Tiểu thuyết Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực-full
Lượt xem : |
nam nhân dưới tàng cây lại là anh họ của Hạ Lập Dương !
Đối với cô mà nói, đây mới thật là đả kích giống như sét đánh ngang tai!
Cô chỉ là đơn thuần nghĩ tỏ tình mà thôi, chưa từng có ý niệm quá mức tham lam ở trong đầu, vì cái gì ông trời lại muốn hành hạ cô như thế ?!
Lần thứ ba tỏ tình so với trước càng thê thảm, cô thậm chí ngay cả đối tượng tỏ tình đều sai rồi, ô ô ô……
“Cô vẫn khỏe chứ, tôi là Hạ Lập Dương, là em họ của anh ấy, di? Tôi giống như đã gặp qua cô rồi, cô có phải hay không cũng là sinh viên khoa mỹ thuật?” Hạ Lập Dương đánh giá Mạc Tử Nhân vài lần, giống như là đang xác nhận.
Mạc Tử Nhân theo thói quen lại muốn đẩy đẩy gọng kính, bất quá trên sống mũi không có kính, đương nhiên không có đẩy lên được; Hạ Anh Đông chú ý tới động tác quán tính này của cô, không khỏi hiểu ý, cười một tiếng.
Hạ Lập Dương rõ ràng nhớ rõ cô, làm cho cô cảm thấy thật là cao hứng. “Xin chào. Tôi là bạn học sát lớp với anh, tên tôi là Mạc Tử Nhân.” Mỉm cười ngọt ngào.
Cánh tay của Hạ Anh Đông sau lưng Mạc Tử Nhân lập tức tăng thêm lực đạo, đem cô kề sát ngực của anh; Nhất thời cô lập tức cảm nhận được thân thể cường tráng của anh, trái tim lại nhảy nhanh.
Anh rất cao, làm cho cô nhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy mặt của anh ── đó là gương mặt có điểm tức giận
“Ách… Cái kia có thể hay không xin anh thả tôi ra?” Trên người anh có cỗ hơi thở quá mức xâm lược. Sẽ làm cho cô cảm thấy hoảng loạn không thôi.
Ô, ô, đối tượng cô vốn muốn tỏ tình là Hạ Lập Dương, như thế nào hiện tại trở nên hỗn loạn như vậy, hiện tại cô nên thu xếp ra sao?
Chẳng lẽ cô vừa mới tỏ tình sẽ phải đi xin lỗi, nói cô tỏ tình sai đối tượng sao? Như vậy không phải bị đánh cho bầm dập mặt mũi mới lạ.
Hạ Lập Dương ở một bên nhìn xem, cười cười, hai tay ôm trước ngực, dường như vừa xem cuộc vui, vừa trêu chọc nói: “Anh họ, hai người mới chỉ vừa quen biết, có cần thiết phải biểu hiện sự thân mật như vậy hay không? ” Thật làm cho hắn đỏ mắt.
Mạc Tử Nhân vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc trở nên đỏ rừng rực, tình huống này tựa hồ càng lúc càng không biết nên giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ?
Sớm biết thế này cô nên kiên trì đeo mắt kính, cho dù xấu một chút cũng không sao, ít nhất sẽ không nhận lầm đối tượng, tình cảnh hiện tại như thế này, thật sự là khó có thể giải quyết tốt hậu quả….
Hạ Anh Đông nhìn Hạ Lập Dương một cái, sau đó lại đem tầm mắt cúi xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt đỏ như sắp bị luộc chín của cô.
Cô tướng mạo cũng không có gì đặc biệt để người khác chú ý, thế nhưng đôi mắt sáng ngời kia đã sâu sắc hấp dẫn ánh mắt của anh.
Vừa rồi trước tiên anh liền chú ý phương hướng của cô, khi hướng anh đi tới, anh liên tục đoán ý đồ của cô, không nghĩ tới là lại hướng anh tỏ tình.
Nhìn cô thẹn thùng đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thì biết cô đã có bao nhiêu khẩn trương, thế cho nên ngay cả đối tượng tỏ tình cũng không thấy rõ ràng, khiến anh cảm thấy ảo não, hiện tại thần sắc của cô có vẻ rất bất an, nhất định là đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc trò khôi hài hoang đường này.
