The Soda Pop
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
, quanh anh nhiều phụ nữ như vậy, vì sao lại muốn tìm tôi chơi đùa đây. Cứ cho là chúng ta là bạn học cũ đi, anh cũng đừng bắt nạt tôi như thế được không? Anh có biết tôi rất vô dụng, anh không cần tiếp tục ỷ mạnh hiếp yếu có được không… Tôi thừa nhận anh có khi đối với tôi rất tốt, có điều người tôi thích không phải là anh, tôi cũng không muốn cùng anh chơi trò chơi tình yêu… Quanh anh nhiều phụ nữ như vật chính là vẫn chưa có đủ sao. Anh như thế này tôi sẽ khinh thường anh.”

Anh đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười thật lạnh “Khinh thường anh? Em từ nhỏ đến lớn có bao giờ nhìn đến anh chưa?”

Tuy rằng giọng anh lạnh như băng, nhưng trong một giây này tôi lại tin anh đối với tôi là chân tình. Bởi vì loại cảm giác cố chấp đuổi theo một người không yêu mình, đau khổ và bất đắc dĩ, loại cảm giác bi thương này…

Mặc kệ tình cảm của anh đối với tôi là bao nhiêu, tôi cũng không hi vọng anh giống tôi. Nếu không thích, sẽ không để đối phương có cơ hội hi vọng, nếu không chỉ mang đến những tổn thương lớn hơn mà thôi. Tựa như hiện tại, vô số lần tôi nói mình không còn muốn có được tình yêu của Lí Minh Ngôn nữa, có điều, chỉ cần anh nở nụ cười dịu dàng với tôi, thậm chí chỉ cần anh lẳng lặng nhìn thấy tôi, tôi sẽ không thể khống chế được bản thân mà đi theo anh. Sau đó, càng lún càng sâu, càng ngày càng đau khổ, rồi lại không cam lòng…

Tôi quyết định lấy hết dũng khí nói một câu không đúng với phận sự của mình, tuy rằng tôi không muốn tổn thương người khác, tôi luôn muốn cùng mọi người sống vui vẻ, bởi vì tôi cũng không biết làm thế nào để tổn thương một người nào đó. Có điều, hiện tại tôi phải thật quyết tâm, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Tôi lấy một thanh âm còn lạnh hơn của Trần Diệu Thiên nói “Nếu biết tôi không nhìn đến anh, vậy vì sao còn quấn lấy tôi? Anh cứ vậy mà không biết xấu hổ à? Anh cho là có thể làm tôi cảm động sao? Đừng có làm người khác buồn cười thế, tôi ghê tởm anh, mỗi ngày đều phải nhìn thấy cái người mình ghét đến làm phiền mình anh có biết có bao nhiêu ghê tởm không!”

Cánh tay anh dần dần cứng ngắc, cho đến khi câu nói cuối cùng của tôi rơi xuống “Em được lắm. Quách Chân tâm, em được lắm…” Anh quay đi… không muốn để tôi thấy mặt anh, chỉ nghe thấy giọng cười đầy bi thương của anh, “…Em cũng có thể đối với anh như thế. Mẹ nó, ai kêu anh thích em như vậy, thích không thể từ bỏ.”

“Đây là tự anh chuốc lấy.” Tôi không hề nhìn anh, quay người bước đi.

Lần này anh không lôi tôi lại, cũng không có chạy theo, mà tôi cũng thật nhanh bước đi. Tôi sợ khi tôi quay đầu lại sẽ tự cảm thấy áy náy không thôi.

Nếu không tồn tại Lí Minh Ngôn, nếu Trần Diệu Thiên không phải bản tính phong lưu, tôi chắc chắn là sung sướng phát điên… Cũng có người nguyện ý thích tôi như vậy…. Cũng có người … để ý đến nhất cử nhất động của tôi như vậy… cũng có người khi thấy tôi trong hoàn cảnh khốn cùng lại giống vương tử xuất hiện giải cứu…

Bao lâu nay không phải tôi vẫn mơ về những tình tiết trong truyện cô bé lọ lem sao?

Đến giờ nó thật sự xảy ra, tôi tại sao lại phủ nhận đây? Vì sao không tỏ ra mừng rỡ điên cuồng giống cô bé lọ lem chờ đợi hoàng tử yêu thương?

