Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full
Lượt xem : |
ừng muốn hỏi ông những chi tiết có liên quan đến xuất thân của cô, về người phụ nữ mà cô chưa từng gặp mặt, người phụ nữ đã sinh ra cô. Rõ ràng cô không hào hứng gì nhưng vẫn không tự kiềm chế được, cũng muốn đi gặp người phụ nữ đó, “Người phụ nữ đó không phải là mẹ cháu, mẹ cháu là Long Tú Phần, chú cũng không phải là ba cháu, ba cháu là Long Chí Cương.”
“Nếu như cháu không tin, chú cháu mình có thể đi xét nghiệm ADN xác nhận quan hệ cha con, Vịnh Thanh, cháu hãy thương lấy người ba này với, năm ngoái chú đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện ra sức khỏe có vấn đề, không thể nào có con được nữa, cháu là đứa con duy nhất của chú, cháu là máu mủ duy nhất của gia đình nhà họ Lâm, cháu vẫn có thể tiếp tục mang họ Long, nhưng ít nhất cháu cũng đừng phủ nhận mình là con gái của nhà họ Lâm, đừng làm cho gia đình họ Lâm bị tuyệt tự.” Lâm Quốc Đống nói đến những nỗi khổ sở ở trong lòng, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng không thèm để ý thể diện, khóc rấm rứt thành tiếng.
Long Vịnh Thanh thực sự không chịu được khi nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Quốc Đống, quay mặt đi nơi khác, chán nản nói: “Việc xác định ADN, cháu sẽ suy nghĩ, chú đừng khóc nữa.”
“Được... Được...” Lâm Quốc Đống nhìn thấy Long Vịnh Thanh nhượng bộ, vui mừng khôn xiết gật gật đầu, gỡ mắt kính ra, vội vội vàng vàng lau nước mắt, “Mấy năm gần đây chú có đầu tư một ít vào đất đai, kiếm được rất nhiều tiền, còn có mấy căn nhà, trong tương lai đều là của cháu cả. Ông nội cháu cũng đã lên làm chủ nhiệm của ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố, tất cả tài sản của gia đình nhà họ Lâm, tương lai cũng sẽ là của cháu. Nếu như Long Tú Phần không ngăn cản cháu, thì cháu nói với mẹ, cứ cho là cháu nhận người ba này đi, cũng sẽ hiếu thuận với bà ấy, tiền của cả nhà chú đều là của cháu, cháu muốn cho bà ấy bao nhiêu, chú quyết sẽ không ngăn cản, như vậy bà ấy cũng sẽ không cần phải làm y tá ở bệnh viện nữa, mỗi ngày phải cực khổ đi làm, cũng sẽ rất mệt...”
Long Vịnh Thanh lặng lẽ đứng nghe, tâm trạng vẫn rất rối bời, nhưng không biết vì sao tim lại đập nhanh như vậy, tưởng tượng đến dáng vẻ mình biến thành thiên kim tiểu thư, tưởng tượng đến việc cái gì cũng có, rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa mình và Triệu Ngôn Thuyết, đột nhiên cảm thấy căng thẳng và hưng phấn không kiềm chế được. Nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô nhận thấy rằng, suy nghĩ của mình sao quá xấu xa, vội vàng lắc lắc đầu, hy vọng có thể tống được những suy nghĩ đen tối này ra khỏi đầu, quay người bỏ đi, “Đợi cháu suy nghĩ xong, cháu sẽ mượn máy của bạn học nhắn tin cho chú. Chú đừng chủ động đến tìm cháu nữa, cũng đừng đi làm phiền gia đình nhà họ Long nữa, nếu không cả đời này, cháu sẽ không gặp chú nữa.”
“Được, được, được.” Lâm Quốc Đống gật đầu liên tục, nhìn thấy Long Vịnh Thanh sắp đi, vội vàng đuổi theo, lấy trong túi áo ra một cái phong bì dày cộp, nhét vào người Long Vịnh Thanh, “Vịnh Thanh, cháu cầm lấy một ít tiền trước, đi mua một ít quần áo, giày dép mới, con gái không phải ai cũng thích những thứ này sao? Tiêu hết rồi thì nhắn tin cho chú, chú sẽ đưa qua bất cứ lúc nào.”
