Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
cũng chẳng sao, bây giờ tuổi cao rồi, nên hưởng phúc thôi, tiền đời này kiếm được cũng đủ cho đời con, đời cháu tiêu rồi. Con bé này biết điều quá, sợ bọn tôi không có tiền đây mà, con yên tâm, chỉ cần có dì Tôn ở đây thì con muốn mua gì thì mua, tuyệt đối không để bọn con chịu thiệt thòi, ý kiến ông già kia con cứ coi như gió thổi ngoài tai thôi.
Bà Tôn Huệ Quốc này vốn là người quê kệch, học hành ít, xuất thân cũng không tốt, lúc không có tiền sợ nhất là bị người khác coi thường, bây giờ phát tài rồi lại sợ người ta không biết. Huống hồ lúc này còn có mặt người ngoài, toàn những người có vai vế, tuyệt đối không thể để mất thể diện.
Đồ Nhiễm cười cười:
- Dì tốt với bọn con quá, con cũng chẳng ưng căn nào khác chỉ thích căn nhà ở tòa bên cạnh thôi.
Bà Tôn Huệ Quốc bấm ruột bấm gan rút ví, về đến nhà càng nghĩ càng ức, đành trút giận lên người ông chồng:
- Con dâu ông là cái loại gì thế, xảo quyệt, gian manh, tính tình nhỏ mọn, lại còn nói cái gì mà quân tử không tranh thứ người khác thích, nó đang định trả thù tôi thay cho bà mẹ chồng đã chết của nó đây mà! – Sau đó bà ta kể từ đầu đến cuối quá trình bị gài bẫy, cuối cùng kết luận. – Con ranh này không hề đơn giản, phải đề phòng.
Ông Lục ậm ờ:
- Nghe bà nói kìa, bà không phải là mẹ chồng nó sao, vì bà trẻ nên tôi mới bảo bọn nó gọi bà bằng dì.
Buổi tối, nhân lúc bà Tôn Huệ Quốc dắt chó ra ngoài đi dạo, ông Lục gọi điện cho con trai, giả vờ dạy bảo:
- Bố bảo này Lục Trình Vũ, anh lấy cô vợ thế nào vậy hả?
Lục Trình Vũ còn đang trực ở bệnh viện, không hiểu chuyện gì:
- Sao ạ?
- Sao à? – Ông già cười khùng khục. – Vừa moi được tiền từ túi Tôn Huệ Quốc, lại vừa làm cho bà ấy tức tối nhảy dựng lên, bố chưa gặp được mấy người như thế đâu. Cô bé này thú vị, hợp ý bố đây. Tính con như thế, cũng phải tìm một người lợi hại mới trói chân con được.
Lục Trình Vũ cúp điện thoại, bất giác mỉm cười, nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn: Nhiệm vụ hoàn thành rồi?
Chẳng lâu sau, đầu kia trả lời: Chúc mừng ông xã, anh đã có thêm một căn nhà, hai tầng, 150 mét vuông.
²²
Bên này Đồ Nhiễm mới lo xong chuyện nhà cửa, bên kia Tô Mạt lại nhờ cô giúp đỡ.
Cô lại bất đắc dĩ xin phép công ty nghỉ nửa ngày, tới phòng khám ở bệnh viện gặp hai mẹ con Tô Mạt và bà nội đứa bé, cầm y bạ và đơn chẩn đoán bệnh, cùng đi tới khu phòng bệnh ở phía sau.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tới bệnh viện tìm Lục Trình Vũ sau khi kết hôn.
Trước khi đi cô đã gọi điện thoại, không ai nghe máy đúng như dự đoán, nhìn thời gian, có lẽ anh đang đi thăm bệnh.
Mặt Tô Mạt vàng vọt, mắt thâm quầng, có lẽ là vì lo lắng lâu ngày, cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Đứa bé trong lòng cô trông khá hơn mẹ nó nhiều, đôi mắt đen lay láy nghiêng ngó nhìn xung quanh.
Đồ Nhiễm khẽ véo cằm cô bé, cô bé toét miệng cười, cánh tay khua khoắng đòi cô bế, chỉ có điều cổ họng vẫn hơi có tiếng rít, một lúc sau lại ho sù sụ, ho đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, thở không ra hơi.
