Tiểu thuyết - Cách Cách Gả Phiên Vương
Lượt xem : |
ợng ngăn cản bọn họ hành lễ, hai người vội vàng đứng dậy, mà Sa Đặc Lôi cũng đã đứng dậy, lễ phép kéo ghế cho Phúc thân vương và Phức Vi ngồi, sau đó hắn mới ngồi xuống, thâm tình ôn nhu nhìn chăm chú Phức Vi tinh thần đang hoang mang, mỉm cười.
Phúc thân vương không hiểu ra sao hết, nhìn con trai đang ngồi bên trái Sa Đặc Lôi, đang muốn mở miệng hỏi thì….
“A mã, con rót rượu cho người!” Khắc Ngạn vui vẻ rót.
Đúng lúc này, Hoàng Thượng nói, “Ái khanh thật quá khách khí, thay trẫm đón tiếp khách tôn quý như vậy, mà không nói, gia tộc của hắn ở Chu Tiên trấn rất phồn vinh nha.”
Tôn quý? Bất quá là dẫn theo một lão quản gia người nước ngoài keo kiệt vì sao có thể được Hoàng Thượng gọi là ‘tôn quý’. Phúc thân vương khó hiểu nhìn về phía nữ nhi nhà mình.
Nàng cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, bất quá, nàng từng nghe hắn kể qua về nhà hắn nhưng cũng không thể hình dung nổi là tới cỡ này nha.
Hoàng Thượng thấy Phúc thân vương không trả lời cũng không để ý, chỉ cười nói: “ một việc khác ái khanh nghe xong chắc chắn sẽ rất vui vẻ, đó là chuyện tứ hôn, sau khi nghe Sa Đặc Lôi giải thích ta đã bỏ ý định đó rồi.”
Phức Vi nghe vậy mắt đẹp phút chốc sáng ngời, vừa mừng vừa sợ nhìn Sa Đặc Lôi.
Phúc thân vương cũng ngạc nhiên, không thể tin được Hoàng Thượng đã hủy bỏ.
“Xin hỏi Hoàng Thượng, Sa Đặc Lôi – hầu tước giải thích cái gì?”
“Ha ha ha! Hắn nói hắn ái mộ Phức Vi, trẫm muốn làm thuận nước giong thuyền, thay hắn chỉ hôn, bất quá,” Hoàng Thượng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía người nước ngoài cao lớn nho nhã lễ độ, “ hầu tước cự tuyệt, nói muốn dựa vào chính mình để thắng được tâm mỹ nhân, cùng tín nhiệm của Phúc thân vương.” Hoàng Thượng gật đầu, “Nói thật, lấy thân phận hầu tước gia, nhân phẩm tài hoa, Phúc thân vương tất sẽ không lo lắng gì.”
Hầu tước? thân phận thế gia? Phúc thân vương cùng Phức Vi nhíu mi, lộ vẻ ưu tư, trong lòng lo sợ bất an.
Đêm buông xuống, xe ngựa chạy chầm chậm, hoàng cung đã xa.
Tóc giả của Sa Đặc Lôi giờ đang nằm trên đầu Khắc Ngạn, cơm no rượu say giờ đang ngã vào vai phụ thân mà ngủ.
Sa Đặc Lôi vẫn giữ nụ cười như trước, tuy rằng hắn không hiểu tại sao mặt của hai người trước mắt sao lại khó coi như vậy.
Sau một lúc lâu, Phúc thân vương rốt cục đã mở miệng, “Ngươi cho là khúa mép mua môi, đem thánh thượng ra đùa giỡn là ngươi được an toàn sao?”
“Mồm mép?” hắn nhíu mày.
“Đúng vậy! sau khi trở lại vương phủ, ngươi liền mang theo người của ngươi rời đi đi.”
Hắn khó hiểu nhìn về phía người trong lòng hốc mắt đang phiếm lệ, lại nhìn sang Phúc thân vương. “Vì sao?”
“Vì sao? Vạn nhất Hoàng Thượng phát hiện ngươi là giả mạo, ta, Phức Vi, Khắc Ngạn, phúc tấn liền phạm vào tội khi quân, chúng ta còn có thể sống sao?”
Nghe thấy lời này, Sa Đặc Lôi mới phát hiện bọn họ căn bản là không tin hắn, “Phức Vi nàng cũng nghĩ là ta nói dối sao? Nàng đã quên ta đã nói qua với nàng về nhà ta rồi sao?”
“Ta nhớ rõ, nhưng là ta không biết…” nàng lắc đầu vẫn là có chút hoài nghi.
