Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
ứng được gì.
Nhìn Liên Kiều bộ dáng ngây ngốc như vậy, đôi mắt băng lam kia phúng ý càngsâu, nhẹ nhàng chuyển động, khoé miệng gợi lên một chút ý đùa cợt, âm thanh trầmthấp thu hút người vang lên: “Đem quần áo của ngươi cỡi ra hết, một chút cũngkhông được để lại.” Tuy mang theo ý cười nhưng ngữ băng hàn lại làm cho ngươi tarùng mình sợ hãi.
Liên Kiều rốt cục cũng phản ứng lại, không ngờ nam nhân tuấn mỹ trước mắt nàylại yêu cầu nàng cỡi quần áo. Kỳ lạ là hắn không phẫn nộ, nhưng cũng cái mâutrung như ác quỷ ấy nhìn thấy nữ nhân là phác*. Quái, hắn không duyên không cớ,cớ gì lại tìm nàng?
“Không được”, nam nhân này tám phần là kẻ điên, nàng cũng không muốn điêncùng hắn a. Nàng không nhanh không chậm đứng lên, một câu lập tức cự tuyệt yêucầu vô lý của hắn.
Mâu quang băng lam rõ ràng như đang bị kiềm hãm. Đuôi lông mày hắn khẽ nhếchtựa như không dự đoán được nàng sẽ có loại phản ứng này.
“Không được?” Hắn cười nhạo, tiếp tục chuyển động môi, “Xem ra ngươi càngngày càng có định lực”.
Liên Kiều nhíu mày, hắn nói vậy là có ý tứ gì? Nàng hiểu ra…chẳng lẽ nói…bỗng nhiên ý thức được rằng bấy lâu nay nàng đều xem nhẹ vấn đề này, thân thểnày rốt cục là ai, cho dù không cha không mẹ là cô nhi đi nữa cũng phải có ngườiquen biết chứ. Chẳng lẽ hắn biết thân thể này là ai?
“Chúng ta biết nhau sao?” Nàng thử hỏi.
“Điểm này ngươi so với ta càng rõ hơn chứ”. Hắn cố ý trả lời vòng vo.
“Có điều ta dễ quên”. Muốn vòng vo, nàng đáp ứng.
Hắn chăm chú nhìn nàng, đáy mắt sáng lạnh làm nàng sợ hãi, rụt rụt cổ, theobản năng lui về sau nửa bước. Không hề báo trước, hắn đột nhiên tiến đến, cáchnàng chỉ còn bốn năm trượng, thật quỷ mị. Lãnh khí bức nhân, hắn rốt cuộc làngười hay quỷ. Thế nhưng rất nhanh, tóc dài đã bị hắn hung hăng kéo, Liên Kiềuthủ thế không được liền ngã về sau. Thân thể khổng lồ của hắn lập tức áp chếnàng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì quần áo trên người đã thành nhiều mãnh.
Hắn ở trên thân thể nàng tuỳ ý chà đạp, Liên Kiều trong lòng rất rõ ràng, sứclực nàng và hắn hoàn toàn cách xa căn bản không thể chống cự lại hắn, nàng giờchỉ biết đơn giản buông tay không giãy dụa nữa. Hạ thân hắn chuyển động, tànnhẫn đâm vào trong cơ thể nàng, nàng không cảm thấy đau đớn nhiều lắm, chỉ là cóchút khô, làm nàng đau. Điều này cũng khiến nàng hiểu được khối thân thể nàykhông còn là xử nữ, như vậy nàng cũng không áy náy, kí chủ này đã không còntrong sạch, nàng cũng không cần phải ra sức bảo vệ.
Tên cầm thú trên người nàng điên cuồng rong ruổi, dần dần, nàng cũng bị thânthể cường tráng này mang đến một loạt những khoái cảm, như vậy cũng tuỳ theo hắnmà cử động, rên rỉ…
Xong việc, Liên Kiều cảm thấy mệt nên nằm xuống thảm mà thở dốc, mồ hôi đổđầm đìa. Kỳ thật nàng nên thừa nhận nam nhân này kỹ thuật và thể lực rất tốt, ởhiện đại quan niệm về trinh tiết không quá khắt khe, mọi người sớm đã không xemtrọng nó rồi, nàng mặc dù không đến mức lạm tình nhưng trước sau gì cũng đã cóqua vài người bạn trai, nhưng không một nam nhân nào có thể so sánh được vớingười trước mặt này, nàng mang vẻ mặt có chút không đứng đắng nhìn hắn mà nghĩ,hắn cường hãn bá đạo cuồng mãnh, càng….kéo dài. Ách, nghĩ như vậy có chút dâmđãng, nhưng thân thể có phản ứng này thì không lừa được ai, mà nàng cũng khôngnghĩ sẽ lừa dối hắn, aiz đang là tù binh mà.