Long Vịnh Thanh lạnh lùng đẩy trả lại phong bì cho Lâm Quốc Đống, “Gia đình nhà họ Long tuy không khá giả, nhưng chưa bao giờ để cho cháu thiếu thốn cái gì, hơn nữa, có một số thứ, không thể mua được bằng tiền.”
2.
Từ ngày đó, Long Vịnh Thanh luôn bị giằng xé bởi những mâu thuẫn trong lòng. Trước đây mỗi lần không quyết định được việc gì, cô đều đi tìm Triệu Ngôn Thuyết trao đổi, Triệu Ngôn Thuyết cũng đều chỉ dẫn cho cô rất rõ ràng, giúp cô có được lựa chọn chính xác, cho nên từ bé đến lớn cô chưa từng biết đến hoang mang, từ trước đến nay chưa từng bị dằn vặt, đấu tranh khổ sở như bây giờ. Đấu tranh tư tưởng khổ sở được mấy ngày, cô thực sự chịu không nổi nữa, quyết định quẳng tự tôn sang một bên, chủ động gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, chủ động làm lành với anh. Thế là, khi nghỉ giải lao, cô mượn điện thoại di động của bạn học, gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, nhưng không ngờ, người nghe máy lại là mẹ Triệu.
“Vịnh Thanh à, cháu tìm Ngôn Thuyết hả? Ủa, cháu không biết hả? Ngôn Thuyết đi Mỹ làm cái gì mà trao đổi sinh viên gì gì đó, đi khoảng nửa năm rồi, hết hè mới về, đến nước Mỹ rộng lớn như thế, bác nói với ba Triệu mua di động mới cho Ngôn Thuyết, máy cũ giữ lại để bác dùng, cháu có việc gì không?”
Giọng nói của mẹ Triệu truyền sang, Long Vịnh Thanh nghe mà cứ như từ một thế giới nào vọng đến, cô nhìn điện thoại trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng nói một câu, “Không có việc gì ạ.” Sau đó muốn ngắt điện thoại, mẹ Triệu đột nhiên gọi cô lại, “Vịnh Thanh này, việc của cháu, bác đã nghe Ngôn Từ nói rồi, kỳ thực bác cũng chẳng biết phải nói gì, cũng chỉ biết nói là ông trời trêu ngươi, cháu cũng đừng để ý làm gì. Còn nữa, đó là... Nếu như cháu không có việc gì, thì đừng tìm Ngôn Thuyết nữa, ba nó đã bắt đầu liên hệ cho nó một trường đại học ở nước ngoài, muốn nó sang năm, hoặc sang năm nữa đi du học. Dù sao đi nữa học ở nước ngoài về cũng sẽ có tiền đồ hơn là học ở trong nước, cháu thấy thế có đúng không? Nếu như không có việc gì quan trọng, những việc chơi bời gì gì đó thì thôi, đừng tìm nó nữa. Còn nữa, việc cháu tìm Ngôn Thuyết, nhất định không được nói với ba của Ngôn Thuyết, gia đình họ Triệu có thù oán với gia đình nhà họ Lâm. Năm đó, gia đình nhà bác chưa ra đây làm ăn, ông Lâm chủ tịch thị trấn nhận tiền hối lộ, chung vốn với người khác mở một mỏ than trái phép, ngang nhiên cho người đến đào mộ phần của dòng họ Triệu lên, đến mộ của bà nội Triệu Ngôn Thuyết cũng bị xới tung. Cái gì đình họ Lâm đó, có người làm to từ đời này sang đời khác, vừa có tiền của vừa có quyền lực, nhà bác không làm gì được họ, nhưng ít nhất, cũng không thèm qua lại với người nhà họ Lâm...”
Long Vịnh Thanh thở dốc, hơi thở ngày càng gấp gáp, cổ họng khô cứng lại, đau đớn. Để tránh không cho bản thân mình bật khóc thành tiếng vì tủi thân, cô vội vàng lấy cớ ngắt điện thoại, “Cháu xin lỗi bác Triệu ạ, cháu còn có tiết, cháu ngắt máy trước đây ạ.”