Bất quá – anh cũng không dự định làm cho hết thảy kết thúc nhẹ nhàng.
Nếu là cô đã đến tỏ tình, anh đương nhiên cấp cho cô một cái kết tốt, như thế mới không uổng công cô lấy hết dũng khí, không phải sao?
“Anh vừa rồi đáp ứng cô ấy, về sau cô ấy chính là bạn gái của anh”. Hạ Anh Đông đối với em họ nói, công khai biểu thị sự sở hữu.
Hạ Lập Dương rất rõ ràng anh họ có tham muốn sở hữu mạnh đến chừng nào, lập tức lanh lảnh cười một tiếng, nâng hai tay lên, bộ dạng như muốn xin sự khoan dung nói: “Cô ấy đã là người của anh, em lại dám loạn tưởng được hay sao? Với lại, anh cần phải rõ ràng em không phải loại người như vậy.”
Cô đã là người của anh? Không ! Cô mới không phải là người của anh, cô căn bản không muốn trở thành người của anh một chút nào, cô chỉ là không cẩn thận nhầm người định tỏ tình mà thôi!
Không được! Cô phải ngay lập tức, lập tức sửa chữa sai lầm này, không thể để chuyện này càng lúc càng vượt ra khỏi quỹ đạo “Cái kia… Tôi chỉ là,,,,” Vội vàng bày tỏ ý kiến, bất đắc dĩ khiến cho tâm hoảng ý loạn, đến nỗi khó có thể biểu đạt.
“Chỉ là cái gì? ” Hạ Anh Đông nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô hỏi.
Mạc Tử Nhân hoảng hốt, thật vất vả muốn phun ra lời nói lại nuốt trở về.
Ánh mắt của anh quá mức lạnh lùng, phảng phất như hơi thở có mang theo giá rét của mùa đông, hại cô không khỏi run lên một chút, cước bộ rất muốn lui về phía sau, vừa vặn cô vẫn còn đang bị nhốt trong phạm vi hai tay anh, làm cho cô không thể động đậy.
Ánh mắt của anh rất lạnh, lòng bàn tay áp vào bên hông của cô, nhưng lại thập phần ấm áp.
“Chỉ là, chỉ là….” cô vẫn còn ấp úng.
“Anh họ, anh lại hù dọa một cô gái yếu đuối a!” Hạ Lập Dương nhịn không được thay Mạc Tử Nhân giải oan.
Hạ Anh Đông lúc này mới rút cục thu lại thần sắc lạnh lùng, anh hôm nay là tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của em họ, trong trường học người đến, người đi là nơi không thích hợp để nói chuyện phiếm, vì vậy anh buông cô ra, đồng thời cũng từ trong túi móc ra danh thiếp, cùng một cái bút, tại trên danh thiếp viết số điện thoại di động giao cho Mạc Tử Nhân. “Nhớ gọi cho tôi”.
Mạc Tử Nhân không dám không nhận, chữ của hắn phi thường có lực.
Cô nhìn anh, trong đầu ngổn ngang, lồng ngực cũng bởi vì quá mức khẩn trương mà khó thở – cô không nghĩ tới như thế nào mà việc nhầm lẫn tai hại này lại phát sinh trên người cô, lần này cô phải làm sao đây?
“Cái kia…. Tôi….” Người ta nói vạn sự khởi đầu nan, quả thật đúng vậy, cô suy nghĩ hồi lâu chính là không nghĩ ra lời dạo đầu thích hợp, càng không nói đến sự giải thích.
Cô rốt cuộc nên nói như thế nào, mới không để cho anh trở mặt, cũng có thể làm cho mình có một kết cục tốt?
Chẳng lẽ lại chấp nhận sự nhầm lẫn tai hại như vậy sao? Không, không được – cô rõ ràng thầm mến chính là Hạ Lập Dương… Mà không phải là vị anh họ này.
Hiểu lầm nhất định phải giải thích rõ ràng, mới không tạo thành sự phức tạp, chuyện này là lỗi của cô, cô không thể đâm lao phải theo lao.
