Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
Lượt xem : |
ng lại.
Hàn Mặc Ngôn rất tỉnh ngủ, cho dù thỉnh thoảng Lục Nhiễm cũng gặp Hàn Mặc Ngôn ngủ trong phòng nghỉ của cơ quan, nhưng thường là tỉnh dậy ngay nên cô vẫn chưa có cơ hội ngắm Hàn Mặc Ngôn ngủ say như thế này.
Lục Nhiễm bước một chân vào trong xe, nhẹ nhàng cúi vào trong.
Vẫn khuôn mặt ấy, nhưng trong lúc ngủ hiền hòa hơn rất nhiều.
Cũng phải, ít nhất là lúc này Hàn Mặc Ngôn không còn cái vẻ lạnh nhạt xa cách nghìn trùng thường nhật.
Hàn Mặc Ngôn trông thật hiền hòa và vô hại, chỉ là một người đàn ông có tướng mạo đôi chút dễ coi mà thôi.
Nếu lần đầu tiên gặp Hàn Mặc Ngôn như thế này, hiền hòa và yếu đuối, liệu Lục Nhiễm có động lòng?
Lục Nhiễm nghĩ mãi, vẫn không ra lời giải đáp.
Cũng có thể… đây chính là kiếp nạn của cô.
Cô ngắm nhìn Hàn Mặc Ngôn yên lặng thêm một lúc nữa, thực là rất hiếm hoi.
Trong đầu Lục Nhiễm bỗng hiện lên một dòng chữ:
Hậu bối đáng yêu.
Đang định cười, bỗng khựng lại.
Bực bội không nói được thành lời.
Đã sắp bảy giờ, Lục Nhiễm không thể nhẫn nại thêm, cô đập đập vào trần xe, gọi lớn: “Dậy đi, Hàn Mặc Ngôn”.
Bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, Hàn Mặc Ngôn hơi cau mặt lại, day day hai bên Thái Dương, cảm giác say rượu chắc cũng chẳng thoải mái gì.
“Tối qua anh ngủ ở đây à?”.
Lục Nhiễm gật đầu một cách đương nhiên: “Tất nhiên rồi, em không đỡ nổi anh”.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu, rồi bỗng ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn ấn huyệt Thái Dương, nghi ngờ dò hỏi: “Tối qua uống say, anh có nói gì không?”.
Che miệng ngáp một cái, Lục Nhiễm khẽ cười: “Tối qua á? Em thấy anh say rồi nên đỡ vào ghế sau luôn, nên cũng không biết là anh có nói gì không?”.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu, không biết có tin hay không?
Có điều, không quan trọng.
Lục Nhiễm đoán dù không tin, Hàn Mặc Ngôn cũng sẽ tự bảo mình phải tin. Hồi ức ấy, cho dù là với ai, cũng đều đáng xấu hổ.
Quả nhiên, Hàn Mặc Ngôn đã chuyển đề tài: “Lục Nhiễm, em biết lái xe à?”.
“Biết, nhưng ít lái nên không thạo lắm. Nhưng trong tình huống đấy không lái không được”.
Hàn Mặc Ngôn xuống xe, Lục Nhiễm trả lại chìa khóa.
Nhận lấy chìa khóa, Hàn Mặc Ngôn khóa xe lại, nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Nếu em muốn tập xe thì bảo anh đưa chìa khóa”. Anh giơ tay xem đồng hồ, “Em vào nhà anh ăn sáng rồi chúng ta đi làm”.
Lục Nhiễm dạ một tiếng, nở một nụ cười thỏa đáng. Không có gì khác với những lần trước hai người ở cạnh nhau. Rõ ràng là Trang Tĩnh không còn làm phiền cuộc sống của họ, nhưng cũng không hẳn thế.
Không ai nhắc tới, nhưng giống như một quả mìn ở giữa Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn, không ai được vượt qua.
Giống như mọi ngày, đi làm rồi về nhà, Lục Nhiễm đã dần dần giao cho Tiểu An những công việc đơn giản, đi họp cũng dẫn theo Tiểu An, dần dần giới thiệu những khách hàng cần gặp gỡ cho cô ấy. Tuy rằng không hẳn bẩm sinh xuất chúng, nhưng Lục Nhiễm rất coi trọng thái độ làm việc chăm chỉ và cẩn thận của Tiểu An.
