Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
Lượt xem : |
lại thêm chỗ trang sức cao quý trên lớp quần áo bằng lụa thượng hạng, nàng liền hiểu người này chắc hẳn là tộc trưởng tộc Thanh Miêu.
Tộc trưởng tộc Thanh Miêu dừng ngựa cách nàng khoảng vài mét, thầm đánh giá tiểu tử gầy guộc kia. Tối nay không hiểu vì sao con sâu chúa lại có phản ứng nóng nảy bất an, nhất mực đòi ra khỏi hang. Lão liền biết có chuyện gì đó bất thường, ngay lập tức thả nó ra, không ngờ nó liền mang theo cả một đám sâu Thanh Miêu biến mất vào bóng tối. Lòng của lão cũng bất ổn không yên một cách kỳ lạ, có thứ gì đó thúc giục khiến lão sau một giây chần chừ liền lệnh cho một đội quân theo lão đuổi theo sủng vật.
Điều lão không ngờ chính là thấy sủng vật không tấn công thiếu niên kia mà lại vòng quanh người gã, trong thanh âm gầm gừ có chút vui mừng như gặp lại chủ cũ. Lão nghĩ ngợi giây lát liền chợt tỉnh, trong lòng chợt nhớ đến một người đã mất tích hai mươi năm qua, tim liền như thắt lại. Thiếu niên kia khoảng chừng 17, 18 tuổi, khuôn mặt có một vết sẹo chảy dài từ thái dương xuống một bên cằm, nhưng nhìn ở phía mặt không bị thương kia, rõ ràng giống người đó vô cùng. Lão còn đang nhìn thì vừa lúc cái đầu to lớn của sâu chúa vụt ngang mặt hắn, ánh sáng càng thêm rực rỡ khiến đôi mắt màu hổ phách hiện ra càng rõ ràng, dưới sắc xanh chói mắt, chỉ trong một thoáng rất nhanh, đôi mắt chuyển sang màu đỏ ngầu rồi biến lại như cũ. Lão là người đứng gần nhất cũng là người duy nhất nhận ra sự biến đổi đó, lòng liền cả kinh, run rẩy nói.
“Ngươi… là ai?”
Hồ Hiểu Minh ngồi im lặng nhìn nơi ở của tộc trưởng tộc Thanh Miêu - Hồ Du Tử. Hóa ra bộ tộc Thanh Miêu không phải sống trên sa mạc như mọi người thường nghĩ, nơi ở chân chính của họ nằm trong lòng núi Long Sơn mà ai cũng nghĩ là cằn cỗi chỉ toàn đất với đá. Nhóm người Thanh Miêu sống trên sa mạc thực ra chính là đội quân bảo vệ vòng ngoài ngụy trang thành dân thường nhằm đánh lạc hướng những ai tìm đến bộ tộc. Kể cả Phụng Phi Vũ và Mạc Kỳ Phong cũng không hề hay biết. Khi Hồ Hiểu Minh được tộc trưởng gặp riêng, cả hai vẫn một mực đinh ninh tiểu tử kia ở trong trướng cùng tộc trưởng. Thật không ngờ, nàng chính là đi vào một cái địa đạo ngầm bên dưới trướng, cuối cùng đến phòng nghị sự bí mật nằm sâu trong lòng dãy Long Sơn, lúc nàng đến đã có rất nhiều người chờ sẵn.
Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía thiếu niên kia, tò mò có, nghi hoặc có. Nhưng dường như ai sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng, ánh mắt liền ôn nhu hẳn, lại mang một chút thương tiếc bên trong.
Hang đá được đục đẽo khá kỳ công, màn buông trướng rũ chẳng khác gì một thư phòng thường thấy ở các nhà quyền quý của Lạc Thiên. Nàng ngồi xuống một cái ghế đặt ở ngay vị trí trung tâm của phòng, ngồi mặt đối mặt với trưởng tộc Thanh Miêu, khung cảnh chẳng khác một phiên tòa là mấy, chỉ khác một điều “bị cáo” là nàng được ngồi chứ không bắt đứng, cũng chẳng có ai áp tải.