Tô Mạt vội vỗ lưng cho con gái, hàng lông mày thanh tú bất giác chau tít lại.
Cả đêm qua cô không ngủ, tờ mờ sáng đã dậy, bàn bạc vói Đồng Thụy An rồi hẹn mẹ chồng đưa con gái đi xếp hàng lấy số. Khám chuyên gia khá đắt, nhưng vẫn phải tranh nhau, đến lượt cô thì phía trước đã ba bốn chục người.
Bà bác sĩ trung niên kia đã hoàn toàn trơ lì trước những đứa trẻ khóc mếu, kê đơn thuốc như công nhân đứng dây chuyền trong nhà máy, chẳng thèm nghĩ ngợi. Giữa lúc ấy còn nghe mấy cuộc điện thoại, có lẽ bà ta mới mua nhà, đang bàn bạc chuyện sửa sang với ai đó. Mấy vị phụ huynh đứng đợi đã lâu lại không ai hó hé một lời, mặt ai cũng khúm núm, cười cười nịnh nọt.
Tô Mạt cũng không dám giục.
Bà bác sĩ đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn Tô Mạt:
- Bị làm sao?
Đợi nửa ngày trời, lòng Tô Mạt đã nóng như lửa đốt, bèn nói ngay không lựa lời:
- Giáo sư Giang, con cháu mấy hôm trước khám ở chỗ bác, truyền mấy bình nước nhưng vẫn ho, tối qua lại uống thuốc bác kê, hình như còn ho nặng hơn.
Bà bác sĩ cười lạnh:
- Uống thuốc tôi kê mà bệnh lại nặng hơn, ở đây nhiều bậc cha mẹ như vậy, con họ vẫn khám chỗ tôi suốt, cũng chẳng thấy ai nói thế. Cô từng này tuổi rồi, sao chẳng biết đường ăn nói?
Mặt Tô Mạt đỏ gay, tức thì nín bặt.
Bà Đồng lườm con dâu rồi quay sang cười nịnh bác sĩ:
- Từ trước tới giờ nó không biết ăn nói, bây giờ cuống quá mụ cả đầu, tiêm thì tiêm xong rồi ạ, bác sĩ xem có cần tiêm thêm mấy mũi nữa không ạ, làm phiền bác sĩ quá.
Giáo sư Giang chẳng nói chẳng rằng, mặt vẫn lạnh tanh cẩm ống nghe lên nghe lưng cho đứa bé:
- Đứa trẻ này cơ thể yếu ớt quá, bị cảm dẫn đến viêm phổi, viêm phổi dẫn đến hen suyễn.
Tô Mạt và bà Đồng sững sờ:
- Vậy phải làm sao ạ?
Giáo sư Giang nói:
- Phải làm sao? Tôi thấy không ổn đâu, nhập viện đi. Có điều bây giờ nhiều trẻ bị ốm, không có giường, mấy người sang bệnh viện khác hỏi xem.
Hai mẹ con ôm đứa bé ra ngoài, bà Đồng trách con dâu:
- Vừa rồi đông người thế mà con làm bác sĩ giận, bây giờ không khám cho chúng ta, nước cũng không truyền, con bảo làm sao bây giờ?
Tô Mạt lí nhí:
- Hay là sang bệnh viện Nhi?
Bà Đồng sốt ruột:
- Xa thế? Lát nữa mẹ phải về nhà nấu cơm, Nữu Nữu sắp tan học rồi.
Nữu Nữu mà bà Đồng nói là con gái của anh trai Đồng Thụy An, nhà họ Đồng lần đầu tiên có cháu gái, từ khi sinh ra đã ở với ông bà nội, bà Đồng không có con gái nên quý cháu như vàng.
Tô Mạt cúi đầu không nói, nghĩ mãi bỗng sực nhớ ra Đồ Nhiễm, bèn nói:
- Hay là mẹ về đi, một mình con cũng được. Chồng của bạn con là bác sĩ ở đây, để xem anh ấy có giúp được không.
Thấy cô như vậy, bà Đồng thở dài:
- Con không được, mẹ vẫn ở lại với con thì hơn, đừng nói thêm điều gì đắc tội với người ta nữa.
