Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
an Du nhắm chặt mắt lại để ko nhìn phải trông thấy lưỡi kiếm sắc bén sẽ kết liễu đời mình trong giây lát nữa thôi.
Ko còn gì để tiếc nữa……
Vẫn còn một điều ước ảo tưởng………
Nhìn thấy anh lần cuối……..
Khải Long giơ cây kiếm lên, ánh mắt sắc lạnh ko chút động lòng dõi theo từng cử chỉ của Lan Du.
Và rồi…..
Lưỡi kiếm trên tay hắn hạ xuống một cách dứt khoát!
*-*
“RẦM”
Cánh cửa nhà kho bị mở tung ra bất ngờ, Minh Duy đưa tay vuốt ngực để tinh thần bình tĩnh trở lại. Anh ngẩng mặt lên để xem bên trong có ai…..vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng!
Diệp Lan Du ngã phịch xuống nền đất sau nhát đâm xuyên người ngay trái tim của Bạch Khải Long. Máu cô nhuộm đỏ cả lưỡi thanh kiếm dài, nhểu nhão từng giọt xuống đất. Giọt nước mắt cuối cùng cũng đã tràn mi, mang theo những nỗi đau thầm kín lâu nay bị chôn giấu trong lòng. Ừ thì đau, tim cô đau quá….nhưng ko phải vì vết đâm.
Lan Du gục xuống, nước mắt chảy dài đau đớn! Lúc này đây, duy nhất có một người tồn tại trong tâm tí cô. Sao mà nhanh quá?
Tan nát.
Đó là số phận!
…………………………….
Minh Duy bàng hoàng mất mấy giây khi Lan Du khuỵu xuống. Anh hét lên:
-Diệp Lan Du!!!!!!!!
Khải Long quay mặt lại nhìn Minh Duy, đám đàn em của hắn thấy có kẻ lạ chạy vào liền nhào đến bao vây.
-Dừng lại, đó là người của Bảo Kim Thư!
Khải Long ra lệnh cho tất cả ko được đụng vào Minh Duy. Anh xô mạnh đám lâu la qua một bên rồi chạy về chỗ Lan Du đang thoi thóp từng hơi thở cuối cùng. Khải Long vứt thanh kiếm cho một tên đàn em gần đó lau sạch vết máu rồi cư nhiên ngồi xuống ghế.
-Diệp Lan Du, có nghe thấy tôi ko? Tỉnh lại đi!
Minh Duy đỡ thân xác đẫm máu của Lan Du lên và gọi cô. Gương mặt trắng bệch của cô ẩn hiện dưới ánh trăng huyền ảo ai oán. Đôi mắt mơ hồ mở ra hấp háy…..
-Minh….Duy…..
-Đợi một lát….tôi gọi cấp cứu ngay! Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
-Là….tiểu thư của….anh…đấy…..
Làn môi nhợt nhạt của Lan Du trào ra dòng máu đỏ tươi cố gắng nói rõ từng từ từng chữ cho Minh Duy nghe. Bàn tay dính máu của cô giơ lên nắm chặt lấy tay anh, nét mặt phảng phất một niềm vui nhỏ nhoi. Cô nhoẻn miệng cười mãn nguyện:
-Ít ra…..cũng được……nhìn thấy anh lần cuối!........
-Ko…..ko được….này!
“Cô có phải Diệp Lan Du?”
“Vâng, là tôi!”
....... Tình cảm đã chớm nở từ khoảnh khắc ấy........
“A, khoan đã......anh tên gì? Tôi muốn…..cảm ơn.
Tôi tên là Minh Duy!”
Hình ảnh nụ cười dịu dàng như thiên thần của anh sẽ ko bao giờ phai nhạt trong trái tim em……..Minh Duy!
Em ko còn thấy gì nữa anh à……bóng tối này ko có anh…..như thiên đường ko có ánh sáng…….
………
Cả thân thể của Lan Du buông lơi trong vòng tay của Minh Duy.
Cô đã ngừng thở!
Nước mắt cô chảy tràn rơi xuống bàn tay anh, hòa với máu nhạt nhòa…….
Minh Duy xiết chặt lấy cơ thể Lan Du, người anh run lên bần bật…….vì tức giận hay vì cái gì khác?
“Bộp…..bộp…..bộp……”
-Cảm động quá, đằng ấy đang tự dằn vặt chính mình đấy à?
Khải Long ngồi vắt chéo chân trên ghế vỗ tay như đang tán thưởng một vở diễn. Cơ mặt hắn giãn ra cười cười móc khóe.