“Hạ ….” Đáng giận, ngay cả tên anh gọi là gì cũng không biết.
Đang lúc Mạc Tử Nhân cúi đầu muốn xem danh thiếp vừa nãy, Hạ Anh Đông đã cúi người tại vành tai của cô nhẹ lẩm bẩm tên mình “Anh Đông… Tôi tên là Hạ Anh Đông”. Cuống họng mang từ tính trầm thấp tràn đầy mị lực mê người.
Bên tai Mạc Tử Nhân đột nhiên như bị phỏng, cả người lại cứng đờ không dám động đậy, trái tim nhảy nhanh đến nỗi cơ hồ như không dừng lại được.
Môi Hạ Anh Đông còn chưa rời đi khỏi bên tai cô, tay của anh đầu tiên là vuốt vuốt vành tai của cô, lại nhẹ nhàng mở miệng ưng thuận hứa hẹn “Tiểu Nhân…. tôi sẽ đối với cô rất tốt” Nói xong, tại trên mặt của cô lưu lại một nụ hôn, sau đó khoan thai chậm rãi cùng Hạ Lập Dương cùng nhau rời đi.
Mạc Tử Nhân lại đỏ mặt, tay trái vuốt vuốt vành tai, trái tim đập càng ngày càng mạnh, hô hấp càng thêm dồn dập, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng của Hạ Anh Đông.
Lần tỏ tình này- lại là hoàn toàn thất bại thảm hại.
Mặc dù nàng cũng thường xuyên thất bại thảm hại, vốn dĩ trước kia ít nhất còn có thể đem lời muốn nói, nói lắp ra khỏi miệng, nhưng lần này ngay cả một chữ đều không thể nói ra, đại não giống như là bị anh quản chế, căn bản không có biện pháp suy nghĩ.
Này thật sự là quá đáng sợ…
“Wow! Vừa rồi thực sự là rất kích thích đó! ” Tô Phân thấy khi bọn họ đã rời đi, mới vội vã chạy tới.
Mạc Tử Nhân khuôn mặt vẫn nóng bừng, trong lòng rối loạn không nói ra được cảm giác gì – rút cục hiện tại đã xảy ra chuyện gì a?
“Vừa rồi người nam nhân kia là ai? Lớn lên có ngoại hình thật là tốt! Anh ta và Hạ Lập Dương cũng có chút giống nhau, là người thân của Hạ Lập Dương sao?”
Giống? Tuyệt không giống – Hạ Lập Dương như ánh sáng mặt trời, Hạ Anh Đông thì lại rất lạnh lùng, mà nàng không thích nam nhân lạnh lùng.
“Tử Nhân, bạn cùng anh ta nói gì vậy?” Tô Phân hào hứng bừng bừng truy vấn, dường như muốn thám thính cục diện vừa rồi.
Mạc Tử Nhân lúc này mới hoàn hồn, chợt hiểu ra, xoay người lấy mắt kính đeo lên “Tiểu lộn xộn, bạn như thế nào không có nói cho mình biết, người đứng dưới tàng cây không phải là Hạ Lập Dương?” Hại cô xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tô Phân nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội trả lời: “Có a! Mình vừa phát hiện người nọ đến gần Hạ Lập Dương, sau đó Hạ Lập Dương dưới tàng cây rời đi, khi đó mình không phải có gọi bạn hay sao? Bạn cứ thế liên tục đi lên phía trước, nam nhân kia cũng đã phát hiện ra bạn, chẳng lẽ bạn muốn mình phóng tới lôi bạn về sao?” Về sau cô còn rất quẫn bách, đối với Mạc Tử Nhân thẳng phất tay loạn xạ, muốn gọi Tử Nhân vội vàng trở lại, nào ngờ Mạc tử Nhân chỉ là liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu đi.
“Đương nhiên muốn a!”. Việc đó so với sai lầm của cô hiện tại thì còn hơn chán.
“Đúng là không hiểu được cái gì, mình thật không dám ngang nhiên xông qua a….” Nhìn thấy trên mặt Mạc Tử Nhân tràn đầy vẻ hối tiếc, Tô Phân nhất thời cũng thay đổi sắc mặt. “Không… Lẽ nào như vậy? Bạn đối với nam nhân kia tỏ tình sao?” Oa! Sai lầm lần này thật đúng là thú vị, cô rất mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó!
