hiện Giang tổng lịch sử phong lưu, cho nên ngài cũng dao động sao? Nếu tôi là ngài cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ, người đàn ông như Giang tổng thật đáng giá dựa vào sao?"
Nghe Tiểu Huệ nói, Chương nữ sĩ sửng sốt một chút mới bật cười: "Xem ra cô oán hận rất lớn đối với cha mình, có thể mạo muội hỏi một câu tại sao không?"
Tiểu Huệ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngay cả khóe miệng cũng viết hai chữ —— khinh thường: "Tôi đã từng cho rằng ông ấy sẽ là một người đàn ông tốt, nhưng sau đó tôi lại phát hiện mình sai lầm rồi. Ngài nói xem, một người đàn ông có thể vứt bỏ người vợ cám bã thì có cái gì tốt?" Ánh mắt Tiểu Huệ cũng không hiền hòa mà nhìn chằm chằm vào Chương nữ sĩ.
Mà đúng vào lúc này, bóng dáng một người cô gái đi qua ngoài cửa sổ, cách chỗ người đó không xa còn có một người đàn ông trung niên đi theo. Hai người cứ như vậy xuyên qua đám người cùng dòng xe cộ, giống như bị một sợi dây dẫn dắt, đem hai người buộc chặt ở chung một chỗ.
Chương nữ sĩ quan sát được một màn này, bà dừng lại một chút, lúc này mới lần nữa mở miệng: "Có lẽ không phải cô cho là cái hình dạng kia. Cô xem nơi đó là cái gì?"
Theo hướng tay bà chỉ nhìn sang, Tiểu Huệ liếc nhìn mẹ đang đi lại trên đường, trong mắt cô thoáng qua kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
"Đừng vội qua đó, nhìn một chút đi." Thanh âm ưu nhã của Chương nữ sĩ lần nữa vang lên, cô bưng cà phê lên uống một ngụm.
Tiểu Huệ vẫn dừng bước chân, nghi ngờ nhìn bà ta một cái: "Bà đã sớm biết mẹ tôi ở chỗ này, vừa rồi ở cửa văn phòng cũng biết? Kêu tôi xuống rốt cuộc là vì cái gì?"
Chương nữ sĩ thu hồi nụ cười, cầm khăn giấy lau khô chút cà phê lưu lại bên miệng, khóe mắt kéo lên trên: "Không sai, tôi xác thực biết, hơn nữa tôi biết rõ chuyện tình nhiều hơn so với cô. Muốn biết tại sao thì hãy ngồi xuống, từ từ tán gẫu."
Tiểu Huệ cau mày, đóng hạ mắt, sau đó thu hồi bước chân lần nữa ngồi trên ghế salon, cô khách khí làm một động tác "Mời": "Chương nữ sĩ, xin ngài từ từ nói." Nói xong ánh mắt vẫn như cũ đi sát đằng sau bóng dáng lão mẹ, cũng may Giang tổng phía sau cũng theo sát phía sau.
Tay Chương nữ sĩ nâng đầu, có chút biểu lộ cảm khái: "Nghĩ đến việc cùng vãn bôi là cô nói ra những chuyện của bản thân, thật là có chút lúng túng đấy."
Tiểu Huệ cười, mong đợi chuyện xưa, chỉ là cô không ngờ chân tướng cố sự này vẫn còn rất hí kịch hóa.
"Ngay từ đầu, trước lúc ba mẹ cô biết, tôi với cha cô đã có hôn ước, coi như là buôn bán kết thân đi, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, quan trọng hơn là tôi rất thưởng thức ông ấy. Chỉ tiếc rằng, cuối cùng cha cô vẫn chọn mẹ cô, Văn Duy. Chuyện xưa của bọn họthật giống là hoàng tử cùng Cô bé lọ lem. Khi bọn họ kết hôn, tôi rời khỏi G thị, có lẽ là tuổi trẻ khí thịnh, nuốt không trôi thôi. Cho đến mấy năm trước trở về nước mới biết bọn h
Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ hơi xúc động, không hiểu sao bọn họ rõ ràng là trai tài gái sắc, rốt cuộc nơi nào có lỗi?
