XtGem Forum catalog
Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi-full

Lượt xem :
t dài”, hay “mông thầy Khuất thật cong”…

Lúc này, nội dung mấy lời thì thầm là: “Thầy Khuất bị ma ám à?!”

Du Nhiên ngẩng đầu, phát hiện ở trên bục giảng, Khuất Vân vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính, ngay cả màn hình trình chiếu cũng quên không kéo xuống.

Cuối cùng, một người nào đó không sợ chết nhỏ giọng nhắc nhở: “Thầy Khuất, thầy… thầy đã đứng ở trên đó mười phút rồi.”

Khuất Vân giống như vẫn không nghe thấy gì, chỉ nhìn vào máy tính của mình, không nhúc nhích, đôi mắt kia cũng không chăm chú, dường như đã rơi vào khoảng không của chính mình, không có điểm đặt chân.

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nhúc nhích: “Xin lỗi, bài giảng còn chưa hoàn thành, ngày mai họp nhé.”

Tốc độ lời nói nhanh hơn bình thường nửa nhịp.

Sau đó, anh mặc kệ một phòng đầy người, đi thẳng ra ngoài.

Khi xoay người, góc áo của anh kéo theo vài tờ giáo trình trên bàn rơi xuống bục giảng.

Du Nhiên cúi đầu, lại đeo tai nghe lên, không hề nghe những lời bàn luận của các bạn học xung quanh.

Không liên quan đến mình, Du Nhiên nói với bản thân như vậy.

“Du Nhiên, Long Tường nhà cậu mua bánh quẩy, sữa đậu nành cho cậu, đang đứng dưới lầu kìa.” Bạn cùng phòng A lớn tiếng gọi, khiến cả một tầng lầu đều nghe thấy.

Du Nhiên vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, đi dép, lạch bạch chạy xuống dưới lầu, đi thẳng tới bên cạnh Tiểu Tân.

“Sao cậu lại tới đây?” Du Nhiên kéo cậu ta sang một bên: “Không phải đã nói với cậu hôm nay tôi không tới phòng tự học sao?”

“Hôm qua không phải em nói muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành sao, hôm nay tôi dậy sớm nên đi mua.” Tiểu Tân đưa sữa đậu nành nóng hầm hập và bánh quẩy giòn khạy, vàng ươm cho Du Nhiên.

“A, cảm ơn nhé.” Du Nhiên ngẩn người, thật không ngờ hôm qua chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiểu Tân lại nhớ.

“Về ngủ tiếp đi.” Tiểu Tân đút tay vào túi quần.

Du Nhiên gật đầu, khi đang xoay người, bỗng nổi lên một ý định, bàn tay tự chuyển động, hướng về phía đầu Tiểu Tân, muốn xoa một cái, giống như ngày xưa vậy.

Nhưng còn chưa chạm đến Tiểu Tân đã cầm tay cô lại.

“Tôi không phải trẻ con.” Cậu ta nhấn mạnh.

Bị ngăn lại như vậy, Du Nhiên có chút ngượng ngùng, đành phải thu tay lại.

Tiểu Tân dường như cũng ý thức được rằng chính mình không đúng, lập tức cười giải vây: “Chờ tôi làm kiểu đầu con nhím sẽ cho em sờ thoải mái, đảm bảo tay em nhỏ máu, vô cùng kích thích.”

Du Nhiên cũng muốn đáp lại hai câu, nhưng há miệng lại không biết nên nói gì.

Vì vậy, cô đành phải vẫy tay với bạn trai đương nhiệm, quay về phòng ngủ.

Thứ gì vào đến phòng ngủ đều tự động bị chia đều.

Du Nhiên chỉ cướp được nửa cây quẩy, mút ngón tay, lại trở về giường nằm xuống.

Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm, mấy cô nàng cùng phòng còn ngậm quẩy trong miệng cũng bắt đầu không tiếc nước miếng mà khen ngợi Tiểu Tân.

“Xem ra người ta đối với cậu thật là tốt, còn đưa đồ ăn sáng tới tận cửa, cậu đời trước chắc tu luyện nhiều lắm nhỉ.”

“Ngày nào cũng quấn quýt lấy cậu, đảm nhiệm chức bảo tiêu, bạn đọc sách, cu li, giờ còn tìm đâu ra loại bạn trai tận tâm thế này chứ?”

