Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
g, tầm mắt hoàn toàn không có dời đi. Bộ dáng dựa vào hắn của nàng, thật là nhu nhược, hoàn toàn không hề phòng bị, nếu không tận mắt nhìn thấy, ngay cả hắn cũng khó mà tưởng tượng, người phụ nữ nhỏ bé kiên cường này, cũng sẽ có mặt yếu ớt như vậy.
Nếu nàng còn có ý thức, nhất định sẽ không nguyện ý để hắn nhìn thấy bộ dáng yếu đuối này của nàng.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên không tiếng động, Hắc Trọng Minh vươn tay, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn biết rõ nàng đã mơ thấy cái gì. Văn kiện Nguyễn Lão Thất đưa tới, đã ghi lại rõ ràng những bi thảm mà nàng đã gặp phải trong thời thơ ấu, chính những chuyện đã xảy ra trước kia đã làm cho những đêm gần đây nàng đều ngủ không yên giấc.
Nhìn thấy đôi gò má tái nhợt kia, ngón tay còn dính lệ của Hắc Trọng Minh không hiểu vì sao lại cảm thấy nóng lên một chút.
Hắn không nên để nước mắt của nàng làm dao động ý chí sắt đá.
Mọi người đều nói, hắn không có tim.
Nhưng, người phụ nữ gặp ác mộng này, nước mắt của người phụ nữ này, quả thật đã dao động cảm xúc nghiêm nghị lạnh lùng của hắn, tác động đến tình cảm đã chôn dấu lâu lắm, lâu đến mức dường như hắn đã nghĩ tất cả cảm xúc của mình đã không còn.
Người phụ nữ này, cứu hắn một mạng. Trừ lần đó ra, Nguyễn Lão Thất tra ra rất nhiều chuyện, ngoại trừ ý muốn vạch trần thân phận thật sự của nàng, cũng làm cho hắn biết được rất nhiều việc, thậm chí là rất nhiều chuyện mà ngay cả nàng cũng bị người ta cố ý giấu diếm, không biết được chân tướng sự thật.
Biết được càng nhiều, Hắc Trọng Minh càng muốn nàng.
Phụ nữ, không hiểu rõ về lòng trung thành: Bọn họ đều là những người lương thiện bị biến thành kẻ nói dối. Nhưng người phụ nữ trước mắt này không giống như vây, nàng chẳng những hết lòng trung thành, thậm chí có thể vì lòng trung thành mà trả giá bằng sinh mạng của mình.
Một cảm xúc xa lạ lần đầu tiên hiện lên trong lòng Hắc Trọng Minh, nhìn nàng đang nhu nhược tái nhợt dựa vào lòng hắn. Nghiền ngẫm luồng cảm xúc kia, qua một lúc lâu sau, hắn mới có thể nhận ra, đó là cảm xúc gì.
Đó là ghen tị, ngoại trừ cảm giác này ra còn có rất nhiều khát vọng hỗn tạp trộn lẫn vào nhau.
Hắn rất ít khi có loại cảm thụ như vậy. Hắn muốn nữ nhân này một cách mãnh liệt, không chỉ là thân thể, hắn còn muốn trái tim của nàng. Hắn muốn lòng trung thành của nàng, chỉ thuộc về hắn, mà không phải thuộc về kẻ địch của hắn.
Bàn tay to ngăm đen, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt non mềm tinh tế trong lúc ngủ mơ của nàng.
Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn xúc động mãnh liệt về thứ gì đó như thế. Hắn muốn nàng, muốn nàng hoàn toàn khuất phục hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
Trong bóng đêm, Hắc Trọng Minh ôm Mẫu Đơn càng chặt.
“Của tôi.”
Sáng sớm gió nhẹ, có chút lành lạnh.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ còn chưa tan, lò sưởi trong phòng vẫn còn đang cháy.
Mẫu Đơn mặc quần áo mỏng manh, sau đó khoác áo choàng lông cừu bên ngoài để giữ ấm cơ thể, chậm rãi đi dạo chung quanh phòng.
Bác sĩ Hoàng đã dặn dò, nàng cần vận động, nhưng ngoài phòng tuyết vẫn còn rơi, cho nên nàng chỉ ó thể ở trong căn phòng rộng lớn này đi qua đi lại.
