Đọc truyện ngắn online,chuyện tình yêu lãng mạn,truyện teen dễ thương ,truyện tình cảm,tiểu thuyết hay,chuyện ngắn mới ,tình yêu học trò , truyện dài tập ...
Truyenaz.Hexat.Com
Tải game online cho điện thoại

Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Lượt xem :
nhanh như chớp tấn công về phía hắn. Hắn ra tay cũng lẹ không kém, vung tay một cái, một lớp bột trắng tung ra, đánh chuẩn xác vào giữa đầu con vật kia.

Một tiếng rống đinh tai vang lên, con sâu bị dính thuốc, đau đớn ngã ngược ra sau rồi lẩn nhanh xuống cát, để lại vài vệt máu dính nhớp màu đỏ đen. Lúc này, phía Phụng Phi Vũ cùng Phi Hổ cũng đã xuất hiện vài con, cả hai đều bình tĩnh đối phó. Vài tiếng rống lại vang lên, lũ sâu bị thương không ít, máu phun ra ướt đẫm cả chỗ cát xung quanh ốc đảo. Kỳ lạ là lượng sâu Thanh Miêu lần này đông đến dị thường, Phụng Phi Vũ vừa chống đỡ vừa suy nghĩ cách trốn thoát. Lượng thuốc họ mang theo không nhiều, cũng không nghĩ lại gặp phải tình cảnh bất thường thế này, nếu không tính đường rút lui, chưa qua một canh giờ, dù có là cao thủ võ lâm chỉ sợ cũng sẽ thành mồi ngon của lũ sâu khát máu lại khá tinh ranh kia.

Hồ Hiểu Minh lúc đầu nghĩ bản thân phải tự thân vận động, cũng đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ cuối cùng lại thấy Mạc Kỳ Phong, Phụng Phi Vũ và Phi Hổ đều dồn nàng vào giữa, cũng không đến nỗi đẩy nàng ra nơi nguy hiểm thì lòng chợt thấy ấm áp. Hừ, cái gã vương gia thối, khẩu xà tâm phật. Nàng bĩu môi liếc hắn một cái, thấy ánh mắt luôn một mực tĩnh lặng của hắn nhăn nhíu lại, liền biết tình hình nguy hiểm hơn vẻ ngoài, tay càng cầm chặt hơn thứ vũ khí nàng vẫn giấu bên dưới lớp áo ngoài.



“Thiếu gia, tại hạ sẽ dẫn dụ chúng đi khỏi đây, ngài hãy tự bảo trọng!”

Phi Hổ hét lên một tiếng, không đợi đáp lại đã khinh công ra khỏi ốc đảo, chạy thẳng vào bóng tối. Mấy đụm cát đang tấn công về phía ốc đảo liền chuyển hướng theo hắn, rất nhanh bốn bề lại im lặng như chưa từng có chuyện gì. Hồ Hiểu Minh lòng thầm cảm phục sự dũng cảm cùng lòng trung thành của Phi Hổ nhưng nàng vẫn một mực giữ chặt vũ khí, cảnh giác không ngừng. Mạc Kỳ Phong biết nơi này không thể ở lại liền nhảy lên lưng lạc đà, ra lệnh.

“Hồ tiểu đệ, ngươi đi cùng ta, Phượng huynh cưỡi ngựa của ngươi.”


Nàng dĩ nhiên không ý kiến, dù sao tính mạng của hắn vẫn quan trọng vô cùng. Chỉ có điều Tùy Phong lại không đồng ý, nó một mực không cho Phụng Phi Vũ nhảy lên lưng, liên tục đá hậu một cách khó chịu. Hồ Hiểu Minh vội chạy lại, vuốt ve trấn an.

“Tùy Phong ngoan, để cho Phượng huynh lên đi, gấp lắm rồi!”

Tùy Phong giận dữ hí lên một tràng dài, nhất mực tránh Phụng Phi Vũ. Hắn cũng biết loài hắc tử mã này chỉ cho chủ nhân cưỡi, không dằn co thêm, quay sang Mạc Kỳ Phong nói.

“Ta đi với ngươi.”

“Không nên.” Hồ Hiểu Minh nhanh như cắt nhảy lên ngựa, thúc Tùy Phong chặn trước mặt hắn, vẻ mặt đầy nghiêm túc. “Lạc đà chở nhiều chạy không nhanh, chỉ làm chậm trễ. Huynh đi chung với ta, Tùy Phong khỏe hơn.”

Phụng Phi Vũ không chút chần chừ, nhanh như chớp nhảy lên ngồi sau lưng nàng. Tùy Phong hí một tràng dài rồi cắm đầu chạy vào bóng đêm, Mạc Kỳ Phong đuổi theo sát phía sau.