Thì ra…. Trên đời này thật có một câu “Lưỡng tình tương duyệt.”

Khi tôi rời khỏi toà nhà, cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi chưa từng thấy, phía trước bồn hoa, Lí Minh Ngôn đang đứng lặng lẽ. Ngọn đèn thẳng tắp chiếu lên anh, thân hình anh gầy yếu, ánh mắt nhìn xa xăm, hư không mờ ảo làm cho người ta không khỏi chạnh lòng.

Tôi đi đến trước mặt anh, thấp giọng nói “Em xin lỗi, người em hơi bẩn, cho nên em vừa đi tắm một chút.”

Anh thu hồi ánh mắt và chuyển lên người tôi. Gió đêm nhẹ nhẹ thổi, một mùi hương nhẹ nhẹ từ anh lan dần đến, anh lặng lẽ nhìn tôi, khoé miệng cong lên, vẫn là một nụ cười khiến tôi điên đảo. Có lẽ đêm khuya gió lạnh nên khiến tôi có cảm giác, nụ cười của anh sao có thể buồn như vậy. Anh không nói gì, chỉ cầm tay tôi, dắt lên xe.

Suốt quãng đường chúng tôi đều không nói gì, tới cửa nhà tôi, anh dừng xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước nói “Tuy rằng anh cầu hôn em, nhưng em có quyền từ chối anh.”

“Anh có hi vọng em từ chối anh không?” Tôi bình tĩnh đến kỳ lạ, hỏi lại anh.

“Ý của anh không quan trọng, cái quan trọng chính là em tự nguyện gả cho anh.”

“Đúng không?” Tôi cúi đầu nở nụ cười “Đó không phải là ý trong lòng anh, ý của em không quan trọng, cái anh lo lắng chính là ý nguyện của anh, đúng không?”

Anh khinh ngạc… nhìn tôi.

Tôi lại cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, tôi sợ nếu tôi nhìn thì tôi sẽ không thể nói gì nữa. Tôi bình tĩnh nhìn tất dưới chân mình, bàn tay nắm chặt, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhẹ giọng nói “Anh khẳng định là biết em yêu anh, tuy rằng em chưa từng nói ra, nhưng lại biểu hiện rất rõ ràng. Nhưng cũng không biết anh có biết không, mới trước đây em vẫn luôn nhìn trộm anh, ở trong mắt em, anh chính là người cao thượng, lấp lánh ánh sáng, em đã nghĩ về anh rất nhiều, ở trường học có thể hô phong hoán vũ, được thầy cô yêu mến, chỉ cần nhắc đến tên anh, cả trường không một ai không biết. Có điều, một người hào quang cao vạn trượng như vậy, cho dù trong lòng em có ngưỡng mộ cả vạn vạn lần cũng không có cách nào đến gần anh, cho nên em chỉ có thể nhìn trộm anh, trộm nhớ thương anh… Vốn cũng chỉ là một loại tình cảm đơn thuần mình em theo đuổi, theo thời gian chúng ta lớn lên, cũng sẽ dần dần quên, đến một ngày đột nhiên nhớ đến lại cảm thấy, hoá ra khi mình còn trẻ cũng có những hành động bồng bột. Em vẫn chưa hề nghĩ có thể gặp lại anh…Anh vẫn như cũ, vẫn vĩ đại, vẫn toả hào quang lấp lánh, lần đầu gặp lại anh, em còn đặc biệt nhớ lại cảm xúc trước khia, có điều, so với trước đây còn mãnh liệt hơn… Bởi vì chúng ta đang hẹn hò, em lại càng không thể dừng ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp…” không biết từ lúc nào, nước mắt của tôi đã chảy ướt hai má.