Minh Duy nghiêng nửa mặt trừng mắt với Khải Long. Màn đêm cùng với ánh trăng le lói che mất nửa mặt kia khiến cho anh trở nên lạnh giá khôn cùng:
-Cho tôi biết lí do!
-Lí do gì? – Khải Long nhún vai tỉnh bơ giả vờ hỏi lại.
-TẠI SAO CÁC NGƯỜI LẠI GIẾT CÔ ẤY!?????
Tiếng gầm thét vang trời đầy phẫn nộ của Minh Duy gần như làm biến động toàn bộ khoảng không u ám tĩnh lặng nơi đây. Lửa nóng cơ hồ đang thống lĩnh cả thân thể anh. Nhiệm vụ Bảo Kim Thư giao cho anh chỉ có việc xử gọn bọn mafia này, vậy mà tại sao Lan Du lại bị giết? Phải chăng cô đã gây thù oán gì với chúng!?
Nụ cười nửa miệng hết sức đểu giả lại xuất hiện trên môi Khải Long. Hắn lạnh lùng nhìn trực diện với Minh Duy:
-Ko phải điều này anh còn rõ hơn cả tôi sao?
-Cái gì?
Minh Duy ngạc nhiên, anh đáp trả lại Khải Long bằng ánh mắt ngờ vực. Hắn đứng yên tại chỗ, uy nghi như một vị đế vương bóng tối. Hắn bật cười lớn, như một kẻ điên loạn:
-Chính Bảo Kim Thư đã thuê bọn này giết con nhỏ kia với giá 200 triệu để bịt đầu mối việc các người lâu nay đã lập mưu sát hại Hoàng Hạ Quyên.
Cơ hồ các dây thần kinh trong người Minh Duy đều bị ngưng hoạt động. Là Kim Thư đã sai người đi giết Lan Du? :-O Thấy khuôn mặt biến sắc của anh, Khải Long tiếp:
-Công việc giết mướn được tạo ra để làm gì!? Cậu thật là ngây thơ quá!
Vừa dứt câu, Khải Long như sững lại.
Một cây súng đang chĩa thẳng vào đầu hắn.
Người thanh niên trước mặt hắn một tay ôm lấy cái xác lạnh ngắt của cô gái xấu số, tay kia cầm khẩu súng nhắm thẳng vào mục tiêu.
-Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội…..bị người khác điều khiển…..mà tại sao……
-Cái…. – Khải Long chưa kịp hoàn hồn thì……
“ĐOÀNG”
Một tiếng nổ inh tai phát ra nơi nòng súng nghe thật chát chúa.
Máu từ đầu Khải Long bắn ra văng tung toé, hắn còn ko kịp để ú ớ thêm được từ gì. Những kẻ thuộc hạ đứng xung quanh dường như đã chết lặng sau tiếng súng vừa rồi. Đại ca của bọn chúng ngã lăn xuống đất, máu tuôn ra ào ạt như nước lũ vỡ bờ.
Minh Duy hạ súng xuống, anh đảo mắt về phía bọn kia như đang thách thức chúng.
Ko chần chừ, đám xã hội đen bao gồm 7 người ko ai bảo ai mà cùng xông lên, tay nào cũng lăm le vũ khí hàng độc.
Đặt Lan Du xuống, Minh Duy rút thanh kiếm của Khải Long lên chờ đợi bọn lâu la tiến đến. Cứ mỗi nhát chém giáng xuống vun vút giữa không khí là mỗi dòng máu đổ. Màu đỏ nhuộm thấm nền đất tạo nên một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng. Mùi máu xộc lên hòa lẫn mình vào không trung và gió……..
Cuộc thanh toán đẫm máu đã kết thúc, ko biết bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng. Im lặng…..hoàn toàn im lặng…….
Tất cả đều chết?
À ko, vẫn còn một người sống……..
Bước ra ngoài để vứt hung khí vào chỗ ko ai có thể tìm được, chàng trai với chiếc áo sơ mi dính đầy máu quay lưng đi vào trong, thẳng tiến đến chỗ một cô gái đang nằm. Anh bế cô lên nhẹ nhàng, áp đầu cô vào vai mình rồi khẽ thì thầm:
-Đã xong rồi……tôi sẽ đưa cô về!
……………….
Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, người người qua lại trên phố chỉ mới giảm đi đôi chút. Thế mà có một người nào đó lại gây náo động ngay giữa lòng đường quốc lộ đông đúc.