Cô làm những việc này rất công khai, Hàn Mặc Ngôn biết hết, chắc cũng biết cố giữ Lục Nhiễm ở lại cũng miễn cưỡng, nên không có ý kiến gì.
Sắp tới Giáng sinh, Hướng Diễn gửi cho Lục Nhiễm một món quà, gói rất tinh tế, nhưng Lục Nhiễm không giở ra, mà trả lại nguyên đai nguyên kiện.
Ít nhất thì trong lúc vẫn là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, cô không muốn làm gì khiến Hướng Diễn hiểu nhầm.
Hướng Diễn nhận được gói quà bị trả lại, gọi cho cô: “Lục Nhiễm, anh cũng không có ý gì khác, chỉ là một món quà Giáng sinh mà thôi, em trả lại anh nguyên vẹn như thế này thật là mất mặt anh quá”.
Lục Nhiễm cười: “Em cũng không có ý gì khác, chỉ là hiện gờ em không thiếu gì cả, tốt hơn là anh nên tặng cho người nào chưa có”.
Cô nói rất rõ ràng, nhưng Hướng Diễn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Đầu tháng sau sinh nhật anh, em đến nhé?”.
“Sinh nhật của luật sư Hướng vắng em chắc cũng không sao đâu…”.
Một lát im lặng, đầu dây bên kia, giọng Hướng Diễn có chút xa cách: “Anh không có đòi hỏi gì quá đáng, chỉ là gặp mặt thôi, em cũng không cần thiết phải nhận lời… Mà, Lục Nhiễm này, bạn gái trước đây của Hàn Mặc Ngôn trở về rồi đấy, em có biết không?”.
Nghe thấy Hướng Diễn nhắc đến việc đó, Lục Nhiễm còn bình tĩnh hơn cô tưởng: “Em biết rồi. Sinh nhật anh… công việc cuối năm khá nhiều, cứ đến lúc đó rồi tính nhé”. Sự bình tĩnh của cô khiến Hướng Diễn hơi bất ngờ, nhưng anh không nói gì thêm.
Ngắt điện thoại, Lục Nhiễm đứng bên cửa sổ kính của công ty hồi lâu, ngắm nhìn phong cảnh mùa đông bên ngoài, cho đến khi cốc café trên tay nguội ngắt mới trở về chỗ của mình.
Hàn Mặc Ngôn gọi máy lẻ của Lục Nhiễm: “Lục Nhiễm, anh cần…”.
“Tài liệu của công ty Á Đặc đúng không? Em đã chuẩn bị đầy đủ rồi, anh có cần luôn không?”
“Ừ”.
Mang tài liệu vào phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn, đặt lên trên bàn, thuận tay cầm cốc café màu đen lên, hỏi: “Nóng hay ấm?”.
“Ấm”.
Ba thìa café, hai thìa sữa đi kèm, bơm nước ấm, một, hai viên đường theo thói quen của Hàn Mặc Ngôn.
Mang vào, Hàn Mặc Ngôn nhận lấy, uống một ngụm, lại tiếp tục làm việc. Lục Nhiễm dọn bớt mấy tờ giấy bỏ đi ở góc bàn cho vào mấy hủy tài liệu.
Trước đây còn chưa biết, nhưng nay đã rõ ràng, giữa họ thiếu vắng những tình cảm khắc cốt ghi tâm, thậm chí qua luôn thời yêu đương cuồng nhiệt mà đến thời vợ chồng già luôn.
Bi thương mà bất lực.
Buổi tối Hàn Mặc Ngôn có việc nên ở lại làm thêm một mình.
Lục Nhiễm suy nghĩ một lát, rồi quyết định rủ Lâm Tĩnh đi bar, không ngờ lần này người kiên quyết từ chối lại là Lâm Tĩnh, chắc bị ám ảnh lần trước gặp phải Bùi Hàm.
Lục Nhiễm cười: “Số chúng mình chắc cũng không xúi quẩy đến thế đâu, cũng không thể lần nào đến cũng gặp Bùi Hàm, với lại, tớ sẽ không ở đó quá lâu, chỉ một, hai tiếng thôi”.
Không hiểu được ý định của Lục Nhiễm, nhưng Lâm Tĩnh cũng không từ chối.
Bên ngoài quán bar gió lạnh căm căm, người đi đường ai cũng khăn áo kín mít, bước chân vội vàng. Bên trong quán bar hoàn toàn khác hẳn, không khí oi nóng ngút trời, khăn áo mỏng manh, những điệu nhảy nóng bỏng, nam nữ âu yếm bên nhau.
