Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
, gã này nhất định phảichết. Mà một nguyên nhân nữa mà hắn phải chết chính là vì nữ nhân trong xe ngựa.Mặc dù Đổng Phóng chết trong tay nàng, nhưng là do hắn đáng chết, đã sớm đángchết, có thể chết trong tay Liên Kiều đã là tiện nghi cho hắn. Đổng Phóng chết,ngôi vua liền hợp tình hợp lý do Long Tiêu hắn thừa kế, hắn mới là chúa tể chânchính của Lương Quốc, Liên Kiều chỉ có thể thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có tưcách giữ lấy cô gái thông minh động lòng người nhất này, Mục Sa Tu Hạ và ĐổngPhóng đều không xứng!
"Vương Gia mời trở về đi, Lương Quốc còn cần ngươi trở về chủ trì đại cục !"Mục Sa Tu Hạ nhàn nhạt nhắc nhở hắn, mặc dù hắn rất muốn nhổ cỏ tận gốc, giếtLong Tiêu, nhưng bây giờ giết hắn cũng không phải cử chỉ sáng suốt. Phiên quốcnội loạn giờ mới bắt đầu, hắn không muốn đón thêm cục diện rối rắm.
Nhìn cánh rừng chằng chịt những tên bắn nỏ, Long Tiêu rốt cuộc chán nản buôngtay. Hắn biết hôm nay hắn không giữ được bọn họ, nhưng hắn tự nói với mình,tương lai sẽ đem Liên Kiều và cả Móng Kì lân đến tay, hôm nay chỉ để cho nàngtạm thời ở cùng Mục Sa Tu Hạ thôi.
Liếc mắt nhìn xe ngựa thật lâu, hắn dứt khoát quay đầu ngựa lại rời đi, saulưng mấy trăm tên cấm quân thị vệ theo sát phía sau, chậm rãi thối lui ra khỏicánh rừng. . . . . .
Ba mươi ngày, ra roi thúc ngựa cũng phải ba mươi ngày mới có thể rời ĐạiLương, hắn có thời gian cùng cơ hội đoạt lại vật hắn muốn. Long Tiêu bình tĩnhsuy nghĩ, thế nhưng hắn lại đoán sai, Mục Sa Tu Hạ không phải bình thường người,hắn có một lực lượng truy binh bí mật, một khi mất dấu đừng mơ tưởng tìm đượctung tích của hắn. Cho nên, Long Tiêu lần này rất thất sách!
Ở Liên thành nghỉ dưỡng sức cả đêm, trên giường, Liên Kiều tựa vào ngực MụcSa Tu Hạ nói câu được câu không cùng nhau trò chuyện.
"Thật là không có nghĩ đến Long Ứng là hoàng đế giả danh, không trách đượcLong Tiêu mặc cho ta độc chết hắn ! Bắt đầu ta còn tưởng rằng người kia là vì đếvị mới cho phép ta làm thế. Bây giờ nghĩ lại hắn đã sớm biết Long Ứng là hoàngđế giả rồi." Liên Kiều bừng tỉnh hiểu ra.
Mục Sa Tu Hạ nhẹ cong miệng: "Nếu không nàng nghĩ tại sao chúng ta không hềbị ngăn cản khi rời khỏi hoàng cung". Nàng xác thực đủ tư cách là nữ nhân củahắn, đối đầu với kẻ địch quyết không xuống tay lưu tình, với dã tâm xưng báthiên hạ của hắn, bên người tuyệt không cần một cô nương đến đâu cũng cần bảovệ, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt làm nũng, được chiều chuộng làm thê tử, LiênKiều thực rất hợp với tính khí của hắn.
Nghiêng đầu, Liên Kiều buồn buồn hỏi: "Tại sao?" Ai, tha thứ nàng lười biếngđi, có người có thể thay nàng tìm ra lời giải, nàng lười phải động não rồi.
“ Hoàng đế thật bị giết, hoàng đế giả cầm giữ triều chánh nhiều năm, đây làgièm kinh thiên động địa đến mức nào pha bực nào, Long Tiêu s
ẽ không động thủ trong cung."
"Cho nên, hắn muốn bên ngoài cung chặn chúng ta lại." Liên Kiều tiếp lời, suynghĩ một chút lại cảm thấy kỳ quái, "Nhưng theo tính cách của hắn quyết sẽ khôngvì vậy mà buông tha, tại sao hắn chỉ chặn lại chúng ta một lần, không đuổi theochúng ta nữa?"
Con mắt màu lam hiện ra một tia khinh miệt: "Đó là bởi vì hắn không có cơ hộinữa."
