Tiểu thuyết Yêu Người Không Thông Minh-full
Lượt xem : |
ông đơn giản tha cho em”
Trong lễ đường cũ vắng vẻ vẫn vang lên âm thanh trước đó, tiếng thở dốc tiếng rên rĩ bất lực không ngừng dội lại quanh quẩn bên tai hai người.
Nghiêm Tử Hiếu ở trên quan sát Vương Tiêu Lăng, hạ thân từng bước đâm thẳng vào xâm nhập sâu hơn, mỗi lần tiến vào thân thể trắng nõn của nàng lại cong lên phối hợp với hắn.
“Nghiêm… ừ… Nghiêm…”- Nàng níu chặt áo sơ mi vẫn còn mặc trên người hắn, âm thanh đáng yêu mang theo chút cầu xin.
Âm thanh mỗi lần hai người giao hợp vang lên khắp lễ đường, không ngừng lặp lại bên tai, trên cổ Vương Tiêu Lăng đeo chiếc chuông cũng phát ra tiếng dưới tốc độ của hắn. Khì thì dốn dập, khi thì lại lắc lư kéo sài, làm cho nàng như bị thôi miên từ một thiếu nữ rụt rè trở nên buông thả, nhiệt tình tuân theo sự đong đưa của hắn.
“Làm sao vậy?”- Hắn nghe được âm thanh thở gấp giống như mèo kêu, tay lau đi mồ hôi đang thấm ướt gương mặt hồng nhuận của nàng, thoáng đứng dậy rời đi.
“Đừng…”- DƯới bụng truyền đến cảm giác trống rỗng làm nàng nức nở nghẹn ngào lên tiếng, hai tay giữ lấy hắn không buông. “Đừng đi.. đừng rời đi…”
“Tiểu miêu của anh sẽ buồn sao?”- hắn biết nàng sắp tới cao trào nên quyết định lui ra.. “Hay chỉ đơn giản em muốn anh”- Bàn tay của hắn xẹt qua mặt thường, cúi xuống hôn từng chi tiết trên mặt nàng. “Nói cho anh biết, lúc anh không có ở đây, tiểu miêu rất buồn hay vui đến quên cả trời đất?”
“A… rất buồn… ừ.. đừng đi”- Vương Tiêu Lăng rên rĩ, e lệ nói, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, không dám nhìn hắn đang cười một cách thỏa mãn trêu chọc,
“Hảo hài tử ngoan sẽ có thưởng”- Hắn đem nàng lôi ra khỏi ngực, quan sát không sót chi tiết nào trên gương mặt thẹn thùng của nàng.
“Đây..”- Hắn đem nàng bế lên, làm cho cả hai người đứng dậy lực kết hợp càng sâu, sau đó mãnh liệt côn kích khiến nàng rên rĩ, cơ thể như bị nghiền nát không chịu nổi.
“A a…a”- Hắn cuồng nhiệt đâm vào nơi mẫn cảm của nàng thân thể dâng lên khoái cảm, nàng kịch liệt run rẩy, tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp lễ đường báo hiệu nàng đã tới cao trào.
Hắn cảm nhận sóng triều đang dâng cao, liên tục rút dục vọng bản thân lui về sau, đem chất lỏng màu trắng rơi xuống cơ thể mềm mại ửng hồng của nàng, sau đó nằm lăn ra bên cạnh, ôm chặt nàng thở dốc.
Trong lúc đó, xuyên thấu qua tấm màn che là lớp ánh sáng kim quang của mặt trời, ngoại trừ tiếng thở dốc của đôi tình nhân, còn lại đều rất yên tĩnh…
Chương 6
Trong căn phòng đáng yêu được bố trí ấm áp, búp bê vải màu lam đặt trên giường, một người cuộn mình trong chăn bông còn phát tiếng gào thất thanh rất đáng sợ.
Kẻ đang ôm gối, trùm chăn khắp người phát ra âm thành kì quái đó chính là Vương Tiêu Lăng.
A! A!! Nàng sắp mất mặt đến chết rồi, rõ ràng nói không để ý tới hắn, còn cảm thấy hắn là tên đầu heo sét đánh. Vậy mà nàng lại cùng Nghiêm Tử Hiếu làm chuyện ây ái ngay trong trường, coi như chuyện đó không tính đi, nàng còn không biết thẹn mà nói đủ thứ.