Mạc Tử Nhân xụ mặt, ai oán đến cực điểm gật đầu.
Tô Phân cầm chặt tay cô, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu chân tướng. “Thật quá lợi hại! Sau đó, sau đó thì sao?Nam nhân kia nói gì?” Nói không chừng việc nhầm lẫn tai hại lần này có thể thúc đẩy một chuyện tình yêu kì dị, điều này cũng không có gì không tốt.
Hạ Anh Đông nói gì – Mạc Tử Nhân vừa nghĩ tới đã cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“Tử Nhân, anh ta đến tột cùng nói gì, bạn mau nói a~!” Thật đáng tiếc, vừa rồi không có đứng gần một chút, nếu không có thể nghe được toàn bộ tin tức.
Mạc Tử Nhân nhìn qua bạn tốt, nháy mắt mấy cái dùng sức ôm lấy bạn tốt : “Tiểu lộn xộn, làm sao bây giờ? Mình xong đời rồi a!”
Ô, ô lúc này mới không cần phải kiểm tra, rõ ràng chính là bị nguyền rủa a~!
Nếu là nguyền rủa – cô phải nghĩ biện pháp giải trừ bùa chú; Nếu là sai lầm – cô phải nghĩ biện pháp cởi bỏ hiểu lầm, tóm lại trốn cũng không thoát, cô nhất định phải một mình gánh chịu.
************
Nhưng vấn đề là, vì cái gì mà sau ngày tốt nghiệp, cô không phải là vội vã đi tìm việc làm, mà là ngẩn người nhìn điện thoại di động?
Cô rất hi vọng chuyện ngày hôm qua chỉ là mơ, dù cho qua, nhưng mà trái tim vẫn cứ đập loạn thình thịch, cái này chứng tỏ đây không phải là mơ.
Cô đúng là xác thực có làm một chuyện ngu xuẩn, cho dù hiện tại cô có vỗ ngực liên tục như thế nào, cũng không cách nào vãn hồi, chỉ có thể hết sức kết thúc trận hỗn loạn này.
Mạc Tử Nhân hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Ngày hôm qua, cô cùng Tô Phân tốn nhiều thời gian để luyện tập cho hôm nay, khi gặp Hạ Anh Đông để giải thích, nhưng không biết tại làm sao, khi Hạ Anh Đông nhìn cô, suy nghĩ của cô sẽ bãi công, thật may là Tô Phân sưu tầm không ít những câu nói tốt sẽ phải dùng đến trong cuộc gặp gỡ này, ngoại trừ việc giải thích hiểu lầm, cũng sẽ không làm Hạ Anh Đông mất mặt mũi.
Tô Phân vốn là đề nghị muốn hai người mặt đối mặt giải thích rõ, như vậy mới thể hiện sự thành ý, vừa nghĩ tới ánh mắt sắc bén phảng phất có thể đoạt tâm phách người khác của Hạ An Đông, cô lập tức lắc mạnh đầu, nói cái gì cũng không muốn gặp mặt anh lần thứ hai- cô lại không hiểu biết về anh mấy, vạn nhất anh tức đến nỗi động thủ thì làm thế nào?
Tô Phân hôm nay đi phỏng vấn, chỉ còn một mình cô một người chiến đấu hăng hái, cho nên cô quyết định cùng Hạ Anh Đông giữ khoảng cách, dùng thẻ an toàn.
Cô lần nữa hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại di động bấm dãy số, tiếng chuông vang lên, đáp lại ngay ở giây thứ năm – thật may là có người bắt máy, nếu không cô sẽ sợ đến mức trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô cũng không biết chính mình tại sao khẩn trương như vậy, có thể là do cô chính là sợ Hạ Anh Đông, mà nếu đã sợ anh, Tô Phân lại có ý tưởng không thể chấp nhận được, đó là muốn cô đâm lao phải theo lao; cô đối với tình cảm rất có nguyên tắc, tuyệt sẽ không có mới nới cũ.
“Là Tiểu Nhân sao?”