"Hả?" Liên Kiều tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, "Tại sao?"
Vuốt ve lưng nàng, hôm trộm môi nàng một cái, hắn cười đến tà mị: "Bímật!"
Thôi đi, không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người! Suy nghĩ mộtchút, nàng lại chuyển đề tài.
"Kỳ Lân là vật gì?"
Vuốt vuốt mái tóc đen mượt của nàng, Mục Sa Tu Hạ vừa hít sâu mùi thơm cơ thểnàng, vừa tự hỏi mình nên đáp nàng như thế nào.
“Ngàn năm trước, đế quốc Cách Tát mới thực sự thống nhất làm bá chủ thiên hạ,chẳng qua là sau đó lại bị ngoại tộc xâm lấn, đế nghiệp sụp đổ. Vì muốn bảo vệngọc tỷ khượng trưng cho cơ nghiệp ngàn năm của Cách Tát không rơi vào tay ngoạitộc lúc đó đại đế bèn giấu ngọc tỷ đi, sau đó chia bản đồ ngọc tỷ ra giấu ởtrong răng Thiên Lang, móng Kì Lân, mắt Phượng Hoàng, tim Thanh Long. Giao bốnmón bảo vật này cho bốn vị đại thần tin tưởng nhất bên người bảo vệ. Trong bốnngười này lại có ba người lần lượt phản bội, một người trong đó lại cấu kếtngoại tộc sát hại đại đế. Bọn họ tự xưng là vua đều muốn đánh bại đối phươngnhưng không có ngọc tỷ nên danh không chánh, ngôn không thuận chỉ có tập hợp bốnmón bảo vật mới có thể tìm được, vì vậy liền kéo theo chiến tranh không ngừngđến cả ngàn năm sau”
"Oh!" Liên Kiều sáng tỏ gật đầu, "Ta hiểu rồi, ba người đại thần kia tự lậplàm vua, một thành lập Hương quốc, một thành lập Lương Quốc, vậy còn một quốcgia nữa?"
"Còn có một nữa là Khánh Liễn quốc, chỉ là mười năm trước đã bị phụ hoàngtiêu diệt."
"Vậy thêm móng kì lân lần này, chẳng phải là tập hợp đủ ba bảo vật rồi hả?"
"Không, chỉ có hai. Tới Khánh Liễn quốc, mắt Phượng Hoàng vẫn không có tungtích, nghe nói là ở trong tay đại công chúa, chẳng qua ta vẫn không biết nơi ởcủa vị công chúa này." Nói đến đây Mục Sa Tu Hạ nhíu mày lại.
Liếc nhìn hắn, Liên Kiều cố ý chửi hắn: "Biết rồi, chàng có phải chuẩn bị đemngười ta cưới về làm vợ hay không?" Trong câu hỏi như ẩn chứa nồng đậm ghentuông.
Mục Sa Tu Hạ cười khổ: "Công chúa đó hơn ta cũng phải mười mấy, hai mươituổi, ta nguyện ý, cũng phải hỏi người ta có chịu hay không."
"Ngừng. . . . . ." Liên Kiều xem thường nghiêng đầu nhìn hắn, "Ai mà biếtchàng háo sắc hay không?"
Hắn cười tà một tiếng: "Ta có háo sắc không chắc hẳn thái tử phi rõ nhất."Chợt lật người ngăn chận nàng, con mắt sắc tối tăm, khóe môi nhếch lên nụ cườixấu xa, tay cũng theo bắt đầu dở trò xấu , càn rỡ trêu chọc nàng.
Liên Kiều hít vào một hơi, thầm mắng mình làm sao lại trêu chọc người tinhnày lực tràn đầy này, mới vừa một phen mây mưa mình còn chưa có lấy lại sức đâu,người này lại muốn. . . . . .
Vội vội vàng vàng chống đỡ hắn ép xuống lồng ngực, nàng cố gắng dùng nhữnglời khác làm phân tâm hắn.
“Vi Nhi công chúa đâu? Sao không nhìn thấy nàng ấy?”
Mục Sa Tu Hạ quả nhiên ngừng lại, tròng mắt híp lại, hiển nhiên không vui. Cóthể thấy được hắn còn đang canh cánh trong lòng chuyện công chúa Vi Nhi, cái đồnam nhân keo kiệt. Nàng không so đo hắn lấy nhiều lão bà như vậylại so sánh sứclực nói với nàng.
"Nói đến nàng ta làm gì?" Nặng nề từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, Mục Sa Tu Hạcảm thấy mất hứng.
