Tiểu thuyết Mướn Phòng Rồi Lên Giường-full
Lượt xem : |
t ——
"Các bạn học thân mến, xét thấy cảm tình của các bạn đối với đời sống của Lão sư vô cùng khẩn thiết quan tâm, hiện tại bản thân đối với lời đồn đãi làm ra cái giải thích, đầu tiên, người đàn ông được kêu là của lão sư có diện mạo so với Phan An, cơ bụng tám múi hùng vĩ đồ sộ, nói đơn giản, một chữ ‘ đẹp trai ’, hai chữ ‘ rất tuấn tú ’, ba chữ. . . . . ."
Bao nhiêu hồi thiếp cùng gửi tới, trong nháy mắt, BBS nhất thời an tĩnh trong ba giây. Tiểu Huệ khẽ mỉm cười, sau đó bình tĩnh tắt máy vi tính, tan tầm về nhà.
Mà cô mới ra khỏi phòng làm việc không tới mười bước, BBS lại vỡ tổ rồi, ngay cả server trường học tựa hồ cũng run run ba lần, vô cùng oán giận nhìn Giang lão sư phủi mông chạy lấy người.
Tâm tình của Tiểu Huệ rất tốt, bởi vì cô đùa giỡn một đám bạn học ăn no dửng mỡ không có chuyện gì để làm, cô nghĩ: bọn nhóc con này lại rỗi hơi trong cuộc sống rồi. Nhưng mà bọn họ cứ đi tìm anh trai soái khí có cơ bụng tám đi, nếu như tìm được. . . . . . Tiểu Huệ sẽ dẫn đầu nhào lên, người đàn ông cực phẩm đấy.
Thời điểm ở cổng trường học, nhận được một cú điện thoại, nhìn mã số là Quả Táo Quân, Tiểu Huệ nở nụ cười: "Quả Táo Quân, thành thật khai báo, cậu mang theo Kỷ Thiên Hàng đi nơi nào? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu nhất thiết phải cẩn thận với anh ta, nói không chừng bị anh ta bán đi, cậu còn giúp anh ta kiếm tiền đấy."
Đầu bên điện thoại ho hai tiếng, sau đó xuất hiện tiếng cười ngàn đao: "Huệ Huệ, cái người này, sao hiểu tôi thế."
Tiểu Huệ giống như nghe được tiếng "băng ca", đó là âm thanh nơi góc xó xỉnh nào đó bể tan tành, đó là thanh âm nói sau lưng huyên thuyên bị người ta phát hiện, được rồi, đây chính là loại thanh âm làm cho người ta rối rắm. Hồi tưởng lại, trước đây Tiểu Huệ cũng đã làm loại chuyện như vậy với Quả Táo Quân, cô chỉ có thể nhận.
Có một câu là như vậy nói: đi ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả.
Dĩ nhiên Tiểu Huệ là vịt chết còn cứng mỏ, còn thẳng cổ, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh là trộm à, dùng điện thoại của Quả Táo tìm tôi làm gì! Rất rối loạn có biết không hả!"
Thời điểm Tiểu Huệ đang nói chuyện, giọt —— một tiếng, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của tiếng còi.
Đợi cô quay đầu, được rồi, oan gia chính là như vậy: lúc mình không muốn gặp anh, anh lại cả ngày lắc lư trước mặt mình.
Đầu Kỷ Thiên Hàng lộ ra từ trong cửa xe, lộ ra loại nụ cười vô hại dân lành.
Chỉ là nụ cười này, Tiểu Huệ thấy thế nào cũng cảm thấy thiếu dạy dỗ, giống như là một cái đầu dài rất không tự trọng, tiến gần, nói với tôi: "Tới đây, tới đánh tôi đi."
Cô cười theo: "Tôi nói thật không sai, Quả Táo thật sự bị anh bán, bằng không điện thoại di động của cậu ấy còn có Chery QQ của cậu ấy thế nào đã đem đến trên tay anh. Anh thật đúng là được, công phu lừa gạt bịp bợm, không chỉ có tác dụng ở trên người cô gái, đối với đàn ông cũng hữu hiệu, bội phục, bội phục."
Lông mày Kỷ Thiên Hàng cao thấp, bất bình nói: "Hôm nay, lần đầu tiên ca ca tôi đón em tan việc, em——", lúc nói chuyện anh còn hất đầu, làm ra bộ dạng đùa quá lố, chỉ là bi kịch tôii, đầu anh không phải sắt thép luyện thành, nên nó đã tiếp xúc thân mật với khung xe.