“Ngươi quả nhiên không thay đổi, đúng là kỹ nữ”. Những lời vũ nhục hắn nói racũng không làm nàng tổn thương, bất quá bị mắng như vậy mà không đáp trả lạinàng không phải gọi Liên Kiều.
Nàng cười lạnh: “Nếu như vậy cũng không thể tránh khỏi việc này, sao không đểnó trở thành một cách hưởng thụ đi.” Đối với loại người cường ngạnh, vẻ đángthương sẽ chỉ làm mình lâm vào cảnh đáng buồn hơn.
Trong tích tắc, đôi mắt hắn chuyển sang sắc bén đến đáng sợ, hắn không ngờđược nàng lại đáp lời hắn như vậy.
“Ba!” một bàn tay vung lên đánh nàng một cái khiến nàng hoa cả mắt, khoémiệng chậm rãi hiện một đường tơ máu.
“Thấp hèn.”
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Liên Kiều lập tức xưng to một bên, tuy rằngđau nhưng lại có khoái cảm của thắng lợi. Trong tình huống này thân thể nàng vôlực kháng cự nên mới chịu nhục như vậy, nàng sẽ không để cho hắn có cơ hội lạigiẫm lên tôn nghiêm của nàng. Cho nên nàng vẫn như cũ ngẩng cao đầu, dù chếtcũng không cúi đầu.
Hắn bị chọc giận, bàn tay bóp chặt cằm của Liên Kiều, lực đạo khá mạnh, nàngđau đớn cố thở lấy một hơi, quật cường không để rơi một giọt nước mắt.
“Ngươi nghĩ bao nhiêu đó đã là tất cả sao?” Thanh âm theo cổ họng hắn phát ragiống như đến từ địa ngục âm u vậy, “Từ hôm nay, ngươi phải phục vụ tất cả namnhân ở đây.”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Liên Kiều bắt đầu sợ hãi có chiến tranh, để an ủibinh lính xa nhà sẽ có một vài kỹ nữ được đưa đến làm quân kỹ, nàng không muốntrải qua cảnh tượng này, nàng không muốn như vậy, vậy thì có khác gì sống khôngbằng chết, nếu thật sự rơi vào kết cục như vậy thì nàng chỉ còn một con đường,dù sao cũng đã chết một lần, chết một lần nữa cũng đâu có sao.
Giãy dụa ra khỏi bàn tay của hắn, toàn thân trần trụi, liếc mắt nhìn xungquanh, vung tay đem màn che cửa sổ dùng sức quấn thật chặt lên người. Hắn mặtkhông chút thay đổi nhìn nhất cử nhất động của nàng, đáy mắt nàng không chút sợhãi. Đến khi đã che lại thân người xong, nàng đứng trước mặt hắn nói.
“Ngươi có sinh khương** không? Nếu có thể thỉnh ngươi cho ta một ít, đatạ.”
Hắn vẫn vẻ mặt như cũ nhìn nàng không thay đổi, Liên Kiều nhún nhún vai:“Không có sao, xem như ta chưa nói vậy.”
Nàng xoay người bước đi, hắn vẫn không cản nàng. Ngoài cửa một gã tráng hánlập tức mang nàng đi. Đến khi thân ảnh nàng biến mất khỏi tầm mắt hắn, hắn nhíumi thầm nói: “Không phải nàng….”
*************************
(1)sưu thuỷ môi thước: thức ăn ôi thiu.
*phác: chém
**sinh khương: gừng, dùng để sát trùng rất tốt, cũng là một vị thuốc dùngchung với một số khác để tránh thai
Trở lại tù thất* nhưng lại không thấy Đằng Triệt và Tô Lạp. Liên Kiều tronglòng chợt lạnh, các nàng chung quy cũng không thoát chết sao? Nhưng nàng cũngnhanh chóng bác bỏ phỏng đoán của mình trước đó, các nàng không thể đến bây giờmới bị giết, nhất định là có nguyên nhân khác, có lẽ là bị đưa đ
n nơi tù thất khác.