Lục Nhiễm gọi một ly rum nhẹ, từ tốn nhấp môi, trong đầu lần lượt hiện lên những cảnh tượng từ hồi cô mới gặp Hàn Mặc Ngôn.
Có người đến mời Lâm Tĩnh ra nhảy, cô bạn có vẻ không yên tâm về Lục Nhiễm, nhưng Lục Nhiễm cười xua tay để Lâm Tĩnh đi.
Quen nhau, biết nhau, yêu nhau.
Rõ ràng hai phần đầu cô đã làm rất tốt, không đúng sao?
Chỉ còn phần cuối cùng, nhưng chỉ mình cô cố gắng thôi chưa đủ…
“Anh có thể mời em một ly không?”. Lục Nhiễm lắc lắc ly rượu, lắc đầu: “Xin lỗi, em có bạn rồi”.
“Vâng, xin lỗi đã làm phiền”.
Rượu rất nhẹ nên Lục Nhiễm vẫn rất tỉnh táo.
Rốt cuộc từ khi nào cô trở nên thế này, còn không dám say một trận cho thoải mái, quen với việc nhẫn nại khống chế tình cảm của mình.
Lại có người đến bên Lục Nhiễm: “Cô ơi…”
“Xin lỗi”.
“Dạ, cô gái bên kia muốn mời cô qua một chút”.
Lục Nhiễm ngẩng đầu nhìn, đằng kia có mấy người đang ngồi, trong đó có một cô gái trông khá quen, nhưng cô chưa nhớ được ra là ai.
Không đợi cô nhớ ra, cô gái kia đã đi lại phía cô, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn: “Cô Lục, lâu lắm không gặp, tôi còn chưa cảm ơn cô lần trước đã cứu tôi”.
Khuôn mặt này không giống lắm với cô gái trang điểm kỹ càng lạnh lùng khi trước, Lục Nhiễm dò hỏi: “Lý Tiêu Ảnh?”.
“Đúng rồi, cô không nhận ra à?”.
Lục Nhiễm cười yếu ớt: “Cũng có đôi chút, nhưng bây giờ cô Lý xinh đẹp hơn rất nhiều”.
Nói thật lòng, Lý Tiêu Ảnh bây giờ phải trẻ hơn lúc trước ít nhất là năm tuổi.
“Chắc tại vì tôi đã tìm được người yêu mình. Tuy không bằng Hàn Mặc Ngôn, nhưng ít nhất anh ấy rất yêu tôi, quan tâm đến tôi, gần như là hết mực chiều chuộng… Tuy không có được những tình cảm mãnh liệt, nhưng cũng không phải kiệt quệ rã rời… Hiện giờ tôi sống rất bình yên, hài lòng… Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc”.
Giơ bàn tay lên khoe chiếc nhẫn cưới, Lý Tiêu Ảnh mỉm cười không giấu nổi vẻ thẹn thùng: “Chắc khoảng tháng ba sang năm chúng tôi sẽ làm lễ cưới”.
Có thể thấy rõ ràng, người phụ nữ đang đứng trước mặt cô không hề có ý khoe khoang mà chỉ đơn thuần muốn chia sẻ niềm vui của mình.
Lục Nhiễm nâng ly mỉm cười: “Thế thì phải chúc mừng cô rồi”.
“Trước kia vì Hàn Mặc Ngôn mà đã làm khó cho cô không ít, thật là xin lỗi cô. Có điều, lúc đó chắc cũng vì… đố kỵ, rõ ràng tôi là bạn gái của anh ta, mà anh ta còn quan tâm đến cô hơn”.
Ánh mắt Lý Tiêu Ảnh thoáng một tia cay đắng, nhưng nhanh chóng lấp đầy bằng hạnh phúc tràn trề: “Thực ra tôi cảm thấy Hàn Mặc Ngôn cũng thật đáng thương, nhưng nếu là cô… biết đâu có thể khiến anh ta mở lòng”.
Không biết tại sao, Lục Nhiễm bỗng muốn trải lòng.
Cô cúi đầu cười: “Cô đánh giá tôi quá cao rồi, người trong tim Hàn Mặc Ngôn, không phải là tôi”.