Nàng là ai? Từ đâu đến? Câu chuyện kéo dài đến gần sáng. Khi những tia nắng đầu tiên rọi xuyên qua giếng trời trên cao chiếu xuống nền đá được trải thảm dày mềm mại cũng là lúc tộc trưởng Thanh Miêu ôm chầm lấy đứa cháu gái tội nghiệp vào lòng khóc nghẹn ngào. Toàn thể xung quanh cũng rơm rớm nước mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trong vòng ôm của tộc trưởng, lòng ngậm ngùi thương tiếc nhớ về một thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu của hai mươi năm trước. Cuộc đời của nàng thật bi kịch, chỉ vì một phút lỡ chân mà hủy cả một đời, xa người thân, xa quê hương, còn bị đối xử như một con rối, đến cả đứa con gái do nàng mang nặng đẻ đau cũng chịu chung số phận, đứa chết thảm ngay khi chào đời, đứa còn lại suýt biến thành cỗ máy giết người máu lạnh. Nếu không phải ông trời còn thương tiếc, có lẽ giờ khắc này cũng mãi mãi không tồn tại.
Một màn khóc lóc nhận ruột thịt qua đi, Hồ Hiểu Minh đề nghị được thay quần áo, chân chính ra mắt họ hàng bên ngoại. Chỉ chưa đầy một khắc, khi nàng quay lại chính là khiến những ai còn mang tâm ngờ hoặc về xuất thân của nàng đều ngay lập tức bị dập tắt.
Vết sẹo trên mặt Hồ Hiểu Minh là do chính nàng ngụy tạo, nhằm ngăn chặn nguy cơ bị chọc ghẹo hoặc để ý bởi những kẻ ác tâm. Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi bình minh, Hồ Hiểu Minh lúc này đã quay về làm một Hồ Thủy Linh chân chính. Vết sẹo được nàng gỡ bỏ, lớp da hơi ngâm đen cũng bị tẩy đi để lộ làn da trắng trẻo mịn màng. Nàng chính là bản sao hoàn chỉnh của mẹ nàng - Hồ Tử Oanh - thậm chí còn có phần xinh đẹp, sắc sảo hơn hẳn. Nàng mặc trên người bộ quần áo cũ của mẹ càng khiến người khác dễ nhầm lẫn, vài người khóe mắt hoen đỏ, không khỏi đau lòng cho người con gái thánh thiện bạc mệnh kia.
Tộc trưởng Thanh Miêu run rẩy cầm tay cháu gái, có cảm giác như đứa con gái bảo bối duy nhất đã quay về, nước mắt vừa lau khô đã vội lăn dài, vui mừng kéo nàng ngồi xuống ghế chủ thượng, vội vàng gọi các bá bá, thúc thúc của nàng lại để nàng nhận mặt.
Loay hoay mừng vui một hồi, một ngày đã qua đi, Hồ Thủy Linh cuối cùng trao lại chiếc bình ngọc đựng tro vào tay gia gia của mình, trái tim cứ nghĩ lạnh giá của nàng chợt có chút thổn thức, hai ông cháu không hẹn mà lại cùng nghẹn ngào. Tộc trưởng Thanh Miêu xiết chặt bình ngọc trong tay, nhìn đứa cháu gái của mình giây lát rồi quyết đoán lên tiếng.
“Ngoại tôn của ta, mừng cháu đã quay về. Ngày mai chúng ta sẽ mang tro cốt của mẹ con lên đỉnh Long Sơn.”
Lễ rải tro được tổ chức long trọng ở đỉnh cao nhất của dãy Long Sơn. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong được xem như khách quý, cũng được mời đến tham dự, nhưng không ai cho họ biết kỳ thực người đã khuất kia là con gái của tộc trưởng. Cả hai vẫn nghĩ đó là sư phụ của Hồ Hiểu Minh và hẳn hắn có một địa vị khá quan trọng trong tộc.
Hồ Hiểu Minh vận một thân nam trang, khuôn mặt hơi ngăm đen cùng vết sẹo xấu xí đã được phục hồi như cũ, đứng im lặng cạnh tộc trưởng Thanh Miêu. Một thầy tế trịnh trọng đứng trên đài cao làm phép, miệng đọc to một loại cổ chú trong tộc, bầu trời trong xanh nơi đỉnh núi cao không một gợn gió, không khí trầm mặc bi thương lan rộng khắp nơi. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cũng là lần đầu tiên chứng kiến lễ rải tro hiếm gặp của tộc Thanh Miêu, trong lòng cũng tự cảm thấy may mắn vô cùng.