Mặc dù đem chuyện tình Vi Nhi công chúa và Trát Vương Gia nói ra, bọn họ cóthể sẽ bị chết rất thảm, nhưng để hai người gian tế này xen lẫn trong nội bộCách Tát thật sự rất bất lợi. Nàng không phải cái loại thiện lương đến kẻ địchcũng làm bằng hữu, có thù oán phải trả là nguyên tắc xử sự của nàng.
"Hắn là gian tế, chính là bọn họ thông đồng Long Tiêu bắt ta đi." Liên Kiềuđiềm tĩnh nói cho hắn biết sự thật.
Mục Sa Tu Hạ chấn động toàn thân, hai mắt màu lam lạnh lẽo dần dần sinh rahai luồng lửa giận . Đáng chết, lại là bọn họ giở trò quỷ, hắn lại hồn nhiênkhông biết. Mục Sa Tu Hạ thẹn quá thành giận hướng cột giường đánh một quyền,cây cột gãy lìa, thật may là còn có ba cây chống, nếu không sẽ không chống đỡđược. Hắn tức giận không phải vì mình thua thiệt, mà là giận chính mình lại bịhai người này xem hắn như heo chó không biết gì, đùa giỡn xoay quanh. Tức hơnnữa là lại để Liên Kiều chịu khổ nhiều như vậy, thiếu chút nữa để cho Hoàng đếgiả kia làm nhục nàng. Hắn nhất định phải làm cho bọn họ trả giá đắt, cái chếthình như quá tiện nghi cho họ, hắn tức giận đến đỏ mắt.
Liên Kiều có chút lo lắng nhìn đến ba cây cột giường, lo lắng hắn đang tronglúc tức giận sẽ đem đánh gãy hết. Vì phòng ngừa mình bị cột giường đập trúng,nàng uốn éo người, cố gắng từ dưới thân hắn tránh ra.
"Oh! Đáng chết. . . . . ." Liên Kiều lo lắng giãy dụa, khiến Mục Sa Tu Hạ lậptức có phản ứng. Đôi mắt như có lửa trợn trừng nhìn tiểu nữ nhân muốn trốnthoát, một phát bắt được cái chân mịn màng kéo lại.
"A ——" Liên Kiều cả kinh thét chói tai, "Buông ta ra ——" nói xong không quêndùng chân đạp hắn.
Giữ chặt đôi chân đang đạp loạn của nàng , hắn căm tức nhìn nàng: "Lá gancàng lúc càng lớn, thậm chí đụng cũng không cho ta!" Hắn liền tức, tại sao mỗilần hắn muốn yêu nàng, nàng liền bày ra một nét mặt bị ức hiếp, chẳng lẽ kĩthuật của hắn không đáp ứng được nàng? Ý niệm này làm hắn rất bị đả kích .
"Cái đó. . . . . ." Con mắt đảo vòng tròn, Liên Kiều cực kỳ uất ức nhỏ giọngnói: "Nơi này sắp sập rồi!"
Hắn tà tứ nâng lên khóe môi, một tay ôm lấy nàng, đặt nhè nhẹ ở trên giường,nói: "Tối nay chúng ta đổi chỗ khác."
Không cho nàng cự tuyệt, hắn chợt ngậm môi của nàng, nuốt đi tiếng kháng nghịrên rỉ của nàng, bởi đó trước mây mưa mà thân thể lại nhạy cảm, không ch đượchắn càn rỡ trêu chọc, cả người nàng run rẩy. Động thân một cái, hắn tiến vàotrong cơ thể nàng, cái bàn với độ cao thích hợp để cho hắn càng thêm nhẹ nhõmcông kích mềm mại của nàng, chiếm đoạt vẻ đẹp của nàng tốt, tối nay hắn muốn đemnhớ nhung đòi lại tất cả. . . . . .
Ngày thứ hai, Mục Sa Tu Hạ cũng không mang theo Liên Kiều trở về Thượng Kinh,mà trực tiếp tiến về phía Đô thành Phiên quốc —— Lạc Thành.
"Vì sao lại đến đó?" Ngồi ở trong xe ngựa, Liên Kiều vừa bóc vỏ trứng luộckhông ngừng xoa vết bầm hôm qua Mục Sa Tu Hạ lưu lại, thậm chí còn có dấu răng,người này quá không biết thương hương tiếc ngọc. Vừa không hiểu hỏi tên đầu sỏgây chuyện, thật là kỳ lạ, người này trước kia không phải đặc biệt thích khoekhoang sao? Vào lúc này sao lại không nói gì?
"Có chuyện!"