Tắt điện thoại xong, cô lê bước vào phòng học, ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu ở chỗ ngồi của mình, dần dần mới hiểu ra một số chuyện. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao Triệu Ngôn Thuyết cứ khăng khăng không muốn công khai quan hệ giữa hai người, cứ bí mật yêu cô như thế, không chỉ vì Triệu Ngôn Thuyết, nguyên nhân chính là ở mẹ Triệu, mẹ Triệu tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ngôn Thuyết yêu đương với loại người như cô, Triệu Ngôn Thuyết là một người con có hiếu, anh sợ đối diện với cơn thịnh nộ của mẹ Triệu, lo sợ phải đưa ra lựa chọn giữa mẹ Triệu và cô, xét cho cùng, hai người chơi với nhau từ nhỏ, và sau đó lớn lên, yêu nhau, kết hôn với nhau là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cô vốn dĩ cho rằng, nếu như cô mang họ Lâm, trở thành tiểu thư của gia đình họ Lâm thì mới có thể xứng lứa vừa đôi với anh, bậy giờ đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng qua đó là bởi vì cô cảm thấy tội nghiệp bản thân mình nên mới có một giấc mơ như vậy.
Cô chống cằm ngồi đờ người ra đó, dần dần nhận ra khoảng cách giữa hai người, chầm chậm thở dài một cái.
Mấy ngày tiếp theo đó, Long Vịnh Thanh cũng không biết là mình đã sống như thế nào nữa, chuồn học hai ngày liền, ru rú ở trong nhà của Quan Quan, cô cố gắng hết sức để mình có thể trở thành một cây nấm bị lên mốc. Quan Quan chạy hết cả thành phố S, mua về tất tần tật những món ăn cô thích, Long Vịnh Thanh vẫn không hề nhúc nhích, không ăn không uống, không ngủ không chơi, mọi hoạt độngcủa cơ thể hầu như bị ngưng trệ lại.
“Chị Vịnh Thanh, chị ăn một chút gì đi, chị mà không ăn uống nữa là em gọi xe cấp cứu đấy...” Quan Quan bưng một đĩa thịt bò sốt tiêu ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, cảm thấy trái tim mình cũng đau đớn theo cô, “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ không nói với em được à?”
“Nói với em, em có thể thay hết máu trong người này của chị được không?” Long Vịnh Thanh từ từ ngẩng đầu lên, hai quầng mắt sưng lên, đen thui, làm cho cả khuôn mặt cũng trở nên tái mét, “Em có thể xóa hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây không? Em nói cho chị biết, có phải chị chỉ gặp ác mộng thôi, phải không?”
Quan Quan trầm mặc không nói, từ từ đứng dậy, cho đĩa cơm thịt bò sốt tiêu đang cầm trên tay vào lò vi sóng, hâm lại cho ấm. Khi quay trở lại, đĩa cơm thịt bò đang bốc hơi nghi ngút, anh đưa đĩa cơm lại trước mặt cô, nói: “Ăn hết cái này đi, ăn xong rồi, em sẽ nói cho chị biết, làm thế nào để thoát ra khỏi cơn ác mộng.”
Long Vịnh Thanh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Quan Quan, trên khuôn mặt của anh không hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào, cô không hiểu lời anh vừa nói, cũng không đả động gì đến đĩa cơm, mở đôi môi khô khốc ra hỏi: “Có thể tỉnh dậy từ cơn ác mộng được thật sao?”
“Em nói được là chắc chắn được.” Quan Quan gật đầu, “Việc chị lén lút gặp gỡ Lâm Quốc Đống, em cũng sẽ không nói cho ba mẹ Long biết đâu.”
“Làm sao em biết được...” Cô kinh ngạc, nhưng cơ thể yếu ớt của cô không cho phép cô nói quá to, cho dù là âm thanh hết cỡ của sự kinh ngạc, nhưng cũng chủ làm cho người ta cảm thấy âm thanh đó như bị hụt hơi vậy.
“Chiều thứ sáu mỗi tuần đều gặp nhau, mỗi tối thứ sáu, sau khi tan học đến đây, tâm trạng của chị rất tồi tệ. Nhiều lần cứ lặp đi lặp lại như vậy, em không cách nào cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp được.” Quan Quan để đĩa cơm xuống dưới nền nhà, lay lay người cô, “Ăn đi, cũng sắp được nghỉ hè rồi, em đang định khi chị nghỉ hè sẽ quay về Nhật Bản, liên hệ việc học đại học, thứ sáu tuần này sẽ ra sân bay đặt vé, lúc đó chị muốn đi đâu thì đi.”