Trời đang yên ả chợt nổi gió, từng đợt gió nhẹ thổi đến, như có như không. Vị thầy tế ngừng đọc, nhanh chóng lui xuống đài. Tộc trưởng Thanh Miêu cùng Hồ Hiểu Minh bước lên, tay nâng cao bình ngọc ra trước gió. Nàng nhìn quang cảnh hùng vĩ bên dưới, lòng thầm nhủ: “Mẹ, chúng ta đã về nhà, người hãy yên nghỉ!”
Hồ Hiểu Minh dứt khoác nghiêng tay, từ bên trong bình ngọc, từng lớp tro xám rơi xuống, theo gió phân tán khắp nơi. Tộc trưởng Thanh Miêu nhìn chỗ bụi li ti theo gió thổi về chân núi, bất giác hát vang một bài ca dao cổ của tộc Thanh Miêu mà ngày xưa con gái mình rất thích hát.
Giọng ngài khàn khàn cất lên, sau đó là rất nhiều người khác cũng hát theo, tạo nên một bản hùng ca vang dội cả bốn bề. Xa xa là tiếng gầm đầy thê lương của sâu chúa Thanh Miêu, lũ sâu Thanh Miêu nghe thế cũng đồng loạt cất tiếng kêu sầu thảm. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong lần đầu chứng kiến cảnh lũ sâu Thanh Miêu xuất hiện giữa ban ngày liền cảm thấy bản thân đúng là thập phần may mắn, hy vọng bọn hắn cũng may mắn đạt được mục đích của chuyến đi này.
--------------------------------
Lễ tiễn đưa chấm dứt, mọi thứ lại quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cuối cùng cũng được diện kiến tộc trưởng sau một ngày chờ đợi đầy sốt ruột. Phụng Phi Vũ thân là Định Vương cao quý, nhưng hắn vẫn một mực giữ lễ với tộc trưởng Thanh Miêu. Vùng biên giới Thanh Miêu này cũng nhờ có họ trấn giữ mà Lạc Thiên quốc mới dẹp được mối lo ngoại xâm. Thanh Miêu tộc rất thiện chiến nhưng lại không hiếu chiến, cái họ muốn chính là được sống yên ổn, cho nên Lạc Thiên quốc từ rất lâu đã có quan hệ giao hảo rất thân tình với Thanh Miêu tộc. Cho dù là hoàng đế Lạc Thiên quốc đến đây cũng phải nể mặt vài phần với vị tộc trưởng này.
“Định Vương gia, mời ngồi, độc trong người ngài không nên phí sức quá nhiều.”
Tộc trưởng Hồ Tử Du không để Phụng Phi Vũ hành lễ, đưa tay đỡ lấy hắn ngồi xuống đệm vải được trải sẵn cạnh chỗ ngồi của mình. Phụng Phi Vũ hơi giật mình ngẩng lên nhìn Hồ tộc trưởng, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên.
“Hồ tộc trưởng, đa tạ!”
Lúc đỡ tay Định vương, Hồ tộc trưởng cũng tiện tay bắt mạch của hắn, sắc mặt chợt thâm trầm hẳn đi. Phụng Phi Vũ thấy sự biến đổi đó cũng tự hiểu, nén một tiếng thở dài, bình tĩnh lên tiếng.
“Hồ tộc trưởng, có phải mạng của ta…”
“Vẫn còn cứu được.”
Mạc Kỳ Phong nghe một câu khẳng định chắc nịch của Hồ tộc trưởng thì bao nhiêu căng thẳng dường như đều rũ bỏ, tránh không được thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Phụng Phi Vũ thì trái lại, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút căng thẳng của lão nhân gia, mỉm cười yếu ớt.
“Tộc trưởng, xin cứ nói, ta chịu đựng được.”
“Định Vương gia, ngài bị trúng Bách Độc lẽ ra không nên vận công quá sức… Mạng của ngài ta cứu được, nhưng chỉ là kéo dài mạng sống thêm vài năm.”
“Tộc trưởng, chẳng lẽ không còn cách nào cứu mạng Vương Gia?”