Lời nói của anh còn chưa nói hết, vừa rụt cổ vừa vê cái ót, vừa cảm khái: Chery, mày cố tình không cho ca qua được, có phải hay không!
Tiểu Huệ ở một bên vui vẻ nhìn xem, lớn tiếng cười nói: "Ca ca à, đùa quá lố là muốn bị sét đánh à." Nhìn oan gia tự tìm khổ ăn, tâm tình của Tiểu Huệ càng tốt hơn.
Nhưng còn có một câu, vui quá hóa buồn. Đúng vậy, vui mừng nhiều cũng sẽ bị sét đánh.
Một đám học sinh rảnh rỗi không có chuyện làm đột nhiên xông tới, cười hỏi: "Giang lão sư, vị này chính là cơ bụng tám múi sao?"
Tiểu Huệ cảm thấy đầu có chút nặng, cô đây là tự bê cục đá đập vào chân của mình, nhưng mà, Kỷ Thiên Hàng có cơ bụng tám múi sao? Cô nhìn oan gia từ trên xe chậm rãi đi xuống, giống như minh tinh được trải thảm nghênh đón, người đó còn điềm tĩnh phất tay, vừa lộ ra nụ cười tự cho là mê chết người.
Tiểu Huệ run lên một cái, thầm nghĩ mình nghĩ cái gì vậy, Kỷ Thiên Hàng này, thân thể ăn chơi đàng điếm thì tạm được, làm sao có thể chân tài thực liệu, vì vậy cô cười hướng học sinh: "Ai, anh ta làm sao có thể chứ, không tin, các người đi sờ một cái xem, cơ bụng có thật hay được làm giả."
Mấy học sinh nữ sắc mê hướng về phía Kỷ Thiên Hàng quan sát: bề ngoài của người đàn ông này cũng không tệ lắm, thích hợp thưởng thức.
Kỷ Thiên Hàng lộ ra nụ cười thân thiện hỏi chuyện gì, dĩ nhiên mục tiêu đã định, học sinh nữ bên cạnh nhìn trộm anh.
Nữ học sinh kia giống như bị điện giật, vì vậy đại não đem nguyên nhân hậu quả kia đổ ra.
Tiểu Huệ ở một bên nói nhưng cũng không có cơ hội chen vào, chỉ có thể cảm khái: Kỷ Thiên Hàng, đại ca lại đang hại tiểu cô nương rồi.
Kỷ Thiên Hàng mỉm cười gật đầu, trên mặt không nhìn ra chút dấu vết không bình tĩnh nào, nhưng sự thực là, học sinh nữ kia tạo phản đem một câu nói rõ chuyện tình, ước chừng nói hơn 10' đồng hồ. . . . . .
Rốt cuộc khi kể xong, Kỷ Thiên Hàng cười đến mức có chút rực rỡ, hai chữ cám ơn kia nói càng ôn tồn lễ độ, giành được khen ngợi của học sinh nữ.
Thế mà anh lại chậm rãi đi tới, tay tự nhiên khoác lên trên vai Tiểu Huệ, ôm cô nói: "Hi vọng mọi người có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, dù sao trong nhà còn chưa có đồng ý, cho nên không thể công bố sớm với mọi người." Nói xong, anh dùng ánh mắt rất thâm tình nhìn Tiểu Huệ một cái.
Ánh mắt kia khiến cả người Tiểu Huệ nổi da gà: trình độ đùa giỡn của đại ca càng dày công tôi luyện nhỉ, rất tốt, để cho anh diễn, xem anh còn có thể nói gì.
Trên nét mặt của một đám học sinh làm một bộ "Quả nhiên là như thế", anh lại khẽ nhíu mày: "Muốn nói xin lỗi với mọi người, gần đây thân thể của Tiểu Huệ không thoải mái, cho nên tôi muốn mang cô ấy đi trước. Lần sau có cơ hội tôi sẽ nhận thức với mọi người, thật ra thì Tiểu Huệ từng nói với tôi, các bạn những đứa nhỏ đáng yêu."
Chính sách của Tiểu Huệ là mặc cho Kỷ Thiên Hàng thâm tình ôm cô lên xe, cuối cùng còn phải ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, cùng mọi người tạm biệt.
Chờ xe mở cửa, lúc này cô mới bật cười: "Anh thật sự dám diễn, cơ bụng tám múi, nếu đám nhóc kia làm đợt kiểm hàng, không phải anh sẽ bị lộ tẩy sao?"
