Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full
Lượt xem : |
hưng ngay khi hàm răng của cô chạm tới da thịt người kia, Du Nhiên nghe thấy một tiếng cười nhỏ: “Em không sợ tôi vào nhà vệ sinh chưa rửa tay hay sao?”
Loại trò đùa buồn nôn thế này, Cổ Thừa Viễn không có.
Giọng nói mềm mại như nhung, mơn trớn trái tim Du Nhiên.
Bởi vì cô biết, người kia là Khuất Vân.
Du Nhiên giãy khỏi vòng tay Khuất Vân, quay đầu vui mừng hỏi: “Làm thế nào anh biết em ở đây?”
Khuất Vân không trả lời, chỉ nắm lấy tay Du Nhiên, kéo cô vào bên trong.
Lúc này Du Nhiên mới phát hiện, chỗ bọn họ đứng là một quán bán quà vặt, Khuất Vân đang trực tiếp kéo cô vào trong.
Du Nhiên đang muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng Khuất Vân đặt một ngón tay lên môi, làm tư thế yên lặng.
Lập tức, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Cổ Thừa Viễn, anh ta đang hỏi chủ cửa hàng có thấy Du Nhiên chạy qua hay không.
Du Nhiên căng thẳng trong lòng, tay bất giác bấm lên mu bàn tay Khuất Vân, nhưng động tác của Khuất Vân khiến Du Nhiên hoàn toàn yên tâm lại – trên vành tai Du Nhiên, anh đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Du Nhiên toàn tâm toàn ý tin tưởng Khuất Vân, nếu anh có thể nhàn nhã như không như thế, vậy cô cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Quả nhiên chủ cửa hàng bình tĩnh nói một câu: “Cô ấy chạy về phía kia, vừa mới chạy qua.”
Cổ Thừa Viễn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng ở đây còn có người giúp đỡ Du Nhiên, lập tức không nghi ngờ gì, đuổi theo hướng chủ quán vừa chỉ.
Nghe tiếng bước chân xa dần, một hơi nghẹn trong cổ Du Nhiên lúc này mới có thể nuốt trôi.
Cảm thấy Cổ Thừa Viễn đã đi xa, Khuất Vân mới kéo Du Nhiên từ trong quầy bán đồ ăn vặt đi ra, nói cảm ơn với chủ quán.
Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông cao lớn, thân hình rắn chắc, mùa đông lạnh như vậy lại chỉ mặc một chiếc áo đơn, nhìn có vẻ là một người cởi mở.
“Thật không ngờ cậu cũng có ngày bị người ta đuổi theo?” Ông chủ cười hì hì nhìn Khuất vân: “Sao vậy, cướp bạn gái của người ta à?”
“Coi như vậy đi, cảm ơn nhiều.” Khuất Vân không muốn nhiều lời, kéo Du Nhiên đi.
“Hôm nay coi như cậu nợ tôi một lần, hôm khác phải mới tôi uống rượu đấy.” Ông chủ hô to phía sau.
Trong đầu Du Nhiên đầy câu hỏi, lại không biết mở miệng thế nào, đành để mặc Khuất Vân kéo về nhà.
Vừa vào đến cửa, Khuất Vân lập tức ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo, mí mắt nhướng lên, chủ động nói: “Em có câu hỏi gì thì hỏi đi.”
“Đầu tiên, vì sao ông chủ kia lại giúp chúng ta?” Du Nhiên chọn một vấn đề không liên quan nhất để bắt đầu.
“Ông ấy là bạn rượu của tôi.”
“Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đó?”
“Thấy em đi một lúc lâu chưa về, tôi ra ngoài tìm em, vừa khéo nhìn thấy em bị Cổ Thừa Viễn bám theo, vì vậy bảo em chạy đến đó, cũng tiện tìm chỗ trốn.”
Một hỏi một đáp, tốc độ vô cùng nhanh, Du Nhiên cứ dựa theo tiết tấu này nhanh chóng hỏi ra vấn đề cô muốn biết nhất: “Giữa anh và Cổ Thừa Viễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Câu trả lời của Khuất Vân cũng rất nhanh, theo tiết tấu vừa rồi, nhưng lại không phải câu trả lời tốt nhất: “Chuyện này, không quá quan trọng.”