Gió sa mạc gào rít bên tai, nhiệt độ càng lúc càng giảm thấp hơn. Bóng tối dày đặc nhưng cả ba đều là người luyện võ, thị lực hơn người, Tùy Phong cũng không phải ngựa thường, cứ thế một đường phi hết tốc lực về phía trước. Phụng Phi Vũ ngồi sau lưng Hồ Hiểu Minh, không thể chạm vào cương vì Tùy Phong sẽ lại lồng lên, đành bất đắc dĩ ôm lấy tiểu thiếu niên kia. Tình cảnh quả thật nhìn có chút khó coi, hắn cao lớn hơn Hồ Hiểu Minh nhưng giờ lại phải dùng cả hai tay ôm lấy eo của tiểu tử yếu đuối kia. Vì đang đi với tốc độ cao lại xốc nảy liên tục, cả hai dán sát người vào nhau, hình ảnh thập phần mờ ám. Phụng Phi Vũ cũng chẳng buồn để tâm nhưng lúc ôm chặt Hồ Hiểu Minh chợt phát hiện tiểu tử này gầy guộc hơn so với vẻ ngoài, ở khoảng cách gần như thế, hắn lại đang áp mặt ở một bên tai Hồ Hiểu Minh liền ngửi được một mùi hương rất nhẹ, thứ mùi hương mà phải ở thật gần như thế này mới có thể cảm nhận được. Bất giác tâm hắn có chút bối rối, tiểu tử này là nam nhân, tại sao trên người lại có mùi hương ngọt ngào của nữ nhân, chẳng lẽ…

“Chúng đuổi đến rồi!”

Mạc Kỳ Phong gấp gáp kêu lên, cảm nhận rất rõ sát khí cùng mùi máu tanh đang đuổi gấp sau lưng. Vài con sâu Thanh Miêu đã tấn công đến, dường như chúng đều hướng về phía Phụng Phi Vũ, hắn nhanh như chớp chuyển người ngồi áp lưng với Hồ Hiểu Minh, bận rộn ném thuốc về phía lũ sâu hung tợn kia.

Mạc Kỳ Phong theo sát bên cạnh lại có chút chật vật vì con lạc đà hắn cưỡi đã sợ đến tán loạn, chỉ chực rẽ qua một hướng khác. Thế là hắn một tay ghì con vật chạy đúng hướng, một tay liên tiếp đánh trả.

“Nguy, hết thuốc rồi!”

Phụng Phi Vũ nghiến răng thốt lên, vung tay rút kiếm, chống đỡ những đợt tấn công đang ngày càng dữ dội hơn của lũ sâu kia. Mạc Kỳ Phong cũng rơi vào tình huống tương tự, vừa đánh trả vừa hét lên.

“Lũ sâu này quá bất thường, dường như có người ra lệnh cho chúng tấn công.”

Chợt một tiếng kêu đầy giận dữ vang lên, át cả những tiếng rên của lũ sâu bị thương. Mạc Kỳ Phong cùng Phụng Phi Vũ không hẹn mà xanh mặt, quay lại nhìn về phía trước. Hồ Hiểu Minh cũng nhận ra có điều kỳ lạ, ra sức ghìm cương Tùy Phong.

Trước mặt họ không xa, cát bụi mịt mù như sắp có bão, kèm theo đó là tiếng rống giận dữ của loài sâu Thanh Miêu. Sau lưng họ, lũ sâu kia đã rút lui từ lúc nào. Lần này, Tùy Phong đã hoảng loạn thật sự. Nó lồng lên đứng trên hai chân, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ vô cùng, tiếng hí nghe não nề và tuyệt vọng kéo dài giữa lớp bụi cát mù trời. Con lạc đà của Mạc Kỳ Phong sợ đến không đứng vững, quỳ sụp xuống cát run rẩy khiến hắn không kịp phòng bị văng về phía trước, lộn hơn chục vòng trên cát mới đứng dậy được.

Phụng Phi Vũ bị hất té xuống cát, riêng Hồ Hiểu Minh do vẫn cầm chắc cương ngựa nên vẫn vững vàng ngồi trên Tùy Phong. Luồng sát khí nồng đậm trước mặt cũng đủ khiến nàng hiểu có một thứ gì đó rất kinh khủng đang đến gần, ngay cả lũ sâu Thanh Miêu cũng đã bỏ chạy thì thứ này không biết còn đáng sợ đến chừng nào.

“Vương Gia.”

Mạc Kỳ Phong lúc này đã quên cả phải che giấu thân phận, phi thân đến bảo vệ trước mặt Phụng Phi Vũ, tay cầm kiếm run lên khe khẽ. Phụng Phi Vũ cũng cầm chặt ngân kiếm, kinh hãi thốt lên.