Nói đoạn bèn giục con dâu mau liên hệ với người ta.
Lúc Đồ Nhiễm nhìn thấy Lục Trình Vũ, anh quả nhiên đang đi thăm bệnh, phía sau là mấy y tá và bác sĩ thực tập, dáng vẻ cung kính. Lục Trình Vũ làm việc nghiêm khắc, cẩn thận, đội ngũ áo trắng tập trung lại một nơi, im ắng và nghiêm trang hơn hẳn lúc thường.
Thỉnh thoảng anh quay ra phía sau đặt câu hỏi, lời lẽ ôn hòa, điềm tĩnh, logic chặt chẽ, sinh viên nếu không chuẩn bị đầy đủ, khó tránh khỏi ấp úng, anh có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời, hơn nữa luôn nói đúng trọng tâm, nói xong cũng không cố ý phê bình, nhưng lại khiến người ta tự thấy hổ thẹn.
Có nhiều lúc, dường như anh rất muốn lắng nghe bệnh nhân nói. Mỗi lúc như vậy, khóe miệng chàng bác sĩ trẻ hơi mỉm cười, ánh mắt khích lệ đối phương, ân cần, chăm chú.
Một ông cụ nằm trên giường bệnh nắm tay anh nói:
- Bác sĩ Lục, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, cậu xem, câu xem tôi có thể xuống đất đi được rồi.
Vừa nói, ông cụ vừa cố gượng dậy, dịch về phía trước mấy bước cho anh xem.
Anh gật đầu nói:
- Bác Triệu, cháu nghĩ hai ba ngày nữa là bác có thể về nhà bế cháu được rồi.
Ông cụ cười rạng rỡ.
Thấy một bên dây giày của ông cụ tuột ra, anh bình thản cúi xuống buộc vào giúp ông. Mấy người đi phía sau ngỡ ngàng nhìn nhau, ông cụ không biết phải làm thế nào, đành rối rít cảm ơn. Bác sĩ chủ trị thong thả đứng dậy, cười hiền lành.
Một bác gái trung niên bỗng thò đầu sang hỏi anh:
- Bác sĩ Lục, tôi muốn hỏi cậu chuyện này, cậu đã có bạn gái chưa?
Mọi người ồ lên cười, bác gái kia hơi ngượng:
- Tôi muốn giới thiệu…
Lục Trình Vũ cười đáp:
- Dì ơi, cháu đi sớm một bước, lấy vợ từ năm ngoái rồi ạ.
Bác gái vỗ đùi thở dài:
- Tiếc quá, biết thế tôi vào nhập viện sớm một năm có hơn không.
Còn chưa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, không khí trầm lắng lúc nãy hoàn toàn tan biến.
Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng lọt qua khung cửa, hắt lên mái tóc đen nhánh, chiếu sáng gương mặt rạng ngời, trẻ trung của anh. Một phút bất cẩn, Đồ Nhiễm bị ánh sáng ấy làm cho chói mắt.
Khi từ phòng bệnh đi ra, Lục Trình Vũ mới nhìn thấy cô, anh chồng không khỏi kinh ngạc nhíu mày.
Đồ Nhiễm nói rõ mục đích, anh bế đứa bé lên kiểm tra khoang miệng, rồi lại nghe tim phổi cẩn thận, xong xuôi mới nói:
- Không nghiêm trọng, viêm đường hô hấp trên, nhiều đờm, phổi không việc gì.
Tô Mạt thấy nhẹ cả người, nhưng vẫn hỏi:
- Trong phổi không có tiếng rít ạ? Sao lúc thở vẫn kêu rít lên như thế?
Anh giải thích:
- Là vì cổ họng có đờm, em bé lại còn nhỏ, khi hô hấp đờm tạo tiếng động truyền đến phổi, cho nên nghe giống như phổi có vấn đề.
Tô Mạt vẫn chưa yên tâm:
- Bác sĩ Giang ở phòng khám đã khám và nói vừa viêm phổi vừa bị suyễn, bảo phải nhập viện mà?