“Vì sao không quan trọng?” Du Nhiên nghiêng người, ngồi trên người Khuất Vân, nơi riêng tư chạm tới nơi mẫn cảm của anh.
Thân thể anh đang thong thả di chuyển trước sau, nơi thể hiện dục vọng chân thực nhất của hai người đang vuốt ve lẫn nhau.
Bàn tay Khuất Vân vươn đến sau đầu Du Nhiên, chọn một lọn tóc đen, quấn nó trên đầu ngón tay, giọng nói của anh vì động tác của Du Nhiên mà trở nên mơ hồ: “Bởi vì, hắn, và quan hệ giữa chúng ta không có bất cứ liên quan gì.”
“Giữa chúng ta có quan hệ gì?” Tuy Du Nhiên mới là người chủ động nhưng sự tiếp xúc như vậy cũng khiến hai má cô phớt hồng.
Bàn tay Khuất Vân xâm nhập từ dưới vạt áo Du Nhiên, trượt lên lưng cô, nhẹ nhàng ma sát.
Đầu ngón tay anh vì nhiễm khí lạnh bên ngoài nên hơi mát mát, vạch từng đường trên làn da nóng, mềm của Du Nhiên, mỗi một đường đều có thể khiến Du Nhiên cảm thấy muốn hét chói tai.
Không biết từ lúc nào, thân thể anh nghiêng về trước, cánh môi như đóa hoa ẩm ướt chạm vào vành tai trắng nõn của Du Nhiên: “Giữa chúng ta, quan hệ gì cũng có.”
Nói xong, anh thoáng ép buộc Du Nhiên giơ hai tay lên, cởi mấy lớp áo của cô ra, buộc lại trên cổ tay cô giống một chiếc còng tay, dễ dàng để cho anh muốn làm gì thì làm.
Đến lúc này, trên người Du Nhiên không còn gì che lấp, chỉ còn lại nội y màu da ôm lấy bầu ngực cô.
Khuất Vân đặt môi lên khe rãnh khêu gợi, hôn nhẹ. Tư thế hai người khiến cho thân thể bọn họ tiếp xúc khăng khít nhất, dục vọng của anh giống như chỉ khẽ chạm vào là nổ.
Người anh em của Khuất Vân đã bắt đầu xuất phát.
“Muốn em à?” Du Nhiên hỏi.
Khuất Vân không lên tiếng, chỉ gật đầu – lúc này, môi anh đang có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Du Nhiên cảm nhận được dục vọng của anh đang dâng lên từng đợt, cô vươn tay quấn quanh cổ Khuất Vân, gian ác nhắc nhở một câu: “Nhưng anh đã quên một việc – cái đó, dùng hết rồi.”
“Tôi đoán từ khi em ngồi lên đùi tôi cũng đã nhớ ra chuyện ấy rồi, phải không?” Khuất Vân hỏi.
“Thông minh.” Du Nhiên cười gian.
“Em muốn quyến rũ tôi?” Khuất Vân hỏi tiếp.
“Không sai.” Du Nhiên tiếp tục cười gian.
“Thì ra là vậy.” Khuất Vân gật đầu.
Du Nhiên đưa tay xoa mặt anh, nhịn cười nói: “Bây giờ, anh định giải quyết thế nào?”
Giọng điệu của Khuất Vân thản nhiên như nước suối giữa lòng thiên nhiên: “Làm tiếp thôi.”
Du Nhiên vốn có ý định nhìn dáng vẻ bị ham muốn dày vò của Khuất Vân, nhưng hiện giờ xem ra mọi việc có vẻ lệch so với dự kiến của cô một góc nhất định – Khuất Vân không dừng lại, mà còn tiếp tục.
Bàn tay tinh tế như ngọc kia của anh di chuyển trên tấm lưng trần mịn màng của Du Nhiên, giống như trên đó là bàn cờ, còn anh, là một người chơi đã tính toán trước, nắm chắc phần thắng trong tay.
Lưng của Du Nhiên rất đẹp, không có bất cứ vết sẹo nào, trắng nõn, trơn mịn, đường cong lượn vào thắt lưng nhỏ gọn của cô, tạo thành một độ cung gợi cảm.