“Gia tộc của ta ở Hà Nam Chu Tiên trấn xác thực là có kinh doanh rượu vang. Về phần ở Hán Khẩu có có cơ nghiệp của gia tộc lâu đời ở nơi đó cũng là sự thật. kỳ thật lúc này ta đến Đại Thanh, cũng không phải đơn thuần là khảo sát gia cụ lâm viên Trung Quốc, mà là còn đến tuần tra sản nghiệp của gia tộc.”
“Thật sự?!” Phúc thân vương không thể nào tin được, tuy rằng tiểu tử này xác thực quý khí mười phần.
“Trước khi vào kinh thành, ta đã đi đến Chu Tiên trấn và gia nghiệp ở Hán Khẩu tuần tra rồi, báo cáo về cho trưởng bối, các địa điểm sản nghiệp khác của gia tộc ở Đại Thanh đều có thể tiến hành đầu tư rồi!”
Ánh mắt, khẩu khí còn có một cỗ cuồng ngạo quý khí khi bị chọc giận của hắn, Phức Vi nhìn hắn, hồi tưởng mấy ngày ở chung vừa qua, nàng an tâm, mắt đẹp hiện lên ý cười. “ Ta tin chàng.”
Hắn thở sâu, như trút được gánh nặng nở nụ cười. “Cám ơn, nàng không biết sự tín nhiệm của nàng với nàng với ta là rất quan trọng.”
Phúc thân vương nhìu mi. hắn có khí thế bức người, xác thật không giống giả, cho nên, hắn thật là một gã có được tước vị thừa kế, có gia thế tôn quý “Khách quý”?
“Phức Vi, ta tin tưởng nàng cũng nhìn ra sự chân thành của ta, ta mong nàng nhận tình yêu của ta.”
Này thổ lộ lớn mật làm cho Phức Vi lập tức đỏ bừng mặt, nhưng Phúc thân vương rất không cao hứng.
“Hiện tại là sao? Ngươi xem ta là người vô hình phải không?” thế nhưng trước mặt ngài mà thổ lộ?!
“Phúc thân vương, ta nghĩ……….”
“Không cần nghĩ!” ngài đã bao nhiêu tuổi, đầu hắn nghĩ cái gì sao ngài có thể không biết? “Ngươi là quý tộc, thật tốt lắm, nhưng ngươi là người nước ngoài, điều này là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được, cho nên, ta kiên quyết phản đối Phức Vi nhận ….tình yêu của ngươi.” Nói đến từ mấu chốt, ngài có điểm xấu hổ, người Trung Quốc trong tình yêu rất là bảo thủ nội liễm, sao giống như người nước ngoài dễ dàng nói ra miệng.
Sa Đặc Lôi vẻ mặt nghiêm túc, “Bị vương gia cự tuyệt ta rất khó quá, nhưng là ta muốn nghe ý kiên của Phức Vi.” Ánh mắt hắn lập tức dừng trên người giai nhân.
Nàng cắn môi dưới, “ta…”
“Ý kiến của nó chính là ý kiến của ta vì ta là a mã của nó!” Phúc thân vương không cho nữ nhi có cơ hội nói chuyện, vừa vặn xe ngựa ngừng, ngài lập tức kéo nữ nhi xuống xe, cũng không quản con trai đang dựa vào người bị ngã xuống, kéo nữ nhi đi vào phòng.
Sa Đặc Lôi kéo Khắc Ngạn xuống xe.
“Không phải ta không xem trọng ngươi, nhưng ngươi vẫn là bỏ đi thôi.” Khắc Ngạn đã sớm bị tiếng của a mã đánh thức nhưng vẫn giả bộ ngủ.
“Vì sao?” hắn thực không phục.
“Tỉ ta là trân bảo trong tay a mã nha, huống chi, cho dù ngươi có phá được một chướng ngại thật mạnh là a mã, thì sao đó còn một cửa gian khổ nữa đang chờ.” Cậu không phải nói giỡn, một cửa kia của đại ca là tường đồng vách sắt, hắn tuyệt đối là không qua được.
Sa Đặc Lôi khó hiểu, “Còn một cửa nào nữa?”
“Nói trước cũng vô ích, chờ ngươi qua được cửa của a mã, ta lại nói cũng không muộn.” hắn tiến vào hậu viện vẫy vẫy tay.
Nghe vậy, đôi mắt Sa Đặc Lôi lộ ra kiên định, hắn sẽ không buông tha như vậy.
Bắt đầu từ ngày đó, không khí trong phủ Phúc thân vương liền trở nên quỷ dị.