Biệt thự của Hắc gia, là biệt thự tinh xảo có hơn trăm năm lịch sử, phía trước tòa nhà là Hậu Luyện, bên trong có hai tòa nhà, với hơn bốn mươi căn phòng.
Hắc Trọng Minh ngủ ở phòng ngủ chính, ngay giữa trung tâm của lầu một, thư phòng bên trái Hậu Luyện. Theo lời đồn, Tiền Luyện là nơi mà cha hắn khi còn sống rất yêu thích, bởi vì tôn trọng cha cho nên hắn đã bảo lưu lại tất cả khu vực này, nhưng khi nàng đột nhập vào để lấy tài liệu thì hắn không sử dụng Tiền Luyện nữa, bởi vì nơi này rất dễ dàng bị người ta dễ dàng bắn lén.
Khi Mẫu Đơn đi lại chung quanh, thỉnh thoảng bắt gặp người hầu trong biệt thự. Bọn họ luôn cúi đầu, không dám nhìn nàng, chủ động tránh qua một bên để đi.
Thẳng thắn mà nói, nàng không hề thích như vậy, cũng không có thói quen như vậy. Nhưng lúc này nàng cần đi lại, như vậy mới có thể mau chóng hồi phục thể lực.
Trong nhà có rất nhiều người hầu, nhưng chỉ có một số ít người là có thể đi vào Hậu Luyện.
Hầu hết các phòng ở Hậu Luyện, đều là đóng chặt, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiệc rượu mời khách ở ngoài thì bình thường cũng không dùng đến, đặc biệt là lầu hai. Người ra vào lầu hai rất ít, hơn nữa ở đây nhìn ngắm quang cảnh ngày mới so với lầu một tốt hơn nhiều.
Cho nên, Mẫu Đơn luôn đi lên đây, ngồi ở chỗ này, xem một quyển sách, uống một chén trà, hoặc uống thuốc bổ gì đó mà lão Trương đưa tới, đỡ phải bị Hắc Trọng Minh “thân thiết” vả lại, nàng phải ăn nhiều một chút, mới có thể khôi phục thể lực.
Từ khi nàng bị thương đến nay, tuy rằng chưa đến một tháng, nhưng nàng sớm đã chán ghét ngày ngày bị nhốt ở chỗ này. Quan trọng hơn là, lúc nào nàng cũng lo lắng, Hắc Trọng Minh sẽ bị người ta bắn lén.
Nàng hẳn là nên ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời mới đúng. Nhưng tình huống bây giờ, không cho phép nàng làm như vậy.
Điều này làm cho Mẫu Đơn vô cùng lo lắng.
Tiêu Luyện Mặc còn đang uy hiếp, hiện tại thế lực của ba bên ngang nhau, nếu Hắc Trọng Minh chết, khẳng định trong nháy mắt sẽ phá vỡ thế cân bằng. Họ Tiêu kia làm việc ngoan tuyệt (hung ác, đoạn tuyệt, ý là diệt cỏ phải diệt tận gốc^^), không thua Hắc Trọng Minh, mà chủ nhân Kim gia Giang Thành lại bệnh nặng, chỉ có thể tạm thời do phu nhân yếu đuối đảm đương, nếu Hắc Trọng Minh xảy ra chuyện gì bất trắc, người của Hắc gia, nhất định sẽ lựa chọn nương nhờ vào Tiêu Luyện Mặc.
Như vậy, Tiêu Luyện Mặc ắt sẽ gióng trống khua chiêng, thôn tính địa bàn Kim gia, chỉ dựa vào phu nhân cùng bọn Sở Lãng, chỉ sợ cũng khó duy trì đại cục.
Cho nên, Hắc Trọng Minh tồn tại, là điều tất yếu.
Hắn không thể chết được.
Hắn phải còn sống, Kim gia mới có đường sống.
Thân phận thật sự của nàng, thật ra là một trong bốn hộ vệ trong tay Giang Thành. Bốn người bọn họ, từ nhỏ đã được chủ cứu về nuôi lớn, nếu không phải nhờ ơn Giang gia, lúc nàng tan cửa nát nhà, cho dù không chết đói đầu đường, cũng sẽ đông lạnh mà chết.