Tiểu Huệ chạy tới Cao ốc Yên Vui, vừa vào cửa đúng lúc chen ngã một người, vượt lên trước cửa xoay. Cô cách tấm thủy tinh đối với người phụ nữ trung niên bị ném phía sau lưng mình làm nét mặt xin lỗi, rất nhanh sau đó hướng thang máy chạy tới. . . . . .
Ở trước lúc thang máy đóng, người phụ nữ trung niên cũng chạy tới, bà khẽ mỉm cười, sửa chữa móng tay hoàn mỹ ở tầng mười ấn xuống một cái, nghiêng đầu tiếp tục mỉm cười: "Cô cũng thế chứ?"
Tiểu Huệ cười có chút lúng túng, vừa rồi nhất thời nóng lòng đem người ta chen ra ngoài, hiện tại bà ta lại vẫn khách khí như vậy, thật là tố chất phái nữ. Chỉ là, cô có chút tò mò: làm sao bà ta biết cô cũng đi tầng mười đây?
Dọc theo đường đi hai người tương đối im lặng, bởi vì không biết. Mà trong lòng Tiểu Huệ nghĩ hơn nữa là, nên như thế nào từ trong miệng Giang tổng nhớ lại chuyện về lão mẹ, rất có thể trước lúc bọn họ tới mẹ sẽ nhớ lại đi.
Thang máy mở ra, lúc này Tiểu Huệ rất khách khí cho người phụ nữ kia ra trước một bước, để cho bà ta đi ra ngoài trước. Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm mặt của cô một lát, trên mặt còn loại mỉm cười cao quý. Nụ cười kia nói như thế nào đây, giống như có loại bà ta biết cô mà cô không biết bà ta, lại giống như bà ta xem thấy kết cục nào đó mà cô còn hãm sâu trong sương mù. . . . . . Tiểu Huệ hiếm thấy văn nghệ bó lớn như vậy.
Sửng sốt một lát, bóng dáng người phụ nữu trung niên kia đã không thấy, Tiểu Huệ sửa sang xong tâm tình, hướng phòng làm việc của Giang tổng đi tới.
Cùng thường ngày bất đồng, bên ngoài phòng làm việc của Giang tổng không có mỹ nữ tiếp đãi, cũng không có người lui tới, an tĩnh đến mức có chút kỳ quái. Trong đầu Tiểu Huệ chuyển qua một cái ý niệm: chẳng lẽ thật sự có vấn đề? Chỉ là rất nhanh cô liền trực tiếp coi thường cái ý nghĩ này: dù thật phá sản thì thế nào, đó cũng là chuyện của Giang tổng, không liên quan đến mình.
Mạnh mẽ ngẩng đầu, lại thấy thêm một người, chính là người phụ nữ trung niên vừa rồi từng gặp mặt một lần. Bà ta vẫn mỉm cười như cũ, được rồi, mỉm cười giống như bà ta, dính vào trên mặt xé cũng xé không hết.
Tiểu Huệ lễ phép gật đầu một cái, nhìn chăm chú vào bà ta đứng trước gian phòng làm việc, trên cửa dán một khối màu vàng kim: Phòng làm việc Tổng giám đốc.
Đang lễ phép lẫn nhau, trong lúc này lại nghe được âm thanh tài liệu rơi từ bên trong phòng làm việc. Tiểu Huệ đến gần mấy bước, cùng người phụ nữ trung niên quang minh chính đại nghe lén.
Giọng của Giang tổng ngăn cách bằng cánh cửa truyền tới, rất yếu ớt. Hiệu quả cách âm của cửa này phải là rất tốt, nhưng nếu như ông ấy rống, dù là tường cách âm cũng không còn biện pháp ngăn cản hoàn toàn. Như vậy có thể thấy được, giờ phút này Giang tổng có bao nhiêu cực kỳ tức giận, chứng cuồng loạn. Ông ấy đang kêu: "Rốt cuộc bà muốn như thế nào! Tám năm rồi, tôi nghe lời của bà, không đi tìm bà, thả bà ra, để cho bà một mình tự sinh tự diệt, sau đó làm một người đàn ông không có tim không có phổi, những thứ này còn chưa đủ sao, vậy bà nói cho tôi biết rốt cuộc tôi còn phải làm như thế nào nữa!"
