Old school Easter eggs.
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc

Lượt xem :
.
-Hửm? Mùi gì thơm thế nhỉ?
Quăng cái gối ôm sang một bên, Nguyên nhảy phóc xuống giường và đi theo cái mùi thơm ngọt ngào ấy. Vừa mở cửa phòng ra là ngay lúc Trân ngồi xuống ghế, uống một ngụm sữa. Nguyên nhè nhẹ khép cửa lại, chỉ hé ra một chút để quan sát.
-Haiz, cứ như muốn gãy chân luôn vậy, đau ko chịu được!
Trân thở dài, đưa tay lấy chai oxi già và ít bông băng. Nguyên nghe sao mà trong lòng thấy nhoi nhói. Cậu nhìn xuống dưới sàn, bàn chân của Trân tim tím lên, còn có nhiều vết trầy rướm máu trông tội vô cùng, lúc nãy cô mặc quần dài nên cậu ko thể thấy, nếu thấy thì cậu đã ko “hành hạ” Trân rồi.
Sau một hồi sát trùng cho vết thương, Trân bỗng bật cười:
-Thôi kệ, như vầy cũng ko sao! Nguyên khỏi bệnh là mừng rồi, đau thế nào cũng chẳng sao!
Nguyên tròn mắt ngạc nhiên. Trân còn có cái ý nghĩ như thế sao? Bản thân mình bị gì thì ko lo, chỉ biết lo cho người khác. Nguyên cảm thấy có lỗi vô cùng. Cậu mở cửa ra, lê tấm thân cao gầy của mình đi ra phòng khách.
Trân thấy Nguyên đi ra thì giật mình, nuốt vội ngụm sữa vừa uống, lấy cái gối đệm kế bên che chân lại, lúng túng hỏi:
-Sao…anh ra đây….làm gì?...Ko nghỉ ngơi đi!?
Nguyên ko đáp lại mà giật phăng cái gối đệm ra. Trân hoảng loạn nhìn Nguyên như một con thỏ yếu đuối đang đứng trước một con sói gian xảo. Nhìn những vết thương trên đôi chân trắng ngọc ngà kia, Nguyên xót xa vô cùng. Cậu ngồi quỳ xuống đối diện với Trân, nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên, dịu dàng hỏi:
-Có đau lắm ko?
Trân ko còn cách nào để giấu liền miễn cưỡng gật đầu, cô đang chờ Nguyên xả cho một trận. Nhưng ko, cậu bóp nhẹ lòng bàn chân của cô, Trân nhăn mặt la lên:
-Nguyên…đau…..
-Sao ngốc vậy hả? Cô có thể gọi taxi mà! – Nguyên vẫn ko nhìn Trân, gằn giọng nói.
Trân lắp bắp trả lời như một kẻ tội đồ đang trả lời thẩm phán:
-Tôi…ko thấy…chiếc taxi nào cả. Thấy thì tôi có ngoắc tay xin đi nhưng họ vẫn cứ chạy bon bon…..
-Khốn thật! – Nguyên nghiến răng, trong lòng đang thầm **** rủa bọn tài xế taxi vô tâm.
-Ơ, sao anh lại mắng tôi? – Trân cứ tưởng Nguyên **** mình liền phản bác lại.
-Ko…tôi đâu có nói cô, tôi đang mắng mấy ông tài xế taxi đấy mà!
-Hìhì.
Trân che miệng cười. Ngó 2 má hồng hồng trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia, Nguyên cũng cười theo, nhưng chỉ là phớt qua, như một cơn gió vậy. Bôi thuốc xong cho Trân, Nguyên leo lên ghế ngồi cạnh cô. Cảm giác khó chịu lại vây lấy cậu, có thể là do nắng nóng, kì sau phải mua máy điều hoà mới được. Nguyên mệt mỏi dựa lưng vào ghế, thở hắt ra. Trân kéo tay áo Nguyên và nói:
-Nếu anh mệt, thì nằm xuống đây đi!
Nguyên nhìn Trân 1 lúc, rồi trề môi:
-Gối đầu lên đùi cô ák? Ko biết ngượng àk? Với lại đùi cô toàn là xương thì nằm có khi mệt thêm. Tôi thà nằm cái gối trong phòng hơn!
-Anh nói đùi ai toàn xương thế hả? Ko nằm thì thôi, tôi cũng chỉ hỏi cho có lệ.
Trân phồng má, đánh vào vai Nguyên 1 cái rồi cầm ly sữa lên uống tiếp.
“Đúng là đồ trẻ con!”
Nguyên phì cười khi thấy Trân có biểu hiện dễ thương như thế. Nói ko thèm thế thôi chứ rốt cuộc cậu cũng nằm xuống, gối đầu lên đùi Trân, nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy êm, và…..tim đập nhanh hơn. Mùi hương hoa tử đinh hương trên người Trân lan tỏa ra làm Nguyên thấy dễ chịu vô cùng. Đây…….là cảm giác gì?