“Cô muốn nói đến người phụ nữ đó à? Cô ta đã ra nước ngoài từ lâu rồi”.
“Cô biết à?”. Lục Nhiễm hơi ngạc nhiên, rồi nói: “Cô ta trở về rồi”.
Lý Tiêu Ảnh nhìn ra xa xăm: “Tôi biết chứ… không thắng nổi một phụ nữ đã đi xa bao nhiêu năm, thật là quá mất mặt. Cô ta… trở về à?”.
“Ừ. Cô có biết chuyện của họ không?”.
Không ngờ Lý Tiêu Ảnh lại lắc đầu: “Thực ra tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết đã từng rất yêu người này, sáu năm trước không hiểu vì lý do gì mà họ chia tay nhau, sau đó người đó ra nước ngoài, có điều…”.
Đằng sau có người gọi tên Lý Tiêu Ảnh, cô dạ một tiếng, bước đến trước mặt Lục Nhiễm, lấy từ trong túi ra điện thoại và một cây bút bi, tìm số điện thoại rồi kéo tay Lục Nhiễm, viết vội vào lòng bàn tay cô một cái tên kèm theo số điện thoại.
“Chồng chưa cưới đang gọi tôi rồi, tôi đi đây. Đây là tên và số điện thoại của một người bạn tốt của anh ấy trước kia, nhưng rất kín tiếng, hy vọng cô có thể moi được tin gì giá trị”.
“Cảm ơn cô”.
Ánh mắt chuyển dần từ đôi nam nữ ôm ấp ngọt ngào sang lòng bàn tay, Lục Nhiễm lấy điện thoại ra ghi lại.
Minh Viên.
Cái tên này sao nghe rất quen?
Nhưng, không nghĩ ra cũng không sao, cô chỉ do dự vài giây và đưa ra quyết định. Rời khỏi quán bar, chọn một nơi yên tĩnh, Lục Nhiễm gọi vào số điện thoại vừa rồi.
Đấu dây bên kia là giọng ấm áp của một người đàn ông, nghe càng thấy quen.
“A lô, xin hỏi cô tìm ai?”.
“Có phải anh Minh Viên không ạ?”.
“Vâng, xin hỏi cô là?”.
“Chào anh. Tôi là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh”.
Đầu giây bên kia im lặng một lát, rồi cười đáp: “Lục Nhiễm phải không?”.
“Anh quen tôi à?”.
“Chúng ta đã gặp nhau hôm họp mặt rồi mà, em quên rồi à?”.
Lục Nhiễm bỗng nhiên nhớ ra, chính là người đàn ông đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã đó. Thật là trùng hợp.
“Vâng, em nhớ ra rồi”.
“Không biết em có việc gì vậy?”.
Do dự một lát, Lục Nhiễm thẳng thắn: “Em rất muốn biết Hàn Mặc Ngôn và Trang Tĩnh hồi đó đã xảy ra việc gì? Em nghe họ nói chuyện với nhau có vẻ không đơn giản là chia tay trong hòa bình. Nhưng Hàn Mặc Ngôn không muốn nói thẳng ra với em, thế nên…”.
“Rất xin lỗi, chưa có sự đồng ý của Ngôn, anh không thể nói với em những việc này”.
“Cho dù em là bạn gái của anh ấy?”.
“… Đúng thế”.
Lục Nhiễm đổi câu hỏi: “Em biết anh muốn giữ sự riêng tư cho anh ấy. Trước đây anh không vội, nhưng bây giờ Trang Tĩnh trở về rồi, chẳng lẽ anh muốn nhìn Hàn Mặc Ngôn cả đời này đắm chìm trong ký ức của Trang Tĩnh mà không thể tự thoát ra?”.
“… Dù có thế nào, anh tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy”.
Lục Nhiễm muốn mắng cho hả dạ, nhưng phải nhẫn nhịn.
Trang Tĩnh đã trở về, còn cô vẫn hoàn toàn mờ mịt, có phải là quá bị động không?
Cô có thể giả vờ trước mặt Hàn Mặc Ngôn, nhưng không thể lừa dối chính mình.
“Thế này đi, anh Minh, nói chuyện qua điện thoại không được rõ ràng, cuối tuần anh có thời gian không?”.
Đầu dây bên kia trầm ngâm giây lát: “Có, thứ bảy anh rỗi cả ngày”.
“Vâng, đến lúc đó chúng ta liên lạc sau vậy”.