Cho nên, nàng thiếu Kim gia một cái mạng. Vì Giang Thành, vì Kim gia, nàng phải ở lại, đảm bảo an toàn cho Hắc Trọng Minh…… Vết thương trên vai, dường như đau.
Mẫu Đơn thở dài một hơi, trong lòng hận không thể như Hắc Trọng Minh, quang minh chính đại đi luyện quyền, cho dù là không thể luyện quyền, ít nhất cũng có thể đi theo bên cạnh hắn, đỡ phải cả ngày ở trong phòng lo lắng đề phòng.
Nếu như, trong khoảng thời gian này, nàng có thể sử dụng thiết liên (dây xích sắt) cùng hạng quyển 0, giống như huấn luyện dã thú, đem Hắc Trọng Minh trói ở trên cột, thật tốt biết bao nhiêu?
Thế nhưng, chẳng biết sao, nàng thật sự không thể tưởng tượng, hắn tinh lực tràn đầy, bị chế ngự trong hạng quyển, hạn chế động tác ngủ nghỉ thì sẽ ra sao?
Nàng rất cố gắng tưởng tượng, Hắc Trọng Minh bị khóa trụ, không thể động đậy. Theo lý mà nói, hình ảnh kia hẳn là sẽ làm nàng cảm thấy vui sướng, nhưng khi khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên ở trước mắt, bao hàm cả đôi mắt đen tràn đầy dục vọng, lại khiến cho tim của nàng đập loạn xạ.
Lại nữa rồi!
Mẫu Đơn đỏ mặt, dùng sức khép sách trong tay lại, vứt đi những khúc mắc trong lòng và ánh mắt quấy nhiễu làm tâm trí nàng không yên, bực dọc đứng dậy rời đi.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, nàng vốn chuẩn bị đi xuống lầu, khóe mắt lại nhìn thấy một vệt ánh sáng. Nàng ngẩng đầu lên, thấy trên hành lang, có một tia sáng mặt trời quanh co khúc khuỷu chiếu vào.
Phòng đó, bình thường là đóng chặt, nhưng giờ này phút này, nửa cánh cửa đang mở ra. Ánh mặt trời vàng óng, rơi trên sàn nhà, đối lập mãnh liệt với hành lang âm u.
Có lẽ, là khi người hầu dọn dẹp, đã quên đóng cửa.
Tính hiếu kỳ trỗi dậy trong lòng, Mẫu Đơn nhịn không được tiến lên, đi đến hành lang tối tăm kia, bước vào cánh cửa phòng đang mở. Nàng thoáng nhìn thấy trên bức tường trong phòng, treo một bức tranh.
Trong bức tranh, là một phu nhân, cùng một đứa bé.
Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra cặp mắt lãnh liệt kia, càng không nói dáng vẻ tuấn mỹ của hắn. Để tìm hiểu, nàng đẩy cửa phòng ra, rồi đi vào.
Đó là một căn phòng rộng rãi lịch sự tao nhã, ngoại trừ phòng khách nhỏ, còn có một phòng đọc sách nho nhỏ cùng một gian phòng ngủ, so với tất cả các phòng ở trong này, điều khác biệt lớn nhất là phần lớn đồ dùng trong phòng đều là màu trắng.
Chân bàn nhỏ, tao nhã, đế cắm nến tinh xảo, đèn bàn là chụp đèn thủy tinh có màu sắc rực rỡ, tất cả đều là màu trắng thanh nhã, mà bút máy trên bàn học thì có màu hồng phấn.
Rèm cửa sổ làm từ tơ tằm, thoải mái rơi xuống đất, nhẹ nhàng bay phất phơ.
Bốn cột ở giường lớn có mành che, giường gỗ đặt ở chính giữa phòng ngủ màu trắng, hoa văn tinh xảo được chạm trổ phức tạp.
Tất cả những thứ ở đây đều vô cùng thanh lịch tinh tế. Thứ duy nhất có vẻ không hợp, là ở góc tường kia có một tiêu bản con chó khổng lồ.
Theo lý thuyết, căn trong phòng này không có người ở, nhưng trong phòng không có dấu hiệu của bụi và ẩm mốc, rõ ràng tất cả người hầu đều rất cố gắng đem chỗ này giữ gìn rất khá, giống như chủ nhân của căn phòng này vẫn còn ở đây, chỉ là ban ngày ra khỏi cửa, ban đêm lại trở về.