Mạc Kỳ Phong vừa thở phào một cái lại hít ngay một luồng khí lạnh, tay xiết chặt thành quyền dưới tay áo, lòng thầm nguyền rủa ả tiện nhân kia hàng ngàn lần. Tộc trưởng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Phụng Phi Vũ, thấy hắn vẫn bình thản như không, đến một cái nhíu mày cũng không. Bị trúng Bách Độc, cơ thể hắn phải chịu bao nhiêu dày vò đau đớn, vậy mà hắn vẫn có thể trụ được đến bây giờ, vẫn giữ được một vẻ ung dung thản nhiên như không khiến lão có chút cảm phục. Nghĩ ngợi giây lát, tộc trưởng Thanh Miêu mới lên tiếng.
“Cách giải độc thì có. Nhưng sẽ vô cùng đau đớn lại kéo dài hơn suốt 3 tháng trời, ngày sau sẽ lại đau đớn hơn ngày trước, liệu Vương Gia có dám thử? Hơn nữa trong quá trình giải độc, cơ thể có thể bị di chứng, cũng có lúc sẽ rơi vào trạng thái chết giả nên Vương Gia phải tuyệt đối tin tưởng vào người giải độc cho mình. Nếu đang thực hiện mà dừng lại giữa chừng sẽ chết ngay lập tức, Vương Gia, ngài cứ đủ lòng tin hay không?”
“Người giải độc không phải là tộc trưởng?”
Phụng Phi Vũ mắt nhìn thẳng, cương nghị hỏi, một chút nao núng cũng không hề may mảy xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Tộc trưởng Thanh Miêu mỉm cười ôn nhu.
“Đúng, không phải ta. Ta biết Vương Gia ngài công sự bận rộn, ở lại đây ba tháng quả thực là bất khả thi, Định Quốc Vương gia biến mất hoặc tin tức ngài bị trúng độc lan ra, chẳng phải sẽ khiến một hồi binh biến nổi lên hay sao? Cho nên người giải độc cho Vương Gia sẽ theo ngài về lại kinh thành, ta chỉ muốn hỏi liệu Vương Gia có đủ dũng cảm mà tin tưởng hắn hay không?”
“Là… Hồ tiểu tử?”
Mạc Kỳ Phong vừa nghe Phụng Phi Vũ nói liền ngây người, mặt một vẻ không thể tin được nhìn về phía tộc trưởng. Cái thằng nhóc hậu đậu đó mà giải độc được sao?
“Đúng, ngoài ra, sau khi ngài đã giải độc xong, ta còn có một điều kiện nữa…”
Hồ Hiểu Minh chỉ mang một nửa dòng máu Thanh Miêu, theo tộc quy, không thể ở lại cùng bộ tộc. Nàng cũng biết quy định đó, rất bình thản quyết định hành tẩu giang hồ, sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại. Nhưng thân là gia gia, Hồ Tử Du không thể để cháu gái yêu quý lưu lạc bên ngoài, nay vừa lúc Định Vương trúng độc, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện, gửi gắm cháu gái mình cho hắn vẫn là một ý hay.
Hồ Hiểu Minh thân trúng kịch độc, so với Định Vương còn nặng hơn, 18 năm ròng liên tục dùng độc khiến độc đã xâm nhập toàn bộ cơ thể, giải dược chính là khắc chế không cho độc tiếp tục tác động giúp nàng hồi phục lại cảm giác bình thường. Cho nên, cơ thể nàng chính là một loại kịch độc có một không hai. Độc không chỉ là độc dược, mà cũng chính là giải dược, chẳng phải có câu lấy độc trị độc đó sao? Bách Độc là dùng đúng 100 loại độc tạo thành, máu của Hồ Hiểu Minh chứa đến hơn một ngàn vị độc, tương sinh tương khắc, chính là giải dược hoàn hảo nhất cho Định Vương. Lão đã nói qua về việc này với Hồ Hiểu Minh, lại không nghĩ nàng gật đầu đồng ý. Trong tâm lại có chút hy vọng, nếu có thể hợp duyên cho cả hai, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện. Nghĩ xong liền cảm thấy đó cũng là một ý vô cùng hay.