Thân thể nàng thấm mệt, muốn nằm bật ra giường ngủ nhưng thuỷ chung không ngủđược, nàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một cái cây cam thảo,iệnngắt một lá cây cầm trên tay nhìn ngấm. Nàng biết đây là một loại sinh trưởngtrong các đồng cỏ ở sa mạc, toàn bộ cây này đều có thể dùng được, hoa có thể ănđược cũng có thể sấy khô rồi ăn, lá cây của nó sẽ thay đổi theo mùa mà có từngloại hương vị ngon khác nhau. Trong khoảng tháng năm, sáu vào mùa hè là lúc lávà thân cây sẽ sinh ra chất dính, động vật ăn phải sẽ bị , ănquả tươi sẽ khiến bụng trướng đau, nhưng sau khi sấy khô sẽ không độc hại. Nhiềuloại thực vật thật kỳ dị, chúng biến đổi theo môi trường, khả năng thích ứng vàsức sống mãnh liệt mặc dù nhỏ bé nhưng khi cần chúng sẽ tự dùng độc của mình đểtự vệ, so với con người thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhìn thành lâu cao cao, ánh mặt trời chiếu lên tường thành xa hoa vàng óngánh, Liên Kiều chậm rãi đem phiến lá cam thảo lên môi nhẹ nhàng thổi ra một khúcnhạc dân ca-, thanh âm thanhthuý từ phiến lá vang vọng quanh quẩn theo cửa sổ bay ra bốn phía.
Khúc nhạc vừa mới hết, tiếng thở dài từ trong sâu kín tận đáy lòng ai đó lạivang lên, Liên Kiều hoảng sợ, vội vàng từ trên ghế đứng lên, thanh âm này thậtquỷ dị giống như đang ở bên tai mình, nhưng rõ ràng trong phòng không có aia.
Một bóng người chợt loé, Liên Kiều lúc này mới thấy rõ có một nam nhân đangđứng ngoài cửa sổ. Thân mặc trường bào kiểu Ảrập nhưng không đội một cái mũ kiểuẢrập, một kiểu như áo mũ đính kèm, trong cái mũ trùm rộng bay ra những sợi tócvàng mềm mại óng ánh. Gương mặt tinh tế hài hoà như ngọc được chạm trỗ, đángtiếc mi mắt buông xuống nên không thể nhìn được ánh mắt của hắn.
Liên Kiều cảm nhận được hắn không gây nguy hiểm cho mình nên yên lòng hỏi:“Ngươi là ai?”
Trên khuôn mặt của vị ngọc diện nam tử gợi lên một nụ cười khẽ: “Ngươi thổikhúc nhạc này rất êm tai, ta thích.”
Nam tử này mặc dù không đường hoàng nhưng trên vạt áo, cổ tay áo được thêutinh xảo thì chắc chắn thân phận không bình thường, thêm nữa là ở đây ruồi nhặngcòn không qua lọt nhưng hắn lại đi lại tuỳ ý chứng tỏ hắn có những đặc quyền màngười thường không được hưởng. Liên Kiều mơ hồ cảm giác được người này có thểgiúp nàng thoát ra khốn cảnh.
“Đa tạ” Liên Kiều chậm rãi thổi tiếp một khúc, nàng không có ý lấy lòng nhưngnàng đủ thông minh để không đem những bức thiết trong lòng lộ ra, nàng vẫn đangduy trì lịch sự chu đáo với người khác.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên.
“Cảm ơn, ta hôm nay thật s rất vui.” Nam tử khẽ cười, giọng nói réo rắt ngânvang như dòng suối mát lạnh tuông chảy, làm cho người nghe được trong lòng cóchút gợn sóng.
“Ngày mai ta có thể tới nghe nữa không?” Đôi mắt vẫn như cũ mí mắt không mởra, nét mặt thanh bình.
“Đương nhiên.” Liên Kiều lễ phép, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngày maita còn sống.”
Nam tử kia trên mặt vẫn là thần thái an hoà: “Nga, thật đáng tiếc.”
Liên Kiều không nói nỗi nữa, người này không phải bị rối loạn tình cảm chứ,vì sao khi nghe được nàng sẽ chết cũng không có phản ứng gì? Thật sự là một quáinhân.
Người nọ chậm rãi xoay người rời đi…
Liên Kiều đột nhiên phát hiện hắn trong tay hắn chống một cây gậy, nàng giậtmình, nguyên lai hắn là người mù, trách không được khi nói chuyện áng mắt củahắn không nhìn người đối diện.