Tầm mắt của Mẫu Đơn trở lại trên bức tranh trong phòng khách nhỏ kia.
Nét bút tinh tế của hoạ sĩ giữ lại được dung nhan xinh đẹp cùng khí chất cao nhã của phu nhân, trong mắt bà còn mỉm cười chân thành. Đương nhiên, nét bút tinh xảo kia, cũng họa thành công người đứng bên cạnh, xem ra cũng đến bảy, tám tuổi, nhưng hai mắt đứa trẻ này đặc biệt lạnh như băng.
Đó là Hắc Trọng Minh.
Cho nên, người phụ nữ này, là mẹ hắn sao?
Người phụ nữ xinh đẹp trong bức tranh, có đường nét hao hao giống Hắc Trọng Minh, chỉ có ánh mắt dịu dàng là khác hẳn hắn.
Nghe đồn mẹ của Hắc Trọng Minh, ở Thượng Hải có thể nói là mọi người đều biết. Cung Thanh Hà từng là cô gái xinh đẹp nhất trong giới xã giao Thượng Hải, nàng xuất thân cao quý, trong gia phả còn có người từng làm quan lớn của tiền triều, khi còn trẻ từng đi du học, sau khi về nước gả cho cha Hắc Trọng Minh, nhưng vài năm sau, đột nhiên ẩn cư không tiếp xúc bên ngoài.
Theo thuật lại, bà bị bệnh nặng, sau khi nằm liệt trên giường bệnh nhiều năm, bị bệnh tật tra tấn giày vò đến chết.
Bé trai trong bức tranh, vẻ mặt lãnh khốc (lạnh lùng hà khắc), nhưng nắm chặt tay mẹ mình. Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ kia, đột nhiên trong lòng thắt lại.
Hắc Trọng Minh không có tâm.
Trong đầu nàng hiện lên những lời này, nhưng tầm mắt không cách nào dời khỏi bàn tay đứa bé trong bức họa. Nàng bắt đầu cảm thấy bất an, biết mình hoàn toàn không nên bước vào căn phòng này.
Nơi này rất sạch sẽ, rất ấm áp, rất…… riêng tư…… Hắc Trọng Minh cho người giữ gìn nguyên trạng phòng này nhiều năm, giống như là mẹ hắn vẫn còn sống. Nhưng Mẫu Đơn biết, mẹ hắn, đã qua đời năm hắn mười ba tuổi.
Trong nhà này, có một căn phòng mà trăm ngàn lần ngươi cũng đừng bước vào.
Lời cảnh cáo của Bạch Diễm Dung đột nhiên vang lên, Mẫu Đơn xoay người, vội vàng muốn lui ra ngoài, lại đụng phải bút máy hồng phấn trên bàn học, leng keng vài tiếng, bút máy lăn mấy vòng trên mặt đất, lăn vào dưới gầm bàn.
Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt bút máy lên, đang chuẩn bị đứng dậy để vào chỗ cũ, lại phát hiện dưới cái bàn, lại có một ngăn kéo, bởi vì nàng vừa mới va chạm, cho nên nó bị mở ra.
Bên trong ngăn kéo có đặt một quyển sách, bên ngoài rất tinh xảo, bìa quyển sách màu mật ong, in hai chữ Thanh Hà.
Mẫu Đơn hơi sửng sốt, vốn muốn đưa tay đóng ngăn kéo lại, nhưng đột nhiên ngừng lại một chút.
Tuy rằng được giấu ở trong ngăn kéo, nhưng trên quyển sách này, vẫn dính một chút bụi. Từng cái góc trong phòng, được quét tước sạch sẽ, chỉ duy nhất nơi này còn có bụi, chứng tỏ những năm gần đây, chưa từng có người phát hiện ra quyển sách này.
Nàng chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là vươn tay, cấm lấy quyển sách kia, phủi đi lớp bụi dính trên đó, nàng thật cẩn thận mở ra, rất nhanh liền phát hiện, đây không phải là một quyển sách, mà là một quyển nhật kí.
Một quyển nhật kí do Cung Thanh Hà tự tay viết.