Sa Đặc Lôi là khách quý trong miệng Hoàng Thượng, khách quý không muốn đi, chủ nhân cũng không thể đuổi, bất quá, Phúc thân vương vì bảo hộ nữ nhi bảo bối, ngoại trừ Tiểu Hương lại tăng thêm số người sai vặt đi theo, hơn nữa muốn ‘một tấc cũng không rời’, mệnh lệnh nghiêm khắc chấp hành không cho ‘kẻ thù bên ngoài’ tiếp cận được với nữ nhi bảo bối.
Bởi vậy, khóa học cưỡi ngựa của Sa Đặc Lôi và Phức Vi bị tạm ngừng, cả ước định cùng đi xem kiến trúc lâm viên cũng dừng.
Cũng may hắn còn có phúc tấn giúp đỡ, không cho phép Phúc thân vương thay đổi địa điểm cùng thời gian dùng cơm, cho nên, thời gian dùng cơm hắn luôn đúng giờ đúng chỗ, thậm chí thay đổi thói quen ăn uống, ăn món ăn Phức Vi nấu mỗi ngày, sau đó còn nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt ca ngợi.
Nhưng những ngôn ngữ hành vi đó trong mắt vương gia rất không vừa mắt, không biết có bao nhiêu chán ghét, bởi vì ngài rất rõ ràng nam nhân này làm như vậy, bất quá là muốn cướp đi tâm can bảo bối của ngài mà thôi!
“Không thành thật!” lạnh lùng hừ nhẹ trên bàn cơm.
Phúc tấn hờn giận liếc trượng phu một cái. “thời gian ăn cơm người như thế nào lại vậy nữa?” luôn có những lời nói châm chọc.
“ta nói sai sao? Hắn trước kia không phải là không thích ăn, giống dã thú ăn thịt tươi, giống trâu ăn cỏ xanh sao?” ngài muốn cho hắn khó coi!
“Yêu một người thì muốn đem đồ nàng nấu ăn sạch hết, hơn nữa, Vương gia đã từng dạy vãn bối phải ‘nhập gia tùy tục’, sau khi nếm thử lần nữa ta đã hiểu thế nào là mỹ thực Trung Quốc, mà tay nghề của nàng lại là số một làm cho người ta thèm nhỏ dãi chảy ba thước.”
Lời nói này đoạn sau hắn có chút chột dạ, bởi vì xác thực ngay từ đầu hắn không dám nếm thử, nhưng tình yêu làm cho hắn có dũng khí, cho dù trong miệng ăn thứ thịt cứng như đá hắn cũng cam lòng.
“Hừ! ngươi là thèm nhỏ dãi nữ nhi ta thì đúng hơn!” phúc thân vương đối với lời ca ngợi của hắn hoàn toàn không cảm kích chút nào.
“A mã, sao người nói khó nghe như vậy.” Phức Vi nhịn không được mở miệng, tuy rằng ngạch nương đã luôn căn dặn mãi, để tránh có người trên bàn cơm ra tay quá nặng, nàng tốt nhất nên duy trì trung lập ít nói, mà lúc này nàng lại nói rồi.
Chỉ thấy a mã nàng một bộ chịu đả kích lớn, hai vai nhất thời suy sụp, hốc mắt lập tức trồi lên hai hàng lệ. “Ngươi bênh hắn?”
Nàng vội vàng lắc đầu, vụng trộm cấp cho người trong lòng một ánh mắt xin lỗi, “Không đúng không đúng! Ách, a mã, người không phải đã lâu chưa ăn lư lăn lộn sao? Con đã ăn no rồi, giờ con đi làm để chiều người ăn nha.” Nàng vội vàng dời đi lực chú ý của phụ thân.
Phúc thân vương lập tức nở nụ cười. “Hảo hảo hảo, đó là món ta yêu nhất, Phức Vi có để a mã ở trong lòng không từ chuyện này là có thể thấy được.” ngài đắc ý nhìn về phía Sa Đặc Lôi dương dương tự đắc nói.
Hắn nhếch môi, chịu không nổi lời nói khích! “ Ta đột nhiên rất muốn ăn một loại điểm tâm, đó là gia hương vị nhân, hương vị rất giống đậu đỏ kẹo cao ăn giữa trưa vài ngày trước, hương vị rất tuyệt.” hắn nhìn thấy đôi mắt của nàng đầy ôn nhu tự nhiên khẩu khí cũng dịu lại.