A!! v vùi đầu vào sâu trong gối, xấu hổ giận dữ muốn khóc thét lên. Vương Tiêu Lăng!! Mày thật vô dụng!! Mày thật khiến người ta phỉ nhổ.
Đúng!! Quan trọng hơn là, bọn họ ngay cả đại điểm cũng không quan tâm mà dám làm tại trường, nàng cho dù có thể bỏ qua chuyện Lâm Hiểu Phân trêu chọc mình, nhưng ai biết được đám tai mắt lợi hại kia có thể phát hiện chuyện của nàng không chứ?
Ô ô…, càng nghĩ cảm giác mình không khác gì khối đậu hũ nát.
Nghiến răng nghiến lợi cắn chăn bông, Vương Tiêu Lăng đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý phòng mình bị người khác xâm nhập.
Tới lúc cái chăn phủ trên người bị kéo ra, không khí tiến vào phổi, nàng mới ai oán đưa mắt nhìn về người vừa tới: “A a!! Không để cho ta yên tĩnh..”
Nhìn rõ kẻ vừa vào là ai, nàng chưa nói xong đã vội nghẹn ứ nơi cổ họng, ngoại trừ biểu hiện kinh hoàng, còn lập tức lui về phía giường.
“Ta cái gì…”- Đối với động tác tránh né của nàng, hắn chỉ nhếch miệng không làm gì cả, “Lưỡi bị cắn mất rồi sao”- Hắn nhíu mày khi thấy nàng tránh hắn như rắn rết, đem chăn bông trong tay thả xuống giường.
“Đợi đã!! Đừng tới gần”- Nàng sợ động tác của hắn tới mức lui về sau vài cm”- “Chúng ta tốt nhất bây giờ nên giữ khỏang cách là 30cm.. không, càng xa càng tốt, đúng!! Khoảng cách như thế này mới nói chuyện được”
“Phải không?”- Trên mặt hắn không chút thay đổi, nhưng lại nhào tới giường bắt lấy nàng. “Khi nào anh bắt đầu cho em nói điều kiện với anh vậy?”
“A đừng bắt em”- Nàng liều mạng giãy dụa “Em vừa mới nói anh cách xa em ra một chút thì mới nói chuyện được mà”
“Em quả thật có nói”
“Cho nên buông em ra”- Nàng trợn tròn mắt biết rõ còn không nghe theo.
Nàng mở to mắt rất đáng yêu làm hắn kiềm chế không được cắn vào gương mặt trắng trẻo của nàng: “Em đúng là có nói, nhưng anh cũng chưa từng đồng ý”
Nghe hắn nói như vậy, nét mặt nàng ngây ngốc ra sau đó kinh ngạc, cuối cùng là bối rối rồi kịch liệt giãy dụa trong lòng hắn. Hắn kìm lòng không được đem Tiểu miêu đáng yêu này kéo vào lòng.
“Nghiêm Tử Hiếu, đây là nhà em!! Anh còn không mau buông tay?”- Bị bàn tay to của hắn ôm lấy, cẳn bản ngay cả động nàng cũng không dám, sở bàn tay của hắn lại di dời khắp nơi trên cơ thể nàng, nên chỉ dám như con mèo kêu meo meo nhe răng trợn mắt uy hiếp: “Anh mà không buông em kêu lên đó!!”
“Kêu đi”- Hắn một chút cũng không quan tâm, dù sao điểm uy hiếp nho nhỏ này, hắn căn bản không coi trọng, thậm chí nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng lại còn cảm thấy mê người hấp dẫn.
Nàng tức giận đỏ mặt, bàn tay to lớn bắt đầu sờ loạn trên người nàng, nàng tóm lấy tính đưa lên miệng cắn.
NHưng cơn tức giận nhất thời nho nhỏ biến mất, cảm giác tội lỗi nhen nhóm làm lòng nàng thả lỏng,
“Không cắn sao”
Câu hỏi thản nhiên của hắn làm cho lông tơ của Vương Tiêu Lăng đột nhiên dựng đứng. Nàng bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.. dường như đã chọc trúng động vật hoang dã?”