Thấy cô bán tín bán nghi, Lục Trình Vũ cũng không để bụng. Anh lật bệnh án ra xem, vừa nhìn đã không khỏi chau mày, trầm ngâm:
- Sao lại dùng hormone cho trẻ con? – Anh có vẻ nghĩ ngợi. – Nhập viện điều trị chẳng qua cũng lại dùng kháng sinh, không khác gì với phòng khám cả, hiệu quả chăng bao nhiêu mà dùng nhiều lại không tốt. Chỉ có điều em bé còn nhỏ quá, đờm tan chậm, uống thuốc nhiều không tốt cho hệ tiêu hóa, có thể thử dùng máy hút đờm xem sao. Bố mẹ không cần lo lắng quá, sốt virus có một quá trình tự hồi phục, cơ thể sẽ tự động làm tan đờm. Đương nhiên, nếu mọi người vẫn muốn nhập viện thì không phải là không được.
Tô Mạt không quyết định được, ngoảnh lại nhìn mẹ chồng rồi mới nói nhỏ:
- Cứ cho con bé nhập viện thì em mới yên tâm được, mấy đêm nay nó ho mãi chẳng ngủ được.
Lục Trình Vũ gật đầu:
- Theo tôi!
Mọi người xuống lầu đi tới khoa Nhi, anh gõ cửa văn phòng, một cô gái dáng vẻ như bác sĩ bước ra.
Cô gái đó xinh đẹp, dịu dàng, bộ đồng phục hơi rộng càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, thon thả.
Nhìn thấy cô ấy, Đồ Nhiễm liền cảm thấy như đã từng gặp ở đâu, nhất thời không nhớ ra được. Nhưng trực giác xui khiến, nội tâm lại không ngừng thúc giục đại não gắng sức nhớ lại, tâm trạng cô bỗng căng thẳng.
Đứng trước mặt Lục Trình Vũ, cô bác sĩ hình như không được tự nhiên cho lắm, hơi nhón nhón chân, động tác này khiến cô ấy trông giống như một thiếu nữ đang yêu đang làm nũng với bạn trai. Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi:
- Tìm em à?
Lục Trình Vũ cũng không giới thiệu những người đi cùng, chỉ nói:
- Ở đây có một em bé bị viêm đường hô hấp trên, muốn nhập viện điều trị, có giường không?
Cô bác sĩ nửa cười nửa không:
- Lại là con anh à?
Lục Trình Vũ nhìn cô ta, vẻ mặt hơi kỳ lạ:
- Không phải.
Cô bác sĩ yểu điệu chìa tay về phía anh:
- Bệnh án đâu?
Anh đưa bệnh án cho cô ta:
- Nhìn đơn thuốc đồng nghiệp khoa em kê mà xem.
Cô bác sĩ liếc nhìn cái tên ký trên đơn thuốc, cười phì một cái:
- Lại là bà ấy, anh có biết biệt danh của bà ấy ở khoa em là gì không?
- Là gì?
- Vua hormone. – Cô bác sĩ lắc đầu. – Loại bác sĩ khoa Nội xuất thân từ đại học công nông binh này, lòng dạ còn độc ác hơn cả vị bác sĩ khoa Ngoại là anh đây.
Anh buột miệng hỏi:
- Lòng dạ anh đâu có độc ác?
Cô bác sĩ cúi đầu lật tập bệnh án trên tay, nói nhỏ một câu:
- Còn phải xem đối phương là ai.
Lục Trình Vũ không khỏi nhìn kỹ cô ta, rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, có lẽ đang tính xem nên nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Phút chốc, cả hai người họ đều không nói gì.
Cô bác sĩ kia bèn hỏi:
- Đứa bé đâu?
Nghe vậy, Tô Mạt vội bế con gái tới.
Cô bác sĩ nhìn đứa bé cười:
- Em bé xinh quá.
Đồ Nhiễm bỗng nhớ tới một người.
Trong lễ cưới một năm trước, lần đầu gặp mặt, cô là cô nàng xấu xí trát bự son phấn mua vui cho mọi người, còn người ta khí chất tao nhã, phóng khoáng, tự nhiên, khi đó Chu Tiểu Toàn đã nói: Cậu không xinh bằng người ta.
Lúc này, nhìn chiếc áo blouse trắng người ta khoác trên người, tim cô không khỏi chùng xuống.