“Làm cho người ta cảm động nhất là Long Tường núi lửa, hung thần ác sát, gặp phật giết phật kia lại bị cậu dạy thành con cừu ngoan ngoãn, nhanh nói cho mọi người biết cậu đối phó với cậu ta thế nào đi?”

Du Nhiên ngồi dậy, dựa vào thành giường, vô cùng kịch nghệ mà che miệng, yểu điệu nói một câu: “Người ta xinh đẹp, không có cách nào khác.”

“Huỵch huỵch huỵch” ba cái gối đồng loạt đập vào mặt Du Nhiên.

Mấy tháng hỗn loạn gà bay chó sủa, cuối cùng mấy người ở bộ giáo dục cũng tới thị sát, trong vòng một tuần.

Trên dưới toàn trường đều sẵn sàng đón địch.

Quy định của lãnh đạo cũng nghiêm ngặt ở một trình độ biến thái khác.

Bất kể có lớp hay không, sáng 7 giờ mỗi ngày đều phải đến phòng tự học, nếu đến muộn, thông báo điểm tên trước toàn trường. Đoạn thời gian đó, trong phòng tự học, đám gấu trúc mệt mỏi, mất ngủ quây thành một đàn, người ngoài nhìn vào còn tưởng đi lạc vào vườn bách thú.

Tóc phải đen, phải thẳng, tóc nam sinh phải ngắn trên mang tai, những người làm trái với những điều này đều bị các lãnh đạo ép đi cắt tóc. Có một tài tử thuộc khoa mỹ thuật vừa mới nhuộm tóc thành đủ mọi màu sắc cá tính đã vì sự kiện này mà náo loạn đòi tự sát, đáng tiếc là đứng trên mái nhà rồi, giang tay ra rồi mà không dám nhảy, cuối cùng bị người ta bắt được, gọt thành đầu đinh.

Những đôi uyên ương phải tạm thời kiềm chế. Hôn, ôm là tuyệt đối không được, ngay cả nắm tay, bị nhìn thấy cũng bị cảnh cáo. Đoạn thời gian đó, những bà giáo Lý Mạc Sầu lớn tuổi chưa chồng trong trường hưng phấn như đánh tiết canh, ngày ngày nấp trong bụi cây, chỉ cần đánh hơi thấy điều gì khác thường là lập tức nhảy ra, bắt được những đôi trai gái không an phận, xử phạt không chút nương tay.

Ngoại trừ nghỉ trưa và mấy tiếng buổi tối, thời gian còn lại không cho phép ở trong phòng ngủ, dì quản lý sẽ kiểm tra từng phòng một, Du Nhiên từng trốn trong chăn cũng bị dì ấy lôi ra, đoạn thời gian đó, một góc tối nhất trong thư viện luôn để đầy túi ngủ, toàn bộ đều là của những sinh viên không nhà để về.

Nhưng biến thái nhất là, để chế tạo biểu hiện giả dối rằng toàn trường đang chăm chỉ học tập, nhóm lãnh đạo quy định mỗi ngày phải phái ra năm người, học tiếng Anh trên con đường đi bộ trong trường.

Thời gian, là sáu giờ sáng tinh mơ.

Quy định này đối với những kẻ chưa tới giờ chuông reo chưa rời giường như Du Nhiên mà nói, quả thực là sự hành hạ nơi Địa Ngục.

Ngày đến lượt biểu diễn, Du Nhiên phải nhờ tới mấy cái đạp của ba người bạn cùng phòng và chiêu liên hoàn điện thoại giết người của Tiểu Tân mới khiến cô mở được nửa con mắt.

Chỉ bằng nửa con mắt này, cô mộng du rời khỏi giường, rửa mặt, xuống lầu gặp Tiểu Tân, đi tới đường đi dạo.

Sắc trời mới tờ mờ sáng, những người biểu diễn xung quanh mắt cũng dính vào với nhau, đọc tiếng Anh như tụng kinh Phật.

Du Nhiên vừa ăn bánh bao Tiểu Tân đưa cho mình, vừa nhìn sách tiếng Anh, nhưng hai tròng mắt không ngừng lắc lư, chữ tiếng Anh như có sức sống, không ngừng bay ra khỏi trang giấy.