Bàn tay Khuất Vân dán chặt vào làn da cô, Du Nhiên cảm giác trên lưng mình giống như được trải một tầng cánh hoa mềm mại.
Môi Khuất Vân cũng không nhàn rỗi, anh hôn cô.
Một nụ hôn thật triền miên, mang theo sự dịu dàng, quyến luyến, lại thoáng chút nóng bỏng của tình cảm mãnh liệt, trao đổi với nhau qua từng điểm tiếp xúc nhỏ nhất trên thân thể hai người.
Du Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, vừa hưởng thụ nụ hôn này, vừa suy nghĩ rốt cuộc mùi thơm ngát tỏa ra khi Khuất Vân thở một hơi trêu chọc là món đồ ăn gì lưu lại.
Nhưng chưa đợi cô nghĩ ra, đôi mắt Du Nhiên đột nhiên mở lớn như chuông đồng.
Bởi vì cô cảm giác được, bàn tay Khuất Vân đã luồn vào từ mép quần Jeans của cô.
Quần Jeans bó sát, bàn tay Khuất Vân luồn vào lập tức dính chặt vào mông Du Nhiên, nhẹ nhàng xoa nắn, từng động tác đều là sự quyến rũ rất rõ ràng.
Nhưng đây vẫn chưa phải mục đích cuối cùng của Khuất Vân, sau chuyển động nóng bỏng kia, tay của anh lại chậm rãi kéo khóa quần jeans xuống.
Sau đó, bàn tay đã tràn đầy độ ấm của cơ thể Du Nhiên vươn vào trong quần nhỏ, tìm tới nơi mẫn cảm nhất của cô.
“Nhắc lại cho anh một câu, cái đó hết rồi.” Du Nhiên cắn răng nói.
“Chuyện này không cần cái đó cũng làm được.”
Nói xong, ngón tay của anh bắt đầu không ngoan.
Sự xâm chiếm của vật lạ mang đến cảm giác mâu thuẫn giữa chống cự và tiếp nhận, thân thể Du Nhiên bắt đầu khó chịu lắc lư trái phải.
Trong khi tay Khuất Vân làm việc, lưỡi của anh cũng tiếp tục vẽ một bức tranh kiều diễm.
Anh dùng lưỡi của mình tuyên cáo quyền làm chủ trong miệng Du Nhiên, lướt qua hàm răng của cô, liếm qua cánh môi trơn bóng, theo đuổi đồng loại non mềm.
Giống như… trong thế giới đó, anh là chúa tể.
Du Nhiên thân mình căng cứng, giống một sợi dây cung dính hương thơm, gần tới bến bờ sụp đổ.
Cô chỉ có thể ôm lấy cổ Khuất Vân cầu cứu, hơi thở cô phả lên bả vai anh, trong bầu không khí như vậy càng có vẻ gợi cảm.
Ngón tay Khuất Vân càng không ngừng ra vào trong cơ thể cô, tần suất khiến người ta mê muội.
Du Nhiên muốn bỏ trốn, nhưng lý trí của cô không lay chuyển được thân thể, ngược lại còn dựa vào gần Khuất Vân hơn, tỏ vẻ ham muốn không tiếng động, hy vọng anh có thể giảm bớt sự đau khổ, dằn vặt của mình.
Khuất Vân không chút hoang mang, nhàn nhã, tự tại mê hoặc cô, khóe miệng còn nở nụ cười dịu dàng.
Phản ứng của cơ thể cô đã thấm ướt đầu ngón tay anh, đó cũng chính là dấu hiệu đầu hàng của cô.
Cô nghiêng đầu, tựa cằm trên vai Khuất Vân không còn chút sức lực, thở dốc.
Đến đây, Du Nhiên đã chịu thua rồi.
“Sau này còn làm như vậy nữa không?” Khuất Vân hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười, có hương vị của nắng.
Du Nhiên tức giận cắn lên vai anh, nhưng khả năng có hạn, lực sát thương không lớn.
Lần này, dường như Khuất Vân lại thắng lợi rồi.
Thế nhưng ngay sau khi cuộc đấu kết thúc, Khuất Vân đứng dậy, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi nhà, không lâu sau đã mang về nhà một hộp áo mưa thật to.