Ng
Hàn Mặc Ngôn rất tỉnh ngủ, cho dù thỉnh thoảng Lục Nhiễm cũng gặp Hàn Mặc Ngôn ngủ trong phòng nghỉ của cơ quan, nhưng thường là tỉnh dậy ngay nên cô vẫn chưa có cơ hội ngắm Hàn Mặc Ngôn ngủ say như thế này.
Lục Nhiễm bước một chân vào trong xe, nhẹ nhàng cúi vào trong.
Vẫn khuôn mặt ấy, nhưng trong lúc ngủ hiền hòa hơn rất nhiều.
Cũng phải, ít nhất là lúc này Hàn Mặc Ngôn không còn cái vẻ lạnh nhạt xa cách nghìn trùng thường nhật.
Hàn Mặc Ngôn trông thật hiền hòa và vô hại, chỉ là một người đàn ông có tướng mạo đôi chút dễ coi mà thôi.
Nếu lần đầu tiên gặp Hàn Mặc Ngôn như thế này, hiền hòa và yếu đuối, liệu Lục Nhiễm có động lòng?
Lục Nhiễm nghĩ mãi, vẫn không ra lời giải đáp.
Cũng có thể… đây chính là kiếp nạn của cô.
Cô ngắm nhìn Hàn Mặc Ngôn yên lặng thêm một lúc nữa, thực là rất hiếm hoi.
Trong đầu Lục Nhiễm bỗng hiện lên một dòng chữ:
Hậu bối đáng yêu.
Đang định cười, bỗng khựng lại.
Bực bội không nói được thành lời.
Đã sắp bảy giờ, Lục Nhiễm không thể nhẫn nại thêm, cô đập đập vào trần xe, gọi lớn: “Dậy đi, Hàn Mặc Ngôn”.
Bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, Hàn Mặc Ngôn hơi cau mặt lại, day day hai bên Thái Dương, cảm giác say rượu chắc cũng chẳng thoải mái gì.
“Tối qua anh ngủ ở đây à?”.
Lục Nhiễm gật đầu một cách đương nhiên: “Tất nhiên rồi, em không đỡ nổi anh”.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu, rồi bỗng ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn ấn huyệt Thái Dương, nghi ngờ dò hỏi: “Tối qua uống say, anh có nói gì không?”.
Che miệng ngáp một cái, Lục Nhiễm khẽ cười: “Tối qua á? Em thấy anh say rồi nên đỡ vào ghế sau luôn, nên cũng không biết là anh có nói gì không?”.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu, không biết có tin hay không?
Có điều, không quan trọng.
Lục Nhiễm đoán dù không tin, Hàn Mặc Ngôn cũng sẽ tự bảo mình phải tin. Hồi ức ấy, cho dù là với ai, cũng đều đáng xấu hổ.
Quả nhiên, Hàn Mặc Ngôn đã chuyển đề tài: “Lục Nhiễm, em biết lái xe à?”.
“Biết, nhưng ít lái nên không thạo lắm. Nhưng trong tình huống đấy không lái không được”.
Hàn Mặc Ngôn xuống xe, Lục Nhiễm trả lại chìa khóa.
Nhận lấy chìa khóa, Hàn Mặc Ngôn khóa xe lại, nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Nếu em muốn tập xe thì bảo anh đưa chìa khóa”. Anh giơ tay xem đồng hồ, “Em vào nhà anh ăn sáng rồi chúng ta đi làm”.
Lục Nhiễm dạ một tiếng, nở một nụ cười thỏa đáng. Không có gì khác với những lần trước hai người ở cạnh nhau. Rõ ràng là Trang Tĩnh không còn làm phiền cuộc sống của họ, nhưng cũng không hẳn thế.
Không ai nhắc tới, nhưng giống như một quả mìn ở giữa Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn, không ai được vượt qua.
Giống như mọi ngày, đi làm rồi về nhà, Lục Nhiễm đã dần dần giao cho Tiểu An những công việc đơn giản, đi họp cũng dẫn theo Tiểu An, dần dần giới thiệu những khách hàng cần gặp gỡ cho cô ấy. Tuy rằng không hẳn bẩm sinh xuất chúng, nhưng Lục Nhiễm rất coi trọng thái độ làm việc chăm chỉ và cẩn thận của Tiểu An.