Bây giờ là 3 giờ chiều, trời vẫn còn nắng, nóng hừng hực như lửa. Nhưng bên trong căn nhà nhỏ được hoa giấy bao quanh khuất sau những ngọn núi kia lại ko cảm thấy nóng mà lại cảm nhận được sự yên bình. Hai con người ở trong có những cảm xúc lạ lùng vây lấy…………..
“Nếu em không ở đây cạnh anh nữa…… Anh có buồn không?”
3 ngày sau…….
*Trường Đại học Banwa – Khoa Thời trang:
-Bản thiết kế của Kim Thư rất đẹp, phù hợp và có sáng tạo, cô rất thích! Các em nên học tập Kim Thư nhé!
Cả lớp vỗ tay rào rào hưởng ứng lời nói của cô giáo. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên: khen có, ganh tị có…v…v…. Thư nhếch mép cười ra vẻ hài lòng rồi yểu điệu cầm lấy bản thiết kế của mình bước về chỗ ngồi.
Sau cái ngày biết được Hoàng Hạ Quyên vẫn còn sống, dã tâm diệt trừ của Bảo Kim Thư càng dâng cao hơn. Nụ cười mưu mô thường ngày bị mất nay đã trở lại. Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, Kim Thư thu lại các bản thiết kế của mình đang nằm ở trên bàn rồi nhanh chóng đi ra khỏi lớp. Những cô tiểu thư “cùng cảnh ngộ” với cô cũng vội vàng chạy theo, vui vẻ bắt chuyện.
-Kim Thư giỏi thật, bản thiết kế của bạn đẹp lắm!
-Hơ, tôi là ai nào! – Thư vênh mặt đưa tay lên vuốt tóc kiêu kỳ.
Họ huyên thuyên đủ thứ 1 hồi, thì có 1 cô gái reo lên:
-A, là anh Hải Thanh khoa Kinh tế Tài chính kìa, dễ thương quá àk! Bên cạnh cũng có chàng nào đó cũng đẹp trai cực!
Kim Thư đảo mắt nhìn theo, đứng sững lại. Kia đúng là Nguyễn Hải Thanh người cô yêu, và bên cạnh là…….Hoàng Nhật Anh. Chẳng phải hắn đã về Mỹ rồi sao?
Hải Thanh và Nhật Anh lạnh lùng đi giữa hành lang, ko thèm để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái xung quanh. 2 người họ bước qua Kim Thư, Nhật Anh liếc mắt nhìn cô vô cảm. Và một nụ cười thành tiếng nhỏ nhất vang lên bên tai Kim Thư. Thư mím môi lại: “Bị đưa vào tầm ngắm rồi sao? Ko thể như vậy được! Chắc hắn làm vậy để làm mình hoảng thôi. Mặc kệ đi Bảo Kim Thư, ko sao hết, mày ko bị lộ đâu!”
Tự an ủi mình xong, Thư cùng đám tiểu thư yểu điệu kia tiếp tục bước đi.
-Thư à, tối nay có đi đâu chơi ko?
-Các cô cứ chuẩn bị đi, tối nay đến Raiyi, tôi bao hết! – Thư nói với đám bạn, bật cười. Ko quan tâm đến mấy đưa con gái kia thích thú thế nào, đôi mắt của Kim Thư ánh lên ngọn lửa hận mãnh liệt.
“Hoàng Hạ Quyên, mày đừng hòng thoát khỏi tay tao!"
End Chap 4
Chap 5:
*8:30 a.m:
Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời. Nắng vàng nhạt vui đùa với biển một cách vô tư đến đáng yêu. Những đám mây trắng xốp mịn hòa mình cùng với bầu trời xanh biếc. Thời tiết trong lành thoáng đãng góp phần làm đẹp hơn cho bức tranh thiên nhiên ấy.
Ở trong căn nhà nhỏ sau những ngọn núi cao, một người con trai có nét đẹp hoàn hảo như một thiên thần đi lại gần cái cửa sổ. Đặng Thanh Nguyên mở cửa ra để gió biển thổi vào. Cậu mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Nơi này quả là một nơi lẩn trốn lí tưởng. Vừa có nhiều đồi núi cao để ở ẩn, vừa có thể thưởng thức phong cảnh đẹp. Và cũng chính ngày hôm nay, là ngày thế giới tiếp nhận một tên trộm quái đản với tính cách trẻ con nhưng lại có một vẻ đẹp ít ai có được. Đúng, là sinh nhật của Thanh Nguyên. Có lẽ ông trời cảm thấy cần ưu ái cho Nguyên sau những gì cậu đã trải qua nên đã làm phép cho ngày sinh nhật lần thứ 20 của cậu trở nên thật đặc biệt.