Cô bác sĩ không biết đã quay sang nhìn cô từ bao giờ, hai người hết sức ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.
Lại nghe thấy Tô Mạt hỏi:
- Bác sĩ, xin hỏi nên gọi cô như thế nào?
Cô
Bà Tôn Huệ Quốc này vốn là người quê kệch, học hành ít, xuất thân cũng không tốt, lúc không có tiền sợ nhất là bị người khác coi thường, bây giờ phát tài rồi lại sợ người ta không biết. Huống hồ lúc này còn có mặt người ngoài, toàn những người có vai vế, tuyệt đối không thể để mất thể diện.
Đồ Nhiễm cười cười:
- Dì tốt với bọn con quá, con cũng chẳng ưng căn nào khác chỉ thích căn nhà ở tòa bên cạnh thôi.
Bà Tôn Huệ Quốc bấm ruột bấm gan rút ví, về đến nhà càng nghĩ càng ức, đành trút giận lên người ông chồng:
- Con dâu ông là cái loại gì thế, xảo quyệt, gian manh, tính tình nhỏ mọn, lại còn nói cái gì mà quân tử không tranh thứ người khác thích, nó đang định trả thù tôi thay cho bà mẹ chồng đã chết của nó đây mà! – Sau đó bà ta kể từ đầu đến cuối quá trình bị gài bẫy, cuối cùng kết luận. – Con ranh này không hề đơn giản, phải đề phòng.
Ông Lục ậm ờ:
- Nghe bà nói kìa, bà không phải là mẹ chồng nó sao, vì bà trẻ nên tôi mới bảo bọn nó gọi bà bằng dì.
Buổi tối, nhân lúc bà Tôn Huệ Quốc dắt chó ra ngoài đi dạo, ông Lục gọi điện cho con trai, giả vờ dạy bảo:
- Bố bảo này Lục Trình Vũ, anh lấy cô vợ thế nào vậy hả?
Lục Trình Vũ còn đang trực ở bệnh viện, không hiểu chuyện gì:
- Sao ạ?
- Sao à? – Ông già cười khùng khục. – Vừa moi được tiền từ túi Tôn Huệ Quốc, lại vừa làm cho bà ấy tức tối nhảy dựng lên, bố chưa gặp được mấy người như thế đâu. Cô bé này thú vị, hợp ý bố đây. Tính con như thế, cũng phải tìm một người lợi hại mới trói chân con được.
Lục Trình Vũ cúp điện thoại, bất giác mỉm cười, nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn: Nhiệm vụ hoàn thành rồi?
Chẳng lâu sau, đầu kia trả lời: Chúc mừng ông xã, anh đã có thêm một căn nhà, hai tầng, 150 mét vuông.
²²
Bên này Đồ Nhiễm mới lo xong chuyện nhà cửa, bên kia Tô Mạt lại nhờ cô giúp đỡ.
Cô lại bất đắc dĩ xin phép công ty nghỉ nửa ngày, tới phòng khám ở bệnh viện gặp hai mẹ con Tô Mạt và bà nội đứa bé, cầm y bạ và đơn chẩn đoán bệnh, cùng đi tới khu phòng bệnh ở phía sau.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tới bệnh viện tìm Lục Trình Vũ sau khi kết hôn.
Trước khi đi cô đã gọi điện thoại, không ai nghe máy đúng như dự đoán, nhìn thời gian, có lẽ anh đang đi thăm bệnh.
Mặt Tô Mạt vàng vọt, mắt thâm quầng, có lẽ là vì lo lắng lâu ngày, cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Đứa bé trong lòng cô trông khá hơn mẹ nó nhiều, đôi mắt đen lay láy nghiêng ngó nhìn xung quanh.
Đồ Nhiễm khẽ véo cằm cô bé, cô bé toét miệng cười, cánh tay khua khoắng đòi cô bế, chỉ có điều cổ họng vẫn hơi có tiếng rít, một lúc sau lại ho sù sụ, ho đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, thở không ra hơi.
Tô Mạt vội vỗ lưng cho con gái, hàng lông mày thanh tú bất giác chau tít lại.