Vương Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn kẻ đang đeo kính trước mắt, vẻ mặt tỉnh táo, nụ cười đầy thiện ý của nam nhân này khiến thân thể nàng đông cứng.
Nụ cười thân thiện này thoạt nhìn thật khủng khiếp….
“Anh nói rồi…”- Hắn siết chặt nàng trong ngực, sau đó nói nhẹ bên tai nàng “Trẻ con không ngoan sẽ bị phạt”
Trong phòng hội học sinh, Vương Tiêu Lăng hiếm khi xuất hiện đúng giờ ngược lại còn ở trong văn phòng không nói câu nào, còn tích cực chuẩn bị tư liệu, chủ động chạy khắp nơi, làm cho hàng ngàn cán bộ cảm thấy khó hiểu.
Thời tiết hôm nay có bão sao?
Hôm nay Vương Tiêu Lăng chủ động chịu khó như vậy chẳng qua là cố tình kéo dài thời gian, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn vào tin nhắn chủ sở hữu đang muốn đòi lại sủng vật của mình.
Không đến mười phút, ngoài ban công xuất hiện một dáng người cao lớn tuấn tú, trong khi đó nữ nhân kia lại giả vờ tích cực vừa nhìn thấy người cả cơ thể liền cứng đơ, sau đó nhanh chóng đứng vững tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Vương Tiêu Lăng, về nhà”- Hiền Vũ Tây tự động hô to khiến cho kẻ vừa bị kêu tên vẻ mặt kinh hãi.
“Mình.. mình còn có việc cần làm”- Vương Tiêu Lăng hai mắt mở to thiếu chút nữa là lệ nóng rơi xuống, trông mong đám bạn này có thể nhận ra nàng đang khóc đang gào thét trong lòng.
“Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, bạn học Nghiêm, làm phiền cậu đưa Tiêu Lăng về nhà”- Phổ Tư Nam lên tiếng, thuận tiện đã đẩy Vương Tiêu Lăng vào vực thẳm.
Bóng lưng đang đứng sửa sang tài liệu mỗi lúc một cứng ngắc, Vương Tiêu Lăng cắn chặt môi nhẫn nhịn không rống lên, giờ phút này trong lòng không ngừng mắng mỏ đám bạn vô lương tâm kia.
Đáng giận!! Biết rõ nàng cố ý tỏ ra bận rộn, lại còn cố tình đem nàng giao cho tên tiểu như Nghiêm Tử Hiếu, đám bạn đó chắc chắn đã bị vẻ ngoài bình tĩnh cơ trí của Nghiêm Tử Hiếu đánh lừa.
Có trời mới biết hôm nay sau khi về nhà, đêm nay nàng chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đúng thế, nàng chỉ nhất thời lỡ lời không nghĩ lại khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh khốn khổ thế này, nguyên nhân cũng do tên Nghiêm Tử Hiếu kia hắn bảo tối nay sẽ khiến nàng đẹp mặt.
Ô ô… sao nàng lại gặp chuyện đau khổ thế này chứ!!!
“Về nhà”- Nghiêm Tử Hiếu chờ quá lâu dứt khoát đi vào văn phòng, tay nắm lấy nàng đang giãy dụa chống lại, sau đó trực tiếp đem Vương Tiêu Lăng xách đi “Mọi người cứ tiếp tục”- Hắn quay lại nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn mọi người.
“Cảm ơn”- Hiền Vũ Tây cười cười nói.
Vợ chồng son giận nhau!! Tốt nhất là nên về nhà giải quyết!!
Một quán ăn bên đường, hai người ngồi trước bát Mì DƯơng Xuân nóng hổi thơm ngào ngạt, bên cạnh còn có món kho mà Vương Tiêu Lăng rất thích ăn, nhưng cho dù nước miếng có chảy xuống nhỏ giọt nàng cũng không dám cầm lấy đũa đụng vào món ăn trên bàn.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Hiếu, biểu hiện trên mặt khiến người khác rất buồn cười.
A biết được hắn có ý muốn cho nàng ăn no, sau đó mới từ từ trừng phạt nàng?
“Em không ăn sao?”- Nhìn chén mì còn nguyên, nhìn dáng vẻ chảy nước miếng nhưng lại không dám ăn ngược lại càng làm cho hắn muốn ăn sạch nàng. Nghiêm Tử Hiếu cố tình múc một muỗng lên bỏ qua miệng nhấm nháp.