Tiểu Huệ cười lạnh: Giang tổng lịch sử phong lưu quả nhiên đủ phong phú, câu này giống như điện ảnh vậy, hí kịch hóa vô cùng!
Người phụ nữ trung niên nhìn cô một cái, trên mặt kỳ quái là không có nụ cười, phấn lót không che giấu được vẻ mặt hơi tái nhợt.
Tiểu Huệ tiếc hận thay bà ta: có lẽ là một phụ nữ vừa một bị Giang tổng làm hại**, thật là đáng tiếc!
Kế tiếp âm thanh người kia hình như là rất nhẹ, Tiểu Huệ không có nghe được, cô chờ trong chốc lát, cảm giác tiết mục khóc rống không sai biệt lắm, lúc này mới để tay trên quả đấm cửa. Tính toán đè xuống, trong nháy mắt, người phụ nữ trung niên lên tiếng, âm thanh đè thấp: "Cô là Tiểu Huệ đi, chúng ta nói chuyện một chút?"
Thấy trên mặt Tiểu Huệ là nét mặt mê muội, bà ta lại giải thích một chút: "Về chuyện tình của ba cô. Tôi từng ở trong phòng làm việc của ông ấy thấy qua hình của cô, cho nên tôi nhận ra cô."
Tiểu Huệ lắc đầu, một câu "Không cần" đã treo bên khóe miệng, không ngờ người phụ nữ trung niên lại tăng thêm một câu: "Nếu như mà tôi nói, tôi là người lập tức sẽ kết hôn cùng cha cô?"
Tay Tiểu Huệ run lên, hơi sức dùng không được, trong hai con mắt cô đều là lạnh: người phụ nữ này coi như là mẹ ghẻ của mình, cũng bởi vì tin tức bà ta cùng Giang tổng kích thích mẹ, cuộc sống của bà thật vất vả mới yên tĩnh lại, một lần nữa bị đánh loạn, bà điên khùng ngu si, trên ý tứ nò mà nói, người phụ nữ trước mắt này phải bị một phần trách nhiệm rất lớn!
Từ trên ý nghĩa mà nói, Tiểu Huệ thật sự rất khó rộng lượng. Cô nghĩ: có lẽ tôi nên cùng bà giới thiệu chuyện xưa của mẹ tôi cùng Giang tổng.
Hai người phụ nữ theo đuổi tâm tư của mình cứ như vậy rời khỏi tầng mười, đến một quán cà phên lân cận nói chuyện. Mà Tiểu Huệ không biết, cô bỏ qua là cái gì.
Trong phòng làm việc của Giang tổng, một người người phụ nữ áo trắng núp ở trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần. Mà một người đàn ông quỳ bên người cô, không cần phải nói chính là Giang tổng. Tiếng hô của Giang tổng đã thấp xuống, ông bất đắc dĩ hỏi thăm: "Tiểu Duy, bà nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tôi phải làm sao, bà mới có thể an tâm?"
Cái được gọi là Tiểu Duy từ từ mở mắt, vươn tay, đầu ngón tay mơn trớn trên cái trán cùng lông mày Giang tổng, si ngốc cười một tiếng: "Ông cũng có nếp nhăn rồi sao, nhưng làm sao bây giờ, coi như ông thật hấp dẫn, nếu tôi trẻ hơn mấy tuổi, nhất định bắt ông không thả."
Giang tổng lại bắt lấy ta người phụ nữ, vẻ mặt vội vàng: "Hiện tại vẫn kịp, không cần bà bắt tôi, chỉ cần bà gật đầu, tôi lập tức trở lại bên cạnh bà."
Tiểu Duy không có đem tay rút ra, cô lặng lẽ lắc đầu: "Giang Dịch, từ lúc chúng ta bắt đầu ký thỏa thuận li hôn, ông cũng không thuộc về tôi, mà tôi cũng không thuộc về ông."
Không tệ, Tiểu Duy chính là Giang mẹ, chính là mẹ Tiểu Huệ, mẹ Tiểu Phong Tử, vợ cả của Giang tổng!
Giang Gịch, Giang tổng kéo chặt tay của cô, khuôn mặt kia đã bị nếp nhăn xâm nhiễm trên mặt xuất hiện vẻ mặt không thể làm gì: "Tiểu Duy, tôi nên bắt bà làm sao bây giờ?"