Nàng nên đặt cuốn nhật kí xuống, dù sao đây cũng là bí mật của người phụ nữ khác. Nhưng người phụ nữ đó lại là mẹ của Hắc Trọng Minh, biết người bi
Nếu nàng còn có ý thức, nhất định sẽ không nguyện ý để hắn nhìn thấy bộ dáng yếu đuối này của nàng.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên không tiếng động, Hắc Trọng Minh vươn tay, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn biết rõ nàng đã mơ thấy cái gì. Văn kiện Nguyễn Lão Thất đưa tới, đã ghi lại rõ ràng những bi thảm mà nàng đã gặp phải trong thời thơ ấu, chính những chuyện đã xảy ra trước kia đã làm cho những đêm gần đây nàng đều ngủ không yên giấc.
Nhìn thấy đôi gò má tái nhợt kia, ngón tay còn dính lệ của Hắc Trọng Minh không hiểu vì sao lại cảm thấy nóng lên một chút.
Hắn không nên để nước mắt của nàng làm dao động ý chí sắt đá.
Mọi người đều nói, hắn không có tim.
Nhưng, người phụ nữ gặp ác mộng này, nước mắt của người phụ nữ này, quả thật đã dao động cảm xúc nghiêm nghị lạnh lùng của hắn, tác động đến tình cảm đã chôn dấu lâu lắm, lâu đến mức dường như hắn đã nghĩ tất cả cảm xúc của mình đã không còn.
Người phụ nữ này, cứu hắn một mạng. Trừ lần đó ra, Nguyễn Lão Thất tra ra rất nhiều chuyện, ngoại trừ ý muốn vạch trần thân phận thật sự của nàng, cũng làm cho hắn biết được rất nhiều việc, thậm chí là rất nhiều chuyện mà ngay cả nàng cũng bị người ta cố ý giấu diếm, không biết được chân tướng sự thật.
Biết được càng nhiều, Hắc Trọng Minh càng muốn nàng.
Phụ nữ, không hiểu rõ về lòng trung thành: Bọn họ đều là những người lương thiện bị biến thành kẻ nói dối. Nhưng người phụ nữ trước mắt này không giống như vây, nàng chẳng những hết lòng trung thành, thậm chí có thể vì lòng trung thành mà trả giá bằng sinh mạng của mình.
Một cảm xúc xa lạ lần đầu tiên hiện lên trong lòng Hắc Trọng Minh, nhìn nàng đang nhu nhược tái nhợt dựa vào lòng hắn. Nghiền ngẫm luồng cảm xúc kia, qua một lúc lâu sau, hắn mới có thể nhận ra, đó là cảm xúc gì.
Đó là ghen tị, ngoại trừ cảm giác này ra còn có rất nhiều khát vọng hỗn tạp trộn lẫn vào nhau.
Hắn rất ít khi có loại cảm thụ như vậy. Hắn muốn nữ nhân này một cách mãnh liệt, không chỉ là thân thể, hắn còn muốn trái tim của nàng. Hắn muốn lòng trung thành của nàng, chỉ thuộc về hắn, mà không phải thuộc về kẻ địch của hắn.
Bàn tay to ngăm đen, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt non mềm tinh tế trong lúc ngủ mơ của nàng.
Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn xúc động mãnh liệt về thứ gì đó như thế. Hắn muốn nàng, muốn nàng hoàn toàn khuất phục hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
Trong bóng đêm, Hắc Trọng Minh ôm Mẫu Đơn càng chặt.
“Của tôi.”
Sáng sớm gió nhẹ, có chút lành lạnh.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ còn chưa tan, lò sưởi trong phòng vẫn còn đang cháy.
Mẫu Đơn mặc quần áo mỏng manh, sau đó khoác áo choàng lông cừu bên ngoài để giữ ấm cơ thể, chậm rãi đi dạo chung quanh phòng.
Bác sĩ Hoàng đã dặn dò, nàng cần vận động, nhưng ngoài phòng tuyết vẫn còn rơi, cho nên nàng chỉ ó thể ở trong căn phòng rộng lớn này đi qua đi lại.
Biệt thự của Hắc gia, là biệt thự tinh xảo có hơn trăm năm lịch sử, phía trước tòa nhà là Hậu Luyện, bên trong có hai tòa nhà, với hơn bốn mươi căn phòng.