Du Nhiên há hốc mồm, trừng mắt nhìn một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Cái này… hẳn là mua được với giá bán buôn chứ.”
Lúc này Khuất Vân không còn tâm trí đâu để trả lời câu hỏi có tư duy không bình thường của cô, anh mở cái hộp, lấy ra một cái, trực tiếp nhào về phía Du Nhiên.
Trận đánh này thật khiến người ta phải kinh ngạc, hoặc là nói, đầu Du Nhiên suýt nữa bị tay vịn sô pha đụng sưng lên một cục.
Rất rõ ràng, trong khi dụ dỗ cô, Khuất Vân cũng gần như nội thương.
Du Nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn: xem ra trong những việc kiểu như tình dục thế này, không ai là người thắng thật sự.
Du Nhiên là một người rất tùy hứng, nghĩ đến đâu làm đến đó, nhưng cô phát hiện, bạn trai Khuất Vân của cô còn tùy hứng hơn cô.
Ngay buổi trưa ngày gặp phải Cổ Thừa Viễn, anh nhanh chóng chuẩn bị hành lý, muốn dẫn Du Nhiên lên núi bên cạnh chơi.
Đó là một địa điểm du lịch nổi tiếng, hiện giờ đang có tuyết rơi, rất nhiều trò chơi.
“Quá vội, em chưa kịp chuẩn bị gì cả.” Du Nhiên nói.
“Không cần chuẩn bị gì cả, mang theo ít quần áo để thay là được, những thứ còn lại, trên núi đều có bán.” Giọng điệu của Khuất Vân căn bản là không cho thương lượng, bởi vì anh đang giúp Du Nhiên sắp xếp đồ đạc.
Trong lúc nói chuyện, Khuất Vân đã chuẩn bị xong hết những thứ cần thiết, Du Nhiên không có cách nào phản đối, đành để anh kéo đi.
Sau khi vào ở trong nhà Khuất Vân, Du Nhiên thừa dịp Khuất Vân không ở nhà mà lục tung đồ đạc của anh.
Tuy Du Nhiên biết loại hành vi này không tốt, nhưng gặp phải loại bạn trai thần bí như Khuất Vân, cô chỉ có thể dùng cách này để tìm hiểu về anh.
Ví dụ như chuyện Khuất Vân có bằng lái đã bị Du Nhiên phát hiện ra khi lục tủ quần áo của anh.
Nếu đã có bằng lái thì nên mua xe để đi, Du Nhiên nhớ khi đó cô đã nói với Khuất Vân như vậy.
Thế nhưng Khuất Vân chỉ trả lời một câu: “Tôi không lái xe.”
Du Nhiên hỏi vì sao, nhưng Khuất Vân rất nhanh đã hướng trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác.
Không nói thì thôi, Du Nhiên nhún vai, cũng cho qua chuyện này.
Nếu không lái xe thì gọi xe, khi xuống xe, nhìn Khuất Vân lấy ra mấy tờ in hình ông nội Mao đưa cho tài xế mà trong lòng Du Nhiên đau không gì sánh được – nếu dùng để mua Durex, ít nhất cũng phải mua được nửa thùng chứ không ít.
Nhưng rất nhanh, Du Nhiên đã ném chuyện này ra khỏi đầu, bởi vì quang cảnh nơi này thật sự quá đẹp.
Khắp nơi đều là tuyết trắng, một thế giới thật thuần khiết, rộng vô biên.
Trước khi xuất phát, hai người đã đặt trước khách sạn, một căn phòng đôi, một chiếc giường ở giữa phòng, kích thước rất lớn, ước chừng có lăn mấy vòng cũng không rơi xuống đất.
Du Nhiên vội vàng buông hành lý xuống, ngay sau đó muốn chạy ra ngoài trượt tuyết.
Khuất Vân ngăn cô lại: “Trời tối rồi, không an toàn, hôm nay nghỉ đi, ngày mai để em trượt cả ngày.”
“Nếu đã vậy thì vội vàng tới đây làm gì? Hai người ôm nhau trong khách sạn có gì thú vị, chẳng bằng nghỉ ở nhà cho xong.” Du Nhiên đặt mông xuống cái giường lớn, thở ra một hơi thật dài.