Chiếc xe hơi màu đen tuyền điên cuồng cứ xé gió phóng đi mặc kệ phía trước đang có rất nhiều người qua lại.
Nó dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Đèn điện cả khu phố đều đã tắt, có lẽ tất cả mọi người cư ngụ tại đây đều đã say giấc nồng cùng với những giấc mơ……….
Minh Duy tắt máy xe, mở cửa rồi bế Lan Du ra ngoài. Đi vào trong hẻm khoảng 10m, ngôi nhà thuộc dạng trung bình của cô đã ở ngay trước mắt anh. Cúi đầu nhìn Lan Du thêm lần nữa, trong lòng Minh Duy dâng trào sự xót xa, thương hại. Nếu như cô ko bị sức mạnh của đồng tiền mê hoặc để dấn thân vào tội ác của Kim Thư thì đã ko ra nông nỗi này……sẽ ko phải chết tức tưởi khi mới có 19 tuổi.
Nhẹ nhàng đặt Lan Du ngồi xuống bậc thềm trước nhà. Gương mặt của cô sao mà bình thản đến lạ!? Nó ko đau đớn…..ko biết nên nói như thế nào, chỉ biết rằng nó yên bình lắm thôi!
-………Đau lắm phải ko?
Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc màu cà phê nhạt mềm của Lan Du, Minh Duy khổ tâm nói. Cô chết quá oan uổng……trong khi tuổi đời còn rất trẻ…..
-Rồi bọn tôi cũng sẽ trả giá thôi…..một cái giá rất đắt…..:)
……..
Người con trai ấy rời đi, chỉ còn lại cô gái lẻ loi ngồi trước cửa nhà. Gió đông dịu dàng dang tay ôm lấy cô, thấm dần vào da thịt tái lạnh……….
“Phải chi…..chúng ta không gặp nhau…….”
Một mình ở nơi tận cùng của thế giới, trái tim em…..
Anh đã đi, em cô đơn, nhưng không hề sợ...…
……Vì em đã mất một thời gian rất dài để cho anh biết tình cảm này
Em đối với một người, chỉ một mình anh……
4 tiếng trước khi xảy ra vụ thảm sát – Nhà hàng Reiyamond:
Không khí thượng lưu sang trọng tại đại sảnh hội trường A làm cho Hạ Quyên cảm thấy ngột ngạt, mặc dù tại đây có đến hơn mười máy điều hòa.
Chiếc đèn chùm thủy tinh ngay chính giữa trần nhà chính là điểm nhấn đặc biệt nhất. Trang trí xung quanh là tấm dải lụa màu kem thanh lịch có đính thêm một bóng đèn tròn nhỏ hình vỏ ốc trông rất tinh xảo.
Xung quanh toàn những người có thế lực cùng các cô chiêu cậu ấm kề bên. Ai cũng làm ra vẻ như đã kết tình thân từ lâu đối với hai tập đoàn kinh tế lớn mạnh bậc nhất cả nước. Các nàng tiểu thư xúng xính váy áo làm thân với nhau rất nhanh. Họ tụ tập lại thành từng nhóm nhỏ để nói chuyện tán gẫu. Các công tử cũng vậy, chỉ vài câu xã giao cũng đã đủ lắm rồi.
Hôm nay Hạ Quyên diện một bộ đầm dạ hội ngắn ngang gối màu xanh biển nhạt. Trên đầu có cài một chiếc băng đô màu xanh ton sur ton. Khuôn mặt trang điểm nhẹ làm tôn lên nét đẹp tự nhiên hoàn hảo từng khía cạnh của cô. Từ lúc 5 giờ 30 là cô đã phải đến sớm để tiếp khách cùng chồng chưa cưới của mình – Nguyễn Hải Thanh. Bộ comple trên cơ thể anh được ủi phẳng lì ko một nếp nhăn. Cả hai người đứng khoác tay nhau với nhiều cử chỉ thân mật làm nhiều người ko khỏi ghen tị.
Bữa tiệc sắp bắt đầu….. Hải Thanh đành rời Hạ Quyên một lát để giúp bố mình một số việc riêng.
Cô đứng cầm ly rượu nho nhấp môi dịu dàng, thanh thoát hệt như một thiên nữ. Rất nhiều chàng trai mong muốn làm quen với cô, nhưng họ lại ko muốn tranh giành với một con người toàn vẹn như Hải Thanh nên chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Boong…..boong…..
Cả phòng hội trường im lặng như tờ khi âm thanh hao hao giống tiếng chuông ấy vang lên. Hạ Quyên mỉm cười:
-Đã đến giờ khai mạc, xin quý vị hãy ổn định chỗ ngồi!