Long Vịnh Thanh nhìn khuôn mặt của anh, rồi lại nhìn đĩa cơm đặt dưới chân đã được hâm nóng không biết bao nhiêu lần rồi, nước mắt tí tách chảy xuống, giơ tay bưng lấy đĩa cơm, nhét từng miếng, từng miếng thịt bò to đùng vào miệng, nước mắt lẫn với mùi cay nồng của tiêu xộc thẳng vào thực quản, làm cô ho sặc sụa, cô vừa ho vừa ăn, ăn cho đến khi nhét hết đĩa cơm thịt bò vào bụng, mới nhào vào lòng của Quan Quan, khóc to lên, “Chị muốn biết rõ, rốt cuộc chị và Lâm Quốc Đống có quan hệ gì với nhau hay không? Chị muốn biết rõ, chị và Triệu Ngôn Thuyết, cuối cùng có khả năng đến với nhau hay không... Quan Quan, may mà còn có em, may mà còn có em hiểu được chị!”
Quan Quan ngang ngược ôm lấy cô từ trên nền nhà giá lạnh, đặt lên trên giường, sau đó đắp chăn giúp cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào trán cô giống như cô hay dỗ dành anh thuở bé, “Chị mau ngủ đi, ngủ đủ giấc rồi mới có thế tính chuyện của ngày mai được.”
Cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt, cô gật gật đầu, sau đó mới từ từ nhắm mắt lại. Quan Quan ngồi ở đầu giường, nhìn dáng vẻ ngủ không ngon giấc của cô, đột nhiên khẽ hỏi một câu, “Chị có muốn đi Nhật Bản với em không? Rời xa nơi này, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, đừng gặp bất kỳ người nào nữa, bao gồm cả Triệu Ngôn Thuyết...”
Long Vịnh Thanh chưa ngủ say, nhưng mà giọng nói của anh quá nhỏ, cô không nghe rõ Quan Quan nói gì. Thế là mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Em nói gì thế?”
“Không có gì.” Quan Quan giật mình, giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ vậy, nhướn môi lên cười, liên tục lắc đầu, “Không có gì, em chẳng nói gì cả.”
Ngày hôm sau, Long Vịnh Thanh trốn Quan Quan, lấy điện thoại trong phòng gọi điện cho Lâm Quốc Đống, nói cô đồng ý đi làm xét nghiệm xác định quan hệ cha con, sáng thứ sáu tuần này bảo ông lái xe đến đón.
Sáng thứ sáu, Quan Quan ra sân bay từ sáng sớm. Long Vịnh Thanh đến cổng trường, phát hiện ra Lâm Quốc Đống đã đứng ở đó đợi cô từ lâu, mặc một bộ quần áo mới tinh, mái tóc cũng được chải rất gọn gàng, giống như đang chuẩn bị đi làm lễ cưới, nụ cười thường trực trên môi, nhìn thấy Long Vịnh Thanh thì vội vàng vẫy tay với cô, sau đó giúp cô mở cửa xe, “Vịnh Thanh, cháu đến rồi à? Xin lỗi nhé, có phải chú quá nôn nóng không? Đáng lẽ phải để cháu ngủ thêm một chút nữa.”
“Không sao đâu ạ, cháu cũng muốn được biết kết quả sớm.” Long Vịnh Thanh ngồi vào trong xe, cố gắng đẩy cái mũ trên đầu xuống, muốn che đi gương mặt tiều tụy, trắng bệch của mình, sau đó giục Lâm Quốc Đống, “Mau đi đi chú, cháu không muốn để bạn học nhìn thấy.”
“Ờ, được, được, được.” Lâm Quốc Đống sướng âm ỉ, nhảy lên xe, vừa hát khe khẽ, vừa khởi động xe, đạp ga, giống như sắp nghênh đón một thời khắc thiêng liêng, lái xe hướng về phía bệnh viện.