Kỷ Thiên Hàng vẫn đang mỉm cười chợt thu hồi nụ cười, bỗng thắng phanh lại, sau đó lại túm tay Tiểu Huệ, đem dán vào bụng của mình, la to: "Vóc người của ca ca như tôi đây tốt lắm, chính em sờ thử xem."
Cảm thụ bắp thịt lồi lõm chắc chắn, Tiểu Huệ cảm thấy mặt mình nóng quá, cô chính là nói khống cơ bụng, sờ rõ ràng như vậy, còn không sóng lòng sôi sục sao, cẩn thận nhảy vọt. . . . . .
Kỷ Thiên Hàng vô cùng hài lòng, cười.
Chương 8: Sắc, gục.....
Tiểu Huệ cầm điện thoại đi tới phòng khách, đối với Quả Táo Quân chỉ cười một hồi với ý vị sâu xa, tiếp đó đối thoại với người trong điện thoại: "A, Lệ Toa, cậu nói muốn mời chúng tôi ăn cơm?"
Đầu Quả Táo vừa nhấc, vội hướng chủ cho thuê nhà đại tỷ xua tay, lắc đầu, cả người dao động giống như sóng rẽ vỗ bờ.
Tiểu Huệ cười: "Tốt, hình như Quả Táo Quân cũng rất mong đợi cơm của cô đấy."
Quả Táo đi lên đoạt điện thoại, Tiểu Huệ vô sỉ nói một câu: "Cô nói, rất tốt."
Vừa mới tắm rửa xong, Thiên ca từ trong phòng tắm ra ngoài, anh rất tự nhiên đem khăn lông giao vào trên tay Tiểu Huệ: "Mau giúp anh xoa một chút." Nói xong cũng kéo Tiểu Huệ ngồi trên ghế sô pha.
Tiểu Huệ thở dài: "Đại ca, lười chết, tự mình động thủ là được. . . . . ."
Cô còn chưa nói xong, Thiên ca đã đem đầu mình đưa qua, đồng thời quay mặt đi, nháy mắt: "Anh đều để cho em sờ qua, em hẳn phải trả thù lao cho anh."
Tiểu Huệ trừng: "Là ai cầm lấy tay tôi ép buộc tôi động vào? Ý tứ của anh khá tốt đấy."
Hai bên khóe miệng Thiên Hàng dương lên: "Là anh, nhưng sau đó là khuôn mặt nhỏ nhắn của ai đỏ bừng đem một cái tay khác cũng bỏ vào?"
Tiểu Huệ: ". . . . . ."
Được rồi, cô thừa nhận chính mình bày tỏ tò mò đối với thân thể kiện mỹ, nhất thời không khống chế được liền đưa tay lên. Haizz, sắc đẹp hại người rất nặng.
Quả Táo ở một bên nghe được vừa sầu vừa muốn cười, cậu ấy bất đắc dĩ mở miệng: "Hai vị, có thể cho tôi nói một câu trước được không, rồi sau đó hai người tiếp tục thảo luận vấn đề một cái tay với hai cái tay."
Tiểu Huệ cầm khăn lông lau, cũng không ngẩng đầu lên mà ngắt lời Quả Táo: "Tôi khuyên câu ăn mặc đẹp rồi đi ăn cơm, cậu và cô ấy mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, cậu cứ nay trốn mai tránh như hôm nay, rốt cuộc muốn làm vậy tới khi nào?"
Kỷ Thiên Hàng hưởng thụ tay Tiểu Huệ phục vụ, anh nhắm mắt lại nói một câu: "Kim Lệ Toa và Quả Táo? Cô gái đó thật là đáng tiếc."
Quả Táo Quân cuồng gật đầu lại cuồng lắc đầu: "Tôi và cô ấy thật sự không hề có một chút quan hệ nào, các người liếc mắt nhìn một cái liền biết tôi và cô ấy không xứng, dĩ nhiên, là tôi kém hơn cô ấy, cô ấy lợi hại hơn." Nói đến phần sau, giọng nói của Quả Táo Quân nhỏ hơn rất nhiều.
Kỷ Thiên Hàng vừa chỉ huy Tiểu Huệ lau bên này mà cười bên kia: "Tôi thấy cậu thật sự là quá không thượng đạo rồi, cậu nói cậu không có quan hệ gì với cô ấy, vậy thì khi cậu gặp cô ấy cứ như chuột thấy mèo vậy, rốt cuộc là sợ cô ăn cậu hay là sợ cậu không nhịn được ăn luôn cô ấy hả? Lại nói, chuyện tình cảm này vẫn còn cần người khác tới dạy cậu ư, xứng hay không không sao, quan trọng là trái tim của cậu kìa."