“Cạch”
Cánh cửa màu nâu bóng nhẵn mở ra, một cô gái với phong thái chững chạc, uy nghi như một vị nữ hoàng bước vào. Bộ váy màu đen của cô vô cùng nổi bật giữa rừng người ở đây. Đôi môi căng mọng tô son đỏ chót càng tăng thêm phần quyến rũ. Dáng người cao dong dỏng ko khác gì một siêu mẫu bước đi từng bước thướt tha nhẹ nhàng, uyển chuyển. Mọi người đa phần đều nhận ra cô gái đó là ai, kèm theo đó là sự ngạc nhiên vô bờ trên khuôn mặt mỗi người.
Hạ Quyên đứng đơ người nhìn cô gái kia. Vẻ bất ngờ vẫn chưa phai, nhưng đang dần bị thay thế bởi nét mặt mừng rỡ của cô.
Hội trường đã bắt đầu xôn xao…….
-Ồ, cô ấy đã trở về rồi kìa!
-Cũng 7 năm rồi chứ nhỉ? Cô ấy càng ngày càng xinh đẹp hơn xưa.
-Thế này thì tập đoàn Hoàng Quân sẽ còn lớn mạnh hơn nhiều…..
………..
Cô gái lạ dừng lại trước mặt Hạ Quyên, môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Lướt nhẹ đôi mắt sắc sảo qua Hạ Quyên….rồi Hải Thanh và Nhật Anh, cô cất tiếng nói:
-Các em đều lớn hết rồi nhỉ?
-Chị Nguyệt Uyên!!!
Hạ Quyên lao đến ôm chầm lấy cô gái trước mặt mình…..
*Tiểu sử Hoàng Nguyệt Uyên: Trưởng nữ của Hoàng gia, năm nay 25t. Cô sang Anh du học vào năm 18 tuổi để sau này có thể kế nghiệp công ty. Là một người cực kỳ thông minh và xinh đẹp, hết mực yêu thương gia đình, đặc biệt là hai em của mình, hiện vẫn độc thân.
-Nguyệt Uyên, sao con về mà ko báo cho ba mẹ?
Bà Lam nhíu mày trách nhẹ đứa con gái yêu của mình. Nguyệt Uyên vẫn giữ lấy sự điềm đạm nhẹ nhàng nói:
-Con chỉ muốn tạo bất ngờ cho cả nhà thôi mà, thật ra con đã về khoảng tuần trước. Nhưng thấy khung cảnh tại đây thay đổi nhiều quá nên muốn khám phá một tý.
-Con đó…..con gái gì mà!
-Được rồi mình ơi, chúng ta nên vào ghế ngồi thôi để cho ông bà thông gia còn khai mạc buổi tiệc. – Ông Hoàng Quân khéo léo nhắc vợ.
-Vâng, ba mẹ ngồi xuống đi ạ! ^^ Chị ơi qua ngồi với em! – Hạ Quyên nhanh nhảu.
-Ừ, em lanh quá bé Quyên ạ! – Nguyệt Uyên liếc qua Hải Thanh – Chuẩn bị có chồng rồi mà cứ như con nít. Em với bé Anh chẳng thay đổi gì sất.
-Chị! Em 18 tuổi rồi! – Nhật Anh gắt nhẹ.
-Hỳ.
-Hihi. Chị khen quá lời làm em ngại! :”>
-Chị Uyên này.....
Đến lượt Hải Thanh đỏ mặt, trông anh đáng yêu lắm cơ. Hạ Quyên thấy mà chỉ muốn hôn một cái vào bầu má của anh. Nguyệt Uyên cũng ko trêu chọc gì nữa, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh bà Lam và Hạ Quyên.
Tại một góc khuất trong phòng, Bảo Kim Thư đứng dựa người vào tường, tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm về hướng bàn của Hạ Quyên. Khi trông thấy Hoàng Nguyệt Uyên, cô ta bỗng cảm thấy bất an.
-Tại sao.....hết Nhật Anh rồi đến chị ta đều về đây.....? Như thế này thì làm sao mà mình......
Kim Thư bặm môi suy nghĩ...... Cả ba người con của chủ tịch Hoàng Quân đều rất tài giỏi, dường như họ ko có một tí ti nhược điểm nào. Đặc biệt là Nguyệt Uyên và Nhật Anh. Nguyệt Uyên thì ko nói, cô là chuyên gia về lĩnh vực tài chính, Từ nhỏ đã có tính cách quyết đoán và học một điều luôn luôn phải ghi nhớ: ko nhân nh
Ko còn gì để tiếc nữa……
Vẫn còn một điều ước ảo tưởng………
Nhìn thấy anh lần cuối……..