“À à em không đói”- Nàng cố gắng gượng, dù trong ánh mắt đang rất đói khát sớm đã muốn đem đám thức ăn này cho bụng, ngay cả nước mì cũng sẽ uống hết không sót một giọt nhưng vẫn tỏ ra mạnh miệng không chịu yếu thế.
“Xem ra tài nghệ nấu món mì này của quán tăng lên không ít”- Ăn xong, Nghiêm Tử Hiếu tỏ vè hài lòng còn tán thưởng. “Nhưng hình như nơi này có gì đó không đúng lắm, tất cả các món gọi ra đều dùng tiều của dì Vương để trả, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn tỏ vẻ vô ý bổ sung. “Phải rồi, hôm nay cha mẹ anh và em sẽ đi du lịch hai ngày một đêm”
“Cái gì”- Nàng mở to mắt, không dám tin nhìn hắn. “Sao em không biết gì cả?”
Thật quá đáng mà!! Ba mẹ hắn ra ngoài cũng nói cho hắn một tiếng, vì sao ba mẹ nàng ra ngoài lại đi báo cho con trai hàng xóm chứ, rồi tự nhiên biến mất không hề nói một lời cho đứa con gái thân sinh của mình
“À. Đêm qua Dì vương có nhờ anh nói với em, nhưng anh lại quên mất”- Hắn tỏ vẻ rất hối hận.
Quên mất? Vương Tiêu Lăng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn hoàn toàn chẳng có chút gì hối lỗi, hắn quên thật sao, trừ khi nàng đập đầu vào tường bị chấn động não mới tin những lời ma quỷ mà hắn nói.
“haiz đồ ăn nguội cả rồi, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn đối với vẻ mặt hung ác của nàng hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn tốt bụng nhắc nở nàng.
“Hừ!! Không cần nhắc!!”
Nhìn nàng dùng tốc độ giống như gió thu cuốn qua vét sạch hết thứ căn trên bàn, trong mắt hắn hiện lên tia nhu hòa, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy dáng vẻ sinh động này của nàng.
Chính hắn cũng không hiểu nổi có thể là vài năm, từ sau khi hai người sinh ra, duyên phận này vốn đã được sắp đặt. Năm đó họ ba tuổi, khi hắn bắt đầu học tính toán với những con số phức tạp thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô.
Phòng hai người sát vách nhau, cho nên đêm nào hắn cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ sung sướng của nàng, nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ nhưng đầu óc lại như người lớn nên cảm thấy sự ngây thơ của nàng thật như kẻ ngốc.
NHưng sau những giờ học mệt mỏi, đối mặt với sự hy vọng của mọi người, đêm đến nghe thấy tiếng cười của nàng hắn lại cảm thấy rất dễ nghe.
Cứ như vậy cho đến khi hắn 12 tuổi trở thành thần đồng nhỏ tuổi đi xuất ngoại, ở đó một mình tha hương cô độc hắn bắt đầu nhớ tới tiếng cười của nàng.
Ở Đài Loan, ngoài người thân bên nội luôn qua tâm hắn, điều khiến hắn nhớ nhất chính là tiếng cười của tiểu cô nương hàm xóm tốt bụng sát vách nhà hắn.
Cho nên hắn bắt đầu tìm hiểu cuộc sống của nàng, thậm chí còn dùng tiền học bổng của mình nhờ người thu âm tiếng cười của nàng, đến tối không ngừng mở lên nghe.
Vì vậy các bạn học cùng phòng nghiên cứu, mỗi người đều nói hắn kì quái “nghiện âm thanh”, nhất định phải nghe giọng cô bé gái đó mới ngủ được. Nhưng bây giờ hắn không cần cuộn băng ghi âm đó nữa.
Bởi vì nàng đang ở trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về nhà Vương Tiêu Lăng, ăn cơm no đủ nàng chỉ muốn nhào tới giường ôm chặt lấy chăn bông nằm nghỉ, Nghiêm Tử Hiếu thì đem túi xách hai người để trên bàn sau đó ngồi trên giường nhìn nàng.
“Này!