Nói nhảm, không có việc gì chẳng lẽ đi du lịch à! Bất mãn trừng mắt nhìn hắn,người này đến ban ngày liền thay đổi thành dáng vẻ đáng đánh, lạnh lùng, bá đạo,bất cận nhân tình, trên mặt hận không được dán lên chữ —— Người lạ chớ tới gần!Phải giữ vững hình tượng thái tử uy nghiêm cao cao tại thượng, tiếc chữ nhưvàng, nhiều lời một chút cũng không muốn.
"Ta muốn cưỡi ngựa!" Ở trong xe ngựa buồn bực phải, Liên Kiều đột nhiên nóira yêu cầu, thật sự không muốn cùng cục nước đá ở cùng một chỗ!
Nhàn nhạt liếc nhìn nàng, lại đưa mắt nhìn lại cuốn sách trong tay, nhẹ bậtra hai chữ: "Không được!"
Ác. . . . . . Con ngươi oán độc nhìn sách trong tay hắn , nhìn, nhìn, giốngnhư không nhìn sẽ mù mất! Chết tiệt, lúc nào thì thích đọc sách rồi? Buồn bực!Hắn nói không được thì không được sao? Nàng dầu gì cũng là thái tử phi, cưỡingựa không có ai phản đối đi! Mặc kệ, bò dậy chui ra ngoài xe, sau lưng mộtgiọng nói rảnh rang vang lên.
"Nếu như nàng không muốn một thân vết bầm bị người ta nhìn thấy, để cho ngườitưởng tượng thì cứ ra, dù sao ta sẽ không ngại!"
Ách. . . . . . Một câu nói khiến Liên Kiều dừng động tác lại. Sau đó quay đầulại căm tức nhìn hắn, hung hăng nhìn! Hắn cố ý! Rõ ràng khi dễ nàng, được, ở nơinày hắn lớn nhất, nàng nhịn!
Thật ra thì phong cảnh dọc đường thật là không tệ, ngồi ở trong xe ngựa gặmdưa, khoan thai tự đắc hưởng đại thảo nguyên thụ mênh mông bát ngát thật sự vừalòng! Có lẽ như vậy mới để cho người thoải mái! Trừ Mục Sa Tu Hạ tỉnh táo, mộtchút cũng không đáng yêu. Rồi sau đó mấy ngày bởi vì phải lên đường, Mục Sa TuHạ cùng với nàng cũng chỉở trong xe, cũng bận tâm tướng sĩ bên ngoài nhiều nhưvậy, cho nên không thể đụng nàng. Cũng làm cho Liên Kiều nhẹ nhõm không íường đinửa tháng sau đại đội nhân mã đã tới Lạc Thành.
Quân trông coi Lạc Thành mở cửa thành ra hoan nghênh Huyết thái tử vào thành,bất quá Liên Kiều thấy rằng, nhóm người hoan nghênh bọn họ trên đường chỉ cóquân Cách Tát, dân chúng Phiên quốc dường như không quá quan tâm đến bọn họ,cũng phải thôi, chiếm lĩnh quốc thổ của người ta, không cầm dao chém ngươi đã làtốt lắm rồi, còn kỳ vọng người khác trương vẻ mặt vui tươi với ngươi sao?
Giống như tất cả các đô thành khác, Lạc Thành cũng là một đại thành thị phồnhoa. Dân chúng ăn mặc hơi giống người Mông Cổ, cũng không sai biệt lắm .
"Đừng chạy. . . . . . Đứng lại cho ta. . . . . . Chạy nữa lão tử phế ngươi. .. . . ." Trong đám người đột nhiên vang lên hét to lên một tiếng.
Một bóng người nhỏ nhắn lao ra, hoảng hốt chạy bừa , , lại hướng tới xe ngựabọn hắn chạy tới. Thị vệ bên người đã sớm chuẩn bị vũ khí, chỉ chờ đứa bé chạyđến là một đao kết thúc.
Đứa bé kia không ngừng nhìn lại, chỉ sợ người phía sau đuổi theo, lại quayđầu lại tiếp tục hướng phía trước chạy, mắt thấy sẽ phải đụng vào thị vệ đã rútđại đao ra.
Liên Kiều lúc chợt sinh ra lòng thương cảm, lớn tiếng nói: "Chớ tổn thươngnàng ấy!"
Bọn thị vệ nghe lệnh thu hồi đao, nhưng vẫn cũ độ cao cảnh giác tiểu nha đầuxông tới mặt .
