Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh-full

Lượt xem :
ông có mắt à, béo như vậy không sợ đè chết người ta sao!” Nếu không phải anh ta ngại việc anh ta là đàn ông, tôi nghĩ anh ta đang hận không thể đem tôi chặt thành tám khúc.

Tôi yên lặng gục đầu xuống, nhìn chằm chằm xuống ngực mình… một thân hình cao lớn đột nhiên đến trước mặt tôi, chắn ánh sáng khiến bóng anh hắt lên người tôi, buộc tôi ngẩng đầu lên. Trần Diệu Thiên nhíu hai chân mày, nhìn chằm chằm trước ngực tôi, anh đột nhiên túm một cô gái, sau đó nhanh chóng tháo chiếc khăn lụa trên cổ cô ra, nói “Cho mượn một chút.”

Cô gái kia khẽ hô “Là hàng Hermes đấy.” {hana: Hermes là một nhãn hàng nổi tiếng hơn 150 năm của Pháp, các sản phẩm gồm khăn lụa, giày, nước hoa, túi xách và đồng hồ…. giá thì đúng là trên trời…. 1 cái khăn lụa bình thường cũng có giá 90 – 385 bảng Anh, tính ra khoảng 3tr đến 12tr VNĐ. Khăn của Hermes là sự kết hợp của những hình kỳ quặc có khi lại là một bức tranh, chậc, cảm nhận của ta là chắc là do thương hiệu chứ cũng không đệp mấy hắc hắc.. được cái đắt}

“Trả cho cô gấp mười.” Anh cũng không quay đầu lại, thản nhiên buông lại một câu chặn lại hoàn toàn ý định phản bác của cô gái.

Anh nhanh chóng đưa khăn lụa đến trước mặt tôi, cả người tôi cứng ngắc, không động đậy, tay anh liền dùng khăn lụa từng chút từng chút dịu dàng lau đi vết bẩn trên ngực tôi, thậm chí có đôi khi tôi cảm thấy tay anh còn chạm trực tiếp vào tôi, chân tôi muốn nhũn ra, toàn thân không một tế bào nào là không gào thét quẫn bách, thật muốn hoại tử cho xong! Tôi hận không thể chui xuống ngay một cái hố nào đó cho xong a!

“Ngại quá, bạn gái tôi đụng vào phu nhân, tôi thay cô ấy xin lỗi.” Thanh âm Lí Minh Ngôn vang lên ở phía trước. Động tác của Trần Diệu Thiên khẽ dừng một chút, rồi dần trở nên cứng ngắc.

“Nhưng cô ấy cũng không phải cố ý, mọi người không nên dùng lời lẽ nặng nề quá với cô ấy?” Ngữ khí của Lí Minh Ngôn tăng dần lên.

Sự phẫn nộ của bên kia bỗng như dịu đi, nhưng vẫn không cam tâm nói “Tôi cũng là giận quá, có điều, nhìn xem vợ tôi đã bị cô ta làm thành dạng gì đây.”

Sau khi Trần Diệu Thiên xử lý vết bẩn trên ngực tôi xong không biết lấy ở đâu một chiếc áo khoác, khoác lên người tôi, anh dùng lực kéo áo lai quây kín người tôi, sau đó không nói một lời, xoay người bước đi. {hana: ôi Thiên ca, ca không chỉ vung tay ngất trời mà còn … ôi không biết nói thế nào.. Thiên ca… ai lớp diu…}

Anh bước đi thật nhanh tiến về phía trước, mạnh mẽ đấm lên mặt người đàn ông kia hai cái, âm thanh sắc bén thanh thuý vang vọng khắp đại sảnh khiến mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng. Dù là một người đàn ông cao lớn cũng bị hai đấm của anh làm cho lùi lại phía sau, khoé miệng tràn ra một chút máu tươi. Anh dùng tay túm chặt cà vạt của người đàn ông, kéo về phía trước, tiếp tục đấm thêm hai phát nữa, khoé miệng người đàn ông đó càng lúc càng chảy nhiều máu, chảy dần xuống cằm. Cô gái kia liền chạy đến túm lấy cánh tay Trần Diệu Thiên hô to “Anh làm gì!” Trần Diệu Thiên vung tay gạt cô ra, cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói, “Cút! Ông đây không đánh phụ nữ!” Cô gái kia lập tức lùi về sau té ngã trên mặt đấy.