Trong lễ đường cũ vắng vẻ vẫn vang lên âm thanh trước đó, tiếng thở dốc tiếng rên rĩ bất lực không ngừng dội lại quanh quẩn bên tai hai người.
Nghiêm Tử Hiếu ở trên quan sát Vương Tiêu Lăng, hạ thân từng bước đâm thẳng vào xâm nhập sâu hơn, mỗi lần tiến vào thân thể trắng nõn của nàng lại cong lên phối hợp với hắn.
“Nghiêm… ừ… Nghiêm…”- Nàng níu chặt áo sơ mi vẫn còn mặc trên người hắn, âm thanh đáng yêu mang theo chút cầu xin.
Âm thanh mỗi lần hai người giao hợp vang lên khắp lễ đường, không ngừng lặp lại bên tai, trên cổ Vương Tiêu Lăng đeo chiếc chuông cũng phát ra tiếng dưới tốc độ của hắn. Khì thì dốn dập, khi thì lại lắc lư kéo sài, làm cho nàng như bị thôi miên từ một thiếu nữ rụt rè trở nên buông thả, nhiệt tình tuân theo sự đong đưa của hắn.
“Làm sao vậy?”- Hắn nghe được âm thanh thở gấp giống như mèo kêu, tay lau đi mồ hôi đang thấm ướt gương mặt hồng nhuận của nàng, thoáng đứng dậy rời đi.
“Đừng…”- DƯới bụng truyền đến cảm giác trống rỗng làm nàng nức nở nghẹn ngào lên tiếng, hai tay giữ lấy hắn không buông. “Đừng đi.. đừng rời đi…”
“Tiểu miêu của anh sẽ buồn sao?”- hắn biết nàng sắp tới cao trào nên quyết định lui ra.. “Hay chỉ đơn giản em muốn anh”- Bàn tay của hắn xẹt qua mặt thường, cúi xuống hôn từng chi tiết trên mặt nàng. “Nói cho anh biết, lúc anh không có ở đây, tiểu miêu rất buồn hay vui đến quên cả trời đất?”
“A… rất buồn… ừ.. đừng đi”- Vương Tiêu Lăng rên rĩ, e lệ nói, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, không dám nhìn hắn đang cười một cách thỏa mãn trêu chọc,
“Hảo hài tử ngoan sẽ có thưởng”- Hắn đem nàng lôi ra khỏi ngực, quan sát không sót chi tiết nào trên gương mặt thẹn thùng của nàng.
“Đây..”- Hắn đem nàng bế lên, làm cho cả hai người đứng dậy lực kết hợp càng sâu, sau đó mãnh liệt côn kích khiến nàng rên rĩ, cơ thể như bị nghiền nát không chịu nổi.
“A a…a”- Hắn cuồng nhiệt đâm vào nơi mẫn cảm của nàng thân thể dâng lên khoái cảm, nàng kịch liệt run rẩy, tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp lễ đường báo hiệu nàng đã tới cao trào.
Hắn cảm nhận sóng triều đang dâng cao, liên tục rút dục vọng bản thân lui về sau, đem chất lỏng màu trắng rơi xuống cơ thể mềm mại ửng hồng của nàng, sau đó nằm lăn ra bên cạnh, ôm chặt nàng thở dốc.
Trong lúc đó, xuyên thấu qua tấm màn che là lớp ánh sáng kim quang của mặt trời, ngoại trừ tiếng thở dốc của đôi tình nhân, còn lại đều rất yên tĩnh…
Chương 6
Trong căn phòng đáng yêu được bố trí ấm áp, búp bê vải màu lam đặt trên giường, một người cuộn mình trong chăn bông còn phát tiếng gào thất thanh rất đáng sợ.
Kẻ đang ôm gối, trùm chăn khắp người phát ra âm thành kì quái đó chính là Vương Tiêu Lăng.
A! A!! Nàng sắp mất mặt đến chết rồi, rõ ràng nói không để ý tới hắn, còn cảm thấy hắn là tên đầu heo sét đánh. Vậy mà nàng lại cùng Nghiêm Tử Hiếu làm chuyện ây ái ngay trong trường, coi như chuyện đó không tính đi, nàng còn không biết thẹn mà nói đủ thứ.