“Chờ đã” Liên Kiều bỗng nhiên gọi hắn lại, hắn dừng lại, chậm rãi xoayngười.
Cắn chặt răng nàng quyết định bất cứ giá nào cũng phải thoát khỏi đây: “Cóthể cho ta xem mắt của ngươi không?”
Thân hình hắn cứng đờ.
“Cho ta xem, có lẽ ta có thể trị khỏi mắt cho ngươi.”
Hắn cười, nụ cười mơ hồ: “Rất nhiều thầy thuốc đều nói như vậy, nhưng…”
“Nếu đã thất bại nhiều lần như vậy cho dù có thêm một lần nữa cũng không tổnthất gì, huống hồ ngươi không thử thì làm sao biết ta không thể trị chongươi?”
Hắn trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Liên Kiều nghĩ hắn đã muốn hoá đá ở đóluôn rồi. Đến khi—hắn chậm rãi nâng mí mắt lên…
Một mảng sương mù, Liên Kiều nhìn vào mắt hắn chỉ thấy sương mù che khuất bầutrời rộng lớn và thế giới của hắn. Lúc này tâm Liên Kiều cũng nhẹ bớt, loại bệnhnày nàng đã gặp qua.
“Có thể cho ta bắt mạch?”
“Được”. Hắn đưa cổ tay trắng mut như ngọc từ ngoài cửa sổ vói vào, gác trênkhung cửa.
Đặt tay lên cổ tay hắn, một lúc lâu sau, nàng đã hiểu rõ, nhìn về phía hắnhỏi: “Mắt của ngươi không phải hoàn toàn nhìn không thấy phải không?”
“Đúng”
“Nếu lấy tay chà sát, có thể nhìn thấy rõ hơn một chút nhưng sẽ vô cùng đauđớn, hơn nữa còn chảy nước mắt?”
“Không tồi.” Lúc này đôi mắt hắn chuyển hướng nhìn nàng.
Nàng nhìn hắn, nhàn nhã: “Ta có thể trị.”
Như Liên Kiều mong muốn, nàng được đưa ra khỏi tù thất, nhưng tiếp theo lạibị đưa đến nơi đã làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ.
“Vương huynh, ta muốn nàng chữa bệnh cho ta.”
Người ngồi trên ngôi vị cao cao có đôi mắt màu lam kia nguyên lai là ca cacủa hắn, hắn gọi là Vương huynh, hay là người này là Huyết thái tử?
Liên Kiều vừa đến đã lập tức quỳ xuống nhìn về phía nam tử có đôi mắt màu lamkia, yêu cầu để cho nàng trị liệu. Huyết thái tử thâm ý liếc nhìn nàng, đi đếnnâng đệ đệ dậy.
“Nữ nhân này là tử tù.”
“Vậy chờ nàng chữa khỏi mắt cho đệ rồi lại giết nàng cũng được.”
Aiz, hắn thật không phải người mà, có thể nói thản nhiên như vậy, còn với vẻmặt vô tội nữa, hắn một là không hiểu biết hai là một người lãnh huyết vô tình.Hắn so với ca ca hắn cũng không kém gì, quả nhiên là huynh đệ tình thâm, cùngmột dòng máu mà.
Lúc này Huyết thái tử đã đi đến trước mặt Liên Kiều, hắn nhìn nàng chăm chúlàm nàng cảm thấy bị áp lực, nhưng nàng vẫn buộc mình phải nhìn thẳng, tuyệtkhông lùi bước.
Hắn đứng cách nàng chừng vài bước, yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đệ đệcủa ta bị bệnh gì?”
Liên Kiều biết hắn kiểm tra nàng, chậm rãi nói: “Là mắt sinh ế màng**, lúccòn nhỏ bị ánh sáng làm chói mắt đến nỗi mù, phải thường xoa bóp xung quanh mitâm và chân mày, dùng dải băng bịt mắt lại không hoạt động mắt nữa thì ế này tựhết. Nhưng không thể kéo dài, bỏ ra mắt đau, phải thêm dược liệu để chữatrị.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn từ đó nhìn thấy được chút dấuvết nàng không thật hoặc có chút khả nghi. Nếu vậy hắn lập tức sẽ cho nàng chếtkhông có chổ chôn, nhưng là—không có, ánh mắt của nàng thanh minh, trong suốt,thấy vậy hắn lại có chút cảm giác xấu hổ.