Hương vị quê nhà? Hằn rời nhà đã lâu rồi, nàng cười đáp, “được ta cùng làm luôn”
Thấy nữ nhi chuẩn bị rời đi, Phúc thân vương vội vàng kêu, “Đợi chút, ta còn muốn ăn vàng tơ hương cuốn.”
“Buổi chiều sao?”
“Bây giờ luôn, ngay cả vàng tơ hương nhu cuốn đều muốn ăn ngay.” Như vậy nàng vốn không có thời gian thay tên quỷ kia làm kẹo cao!
Phức Vi dừng một chút, cười gật đầu, “Hảo, ta lập tức đi làm ngay!” xoay người đi lại có người kêu nàng.
“Đợi chút.” Sa Đặc Lôi vừa thấy Phúc thân vương tươi cười lộ ra răng nanh chói mắt hướng hắn khiêu khích, liền không chịu được, “Ta cũng muốn ăn chi ma bánh quế phiến.”
Nàng sửng sốt, Phúc thân vương nổi trận lôi đình lại nói. “ Nữ nhi ngoan, a mã càng muốn ăn ngũ vị hương dương cao, tứ ti ngân cuốn, rượu nhưỡng bánh trôi……..”
“ Đông phương mỹ nhân của ta, ta còn muốn ăn hoa hồng cao, hạnh nhân cao, trứng muối cao, tuyết rơi cao, ……” Sa Đặc Lôi cũng tuôn ra một chuỗi.
Thấy thế, phúc tấn chịu không nổi lắc lắc đầu, Khắc Ngạn cười một tiếng, Phức Vi nhịn xuống cơn tức bị khơi mào hỏi: “ Các người nuốt trôi sao?”
“Đương nhiên!” hai nam nhân không chịu thua lớn tiếng đáp lại.
“được rồi, Tiểu Hương, đến.”
Không bao lâu, từng món điểm tâm được yêu cầu được lần lượt đem tới, hai nam nhân tựa như ở trận đấu, nhanh chóng nuốt vào, nhưng theo thời gian, từng món điểm tâm mê người đem đặt trên bàn càng ít, hai người cũng ăn được càng chậm, đến lúc sau nữa bất động khẩu cũng không động thủ.
Lúc nàng bưng ra món điểm tâm cuối cùng, còn chưa nói gì, a mã nàng đã nói, “Không phải có người nói yêu một người muốn đem tất cả những gì nàng nấu ăn sạch sao?”
Phúc thân vương cười rất đắc ý. Nhìn ngươi làm sao đem hơn phân nửa bàn đồ ăn nhét vào bụng!
Sa Đặc Lôi khuôn mặt tuấn tú hơi đổi, nhìn một bàn điểm tâm, nếu ăn nữa không phải là phá hư bụng sao.
Nàng cũng nhìn ra khó xử trên mặt hắn, nhưng là, nàng vẫn nhịn không được nói, “Kỳ thật, ta phi thường chán ghét kẻ lãng phí đồ ăn.”
Nghe vậy sắc mặt hắn hơi hơi trắng bệch, Phúc thân vương cũng cười đáp ngay, “Có nghe thấy không?” tựa hồ quên mất chính mình cũng sắp bị người chán ghét.
Nhưng Sa Đặc Lôi cũng không quên, “Phúc thân vương, đồ ăn trên bàn có một nữa là của người đó.” Hắn thật trọng nhìn nàng nói, “ Ta không muốn bị nàng chán ghét.” Sau đó lại bắt đầu ăn.
Phúc thân vương thấy vậy, cũng quyết không thua trận, liền cầm điểm tâm bắt đầu ăn, trận đấu lại tiếp tục, mọi người ai cũng há hốc mồm, nhìn miệng hai người phình ra chứa đầy thức ăn, cái gì trầm ổn, suất khí, hoàn toàn nhìn không thấy!
“Nguyên lain am nhân cũng có thể ngây thơ như vậy!” cuối cùng, phúc tấn tức giận, muốn tiểu nhi tử cùng nàng trở về phòng, đừng bị hai đại nam nhân vì yêu trở thành ngu xuẩn kia ảnh hưởng.
Phức Vi cũng rời đi theo, tâm tình không tốt, bởi vì dụng tâm của nàng bị hai người đạp hư.
Còn lại là hai người nam nhân, đều cho rằng lần này không phân thắng bại, phải chờ đợi ngày sau tái chiến.
Đêm yên tĩnh, tây sương phòng vang lên một trận đập cửa thật nhẹ. “Phức Vi cách cách, có thể phiền toái ngươi đi xem chủ tử nhà ta được không?” ngoài cửa vang lên thanh âm của lão George.