Hắc Trọng Minh ngủ ở phòng ngủ chính, ngay giữa trung tâm của lầu một, thư phòng bên trái Hậu Luyện. Theo lời đồn, Tiền Luyện là nơi mà cha hắn khi còn sống rất yêu thích, bởi vì tôn trọng cha cho nên hắn đã bảo lưu lại tất cả khu vực này, nhưng khi nàng đột nhập vào để lấy tài liệu thì hắn không sử dụng Tiền Luyện nữa, bởi vì nơi này rất dễ dàng bị người ta dễ dàng bắn lén.
Khi Mẫu Đơn đi lại chung quanh, thỉnh thoảng bắt gặp người hầu trong biệt thự. Bọn họ luôn cúi đầu, không dám nhìn nàng, chủ động tránh qua một bên để đi.
Thẳng thắn mà nói, nàng không hề thích như vậy, cũng không có thói quen như vậy. Nhưng lúc này nàng cần đi lại, như vậy mới có thể mau chóng hồi phục thể lực.
Trong nhà có rất nhiều người hầu, nhưng chỉ có một số ít người là có thể đi vào Hậu Luyện.
Hầu hết các phòng ở Hậu Luyện, đều là đóng chặt, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiệc rượu mời khách ở ngoài thì bình thường cũng không dùng đến, đặc biệt là lầu hai. Người ra vào lầu hai rất ít, hơn nữa ở đây nhìn ngắm quang cảnh ngày mới so với lầu một tốt hơn nhiều.
Cho nên, Mẫu Đơn luôn đi lên đây, ngồi ở chỗ này, xem một quyển sách, uống một chén trà, hoặc uống thuốc bổ gì đó mà lão Trương đưa tới, đỡ phải bị Hắc Trọng Minh “thân thiết” vả lại, nàng phải ăn nhiều một chút, mới có thể khôi phục thể lực.
Từ khi nàng bị thương đến nay, tuy rằng chưa đến một tháng, nhưng nàng sớm đã chán ghét ngày ngày bị nhốt ở chỗ này. Quan trọng hơn là, lúc nào nàng cũng lo lắng, Hắc Trọng Minh sẽ bị người ta bắn lén.
Nàng hẳn là nên ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời mới đúng. Nhưng tình huống bây giờ, không cho phép nàng làm như vậy.
Điều này làm cho Mẫu Đơn vô cùng lo lắng.
Tiêu Luyện Mặc còn đang uy hiếp, hiện tại thế lực của ba bên ngang nhau, nếu Hắc Trọng Minh chết, khẳng định trong nháy mắt sẽ phá vỡ thế cân bằng. Họ Tiêu kia làm việc ngoan tuyệt (hung ác, đoạn tuyệt, ý là diệt cỏ phải diệt tận gốc^^), không thua Hắc Trọng Minh, mà chủ nhân Kim gia Giang Thành lại bệnh nặng, chỉ có thể tạm thời do phu nhân yếu đuối đảm đương, nếu Hắc Trọng Minh xảy ra chuyện gì bất trắc, người của Hắc gia, nhất định sẽ lựa chọn nương nhờ vào Tiêu Luyện Mặc.
Như vậy, Tiêu Luyện Mặc ắt sẽ gióng trống khua chiêng, thôn tính địa bàn Kim gia, chỉ dựa vào phu nhân cùng bọn Sở Lãng, chỉ sợ cũng khó duy trì đại cục.
Cho nên, Hắc Trọng Minh tồn tại, là điều tất yếu.
Hắn không thể chết được.
Hắn phải còn sống, Kim gia mới có đường sống.
Thân phận thật sự của nàng, thật ra là một trong bốn hộ vệ trong tay Giang Thành. Bốn người bọn họ, từ nhỏ đã được chủ cứu về nuôi lớn, nếu không phải nhờ ơn Giang gia, lúc nàng tan cửa nát nhà, cho dù không chết đói đầu đường, cũng sẽ đông lạnh mà chết.
Cho nên, nàng thiếu Kim gia một cái mạng. Vì Giang Thành, vì Kim gia, nàng phải ở lại, đảm bảo an toàn cho Hắc Trọng Minh…… Vết thương trên vai, dường như đau.