“Tựa vào lưng tôi đi.” Tiểu Tân tin rằng cứ tiếp tục thế này, tám chín phần mười là cô sẽ lăn ra đất ngủ.

Du Nhiên nghe lời, vì vậy, Du Nhiên còn buồn ngủ, trong miệng ngậm bánh bao, đầu dựa vào lưng Tiểu Tân, tia nắng ban mai tỏa xuống, cảnh sắc vô cùng đẹp.

Nhưng chưa đẹp được bao lâu, Du Nhiên bỗng cảm giác sống lưng Tiểu Tân có vẻ thẳng lên.

Chỉ nghe người ta nói nửa người dưới của đàn ông thích dựng lều, sao Tiểu Tân lại ngược lại, nửa người trên thích dựng lều?

Đang định hỏi xem có chuyện gì, ngẩng đầu, lại thấy một đôi mắt vô cùng quen thuộc.

Đuôi mắt cong lên, vẫn sâu lắng mê người như trước, chỉ là trong đó là bóng tối vô hạn, lạnh đến mức hoa đào xung quanh đều héo tàn.

Anh đứng cách đó tầm hơn một mét, nhìn bọn họ, không biết đã bao lâu.

Nhưng chỉ một giây sau khi Du Nhiên nhìn thẳng vào anh, Khuất Vân lập tức im lặng dời mắt.

Giống như cái nhìn chằm chằm vào bọn họ vừa rồi chỉ là vô ý đảo qua, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhưng có người phá vỡ công sức của Khuất Vân.

“Bạn Lý Du Nhiên, thầy Khuất vừa rồi nhìn chằm chằm vào bạn và bạn Long Tường, ánh mắt vô cùng khó chịu.”

Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói khiến Du Nhiên và Tiểu Tân lại càng hoảng sợ, quay đầu, đã thấy gương mặt bánh bao của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng vỗ vai hai người, cười như cái vỏ bánh bao trơn bóng, vô cùng hòa ái: “Tiếp tục cố gắng nhé, tôi thấy hai bạn được đấy.”

Du Nhiên và Tiểu Tân hoàn toàn còn chưa kịp phải ứng gì, hiệu trưởng đã mang theo gương mặt bánh bao, chắp tay sau mông, ha ha cười bước lên con đường đá, thân mình rẽ một cái… đi vào nhà vệ sinh công cộng phía bên kia.

Lúc này, Khuất Vân cũng đi về phía Du Nhiên.

Du Nhiên ngồi thẳng dậy, quyết định binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Cho đến khi tới trước mặt cô, Khuất Vân vươn tay ra, đưa cho cô danh sách ký tên.

Du Nhiên thở phào, một tay cầm danh sách, một tay nhận lấy chiếc bút Khuất Vân đưa.

Cô đã cầm được bút, nhưng… Khuất Vân không buông tay.

Cái bút giằng co giữa hai người, tuy thời gian chỉ nửa giây, nhưng đối với Du Nhiên lại là một sự khó xử đáng kể.

Khuất Vân nhìn Du Nhiên, ánh mắt buông xuống, vẻ mặt mang theo sự nghiêm túc, mê hoặc, khóe miệng luôn luôn hơi cong lên thường ngày lúc này cũng nhếch lên.

“Bút của thầy không tiện dùng, dùng bút của tôi đi.” Một cái bút khác theo giọng nói của Tiểu Tân được đặt vào tay Du Nhiên.

Du Nhiên không nghĩ nhiều, vội càng nhận lấy, mở nắp bút, ký tên rất nhanh, sau đó lập tức trả lại danh sách cho Khuất Vân.

Không có một giây chậm trễ, cô theo Tiểu Tân đến một cái đình nghỉ chân.

Khuất Vân ở phía sau, hoặc là ngừng lại, hoặc là đi tiếp, bọn họ không nhìn thấy.

Màn diễn sáng sớm hoàn thành, Du Nhiên tới lớp học, buổi trưa vẫn hẹn Tiểu Tân ở căn tin như trước.

Món ngon của căn tin trường là sườn xào chua ngọt, nhưng mỗi ngày chỉ bán rất ít, cung không đủ cầu, vì vậy trước cửa chỗ bán sườn xào chua ngọt luôn chen đầy người.