Trong phòng Phức Vi vừa mới cho Tiểu Hương về phòng nghỉ ngơi, đang chuẩn bị lên giường, vừa nghe tiếng, nàng vội vàng mở cửa. “hắn làm sao vậy?”
“Đa
Phúc thân vương không hiểu ra sao hết, nhìn con trai đang ngồi bên trái Sa Đặc Lôi, đang muốn mở miệng hỏi thì….
“A mã, con rót rượu cho người!” Khắc Ngạn vui vẻ rót.
Đúng lúc này, Hoàng Thượng nói, “Ái khanh thật quá khách khí, thay trẫm đón tiếp khách tôn quý như vậy, mà không nói, gia tộc của hắn ở Chu Tiên trấn rất phồn vinh nha.”
Tôn quý? Bất quá là dẫn theo một lão quản gia người nước ngoài keo kiệt vì sao có thể được Hoàng Thượng gọi là ‘tôn quý’. Phúc thân vương khó hiểu nhìn về phía nữ nhi nhà mình.
Nàng cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, bất quá, nàng từng nghe hắn kể qua về nhà hắn nhưng cũng không thể hình dung nổi là tới cỡ này nha.
Hoàng Thượng thấy Phúc thân vương không trả lời cũng không để ý, chỉ cười nói: “ một việc khác ái khanh nghe xong chắc chắn sẽ rất vui vẻ, đó là chuyện tứ hôn, sau khi nghe Sa Đặc Lôi giải thích ta đã bỏ ý định đó rồi.”
Phức Vi nghe vậy mắt đẹp phút chốc sáng ngời, vừa mừng vừa sợ nhìn Sa Đặc Lôi.
Phúc thân vương cũng ngạc nhiên, không thể tin được Hoàng Thượng đã hủy bỏ.
“Xin hỏi Hoàng Thượng, Sa Đặc Lôi – hầu tước giải thích cái gì?”
“Ha ha ha! Hắn nói hắn ái mộ Phức Vi, trẫm muốn làm thuận nước giong thuyền, thay hắn chỉ hôn, bất quá,” Hoàng Thượng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía người nước ngoài cao lớn nho nhã lễ độ, “ hầu tước cự tuyệt, nói muốn dựa vào chính mình để thắng được tâm mỹ nhân, cùng tín nhiệm của Phúc thân vương.” Hoàng Thượng gật đầu, “Nói thật, lấy thân phận hầu tước gia, nhân phẩm tài hoa, Phúc thân vương tất sẽ không lo lắng gì.”
Hầu tước? thân phận thế gia? Phúc thân vương cùng Phức Vi nhíu mi, lộ vẻ ưu tư, trong lòng lo sợ bất an.
Đêm buông xuống, xe ngựa chạy chầm chậm, hoàng cung đã xa.
Tóc giả của Sa Đặc Lôi giờ đang nằm trên đầu Khắc Ngạn, cơm no rượu say giờ đang ngã vào vai phụ thân mà ngủ.
Sa Đặc Lôi vẫn giữ nụ cười như trước, tuy rằng hắn không hiểu tại sao mặt của hai người trước mắt sao lại khó coi như vậy.
Sau một lúc lâu, Phúc thân vương rốt cục đã mở miệng, “Ngươi cho là khúa mép mua môi, đem thánh thượng ra đùa giỡn là ngươi được an toàn sao?”
“Mồm mép?” hắn nhíu mày.
“Đúng vậy! sau khi trở lại vương phủ, ngươi liền mang theo người của ngươi rời đi đi.”
Hắn khó hiểu nhìn về phía người trong lòng hốc mắt đang phiếm lệ, lại nhìn sang Phúc thân vương. “Vì sao?”
“Vì sao? Vạn nhất Hoàng Thượng phát hiện ngươi là giả mạo, ta, Phức Vi, Khắc Ngạn, phúc tấn liền phạm vào tội khi quân, chúng ta còn có thể sống sao?”
Nghe thấy lời này, Sa Đặc Lôi mới phát hiện bọn họ căn bản là không tin hắn, “Phức Vi nàng cũng nghĩ là ta nói dối sao? Nàng đã quên ta đã nói qua với nàng về nhà ta rồi sao?”
“Ta nhớ rõ, nhưng là ta không biết…” nàng lắc đầu vẫn là có chút hoài nghi.
“Gia tộc của ta ở Hà Nam Chu Tiên trấn xác thực là có kinh doanh rượu vang. Về phần ở Hán Khẩu có có cơ nghiệp của gia tộc lâu đời ở nơi đó cũng là sự thật. kỳ thật lúc này ta đến Đại Thanh, cũng không phải đơn thuần là khảo sát gia cụ lâm viên Trung Quốc, mà là còn đến tuần tra sản nghiệp của gia tộc.”