Di? Cô cũng chưa có mở miện
Đối với cô mà nói, đây mới thật là đả kích giống như sét đánh ngang tai!
Cô chỉ là đơn thuần nghĩ tỏ tình mà thôi, chưa từng có ý niệm quá mức tham lam ở trong đầu, vì cái gì ông trời lại muốn hành hạ cô như thế ?!
Lần thứ ba tỏ tình so với trước càng thê thảm, cô thậm chí ngay cả đối tượng tỏ tình đều sai rồi, ô ô ô……
“Cô vẫn khỏe chứ, tôi là Hạ Lập Dương, là em họ của anh ấy, di? Tôi giống như đã gặp qua cô rồi, cô có phải hay không cũng là sinh viên khoa mỹ thuật?” Hạ Lập Dương đánh giá Mạc Tử Nhân vài lần, giống như là đang xác nhận.
Mạc Tử Nhân theo thói quen lại muốn đẩy đẩy gọng kính, bất quá trên sống mũi không có kính, đương nhiên không có đẩy lên được; Hạ Anh Đông chú ý tới động tác quán tính này của cô, không khỏi hiểu ý, cười một tiếng.
Hạ Lập Dương rõ ràng nhớ rõ cô, làm cho cô cảm thấy thật là cao hứng. “Xin chào. Tôi là bạn học sát lớp với anh, tên tôi là Mạc Tử Nhân.” Mỉm cười ngọt ngào.
Cánh tay của Hạ Anh Đông sau lưng Mạc Tử Nhân lập tức tăng thêm lực đạo, đem cô kề sát ngực của anh; Nhất thời cô lập tức cảm nhận được thân thể cường tráng của anh, trái tim lại nhảy nhanh.
Anh rất cao, làm cho cô nhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy mặt của anh ── đó là gương mặt có điểm tức giận
“Ách… Cái kia có thể hay không xin anh thả tôi ra?” Trên người anh có cỗ hơi thở quá mức xâm lược. Sẽ làm cho cô cảm thấy hoảng loạn không thôi.
Ô, ô, đối tượng cô vốn muốn tỏ tình là Hạ Lập Dương, như thế nào hiện tại trở nên hỗn loạn như vậy, hiện tại cô nên thu xếp ra sao?
Chẳng lẽ cô vừa mới tỏ tình sẽ phải đi xin lỗi, nói cô tỏ tình sai đối tượng sao? Như vậy không phải bị đánh cho bầm dập mặt mũi mới lạ.
Hạ Lập Dương ở một bên nhìn xem, cười cười, hai tay ôm trước ngực, dường như vừa xem cuộc vui, vừa trêu chọc nói: “Anh họ, hai người mới chỉ vừa quen biết, có cần thiết phải biểu hiện sự thân mật như vậy hay không? ” Thật làm cho hắn đỏ mắt.
Mạc Tử Nhân vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc trở nên đỏ rừng rực, tình huống này tựa hồ càng lúc càng không biết nên giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ?
Sớm biết thế này cô nên kiên trì đeo mắt kính, cho dù xấu một chút cũng không sao, ít nhất sẽ không nhận lầm đối tượng, tình cảnh hiện tại như thế này, thật sự là khó có thể giải quyết tốt hậu quả….
Hạ Anh Đông nhìn Hạ Lập Dương một cái, sau đó lại đem tầm mắt cúi xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt đỏ như sắp bị luộc chín của cô.
Cô tướng mạo cũng không có gì đặc biệt để người khác chú ý, thế nhưng đôi mắt sáng ngời kia đã sâu sắc hấp dẫn ánh mắt của anh.
Vừa rồi trước tiên anh liền chú ý phương hướng của cô, khi hướng anh đi tới, anh liên tục đoán ý đồ của cô, không nghĩ tới là lại hướng anh tỏ tình.
Nhìn cô thẹn thùng đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thì biết cô đã có bao nhiêu khẩn trương, thế cho nên ngay cả đối tượng tỏ tình cũng không thấy rõ ràng, khiến anh cảm thấy ảo não, hiện tại thần sắc của cô có vẻ rất bất an, nhất định là đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc trò khôi hài hoang đường này.