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Lí Minh Ngôn không nói gì, còn tôi, ngay cả mặt anh cũng không dám nhìn. Cổ họng tôi cảm thấy đau đớn, tiếp tục nói “Em nghĩ nhiều năm trôi qua, tất cả đã không còn như lúc trước. Có đôi khi em thậm chí còn tự hận bản thân mình, vì sao dù xa cách nhiều năm vậy mà em không cố gắng thay đổi bản thân, vì sao em không thể lột xác từ con vịt xấu xí thành con thiên nga xinh đẹp!” Giọng nói của tôi chuyển dần sang nghẹn nào, sự khó chịu trong lòng bắt đầu không còn khống chế được. “….Em chỉ có thể ngu ngốc ở phía sau anh… Nhắm mắt theo đuổi anh…Có đôi khi vui vẻ, có đôi khi khổ sở tưởng có thể chết đi… Mỗi lần em cố cho em hi vọng, anh lại một đường xoá đi… Em biết anh không yêu em, em cũng tự nói với lòng mình hãy dừng lại thôi, nhưng cuối cùng em vẫn ôm trong lòng ảo tưởng, có lẽ chỉ cần cố gắng thêm một chút thôi, chỉ cần cố gắng thêm một chút anh sẽ nhìn đến sự tồn tại của em… Anh sẽ phát hiện, em vẫn như vậy yêu anh…Nguyện ý vì anh vui vẻ và hạnh phúc… nguyện ý vì anh đau khổ và bi thương…”

Tôi nghẹn họng gần như không nói nên lời, đầu vẫn cúi thấp, tuỳ ý để tiếng khóc đi ra, đã mất mặt lắm rồi, mất mặt thêm chút nữa có là gì.

Khóc một lúc lâu, cuối cùng tâm trạng của tôi cũng cân bằng. Quả thật cũng không thể khác. Vẫn cảm thấy khó mở lời, không lẽ không nói gì, cứ thể đi ra sao.

Tôi dùng sức lau đi vẻ mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt anh “Nếu anh không thể yêu em, xin anh hãy nói cho em biết, em sẽ không níu kéo. Em không phải muốn một cuộc hôn nhân hình thức, em muốn có một người chồng yêu em thật lòng. Cuộc đời còn dài như vậy, nếu không có tình cảm mà cố sống với nhau sẽ chỉ cho nhau đau khổ. Chỉ cần anh đừng cho em hi vọng, một ngày nào đó em cũng sẽ quên anh, và yêu người khác.”

Chương 25: Làm bạn gái anh đi!!!
Nước mắt khiến tôi không nhìn thấy vẻ mặt Lí Minh Ngôn, tôi chỉ biết anh vươn người ôm lất tôi, lẳng lặng ôm tôi thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai tôi “Em là cô gái tốt.”

Tôi cười có chút giễu cợt “Anh không cần an ủi em, vì để ý anh em đã sớm tôi luyện bản thân có thể vượt qua thử thách.”

Lí Minh Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng. Tay anh khẽ vuốt khuôn mặt tôi, dịu dàng nói “Đầu tiên có thể làm bạn gái anh được không. Nếu cảm thấy anh không yêu em, em có thể chia tay.”

“Nếu cuối cùng anh vẫn không yêu em… em không phải càng thảm sao….” Không đợi anh trả lời, tôi nói luôn “Có điều, em nguyện ý nếm thử! Chỉ cần anh nguyện ý cố gắng yêu em.”

Anh lặng lẽ nhìn tôi, đột nhiên nở ra một nụ cười, độ cong của môi lần này rất sâu, thật mê người, giống như ngôi sao sáng lấp lánh vậy. Tay anh khẽ vuốt tóc tôi, cười nói “Có lẽ, em chính là món quà ông trời muốn bồi thường cho anh.” Không biết vì sao nhưng tôi lại nhìn thấy, nụ cười của anh phút chốc trở nên chua xót. {hana: Sún, đoạn này đã biết chưa nhỉ??? }

Sau khi xuống xe, anh vẫn nắm tay tối đến tận trước cửa nhà.

“Ngủ ngon.” Anh dịu dàng nói. Khi anh chuẩn bị quay người rời đi, tôi đột nhiên nắm tay anh kéo lại.

“Sao thế?” Anh khó hiểu nhìn tôi.

“Em….” Tôi vội buông tay anh, mặt đỏ ửng lên “Em chỉ là xuống xác nhận….chuyện kia… em hiện tại… là… bạn gái của anh sao….”

“Đúng.” Anh gật đầu, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười thật đẹp. Tôi nhìn khuôn mặt anh lưu luyến không muốn dời đi.

“Ai da, anh xem!” Tôi đột nhiên chỉ hướng bên kia, Lí Minh Ngôn quay mặt đi, trong nháy mắt tôi rướn người hôn lên má anh, sau đó mang theo trái tim đập loạn điên cuồng chạy một mạch về nhà.