“Thật sự?!” Phúc thân vương không thể nào tin được, tuy rằng tiểu tử này xác thực quý khí mười phần.
“Trước khi vào kinh thành, ta đã đi đến Chu Tiên trấn và gia nghiệp ở Hán Khẩu tuần tra rồi, báo cáo về cho trưởng bối, các địa điểm sản nghiệp khác của gia tộc ở Đại Thanh đều có thể tiến hành đầu tư rồi!”
Ánh mắt, khẩu khí còn có một cỗ cuồng ngạo quý khí khi bị chọc giận của hắn, Phức Vi nhìn hắn, hồi tưởng mấy ngày ở chung vừa qua, nàng an tâm, mắt đẹp hiện lên ý cười. “ Ta tin chàng.”
Hắn thở sâu, như trút được gánh nặng nở nụ cười. “Cám ơn, nàng không biết sự tín nhiệm của nàng với nàng với ta là rất quan trọng.”
Phúc thân vương nhìu mi. hắn có khí thế bức người, xác thật không giống giả, cho nên, hắn thật là một gã có được tước vị thừa kế, có gia thế tôn quý “Khách quý”?
“Phức Vi, ta tin tưởng nàng cũng nhìn ra sự chân thành của ta, ta mong nàng nhận tình yêu của ta.”
Này thổ lộ lớn mật làm cho Phức Vi lập tức đỏ bừng mặt, nhưng Phúc thân vương rất không cao hứng.
“Hiện tại là sao? Ngươi xem ta là người vô hình phải không?” thế nhưng trước mặt ngài mà thổ lộ?!
“Phúc thân vương, ta nghĩ……….”
“Không cần nghĩ!” ngài đã bao nhiêu tuổi, đầu hắn nghĩ cái gì sao ngài có thể không biết? “Ngươi là quý tộc, thật tốt lắm, nhưng ngươi là người nước ngoài, điều này là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được, cho nên, ta kiên quyết phản đối Phức Vi nhận ….tình yêu của ngươi.” Nói đến từ mấu chốt, ngài có điểm xấu hổ, người Trung Quốc trong tình yêu rất là bảo thủ nội liễm, sao giống như người nước ngoài dễ dàng nói ra miệng.
Sa Đặc Lôi vẻ mặt nghiêm túc, “Bị vương gia cự tuyệt ta rất khó quá, nhưng là ta muốn nghe ý kiên của Phức Vi.” Ánh mắt hắn lập tức dừng trên người giai nhân.
Nàng cắn môi dưới, “ta…”
“Ý kiến của nó chính là ý kiến của ta vì ta là a mã của nó!” Phúc thân vương không cho nữ nhi có cơ hội nói chuyện, vừa vặn xe ngựa ngừng, ngài lập tức kéo nữ nhi xuống xe, cũng không quản con trai đang dựa vào người bị ngã xuống, kéo nữ nhi đi vào phòng.
Sa Đặc Lôi kéo Khắc Ngạn xuống xe.
“Không phải ta không xem trọng ngươi, nhưng ngươi vẫn là bỏ đi thôi.” Khắc Ngạn đã sớm bị tiếng của a mã đánh thức nhưng vẫn giả bộ ngủ.
“Vì sao?” hắn thực không phục.
“Tỉ ta là trân bảo trong tay a mã nha, huống chi, cho dù ngươi có phá được một chướng ngại thật mạnh là a mã, thì sao đó còn một cửa gian khổ nữa đang chờ.” Cậu không phải nói giỡn, một cửa kia của đại ca là tường đồng vách sắt, hắn tuyệt đối là không qua được.
Sa Đặc Lôi khó hiểu, “Còn một cửa nào nữa?”
“Nói trước cũng vô ích, chờ ngươi qua được cửa của a mã, ta lại nói cũng không muộn.” hắn tiến vào hậu viện vẫy vẫy tay.
Nghe vậy, đôi mắt Sa Đặc Lôi lộ ra kiên định, hắn sẽ không buông tha như vậy.
Bắt đầu từ ngày đó, không khí trong phủ Phúc thân vương liền trở nên quỷ dị.