Hồi lâu sau, hắn d
Nhìn Liên Kiều bộ dáng ngây ngốc như vậy, đôi mắt băng lam kia phúng ý càngsâu, nhẹ nhàng chuyển động, khoé miệng gợi lên một chút ý đùa cợt, âm thanh trầmthấp thu hút người vang lên: “Đem quần áo của ngươi cỡi ra hết, một chút cũngkhông được để lại.” Tuy mang theo ý cười nhưng ngữ băng hàn lại làm cho ngươi tarùng mình sợ hãi.
Liên Kiều rốt cục cũng phản ứng lại, không ngờ nam nhân tuấn mỹ trước mắt nàylại yêu cầu nàng cỡi quần áo. Kỳ lạ là hắn không phẫn nộ, nhưng cũng cái mâutrung như ác quỷ ấy nhìn thấy nữ nhân là phác*. Quái, hắn không duyên không cớ,cớ gì lại tìm nàng?
“Không được”, nam nhân này tám phần là kẻ điên, nàng cũng không muốn điêncùng hắn a. Nàng không nhanh không chậm đứng lên, một câu lập tức cự tuyệt yêucầu vô lý của hắn.
Mâu quang băng lam rõ ràng như đang bị kiềm hãm. Đuôi lông mày hắn khẽ nhếchtựa như không dự đoán được nàng sẽ có loại phản ứng này.
“Không được?” Hắn cười nhạo, tiếp tục chuyển động môi, “Xem ra ngươi càngngày càng có định lực”.
Liên Kiều nhíu mày, hắn nói vậy là có ý tứ gì? Nàng hiểu ra…chẳng lẽ nói…bỗng nhiên ý thức được rằng bấy lâu nay nàng đều xem nhẹ vấn đề này, thân thểnày rốt cục là ai, cho dù không cha không mẹ là cô nhi đi nữa cũng phải có ngườiquen biết chứ. Chẳng lẽ hắn biết thân thể này là ai?
“Chúng ta biết nhau sao?” Nàng thử hỏi.
“Điểm này ngươi so với ta càng rõ hơn chứ”. Hắn cố ý trả lời vòng vo.
“Có điều ta dễ quên”. Muốn vòng vo, nàng đáp ứng.
Hắn chăm chú nhìn nàng, đáy mắt sáng lạnh làm nàng sợ hãi, rụt rụt cổ, theobản năng lui về sau nửa bước. Không hề báo trước, hắn đột nhiên tiến đến, cáchnàng chỉ còn bốn năm trượng, thật quỷ mị. Lãnh khí bức nhân, hắn rốt cuộc làngười hay quỷ. Thế nhưng rất nhanh, tóc dài đã bị hắn hung hăng kéo, Liên Kiềuthủ thế không được liền ngã về sau. Thân thể khổng lồ của hắn lập tức áp chếnàng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì quần áo trên người đã thành nhiều mãnh.
Hắn ở trên thân thể nàng tuỳ ý chà đạp, Liên Kiều trong lòng rất rõ ràng, sứclực nàng và hắn hoàn toàn cách xa căn bản không thể chống cự lại hắn, nàng giờchỉ biết đơn giản buông tay không giãy dụa nữa. Hạ thân hắn chuyển động, tànnhẫn đâm vào trong cơ thể nàng, nàng không cảm thấy đau đớn nhiều lắm, chỉ là cóchút khô, làm nàng đau. Điều này cũng khiến nàng hiểu được khối thân thể nàykhông còn là xử nữ, như vậy nàng cũng không áy náy, kí chủ này đã không còntrong sạch, nàng cũng không cần phải ra sức bảo vệ.
Tên cầm thú trên người nàng điên cuồng rong ruổi, dần dần, nàng cũng bị thânthể cường tráng này mang đến một loạt những khoái cảm, như vậy cũng tuỳ theo hắnmà cử động, rên rỉ…
Xong việc, Liên Kiều cảm thấy mệt nên nằm xuống thảm mà thở dốc, mồ hôi đổđầm đìa. Kỳ thật nàng nên thừa nhận nam nhân này kỹ thuật và thể lực rất tốt, ởhiện đại quan niệm về trinh tiết không quá khắt khe, mọi người sớm đã không xemtrọng nó rồi, nàng mặc dù không đến mức lạm tình nhưng trước sau gì cũng đã cóqua vài người bạn trai, nhưng không một nam nhân nào có thể so sánh được vớingười trước mặt này, nàng mang vẻ mặt có chút không đứng đắng nhìn hắn mà nghĩ,hắn cường hãn bá đạo cuồng mãnh, càng….kéo dài. Ách, nghĩ như vậy có chút dâmđãng, nhưng thân thể có phản ứng này thì không lừa được ai, mà nàng cũng khôngnghĩ sẽ lừa dối hắn, aiz đang là tù binh mà.