A!! v vùi đầu vào sâu trong gối, xấu hổ giận dữ muốn khóc thét lên. Vương Tiêu Lăng!! Mày thật vô dụng!! Mày thật khiến người ta phỉ nhổ.
Đúng!! Quan trọng hơn là, bọn họ ngay cả đại điểm cũng không quan tâm mà dám làm tại trường, nàng cho dù có thể bỏ qua chuyện Lâm Hiểu Phân trêu chọc mình, nhưng ai biết được đám tai mắt lợi hại kia có thể phát hiện chuyện của nàng không chứ?
Ô ô…, càng nghĩ cảm giác mình không khác gì khối đậu hũ nát.
Nghiến răng nghiến lợi cắn chăn bông, Vương Tiêu Lăng đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý phòng mình bị người khác xâm nhập.
Tới lúc cái chăn phủ trên người bị kéo ra, không khí tiến vào phổi, nàng mới ai oán đưa mắt nhìn về người vừa tới: “A a!! Không để cho ta yên tĩnh..”
Nhìn rõ kẻ vừa vào là ai, nàng chưa nói xong đã vội nghẹn ứ nơi cổ họng, ngoại trừ biểu hiện kinh hoàng, còn lập tức lui về phía giường.
“Ta cái gì…”- Đối với động tác tránh né của nàng, hắn chỉ nhếch miệng không làm gì cả, “Lưỡi bị cắn mất rồi sao”- Hắn nhíu mày khi thấy nàng tránh hắn như rắn rết, đem chăn bông trong tay thả xuống giường.
“Đợi đã!! Đừng tới gần”- Nàng sợ động tác của hắn tới mức lui về sau vài cm”- “Chúng ta tốt nhất bây giờ nên giữ khỏang cách là 30cm.. không, càng xa càng tốt, đúng!! Khoảng cách như thế này mới nói chuyện được”
“Phải không?”- Trên mặt hắn không chút thay đổi, nhưng lại nhào tới giường bắt lấy nàng. “Khi nào anh bắt đầu cho em nói điều kiện với anh vậy?”
“A đừng bắt em”- Nàng liều mạng giãy dụa “Em vừa mới nói anh cách xa em ra một chút thì mới nói chuyện được mà”
“Em quả thật có nói”
“Cho nên buông em ra”- Nàng trợn tròn mắt biết rõ còn không nghe theo.
Nàng mở to mắt rất đáng yêu làm hắn kiềm chế không được cắn vào gương mặt trắng trẻo của nàng: “Em đúng là có nói, nhưng anh cũng chưa từng đồng ý”
Nghe hắn nói như vậy, nét mặt nàng ngây ngốc ra sau đó kinh ngạc, cuối cùng là bối rối rồi kịch liệt giãy dụa trong lòng hắn. Hắn kìm lòng không được đem Tiểu miêu đáng yêu này kéo vào lòng.
“Nghiêm Tử Hiếu, đây là nhà em!! Anh còn không mau buông tay?”- Bị bàn tay to của hắn ôm lấy, cẳn bản ngay cả động nàng cũng không dám, sở bàn tay của hắn lại di dời khắp nơi trên cơ thể nàng, nên chỉ dám như con mèo kêu meo meo nhe răng trợn mắt uy hiếp: “Anh mà không buông em kêu lên đó!!”
“Kêu đi”- Hắn một chút cũng không quan tâm, dù sao điểm uy hiếp nho nhỏ này, hắn căn bản không coi trọng, thậm chí nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng lại còn cảm thấy mê người hấp dẫn.
Nàng tức giận đỏ mặt, bàn tay to lớn bắt đầu sờ loạn trên người nàng, nàng tóm lấy tính đưa lên miệng cắn.
NHưng cơn tức giận nhất thời nho nhỏ biến mất, cảm giác tội lỗi nhen nhóm làm lòng nàng thả lỏng,
“Không cắn sao”
Câu hỏi thản nhiên của hắn làm cho lông tơ của Vương Tiêu Lăng đột nhiên dựng đứng. Nàng bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.. dường như đã chọc trúng động vật hoang dã?”
Vương Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn kẻ đang đeo kính trước mắt, vẻ mặt tỉnh táo, nụ cười đầy thiện ý của nam nhân này khiến thân thể nàng đông cứng.