Cô làm những việc này rất công khai, Hàn Mặc Ngôn biết hết, chắc cũng biết cố giữ Lục Nhiễm ở lại cũng miễn cưỡng, nên không có ý kiến gì.
Sắp tới Giáng sinh, Hướng Diễn gửi cho Lục Nhiễm một món quà, gói rất tinh tế, nhưng Lục Nhiễm không giở ra, mà trả lại nguyên đai nguyên kiện.
Ít nhất thì trong lúc vẫn là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, cô không muốn làm gì khiến Hướng Diễn hiểu nhầm.
Hướng Diễn nhận được gói quà bị trả lại, gọi cho cô: “Lục Nhiễm, anh cũng không có ý gì khác, chỉ là một món quà Giáng sinh mà thôi, em trả lại anh nguyên vẹn như thế này thật là mất mặt anh quá”.
Lục Nhiễm cười: “Em cũng không có ý gì khác, chỉ là hiện gờ em không thiếu gì cả, tốt hơn là anh nên tặng cho người nào chưa có”.
Cô nói rất rõ ràng, nhưng Hướng Diễn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Đầu tháng sau sinh nhật anh, em đến nhé?”.
“Sinh nhật của luật sư Hướng vắng em chắc cũng không sao đâu…”.
Một lát im lặng, đầu dây bên kia, giọng Hướng Diễn có chút xa cách: “Anh không có đòi hỏi gì quá đáng, chỉ là gặp mặt thôi, em cũng không cần thiết phải nhận lời… Mà, Lục Nhiễm này, bạn gái trước đây của Hàn Mặc Ngôn trở về rồi đấy, em có biết không?”.
Nghe thấy Hướng Diễn nhắc đến việc đó, Lục Nhiễm còn bình tĩnh hơn cô tưởng: “Em biết rồi. Sinh nhật anh… công việc cuối năm khá nhiều, cứ đến lúc đó rồi tính nhé”. Sự bình tĩnh của cô khiến Hướng Diễn hơi bất ngờ, nhưng anh không nói gì thêm.
Ngắt điện thoại, Lục Nhiễm đứng bên cửa sổ kính của công ty hồi lâu, ngắm nhìn phong cảnh mùa đông bên ngoài, cho đến khi cốc café trên tay nguội ngắt mới trở về chỗ của mình.
Hàn Mặc Ngôn gọi máy lẻ của Lục Nhiễm: “Lục Nhiễm, anh cần…”.
“Tài liệu của công ty Á Đặc đúng không? Em đã chuẩn bị đầy đủ rồi, anh có cần luôn không?”
“Ừ”.
Mang tài liệu vào phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn, đặt lên trên bàn, thuận tay cầm cốc café màu đen lên, hỏi: “Nóng hay ấm?”.
“Ấm”.
Ba thìa café, hai thìa sữa đi kèm, bơm nước ấm, một, hai viên đường theo thói quen của Hàn Mặc Ngôn.
Mang vào, Hàn Mặc Ngôn nhận lấy, uống một ngụm, lại tiếp tục làm việc. Lục Nhiễm dọn bớt mấy tờ giấy bỏ đi ở góc bàn cho vào mấy hủy tài liệu.
Trước đây còn chưa biết, nhưng nay đã rõ ràng, giữa họ thiếu vắng những tình cảm khắc cốt ghi tâm, thậm chí qua luôn thời yêu đương cuồng nhiệt mà đến thời vợ chồng già luôn.
Bi thương mà bất lực.
Buổi tối Hàn Mặc Ngôn có việc nên ở lại làm thêm một mình.
Lục Nhiễm suy nghĩ một lát, rồi quyết định rủ Lâm Tĩnh đi bar, không ngờ lần này người kiên quyết từ chối lại là Lâm Tĩnh, chắc bị ám ảnh lần trước gặp phải Bùi Hàm.
Lục Nhiễm cười: “Số chúng mình chắc cũng không xúi quẩy đến thế đâu, cũng không thể lần nào đến cũng gặp Bùi Hàm, với lại, tớ sẽ không ở đó quá lâu, chỉ một, hai tiếng thôi”.
Không hiểu được ý định của Lục Nhiễm, nhưng Lâm Tĩnh cũng không từ chối.
Bên ngoài quán bar gió lạnh căm căm, người đi đường ai cũng khăn áo kín mít, bước chân vội vàng. Bên trong quán bar hoàn toàn khác hẳn, không khí oi nóng ngút trời, khăn áo mỏng manh, những điệu nhảy nóng bỏng, nam nữ âu yếm bên nhau.