Quả Táo Quân nóng nảy, cậu cậu tôi tôi nói không ra lời, cuối cùng chui vào gian phòng của mình tiếp tục rối rắm.
Kỷ Thiên Hàng hả hê cười, không thay đổi: "Điển hình của việc chạy trối chết, Huệ Huệ, em nói xem trên đời này người có dạng vịt chết còn cứng mỏ có phải rất nhiều hay không?"
Lực tay của Tiểu Huệ tăng thêm, giống như nhào bột mì vậy, ở trên đầu anh điên cuồng chà xát, sau đó đem khăn lông đắp lên mặt Kỷ Thiên Hàng: "Không muốn cảm cúm thì nhanh lau khô đi."
Cô tiện thể ngắm thân thể Kỷ Thiên Hàng một cái, chậc chậc cảm thán: "Một bức tranh mỹ nam đi tắm tuyệt hảo, thật sự nên tìm người thưởng thức cùng."
Kỷ Thiên Hàng dùng chân câu cô: "Người khác? Em thật hào phóng, đáng tiếc tôi chỉ muốn cho một mình em nhìn, vậy phải làm sao bây giờ cho tốt đây?"
Toàn thân Tiểu Huệ run lên: "Ôi, đại ca, anh ngàn vạn đừng như vậy, trái tim nhỏ của tôi không chịu nổi."
Hai người cãi nhau thì chuông cửa chợt vang lên, một người phụ nữ trung niên hơi mập xem kỹ - quét mắt nhìn Tiểu Huệ một cái, có chút cao ngạo hỏi: "Quả Táo ở nơi này?"
Tiểu Huệ còn chưa kịp hỏi bà là ai, tới làm gì, đã thấy bà ấy đẩy mình ra đi thẳng vào trong nhà. Cô không giải thích được giữa, lại nghe thấy bên trong phòng xuất hiện tiếng thán phục kích động nào đó: "Ơ kìa, thì ra cậu và Quả Táo ở chung một chỗ, thật là đúng lúc rồi."
Tiểu Huệ chỉ thấy một cái tay của người phụ nữ kia khoác lên trên cánh tay của Kỷ Thiên Hàng, từ từ cọ cọ, còn thấy bà ấy dùng ánh mắt đắm đuối nhìn Kỷ Thiên Hàng.
Được rồi, Tiểu Huệ cầu xin thế nhưng cũng có ngày linh nghiệm như vậy, nói làm cho người ta tới thưởng thức thân thể của Kỷ Thiên Hàng, thật sự là có người đến, hơn nữa còn là bà cô mập ú. Cô chợt nở nụ cười hả hê, vô cùng chờ mong Kỷ Thiên Hàng sẽ xử lý bà cô này như thế nào.
Thiên Hàng bắt được cái tay ở trên người anh, từng chút thu hồi nụ cười, đồng thời hướng về phía phòng của Quả Táo rống một tiếng: "Quả Táo, cô gái của cậu tới rồi, mau ra đây tiếp đãi!"
Quả Táo vọt ra, liếc mắt liền thấy người phụ nữ trung niên ở trong phòng khách, cậu ấy thất kinh, vội nghênh đón chân chó hỏi: "Đạo diễn, sao ngài tự mình tới đây? Không phải là kết quả quay chụp lần này có vấn đề chứ?"
Một đôi mắt của nữ đạo diễn vẫn rơi trên người Kỷ Thiên Hàng, nhếch miệng cười: "Không có không có, tôi chỉ tới hỏi cậu một chút, hiện tại tôi mới nhận kịch bản mới, muốn hỏi bạn của cậu có hứng thú nhận vai nam chính của tôi hay không."
Đầu Quả Táo như muốn nổ tung, cậu ấy không dám nhìn vào mắt Kỷ Thiên Hàng, đó nhất định là kiểu ánh mắt muốn truy sát lấy mạng. Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ nói với đạo diễn: "Thật sự đáng tiếc, bạn của tôi gần đây cậu ấy phải đi nước ngoài, có một khoảng thời gian sẽ không về nước, cho nên. . . . . ."
Tay nữ đạo diễn lại leo lên cánh tay Kỷ Thiên Hàng, hỏi: "Nước ngoài à, là quốc gia nào vậy, vừa lúc kịch của chúng ta cũng lấy cảnh ở nước ngoài. . . . . ."