Long Vịnh Thanh ngồi trên ghế phụ phía bên cạnh Lâm Quốc Đống, ngẫu nhiên cũng quay đầu nhìn ông một lúc. Năm mươi lăm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cho đến tận bây giờ, mấy năm gần đây, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Quốc Đống cười, lần đầu tiên nhìn thấy ông vui như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu x
“Nếu như cháu không tin, chú cháu mình có thể đi xét nghiệm ADN xác nhận quan hệ cha con, Vịnh Thanh, cháu hãy thương lấy người ba này với, năm ngoái chú đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện ra sức khỏe có vấn đề, không thể nào có con được nữa, cháu là đứa con duy nhất của chú, cháu là máu mủ duy nhất của gia đình nhà họ Lâm, cháu vẫn có thể tiếp tục mang họ Long, nhưng ít nhất cháu cũng đừng phủ nhận mình là con gái của nhà họ Lâm, đừng làm cho gia đình họ Lâm bị tuyệt tự.” Lâm Quốc Đống nói đến những nỗi khổ sở ở trong lòng, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng không thèm để ý thể diện, khóc rấm rứt thành tiếng.
Long Vịnh Thanh thực sự không chịu được khi nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Quốc Đống, quay mặt đi nơi khác, chán nản nói: “Việc xác định ADN, cháu sẽ suy nghĩ, chú đừng khóc nữa.”
“Được... Được...” Lâm Quốc Đống nhìn thấy Long Vịnh Thanh nhượng bộ, vui mừng khôn xiết gật gật đầu, gỡ mắt kính ra, vội vội vàng vàng lau nước mắt, “Mấy năm gần đây chú có đầu tư một ít vào đất đai, kiếm được rất nhiều tiền, còn có mấy căn nhà, trong tương lai đều là của cháu cả. Ông nội cháu cũng đã lên làm chủ nhiệm của ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố, tất cả tài sản của gia đình nhà họ Lâm, tương lai cũng sẽ là của cháu. Nếu như Long Tú Phần không ngăn cản cháu, thì cháu nói với mẹ, cứ cho là cháu nhận người ba này đi, cũng sẽ hiếu thuận với bà ấy, tiền của cả nhà chú đều là của cháu, cháu muốn cho bà ấy bao nhiêu, chú quyết sẽ không ngăn cản, như vậy bà ấy cũng sẽ không cần phải làm y tá ở bệnh viện nữa, mỗi ngày phải cực khổ đi làm, cũng sẽ rất mệt...”
Long Vịnh Thanh lặng lẽ đứng nghe, tâm trạng vẫn rất rối bời, nhưng không biết vì sao tim lại đập nhanh như vậy, tưởng tượng đến dáng vẻ mình biến thành thiên kim tiểu thư, tưởng tượng đến việc cái gì cũng có, rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa mình và Triệu Ngôn Thuyết, đột nhiên cảm thấy căng thẳng và hưng phấn không kiềm chế được. Nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô nhận thấy rằng, suy nghĩ của mình sao quá xấu xa, vội vàng lắc lắc đầu, hy vọng có thể tống được những suy nghĩ đen tối này ra khỏi đầu, quay người bỏ đi, “Đợi cháu suy nghĩ xong, cháu sẽ mượn máy của bạn học nhắn tin cho chú. Chú đừng chủ động đến tìm cháu nữa, cũng đừng đi làm phiền gia đình nhà họ Long nữa, nếu không cả đời này, cháu sẽ không gặp chú nữa.”
“Được, được, được.” Lâm Quốc Đống gật đầu liên tục, nhìn thấy Long Vịnh Thanh sắp đi, vội vàng đuổi theo, lấy trong túi áo ra một cái phong bì dày cộp, nhét vào người Long Vịnh Thanh, “Vịnh Thanh, cháu cầm lấy một ít tiền trước, đi mua một ít quần áo, giày dép mới, con gái không phải ai cũng thích những thứ này sao? Tiêu hết rồi thì nhắn tin cho chú, chú sẽ đưa qua bất cứ lúc nào.”
Long Vịnh Thanh lạnh lùng đẩy trả lại phong bì cho Lâm Quốc Đống, “Gia đình nhà họ Long tuy không khá giả, nhưng chưa bao giờ để cho cháu thiếu thốn cái gì, hơn nữa, có một số thứ, không thể mua được bằng tiền.”