Dĩ nhiên lão không nói rõ Hồ Hiểu Minh dùng thuốc gì giải độc cho Phụng Phi Vũ, chỉ nói sư phụ của nàng vốn là một bậc thầy độc dược trong tộc, nàng chính là đệ tử đắc ý nhất nên tộc trưởng là lão cũng có chút nể trọng, không nỡ để tiểu thiếu niên ngây thơ kia lưu lạc giang hồ, đành gửi gắm cho Định Vương, trước là để giải độc cho hắn, sau là nhờ Định
Tộc trưởng tộc Thanh Miêu dừng ngựa cách nàng khoảng vài mét, thầm đánh giá tiểu tử gầy guộc kia. Tối nay không hiểu vì sao con sâu chúa lại có phản ứng nóng nảy bất an, nhất mực đòi ra khỏi hang. Lão liền biết có chuyện gì đó bất thường, ngay lập tức thả nó ra, không ngờ nó liền mang theo cả một đám sâu Thanh Miêu biến mất vào bóng tối. Lòng của lão cũng bất ổn không yên một cách kỳ lạ, có thứ gì đó thúc giục khiến lão sau một giây chần chừ liền lệnh cho một đội quân theo lão đuổi theo sủng vật.
Điều lão không ngờ chính là thấy sủng vật không tấn công thiếu niên kia mà lại vòng quanh người gã, trong thanh âm gầm gừ có chút vui mừng như gặp lại chủ cũ. Lão nghĩ ngợi giây lát liền chợt tỉnh, trong lòng chợt nhớ đến một người đã mất tích hai mươi năm qua, tim liền như thắt lại. Thiếu niên kia khoảng chừng 17, 18 tuổi, khuôn mặt có một vết sẹo chảy dài từ thái dương xuống một bên cằm, nhưng nhìn ở phía mặt không bị thương kia, rõ ràng giống người đó vô cùng. Lão còn đang nhìn thì vừa lúc cái đầu to lớn của sâu chúa vụt ngang mặt hắn, ánh sáng càng thêm rực rỡ khiến đôi mắt màu hổ phách hiện ra càng rõ ràng, dưới sắc xanh chói mắt, chỉ trong một thoáng rất nhanh, đôi mắt chuyển sang màu đỏ ngầu rồi biến lại như cũ. Lão là người đứng gần nhất cũng là người duy nhất nhận ra sự biến đổi đó, lòng liền cả kinh, run rẩy nói.
“Ngươi… là ai?”
Hồ Hiểu Minh ngồi im lặng nhìn nơi ở của tộc trưởng tộc Thanh Miêu - Hồ Du Tử. Hóa ra bộ tộc Thanh Miêu không phải sống trên sa mạc như mọi người thường nghĩ, nơi ở chân chính của họ nằm trong lòng núi Long Sơn mà ai cũng nghĩ là cằn cỗi chỉ toàn đất với đá. Nhóm người Thanh Miêu sống trên sa mạc thực ra chính là đội quân bảo vệ vòng ngoài ngụy trang thành dân thường nhằm đánh lạc hướng những ai tìm đến bộ tộc. Kể cả Phụng Phi Vũ và Mạc Kỳ Phong cũng không hề hay biết. Khi Hồ Hiểu Minh được tộc trưởng gặp riêng, cả hai vẫn một mực đinh ninh tiểu tử kia ở trong trướng cùng tộc trưởng. Thật không ngờ, nàng chính là đi vào một cái địa đạo ngầm bên dưới trướng, cuối cùng đến phòng nghị sự bí mật nằm sâu trong lòng dãy Long Sơn, lúc nàng đến đã có rất nhiều người chờ sẵn.
Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía thiếu niên kia, tò mò có, nghi hoặc có. Nhưng dường như ai sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng, ánh mắt liền ôn nhu hẳn, lại mang một chút thương tiếc bên trong.
Hang đá được đục đẽo khá kỳ công, màn buông trướng rũ chẳng khác gì một thư phòng thường thấy ở các nhà quyền quý của Lạc Thiên. Nàng ngồi xuống một cái ghế đặt ở ngay vị trí trung tâm của phòng, ngồi mặt đối mặt với trưởng tộc Thanh Miêu, khung cảnh chẳng khác một phiên tòa là mấy, chỉ khác một điều “bị cáo” là nàng được ngồi chứ không bắt đứng, cũng chẳng có ai áp tải.