Nụ cười thân thiện này thoạt nhìn thật khủng khiếp….
“Anh nói rồi…”- Hắn siết chặt nàng trong ngực, sau đó nói nhẹ bên tai nàng “Trẻ con không ngoan sẽ bị phạt”
Trong phòng hội học sinh, Vương Tiêu Lăng hiếm khi xuất hiện đúng giờ ngược lại còn ở trong văn phòng không nói câu nào, còn tích cực chuẩn bị tư liệu, chủ động chạy khắp nơi, làm cho hàng ngàn cán bộ cảm thấy khó hiểu.
Thời tiết hôm nay có bão sao?
Hôm nay Vương Tiêu Lăng chủ động chịu khó như vậy chẳng qua là cố tình kéo dài thời gian, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn vào tin nhắn chủ sở hữu đang muốn đòi lại sủng vật của mình.
Không đến mười phút, ngoài ban công xuất hiện một dáng người cao lớn tuấn tú, trong khi đó nữ nhân kia lại giả vờ tích cực vừa nhìn thấy người cả cơ thể liền cứng đơ, sau đó nhanh chóng đứng vững tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Vương Tiêu Lăng, về nhà”- Hiền Vũ Tây tự động hô to khiến cho kẻ vừa bị kêu tên vẻ mặt kinh hãi.
“Mình.. mình còn có việc cần làm”- Vương Tiêu Lăng hai mắt mở to thiếu chút nữa là lệ nóng rơi xuống, trông mong đám bạn này có thể nhận ra nàng đang khóc đang gào thét trong lòng.
“Kỳ thật cũng không có gì quan trọng, bạn học Nghiêm, làm phiền cậu đưa Tiêu Lăng về nhà”- Phổ Tư Nam lên tiếng, thuận tiện đã đẩy Vương Tiêu Lăng vào vực thẳm.
Bóng lưng đang đứng sửa sang tài liệu mỗi lúc một cứng ngắc, Vương Tiêu Lăng cắn chặt môi nhẫn nhịn không rống lên, giờ phút này trong lòng không ngừng mắng mỏ đám bạn vô lương tâm kia.
Đáng giận!! Biết rõ nàng cố ý tỏ ra bận rộn, lại còn cố tình đem nàng giao cho tên tiểu như Nghiêm Tử Hiếu, đám bạn đó chắc chắn đã bị vẻ ngoài bình tĩnh cơ trí của Nghiêm Tử Hiếu đánh lừa.
Có trời mới biết hôm nay sau khi về nhà, đêm nay nàng chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đúng thế, nàng chỉ nhất thời lỡ lời không nghĩ lại khiến cho bản thân lâm vào tình cảnh khốn khổ thế này, nguyên nhân cũng do tên Nghiêm Tử Hiếu kia hắn bảo tối nay sẽ khiến nàng đẹp mặt.
Ô ô… sao nàng lại gặp chuyện đau khổ thế này chứ!!!
“Về nhà”- Nghiêm Tử Hiếu chờ quá lâu dứt khoát đi vào văn phòng, tay nắm lấy nàng đang giãy dụa chống lại, sau đó trực tiếp đem Vương Tiêu Lăng xách đi “Mọi người cứ tiếp tục”- Hắn quay lại nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn mọi người.
“Cảm ơn”- Hiền Vũ Tây cười cười nói.
Vợ chồng son giận nhau!! Tốt nhất là nên về nhà giải quyết!!
Một quán ăn bên đường, hai người ngồi trước bát Mì DƯơng Xuân nóng hổi thơm ngào ngạt, bên cạnh còn có món kho mà Vương Tiêu Lăng rất thích ăn, nhưng cho dù nước miếng có chảy xuống nhỏ giọt nàng cũng không dám cầm lấy đũa đụng vào món ăn trên bàn.
Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Hiếu, biểu hiện trên mặt khiến người khác rất buồn cười.
A biết được hắn có ý muốn cho nàng ăn no, sau đó mới từ từ trừng phạt nàng?
“Em không ăn sao?”- Nhìn chén mì còn nguyên, nhìn dáng vẻ chảy nước miếng nhưng lại không dám ăn ngược lại càng làm cho hắn muốn ăn sạch nàng. Nghiêm Tử Hiếu cố tình múc một muỗng lên bỏ qua miệng nhấm nháp.