Bất quá – anh cũng không dự định làm cho hết thảy kết thúc nhẹ nhàng.
Nếu là cô đã đến tỏ tình, anh đương nhiên cấp cho cô một cái kết tốt, như thế mới không uổng công cô lấy hết dũng khí, không phải sao?
“Anh vừa rồi đáp ứng cô ấy, về sau cô ấy chính là bạn gái của anh”. Hạ Anh Đông đối với em họ nói, công khai biểu thị sự sở hữu.
Hạ Lập Dương rất rõ ràng anh họ có tham muốn sở hữu mạnh đến chừng nào, lập tức lanh lảnh cười một tiếng, nâng hai tay lên, bộ dạng như muốn xin sự khoan dung nói: “Cô ấy đã là người của anh, em lại dám loạn tưởng được hay sao? Với lại, anh cần phải rõ ràng em không phải loại người như vậy.”
Cô đã là người của anh? Không ! Cô mới không phải là người của anh, cô căn bản không muốn trở thành người của anh một chút nào, cô chỉ là không cẩn thận nhầm người định tỏ tình mà thôi!
Không được! Cô phải ngay lập tức, lập tức sửa chữa sai lầm này, không thể để chuyện này càng lúc càng vượt ra khỏi quỹ đạo “Cái kia… Tôi chỉ là,,,,” Vội vàng bày tỏ ý kiến, bất đắc dĩ khiến cho tâm hoảng ý loạn, đến nỗi khó có thể biểu đạt.
“Chỉ là cái gì? ” Hạ Anh Đông nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô hỏi.
Mạc Tử Nhân hoảng hốt, thật vất vả muốn phun ra lời nói lại nuốt trở về.
Ánh mắt của anh quá mức lạnh lùng, phảng phất như hơi thở có mang theo giá rét của mùa đông, hại cô không khỏi run lên một chút, cước bộ rất muốn lui về phía sau, vừa vặn cô vẫn còn đang bị nhốt trong phạm vi hai tay anh, làm cho cô không thể động đậy.
Ánh mắt của anh rất lạnh, lòng bàn tay áp vào bên hông của cô, nhưng lại thập phần ấm áp.
“Chỉ là, chỉ là….” cô vẫn còn ấp úng.
“Anh họ, anh lại hù dọa một cô gái yếu đuối a!” Hạ Lập Dương nhịn không được thay Mạc Tử Nhân giải oan.
Hạ Anh Đông lúc này mới rút cục thu lại thần sắc lạnh lùng, anh hôm nay là tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của em họ, trong trường học người đến, người đi là nơi không thích hợp để nói chuyện phiếm, vì vậy anh buông cô ra, đồng thời cũng từ trong túi móc ra danh thiếp, cùng một cái bút, tại trên danh thiếp viết số điện thoại di động giao cho Mạc Tử Nhân. “Nhớ gọi cho tôi”.
Mạc Tử Nhân không dám không nhận, chữ của hắn phi thường có lực.
Cô nhìn anh, trong đầu ngổn ngang, lồng ngực cũng bởi vì quá mức khẩn trương mà khó thở – cô không nghĩ tới như thế nào mà việc nhầm lẫn tai hại này lại phát sinh trên người cô, lần này cô phải làm sao đây?
“Cái kia…. Tôi….” Người ta nói vạn sự khởi đầu nan, quả thật đúng vậy, cô suy nghĩ hồi lâu chính là không nghĩ ra lời dạo đầu thích hợp, càng không nói đến sự giải thích.
Cô rốt cuộc nên nói như thế nào, mới không để cho anh trở mặt, cũng có thể làm cho mình có một kết cục tốt?
Chẳng lẽ lại chấp nhận sự nhầm lẫn tai hại như vậy sao? Không, không được – cô rõ ràng thầm mến chính là Hạ Lập Dương… Mà không phải là vị anh họ này.
Hiểu lầm nhất định phải giải thích rõ ràng, mới không tạo thành sự phức tạp, chuyện này là lỗi của cô, cô không thể đâm lao phải theo lao.
“Hạ ….” Đáng giận, ngay cả tên anh gọi là gì cũng không biết.