Nàng là ai? Từ đâu đến? Câu chuyện kéo dài đến gần sáng. Khi những tia nắng đầu tiên rọi xuyên qua giếng trời trên cao chiếu xuống nền đá được trải thảm dày mềm mại cũng là lúc tộc trưởng Thanh Miêu ôm chầm lấy đứa cháu gái tội nghiệp vào lòng khóc nghẹn ngào. Toàn thể xung quanh cũng rơm rớm nước mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trong vòng ôm của tộc trưởng, lòng ngậm ngùi thương tiếc nhớ về một thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu của hai mươi năm trước. Cuộc đời của nàng thật bi kịch, chỉ vì một phút lỡ chân mà hủy cả một đời, xa người thân, xa quê hương, còn bị đối xử như một con rối, đến cả đứa con gái do nàng mang nặng đẻ đau cũng chịu chung số phận, đứa chết thảm ngay khi chào đời, đứa còn lại suýt biến thành cỗ máy giết người máu lạnh. Nếu không phải ông trời còn thương tiếc, có lẽ giờ khắc này cũng mãi mãi không tồn tại.
Một màn khóc lóc nhận ruột thịt qua đi, Hồ Hiểu Minh đề nghị được thay quần áo, chân chính ra mắt họ hàng bên ngoại. Chỉ chưa đầy một khắc, khi nàng quay lại chính là khiến những ai còn mang tâm ngờ hoặc về xuất thân của nàng đều ngay lập tức bị dập tắt.
Vết sẹo trên mặt Hồ Hiểu Minh là do chính nàng ngụy tạo, nhằm ngăn chặn nguy cơ bị chọc ghẹo hoặc để ý bởi những kẻ ác tâm. Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi bình minh, Hồ Hiểu Minh lúc này đã quay về làm một Hồ Thủy Linh chân chính. Vết sẹo được nàng gỡ bỏ, lớp da hơi ngâm đen cũng bị tẩy đi để lộ làn da trắng trẻo mịn màng. Nàng chính là bản sao hoàn chỉnh của mẹ nàng - Hồ Tử Oanh - thậm chí còn có phần xinh đẹp, sắc sảo hơn hẳn. Nàng mặc trên người bộ quần áo cũ của mẹ càng khiến người khác dễ nhầm lẫn, vài người khóe mắt hoen đỏ, không khỏi đau lòng cho người con gái thánh thiện bạc mệnh kia.
Tộc trưởng Thanh Miêu run rẩy cầm tay cháu gái, có cảm giác như đứa con gái bảo bối duy nhất đã quay về, nước mắt vừa lau khô đã vội lăn dài, vui mừng kéo nàng ngồi xuống ghế chủ thượng, vội vàng gọi các bá bá, thúc thúc của nàng lại để nàng nhận mặt.
Loay hoay mừng vui một hồi, một ngày đã qua đi, Hồ Thủy Linh cuối cùng trao lại chiếc bình ngọc đựng tro vào tay gia gia của mình, trái tim cứ nghĩ lạnh giá của nàng chợt có chút thổn thức, hai ông cháu không hẹn mà lại cùng nghẹn ngào. Tộc trưởng Thanh Miêu xiết chặt bình ngọc trong tay, nhìn đứa cháu gái của mình giây lát rồi quyết đoán lên tiếng.
“Ngoại tôn của ta, mừng cháu đã quay về. Ngày mai chúng ta sẽ mang tro cốt của mẹ con lên đỉnh Long Sơn.”
Lễ rải tro được tổ chức long trọng ở đỉnh cao nhất của dãy Long Sơn. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong được xem như khách quý, cũng được mời đến tham dự, nhưng không ai cho họ biết kỳ thực người đã khuất kia là con gái của tộc trưởng. Cả hai vẫn nghĩ đó là sư phụ của Hồ Hiểu Minh và hẳn hắn có một địa vị khá quan trọng trong tộc.
Hồ Hiểu Minh vận một thân nam trang, khuôn mặt hơi ngăm đen cùng vết sẹo xấu xí đã được phục hồi như cũ, đứng im lặng cạnh tộc trưởng Thanh Miêu. Một thầy tế trịnh trọng đứng trên đài cao làm phép, miệng đọc to một loại cổ chú trong tộc, bầu trời trong xanh nơi đỉnh núi cao không một gợn gió, không khí trầm mặc bi thương lan rộng khắp nơi. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cũng là lần đầu tiên chứng kiến lễ rải tro hiếm gặp của tộc Thanh Miêu, trong lòng cũng tự cảm thấy may mắn vô cùng.