“Sâu chúa, vì sao nó lại xuất hiện?”

Thấp thoáng giữa đám bụi cát mờ mịt, một bóng rắn khổng lồ to gấp mười lần một con sâu Thanh Miêu dần hiện rõ. Khác với sâu Thanh Miêu có màu vàng của cát, con vật này có màu xanh lá cây tỏa sáng trong bóng tối, trên đầu là lớp sừng nhọn đầy chất độc, còn được đội mũ giáp bạc sáng bóng, sâu chúa Thanh Miêu là vật cưng của tộc trưởng tộc Thanh Miêu, rất hiếm khi xuất hiện. Nghe đồn con vật này đã mấy trăm tuổi, lớp da dày không có đao kiếm nào đâm thủng, suốt đời ẩn mình dưới một cái động trong dãy Long Sơn. Từ mấy trăm năm trước đã được tộc trưởng tộc Thanh Miêu thuần hóa cho nên tộc Thanh Miêu mới điều khiển được lũ sâu Thanh Miêu kia. Nay nó xuất hiện tại đây, rõ ràng là quá bất thường.
Tùy Phong tuy hoảng sợ nhưng không bỏ chạy, chỉ thở từng tiếng nặng nề, dùng dằng dẫm vó tại chỗ, Hồ Hiểu Minh ngồi trên lưng cũng đã nhìn thấy con quái vật kia, tay càng cầm chặt dây cương, ngây ngốc nhìn trừng trừng thân hình rắn to lớn sừng sững trước mặt.

Phụng Phi Vũ nghiến răng hét lên.

“Mau chạy, đồ ngốc!”

Hắn cùng Mạc Kỳ Phong vừa định nhảy về phía Hồ Hiểu Minh thì con sâu chúa liền kêu một tiếng vang trời, nhanh như chớp tấn công về phía Hồ Hiểu Minh. Cả hai cùng tái mặt, thầm nhủ không xong, tiểu tử kia chỉ có thể cầm chắc cái chết. Thật không ngờ, cả hai ra vào sa mạc Thanh Miêu mấy lần đều bình an, nay lại gặp phải biến cố kinh khủng đến thế này.

Hồ Hiểu Minh thấy con quái vật tấn công về phía mình liền nhanh như chớp nhảy sang một bên tránh né, cũng không quên quất một cái thật đau để Tùy Phong chạy đi. Bụi cát tung lên mù trời, Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong vội thối lui hơn chục bước, đưa tay che ngang mặt, cũng không biết số phận của Hồ tiểu tử kia như thế nào.

Mặt đất rung chuyển lợi hại, con sâu chúa tấn công hụt liền chui hẳn vào cát, thân hình cao lớn uyển chuyển nhìn xa như một con rồng đang lẩn mình vào mây. Hồ Hiểu Minh lộn mấy vòng trên cát, lúc đứng lên bốn bề đã lại yên tĩnh chìm vào bóng tối, chỉ có lớp bụi cát là vẫn còn lượn lờ trong không khí.

“Hồ tiểu tử!”

Tiếng Mạc Kỳ Phong vang vang, nàng vội lên tiếng đáp, lòng càng thêm cảnh giác.

“Đệ không sao.”

Nàng vừa dứt lời, ngay dưới chân liền rung chuyển liên hồi báo hiệu một đợt tấn công khác của con quái vật kia. Nàng rủa thầm một tiếng trong lòng, lấy tốc độ như sấm sét của nó, đại sát thủ như nàng cũng không phải là đối thủ, chỉ đành cắn răng bật người lên, tránh được đến đâu hay đến đấy.

Dưới lớp cát dội lên những luồng sáng mờ nhạt, càng lúc càng rõ ràng hơn khiến Mạc Kỳ Phong cùng Phụng Phi Vũ nhận ra tình thế ngàn cân treo sợi tóc của Hồ Hiểu Minh. Hắn đã tung người cố sức bật ra sau, không biết từ lúc nào trên tay đã cầm một ngọn roi bằng kim loại màu bạc mềm dẻo một cách kỳ lạ. Từ dưới lớp cát, cái đầu to lớn dữ tợn đầy gai của con sâu chúa cũng đồng thời vọt lên.

Một cảnh tượng đứng tim diễn ra khiến hai kẻ từng vào sinh ra tử như Mạc Kỳ Phong và Phụng Phi Vũ nhìn cũng phải hóa đá. Hồ Hiểu Minh tung hết sức bật người ra sau nhưng vẫn không bằng được với sức của con quái vật kia. Chỉ thấy nó tung người đánh về phía nàng, kỳ lạ là khi nó đến gần, con vật lại bất ngờ đổi hướng, vòng qua một bên người nàng, toàn bộ thân thể to lớn theo sức bật phóng ra khỏi lớp cát nóng, nhanh như chớp cuộn lấy Hồ Hiểu Minh. Cả người và vật nặng nề rớt xuống khiến bốn phía lại thêm một phen chấn động.