“Xem ra sức hấp dẫn của tôi đối với em đã giảm xuống rồi?” Khuất Vân khoanh hai tay trước ngực, cười như có như không.
“Cũng không thể nói như v
Loại trò đùa buồn nôn thế này, Cổ Thừa Viễn không có.
Giọng nói mềm mại như nhung, mơn trớn trái tim Du Nhiên.
Bởi vì cô biết, người kia là Khuất Vân.
Du Nhiên giãy khỏi vòng tay Khuất Vân, quay đầu vui mừng hỏi: “Làm thế nào anh biết em ở đây?”
Khuất Vân không trả lời, chỉ nắm lấy tay Du Nhiên, kéo cô vào bên trong.
Lúc này Du Nhiên mới phát hiện, chỗ bọn họ đứng là một quán bán quà vặt, Khuất Vân đang trực tiếp kéo cô vào trong.
Du Nhiên đang muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng Khuất Vân đặt một ngón tay lên môi, làm tư thế yên lặng.
Lập tức, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Cổ Thừa Viễn, anh ta đang hỏi chủ cửa hàng có thấy Du Nhiên chạy qua hay không.
Du Nhiên căng thẳng trong lòng, tay bất giác bấm lên mu bàn tay Khuất Vân, nhưng động tác của Khuất Vân khiến Du Nhiên hoàn toàn yên tâm lại – trên vành tai Du Nhiên, anh đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Du Nhiên toàn tâm toàn ý tin tưởng Khuất Vân, nếu anh có thể nhàn nhã như không như thế, vậy cô cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Quả nhiên chủ cửa hàng bình tĩnh nói một câu: “Cô ấy chạy về phía kia, vừa mới chạy qua.”
Cổ Thừa Viễn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng ở đây còn có người giúp đỡ Du Nhiên, lập tức không nghi ngờ gì, đuổi theo hướng chủ quán vừa chỉ.
Nghe tiếng bước chân xa dần, một hơi nghẹn trong cổ Du Nhiên lúc này mới có thể nuốt trôi.
Cảm thấy Cổ Thừa Viễn đã đi xa, Khuất Vân mới kéo Du Nhiên từ trong quầy bán đồ ăn vặt đi ra, nói cảm ơn với chủ quán.
Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông cao lớn, thân hình rắn chắc, mùa đông lạnh như vậy lại chỉ mặc một chiếc áo đơn, nhìn có vẻ là một người cởi mở.
“Thật không ngờ cậu cũng có ngày bị người ta đuổi theo?” Ông chủ cười hì hì nhìn Khuất vân: “Sao vậy, cướp bạn gái của người ta à?”
“Coi như vậy đi, cảm ơn nhiều.” Khuất Vân không muốn nhiều lời, kéo Du Nhiên đi.
“Hôm nay coi như cậu nợ tôi một lần, hôm khác phải mới tôi uống rượu đấy.” Ông chủ hô to phía sau.
Trong đầu Du Nhiên đầy câu hỏi, lại không biết mở miệng thế nào, đành để mặc Khuất Vân kéo về nhà.
Vừa vào đến cửa, Khuất Vân lập tức ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo, mí mắt nhướng lên, chủ động nói: “Em có câu hỏi gì thì hỏi đi.”
“Đầu tiên, vì sao ông chủ kia lại giúp chúng ta?” Du Nhiên chọn một vấn đề không liên quan nhất để bắt đầu.
“Ông ấy là bạn rượu của tôi.”
“Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đó?”
“Thấy em đi một lúc lâu chưa về, tôi ra ngoài tìm em, vừa khéo nhìn thấy em bị Cổ Thừa Viễn bám theo, vì vậy bảo em chạy đến đó, cũng tiện tìm chỗ trốn.”
Một hỏi một đáp, tốc độ vô cùng nhanh, Du Nhiên cứ dựa theo tiết tấu này nhanh chóng hỏi ra vấn đề cô muốn biết nhất: “Giữa anh và Cổ Thừa Viễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Câu trả lời của Khuất Vân cũng rất nhanh, theo tiết tấu vừa rồi, nhưng lại không phải câu trả lời tốt nhất: “Chuyện này, không quá quan trọng.”
“Vì sao không quan trọng?” Du Nhiên nghiêng người, ngồi trên người Khuất Vân, nơi riêng tư chạm tới nơi mẫn cảm của anh.