Bảo Trân từ phòng ngủ bước ra, dùng tay vò vò mái tóc dài thướt tha của mình. Thấy Nguyên cứ đứng cười 1 mình bên cửa sổ, cô ko khỏi thắc mắc liền hỏi:
-Tự nhiên đứng cười một mình vậy? Anh hâm àk?
-Này, mới sáng thôi nha! – Nguyên nghe thấy câu nói của Trân liền quay phắt lại liếc xéo cô – Đi rửa mặt đi, rồi tôi nhờ cái này!
Trân nhướn mày nhìn Nguyên, rồi phẩy tay:
-Thôi, hôm nay tôi ko rảnh đâu, lát tôi có việc đi với anh Dương rồi!
-Cô đi đâu với hắn? – Nguyên chau mày.
-Thì có việc riêng, hỏi nhiều!
Trân ung dung bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.
-Khó ưa! – Nguyên phồng má, bĩu môi rồi đi thay đồ. Nguyên ngồi xuống chiếc ghế sofa, viết “nắn nót” từng chữ lên 1 tờ giấy. Xong cậu đứng lên lấy chiếc nón lưỡi trai màu đỏ đội vào, liếc xéo về phía phòng tắm và đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Trân vui vẻ đi ra với quần jean ngắn và chiếc áo sơ mi tay dài xắn lên màu trắng đơn giản. Con cún Anvil lon ton chạy theo nũng nịu vào chân cô. Trân đứng yên lau tóc và nhìn con cún yêu đang dụi dụi đám lông tơ mềm mại kia vào chân mình. Cô cầm tờ giấy trên bàn lên đọc và nhoẻn miệng cười. Có vẻ kế hoạch của cô đang diễn ra khá suôn sẻ.
Chuẩn bị một vài thứ đâu vào đấy, Bảo Trân đi xuống bếp đổ một ít thức ăn vào cái đĩa của Anvil. Anvil vẫy đuôi liên tục, cái lưỡi đỏ hồng thè ra nhìn yêu vô cùng. Trân ngồi xuống nhìn Anvil ăn, khẽ xoa xoa cổ nó. Chợt có tiếng còi xe vang vọng từ xa, Trân đi ra phía cửa sổ, vén màn lên nhìn ra ngoài. Chiếc Mercedes trắng có hình dán tia lửa đỏ rực ở 2 bên hông xe đang đỗ trước cửa nhà. Trân giơ tay vẫy vẫy với người vừa bước ra khỏi cửa xe kia. Là Trịnh Văn Dương. Trân chải lại đầu tóc thêm một lần nữa rồi chạy ra mở cửa.
-Anh Dương! – Trân reo lên chạy đến bên chiếc Mercedes.
Dương đứng tựa người vào mũi xe quay lại, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười đẹp như nắng sớm ban mai. Hôm nay trông anh rất đẹp và lịch lãm với chiếc áo sơ mi màu trắng tay dài giống như Trân, mặc với quần tây đen. Nhìn vào có thể nghĩ, Dương và Trân đang mặc đồ đôi đấy.
-Em chuẩn bị xong rồi àk? – Dương tháo chiếc kính to bản trên mắt xuống hỏi Trân.
-Hì, em xong rồi! Nguyên cũng đi ra ngoài, viết giấy bảo chiều mới về, ko ngờ cách anh bày cho em đơn giản mà hiệu quả quá!
-Anh nói đúng đúng ko? Nó là vậy đấy, lạnh nhạt chút xíu là bỏ đi chơi thôi, con nít mà!
-Vâng, vậy xem ra chúng ta có rất nhiều thời gian!
-Ừ, giờ em vào đóng cửa lại đi rồi anh chở em đi mua đồ.
-Em cảm ơn anh trước nhá, phiền anh quá!
-Có gì đâu, anh cũng muốn làm nó bất ngờ mà! Mọi năm đều thất bại, lần này có thêm 1 cô gái tinh quái như em chắc sẽ thành công đó!
-Dạ!
Trân nở nụ cười thật tươi, cô đi vào nhà đóng cửa lại. Dương đi qua bên kia xe mở cửa cho Trân rồi cũng về chỗ của mình. Anh cắm chìa khóa vào ổ, nổ máy và xuất phát.