Hồ Hiểu Minh nghĩ bản thân đã bước xuống địa ngục, không ngờ phút cuối lại thấy một thân thể mềm mại trơn nhẵn cuốn lấy nàng cùng rơi xuống đất. Mạc Kỳ Phong cùng Phụng Phi Vũ cũng không nghĩ con sâu hành động như thế, ngạc nhiên đến quên cả nghĩ cách tấn công, trừng mắt nhìn một màn kỳ lạ kia. Sâu chúa Thanh Miêu lại không ăn thịt tiểu tử kia, thật đúng là chuyện càng lúc càng quái lạ.

Con sâu chúa đáp xuống đất liền buông lỏng nàng ra, chuyển sang bò một vòng vây quanh Hồ Hiểu Minh đang ngồi ngây người trên lớp cát sa mạc hãy còn hơi nóng ban ngày. Cái đầu khổng lồ hướng về nàng một cách khó hiểu, tiếng gầm gừ dường như không còn vẻ giận dữ lúc ban đầu. Có vẻ như nó đang dò xét nàng. Hồ Hiểu Minh nhíu mày khó hiểu, dường như nghĩ ra điều gì đó liền đưa tay nắm chặt lấy bình ngọc đựng tro của mẹ trước ngực mình.

Nàng thận trọng đứng lên, vừa xoay theo con quái vật phát sáng, mắt nhìn nó cảnh giác không rời, vừa gào lên hỏi vọng về phía Mạc Kỳ Phong.

“Mạc huynh, huynh biết gì về loài sâu chúa này?”

Mạc Kỳ Phong nghe tiếng nàng liền như được đánh thức, vội lắp bắp lên tiếng.

“Nó là sủng vật của tộc trưởng tộc Thanh Miêu, trừ tộc trưởng và những người mang huyết thống của tộc trưởng, không ai tiếp cận được nó.”

Huyết thống của tộc trưởng??? Mẹ nàng là con gái tộc trưởng, nàng chính là mang một phần huyết thống, có phải vì lẽ đó mà con vật này mới xuất hiện.


“Còn gì nữa không?” Nàng gọi giật giọng, con sâu vẫn di chuyển quanh nàng, không có chút ý định tấn công hay gì cả. Mạc Kỳ Phong hơi nhíu mày giây lát, đang định nói Không thì Phụng Phi Vũ lúc này lại mang một vẻ mặt đầy ngờ vực, giọng nói có chút lạnh băng.

“Nghe đồn, mỗi khi tộc trưởng Thanh Miêu có một đứa con, đều đem máu của người con đó cho sâu chúa uống để nó nhận dạng chủ nhân tương lai.”

Hồ Hiểu Minh càng lúc càng thêm hiểu, trong người nàng có dòng máu của mẹ, thuốc giải của nàng là dùng tim của mẹ nàng bào chế thành, cho nên con sâu kia mới có vẻ lưỡng lự như thế kia. Cả ba còn đang lần chần chưa biết làm gì thì một tiếng tù và vang lên trong đêm tối, ngay sau đó một đội quân Thanh Miêu thình lình xuất hiện bao vây xung quanh. Phụng Phi Vũ vừa liếc mắt liền nhận ra tộc trưởng tộc Thanh Miêu, liền cung tay thi lễ.

“Tộc trưởng, đã lâu không gặp!”

Tộc trưởng từ phía sau đoàn lạc đà chậm rãi cưỡi một con hắc tử mã bờm dài xuất hiện. Tộc trưởng Thanh Miêu tuổi đã hơn bảy mươi nhưng cơ thể vẫn cường tráng khỏe mạnh, không có chút dấu hiệu tuổi già, đôi mắt tinh ánh sáng quắc trong đêm tối nhìn Phụng Phi Vũ giây lát, hơi gật đầu chào rồi thúc ngựa đi về phía con sâu chúa, trên mặt là một vẻ mong đợi lẫn căng thẳng.

Hồ Hiểu Minh vẫn bị con sâu chúa vây kín nhưng đã bình tĩnh hơn lúc đầu, trên tay vẫn nắm chặt bình ngọc đựng tro của mẹ, mắt thấy một lão nhân có vẻ mặt nghiêm nghị đang cưỡi ngựa đến gần thì lòng chợt nảy lên một cái. Nàng nhìn ông ta không chớp mắt, dựa vào cách ăn mặc trịnh trọng
<<1 ... 34567 ... 32>>
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ... 
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
1621/3419

The Soda Pop