“Ngươi quả nhiên không thay đổi, đúng là kỹ nữ”. Những lời vũ nhục hắn nói racũng không làm nàng tổn thương, bất quá bị mắng như vậy mà không đáp trả lạinàng không phải gọi Liên Kiều.
Nàng cười lạnh: “Nếu như vậy cũng không thể tránh khỏi việc này, sao không đểnó trở thành một cách hưởng thụ đi.” Đối với loại người cường ngạnh, vẻ đángthương sẽ chỉ làm mình lâm vào cảnh đáng buồn hơn.
Trong tích tắc, đôi mắt hắn chuyển sang sắc bén đến đáng sợ, hắn không ngờđược nàng lại đáp lời hắn như vậy.
“Ba!” một bàn tay vung lên đánh nàng một cái khiến nàng hoa cả mắt, khoémiệng chậm rãi hiện một đường tơ máu.
“Thấp hèn.”
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Liên Kiều lập tức xưng to một bên, tuy rằngđau nhưng lại có khoái cảm của thắng lợi. Trong tình huống này thân thể nàng vôlực kháng cự nên mới chịu nhục như vậy, nàng sẽ không để cho hắn có cơ hội lạigiẫm lên tôn nghiêm của nàng. Cho nên nàng vẫn như cũ ngẩng cao đầu, dù chếtcũng không cúi đầu.
Hắn bị chọc giận, bàn tay bóp chặt cằm của Liên Kiều, lực đạo khá mạnh, nàngđau đớn cố thở lấy một hơi, quật cường không để rơi một giọt nước mắt.
“Ngươi nghĩ bao nhiêu đó đã là tất cả sao?” Thanh âm theo cổ họng hắn phát ragiống như đến từ địa ngục âm u vậy, “Từ hôm nay, ngươi phải phục vụ tất cả namnhân ở đây.”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Liên Kiều bắt đầu sợ hãi có chiến tranh, để an ủibinh lính xa nhà sẽ có một vài kỹ nữ được đưa đến làm quân kỹ, nàng không muốntrải qua cảnh tượng này, nàng không muốn như vậy, vậy thì có khác gì sống khôngbằng chết, nếu thật sự rơi vào kết cục như vậy thì nàng chỉ còn một con đường,dù sao cũng đã chết một lần, chết một lần nữa cũng đâu có sao.
Giãy dụa ra khỏi bàn tay của hắn, toàn thân trần trụi, liếc mắt nhìn xungquanh, vung tay đem màn che cửa sổ dùng sức quấn thật chặt lên người. Hắn mặtkhông chút thay đổi nhìn nhất cử nhất động của nàng, đáy mắt nàng không chút sợhãi. Đến khi đã che lại thân người xong, nàng đứng trước mặt hắn nói.
“Ngươi có sinh khương** không? Nếu có thể thỉnh ngươi cho ta một ít, đatạ.”
Hắn vẫn vẻ mặt như cũ nhìn nàng không thay đổi, Liên Kiều nhún nhún vai:“Không có sao, xem như ta chưa nói vậy.”
Nàng xoay người bước đi, hắn vẫn không cản nàng. Ngoài cửa một gã tráng hánlập tức mang nàng đi. Đến khi thân ảnh nàng biến mất khỏi tầm mắt hắn, hắn nhíumi thầm nói: “Không phải nàng….”
*************************
(1)sưu thuỷ môi thước: thức ăn ôi thiu.
*phác: chém
**sinh khương: gừng, dùng để sát trùng rất tốt, cũng là một vị thuốc dùngchung với một số khác để tránh thai
Trở lại tù thất* nhưng lại không thấy Đằng Triệt và Tô Lạp. Liên Kiều tronglòng chợt lạnh, các nàng chung quy cũng không thoát chết sao? Nhưng nàng cũngnhanh chóng bác bỏ phỏng đoán của mình trước đó, các nàng không thể đến bây giờmới bị giết, nhất định là có nguyên nhân khác, có lẽ là bị đưa đ
n nơi tù thất khác.