Khải Long giơ cây kiếm lên, ánh mắt sắc lạnh ko chút động lòng dõi theo từng cử chỉ của Lan Du.
Và rồi…..
Lưỡi kiếm trên tay hắn hạ xuống một cách dứt khoát!
*-*
“RẦM”
Cánh cửa nhà kho bị mở tung ra bất ngờ, Minh Duy đưa tay vuốt ngực để tinh thần bình tĩnh trở lại. Anh ngẩng mặt lên để xem bên trong có ai…..vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng!
Diệp Lan Du ngã phịch xuống nền đất sau nhát đâm xuyên người ngay trái tim của Bạch Khải Long. Máu cô nhuộm đỏ cả lưỡi thanh kiếm dài, nhểu nhão từng giọt xuống đất. Giọt nước mắt cuối cùng cũng đã tràn mi, mang theo những nỗi đau thầm kín lâu nay bị chôn giấu trong lòng. Ừ thì đau, tim cô đau quá….nhưng ko phải vì vết đâm.
Lan Du gục xuống, nước mắt chảy dài đau đớn! Lúc này đây, duy nhất có một người tồn tại trong tâm tí cô. Sao mà nhanh quá?
Tan nát.
Đó là số phận!
…………………………….
Minh Duy bàng hoàng mất mấy giây khi Lan Du khuỵu xuống. Anh hét lên:
-Diệp Lan Du!!!!!!!!
Khải Long quay mặt lại nhìn Minh Duy, đám đàn em của hắn thấy có kẻ lạ chạy vào liền nhào đến bao vây.
-Dừng lại, đó là người của Bảo Kim Thư!
Khải Long ra lệnh cho tất cả ko được đụng vào Minh Duy. Anh xô mạnh đám lâu la qua một bên rồi chạy về chỗ Lan Du đang thoi thóp từng hơi thở cuối cùng. Khải Long vứt thanh kiếm cho một tên đàn em gần đó lau sạch vết máu rồi cư nhiên ngồi xuống ghế.
-Diệp Lan Du, có nghe thấy tôi ko? Tỉnh lại đi!
Minh Duy đỡ thân xác đẫm máu của Lan Du lên và gọi cô. Gương mặt trắng bệch của cô ẩn hiện dưới ánh trăng huyền ảo ai oán. Đôi mắt mơ hồ mở ra hấp háy…..
-Minh….Duy…..
-Đợi một lát….tôi gọi cấp cứu ngay! Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
-Là….tiểu thư của….anh…đấy…..
Làn môi nhợt nhạt của Lan Du trào ra dòng máu đỏ tươi cố gắng nói rõ từng từ từng chữ cho Minh Duy nghe. Bàn tay dính máu của cô giơ lên nắm chặt lấy tay anh, nét mặt phảng phất một niềm vui nhỏ nhoi. Cô nhoẻn miệng cười mãn nguyện:
-Ít ra…..cũng được……nhìn thấy anh lần cuối!........
-Ko…..ko được….này!
“Cô có phải Diệp Lan Du?”
“Vâng, là tôi!”
....... Tình cảm đã chớm nở từ khoảnh khắc ấy........
“A, khoan đã......anh tên gì? Tôi muốn…..cảm ơn.
Tôi tên là Minh Duy!”
Hình ảnh nụ cười dịu dàng như thiên thần của anh sẽ ko bao giờ phai nhạt trong trái tim em……..Minh Duy!
Em ko còn thấy gì nữa anh à……bóng tối này ko có anh…..như thiên đường ko có ánh sáng…….
………
Cả thân thể của Lan Du buông lơi trong vòng tay của Minh Duy.
Cô đã ngừng thở!
Nước mắt cô chảy tràn rơi xuống bàn tay anh, hòa với máu nhạt nhòa…….
Minh Duy xiết chặt lấy cơ thể Lan Du, người anh run lên bần bật…….vì tức giận hay vì cái gì khác?
“Bộp…..bộp…..bộp……”
-Cảm động quá, đằng ấy đang tự dằn vặt chính mình đấy à?
Khải Long ngồi vắt chéo chân trên ghế vỗ tay như đang tán thưởng một vở diễn. Cơ mặt hắn giãn ra cười cười móc khóe.