Cả đêm qua cô không ngủ, tờ mờ sáng đã dậy, bàn bạc vói Đồng Thụy An rồi hẹn mẹ chồng đưa con gái đi xếp hàng lấy số. Khám chuyên gia khá đắt, nhưng vẫn phải tranh nhau, đến lượt cô thì phía trước đã ba bốn chục người.
Bà bác sĩ trung niên kia đã hoàn toàn trơ lì trước những đứa trẻ khóc mếu, kê đơn thuốc như công nhân đứng dây chuyền trong nhà máy, chẳng thèm nghĩ ngợi. Giữa lúc ấy còn nghe mấy cuộc điện thoại, có lẽ bà ta mới mua nhà, đang bàn bạc chuyện sửa sang với ai đó. Mấy vị phụ huynh đứng đợi đã lâu lại không ai hó hé một lời, mặt ai cũng khúm núm, cười cười nịnh nọt.
Tô Mạt cũng không dám giục.
Bà bác sĩ đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn Tô Mạt:
- Bị làm sao?
Đợi nửa ngày trời, lòng Tô Mạt đã nóng như lửa đốt, bèn nói ngay không lựa lời:
- Giáo sư Giang, con cháu mấy hôm trước khám ở chỗ bác, truyền mấy bình nước nhưng vẫn ho, tối qua lại uống thuốc bác kê, hình như còn ho nặng hơn.
Bà bác sĩ cười lạnh:
- Uống thuốc tôi kê mà bệnh lại nặng hơn, ở đây nhiều bậc cha mẹ như vậy, con họ vẫn khám chỗ tôi suốt, cũng chẳng thấy ai nói thế. Cô từng này tuổi rồi, sao chẳng biết đường ăn nói?
Mặt Tô Mạt đỏ gay, tức thì nín bặt.
Bà Đồng lườm con dâu rồi quay sang cười nịnh bác sĩ:
- Từ trước tới giờ nó không biết ăn nói, bây giờ cuống quá mụ cả đầu, tiêm thì tiêm xong rồi ạ, bác sĩ xem có cần tiêm thêm mấy mũi nữa không ạ, làm phiền bác sĩ quá.
Giáo sư Giang chẳng nói chẳng rằng, mặt vẫn lạnh tanh cẩm ống nghe lên nghe lưng cho đứa bé:
- Đứa trẻ này cơ thể yếu ớt quá, bị cảm dẫn đến viêm phổi, viêm phổi dẫn đến hen suyễn.
Tô Mạt và bà Đồng sững sờ:
- Vậy phải làm sao ạ?
Giáo sư Giang nói:
- Phải làm sao? Tôi thấy không ổn đâu, nhập viện đi. Có điều bây giờ nhiều trẻ bị ốm, không có giường, mấy người sang bệnh viện khác hỏi xem.
Hai mẹ con ôm đứa bé ra ngoài, bà Đồng trách con dâu:
- Vừa rồi đông người thế mà con làm bác sĩ giận, bây giờ không khám cho chúng ta, nước cũng không truyền, con bảo làm sao bây giờ?
Tô Mạt lí nhí:
- Hay là sang bệnh viện Nhi?
Bà Đồng sốt ruột:
- Xa thế? Lát nữa mẹ phải về nhà nấu cơm, Nữu Nữu sắp tan học rồi.
Nữu Nữu mà bà Đồng nói là con gái của anh trai Đồng Thụy An, nhà họ Đồng lần đầu tiên có cháu gái, từ khi sinh ra đã ở với ông bà nội, bà Đồng không có con gái nên quý cháu như vàng.
Tô Mạt cúi đầu không nói, nghĩ mãi bỗng sực nhớ ra Đồ Nhiễm, bèn nói:
- Hay là mẹ về đi, một mình con cũng được. Chồng của bạn con là bác sĩ ở đây, để xem anh ấy có giúp được không.
Thấy cô như vậy, bà Đồng thở dài:
- Con không được, mẹ vẫn ở lại với con thì hơn, đừng nói thêm điều gì đắc tội với người ta nữa.
Nói đoạn bèn giục con dâu mau liên hệ với người ta.