Đang lúc Mạc Tử Nhân cúi đầu muốn xem danh thiếp vừa nãy, Hạ Anh Đông đã cúi người tại vành tai của cô nhẹ lẩm bẩm tên mình “Anh Đông… Tôi tên là Hạ Anh Đông”. Cuống họng mang từ tính trầm thấp tràn đầy mị lực mê người.
Bên tai Mạc Tử Nhân đột nhiên như bị phỏng, cả người lại cứng đờ không dám động đậy, trái tim nhảy nhanh đến nỗi cơ hồ như không dừng lại được.
Môi Hạ Anh Đông còn chưa rời đi khỏi bên tai cô, tay của anh đầu tiên là vuốt vuốt vành tai của cô, lại nhẹ nhàng mở miệng ưng thuận hứa hẹn “Tiểu Nhân…. tôi sẽ đối với cô rất tốt” Nói xong, tại trên mặt của cô lưu lại một nụ hôn, sau đó khoan thai chậm rãi cùng Hạ Lập Dương cùng nhau rời đi.
Mạc Tử Nhân lại đỏ mặt, tay trái vuốt vuốt vành tai, trái tim đập càng ngày càng mạnh, hô hấp càng thêm dồn dập, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng của Hạ Anh Đông.
Lần tỏ tình này- lại là hoàn toàn thất bại thảm hại.
Mặc dù nàng cũng thường xuyên thất bại thảm hại, vốn dĩ trước kia ít nhất còn có thể đem lời muốn nói, nói lắp ra khỏi miệng, nhưng lần này ngay cả một chữ đều không thể nói ra, đại não giống như là bị anh quản chế, căn bản không có biện pháp suy nghĩ.
Này thật sự là quá đáng sợ…
“Wow! Vừa rồi thực sự là rất kích thích đó! ” Tô Phân thấy khi bọn họ đã rời đi, mới vội vã chạy tới.
Mạc Tử Nhân khuôn mặt vẫn nóng bừng, trong lòng rối loạn không nói ra được cảm giác gì – rút cục hiện tại đã xảy ra chuyện gì a?
“Vừa rồi người nam nhân kia là ai? Lớn lên có ngoại hình thật là tốt! Anh ta và Hạ Lập Dương cũng có chút giống nhau, là người thân của Hạ Lập Dương sao?”
Giống? Tuyệt không giống – Hạ Lập Dương như ánh sáng mặt trời, Hạ Anh Đông thì lại rất lạnh lùng, mà nàng không thích nam nhân lạnh lùng.
“Tử Nhân, bạn cùng anh ta nói gì vậy?” Tô Phân hào hứng bừng bừng truy vấn, dường như muốn thám thính cục diện vừa rồi.
Mạc Tử Nhân lúc này mới hoàn hồn, chợt hiểu ra, xoay người lấy mắt kính đeo lên “Tiểu lộn xộn, bạn như thế nào không có nói cho mình biết, người đứng dưới tàng cây không phải là Hạ Lập Dương?” Hại cô xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tô Phân nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội trả lời: “Có a! Mình vừa phát hiện người nọ đến gần Hạ Lập Dương, sau đó Hạ Lập Dương dưới tàng cây rời đi, khi đó mình không phải có gọi bạn hay sao? Bạn cứ thế liên tục đi lên phía trước, nam nhân kia cũng đã phát hiện ra bạn, chẳng lẽ bạn muốn mình phóng tới lôi bạn về sao?” Về sau cô còn rất quẫn bách, đối với Mạc Tử Nhân thẳng phất tay loạn xạ, muốn gọi Tử Nhân vội vàng trở lại, nào ngờ Mạc tử Nhân chỉ là liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu đi.
“Đương nhiên muốn a!”. Việc đó so với sai lầm của cô hiện tại thì còn hơn chán.
“Đúng là không hiểu được cái gì, mình thật không dám ngang nhiên xông qua a….” Nhìn thấy trên mặt Mạc Tử Nhân tràn đầy vẻ hối tiếc, Tô Phân nhất thời cũng thay đổi sắc mặt. “Không… Lẽ nào như vậy? Bạn đối với nam nhân kia tỏ tình sao?” Oa! Sai lầm lần này thật đúng là thú vị, cô rất mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó!