Minh Duy nghiêng nửa mặt trừng mắt với Khải Long. Màn đêm cùng với ánh trăng le lói che mất nửa mặt kia khiến cho anh trở nên lạnh giá khôn cùng:
-Cho tôi biết lí do!
-Lí do gì? – Khải Long nhún vai tỉnh bơ giả vờ hỏi lại.
-TẠI SAO CÁC NGƯỜI LẠI GIẾT CÔ ẤY!?????
Tiếng gầm thét vang trời đầy phẫn nộ của Minh Duy gần như làm biến động toàn bộ khoảng không u ám tĩnh lặng nơi đây. Lửa nóng cơ hồ đang thống lĩnh cả thân thể anh. Nhiệm vụ Bảo Kim Thư giao cho anh chỉ có việc xử gọn bọn mafia này, vậy mà tại sao Lan Du lại bị giết? Phải chăng cô đã gây thù oán gì với chúng!?
Nụ cười nửa miệng hết sức đểu giả lại xuất hiện trên môi Khải Long. Hắn lạnh lùng nhìn trực diện với Minh Duy:
-Ko phải điều này anh còn rõ hơn cả tôi sao?
-Cái gì?
Minh Duy ngạc nhiên, anh đáp trả lại Khải Long bằng ánh mắt ngờ vực. Hắn đứng yên tại chỗ, uy nghi như một vị đế vương bóng tối. Hắn bật cười lớn, như một kẻ điên loạn:
-Chính Bảo Kim Thư đã thuê bọn này giết con nhỏ kia với giá 200 triệu để bịt đầu mối việc các người lâu nay đã lập mưu sát hại Hoàng Hạ Quyên.
Cơ hồ các dây thần kinh trong người Minh Duy đều bị ngưng hoạt động. Là Kim Thư đã sai người đi giết Lan Du? :-O Thấy khuôn mặt biến sắc của anh, Khải Long tiếp:
-Công việc giết mướn được tạo ra để làm gì!? Cậu thật là ngây thơ quá!
Vừa dứt câu, Khải Long như sững lại.
Một cây súng đang chĩa thẳng vào đầu hắn.
Người thanh niên trước mặt hắn một tay ôm lấy cái xác lạnh ngắt của cô gái xấu số, tay kia cầm khẩu súng nhắm thẳng vào mục tiêu.
-Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội…..bị người khác điều khiển…..mà tại sao……
-Cái…. – Khải Long chưa kịp hoàn hồn thì……
“ĐOÀNG”
Một tiếng nổ inh tai phát ra nơi nòng súng nghe thật chát chúa.
Máu từ đầu Khải Long bắn ra văng tung toé, hắn còn ko kịp để ú ớ thêm được từ gì. Những kẻ thuộc hạ đứng xung quanh dường như đã chết lặng sau tiếng súng vừa rồi. Đại ca của bọn chúng ngã lăn xuống đất, máu tuôn ra ào ạt như nước lũ vỡ bờ.
Minh Duy hạ súng xuống, anh đảo mắt về phía bọn kia như đang thách thức chúng.
Ko chần chừ, đám xã hội đen bao gồm 7 người ko ai bảo ai mà cùng xông lên, tay nào cũng lăm le vũ khí hàng độc.
Đặt Lan Du xuống, Minh Duy rút thanh kiếm của Khải Long lên chờ đợi bọn lâu la tiến đến. Cứ mỗi nhát chém giáng xuống vun vút giữa không khí là mỗi dòng máu đổ. Màu đỏ nhuộm thấm nền đất tạo nên một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng. Mùi máu xộc lên hòa lẫn mình vào không trung và gió……..
Cuộc thanh toán đẫm máu đã kết thúc, ko biết bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng. Im lặng…..hoàn toàn im lặng…….
Tất cả đều chết?
À ko, vẫn còn một người sống……..
Bước ra ngoài để vứt hung khí vào chỗ ko ai có thể tìm được, chàng trai với chiếc áo sơ mi dính đầy máu quay lưng đi vào trong, thẳng tiến đến chỗ một cô gái đang nằm. Anh bế cô lên nhẹ nhàng, áp đầu cô vào vai mình rồi khẽ thì thầm:
-Đã xong rồi……tôi sẽ đưa cô về!
……………….
Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, người người qua lại trên phố chỉ mới giảm đi đôi chút. Thế mà có một người nào đó lại gây náo động ngay giữa lòng đường quốc lộ đông đúc.
Chiếc xe hơi màu đen tuyền điên cuồng cứ xé gió phóng đi mặc kệ phía trước đang có rất nhiều người qua lại.