Kỷ Thiên Hà
"Các bạn học thân mến, xét thấy cảm tình của các bạn đối với đời sống của Lão sư vô cùng khẩn thiết quan tâm, hiện tại bản thân đối với lời đồn đãi làm ra cái giải thích, đầu tiên, người đàn ông được kêu là của lão sư có diện mạo so với Phan An, cơ bụng tám múi hùng vĩ đồ sộ, nói đơn giản, một chữ ‘ đẹp trai ’, hai chữ ‘ rất tuấn tú ’, ba chữ. . . . . ."
Bao nhiêu hồi thiếp cùng gửi tới, trong nháy mắt, BBS nhất thời an tĩnh trong ba giây. Tiểu Huệ khẽ mỉm cười, sau đó bình tĩnh tắt máy vi tính, tan tầm về nhà.
Mà cô mới ra khỏi phòng làm việc không tới mười bước, BBS lại vỡ tổ rồi, ngay cả server trường học tựa hồ cũng run run ba lần, vô cùng oán giận nhìn Giang lão sư phủi mông chạy lấy người.
Tâm tình của Tiểu Huệ rất tốt, bởi vì cô đùa giỡn một đám bạn học ăn no dửng mỡ không có chuyện gì để làm, cô nghĩ: bọn nhóc con này lại rỗi hơi trong cuộc sống rồi. Nhưng mà bọn họ cứ đi tìm anh trai soái khí có cơ bụng tám đi, nếu như tìm được. . . . . . Tiểu Huệ sẽ dẫn đầu nhào lên, người đàn ông cực phẩm đấy.
Thời điểm ở cổng trường học, nhận được một cú điện thoại, nhìn mã số là Quả Táo Quân, Tiểu Huệ nở nụ cười: "Quả Táo Quân, thành thật khai báo, cậu mang theo Kỷ Thiên Hàng đi nơi nào? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu nhất thiết phải cẩn thận với anh ta, nói không chừng bị anh ta bán đi, cậu còn giúp anh ta kiếm tiền đấy."
Đầu bên điện thoại ho hai tiếng, sau đó xuất hiện tiếng cười ngàn đao: "Huệ Huệ, cái người này, sao hiểu tôi thế."
Tiểu Huệ giống như nghe được tiếng "băng ca", đó là âm thanh nơi góc xó xỉnh nào đó bể tan tành, đó là thanh âm nói sau lưng huyên thuyên bị người ta phát hiện, được rồi, đây chính là loại thanh âm làm cho người ta rối rắm. Hồi tưởng lại, trước đây Tiểu Huệ cũng đã làm loại chuyện như vậy với Quả Táo Quân, cô chỉ có thể nhận.
Có một câu là như vậy nói: đi ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả.
Dĩ nhiên Tiểu Huệ là vịt chết còn cứng mỏ, còn thẳng cổ, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh là trộm à, dùng điện thoại của Quả Táo tìm tôi làm gì! Rất rối loạn có biết không hả!"
Thời điểm Tiểu Huệ đang nói chuyện, giọt —— một tiếng, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của tiếng còi.
Đợi cô quay đầu, được rồi, oan gia chính là như vậy: lúc mình không muốn gặp anh, anh lại cả ngày lắc lư trước mặt mình.
Đầu Kỷ Thiên Hàng lộ ra từ trong cửa xe, lộ ra loại nụ cười vô hại dân lành.
Chỉ là nụ cười này, Tiểu Huệ thấy thế nào cũng cảm thấy thiếu dạy dỗ, giống như là một cái đầu dài rất không tự trọng, tiến gần, nói với tôi: "Tới đây, tới đánh tôi đi."
Cô cười theo: "Tôi nói thật không sai, Quả Táo thật sự bị anh bán, bằng không điện thoại di động của cậu ấy còn có Chery QQ của cậu ấy thế nào đã đem đến trên tay anh. Anh thật đúng là được, công phu lừa gạt bịp bợm, không chỉ có tác dụng ở trên người cô gái, đối với đàn ông cũng hữu hiệu, bội phục, bội phục."
Lông mày Kỷ Thiên Hàng cao thấp, bất bình nói: "Hôm nay, lần đầu tiên ca ca tôi đón em tan việc, em——", lúc nói chuyện anh còn hất đầu, làm ra bộ dạng đùa quá lố, chỉ là bi kịch tôii, đầu anh không phải sắt thép luyện thành, nên nó đã tiếp xúc thân mật với khung xe.