Thân thể nàng thấm mệt, muốn nằm bật ra giường ngủ nhưng thuỷ chung không ngủđược, nàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một cái cây cam thảo,iệnngắt một lá cây cầm trên tay nhìn ngấm. Nàng biết đây là một loại sinh trưởngtrong các đồng cỏ ở sa mạc, toàn bộ cây này đều có thể dùng được, hoa có thể ănđược cũng có thể sấy khô rồi ăn, lá cây của nó sẽ thay đổi theo mùa mà có từngloại hương vị ngon khác nhau. Trong khoảng tháng năm, sáu vào mùa hè là lúc lávà thân cây sẽ sinh ra chất dính, động vật ăn phải sẽ bị , ănquả tươi sẽ khiến bụng trướng đau, nhưng sau khi sấy khô sẽ không độc hại. Nhiềuloại thực vật thật kỳ dị, chúng biến đổi theo môi trường, khả năng thích ứng vàsức sống mãnh liệt mặc dù nhỏ bé nhưng khi cần chúng sẽ tự dùng độc của mình đểtự vệ, so với con người thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhìn thành lâu cao cao, ánh mặt trời chiếu lên tường thành xa hoa vàng óngánh, Liên Kiều chậm rãi đem phiến lá cam thảo lên môi nhẹ nhàng thổi ra một khúcnhạc dân ca-, thanh âm thanhthuý từ phiến lá vang vọng quanh quẩn theo cửa sổ bay ra bốn phía.
Khúc nhạc vừa mới hết, tiếng thở dài từ trong sâu kín tận đáy lòng ai đó lạivang lên, Liên Kiều hoảng sợ, vội vàng từ trên ghế đứng lên, thanh âm này thậtquỷ dị giống như đang ở bên tai mình, nhưng rõ ràng trong phòng không có aia.
Một bóng người chợt loé, Liên Kiều lúc này mới thấy rõ có một nam nhân đangđứng ngoài cửa sổ. Thân mặc trường bào kiểu Ảrập nhưng không đội một cái mũ kiểuẢrập, một kiểu như áo mũ đính kèm, trong cái mũ trùm rộng bay ra những sợi tócvàng mềm mại óng ánh. Gương mặt tinh tế hài hoà như ngọc được chạm trỗ, đángtiếc mi mắt buông xuống nên không thể nhìn được ánh mắt của hắn.
Liên Kiều cảm nhận được hắn không gây nguy hiểm cho mình nên yên lòng hỏi:“Ngươi là ai?”
Trên khuôn mặt của vị ngọc diện nam tử gợi lên một nụ cười khẽ: “Ngươi thổikhúc nhạc này rất êm tai, ta thích.”
Nam tử này mặc dù không đường hoàng nhưng trên vạt áo, cổ tay áo được thêutinh xảo thì chắc chắn thân phận không bình thường, thêm nữa là ở đây ruồi nhặngcòn không qua lọt nhưng hắn lại đi lại tuỳ ý chứng tỏ hắn có những đặc quyền màngười thường không được hưởng. Liên Kiều mơ hồ cảm giác được người này có thểgiúp nàng thoát ra khốn cảnh.
“Đa tạ” Liên Kiều chậm rãi thổi tiếp một khúc, nàng không có ý lấy lòng nhưngnàng đủ thông minh để không đem những bức thiết trong lòng lộ ra, nàng vẫn đangduy trì lịch sự chu đáo với người khác.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên.
“Cảm ơn, ta hôm nay thật s rất vui.” Nam tử khẽ cười, giọng nói réo rắt ngânvang như dòng suối mát lạnh tuông chảy, làm cho người nghe được trong lòng cóchút gợn sóng.
“Ngày mai ta có thể tới nghe nữa không?” Đôi mắt vẫn như cũ mí mắt không mởra, nét mặt thanh bình.
“Đương nhiên.” Liên Kiều lễ phép, không nhanh không chậm nói: “Nếu ngày maita còn sống.”
Nam tử kia trên mặt vẫn là thần thái an hoà: “Nga, thật đáng tiếc.”
Liên Kiều không nói nỗi nữa, người này không phải bị rối loạn tình cảm chứ,vì sao khi nghe được nàng sẽ chết cũng không có phản ứng gì? Thật sự là một quáinhân.
Người nọ chậm rãi xoay người rời đi…
Liên Kiều đột nhiên phát hiện hắn trong tay hắn chống một cây gậy, nàng giậtmình, nguyên lai hắn là người mù, trách không được khi nói chuyện áng mắt củahắn không nhìn người đối diện.