Nó dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Đèn điện cả khu phố đều đã tắt, có lẽ tất cả mọi người cư ngụ tại đây đều đã say giấc nồng cùng với những giấc mơ……….
Minh Duy tắt máy xe, mở cửa rồi bế Lan Du ra ngoài. Đi vào trong hẻm khoảng 10m, ngôi nhà thuộc dạng trung bình của cô đã ở ngay trước mắt anh. Cúi đầu nhìn Lan Du thêm lần nữa, trong lòng Minh Duy dâng trào sự xót xa, thương hại. Nếu như cô ko bị sức mạnh của đồng tiền mê hoặc để dấn thân vào tội ác của Kim Thư thì đã ko ra nông nỗi này……sẽ ko phải chết tức tưởi khi mới có 19 tuổi.
Nhẹ nhàng đặt Lan Du ngồi xuống bậc thềm trước nhà. Gương mặt của cô sao mà bình thản đến lạ!? Nó ko đau đớn…..ko biết nên nói như thế nào, chỉ biết rằng nó yên bình lắm thôi!
-………Đau lắm phải ko?
Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc màu cà phê nhạt mềm của Lan Du, Minh Duy khổ tâm nói. Cô chết quá oan uổng……trong khi tuổi đời còn rất trẻ…..
-Rồi bọn tôi cũng sẽ trả giá thôi…..một cái giá rất đắt…..:)
……..
Người con trai ấy rời đi, chỉ còn lại cô gái lẻ loi ngồi trước cửa nhà. Gió đông dịu dàng dang tay ôm lấy cô, thấm dần vào da thịt tái lạnh……….
“Phải chi…..chúng ta không gặp nhau…….”
Một mình ở nơi tận cùng của thế giới, trái tim em…..
Anh đã đi, em cô đơn, nhưng không hề sợ...…
……Vì em đã mất một thời gian rất dài để cho anh biết tình cảm này
Em đối với một người, chỉ một mình anh……
4 tiếng trước khi xảy ra vụ thảm sát – Nhà hàng Reiyamond:
Không khí thượng lưu sang trọng tại đại sảnh hội trường A làm cho Hạ Quyên cảm thấy ngột ngạt, mặc dù tại đây có đến hơn mười máy điều hòa.
Chiếc đèn chùm thủy tinh ngay chính giữa trần nhà chính là điểm nhấn đặc biệt nhất. Trang trí xung quanh là tấm dải lụa màu kem thanh lịch có đính thêm một bóng đèn tròn nhỏ hình vỏ ốc trông rất tinh xảo.
Xung quanh toàn những người có thế lực cùng các cô chiêu cậu ấm kề bên. Ai cũng làm ra vẻ như đã kết tình thân từ lâu đối với hai tập đoàn kinh tế lớn mạnh bậc nhất cả nước. Các nàng tiểu thư xúng xính váy áo làm thân với nhau rất nhanh. Họ tụ tập lại thành từng nhóm nhỏ để nói chuyện tán gẫu. Các công tử cũng vậy, chỉ vài câu xã giao cũng đã đủ lắm rồi.
Hôm nay Hạ Quyên diện một bộ đầm dạ hội ngắn ngang gối màu xanh biển nhạt. Trên đầu có cài một chiếc băng đô màu xanh ton sur ton. Khuôn mặt trang điểm nhẹ làm tôn lên nét đẹp tự nhiên hoàn hảo từng khía cạnh của cô. Từ lúc 5 giờ 30 là cô đã phải đến sớm để tiếp khách cùng chồng chưa cưới của mình – Nguyễn Hải Thanh. Bộ comple trên cơ thể anh được ủi phẳng lì ko một nếp nhăn. Cả hai người đứng khoác tay nhau với nhiều cử chỉ thân mật làm nhiều người ko khỏi ghen tị.
Bữa tiệc sắp bắt đầu….. Hải Thanh đành rời Hạ Quyên một lát để giúp bố mình một số việc riêng.
Cô đứng cầm ly rượu nho nhấp môi dịu dàng, thanh thoát hệt như một thiên nữ. Rất nhiều chàng trai mong muốn làm quen với cô, nhưng họ lại ko muốn tranh giành với một con người toàn vẹn như Hải Thanh nên chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Boong…..boong…..
Cả phòng hội trường im lặng như tờ khi âm thanh hao hao giống tiếng chuông ấy vang lên. Hạ Quyên mỉm cười:
-Đã đến giờ khai mạc, xin quý vị hãy ổn định chỗ ngồi!