Sa Đặc Lôi là khách quý trong miệng Hoàng Thượng, khách quý không muốn đi, chủ nhân cũng không thể đuổi, bất quá, Phúc thân vương vì bảo hộ nữ nhi bảo bối, ngoại trừ Tiểu Hương lại tăng thêm số người sai vặt đi theo, hơn nữa muốn ‘một tấc cũng không rời’, mệnh lệnh nghiêm khắc chấp hành không cho ‘kẻ thù bên ngoài’ tiếp cận được với nữ nhi bảo bối.
Bởi vậy, khóa học cưỡi ngựa của Sa Đặc Lôi và Phức Vi bị tạm ngừng, cả ước định cùng đi xem kiến trúc lâm viên cũng dừng.
Cũng may hắn còn có phúc tấn giúp đỡ, không cho phép Phúc thân vương thay đổi địa điểm cùng thời gian dùng cơm, cho nên, thời gian dùng cơm hắn luôn đúng giờ đúng chỗ, thậm chí thay đổi thói quen ăn uống, ăn món ăn Phức Vi nấu mỗi ngày, sau đó còn nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt ca ngợi.
Nhưng những ngôn ngữ hành vi đó trong mắt vương gia rất không vừa mắt, không biết có bao nhiêu chán ghét, bởi vì ngài rất rõ ràng nam nhân này làm như vậy, bất quá là muốn cướp đi tâm can bảo bối của ngài mà thôi!
“Không thành thật!” lạnh lùng hừ nhẹ trên bàn cơm.
Phúc tấn hờn giận liếc trượng phu một cái. “thời gian ăn cơm người như thế nào lại vậy nữa?” luôn có những lời nói châm chọc.
“ta nói sai sao? Hắn trước kia không phải là không thích ăn, giống dã thú ăn thịt tươi, giống trâu ăn cỏ xanh sao?” ngài muốn cho hắn khó coi!
“Yêu một người thì muốn đem đồ nàng nấu ăn sạch hết, hơn nữa, Vương gia đã từng dạy vãn bối phải ‘nhập gia tùy tục’, sau khi nếm thử lần nữa ta đã hiểu thế nào là mỹ thực Trung Quốc, mà tay nghề của nàng lại là số một làm cho người ta thèm nhỏ dãi chảy ba thước.”
Lời nói này đoạn sau hắn có chút chột dạ, bởi vì xác thực ngay từ đầu hắn không dám nếm thử, nhưng tình yêu làm cho hắn có dũng khí, cho dù trong miệng ăn thứ thịt cứng như đá hắn cũng cam lòng.
“Hừ! ngươi là thèm nhỏ dãi nữ nhi ta thì đúng hơn!” phúc thân vương đối với lời ca ngợi của hắn hoàn toàn không cảm kích chút nào.
“A mã, sao người nói khó nghe như vậy.” Phức Vi nhịn không được mở miệng, tuy rằng ngạch nương đã luôn căn dặn mãi, để tránh có người trên bàn cơm ra tay quá nặng, nàng tốt nhất nên duy trì trung lập ít nói, mà lúc này nàng lại nói rồi.
Chỉ thấy a mã nàng một bộ chịu đả kích lớn, hai vai nhất thời suy sụp, hốc mắt lập tức trồi lên hai hàng lệ. “Ngươi bênh hắn?”
Nàng vội vàng lắc đầu, vụng trộm cấp cho người trong lòng một ánh mắt xin lỗi, “Không đúng không đúng! Ách, a mã, người không phải đã lâu chưa ăn lư lăn lộn sao? Con đã ăn no rồi, giờ con đi làm để chiều người ăn nha.” Nàng vội vàng dời đi lực chú ý của phụ thân.
Phúc thân vương lập tức nở nụ cười. “Hảo hảo hảo, đó là món ta yêu nhất, Phức Vi có để a mã ở trong lòng không từ chuyện này là có thể thấy được.” ngài đắc ý nhìn về phía Sa Đặc Lôi dương dương tự đắc nói.
Hắn nhếch môi, chịu không nổi lời nói khích! “ Ta đột nhiên rất muốn ăn một loại điểm tâm, đó là gia hương vị nhân, hương vị rất giống đậu đỏ kẹo cao ăn giữa trưa vài ngày trước, hương vị rất tuyệt.” hắn nhìn thấy đôi mắt của nàng đầy ôn nhu tự nhiên khẩu khí cũng dịu lại.
Hương vị quê nhà? Hằn rời nhà đã lâu rồi, nàng cười đáp, “được ta cùng làm luôn”
Thấy nữ nhi chuẩn bị rời đi, Phúc thân vương vội vàng kêu, “Đợi chút, ta còn muốn ăn vàng tơ hương cuốn.”
“Buổi chiều sao?”