2.
Từ ngày đó, Long Vịnh Thanh luôn bị giằng xé bởi những mâu thuẫn trong lòng. Trước đây mỗi lần không quyết định được việc gì, cô đều đi tìm Triệu Ngôn Thuyết trao đổi, Triệu Ngôn Thuyết cũng đều chỉ dẫn cho cô rất rõ ràng, giúp cô có được lựa chọn chính xác, cho nên từ bé đến lớn cô chưa từng biết đến hoang mang, từ trước đến nay chưa từng bị dằn vặt, đấu tranh khổ sở như bây giờ. Đấu tranh tư tưởng khổ sở được mấy ngày, cô thực sự chịu không nổi nữa, quyết định quẳng tự tôn sang một bên, chủ động gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, chủ động làm lành với anh. Thế là, khi nghỉ giải lao, cô mượn điện thoại di động của bạn học, gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, nhưng không ngờ, người nghe máy lại là mẹ Triệu.
“Vịnh Thanh à, cháu tìm Ngôn Thuyết hả? Ủa, cháu không biết hả? Ngôn Thuyết đi Mỹ làm cái gì mà trao đổi sinh viên gì gì đó, đi khoảng nửa năm rồi, hết hè mới về, đến nước Mỹ rộng lớn như thế, bác nói với ba Triệu mua di động mới cho Ngôn Thuyết, máy cũ giữ lại để bác dùng, cháu có việc gì không?”
Giọng nói của mẹ Triệu truyền sang, Long Vịnh Thanh nghe mà cứ như từ một thế giới nào vọng đến, cô nhìn điện thoại trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng nói một câu, “Không có việc gì ạ.” Sau đó muốn ngắt điện thoại, mẹ Triệu đột nhiên gọi cô lại, “Vịnh Thanh này, việc của cháu, bác đã nghe Ngôn Từ nói rồi, kỳ thực bác cũng chẳng biết phải nói gì, cũng chỉ biết nói là ông trời trêu ngươi, cháu cũng đừng để ý làm gì. Còn nữa, đó là... Nếu như cháu không có việc gì, thì đừng tìm Ngôn Thuyết nữa, ba nó đã bắt đầu liên hệ cho nó một trường đại học ở nước ngoài, muốn nó sang năm, hoặc sang năm nữa đi du học. Dù sao đi nữa học ở nước ngoài về cũng sẽ có tiền đồ hơn là học ở trong nước, cháu thấy thế có đúng không? Nếu như không có việc gì quan trọng, những việc chơi bời gì gì đó thì thôi, đừng tìm nó nữa. Còn nữa, việc cháu tìm Ngôn Thuyết, nhất định không được nói với ba của Ngôn Thuyết, gia đình họ Triệu có thù oán với gia đình nhà họ Lâm. Năm đó, gia đình nhà bác chưa ra đây làm ăn, ông Lâm chủ tịch thị trấn nhận tiền hối lộ, chung vốn với người khác mở một mỏ than trái phép, ngang nhiên cho người đến đào mộ phần của dòng họ Triệu lên, đến mộ của bà nội Triệu Ngôn Thuyết cũng bị xới tung. Cái gì đình họ Lâm đó, có người làm to từ đời này sang đời khác, vừa có tiền của vừa có quyền lực, nhà bác không làm gì được họ, nhưng ít nhất, cũng không thèm qua lại với người nhà họ Lâm...”
Long Vịnh Thanh thở dốc, hơi thở ngày càng gấp gáp, cổ họng khô cứng lại, đau đớn. Để tránh không cho bản thân mình bật khóc thành tiếng vì tủi thân, cô vội vàng lấy cớ ngắt điện thoại, “Cháu xin lỗi bác Triệu ạ, cháu còn có tiết, cháu ngắt máy trước đây ạ.”