“Chờ đã” Liên Kiều bỗng nhiên gọi hắn lại, hắn dừng lại, chậm rãi xoayngười.
Cắn chặt răng nàng quyết định bất cứ giá nào cũng phải thoát khỏi đây: “Cóthể cho ta xem mắt của ngươi không?”
Thân hình hắn cứng đờ.
“Cho ta xem, có lẽ ta có thể trị khỏi mắt cho ngươi.”
Hắn cười, nụ cười mơ hồ: “Rất nhiều thầy thuốc đều nói như vậy, nhưng…”
“Nếu đã thất bại nhiều lần như vậy cho dù có thêm một lần nữa cũng không tổnthất gì, huống hồ ngươi không thử thì làm sao biết ta không thể trị chongươi?”
Hắn trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Liên Kiều nghĩ hắn đã muốn hoá đá ở đóluôn rồi. Đến khi—hắn chậm rãi nâng mí mắt lên…
Một mảng sương mù, Liên Kiều nhìn vào mắt hắn chỉ thấy sương mù che khuất bầutrời rộng lớn và thế giới của hắn. Lúc này tâm Liên Kiều cũng nhẹ bớt, loại bệnhnày nàng đã gặp qua.
“Có thể cho ta bắt mạch?”
“Được”. Hắn đưa cổ tay trắng mut như ngọc từ ngoài cửa sổ vói vào, gác trênkhung cửa.
Đặt tay lên cổ tay hắn, một lúc lâu sau, nàng đã hiểu rõ, nhìn về phía hắnhỏi: “Mắt của ngươi không phải hoàn toàn nhìn không thấy phải không?”
“Đúng”
“Nếu lấy tay chà sát, có thể nhìn thấy rõ hơn một chút nhưng sẽ vô cùng đauđớn, hơn nữa còn chảy nước mắt?”
“Không tồi.” Lúc này đôi mắt hắn chuyển hướng nhìn nàng.
Nàng nhìn hắn, nhàn nhã: “Ta có thể trị.”
Như Liên Kiều mong muốn, nàng được đưa ra khỏi tù thất, nhưng tiếp theo lạibị đưa đến nơi đã làm cho nàng khắc sâu trong trí nhớ.
“Vương huynh, ta muốn nàng chữa bệnh cho ta.”
Người ngồi trên ngôi vị cao cao có đôi mắt màu lam kia nguyên lai là ca cacủa hắn, hắn gọi là Vương huynh, hay là người này là Huyết thái tử?
Liên Kiều vừa đến đã lập tức quỳ xuống nhìn về phía nam tử có đôi mắt màu lamkia, yêu cầu để cho nàng trị liệu. Huyết thái tử thâm ý liếc nhìn nàng, đi đếnnâng đệ đệ dậy.
“Nữ nhân này là tử tù.”
“Vậy chờ nàng chữa khỏi mắt cho đệ rồi lại giết nàng cũng được.”
Aiz, hắn thật không phải người mà, có thể nói thản nhiên như vậy, còn với vẻmặt vô tội nữa, hắn một là không hiểu biết hai là một người lãnh huyết vô tình.Hắn so với ca ca hắn cũng không kém gì, quả nhiên là huynh đệ tình thâm, cùngmột dòng máu mà.
Lúc này Huyết thái tử đã đi đến trước mặt Liên Kiều, hắn nhìn nàng chăm chúlàm nàng cảm thấy bị áp lực, nhưng nàng vẫn buộc mình phải nhìn thẳng, tuyệtkhông lùi bước.
Hắn đứng cách nàng chừng vài bước, yên lặng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đệ đệcủa ta bị bệnh gì?”
Liên Kiều biết hắn kiểm tra nàng, chậm rãi nói: “Là mắt sinh ế màng**, lúccòn nhỏ bị ánh sáng làm chói mắt đến nỗi mù, phải thường xoa bóp xung quanh mitâm và chân mày, dùng dải băng bịt mắt lại không hoạt động mắt nữa thì ế này tựhết. Nhưng không thể kéo dài, bỏ ra mắt đau, phải thêm dược liệu để chữatrị.”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn từ đó nhìn thấy được chút dấuvết nàng không thật hoặc có chút khả nghi. Nếu vậy hắn lập tức sẽ cho nàng chếtkhông có chổ chôn, nhưng là—không có, ánh mắt của nàng thanh minh, trong suốt,thấy vậy hắn lại có chút cảm giác xấu hổ.
Hồi lâu sau, hắn d
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1648/3446