Du Nhiên đã từng không sợ chết mà chen vào, kết quả thật thảm: mặt bị giẫm bẹp, chân bị đạp sưng, ngay cả bát thịt kho tàu cũng bị người ta nhân cơ hội trộm mất ba miếng.

Thế nhưng từ ngày có Tiểu Tân, mỗi ngày Du Nhiên đều có sườn xào chua ngọt để ăn.

Cậu ta chỉ cần đứng đó, lông mày nhướng lên một cái, quanh người lập tức lượn lờ sương mù, lạnh đến mức như thế giới tiến vào kỷ băng hà.

Đời còn tươi đẹp, không đáng để chết vì một miếng sườn xào chua ngọt, đương nhiên, mọi người nhanh chóng nhường đường cho cậu ta, để cậu ta tới trước.

Mỗi lần thấy Tiểu Tân bê sườn xào chua ngọt mềm mềm, thơm ngào ngạt đi về phía mình là Du Nhiên lại nghĩ, lúc này, Tiểu Tân có thể được đặt biệt danh đại tướng quân trong bộ phim “một cái bánh bao phát sinh thảm án”.

Còn cô, đương nhiên phải nói ra lời thoại kinh điển “theo cậu, có thịt ăn”.

Du Nhiên nhận lấy, đang ăn vui vẻ, Tiểu Tân bỗng nói: “Thật không hiểu vì sao em cứ thích ăn ở căn tin.”

“Căn tin là chỗ để ăn, ký túc xá là chỗ để ngủ, WC là chỗ để nặn bánh.” Du Nhiên bắt đầu phổ cập tri thức cho cậu ta.

“Nhưng ở đây quá ầm ĩ, theo tôi thấy, sau này ăn ở bên ngoài cho tiện, tầm nhìn cũng tốt.” Tiểu Tân khuyên nhủ.

“Bạn học Long Tường, bạn đang hẹn hò với một nữ sinh gia đình bình thường, mời nhận rõ khả năng tiếp nhận của tôi.” Du Nhiên thầm lắc đầu thở dài, bọn trẻ con có tiền tuyệt đối không biết cuộc sống vất vả thế nào.

“Đương nhiên là tôi trả tiền.” Khi nói những lời này, ngữ điệu của Tiểu Tân có vẻ rất đương nhiên.

Du Nhiên đặt cái dĩa xuống, túm cổ áo, nghiêng đầu về một bên, trán nhăn lại, dùng giọng điệu diễn kịch để nói: “Không, Long Tường, tôi không thể để cậu bao nuôi!”

“Có người chịu bao nuôi, em hẳn là cười trộm chứ gì.” Tiểu Tân rất không nể mặt.

Dù sao bị đả kích đã thành quen, Du Nhiên mặc kệ, tiếp tục gặm xương sườn.

Gặm xong một miếng, lại gắp một miếng khác, ngậm trong miệng gặm xong, đang định phun xương ra, một câu nói của Tiểu Tân lại suýt chút nữa khiến cô nuốt vào bụng: “Trước đây… khi em hẹn hò với Khuất Vân, cũng không dùng tiền của anh ta chứ?”

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mặt Du Nhiên “xoẹt” một tiếng nóng lên, rất giống nướng mặt trên bếp gas, “bùng” một phát, ngọn lửa dấy lên, đốt cháy mặt cô, không chỉ nóng mà còn đau nữa.

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “Cậu xác định muốn biết chuyện giữa bạn gái hiện tại của mình với bạn trai cũ?”

Tiểu Tân dùng đũa chọc mấy cái vào bát cơm, nhẹ giọng nói: “Nói vậy, đáp án là có?”

Du Nhiên dùng đũa chọc cơm trong bát.

Bát cơm đáng thương.

“Nếu nói đến chuyện này, phải là gọi cơm về nhà, tôi và anh ấy đều không biết nấu cơm, thỉnh thoảng mới ra ngoài ăn.” Du Nhiên không thể giữ im lặng, đành nói thẳng.

“Vậy, ai trả tiền?” Tiểu Tân vẫn quấn quýt lấy vấn đề này.

“… Là anh ấy.” Đến đây, trong lời nói của Du Nhiên có chút cứng rắn, giống như đang thầm giận dỗi với ai đó.

“Tôi và anh ta có chỗ nào không giống
<<1 ... 565758
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
560/2358