Trời đang yên ả chợt nổi gió, từng đợt gió nhẹ thổi đến, như có như không. Vị thầy tế ngừng đọc, nhanh chóng lui xuống đài. Tộc trưởng Thanh Miêu cùng Hồ Hiểu Minh bước lên, tay nâng cao bình ngọc ra trước gió. Nàng nhìn quang cảnh hùng vĩ bên dưới, lòng thầm nhủ: “Mẹ, chúng ta đã về nhà, người hãy yên nghỉ!”
Hồ Hiểu Minh dứt khoác nghiêng tay, từ bên trong bình ngọc, từng lớp tro xám rơi xuống, theo gió phân tán khắp nơi. Tộc trưởng Thanh Miêu nhìn chỗ bụi li ti theo gió thổi về chân núi, bất giác hát vang một bài ca dao cổ của tộc Thanh Miêu mà ngày xưa con gái mình rất thích hát.
Giọng ngài khàn khàn cất lên, sau đó là rất nhiều người khác cũng hát theo, tạo nên một bản hùng ca vang dội cả bốn bề. Xa xa là tiếng gầm đầy thê lương của sâu chúa Thanh Miêu, lũ sâu Thanh Miêu nghe thế cũng đồng loạt cất tiếng kêu sầu thảm. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong lần đầu chứng kiến cảnh lũ sâu Thanh Miêu xuất hiện giữa ban ngày liền cảm thấy bản thân đúng là thập phần may mắn, hy vọng bọn hắn cũng may mắn đạt được mục đích của chuyến đi này.
--------------------------------
Lễ tiễn đưa chấm dứt, mọi thứ lại quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong cuối cùng cũng được diện kiến tộc trưởng sau một ngày chờ đợi đầy sốt ruột. Phụng Phi Vũ thân là Định Vương cao quý, nhưng hắn vẫn một mực giữ lễ với tộc trưởng Thanh Miêu. Vùng biên giới Thanh Miêu này cũng nhờ có họ trấn giữ mà Lạc Thiên quốc mới dẹp được mối lo ngoại xâm. Thanh Miêu tộc rất thiện chiến nhưng lại không hiếu chiến, cái họ muốn chính là được sống yên ổn, cho nên Lạc Thiên quốc từ rất lâu đã có quan hệ giao hảo rất thân tình với Thanh Miêu tộc. Cho dù là hoàng đế Lạc Thiên quốc đến đây cũng phải nể mặt vài phần với vị tộc trưởng này.
“Định Vương gia, mời ngồi, độc trong người ngài không nên phí sức quá nhiều.”
Tộc trưởng Hồ Tử Du không để Phụng Phi Vũ hành lễ, đưa tay đỡ lấy hắn ngồi xuống đệm vải được trải sẵn cạnh chỗ ngồi của mình. Phụng Phi Vũ hơi giật mình ngẩng lên nhìn Hồ tộc trưởng, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên.
“Hồ tộc trưởng, đa tạ!”
Lúc đỡ tay Định vương, Hồ tộc trưởng cũng tiện tay bắt mạch của hắn, sắc mặt chợt thâm trầm hẳn đi. Phụng Phi Vũ thấy sự biến đổi đó cũng tự hiểu, nén một tiếng thở dài, bình tĩnh lên tiếng.
“Hồ tộc trưởng, có phải mạng của ta…”
“Vẫn còn cứu được.”
Mạc Kỳ Phong nghe một câu khẳng định chắc nịch của Hồ tộc trưởng thì bao nhiêu căng thẳng dường như đều rũ bỏ, tránh không được thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Phụng Phi Vũ thì trái lại, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút căng thẳng của lão nhân gia, mỉm cười yếu ớt.
“Tộc trưởng, xin cứ nói, ta chịu đựng được.”
“Định Vương gia, ngài bị trúng Bách Độc lẽ ra không nên vận công quá sức… Mạng của ngài ta cứu được, nhưng chỉ là kéo dài mạng sống thêm vài năm.”
“Tộc trưởng, chẳng lẽ không còn cách nào cứu mạng Vương Gia?”
Mạc Kỳ Phong vừa thở phào một cái lại hít ngay một luồng khí lạnh, tay xiết chặt thành quyền dưới tay áo, lòng thầm nguyền rủa ả tiện nhân kia hàng ngàn lần. Tộc trưởng lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Phụng Phi Vũ, thấy hắn vẫn bình thản như không, đến một cái nhíu mày cũng không. Bị trúng Bách Độc, cơ thể hắn phải chịu bao nhiêu dày vò đau đớn, vậy mà hắn vẫn có thể trụ được đến bây giờ, vẫn giữ được một vẻ ung dung thản nhiên như không khiến lão có chút cảm phục. Nghĩ ngợi giây lát, tộc trưởng Thanh Miêu mới lên tiếng.