Lục Nhiễm gọi một ly rum nhẹ, từ tốn nhấp môi, trong đầu lần lượt hiện lên những cảnh tượng từ hồi cô mới gặp Hàn Mặc Ngôn.
Có người đến mời Lâm Tĩnh ra nhảy, cô bạn có vẻ không yên tâm về Lục Nhiễm, nhưng Lục Nhiễm cười xua tay để Lâm Tĩnh đi.
Quen nhau, biết nhau, yêu nhau.
Rõ ràng hai phần đầu cô đã làm rất tốt, không đúng sao?
Chỉ còn phần cuối cùng, nhưng chỉ mình cô cố gắng thôi chưa đủ…
“Anh có thể mời em một ly không?”. Lục Nhiễm lắc lắc ly rượu, lắc đầu: “Xin lỗi, em có bạn rồi”.
“Vâng, xin lỗi đã làm phiền”.
Rượu rất nhẹ nên Lục Nhiễm vẫn rất tỉnh táo.
Rốt cuộc từ khi nào cô trở nên thế này, còn không dám say một trận cho thoải mái, quen với việc nhẫn nại khống chế tình cảm của mình.
Lại có người đến bên Lục Nhiễm: “Cô ơi…”
“Xin lỗi”.
“Dạ, cô gái bên kia muốn mời cô qua một chút”.
Lục Nhiễm ngẩng đầu nhìn, đằng kia có mấy người đang ngồi, trong đó có một cô gái trông khá quen, nhưng cô chưa nhớ được ra là ai.
Không đợi cô nhớ ra, cô gái kia đã đi lại phía cô, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn: “Cô Lục, lâu lắm không gặp, tôi còn chưa cảm ơn cô lần trước đã cứu tôi”.
Khuôn mặt này không giống lắm với cô gái trang điểm kỹ càng lạnh lùng khi trước, Lục Nhiễm dò hỏi: “Lý Tiêu Ảnh?”.
“Đúng rồi, cô không nhận ra à?”.
Lục Nhiễm cười yếu ớt: “Cũng có đôi chút, nhưng bây giờ cô Lý xinh đẹp hơn rất nhiều”.
Nói thật lòng, Lý Tiêu Ảnh bây giờ phải trẻ hơn lúc trước ít nhất là năm tuổi.
“Chắc tại vì tôi đã tìm được người yêu mình. Tuy không bằng Hàn Mặc Ngôn, nhưng ít nhất anh ấy rất yêu tôi, quan tâm đến tôi, gần như là hết mực chiều chuộng… Tuy không có được những tình cảm mãnh liệt, nhưng cũng không phải kiệt quệ rã rời… Hiện giờ tôi sống rất bình yên, hài lòng… Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc”.
Giơ bàn tay lên khoe chiếc nhẫn cưới, Lý Tiêu Ảnh mỉm cười không giấu nổi vẻ thẹn thùng: “Chắc khoảng tháng ba sang năm chúng tôi sẽ làm lễ cưới”.
Có thể thấy rõ ràng, người phụ nữ đang đứng trước mặt cô không hề có ý khoe khoang mà chỉ đơn thuần muốn chia sẻ niềm vui của mình.
Lục Nhiễm nâng ly mỉm cười: “Thế thì phải chúc mừng cô rồi”.
“Trước kia vì Hàn Mặc Ngôn mà đã làm khó cho cô không ít, thật là xin lỗi cô. Có điều, lúc đó chắc cũng vì… đố kỵ, rõ ràng tôi là bạn gái của anh ta, mà anh ta còn quan tâm đến cô hơn”.
Ánh mắt Lý Tiêu Ảnh thoáng một tia cay đắng, nhưng nhanh chóng lấp đầy bằng hạnh phúc tràn trề: “Thực ra tôi cảm thấy Hàn Mặc Ngôn cũng thật đáng thương, nhưng nếu là cô… biết đâu có thể khiến anh ta mở lòng”.
Không biết tại sao, Lục Nhiễm bỗng muốn trải lòng.
Cô cúi đầu cười: “Cô đánh giá tôi quá cao rồi, người trong tim Hàn Mặc Ngôn, không phải là tôi”.
“Cô muốn nói đến người phụ nữ đó à? Cô ta đã ra nước ngoài từ lâu rồi”.