Tắt điện thoại xong, cô lê bước vào phòng học, ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu ở chỗ ngồi của mình, dần dần mới hiểu ra một số chuyện. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao Triệu Ngôn Thuyết cứ khăng khăng không muốn công khai quan hệ giữa hai người, cứ bí mật yêu cô như thế, không chỉ vì Triệu Ngôn Thuyết, nguyên nhân chính là ở mẹ Triệu, mẹ Triệu tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ngôn Thuyết yêu đương với loại người như cô, Triệu Ngôn Thuyết là một người con có hiếu, anh sợ đối diện với cơn thịnh nộ của mẹ Triệu, lo sợ phải đưa ra lựa chọn giữa mẹ Triệu và cô, xét cho cùng, hai người chơi với nhau từ nhỏ, và sau đó lớn lên, yêu nhau, kết hôn với nhau là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cô vốn dĩ cho rằng, nếu như cô mang họ Lâm, trở thành tiểu thư của gia đình họ Lâm thì mới có thể xứng lứa vừa đôi với anh, bậy giờ đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng qua đó là bởi vì cô cảm thấy tội nghiệp bản thân mình nên mới có một giấc mơ như vậy.
Cô chống cằm ngồi đờ người ra đó, dần dần nhận ra khoảng cách giữa hai người, chầm chậm thở dài một cái.
Mấy ngày tiếp theo đó, Long Vịnh Thanh cũng không biết là mình đã sống như thế nào nữa, chuồn học hai ngày liền, ru rú ở trong nhà của Quan Quan, cô cố gắng hết sức để mình có thể trở thành một cây nấm bị lên mốc. Quan Quan chạy hết cả thành phố S, mua về tất tần tật những món ăn cô thích, Long Vịnh Thanh vẫn không hề nhúc nhích, không ăn không uống, không ngủ không chơi, mọi hoạt độngcủa cơ thể hầu như bị ngưng trệ lại.
“Chị Vịnh Thanh, chị ăn một chút gì đi, chị mà không ăn uống nữa là em gọi xe cấp cứu đấy...” Quan Quan bưng một đĩa thịt bò sốt tiêu ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, cảm thấy trái tim mình cũng đau đớn theo cô, “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ không nói với em được à?”
“Nói với em, em có thể thay hết máu trong người này của chị được không?” Long Vịnh Thanh từ từ ngẩng đầu lên, hai quầng mắt sưng lên, đen thui, làm cho cả khuôn mặt cũng trở nên tái mét, “Em có thể xóa hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây không? Em nói cho chị biết, có phải chị chỉ gặp ác mộng thôi, phải không?”
Quan Quan trầm mặc không nói, từ từ đứng dậy, cho đĩa cơm thịt bò sốt tiêu đang cầm trên tay vào lò vi sóng, hâm lại cho ấm. Khi quay trở lại, đĩa cơm thịt bò đang bốc hơi nghi ngút, anh đưa đĩa cơm lại trước mặt cô, nói: “Ăn hết cái này đi, ăn xong rồi, em sẽ nói cho chị biết, làm thế nào để thoát ra khỏi cơn ác mộng.”
Long Vịnh Thanh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Quan Quan, trên khuôn mặt của anh không hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào, cô không hiểu lời anh vừa nói, cũng không đả động gì đến đĩa cơm, mở đôi môi khô khốc ra hỏi: “Có thể tỉnh dậy từ cơn ác mộng được thật sao?”
“Em nói được là chắc chắn được.” Quan Quan gật đầu, “Việc chị lén lút gặp gỡ Lâm Quốc Đống, em cũng sẽ không nói cho ba mẹ Long biết đâu.”
“Làm sao em biết được...” Cô kinh ngạc, nhưng cơ thể yếu ớt của cô không cho phép cô nói quá to, cho dù là âm thanh hết cỡ của sự kinh ngạc, nhưng cũng chủ làm cho người ta cảm thấy âm thanh đó như bị hụt hơi vậy.
“Chiều thứ sáu mỗi tuần đều gặp nhau, mỗi tối thứ sáu, sau khi tan học đến đây, tâm trạng của chị rất tồi tệ. Nhiều lần cứ lặp đi lặp lại như vậy, em không cách nào cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp được.” Quan Quan để đĩa cơm xuống dưới nền nhà, lay lay người cô, “Ăn đi, cũng sắp được nghỉ hè rồi, em đang định khi chị nghỉ hè sẽ quay về Nhật Bản, liên hệ việc học đại học, thứ sáu tuần này sẽ ra sân bay đặt vé, lúc đó chị muốn đi đâu thì đi.”