Tiểu Duy mở mắt, ánh mắt yên tĩnh: "Cưới Chương Phương Hinh đi, cô ta có thể giúp ông, cũng có thể giúp tôi."
Xương cốt hai bên gương mặt Giang tổng lần nữa đội lên, ôn ra sức khống chế tức giận nhưng vẫn xuyên thấu qua mắt tiết lộ ra ngoài: "Cưới cô? Cưới cô! Đây là lần thứ hai bà nói với tôi chuyện này, lần trước bà nói bà sẽ nổi điên, được rồi, tôi không thể không tin, bà điên thật rồi. . . . . . Điên khùng lại đùa bỡn tôi một lần. Vậy lần này đâu rồi, tôi cho là bà từ bệnh viện ra ngoài, tới tìm tôi sẽ có thái độ bất đồng, kết quả bà. . . . . . Văn Duy, bà nói một câu lời trung thực cho tôi, bà lại thật sự muốn để cho tôi cưới cô gái khác như vậy. Chuyện này đối với bà có ích lợi gì?"
Ngón tay Giang mẹ vẽ hình dáng ông ấy: "Ông không nhớ sao, tôi là đổng sự của công ty này, ban đầu ông đem cổ phần chuyển tới trên danh nghĩa là tôi. Nếu như ông cưới cô ta, có lẽ công ty này còn có thể vượt qua nguy cơ, đây đối với tôi cũng có nhiều chỗ tốt ." Trên người Giang mẹ có loại phong cách bình tĩnh, làm cho người ta không sinh ra nửa điểm hoài nghi đối với lời nói của bà.
Đáng tiếc, Giang tổng lại một chữ cũng không tin tưởng, ông rút người ra, đi xa hai bước: "Chúng ta vốn cùng nhau gây dựng giang sơn, dù là để cho tôi hoàn toàn đem nó đặt ở trên tay bà cũng không còn quan hệ. Có thể là tôi đã già, không thích hợp đánh liều, mới đem nó kinh doanh thành bộ dáng hiện tại, cuối cùng là tôi thực xin lỗi bà. Nhưng Tiểu Duy, bà không cần thiết gạt tôi, vài chục năm vợ chồng, tôi còn có thể không biết bà sao? Bà vì tốt cho tôi, tôi hiểu biết rõ, nhưng có lúc tôi ngược lại hi vọng bà không cần vì tốt cho tôi, như vậy tôi còn có thể ở bên cạnh bà, có lẽ tôi thoải mái hơn so với hiện tại. . . . . ."
Khóe mắt Giang mẹ ươn ướt, bà không dám nói ra khỏi miệng, năm đó ly hôn cũng không phải giống như Tiểu Huệ nghĩ, mà bởi vì là. . . . . . Bà sợ mình có một ngày sẽ điên khùng, ai cũng không biết, cuối cùng sẽ thương tổn người bà thích nhất. Là bà muốn ly hôn, là bà muốn gặp lại không dám thấy ông ấy, là bà uy hiếp nói nếu như Giang Dịch lại hiện ra trước mặt mình, bà liền tự sát. . . . . . Bà dùng hết tất cả biện pháp khắc chế mình nhìn thấy ông ấy nghĩ tới ông ấy, nhưng cuối cùng lại bởi vì nguy cơ công ty lần nữa cùng ông ấy liên lụy đến nhau.
Giang mẹ đem đầu ngón tay đặt ở bên môi, cái tay này vừa mới sờ qua mặt của Giang Dịch, mặt trên còn có mùi vị của ông. . . . . .
Đây tất cả cũng hóa thành một tiếng thở dài: nếu đầu óc tôi vẫn tỉnh táo thì tốt biết bao, nếu như vậy, tôi chết cũng không buông người đàn ông này ra.
Chương 30: Nói ra bao nhiêu chân tướng...
Phòng cà phê, Chương Phương Hinh cùng Tiểu Huệ ngồi đối diện nhau. Trong mắt Tiểu Huệ mang theo khinh miệt cùng địch ý, cô thật sự không có thiện cảm với người phụ nữ trước mắt.