“Cạch”
Cánh cửa màu nâu bóng nhẵn mở ra, một cô gái với phong thái chững chạc, uy nghi như một vị nữ hoàng bước vào. Bộ váy màu đen của cô vô cùng nổi bật giữa rừng người ở đây. Đôi môi căng mọng tô son đỏ chót càng tăng thêm phần quyến rũ. Dáng người cao dong dỏng ko khác gì một siêu mẫu bước đi từng bước thướt tha nhẹ nhàng, uyển chuyển. Mọi người đa phần đều nhận ra cô gái đó là ai, kèm theo đó là sự ngạc nhiên vô bờ trên khuôn mặt mỗi người.
Hạ Quyên đứng đơ người nhìn cô gái kia. Vẻ bất ngờ vẫn chưa phai, nhưng đang dần bị thay thế bởi nét mặt mừng rỡ của cô.
Hội trường đã bắt đầu xôn xao…….
-Ồ, cô ấy đã trở về rồi kìa!
-Cũng 7 năm rồi chứ nhỉ? Cô ấy càng ngày càng xinh đẹp hơn xưa.
-Thế này thì tập đoàn Hoàng Quân sẽ còn lớn mạnh hơn nhiều…..
………..
Cô gái lạ dừng lại trước mặt Hạ Quyên, môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Lướt nhẹ đôi mắt sắc sảo qua Hạ Quyên….rồi Hải Thanh và Nhật Anh, cô cất tiếng nói:
-Các em đều lớn hết rồi nhỉ?
-Chị Nguyệt Uyên!!!
Hạ Quyên lao đến ôm chầm lấy cô gái trước mặt mình…..
*Tiểu sử Hoàng Nguyệt Uyên: Trưởng nữ của Hoàng gia, năm nay 25t. Cô sang Anh du học vào năm 18 tuổi để sau này có thể kế nghiệp công ty. Là một người cực kỳ thông minh và xinh đẹp, hết mực yêu thương gia đình, đặc biệt là hai em của mình, hiện vẫn độc thân.
-Nguyệt Uyên, sao con về mà ko báo cho ba mẹ?
Bà Lam nhíu mày trách nhẹ đứa con gái yêu của mình. Nguyệt Uyên vẫn giữ lấy sự điềm đạm nhẹ nhàng nói:
-Con chỉ muốn tạo bất ngờ cho cả nhà thôi mà, thật ra con đã về khoảng tuần trước. Nhưng thấy khung cảnh tại đây thay đổi nhiều quá nên muốn khám phá một tý.
-Con đó…..con gái gì mà!
-Được rồi mình ơi, chúng ta nên vào ghế ngồi thôi để cho ông bà thông gia còn khai mạc buổi tiệc. – Ông Hoàng Quân khéo léo nhắc vợ.
-Vâng, ba mẹ ngồi xuống đi ạ! ^^ Chị ơi qua ngồi với em! – Hạ Quyên nhanh nhảu.
-Ừ, em lanh quá bé Quyên ạ! – Nguyệt Uyên liếc qua Hải Thanh – Chuẩn bị có chồng rồi mà cứ như con nít. Em với bé Anh chẳng thay đổi gì sất.
-Chị! Em 18 tuổi rồi! – Nhật Anh gắt nhẹ.
-Hỳ.
-Hihi. Chị khen quá lời làm em ngại! :”>
-Chị Uyên này.....
Đến lượt Hải Thanh đỏ mặt, trông anh đáng yêu lắm cơ. Hạ Quyên thấy mà chỉ muốn hôn một cái vào bầu má của anh. Nguyệt Uyên cũng ko trêu chọc gì nữa, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh bà Lam và Hạ Quyên.
Tại một góc khuất trong phòng, Bảo Kim Thư đứng dựa người vào tường, tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm về hướng bàn của Hạ Quyên. Khi trông thấy Hoàng Nguyệt Uyên, cô ta bỗng cảm thấy bất an.
-Tại sao.....hết Nhật Anh rồi đến chị ta đều về đây.....? Như thế này thì làm sao mà mình......
Kim Thư bặm môi suy nghĩ...... Cả ba người con của chủ tịch Hoàng Quân đều rất tài giỏi, dường như họ ko có một tí ti nhược điểm nào. Đặc biệt là Nguyệt Uyên và Nhật Anh. Nguyệt Uyên thì ko nói, cô là chuyên gia về lĩnh vực tài chính, Từ nhỏ đã có tính cách quyết đoán và học một điều luôn luôn phải ghi nhớ: ko nhân nh
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
225/5051