Lời nói của anh còn chưa nói hết, vừa rụt cổ vừa vê cái ót, vừa cảm khái: Chery, mày cố tình không cho ca qua được, có phải hay không!
Tiểu Huệ ở một bên vui vẻ nhìn xem, lớn tiếng cười nói: "Ca ca à, đùa quá lố là muốn bị sét đánh à." Nhìn oan gia tự tìm khổ ăn, tâm tình của Tiểu Huệ càng tốt hơn.
Nhưng còn có một câu, vui quá hóa buồn. Đúng vậy, vui mừng nhiều cũng sẽ bị sét đánh.
Một đám học sinh rảnh rỗi không có chuyện làm đột nhiên xông tới, cười hỏi: "Giang lão sư, vị này chính là cơ bụng tám múi sao?"
Tiểu Huệ cảm thấy đầu có chút nặng, cô đây là tự bê cục đá đập vào chân của mình, nhưng mà, Kỷ Thiên Hàng có cơ bụng tám múi sao? Cô nhìn oan gia từ trên xe chậm rãi đi xuống, giống như minh tinh được trải thảm nghênh đón, người đó còn điềm tĩnh phất tay, vừa lộ ra nụ cười tự cho là mê chết người.
Tiểu Huệ run lên một cái, thầm nghĩ mình nghĩ cái gì vậy, Kỷ Thiên Hàng này, thân thể ăn chơi đàng điếm thì tạm được, làm sao có thể chân tài thực liệu, vì vậy cô cười hướng học sinh: "Ai, anh ta làm sao có thể chứ, không tin, các người đi sờ một cái xem, cơ bụng có thật hay được làm giả."
Mấy học sinh nữ sắc mê hướng về phía Kỷ Thiên Hàng quan sát: bề ngoài của người đàn ông này cũng không tệ lắm, thích hợp thưởng thức.
Kỷ Thiên Hàng lộ ra nụ cười thân thiện hỏi chuyện gì, dĩ nhiên mục tiêu đã định, học sinh nữ bên cạnh nhìn trộm anh.
Nữ học sinh kia giống như bị điện giật, vì vậy đại não đem nguyên nhân hậu quả kia đổ ra.
Tiểu Huệ ở một bên nói nhưng cũng không có cơ hội chen vào, chỉ có thể cảm khái: Kỷ Thiên Hàng, đại ca lại đang hại tiểu cô nương rồi.
Kỷ Thiên Hàng mỉm cười gật đầu, trên mặt không nhìn ra chút dấu vết không bình tĩnh nào, nhưng sự thực là, học sinh nữ kia tạo phản đem một câu nói rõ chuyện tình, ước chừng nói hơn 10' đồng hồ. . . . . .
Rốt cuộc khi kể xong, Kỷ Thiên Hàng cười đến mức có chút rực rỡ, hai chữ cám ơn kia nói càng ôn tồn lễ độ, giành được khen ngợi của học sinh nữ.
Thế mà anh lại chậm rãi đi tới, tay tự nhiên khoác lên trên vai Tiểu Huệ, ôm cô nói: "Hi vọng mọi người có thể giúp chúng tôi giữ bí mật, dù sao trong nhà còn chưa có đồng ý, cho nên không thể công bố sớm với mọi người." Nói xong, anh dùng ánh mắt rất thâm tình nhìn Tiểu Huệ một cái.
Ánh mắt kia khiến cả người Tiểu Huệ nổi da gà: trình độ đùa giỡn của đại ca càng dày công tôi luyện nhỉ, rất tốt, để cho anh diễn, xem anh còn có thể nói gì.
Trên nét mặt của một đám học sinh làm một bộ "Quả nhiên là như thế", anh lại khẽ nhíu mày: "Muốn nói xin lỗi với mọi người, gần đây thân thể của Tiểu Huệ không thoải mái, cho nên tôi muốn mang cô ấy đi trước. Lần sau có cơ hội tôi sẽ nhận thức với mọi người, thật ra thì Tiểu Huệ từng nói với tôi, các bạn những đứa nhỏ đáng yêu."
Chính sách của Tiểu Huệ là mặc cho Kỷ Thiên Hàng thâm tình ôm cô lên xe, cuối cùng còn phải ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, cùng mọi người tạm biệt.
Chờ xe mở cửa, lúc này cô mới bật cười: "Anh thật sự dám diễn, cơ bụng tám múi, nếu đám nhóc kia làm đợt kiểm hàng, không phải anh sẽ bị lộ tẩy sao?"