“Cô biết à?”. Lục Nhiễm hơi ngạc nhiên, rồi nói: “Cô ta trở về rồi”.
Lý Tiêu Ảnh nhìn ra xa xăm: “Tôi biết chứ… không thắng nổi một phụ nữ đã đi xa bao nhiêu năm, thật là quá mất mặt. Cô ta… trở về à?”.
“Ừ. Cô có biết chuyện của họ không?”.
Không ngờ Lý Tiêu Ảnh lại lắc đầu: “Thực ra tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết đã từng rất yêu người này, sáu năm trước không hiểu vì lý do gì mà họ chia tay nhau, sau đó người đó ra nước ngoài, có điều…”.
Đằng sau có người gọi tên Lý Tiêu Ảnh, cô dạ một tiếng, bước đến trước mặt Lục Nhiễm, lấy từ trong túi ra điện thoại và một cây bút bi, tìm số điện thoại rồi kéo tay Lục Nhiễm, viết vội vào lòng bàn tay cô một cái tên kèm theo số điện thoại.
“Chồng chưa cưới đang gọi tôi rồi, tôi đi đây. Đây là tên và số điện thoại của một người bạn tốt của anh ấy trước kia, nhưng rất kín tiếng, hy vọng cô có thể moi được tin gì giá trị”.
“Cảm ơn cô”.
Ánh mắt chuyển dần từ đôi nam nữ ôm ấp ngọt ngào sang lòng bàn tay, Lục Nhiễm lấy điện thoại ra ghi lại.
Minh Viên.
Cái tên này sao nghe rất quen?
Nhưng, không nghĩ ra cũng không sao, cô chỉ do dự vài giây và đưa ra quyết định. Rời khỏi quán bar, chọn một nơi yên tĩnh, Lục Nhiễm gọi vào số điện thoại vừa rồi.
Đấu dây bên kia là giọng ấm áp của một người đàn ông, nghe càng thấy quen.
“A lô, xin hỏi cô tìm ai?”.
“Có phải anh Minh Viên không ạ?”.
“Vâng, xin hỏi cô là?”.
“Chào anh. Tôi là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh”.
Đầu giây bên kia im lặng một lát, rồi cười đáp: “Lục Nhiễm phải không?”.
“Anh quen tôi à?”.
“Chúng ta đã gặp nhau hôm họp mặt rồi mà, em quên rồi à?”.
Lục Nhiễm bỗng nhiên nhớ ra, chính là người đàn ông đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã đó. Thật là trùng hợp.
“Vâng, em nhớ ra rồi”.
“Không biết em có việc gì vậy?”.
Do dự một lát, Lục Nhiễm thẳng thắn: “Em rất muốn biết Hàn Mặc Ngôn và Trang Tĩnh hồi đó đã xảy ra việc gì? Em nghe họ nói chuyện với nhau có vẻ không đơn giản là chia tay trong hòa bình. Nhưng Hàn Mặc Ngôn không muốn nói thẳng ra với em, thế nên…”.
“Rất xin lỗi, chưa có sự đồng ý của Ngôn, anh không thể nói với em những việc này”.
“Cho dù em là bạn gái của anh ấy?”.
“… Đúng thế”.
Lục Nhiễm đổi câu hỏi: “Em biết anh muốn giữ sự riêng tư cho anh ấy. Trước đây anh không vội, nhưng bây giờ Trang Tĩnh trở về rồi, chẳng lẽ anh muốn nhìn Hàn Mặc Ngôn cả đời này đắm chìm trong ký ức của Trang Tĩnh mà không thể tự thoát ra?”.
“… Dù có thế nào, anh tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy”.
Lục Nhiễm muốn mắng cho hả dạ, nhưng phải nhẫn nhịn.
Trang Tĩnh đã trở về, còn cô vẫn hoàn toàn mờ mịt, có phải là quá bị động không?
Cô có thể giả vờ trước mặt Hàn Mặc Ngôn, nhưng không thể lừa dối chính mình.
“Thế này đi, anh Minh, nói chuyện qua điện thoại không được rõ ràng, cuối tuần anh có thời gian không?”.
Đầu dây bên kia trầm ngâm giây lát: “Có, thứ bảy anh rỗi cả ngày”.
“Vâng, đến lúc đó chúng ta liên lạc sau vậy”.
Ng
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
241/3822