"Dẫn nàng lên." Liên Kiều hạ lệnh, thị vệ không dám không theo. Một tay bắtđược nha đầu bẩn đang chạy như điên, mấy đại hán sau lưng nhìn thấy món hàng củamình bị lính Cách tát bắt được, mặc dù không dám tiến lên đòi lại, nhưng lạikhông cam lòng ở một bên canh chừng, chỉ chờ lính Cách Tát phát hiện nàng khôngcó giá trị, có thể đem nàng trả lại.
Xú nha đầu bị nhét và
"Vương Gia mời trở về đi, Lương Quốc còn cần ngươi trở về chủ trì đại cục !"Mục Sa Tu Hạ nhàn nhạt nhắc nhở hắn, mặc dù hắn rất muốn nhổ cỏ tận gốc, giếtLong Tiêu, nhưng bây giờ giết hắn cũng không phải cử chỉ sáng suốt. Phiên quốcnội loạn giờ mới bắt đầu, hắn không muốn đón thêm cục diện rối rắm.
Nhìn cánh rừng chằng chịt những tên bắn nỏ, Long Tiêu rốt cuộc chán nản buôngtay. Hắn biết hôm nay hắn không giữ được bọn họ, nhưng hắn tự nói với mình,tương lai sẽ đem Liên Kiều và cả Móng Kì lân đến tay, hôm nay chỉ để cho nàngtạm thời ở cùng Mục Sa Tu Hạ thôi.
Liếc mắt nhìn xe ngựa thật lâu, hắn dứt khoát quay đầu ngựa lại rời đi, saulưng mấy trăm tên cấm quân thị vệ theo sát phía sau, chậm rãi thối lui ra khỏicánh rừng. . . . . .
Ba mươi ngày, ra roi thúc ngựa cũng phải ba mươi ngày mới có thể rời ĐạiLương, hắn có thời gian cùng cơ hội đoạt lại vật hắn muốn. Long Tiêu bình tĩnhsuy nghĩ, thế nhưng hắn lại đoán sai, Mục Sa Tu Hạ không phải bình thường người,hắn có một lực lượng truy binh bí mật, một khi mất dấu đừng mơ tưởng tìm đượctung tích của hắn. Cho nên, Long Tiêu lần này rất thất sách!
Ở Liên thành nghỉ dưỡng sức cả đêm, trên giường, Liên Kiều tựa vào ngực MụcSa Tu Hạ nói câu được câu không cùng nhau trò chuyện.
"Thật là không có nghĩ đến Long Ứng là hoàng đế giả danh, không trách đượcLong Tiêu mặc cho ta độc chết hắn ! Bắt đầu ta còn tưởng rằng người kia là vì đếvị mới cho phép ta làm thế. Bây giờ nghĩ lại hắn đã sớm biết Long Ứng là hoàngđế giả rồi." Liên Kiều bừng tỉnh hiểu ra.
Mục Sa Tu Hạ nhẹ cong miệng: "Nếu không nàng nghĩ tại sao chúng ta không hềbị ngăn cản khi rời khỏi hoàng cung". Nàng xác thực đủ tư cách là nữ nhân củahắn, đối đầu với kẻ địch quyết không xuống tay lưu tình, với dã tâm xưng báthiên hạ của hắn, bên người tuyệt không cần một cô nương đến đâu cũng cần bảovệ, cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt làm nũng, được chiều chuộng làm thê tử, LiênKiều thực rất hợp với tính khí của hắn.
Nghiêng đầu, Liên Kiều buồn buồn hỏi: "Tại sao?" Ai, tha thứ nàng lười biếngđi, có người có thể thay nàng tìm ra lời giải, nàng lười phải động não rồi.
“ Hoàng đế thật bị giết, hoàng đế giả cầm giữ triều chánh nhiều năm, đây làgièm kinh thiên động địa đến mức nào pha bực nào, Long Tiêu s
ẽ không động thủ trong cung."
"Cho nên, hắn muốn bên ngoài cung chặn chúng ta lại." Liên Kiều tiếp lời, suynghĩ một chút lại cảm thấy kỳ quái, "Nhưng theo tính cách của hắn quyết sẽ khôngvì vậy mà buông tha, tại sao hắn chỉ chặn lại chúng ta một lần, không đuổi theochúng ta nữa?"
Con mắt màu lam hiện ra một tia khinh miệt: "Đó là bởi vì hắn không có cơ hộinữa."
"Hả?" Liên Kiều tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, "Tại sao?"
Vuốt ve lưng nàng, hôm trộm môi nàng một cái, hắn cười đến tà mị: "Bímật!"
Thôi đi, không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người! Suy nghĩ mộtchút, nàng lại chuyển đề tài.
"Kỳ Lân là vật gì?"