Kỷ Thiên Hàng vẫn đang mỉm cười chợt thu hồi nụ cười, bỗng thắng phanh lại, sau đó lại túm tay Tiểu Huệ, đem dán vào bụng của mình, la to: "Vóc người của ca ca như tôi đây tốt lắm, chính em sờ thử xem."
Cảm thụ bắp thịt lồi lõm chắc chắn, Tiểu Huệ cảm thấy mặt mình nóng quá, cô chính là nói khống cơ bụng, sờ rõ ràng như vậy, còn không sóng lòng sôi sục sao, cẩn thận nhảy vọt. . . . . .
Kỷ Thiên Hàng vô cùng hài lòng, cười.
Chương 8: Sắc, gục.....
Tiểu Huệ cầm điện thoại đi tới phòng khách, đối với Quả Táo Quân chỉ cười một hồi với ý vị sâu xa, tiếp đó đối thoại với người trong điện thoại: "A, Lệ Toa, cậu nói muốn mời chúng tôi ăn cơm?"
Đầu Quả Táo vừa nhấc, vội hướng chủ cho thuê nhà đại tỷ xua tay, lắc đầu, cả người dao động giống như sóng rẽ vỗ bờ.
Tiểu Huệ cười: "Tốt, hình như Quả Táo Quân cũng rất mong đợi cơm của cô đấy."
Quả Táo đi lên đoạt điện thoại, Tiểu Huệ vô sỉ nói một câu: "Cô nói, rất tốt."
Vừa mới tắm rửa xong, Thiên ca từ trong phòng tắm ra ngoài, anh rất tự nhiên đem khăn lông giao vào trên tay Tiểu Huệ: "Mau giúp anh xoa một chút." Nói xong cũng kéo Tiểu Huệ ngồi trên ghế sô pha.
Tiểu Huệ thở dài: "Đại ca, lười chết, tự mình động thủ là được. . . . . ."
Cô còn chưa nói xong, Thiên ca đã đem đầu mình đưa qua, đồng thời quay mặt đi, nháy mắt: "Anh đều để cho em sờ qua, em hẳn phải trả thù lao cho anh."
Tiểu Huệ trừng: "Là ai cầm lấy tay tôi ép buộc tôi động vào? Ý tứ của anh khá tốt đấy."
Hai bên khóe miệng Thiên Hàng dương lên: "Là anh, nhưng sau đó là khuôn mặt nhỏ nhắn của ai đỏ bừng đem một cái tay khác cũng bỏ vào?"
Tiểu Huệ: ". . . . . ."
Được rồi, cô thừa nhận chính mình bày tỏ tò mò đối với thân thể kiện mỹ, nhất thời không khống chế được liền đưa tay lên. Haizz, sắc đẹp hại người rất nặng.
Quả Táo ở một bên nghe được vừa sầu vừa muốn cười, cậu ấy bất đắc dĩ mở miệng: "Hai vị, có thể cho tôi nói một câu trước được không, rồi sau đó hai người tiếp tục thảo luận vấn đề một cái tay với hai cái tay."
Tiểu Huệ cầm khăn lông lau, cũng không ngẩng đầu lên mà ngắt lời Quả Táo: "Tôi khuyên câu ăn mặc đẹp rồi đi ăn cơm, cậu và cô ấy mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, cậu cứ nay trốn mai tránh như hôm nay, rốt cuộc muốn làm vậy tới khi nào?"
Kỷ Thiên Hàng hưởng thụ tay Tiểu Huệ phục vụ, anh nhắm mắt lại nói một câu: "Kim Lệ Toa và Quả Táo? Cô gái đó thật là đáng tiếc."
Quả Táo Quân cuồng gật đầu lại cuồng lắc đầu: "Tôi và cô ấy thật sự không hề có một chút quan hệ nào, các người liếc mắt nhìn một cái liền biết tôi và cô ấy không xứng, dĩ nhiên, là tôi kém hơn cô ấy, cô ấy lợi hại hơn." Nói đến phần sau, giọng nói của Quả Táo Quân nhỏ hơn rất nhiều.
Kỷ Thiên Hàng vừa chỉ huy Tiểu Huệ lau bên này mà cười bên kia: "Tôi thấy cậu thật sự là quá không thượng đạo rồi, cậu nói cậu không có quan hệ gì với cô ấy, vậy thì khi cậu gặp cô ấy cứ như chuột thấy mèo vậy, rốt cuộc là sợ cô ăn cậu hay là sợ cậu không nhịn được ăn luôn cô ấy hả? Lại nói, chuyện tình cảm này vẫn còn cần người khác tới dạy cậu ư, xứng hay không không sao, quan trọng là trái tim của cậu kìa."