Mọi người bắt đầu lộ ra sắc mặt bất an lo lắng, cô dâu chú rể đứng bên cũng tỏ ra khó xử, thật muốn chạy qua khuyên can nhưng lại bị vẻ mặt khủng bố của Trần Diệu Thiên doạ sợ. Anh đánh cho người đàn ông kia quỳ rạp xuống đấy, bồi thêm một cước nữa khiến anh ta bị đá vào góc tường, âm thanh lạnh lùng vang lên “Dọn dẹp đi.” Ngay sau đó đột nhiên có một người đàn ông mặc đồng phục, động tác cực kỳ thuần thục đem người đàn ông kia nâng lên, nhanh chóng biến mất khỏi đại sảnh, cùng lúc đó những người khác nhanh chóng thu dọn những thứ hỗn độn vương vãi trên đất.

Có lẽ vì mọi thứ diễn ra quá ngắn nên tất cả rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Cô dâu chú rể vẫn nhiệt tình đón tiếp mọi người, Trần Diệu Thiên xoay người đi đến trước mặt tôi, kéo tay tôi đi ra ngoài. Bước chân của anh rất nhanh khiến cả người tôi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khi anh dừng lại tôi vừa kịp thở ra đã bị anh trực tiếp ôm lên.

“A a anh làm gì a…” Tôi vội nắm chặt lấy áo anh, anh không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn tôi, tiếp tục bước đi ra ngoài. Qua bờ vai anh tôi nhìn thấy Lí Minh Ngôn, Lưu Tuệ đang nói gì đó với anh, khoảng cách giữa hai người quá gần, tay cô ấy còn kéo kéo tay anh… Lúc này, tầm mắt của anh hoàn toàn không nhìn thấy tôi… Tôi rất muốn cất tiếng gọi anh, nhưng không hiểu sao cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khiến tôi không thể cất lời.

Nhìn Lí Minh Ngôn cách tôi càng lúc càng xa, quả thật rõ ràng chỉ cần chạy vài bước là có thể đến gần, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy dù có trèo đèo lội suối cùng không vượt qua được khoảng cách ấy…

Cuối cùng, tôi cúi đầu, mặc kệ Trần Diệu Thiên ôm tôi đi.

Nghĩ cũng buồn cười, hình như chỉ ở trong lòng Trần Diệu Thiên tôi mới cảm thấy bản thân mình không đáng thương và cô đơn.

Anh ôm tôi đi qua nhiều hành lang gấp khúc, vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, chỉ có hai chúng tôi. Khẽ cắn môi tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói “Anh bỏ tôi xuống đi.” Anh nhìn lại tôi, vẻ mặt tuy không giận không hờn nhưng lại cho tôi thấy một vẻ bất đắc dĩ… anh khẽ thở dài nói “Để anh ôm em đi.”

“Không cần, anh bỏ tôi xuống đi.” Tôi giãy dụa, cố gắng nhảy xuống.

“Em đương nhiên không cần.” Anh đột nhiên hét lên với tôi, “Em có cần cái gì bao giờ đâu? Em bị bắt nạt, em bị chửi, em bị người ta cho leo cây, bị người ta mang ra làm trò cười cho thiên hạ, em có cần cái gì đâu! Có biết anh đau lòng không! Mẹ nó, anh đau lòng vì em cũng không được sao!!”

Tôi nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, không nói được gì, có điều không biết vì sao nước mắt lại chảy ra, tôi thật nhanh lau đi, cố gắng khống chế không để cảm giác bi thương trong lòng tràn lên, sao có thể chứ, sao tôi có thể dễ dàng khóc trước mặt Trần Diệu Thiên đến thế, đúng là doạ người a!

Thang máy đến tầng 28, anh ôm tôi đi ra. Khi tôi lấy lai được tinh thần thì hai chúng tôi đã đi vào một căn phòng… làm gì vậy? Trong khi tôi còn kinh hồn chưa hiểu gì, anh thả tôi xuống nói “Người em bẩn quá, đi tắm một cái đi, bộ quần áo này cũng không thích hợp với em, để anh giúp em chọn một bộ khác.”

Nói xong anh quay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trên người tôi đúng là rất bẩn, đồ ăn vẫn còn dính trên áo, có thể tắm rửa đúng là không gì tốt hơn, tôi đi vào phòng tắm lại bị màu xanh vàng rực rỡ bên trong làm giật mình… Thảo nào một đêm ở khác sạn xa hoa mất nhiều tiền đến vậy.