Vuốt vuốt mái tóc đen mượt của nàng, Mục Sa Tu Hạ vừa hít sâu mùi thơm cơ thểnàng, vừa tự hỏi mình nên đáp nàng như thế nào.
“Ngàn năm trước, đế quốc Cách Tát mới thực sự thống nhất làm bá chủ thiên hạ,chẳng qua là sau đó lại bị ngoại tộc xâm lấn, đế nghiệp sụp đổ. Vì muốn bảo vệngọc tỷ khượng trưng cho cơ nghiệp ngàn năm của Cách Tát không rơi vào tay ngoạitộc lúc đó đại đế bèn giấu ngọc tỷ đi, sau đó chia bản đồ ngọc tỷ ra giấu ởtrong răng Thiên Lang, móng Kì Lân, mắt Phượng Hoàng, tim Thanh Long. Giao bốnmón bảo vật này cho bốn vị đại thần tin tưởng nhất bên người bảo vệ. Trong bốnngười này lại có ba người lần lượt phản bội, một người trong đó lại cấu kếtngoại tộc sát hại đại đế. Bọn họ tự xưng là vua đều muốn đánh bại đối phươngnhưng không có ngọc tỷ nên danh không chánh, ngôn không thuận chỉ có tập hợp bốnmón bảo vật mới có thể tìm được, vì vậy liền kéo theo chiến tranh không ngừngđến cả ngàn năm sau”
"Oh!" Liên Kiều sáng tỏ gật đầu, "Ta hiểu rồi, ba người đại thần kia tự lậplàm vua, một thành lập Hương quốc, một thành lập Lương Quốc, vậy còn một quốcgia nữa?"
"Còn có một nữa là Khánh Liễn quốc, chỉ là mười năm trước đã bị phụ hoàngtiêu diệt."
"Vậy thêm móng kì lân lần này, chẳng phải là tập hợp đủ ba bảo vật rồi hả?"
"Không, chỉ có hai. Tới Khánh Liễn quốc, mắt Phượng Hoàng vẫn không có tungtích, nghe nói là ở trong tay đại công chúa, chẳng qua ta vẫn không biết nơi ởcủa vị công chúa này." Nói đến đây Mục Sa Tu Hạ nhíu mày lại.
Liếc nhìn hắn, Liên Kiều cố ý chửi hắn: "Biết rồi, chàng có phải chuẩn bị đemngười ta cưới về làm vợ hay không?" Trong câu hỏi như ẩn chứa nồng đậm ghentuông.
Mục Sa Tu Hạ cười khổ: "Công chúa đó hơn ta cũng phải mười mấy, hai mươituổi, ta nguyện ý, cũng phải hỏi người ta có chịu hay không."
"Ngừng. . . . . ." Liên Kiều xem thường nghiêng đầu nhìn hắn, "Ai mà biếtchàng háo sắc hay không?"
Hắn cười tà một tiếng: "Ta có háo sắc không chắc hẳn thái tử phi rõ nhất."Chợt lật người ngăn chận nàng, con mắt sắc tối tăm, khóe môi nhếch lên nụ cườixấu xa, tay cũng theo bắt đầu dở trò xấu , càn rỡ trêu chọc nàng.
Liên Kiều hít vào một hơi, thầm mắng mình làm sao lại trêu chọc người tinhnày lực tràn đầy này, mới vừa một phen mây mưa mình còn chưa có lấy lại sức đâu,người này lại muốn. . . . . .
Vội vội vàng vàng chống đỡ hắn ép xuống lồng ngực, nàng cố gắng dùng nhữnglời khác làm phân tâm hắn.
“Vi Nhi công chúa đâu? Sao không nhìn thấy nàng ấy?”
Mục Sa Tu Hạ quả nhiên ngừng lại, tròng mắt híp lại, hiển nhiên không vui. Cóthể thấy được hắn còn đang canh cánh trong lòng chuyện công chúa Vi Nhi, cái đồnam nhân keo kiệt. Nàng không so đo hắn lấy nhiều lão bà như vậylại so sánh sứclực nói với nàng.
"Nói đến nàng ta làm gì?" Nặng nề từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, Mục Sa Tu Hạcảm thấy mất hứng.
Mặc dù đem chuyện tình Vi Nhi công chúa và Trát Vương Gia nói ra, bọn họ cóthể sẽ bị chết rất thảm, nhưng để hai người gian tế này xen lẫn trong nội bộCách Tát thật sự rất bất lợi. Nàng không phải cái loại thiện lương đến kẻ địchcũng làm bằng hữu, có thù oán phải trả là nguyên tắc xử sự của nàng.