Mẫu Đơn thở dài một hơi, trong lòng hận không thể như Hắc Trọng Minh, quang minh chính đại đi luyện quyền, cho dù là không thể luyện quyền, ít nhất cũng có thể đi theo bên cạnh hắn, đỡ phải cả ngày ở trong phòng lo lắng đề phòng.
Nếu như, trong khoảng thời gian này, nàng có thể sử dụng thiết liên (dây xích sắt) cùng hạng quyển 0, giống như huấn luyện dã thú, đem Hắc Trọng Minh trói ở trên cột, thật tốt biết bao nhiêu?
Thế nhưng, chẳng biết sao, nàng thật sự không thể tưởng tượng, hắn tinh lực tràn đầy, bị chế ngự trong hạng quyển, hạn chế động tác ngủ nghỉ thì sẽ ra sao?
Nàng rất cố gắng tưởng tượng, Hắc Trọng Minh bị khóa trụ, không thể động đậy. Theo lý mà nói, hình ảnh kia hẳn là sẽ làm nàng cảm thấy vui sướng, nhưng khi khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên ở trước mắt, bao hàm cả đôi mắt đen tràn đầy dục vọng, lại khiến cho tim của nàng đập loạn xạ.
Lại nữa rồi!
Mẫu Đơn đỏ mặt, dùng sức khép sách trong tay lại, vứt đi những khúc mắc trong lòng và ánh mắt quấy nhiễu làm tâm trí nàng không yên, bực dọc đứng dậy rời đi.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, nàng vốn chuẩn bị đi xuống lầu, khóe mắt lại nhìn thấy một vệt ánh sáng. Nàng ngẩng đầu lên, thấy trên hành lang, có một tia sáng mặt trời quanh co khúc khuỷu chiếu vào.
Phòng đó, bình thường là đóng chặt, nhưng giờ này phút này, nửa cánh cửa đang mở ra. Ánh mặt trời vàng óng, rơi trên sàn nhà, đối lập mãnh liệt với hành lang âm u.
Có lẽ, là khi người hầu dọn dẹp, đã quên đóng cửa.
Tính hiếu kỳ trỗi dậy trong lòng, Mẫu Đơn nhịn không được tiến lên, đi đến hành lang tối tăm kia, bước vào cánh cửa phòng đang mở. Nàng thoáng nhìn thấy trên bức tường trong phòng, treo một bức tranh.
Trong bức tranh, là một phu nhân, cùng một đứa bé.
Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra cặp mắt lãnh liệt kia, càng không nói dáng vẻ tuấn mỹ của hắn. Để tìm hiểu, nàng đẩy cửa phòng ra, rồi đi vào.
Đó là một căn phòng rộng rãi lịch sự tao nhã, ngoại trừ phòng khách nhỏ, còn có một phòng đọc sách nho nhỏ cùng một gian phòng ngủ, so với tất cả các phòng ở trong này, điều khác biệt lớn nhất là phần lớn đồ dùng trong phòng đều là màu trắng.
Chân bàn nhỏ, tao nhã, đế cắm nến tinh xảo, đèn bàn là chụp đèn thủy tinh có màu sắc rực rỡ, tất cả đều là màu trắng thanh nhã, mà bút máy trên bàn học thì có màu hồng phấn.
Rèm cửa sổ làm từ tơ tằm, thoải mái rơi xuống đất, nhẹ nhàng bay phất phơ.
Bốn cột ở giường lớn có mành che, giường gỗ đặt ở chính giữa phòng ngủ màu trắng, hoa văn tinh xảo được chạm trổ phức tạp.
Tất cả những thứ ở đây đều vô cùng thanh lịch tinh tế. Thứ duy nhất có vẻ không hợp, là ở góc tường kia có một tiêu bản con chó khổng lồ.
Theo lý thuyết, căn trong phòng này không có người ở, nhưng trong phòng không có dấu hiệu của bụi và ẩm mốc, rõ ràng tất cả người hầu đều rất cố gắng đem chỗ này giữ gìn rất khá, giống như chủ nhân của căn phòng này vẫn còn ở đây, chỉ là ban ngày ra khỏi cửa, ban đêm lại trở về.
Tầm mắt của Mẫu Đơn trở lại trên bức tranh trong phòng khách nhỏ kia.