Thân thể anh đang thong thả di chuyển trước sau, nơi thể hiện dục vọng chân thực nhất của hai người đang vuốt ve lẫn nhau.
Bàn tay Khuất Vân vươn đến sau đầu Du Nhiên, chọn một lọn tóc đen, quấn nó trên đầu ngón tay, giọng nói của anh vì động tác của Du Nhiên mà trở nên mơ hồ: “Bởi vì, hắn, và quan hệ giữa chúng ta không có bất cứ liên quan gì.”
“Giữa chúng ta có quan hệ gì?” Tuy Du Nhiên mới là người chủ động nhưng sự tiếp xúc như vậy cũng khiến hai má cô phớt hồng.
Bàn tay Khuất Vân xâm nhập từ dưới vạt áo Du Nhiên, trượt lên lưng cô, nhẹ nhàng ma sát.
Đầu ngón tay anh vì nhiễm khí lạnh bên ngoài nên hơi mát mát, vạch từng đường trên làn da nóng, mềm của Du Nhiên, mỗi một đường đều có thể khiến Du Nhiên cảm thấy muốn hét chói tai.
Không biết từ lúc nào, thân thể anh nghiêng về trước, cánh môi như đóa hoa ẩm ướt chạm vào vành tai trắng nõn của Du Nhiên: “Giữa chúng ta, quan hệ gì cũng có.”
Nói xong, anh thoáng ép buộc Du Nhiên giơ hai tay lên, cởi mấy lớp áo của cô ra, buộc lại trên cổ tay cô giống một chiếc còng tay, dễ dàng để cho anh muốn làm gì thì làm.
Đến lúc này, trên người Du Nhiên không còn gì che lấp, chỉ còn lại nội y màu da ôm lấy bầu ngực cô.
Khuất Vân đặt môi lên khe rãnh khêu gợi, hôn nhẹ. Tư thế hai người khiến cho thân thể bọn họ tiếp xúc khăng khít nhất, dục vọng của anh giống như chỉ khẽ chạm vào là nổ.
Người anh em của Khuất Vân đã bắt đầu xuất phát.
“Muốn em à?” Du Nhiên hỏi.
Khuất Vân không lên tiếng, chỉ gật đầu – lúc này, môi anh đang có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Du Nhiên cảm nhận được dục vọng của anh đang dâng lên từng đợt, cô vươn tay quấn quanh cổ Khuất Vân, gian ác nhắc nhở một câu: “Nhưng anh đã quên một việc – cái đó, dùng hết rồi.”
“Tôi đoán từ khi em ngồi lên đùi tôi cũng đã nhớ ra chuyện ấy rồi, phải không?” Khuất Vân hỏi.
“Thông minh.” Du Nhiên cười gian.
“Em muốn quyến rũ tôi?” Khuất Vân hỏi tiếp.
“Không sai.” Du Nhiên tiếp tục cười gian.
“Thì ra là vậy.” Khuất Vân gật đầu.
Du Nhiên đưa tay xoa mặt anh, nhịn cười nói: “Bây giờ, anh định giải quyết thế nào?”
Giọng điệu của Khuất Vân thản nhiên như nước suối giữa lòng thiên nhiên: “Làm tiếp thôi.”
Du Nhiên vốn có ý định nhìn dáng vẻ bị ham muốn dày vò của Khuất Vân, nhưng hiện giờ xem ra mọi việc có vẻ lệch so với dự kiến của cô một góc nhất định – Khuất Vân không dừng lại, mà còn tiếp tục.
Bàn tay tinh tế như ngọc kia của anh di chuyển trên tấm lưng trần mịn màng của Du Nhiên, giống như trên đó là bàn cờ, còn anh, là một người chơi đã tính toán trước, nắm chắc phần thắng trong tay.
Lưng của Du Nhiên rất đẹp, không có bất cứ vết sẹo nào, trắng nõn, trơn mịn, đường cong lượn vào thắt lưng nhỏ gọn của cô, tạo thành một độ cung gợi cảm.
Bàn tay Khuất Vân dán chặt vào làn da cô, Du Nhiên cảm giác trên lưng mình giống như được trải một tầng cánh hoa mềm mại.