Tôi vui vẻ tắm rửa trong phòng tắm, giờ phút này cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ cần làn nước ấm áp vây quanh là đủ. Tắm thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi tôi bắt đầu có cảm giác chóng mặt mới tạm cho là xong. Tôi cầm một chiếc khăn tắm tuỳ tiện quấn quanh người, xoa xoa tóc đi ra khỏi phòng tắm.

Mới đi ra ngoài tôi liền bị doạ ngốc, Trần Diệu Thiên đang ngồi ở bên giường, anh không phải đã đi ra ngoài sao a a a!! Tôi tôi tôi… tôi làm sao bây giờ… cái khăn tắm này cũng chỉ che được chút ít phần trên, phía dưới cũng vừa đủ che hết mông a….

Không đợi tôi có cơ hội trốn vào phòng tắm, Trần Diệu Thiên đang cúi đầu hút thuốc bỗng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đôi mắt anh dán lên người tôi. Chúng tôi cứ như vậy một đứng một ngồi ngây ngốc nhìn nhau, tôi cảm thấy mặt tôi như đang bị thiêu đốt, mà hình như tôi nhìn thấy mặt Trần Diệu Thiên cũng đỏ, tôi càng thêm xấu hổ, gận không thể đập đầu vào tường mà chết đi!

Đến khi đại não chậm chạp của tôi kịp phản ứng, tôi vội xoay người muốn lao vào phòng tắm, anh đột nhiên tiến thật nhanh đến, từ đằng sau ôm lấy tôi “Đừng đi!!” Đôi tay anh như một gọng kìm đem tôi ép chặt lại, thanh âm khàn khàn từ cổ phát ra “…Em là Tiểu Trư của anh, không cần trốn!”

Chương 24: Điên cuồng phát tiết tình cảm
Không đợi tôi có cơ hội trốn vào phòng tắm, Trần Diệu Thiên đang cúi đầu hút thuốc bỗng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đôi mắt anh dán lên người tôi. Chúng tôi cứ như vậy một đứng một ngồi ngây ngốc nhìn nhau, tôi cảm thấy mặt tôi như đang bị thiêu đốt, mà hình như tôi nhìn thấy mặt Trần Diệu Thiên cũng đỏ, tôi càng thêm xấu hổ, gận không thể đập đầu vào tường mà chết đi!

Đến khi đại não chậm chạp của tôi kịp phản ứng, tôi vội xoay người muốn lao vào phòng tắm, anh đột nhiên tiến thật nhanh đến, từ đằng sau ôm lấy tôi “Đừng đi!!” Đôi tay anh như một gọng kìm đem tôi ép chặt lại, thanh âm khàn khàn từ cổ phát ra “…Em là Tiểu Trư của anh, không cần trốn!”

“Anh… Anh muốn làm gì…” Cảm nhận được hô hấp nóng rực của anh khiến tôi sợ đến mức run lên. Tay anh đột nhiên làm càn trước ngực tôi, đầu chôn chặt trên cổ, môi dán lên cổ tôi. Khăn tắm tuột ra rơi xuống đất, tôi sợ đến mức hét lên sợ hãi. Anh nhanh chóng ôm tôi lên, ném lên chiếc giường lớn giữa phòng, tôi còn không kịp tránh né, thân thể anh đã đè lên người tôi.

Anh điên cuồng cắn lên miệng tôi, không có tôi kháng cự, khẽ tách hàm tôi, đầu lưỡi ai bá đạo cuộn lấy lưỡi tôi, kéo ra liều mạng mút liếm, tay anh ở trên người tôi tuỳ ý vỗ về chơi đùa, cơ thể tôi run rẩy dưới thân anh, bất luận là dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể nào đẩy được anh ra, dù kêu to đến mấy thì thanh âm phát ra cũng chri là những tiếng ô ô… Chưa từng trải qua cảm giác vừa xấu hổ vừa giận như lúc này, trái tim tôi tưởng như muốn nổ tung.

Cho đến khi tôi gần như không thở nổi anh mới buông miệng tôi ra, nhưng lại quay sang hôn lên mặt tôi, như là muốn nuốt hết tôi vào trong bụng anh, tôi hoảng sợ nhìn thấy ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt trong mắt anh. Khi môi anh chạm vào nước mắt của tôi, dừng lại… Anh đột nhiên tung chăn quấn tôi lại, nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài cửa.