Nét bút tinh tế của hoạ sĩ giữ lại được dung nhan xinh đẹp cùng khí chất cao nhã của phu nhân, trong mắt bà còn mỉm cười chân thành. Đương nhiên, nét bút tinh xảo kia, cũng họa thành công người đứng bên cạnh, xem ra cũng đến bảy, tám tuổi, nhưng hai mắt đứa trẻ này đặc biệt lạnh như băng.
Đó là Hắc Trọng Minh.
Cho nên, người phụ nữ này, là mẹ hắn sao?
Người phụ nữ xinh đẹp trong bức tranh, có đường nét hao hao giống Hắc Trọng Minh, chỉ có ánh mắt dịu dàng là khác hẳn hắn.
Nghe đồn mẹ của Hắc Trọng Minh, ở Thượng Hải có thể nói là mọi người đều biết. Cung Thanh Hà từng là cô gái xinh đẹp nhất trong giới xã giao Thượng Hải, nàng xuất thân cao quý, trong gia phả còn có người từng làm quan lớn của tiền triều, khi còn trẻ từng đi du học, sau khi về nước gả cho cha Hắc Trọng Minh, nhưng vài năm sau, đột nhiên ẩn cư không tiếp xúc bên ngoài.
Theo thuật lại, bà bị bệnh nặng, sau khi nằm liệt trên giường bệnh nhiều năm, bị bệnh tật tra tấn giày vò đến chết.
Bé trai trong bức tranh, vẻ mặt lãnh khốc (lạnh lùng hà khắc), nhưng nắm chặt tay mẹ mình. Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ kia, đột nhiên trong lòng thắt lại.
Hắc Trọng Minh không có tâm.
Trong đầu nàng hiện lên những lời này, nhưng tầm mắt không cách nào dời khỏi bàn tay đứa bé trong bức họa. Nàng bắt đầu cảm thấy bất an, biết mình hoàn toàn không nên bước vào căn phòng này.
Nơi này rất sạch sẽ, rất ấm áp, rất…… riêng tư…… Hắc Trọng Minh cho người giữ gìn nguyên trạng phòng này nhiều năm, giống như là mẹ hắn vẫn còn sống. Nhưng Mẫu Đơn biết, mẹ hắn, đã qua đời năm hắn mười ba tuổi.
Trong nhà này, có một căn phòng mà trăm ngàn lần ngươi cũng đừng bước vào.
Lời cảnh cáo của Bạch Diễm Dung đột nhiên vang lên, Mẫu Đơn xoay người, vội vàng muốn lui ra ngoài, lại đụng phải bút máy hồng phấn trên bàn học, leng keng vài tiếng, bút máy lăn mấy vòng trên mặt đất, lăn vào dưới gầm bàn.
Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt bút máy lên, đang chuẩn bị đứng dậy để vào chỗ cũ, lại phát hiện dưới cái bàn, lại có một ngăn kéo, bởi vì nàng vừa mới va chạm, cho nên nó bị mở ra.
Bên trong ngăn kéo có đặt một quyển sách, bên ngoài rất tinh xảo, bìa quyển sách màu mật ong, in hai chữ Thanh Hà.
Mẫu Đơn hơi sửng sốt, vốn muốn đưa tay đóng ngăn kéo lại, nhưng đột nhiên ngừng lại một chút.
Tuy rằng được giấu ở trong ngăn kéo, nhưng trên quyển sách này, vẫn dính một chút bụi. Từng cái góc trong phòng, được quét tước sạch sẽ, chỉ duy nhất nơi này còn có bụi, chứng tỏ những năm gần đây, chưa từng có người phát hiện ra quyển sách này.
Nàng chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là vươn tay, cấm lấy quyển sách kia, phủi đi lớp bụi dính trên đó, nàng thật cẩn thận mở ra, rất nhanh liền phát hiện, đây không phải là một quyển sách, mà là một quyển nhật kí.
Một quyển nhật kí do Cung Thanh Hà tự tay viết.
Nàng nên đặt cuốn nhật kí xuống, dù sao đây cũng là bí mật của người phụ nữ khác. Nhưng người phụ nữ đó lại là mẹ của Hắc Trọng Minh, biết người bi
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1254/6333