“À à em không đói”- Nàng cố gắng gượng, dù trong ánh mắt đang rất đói khát sớm đã muốn đem đám thức ăn này cho bụng, ngay cả nước mì cũng sẽ uống hết không sót một giọt nhưng vẫn tỏ ra mạnh miệng không chịu yếu thế.
“Xem ra tài nghệ nấu món mì này của quán tăng lên không ít”- Ăn xong, Nghiêm Tử Hiếu tỏ vè hài lòng còn tán thưởng. “Nhưng hình như nơi này có gì đó không đúng lắm, tất cả các món gọi ra đều dùng tiều của dì Vương để trả, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn tỏ vẻ vô ý bổ sung. “Phải rồi, hôm nay cha mẹ anh và em sẽ đi du lịch hai ngày một đêm”
“Cái gì”- Nàng mở to mắt, không dám tin nhìn hắn. “Sao em không biết gì cả?”
Thật quá đáng mà!! Ba mẹ hắn ra ngoài cũng nói cho hắn một tiếng, vì sao ba mẹ nàng ra ngoài lại đi báo cho con trai hàng xóm chứ, rồi tự nhiên biến mất không hề nói một lời cho đứa con gái thân sinh của mình
“À. Đêm qua Dì vương có nhờ anh nói với em, nhưng anh lại quên mất”- Hắn tỏ vẻ rất hối hận.
Quên mất? Vương Tiêu Lăng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn hoàn toàn chẳng có chút gì hối lỗi, hắn quên thật sao, trừ khi nàng đập đầu vào tường bị chấn động não mới tin những lời ma quỷ mà hắn nói.
“haiz đồ ăn nguội cả rồi, em vẫn không muốn ăn sao?”- Hắn đối với vẻ mặt hung ác của nàng hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn tốt bụng nhắc nở nàng.
“Hừ!! Không cần nhắc!!”
Nhìn nàng dùng tốc độ giống như gió thu cuốn qua vét sạch hết thứ căn trên bàn, trong mắt hắn hiện lên tia nhu hòa, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy dáng vẻ sinh động này của nàng.
Chính hắn cũng không hiểu nổi có thể là vài năm, từ sau khi hai người sinh ra, duyên phận này vốn đã được sắp đặt. Năm đó họ ba tuổi, khi hắn bắt đầu học tính toán với những con số phức tạp thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô.
Phòng hai người sát vách nhau, cho nên đêm nào hắn cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ sung sướng của nàng, nhưng lúc đó hắn còn quá nhỏ nhưng đầu óc lại như người lớn nên cảm thấy sự ngây thơ của nàng thật như kẻ ngốc.
NHưng sau những giờ học mệt mỏi, đối mặt với sự hy vọng của mọi người, đêm đến nghe thấy tiếng cười của nàng hắn lại cảm thấy rất dễ nghe.
Cứ như vậy cho đến khi hắn 12 tuổi trở thành thần đồng nhỏ tuổi đi xuất ngoại, ở đó một mình tha hương cô độc hắn bắt đầu nhớ tới tiếng cười của nàng.
Ở Đài Loan, ngoài người thân bên nội luôn qua tâm hắn, điều khiến hắn nhớ nhất chính là tiếng cười của tiểu cô nương hàm xóm tốt bụng sát vách nhà hắn.
Cho nên hắn bắt đầu tìm hiểu cuộc sống của nàng, thậm chí còn dùng tiền học bổng của mình nhờ người thu âm tiếng cười của nàng, đến tối không ngừng mở lên nghe.
Vì vậy các bạn học cùng phòng nghiên cứu, mỗi người đều nói hắn kì quái “nghiện âm thanh”, nhất định phải nghe giọng cô bé gái đó mới ngủ được. Nhưng bây giờ hắn không cần cuộn băng ghi âm đó nữa.
Bởi vì nàng đang ở trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về nhà Vương Tiêu Lăng, ăn cơm no đủ nàng chỉ muốn nhào tới giường ôm chặt lấy chăn bông nằm nghỉ, Nghiêm Tử Hiếu thì đem túi xách hai người để trên bàn sau đó ngồi trên giường nhìn nàng.
“Này!
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
62/3643