Thật lâu sau sự sợ hãi này mới lắng dần, tôi co rúm cuộn mình trong chăn ngồi dậy, nhìn trên đầu giường có một bộ quần áo.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể đem tất cả mặc lên người, trái tim vẫn không ngừng run rẩy. Khi tôi đi tới và chuẩn bị mở cửa, cố gắng hít thật sâu, cuối cùng cũng có dũng khí bước ra.

Không ngoài dự đoán của tôi, Trần Diệu Thiên đang đứng chờ ngoài cửa.

Anh vừa nhìn thấy tôi liền đem ôm tôi vào trong lòng, giống như là sợ tôi sẽ chạy trốn nên anh càng ôm tôi chặt hơn, bàn tay nhẹ xoa tóc tôi, dùng giọng nhỏ nhẹ như em bé nói với tôi “Tiểu Trư, anh xin lỗi, anh đã làm em sợ.”

“Anh buông ra trước đã..” Tôi ở trong ngực anh khó chịu giãy dụa.

“Không!” Anh càng dùng sức ôm tôi chặt hơn.

“Anh điên à! Buông!!” Tôi vừa tức vừa vội nhưng không cách nào đẩy anh ra, chỉ có thể hét to.

“Anh bị điên! Anh bị điên mới có thể thích em như vậy!” Anh cũng hét lên với tôi “Người ta yêu em đặt tình yêu vào em em lại muốn chạy, dựa vào cái gì! Em đừng mơ, Trần Diệu Thiên anh không vĩ đại thế đâu!”

“Anh thần kinh, anh vô lại, anh là đồ lưu manh!”

“…. Anh chính là cái loại vô lại lưu manh! Em không phải từ nhỏ đã biết rồi sao?” Anh đột nhiên nâng đầu tôi lên, cúi người cắn lên môi tôi. Tôi quay đầu muốn tránh đi, anh lại đem áp tôi sát lên tường, càng lúc càng cuồng bạo không lý lẽ cướp lấy môi tôi…

Khi anh buông môi tôi ra, hai chân tôi đã mềm nhũn, thiếu chút nữa hai đầu gối muốn quỵ xuống.

Tôi biết mình vô dụng, dù bị khi dễ thế nào cũng không thể phản kháng lại, hiện tại tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, đi thật xa khỏi tầm mắt anh…

Tôi dùng sức lau nước mắt trên mặt, cắn chặt môu không nói một lời xoay người bước đi, anh đột nhiên lại túm chặt tôi lại! Tôi lạnh lùng nhìn anh, ngoài ý muốn thấy đôi mắt đỏ ngầu như sắp khóc của anh.

Anh sống chết túm chặt tay tôi, hét lên với tôi “Mẹ nó, anh nhịn đủ rồi! Quách Chân Tâm, em nhìn anh một chút thì em chết a! Mẹ nó, anh yêu em như vậy, từ nhỏ đến lớn em cũng không thèm liếc mắt nhìn anh! Mới trước đây anh mới biết, anh biết anh cái gì cũng không giống Lí Minh Ngôn! Anh không có tư cách để em thương nhớ anh! Hiện tại sao với em anh vẫn không bằng anh ta! Em muốn cái gì anh cũng có thể cho em! Điều anh ta không thể làm vì em nhưng anh có thể! Em vì sao vẫn không thèm nhìn anh! Quách Chân Tâm, mắt em có bị mù không? Em cảm thấy tra tấn anh như thế vui lắm sao!!”

Tôi bị anh túm chặt, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.

Ánh mắt phẫn nộ của anh dần dần chuyển sang mềm mại nhẹ nhàng, tay anh nhẹ xoa mặt tôi, cúi đầu gọi “Tiểu Trư…. Tiểu Trư của anh…” Tôi chỉ biết cúi đầu thật thấp, anh lại đem tôi ôm vào lòng anh.

Tôi bất an động đậy, anh lại càng ôm tôi chặt hơn “Tiểu Trư, anh đã muốn rút lui, chỉ làm bạn bè thôi.” giọng anh khàn khàn “Anh muốn ôm em, anh muốn hôn em, anh muốn giữ lấy em…. Anh không khống chế được bản thân mình…”

“Trần Diệu Thiên
<<1 ... 1718192021 ... 37>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1055/4636

Disneyland 1972 Love the old s