Nguyên đi chầm chậm lên ngọn núi cao nhất ở vùng biển xinh đẹp này. Đây là nơi ở thứ 2 của cậu. Ngọn núi này chẳng ai dám lại gần vì quá dốc, nó cũng là ngọn núi nguy hiểm nhất. Khi có tâm trạng nào đó có thể xem là ko vui, Nguyên đều lên đây ngồi chơi. Biển buổi sáng xanh nhạt gợn sóng nhẹ nhàng. Nguyên ngồi xuống một tảng đá, chỗ cậu ngồi có thể quan sát được cả vùng biển. Nguyên lặng lẽ nhìn xa xăm, nghĩ lại về những tiệc sinh nhật bao năm qua, ko có cái nào gọi là hạnh phúc. Nhiều khi đi qua các nhà hàng, cậu ko khỏi chạnh lòng. Gia đình ko còn nữa, chỉ còn lại mình Nguyên bơ vơ trong cái thế giới đầy phức tạp này. Những ngày qua cậu đang mong mỏi một điều gì đó, nhưng thấy vẻ hờ hững sáng nay của Trân thì nó bị dập tắt rồi. Một cô gái ngốc nghếch, tinh nghịch, hay giận dỗi……..nhưng lại rất đáng yêu. Đó là nhận xét của Nguyên về Trân. Hơn một tháng qua mà có biết bao nhiêu chuyện, biết bao bất ngờ. Lắm lúc đùa giỡn, cãi nhau với Trân mà lòng Nguyên lại thấy vui lạ. Cậu ko hiểu sao lúc sáng cậu lại cảm thấy sự khó chịu len lỏi vào người khi nghe Trân nói đi ra ngoài với Dương, còn giấu diếm gì đó nữa chứ. Nguyên nheo mắt lại suy nghĩ, thôi thì quan tâm làm gì cho nặng óc, hôm nay phải quậy phá chứ nhỉ? Dòng suy nghĩ hiện ra trong cái đầu tinh ranh của Nguyên, cậu đứng dậy vươn vai hít lấy một bụng ko khí trong lành của biển. Đứng nhìn phong cảnh xinh đẹp khó cưỡng trước mặt thêm ít lâu nữa, Nguyên quay đầu bước xuống khỏi ngọn núi, dự định sẽ đi lên phố “nghịch ngợm” một tí.
*9:30 a.m:
Vào thành phố, Dương đưa Trân vào một quán ăn nổi tiếng để ăn sáng. Muốn thực hiện mọi thứ thật hoàn hảo thì cần phải nạp nhiều calo. Trân gọi một tô mì thập cẩm với ly đá chanh, Dương thì vẫn trung thành với ly café, anh chỉ ăn một ít bánh sandwich cá hồi. Xong xuôi, Dương lái xe chở Trân đến Hana Plaza. Cô phấn khích như một đứa trẻ được cho kẹo vậy. Đây là lần thứ 2 Trân đến cái trung tâm to lớn này. Dương đi gửi xe rồi ân cần dẫn Trân vào trong. Lượn khắp các tầng hàng, họ đã mua được những thức cần thiết cho kế hoạch bất ngờ vào chiều nay, chỉ còn thức ăn nữa thôi.
-Anh ta thích ăn gì nhỉ? Dương, anh biết ko?
-Nguyên nó dễ lắm em, cái gì ngon là ăn tuốt! – Dương cầm bịch chả giò hải sản đặt vào giỏ.
-Hihi, hình như là còn thiếu cái gì đó. A đúng rồi, bánh kem! Suýt nữa là quên mất, mình đi mua bánh kem đi anh!
-Được rồi, giống trẻ con quá đi – Dương cười, xoa đầu Trân.
-Còn nơi tổ chức thì sao anh? Ở nhà có vẻ chật chội, em muốn mình làm ở một nơi nào đó đẹp thật đẹp cơ! – Trân chớp chớp mắt.
-Hì, nhà nó ngay biển luôn, còn muốn gì nữa!
-Ơ, nhưng ko thoải mái, em ko thích!
-Được rồi, anh biết một nơi tuyệt lắm, em sẽ ngạc nhiên đấy! Nhưng giờ chưa cho em biết được, lát nữa nhé! – Dương nháy mắt với Trân.
Trân cười, ko đáp lại. Cô đang lo về món quà sinh nhật mà Dương vừa mới “tư vấn” cho cô. Ko biết Nguyên có thích nó ko nhỉ? Dương chỉ bảo là cậu sẽ vô cùng bất ngờ mà thôi. Hai người đi dạo quanh trung tâm thêm cả tiếng nữa thì bỗng Dương dừng lại, quay ra đằng sau hỏi Trân:
-Em có muốn lên sân thượng ăn bánh kếp ko?
-Bánh kếp? Là gì vậy anh? – Trân tròn mắt nhìn anh.
-Rồi em sẽ biết thôi, nó ngon lắm đấy, đó là món khoái khẩu của anh và thằng Nguyên!
-Thế àk? Vậy em cũng muốn, đi ăn đi anh!
Trân háo hức trả lời. Dương gật đầu rồi kéo Trân đi
<<1 ... 7891011 ... 46>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
64/4890