Vào đến phòng mình tôi vẫn cảm thấy tim mình vẫn đang đập điên cuồng, không cách nào dừng lại. Tôi chui đầu vào chăn, nhịn không được cười thành tiếng. Tôi là bạn gái Lí Minh Ngôn…. Tôi chính là bạn gái của Lí Minh Ngôn! Tôi là bạn gái của Lí Minh Ngôn a! Trời ạ, điên rồi điên rồi… Tôi đã trở thành bạn gái anh…. Ha ha… tôi chính là bạn gái anh…

Tâm trạng phấn khích của tôi kéo dài quá nửa đêm, để bản thân bình tĩnh lại tôi quyết định đi tắm. Nhưng khi vừa cởi đồ, tôi liền đã nhìn thấy vai và ngực đều đã bị lưu lại dấu vết của Trần Diệu Thiên… Nhớ đến chuyện ở khách sạn mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.

Tôi dùng sức lắc đầu, thật muốn mang hình ảnh kia quên sạch, nhưng đầu óc này giống như đang muốn trêu đùa tôi, càng không muốn nghĩ đến nó càng hiển hiện rõ ràng hơn. Tha thứ cho tôi khi nhiều năm trước tôi cũng đã trộm nhìn qua mấy cái hình xx, thật đúng là quá kích thích. Hơn nữa, giừo nghĩ đến, khi anh hôn tôi, chạm vào tôi trong người tôi bỗng có cảm giác vô cùng mãnh liệt và kỳ quái…

Chết tiệt! Máu mũi đều muốn chảy ra.

Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn… tôi muốn Lí Minh Ngôn… Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi… Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi… Tôi sau lưng anh sao có thể nghĩ về một người đàn ông khác chứa, chuyện này đúng là quá xấu xa… tôi rất xấu xa!

Đúng, chỉ là do đây là lần đầu tôi gặp loại chuyện này, trái tim yếu đuối thuần khiết mới bị đả kích tơi bời.

Khi tôi đã quay trở lại ổ của mình, mới nghĩ đến giấc mơ thành sự thật tôi không nhịn được mà ngây ngô cười rộ lên. Thật may ba già mấy ngày nay đi công tác, mẹ già lại cũng bạn ra ngoài đánh mạt trượt, không có ai quấy rầy cũng như đến tìm tôi nói chuyện, khiến cho tôi một mình quận trongg chăn lăn qua lăn lại, ha ha hi hi cười đùa.

Tôi hưng phấn lăn trái lăn phải, chạy tới bàn lấy cái gương, sau đó lên giường nằm tự mình ngắm mình.

“Chậc chậc, ai là người được cô gái xinh đẹp này yêu nhỉ?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là Lí Đại soái ca chứ còn ai!”

Hắc hắc! Hắc hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc……

Thật muốn nghĩ đến lúc đi họp lớp, tôi nhất định phải kéo Lí Minh Ngôn đi cùng, nhất định hù chết bọn họ ha ha ha ha!

Đột nhiên tiếng điện thoại làm đứt đoạn thế giới cá nhân của tôi, tôi bò lên thấy có cuộc gọi đến, Trần Diệu Thiên… khóe môi đang cười bỗng chốc khép vội, tâm tình tôi đột nhiên cảm thấy tụt dốc. Nghĩ một chút, tôi nhấn nút cúp máy, nó vang lên một lần tôi tắt một lần. Đương nhiên đến lần thứ ba vang lên, không biết vì sao tôi lại nhấc máy.

“….Dám tắt điện thoại! Mẹ nó, em không muốn sống nữa phải không!” Đầu kia truyền đến giọng hét giận dữ của Trần Diệu Thiên, có điều giọng anh khàn khàn, giống như không tỉnh táo.

Tôi không nói gì.

“Nói chuyện!” Anh lại quát “… mẹ nó, em mau nói chuyện!!”

Tôi há miệng nhưng hoàn toàn không biết nóigì!

“Em bị điếc à! Nói chuyện đi!” Giọng anh càng lúc càng ấm ức “Nói chuyện đi!”

“…Nói gì được không… Tiểu Trư…. để cho anh nghe được giọng em….” Giọng anh khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào “…Anh chỉ là muốn nghe giọng em một chút… Tiểu Trư… Đừng ngoan c
<<1 ... 1819202122 ... 37>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1039/4620