Quả Táo Quân nóng nảy, cậu cậu tôi tôi nói không ra lời, cuối cùng chui vào gian phòng của mình tiếp tục rối rắm.
Kỷ Thiên Hàng hả hê cười, không thay đổi: "Điển hình của việc chạy trối chết, Huệ Huệ, em nói xem trên đời này người có dạng vịt chết còn cứng mỏ có phải rất nhiều hay không?"
Lực tay của Tiểu Huệ tăng thêm, giống như nhào bột mì vậy, ở trên đầu anh điên cuồng chà xát, sau đó đem khăn lông đắp lên mặt Kỷ Thiên Hàng: "Không muốn cảm cúm thì nhanh lau khô đi."
Cô tiện thể ngắm thân thể Kỷ Thiên Hàng một cái, chậc chậc cảm thán: "Một bức tranh mỹ nam đi tắm tuyệt hảo, thật sự nên tìm người thưởng thức cùng."
Kỷ Thiên Hàng dùng chân câu cô: "Người khác? Em thật hào phóng, đáng tiếc tôi chỉ muốn cho một mình em nhìn, vậy phải làm sao bây giờ cho tốt đây?"
Toàn thân Tiểu Huệ run lên: "Ôi, đại ca, anh ngàn vạn đừng như vậy, trái tim nhỏ của tôi không chịu nổi."
Hai người cãi nhau thì chuông cửa chợt vang lên, một người phụ nữ trung niên hơi mập xem kỹ - quét mắt nhìn Tiểu Huệ một cái, có chút cao ngạo hỏi: "Quả Táo ở nơi này?"
Tiểu Huệ còn chưa kịp hỏi bà là ai, tới làm gì, đã thấy bà ấy đẩy mình ra đi thẳng vào trong nhà. Cô không giải thích được giữa, lại nghe thấy bên trong phòng xuất hiện tiếng thán phục kích động nào đó: "Ơ kìa, thì ra cậu và Quả Táo ở chung một chỗ, thật là đúng lúc rồi."
Tiểu Huệ chỉ thấy một cái tay của người phụ nữ kia khoác lên trên cánh tay của Kỷ Thiên Hàng, từ từ cọ cọ, còn thấy bà ấy dùng ánh mắt đắm đuối nhìn Kỷ Thiên Hàng.
Được rồi, Tiểu Huệ cầu xin thế nhưng cũng có ngày linh nghiệm như vậy, nói làm cho người ta tới thưởng thức thân thể của Kỷ Thiên Hàng, thật sự là có người đến, hơn nữa còn là bà cô mập ú. Cô chợt nở nụ cười hả hê, vô cùng chờ mong Kỷ Thiên Hàng sẽ xử lý bà cô này như thế nào.
Thiên Hàng bắt được cái tay ở trên người anh, từng chút thu hồi nụ cười, đồng thời hướng về phía phòng của Quả Táo rống một tiếng: "Quả Táo, cô gái của cậu tới rồi, mau ra đây tiếp đãi!"
Quả Táo vọt ra, liếc mắt liền thấy người phụ nữ trung niên ở trong phòng khách, cậu ấy thất kinh, vội nghênh đón chân chó hỏi: "Đạo diễn, sao ngài tự mình tới đây? Không phải là kết quả quay chụp lần này có vấn đề chứ?"
Một đôi mắt của nữ đạo diễn vẫn rơi trên người Kỷ Thiên Hàng, nhếch miệng cười: "Không có không có, tôi chỉ tới hỏi cậu một chút, hiện tại tôi mới nhận kịch bản mới, muốn hỏi bạn của cậu có hứng thú nhận vai nam chính của tôi hay không."
Đầu Quả Táo như muốn nổ tung, cậu ấy không dám nhìn vào mắt Kỷ Thiên Hàng, đó nhất định là kiểu ánh mắt muốn truy sát lấy mạng. Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ nói với đạo diễn: "Thật sự đáng tiếc, bạn của tôi gần đây cậu ấy phải đi nước ngoài, có một khoảng thời gian sẽ không về nước, cho nên. . . . . ."
Tay nữ đạo diễn lại leo lên cánh tay Kỷ Thiên Hàng, hỏi: "Nước ngoài à, là quốc gia nào vậy, vừa lúc kịch của chúng ta cũng lấy cảnh ở nước ngoài. . . . . ."
Kỷ Thiên Hà
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
450/450