Lúc Đồ Nhiễm nhìn thấy Lục Trình Vũ, anh quả nhiên đang đi thăm bệnh, phía sau là mấy y tá và bác sĩ thực tập, dáng vẻ cung kính. Lục Trình Vũ làm việc nghiêm khắc, cẩn thận, đội ngũ áo trắng tập trung lại một nơi, im ắng và nghiêm trang hơn hẳn lúc thường.
Thỉnh thoảng anh quay ra phía sau đặt câu hỏi, lời lẽ ôn hòa, điềm tĩnh, logic chặt chẽ, sinh viên nếu không chuẩn bị đầy đủ, khó tránh khỏi ấp úng, anh có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời, hơn nữa luôn nói đúng trọng tâm, nói xong cũng không cố ý phê bình, nhưng lại khiến người ta tự thấy hổ thẹn.
Có nhiều lúc, dường như anh rất muốn lắng nghe bệnh nhân nói. Mỗi lúc như vậy, khóe miệng chàng bác sĩ trẻ hơi mỉm cười, ánh mắt khích lệ đối phương, ân cần, chăm chú.
Một ông cụ nằm trên giường bệnh nắm tay anh nói:
- Bác sĩ Lục, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, cậu xem, câu xem tôi có thể xuống đất đi được rồi.
Vừa nói, ông cụ vừa cố gượng dậy, dịch về phía trước mấy bước cho anh xem.
Anh gật đầu nói:
- Bác Triệu, cháu nghĩ hai ba ngày nữa là bác có thể về nhà bế cháu được rồi.
Ông cụ cười rạng rỡ.
Thấy một bên dây giày của ông cụ tuột ra, anh bình thản cúi xuống buộc vào giúp ông. Mấy người đi phía sau ngỡ ngàng nhìn nhau, ông cụ không biết phải làm thế nào, đành rối rít cảm ơn. Bác sĩ chủ trị thong thả đứng dậy, cười hiền lành.
Một bác gái trung niên bỗng thò đầu sang hỏi anh:
- Bác sĩ Lục, tôi muốn hỏi cậu chuyện này, cậu đã có bạn gái chưa?
Mọi người ồ lên cười, bác gái kia hơi ngượng:
- Tôi muốn giới thiệu…
Lục Trình Vũ cười đáp:
- Dì ơi, cháu đi sớm một bước, lấy vợ từ năm ngoái rồi ạ.
Bác gái vỗ đùi thở dài:
- Tiếc quá, biết thế tôi vào nhập viện sớm một năm có hơn không.
Còn chưa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, không khí trầm lắng lúc nãy hoàn toàn tan biến.
Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng lọt qua khung cửa, hắt lên mái tóc đen nhánh, chiếu sáng gương mặt rạng ngời, trẻ trung của anh. Một phút bất cẩn, Đồ Nhiễm bị ánh sáng ấy làm cho chói mắt.
Khi từ phòng bệnh đi ra, Lục Trình Vũ mới nhìn thấy cô, anh chồng không khỏi kinh ngạc nhíu mày.
Đồ Nhiễm nói rõ mục đích, anh bế đứa bé lên kiểm tra khoang miệng, rồi lại nghe tim phổi cẩn thận, xong xuôi mới nói:
- Không nghiêm trọng, viêm đường hô hấp trên, nhiều đờm, phổi không việc gì.
Tô Mạt thấy nhẹ cả người, nhưng vẫn hỏi:
- Trong phổi không có tiếng rít ạ? Sao lúc thở vẫn kêu rít lên như thế?
Anh giải thích:
- Là vì cổ họng có đờm, em bé lại còn nhỏ, khi hô hấp đờm tạo tiếng động truyền đến phổi, cho nên nghe giống như phổi có vấn đề.
Tô Mạt vẫn chưa yên tâm:
- Bác sĩ Giang ở phòng khám đã khám và nói vừa viêm phổi vừa bị suyễn, bảo phải nhập viện mà?