Long Vịnh Thanh nhìn khuôn mặt của anh, rồi lại nhìn đĩa cơm đặt dưới chân đã được hâm nóng không biết bao nhiêu lần rồi, nước mắt tí tách chảy xuống, giơ tay bưng lấy đĩa cơm, nhét từng miếng, từng miếng thịt bò to đùng vào miệng, nước mắt lẫn với mùi cay nồng của tiêu xộc thẳng vào thực quản, làm cô ho sặc sụa, cô vừa ho vừa ăn, ăn cho đến khi nhét hết đĩa cơm thịt bò vào bụng, mới nhào vào lòng của Quan Quan, khóc to lên, “Chị muốn biết rõ, rốt cuộc chị và Lâm Quốc Đống có quan hệ gì với nhau hay không? Chị muốn biết rõ, chị và Triệu Ngôn Thuyết, cuối cùng có khả năng đến với nhau hay không... Quan Quan, may mà còn có em, may mà còn có em hiểu được chị!”
Quan Quan ngang ngược ôm lấy cô từ trên nền nhà giá lạnh, đặt lên trên giường, sau đó đắp chăn giúp cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào trán cô giống như cô hay dỗ dành anh thuở bé, “Chị mau ngủ đi, ngủ đủ giấc rồi mới có thế tính chuyện của ngày mai được.”
Cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt, cô gật gật đầu, sau đó mới từ từ nhắm mắt lại. Quan Quan ngồi ở đầu giường, nhìn dáng vẻ ngủ không ngon giấc của cô, đột nhiên khẽ hỏi một câu, “Chị có muốn đi Nhật Bản với em không? Rời xa nơi này, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, đừng gặp bất kỳ người nào nữa, bao gồm cả Triệu Ngôn Thuyết...”
Long Vịnh Thanh chưa ngủ say, nhưng mà giọng nói của anh quá nhỏ, cô không nghe rõ Quan Quan nói gì. Thế là mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Em nói gì thế?”
“Không có gì.” Quan Quan giật mình, giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ vậy, nhướn môi lên cười, liên tục lắc đầu, “Không có gì, em chẳng nói gì cả.”
Ngày hôm sau, Long Vịnh Thanh trốn Quan Quan, lấy điện thoại trong phòng gọi điện cho Lâm Quốc Đống, nói cô đồng ý đi làm xét nghiệm xác định quan hệ cha con, sáng thứ sáu tuần này bảo ông lái xe đến đón.
Sáng thứ sáu, Quan Quan ra sân bay từ sáng sớm. Long Vịnh Thanh đến cổng trường, phát hiện ra Lâm Quốc Đống đã đứng ở đó đợi cô từ lâu, mặc một bộ quần áo mới tinh, mái tóc cũng được chải rất gọn gàng, giống như đang chuẩn bị đi làm lễ cưới, nụ cười thường trực trên môi, nhìn thấy Long Vịnh Thanh thì vội vàng vẫy tay với cô, sau đó giúp cô mở cửa xe, “Vịnh Thanh, cháu đến rồi à? Xin lỗi nhé, có phải chú quá nôn nóng không? Đáng lẽ phải để cháu ngủ thêm một chút nữa.”
“Không sao đâu ạ, cháu cũng muốn được biết kết quả sớm.” Long Vịnh Thanh ngồi vào trong xe, cố gắng đẩy cái mũ trên đầu xuống, muốn che đi gương mặt tiều tụy, trắng bệch của mình, sau đó giục Lâm Quốc Đống, “Mau đi đi chú, cháu không muốn để bạn học nhìn thấy.”
“Ờ, được, được, được.” Lâm Quốc Đống sướng âm ỉ, nhảy lên xe, vừa hát khe khẽ, vừa khởi động xe, đạp ga, giống như sắp nghênh đón một thời khắc thiêng liêng, lái xe hướng về phía bệnh viện.
Long Vịnh Thanh ngồi trên ghế phụ phía bên cạnh Lâm Quốc Đống, ngẫu nhiên cũng quay đầu nhìn ông một lúc. Năm mươi lăm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cho đến tận bây giờ, mấy năm gần đây, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Quốc Đống cười, lần đầu tiên nhìn thấy ông vui như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu x
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
606/4187