Môi Khuất Vân cũng không nhàn rỗi, anh hôn cô.
Một nụ hôn thật triền miên, mang theo sự dịu dàng, quyến luyến, lại thoáng chút nóng bỏng của tình cảm mãnh liệt, trao đổi với nhau qua từng điểm tiếp xúc nhỏ nhất trên thân thể hai người.
Du Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, vừa hưởng thụ nụ hôn này, vừa suy nghĩ rốt cuộc mùi thơm ngát tỏa ra khi Khuất Vân thở một hơi trêu chọc là món đồ ăn gì lưu lại.
Nhưng chưa đợi cô nghĩ ra, đôi mắt Du Nhiên đột nhiên mở lớn như chuông đồng.
Bởi vì cô cảm giác được, bàn tay Khuất Vân đã luồn vào từ mép quần Jeans của cô.
Quần Jeans bó sát, bàn tay Khuất Vân luồn vào lập tức dính chặt vào mông Du Nhiên, nhẹ nhàng xoa nắn, từng động tác đều là sự quyến rũ rất rõ ràng.
Nhưng đây vẫn chưa phải mục đích cuối cùng của Khuất Vân, sau chuyển động nóng bỏng kia, tay của anh lại chậm rãi kéo khóa quần jeans xuống.
Sau đó, bàn tay đã tràn đầy độ ấm của cơ thể Du Nhiên vươn vào trong quần nhỏ, tìm tới nơi mẫn cảm nhất của cô.
“Nhắc lại cho anh một câu, cái đó hết rồi.” Du Nhiên cắn răng nói.
“Chuyện này không cần cái đó cũng làm được.”
Nói xong, ngón tay của anh bắt đầu không ngoan.
Sự xâm chiếm của vật lạ mang đến cảm giác mâu thuẫn giữa chống cự và tiếp nhận, thân thể Du Nhiên bắt đầu khó chịu lắc lư trái phải.
Trong khi tay Khuất Vân làm việc, lưỡi của anh cũng tiếp tục vẽ một bức tranh kiều diễm.
Anh dùng lưỡi của mình tuyên cáo quyền làm chủ trong miệng Du Nhiên, lướt qua hàm răng của cô, liếm qua cánh môi trơn bóng, theo đuổi đồng loại non mềm.
Giống như… trong thế giới đó, anh là chúa tể.
Du Nhiên thân mình căng cứng, giống một sợi dây cung dính hương thơm, gần tới bến bờ sụp đổ.
Cô chỉ có thể ôm lấy cổ Khuất Vân cầu cứu, hơi thở cô phả lên bả vai anh, trong bầu không khí như vậy càng có vẻ gợi cảm.
Ngón tay Khuất Vân càng không ngừng ra vào trong cơ thể cô, tần suất khiến người ta mê muội.
Du Nhiên muốn bỏ trốn, nhưng lý trí của cô không lay chuyển được thân thể, ngược lại còn dựa vào gần Khuất Vân hơn, tỏ vẻ ham muốn không tiếng động, hy vọng anh có thể giảm bớt sự đau khổ, dằn vặt của mình.
Khuất Vân không chút hoang mang, nhàn nhã, tự tại mê hoặc cô, khóe miệng còn nở nụ cười dịu dàng.
Phản ứng của cơ thể cô đã thấm ướt đầu ngón tay anh, đó cũng chính là dấu hiệu đầu hàng của cô.
Cô nghiêng đầu, tựa cằm trên vai Khuất Vân không còn chút sức lực, thở dốc.
Đến đây, Du Nhiên đã chịu thua rồi.
“Sau này còn làm như vậy nữa không?” Khuất Vân hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười, có hương vị của nắng.
Du Nhiên tức giận cắn lên vai anh, nhưng khả năng có hạn, lực sát thương không lớn.
Lần này, dường như Khuất Vân lại thắng lợi rồi.
Thế nhưng ngay sau khi cuộc đấu kết thúc, Khuất Vân đứng dậy, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi nhà, không lâu sau đã mang về nhà một hộp áo mưa thật to.
Du Nhiên há hốc mồm, trừng mắt nhìn một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Cái này… hẳn là mua được với giá bán buôn chứ.”