Thấy cô bán tín bán nghi, Lục Trình Vũ cũng không để bụng. Anh lật bệnh án ra xem, vừa nhìn đã không khỏi chau mày, trầm ngâm:
- Sao lại dùng hormone cho trẻ con? – Anh có vẻ nghĩ ngợi. – Nhập viện điều trị chẳng qua cũng lại dùng kháng sinh, không khác gì với phòng khám cả, hiệu quả chăng bao nhiêu mà dùng nhiều lại không tốt. Chỉ có điều em bé còn nhỏ quá, đờm tan chậm, uống thuốc nhiều không tốt cho hệ tiêu hóa, có thể thử dùng máy hút đờm xem sao. Bố mẹ không cần lo lắng quá, sốt virus có một quá trình tự hồi phục, cơ thể sẽ tự động làm tan đờm. Đương nhiên, nếu mọi người vẫn muốn nhập viện thì không phải là không được.
Tô Mạt không quyết định được, ngoảnh lại nhìn mẹ chồng rồi mới nói nhỏ:
- Cứ cho con bé nhập viện thì em mới yên tâm được, mấy đêm nay nó ho mãi chẳng ngủ được.
Lục Trình Vũ gật đầu:
- Theo tôi!
Mọi người xuống lầu đi tới khoa Nhi, anh gõ cửa văn phòng, một cô gái dáng vẻ như bác sĩ bước ra.
Cô gái đó xinh đẹp, dịu dàng, bộ đồng phục hơi rộng càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, thon thả.
Nhìn thấy cô ấy, Đồ Nhiễm liền cảm thấy như đã từng gặp ở đâu, nhất thời không nhớ ra được. Nhưng trực giác xui khiến, nội tâm lại không ngừng thúc giục đại não gắng sức nhớ lại, tâm trạng cô bỗng căng thẳng.
Đứng trước mặt Lục Trình Vũ, cô bác sĩ hình như không được tự nhiên cho lắm, hơi nhón nhón chân, động tác này khiến cô ấy trông giống như một thiếu nữ đang yêu đang làm nũng với bạn trai. Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi:
- Tìm em à?
Lục Trình Vũ cũng không giới thiệu những người đi cùng, chỉ nói:
- Ở đây có một em bé bị viêm đường hô hấp trên, muốn nhập viện điều trị, có giường không?
Cô bác sĩ nửa cười nửa không:
- Lại là con anh à?
Lục Trình Vũ nhìn cô ta, vẻ mặt hơi kỳ lạ:
- Không phải.
Cô bác sĩ yểu điệu chìa tay về phía anh:
- Bệnh án đâu?
Anh đưa bệnh án cho cô ta:
- Nhìn đơn thuốc đồng nghiệp khoa em kê mà xem.
Cô bác sĩ liếc nhìn cái tên ký trên đơn thuốc, cười phì một cái:
- Lại là bà ấy, anh có biết biệt danh của bà ấy ở khoa em là gì không?
- Là gì?
- Vua hormone. – Cô bác sĩ lắc đầu. – Loại bác sĩ khoa Nội xuất thân từ đại học công nông binh này, lòng dạ còn độc ác hơn cả vị bác sĩ khoa Ngoại là anh đây.
Anh buột miệng hỏi:
- Lòng dạ anh đâu có độc ác?
Cô bác sĩ cúi đầu lật tập bệnh án trên tay, nói nhỏ một câu:
- Còn phải xem đối phương là ai.
Lục Trình Vũ không khỏi nhìn kỹ cô ta, rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, có lẽ đang tính xem nên nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Phút chốc, cả hai người họ đều không nói gì.
Cô bác sĩ kia bèn hỏi:
- Đứa bé đâu?
Nghe vậy, Tô Mạt vội bế con gái tới.
Cô bác sĩ nhìn đứa bé cười:
- Em bé xinh quá.
Đồ Nhiễm bỗng nhớ tới một người.
Trong lễ cưới một năm trước, lần đầu gặp mặt, cô là cô nàng xấu xí trát bự son phấn mua vui cho mọi người, còn người ta khí chất tao nhã, phóng khoáng, tự nhiên, khi đó Chu Tiểu Toàn đã nói: Cậu không xinh bằng người ta.
Lúc này, nhìn chiếc áo blouse trắng người ta khoác trên người, tim cô không khỏi chùng xuống.
Cô bác sĩ không biết đã quay sang nhìn cô từ bao giờ, hai người hết sức ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.
Lại nghe thấy Tô Mạt hỏi:
- Bác sĩ, xin hỏi nên gọi cô như thế nào?
Cô
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout.
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
126/1272