“Cách giải độc thì có. Nhưng sẽ vô cùng đau đớn lại kéo dài hơn suốt 3 tháng trời, ngày sau sẽ lại đau đớn hơn ngày trước, liệu Vương Gia có dám thử? Hơn nữa trong quá trình giải độc, cơ thể có thể bị di chứng, cũng có lúc sẽ rơi vào trạng thái chết giả nên Vương Gia phải tuyệt đối tin tưởng vào người giải độc cho mình. Nếu đang thực hiện mà dừng lại giữa chừng sẽ chết ngay lập tức, Vương Gia, ngài cứ đủ lòng tin hay không?”
“Người giải độc không phải là tộc trưởng?”
Phụng Phi Vũ mắt nhìn thẳng, cương nghị hỏi, một chút nao núng cũng không hề may mảy xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Tộc trưởng Thanh Miêu mỉm cười ôn nhu.
“Đúng, không phải ta. Ta biết Vương Gia ngài công sự bận rộn, ở lại đây ba tháng quả thực là bất khả thi, Định Quốc Vương gia biến mất hoặc tin tức ngài bị trúng độc lan ra, chẳng phải sẽ khiến một hồi binh biến nổi lên hay sao? Cho nên người giải độc cho Vương Gia sẽ theo ngài về lại kinh thành, ta chỉ muốn hỏi liệu Vương Gia có đủ dũng cảm mà tin tưởng hắn hay không?”
“Là… Hồ tiểu tử?”
Mạc Kỳ Phong vừa nghe Phụng Phi Vũ nói liền ngây người, mặt một vẻ không thể tin được nhìn về phía tộc trưởng. Cái thằng nhóc hậu đậu đó mà giải độc được sao?
“Đúng, ngoài ra, sau khi ngài đã giải độc xong, ta còn có một điều kiện nữa…”
Hồ Hiểu Minh chỉ mang một nửa dòng máu Thanh Miêu, theo tộc quy, không thể ở lại cùng bộ tộc. Nàng cũng biết quy định đó, rất bình thản quyết định hành tẩu giang hồ, sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại. Nhưng thân là gia gia, Hồ Tử Du không thể để cháu gái yêu quý lưu lạc bên ngoài, nay vừa lúc Định Vương trúng độc, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện, gửi gắm cháu gái mình cho hắn vẫn là một ý hay.
Hồ Hiểu Minh thân trúng kịch độc, so với Định Vương còn nặng hơn, 18 năm ròng liên tục dùng độc khiến độc đã xâm nhập toàn bộ cơ thể, giải dược chính là khắc chế không cho độc tiếp tục tác động giúp nàng hồi phục lại cảm giác bình thường. Cho nên, cơ thể nàng chính là một loại kịch độc có một không hai. Độc không chỉ là độc dược, mà cũng chính là giải dược, chẳng phải có câu lấy độc trị độc đó sao? Bách Độc là dùng đúng 100 loại độc tạo thành, máu của Hồ Hiểu Minh chứa đến hơn một ngàn vị độc, tương sinh tương khắc, chính là giải dược hoàn hảo nhất cho Định Vương. Lão đã nói qua về việc này với Hồ Hiểu Minh, lại không nghĩ nàng gật đầu đồng ý. Trong tâm lại có chút hy vọng, nếu có thể hợp duyên cho cả hai, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện. Nghĩ xong liền cảm thấy đó cũng là một ý vô cùng hay.
Dĩ nhiên lão không nói rõ Hồ Hiểu Minh dùng thuốc gì giải độc cho Phụng Phi Vũ, chỉ nói sư phụ của nàng vốn là một bậc thầy độc dược trong tộc, nàng chính là đệ tử đắc ý nhất nên tộc trưởng là lão cũng có chút nể trọng, không nỡ để tiểu thiếu niên ngây thơ kia lưu lạc giang hồ, đành gửi gắm cho Định Vương, trước là để giải độc cho hắn, sau là nhờ Định
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
451/4032