“Bây giờ luôn, ngay cả vàng tơ hương nhu cuốn đều muốn ăn ngay.” Như vậy nàng vốn không có thời gian thay tên quỷ kia làm kẹo cao!
Phức Vi dừng một chút, cười gật đầu, “Hảo, ta lập tức đi làm ngay!” xoay người đi lại có người kêu nàng.
“Đợi chút.” Sa Đặc Lôi vừa thấy Phúc thân vương tươi cười lộ ra răng nanh chói mắt hướng hắn khiêu khích, liền không chịu được, “Ta cũng muốn ăn chi ma bánh quế phiến.”
Nàng sửng sốt, Phúc thân vương nổi trận lôi đình lại nói. “ Nữ nhi ngoan, a mã càng muốn ăn ngũ vị hương dương cao, tứ ti ngân cuốn, rượu nhưỡng bánh trôi……..”
“ Đông phương mỹ nhân của ta, ta còn muốn ăn hoa hồng cao, hạnh nhân cao, trứng muối cao, tuyết rơi cao, ……” Sa Đặc Lôi cũng tuôn ra một chuỗi.
Thấy thế, phúc tấn chịu không nổi lắc lắc đầu, Khắc Ngạn cười một tiếng, Phức Vi nhịn xuống cơn tức bị khơi mào hỏi: “ Các người nuốt trôi sao?”
“Đương nhiên!” hai nam nhân không chịu thua lớn tiếng đáp lại.
“được rồi, Tiểu Hương, đến.”
Không bao lâu, từng món điểm tâm được yêu cầu được lần lượt đem tới, hai nam nhân tựa như ở trận đấu, nhanh chóng nuốt vào, nhưng theo thời gian, từng món điểm tâm mê người đem đặt trên bàn càng ít, hai người cũng ăn được càng chậm, đến lúc sau nữa bất động khẩu cũng không động thủ.
Lúc nàng bưng ra món điểm tâm cuối cùng, còn chưa nói gì, a mã nàng đã nói, “Không phải có người nói yêu một người muốn đem tất cả những gì nàng nấu ăn sạch sao?”
Phúc thân vương cười rất đắc ý. Nhìn ngươi làm sao đem hơn phân nửa bàn đồ ăn nhét vào bụng!
Sa Đặc Lôi khuôn mặt tuấn tú hơi đổi, nhìn một bàn điểm tâm, nếu ăn nữa không phải là phá hư bụng sao.
Nàng cũng nhìn ra khó xử trên mặt hắn, nhưng là, nàng vẫn nhịn không được nói, “Kỳ thật, ta phi thường chán ghét kẻ lãng phí đồ ăn.”
Nghe vậy sắc mặt hắn hơi hơi trắng bệch, Phúc thân vương cũng cười đáp ngay, “Có nghe thấy không?” tựa hồ quên mất chính mình cũng sắp bị người chán ghét.
Nhưng Sa Đặc Lôi cũng không quên, “Phúc thân vương, đồ ăn trên bàn có một nữa là của người đó.” Hắn thật trọng nhìn nàng nói, “ Ta không muốn bị nàng chán ghét.” Sau đó lại bắt đầu ăn.
Phúc thân vương thấy vậy, cũng quyết không thua trận, liền cầm điểm tâm bắt đầu ăn, trận đấu lại tiếp tục, mọi người ai cũng há hốc mồm, nhìn miệng hai người phình ra chứa đầy thức ăn, cái gì trầm ổn, suất khí, hoàn toàn nhìn không thấy!
“Nguyên lain am nhân cũng có thể ngây thơ như vậy!” cuối cùng, phúc tấn tức giận, muốn tiểu nhi tử cùng nàng trở về phòng, đừng bị hai đại nam nhân vì yêu trở thành ngu xuẩn kia ảnh hưởng.
Phức Vi cũng rời đi theo, tâm tình không tốt, bởi vì dụng tâm của nàng bị hai người đạp hư.
Còn lại là hai người nam nhân, đều cho rằng lần này không phân thắng bại, phải chờ đợi ngày sau tái chiến.
Đêm yên tĩnh, tây sương phòng vang lên một trận đập cửa thật nhẹ. “Phức Vi cách cách, có thể phiền toái ngươi đi xem chủ tử nhà ta được không?” ngoài cửa vang lên thanh âm của lão George.
Trong phòng Phức Vi vừa mới cho Tiểu Hương về phòng nghỉ ngơi, đang chuẩn bị lên giường, vừa nghe tiếng, nàng vội vàng mở cửa. “hắn làm sao vậy?”
“Đa
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
603/4184