Mạc Tử Nhân xụ mặt, ai oán đến cực điểm gật đầu.
Tô Phân cầm chặt tay cô, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu chân tướng. “Thật quá lợi hại! Sau đó, sau đó thì sao?Nam nhân kia nói gì?” Nói không chừng việc nhầm lẫn tai hại lần này có thể thúc đẩy một chuyện tình yêu kì dị, điều này cũng không có gì không tốt.
Hạ Anh Đông nói gì – Mạc Tử Nhân vừa nghĩ tới đã cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“Tử Nhân, anh ta đến tột cùng nói gì, bạn mau nói a~!” Thật đáng tiếc, vừa rồi không có đứng gần một chút, nếu không có thể nghe được toàn bộ tin tức.
Mạc Tử Nhân nhìn qua bạn tốt, nháy mắt mấy cái dùng sức ôm lấy bạn tốt : “Tiểu lộn xộn, làm sao bây giờ? Mình xong đời rồi a!”
Ô, ô lúc này mới không cần phải kiểm tra, rõ ràng chính là bị nguyền rủa a~!
Nếu là nguyền rủa – cô phải nghĩ biện pháp giải trừ bùa chú; Nếu là sai lầm – cô phải nghĩ biện pháp cởi bỏ hiểu lầm, tóm lại trốn cũng không thoát, cô nhất định phải một mình gánh chịu.
************
Nhưng vấn đề là, vì cái gì mà sau ngày tốt nghiệp, cô không phải là vội vã đi tìm việc làm, mà là ngẩn người nhìn điện thoại di động?
Cô rất hi vọng chuyện ngày hôm qua chỉ là mơ, dù cho qua, nhưng mà trái tim vẫn cứ đập loạn thình thịch, cái này chứng tỏ đây không phải là mơ.
Cô đúng là xác thực có làm một chuyện ngu xuẩn, cho dù hiện tại cô có vỗ ngực liên tục như thế nào, cũng không cách nào vãn hồi, chỉ có thể hết sức kết thúc trận hỗn loạn này.
Mạc Tử Nhân hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Ngày hôm qua, cô cùng Tô Phân tốn nhiều thời gian để luyện tập cho hôm nay, khi gặp Hạ Anh Đông để giải thích, nhưng không biết tại làm sao, khi Hạ Anh Đông nhìn cô, suy nghĩ của cô sẽ bãi công, thật may là Tô Phân sưu tầm không ít những câu nói tốt sẽ phải dùng đến trong cuộc gặp gỡ này, ngoại trừ việc giải thích hiểu lầm, cũng sẽ không làm Hạ Anh Đông mất mặt mũi.
Tô Phân vốn là đề nghị muốn hai người mặt đối mặt giải thích rõ, như vậy mới thể hiện sự thành ý, vừa nghĩ tới ánh mắt sắc bén phảng phất có thể đoạt tâm phách người khác của Hạ An Đông, cô lập tức lắc mạnh đầu, nói cái gì cũng không muốn gặp mặt anh lần thứ hai- cô lại không hiểu biết về anh mấy, vạn nhất anh tức đến nỗi động thủ thì làm thế nào?
Tô Phân hôm nay đi phỏng vấn, chỉ còn một mình cô một người chiến đấu hăng hái, cho nên cô quyết định cùng Hạ Anh Đông giữ khoảng cách, dùng thẻ an toàn.
Cô lần nữa hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại di động bấm dãy số, tiếng chuông vang lên, đáp lại ngay ở giây thứ năm – thật may là có người bắt máy, nếu không cô sẽ sợ đến mức trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô cũng không biết chính mình tại sao khẩn trương như vậy, có thể là do cô chính là sợ Hạ Anh Đông, mà nếu đã sợ anh, Tô Phân lại có ý tưởng không thể chấp nhận được, đó là muốn cô đâm lao phải theo lao; cô đối với tình cảm rất có nguyên tắc, tuyệt sẽ không có mới nới cũ.
“Là Tiểu Nhân sao?”
Di? Cô cũng chưa có mở miện
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
18/1816