"Hắn là gian tế, chính là bọn họ thông đồng Long Tiêu bắt ta đi." Liên Kiềuđiềm tĩnh nói cho hắn biết sự thật.
Mục Sa Tu Hạ chấn động toàn thân, hai mắt màu lam lạnh lẽo dần dần sinh rahai luồng lửa giận . Đáng chết, lại là bọn họ giở trò quỷ, hắn lại hồn nhiênkhông biết. Mục Sa Tu Hạ thẹn quá thành giận hướng cột giường đánh một quyền,cây cột gãy lìa, thật may là còn có ba cây chống, nếu không sẽ không chống đỡđược. Hắn tức giận không phải vì mình thua thiệt, mà là giận chính mình lại bịhai người này xem hắn như heo chó không biết gì, đùa giỡn xoay quanh. Tức hơnnữa là lại để Liên Kiều chịu khổ nhiều như vậy, thiếu chút nữa để cho Hoàng đếgiả kia làm nhục nàng. Hắn nhất định phải làm cho bọn họ trả giá đắt, cái chếthình như quá tiện nghi cho họ, hắn tức giận đến đỏ mắt.
Liên Kiều có chút lo lắng nhìn đến ba cây cột giường, lo lắng hắn đang tronglúc tức giận sẽ đem đánh gãy hết. Vì phòng ngừa mình bị cột giường đập trúng,nàng uốn éo người, cố gắng từ dưới thân hắn tránh ra.
"Oh! Đáng chết. . . . . ." Liên Kiều lo lắng giãy dụa, khiến Mục Sa Tu Hạ lậptức có phản ứng. Đôi mắt như có lửa trợn trừng nhìn tiểu nữ nhân muốn trốnthoát, một phát bắt được cái chân mịn màng kéo lại.
"A ——" Liên Kiều cả kinh thét chói tai, "Buông ta ra ——" nói xong không quêndùng chân đạp hắn.
Giữ chặt đôi chân đang đạp loạn của nàng , hắn căm tức nhìn nàng: "Lá gancàng lúc càng lớn, thậm chí đụng cũng không cho ta!" Hắn liền tức, tại sao mỗilần hắn muốn yêu nàng, nàng liền bày ra một nét mặt bị ức hiếp, chẳng lẽ kĩthuật của hắn không đáp ứng được nàng? Ý niệm này làm hắn rất bị đả kích .
"Cái đó. . . . . ." Con mắt đảo vòng tròn, Liên Kiều cực kỳ uất ức nhỏ giọngnói: "Nơi này sắp sập rồi!"
Hắn tà tứ nâng lên khóe môi, một tay ôm lấy nàng, đặt nhè nhẹ ở trên giường,nói: "Tối nay chúng ta đổi chỗ khác."
Không cho nàng cự tuyệt, hắn chợt ngậm môi của nàng, nuốt đi tiếng kháng nghịrên rỉ của nàng, bởi đó trước mây mưa mà thân thể lại nhạy cảm, không ch đượchắn càn rỡ trêu chọc, cả người nàng run rẩy. Động thân một cái, hắn tiến vàotrong cơ thể nàng, cái bàn với độ cao thích hợp để cho hắn càng thêm nhẹ nhõmcông kích mềm mại của nàng, chiếm đoạt vẻ đẹp của nàng tốt, tối nay hắn muốn đemnhớ nhung đòi lại tất cả. . . . . .
Ngày thứ hai, Mục Sa Tu Hạ cũng không mang theo Liên Kiều trở về Thượng Kinh,mà trực tiếp tiến về phía Đô thành Phiên quốc —— Lạc Thành.
"Vì sao lại đến đó?" Ngồi ở trong xe ngựa, Liên Kiều vừa bóc vỏ trứng luộckhông ngừng xoa vết bầm hôm qua Mục Sa Tu Hạ lưu lại, thậm chí còn có dấu răng,người này quá không biết thương hương tiếc ngọc. Vừa không hiểu hỏi tên đầu sỏgây chuyện, thật là kỳ lạ, người này trước kia không phải đặc biệt thích khoekhoang sao? Vào lúc này sao lại không nói gì?
"Có chuyện!"
Nói nhảm, không có việc gì chẳng lẽ đi du lịch à! Bất mãn trừng mắt nhìn hắn,người này đến ban ngày liền thay đổi thành dáng vẻ đáng đánh, lạnh lùng, bá đạo,bất cận nhân tình, trên mặt hận không được dán lên chữ —— Người lạ chớ tới gần!Phải giữ vững hình tượng thái tử uy nghiêm cao cao tại thượng, tiếc chữ nhưvàng, nhiều lời một chút cũng không muốn.