Lúc này Khuất Vân không còn tâm trí đâu để trả lời câu hỏi có tư duy không bình thường của cô, anh mở cái hộp, lấy ra một cái, trực tiếp nhào về phía Du Nhiên.
Trận đánh này thật khiến người ta phải kinh ngạc, hoặc là nói, đầu Du Nhiên suýt nữa bị tay vịn sô pha đụng sưng lên một cục.
Rất rõ ràng, trong khi dụ dỗ cô, Khuất Vân cũng gần như nội thương.
Du Nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn: xem ra trong những việc kiểu như tình dục thế này, không ai là người thắng thật sự.
Du Nhiên là một người rất tùy hứng, nghĩ đến đâu làm đến đó, nhưng cô phát hiện, bạn trai Khuất Vân của cô còn tùy hứng hơn cô.
Ngay buổi trưa ngày gặp phải Cổ Thừa Viễn, anh nhanh chóng chuẩn bị hành lý, muốn dẫn Du Nhiên lên núi bên cạnh chơi.
Đó là một địa điểm du lịch nổi tiếng, hiện giờ đang có tuyết rơi, rất nhiều trò chơi.
“Quá vội, em chưa kịp chuẩn bị gì cả.” Du Nhiên nói.
“Không cần chuẩn bị gì cả, mang theo ít quần áo để thay là được, những thứ còn lại, trên núi đều có bán.” Giọng điệu của Khuất Vân căn bản là không cho thương lượng, bởi vì anh đang giúp Du Nhiên sắp xếp đồ đạc.
Trong lúc nói chuyện, Khuất Vân đã chuẩn bị xong hết những thứ cần thiết, Du Nhiên không có cách nào phản đối, đành để anh kéo đi.
Sau khi vào ở trong nhà Khuất Vân, Du Nhiên thừa dịp Khuất Vân không ở nhà mà lục tung đồ đạc của anh.
Tuy Du Nhiên biết loại hành vi này không tốt, nhưng gặp phải loại bạn trai thần bí như Khuất Vân, cô chỉ có thể dùng cách này để tìm hiểu về anh.
Ví dụ như chuyện Khuất Vân có bằng lái đã bị Du Nhiên phát hiện ra khi lục tủ quần áo của anh.
Nếu đã có bằng lái thì nên mua xe để đi, Du Nhiên nhớ khi đó cô đã nói với Khuất Vân như vậy.
Thế nhưng Khuất Vân chỉ trả lời một câu: “Tôi không lái xe.”
Du Nhiên hỏi vì sao, nhưng Khuất Vân rất nhanh đã hướng trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác.
Không nói thì thôi, Du Nhiên nhún vai, cũng cho qua chuyện này.
Nếu không lái xe thì gọi xe, khi xuống xe, nhìn Khuất Vân lấy ra mấy tờ in hình ông nội Mao đưa cho tài xế mà trong lòng Du Nhiên đau không gì sánh được – nếu dùng để mua Durex, ít nhất cũng phải mua được nửa thùng chứ không ít.
Nhưng rất nhanh, Du Nhiên đã ném chuyện này ra khỏi đầu, bởi vì quang cảnh nơi này thật sự quá đẹp.
Khắp nơi đều là tuyết trắng, một thế giới thật thuần khiết, rộng vô biên.
Trước khi xuất phát, hai người đã đặt trước khách sạn, một căn phòng đôi, một chiếc giường ở giữa phòng, kích thước rất lớn, ước chừng có lăn mấy vòng cũng không rơi xuống đất.
Du Nhiên vội vàng buông hành lý xuống, ngay sau đó muốn chạy ra ngoài trượt tuyết.
Khuất Vân ngăn cô lại: “Trời tối rồi, không an toàn, hôm nay nghỉ đi, ngày mai để em trượt cả ngày.”
“Nếu đã vậy thì vội vàng tới đây làm gì? Hai người ôm nhau trong khách sạn có gì thú vị, chẳng bằng nghỉ ở nhà cho xong.” Du Nhiên đặt mông xuống cái giường lớn, thở ra một hơi thật dài.
“Xem ra sức hấp dẫn của tôi đối với em đã giảm xuống rồi?” Khuất Vân khoanh hai tay trước ngực, cười như có như không.
“Cũng không thể nói như v
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
23/1169