Chương Phương Hinh khuấy động thìa bạc, ngẩng đầu mỉm cười: "Thật ra thì tôi vừa nói không chính xác, tôi với cha cô không phải nhất định sẽ kết hôn."
Tiểu Huệ sáng tỏ mà cười: "Phát hiện Giang tổng lịch sử phong lưu, cho nên ngài cũng dao động sao? Nếu tôi là ngài cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ, người đàn ông như Giang tổng thật đáng giá dựa vào sao?"
Nghe Tiểu Huệ nói, Chương nữ sĩ sửng sốt một chút mới bật cười: "Xem ra cô oán hận rất lớn đối với cha mình, có thể mạo muội hỏi một câu tại sao không?"
Tiểu Huệ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngay cả khóe miệng cũng viết hai chữ —— khinh thường: "Tôi đã từng cho rằng ông ấy sẽ là một người đàn ông tốt, nhưng sau đó tôi lại phát hiện mình sai lầm rồi. Ngài nói xem, một người đàn ông có thể vứt bỏ người vợ cám bã thì có cái gì tốt?" Ánh mắt Tiểu Huệ cũng không hiền hòa mà nhìn chằm chằm vào Chương nữ sĩ.
Mà đúng vào lúc này, bóng dáng một người cô gái đi qua ngoài cửa sổ, cách chỗ người đó không xa còn có một người đàn ông trung niên đi theo. Hai người cứ như vậy xuyên qua đám người cùng dòng xe cộ, giống như bị một sợi dây dẫn dắt, đem hai người buộc chặt ở chung một chỗ.
Chương nữ sĩ quan sát được một màn này, bà dừng lại một chút, lúc này mới lần nữa mở miệng: "Có lẽ không phải cô cho là cái hình dạng kia. Cô xem nơi đó là cái gì?"
Theo hướng tay bà chỉ nhìn sang, Tiểu Huệ liếc nhìn mẹ đang đi lại trên đường, trong mắt cô thoáng qua kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
"Đừng vội qua đó, nhìn một chút đi." Thanh âm ưu nhã của Chương nữ sĩ lần nữa vang lên, cô bưng cà phê lên uống một ngụm.
Tiểu Huệ vẫn dừng bước chân, nghi ngờ nhìn bà ta một cái: "Bà đã sớm biết mẹ tôi ở chỗ này, vừa rồi ở cửa văn phòng cũng biết? Kêu tôi xuống rốt cuộc là vì cái gì?"
Chương nữ sĩ thu hồi nụ cười, cầm khăn giấy lau khô chút cà phê lưu lại bên miệng, khóe mắt kéo lên trên: "Không sai, tôi xác thực biết, hơn nữa tôi biết rõ chuyện tình nhiều hơn so với cô. Muốn biết tại sao thì hãy ngồi xuống, từ từ tán gẫu."
Tiểu Huệ cau mày, đóng hạ mắt, sau đó thu hồi bước chân lần nữa ngồi trên ghế salon, cô khách khí làm một động tác "Mời": "Chương nữ sĩ, xin ngài từ từ nói." Nói xong ánh mắt vẫn như cũ đi sát đằng sau bóng dáng lão mẹ, cũng may Giang tổng phía sau cũng theo sát phía sau.
Tay Chương nữ sĩ nâng đầu, có chút biểu lộ cảm khái: "Nghĩ đến việc cùng vãn bôi là cô nói ra những chuyện của bản thân, thật là có chút lúng túng đấy."
Tiểu Huệ cười, mong đợi chuyện xưa, chỉ là cô không ngờ chân tướng cố sự này vẫn còn rất hí kịch hóa.
"Ngay từ đầu, trước lúc ba mẹ cô biết, tôi với cha cô đã có hôn ước, coi như là buôn bán kết thân đi, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, quan trọng hơn là tôi rất thưởng thức ông ấy. Chỉ tiếc rằng, cuối cùng cha cô vẫn chọn mẹ cô, Văn Duy. Chuyện xưa của bọn họthật giống là hoàng tử cùng Cô bé lọ lem. Khi bọn họ kết hôn, tôi rời khỏi G thị, có lẽ là tuổi trẻ khí thịnh, nuốt không trôi thôi. Cho đến mấy năm trước trở về nước mới biết bọn h
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
316/2114