"Ta muốn cưỡi ngựa!" Ở trong xe ngựa buồn bực phải, Liên Kiều đột nhiên nóira yêu cầu, thật sự không muốn cùng cục nước đá ở cùng một chỗ!
Nhàn nhạt liếc nhìn nàng, lại đưa mắt nhìn lại cuốn sách trong tay, nhẹ bậtra hai chữ: "Không được!"
Ác. . . . . . Con ngươi oán độc nhìn sách trong tay hắn , nhìn, nhìn, giốngnhư không nhìn sẽ mù mất! Chết tiệt, lúc nào thì thích đọc sách rồi? Buồn bực!Hắn nói không được thì không được sao? Nàng dầu gì cũng là thái tử phi, cưỡingựa không có ai phản đối đi! Mặc kệ, bò dậy chui ra ngoài xe, sau lưng mộtgiọng nói rảnh rang vang lên.
"Nếu như nàng không muốn một thân vết bầm bị người ta nhìn thấy, để cho ngườitưởng tượng thì cứ ra, dù sao ta sẽ không ngại!"
Ách. . . . . . Một câu nói khiến Liên Kiều dừng động tác lại. Sau đó quay đầulại căm tức nhìn hắn, hung hăng nhìn! Hắn cố ý! Rõ ràng khi dễ nàng, được, ở nơinày hắn lớn nhất, nàng nhịn!
Thật ra thì phong cảnh dọc đường thật là không tệ, ngồi ở trong xe ngựa gặmdưa, khoan thai tự đắc hưởng đại thảo nguyên thụ mênh mông bát ngát thật sự vừalòng! Có lẽ như vậy mới để cho người thoải mái! Trừ Mục Sa Tu Hạ tỉnh táo, mộtchút cũng không đáng yêu. Rồi sau đó mấy ngày bởi vì phải lên đường, Mục Sa TuHạ cùng với nàng cũng chỉở trong xe, cũng bận tâm tướng sĩ bên ngoài nhiều nhưvậy, cho nên không thể đụng nàng. Cũng làm cho Liên Kiều nhẹ nhõm không íường đinửa tháng sau đại đội nhân mã đã tới Lạc Thành.
Quân trông coi Lạc Thành mở cửa thành ra hoan nghênh Huyết thái tử vào thành,bất quá Liên Kiều thấy rằng, nhóm người hoan nghênh bọn họ trên đường chỉ cóquân Cách Tát, dân chúng Phiên quốc dường như không quá quan tâm đến bọn họ,cũng phải thôi, chiếm lĩnh quốc thổ của người ta, không cầm dao chém ngươi đã làtốt lắm rồi, còn kỳ vọng người khác trương vẻ mặt vui tươi với ngươi sao?
Giống như tất cả các đô thành khác, Lạc Thành cũng là một đại thành thị phồnhoa. Dân chúng ăn mặc hơi giống người Mông Cổ, cũng không sai biệt lắm .
"Đừng chạy. . . . . . Đứng lại cho ta. . . . . . Chạy nữa lão tử phế ngươi. .. . . ." Trong đám người đột nhiên vang lên hét to lên một tiếng.
Một bóng người nhỏ nhắn lao ra, hoảng hốt chạy bừa , , lại hướng tới xe ngựabọn hắn chạy tới. Thị vệ bên người đã sớm chuẩn bị vũ khí, chỉ chờ đứa bé chạyđến là một đao kết thúc.
Đứa bé kia không ngừng nhìn lại, chỉ sợ người phía sau đuổi theo, lại quayđầu lại tiếp tục hướng phía trước chạy, mắt thấy sẽ phải đụng vào thị vệ đã rútđại đao ra.
Liên Kiều lúc chợt sinh ra lòng thương cảm, lớn tiếng nói: "Chớ tổn thươngnàng ấy!"
Bọn thị vệ nghe lệnh thu hồi đao, nhưng vẫn cũ độ cao cảnh giác tiểu nha đầuxông tới mặt .
"Dẫn nàng lên." Liên Kiều hạ lệnh, thị vệ không dám không theo. Một tay bắtđược nha đầu bẩn đang chạy như điên, mấy đại hán sau lưng nhìn thấy món hàng củamình bị lính Cách tát bắt được, mặc dù không dám tiến lên đòi lại, nhưng lạikhông cam lòng ở một bên canh chừng, chỉ chờ lính Cách Tát phát hiện nàng khôngcó giá trị, có thể đem nàng trả lại.
Xú nha đầu bị nhét và
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1370/6449