Tiểu thuyết Trách Em Thật Quá Xinh-full
Lượt xem : |
ng có chuyện gì xảy ra, bình thản nói: “Thảo Thảo, em cứ coi như anh giả nhân giả nghĩa đi, anh cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì đâu.”
Mạc Hướng Vãn quay đầu lại nhìn Mace. Mấy tháng nay, hình như anh đã trưởng thành hơn. Anh như một người đứng ở trên cao khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Cảm giác này chẳng hay chút nào cả. Trực giác mách bảo cô nên chống trả, cô phát hiện ra mình vô cùng căm ghét cảm giác bị phân biệt rõ rệt đến vậy.
Tại sao sau một đêm cuồng nhiệt, anh vẫn có thể trông đĩnh đạc, điển trai đến thế? Cô nhìn lại mình, toàn thân không quần áo, chỉ có chiếc chăn mỏng phủ lên trên, phấn son trên mặt chắc cũng đã nhòe nhoẹt hết rồi.
Quả là thiếu công bằng.
Mạc Hướng Vãn nói với Mace: “Được rồi, anh đi đi, hãy giúp em giữ phòng đến buổi chiều, em muốn ngủ một lúc.”
Mace không nói câu gì, chỉnh đốn lại quần áo rồi cất bước ra đi. Sau này, Mạc Hướng Vãn nghĩ, ngày hôm đó quả thật là một giấc mộng quái ác, tràn đầy khổ sở.
T¬T
Kể xong, Mạc Hướng Vãn liền cầm lấy tay Quản Huyền rồi nói: “Những chuyện sau này thế nào thì chị cũng biết hết rồi đấy.”
“Con nha đầu ngốc, chị không biết em ngốc nghếch hay là đầu thiếu vài dây thần kinh nữa”. Quản Huyền mắng yêu.
Mạc Hướng Vãn đưa tay chống lên trán: “Nếu như không phải hôm đó bất ngờ gặp lại Mace, có lẽ em đã quên mất con người ấy.”
Quản Huyền rót cho cô một ly Vodka: “Tại sao em lại sinh Mạc Phi ra? Nói cho cùng em cũng không hề yêu cậu ta mà.”
Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Lúc em phát hiện mình có thai thì đã được hơn hai tháng rồi. Em tìm đến một phòng khám đa khoa ở tỉnh, chỗ đó cũng khá sạch sẽ. Khi nằm trên giường, em nhìn thấy một con nhện ở góc tường, nó đã giăng lưới bắt được con côn trùng. Em cũng chẳng biết đó là con gì, nhưng con đó không ngừng quẫy đạp, cuối cùng bất ngờ thoát ra được khỏi chiếc lưới. Em chợt nghĩ, trên thế gian này chẳng có bất cứ thứ gì thuộc về mình, nhưng ít nhất thì đứa con này cũng thuộc về em. Nếu có một người thân ở bên cạnh thì chắc em có thể thoát khỏi nghịch cảnh lúc bấy giờ.”
Quản Huyền cụng ly cùng cô. “Nâng ly vì người thân của em”. Thế nhưng chị vẫn nói thêm: “Nói cho cùng, phụ nữ vẫn cần có chỗ dựa. Có lẽ vì kỹ thuật của Mace tệ nên đã khiến em cảm thấy sợ hãi.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười khổ sở: “Có lẽ là vậy.”
Cô nhớ lại mấy hôm trước, khi bất ngờ gặp lại con người đó, anh đã cao hơn, thân hình cũng vạm vỡ, săn chắc hơn, mặc vest vô cùng đẹp, dáng đi phong độ, đĩnh đạc, trông thấy vậy ai mà chẳng nghĩ anh là chính nhân quân tử chứ!
Chín năm trước, khi cô và anh trần trụi đối diện với nhau, anh để lại ấn tượng trong cô chỉ là một người khách ngô nghê, ngờ nghệch.
Lần thứ hai gặp lại, anh đã trở thành một khách làng chơi chính hiệu, trên mặt còn hiện lên nụ cười đầy chọc ghẹo. Những gì diễn ra giữa hai người khiến cô nhớ đến người khách làng chơi và cô gái gọi trong bộ phim Nhục Bồ Đoàn. Khi người khách làng chơi phát hiện ra cô gái gọi chính là bà xã của mình, cảm giác thật chẳng vui vẻ gì.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ: “Đúng là chẳng vui vẻ gì!”
T¬T
Cô rời khỏi khách sạn nhỏ sau Thạch Quân Môn, cầm tiền đứng bên lề đường đếm một lượt. Tất cả là một vạn ba nghìn đồng. Thật không ngờ, anh lại mang nhiều tiền theo người đến vậy. Cô vô cùng kinh ngạc.
Đầu tiên, cô về nhà ông bà nội thu dọn hành lý rồi sau đó mới đến nhà Phạm Mỹ thu dọn số đồ còn lại.
Ông nội cầm chiếc roi da chỉ thẳng vào mặt cô mắng: “Mày cứ làm bừa đi. Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này thì mày không còn là người nhà họ Mạc nữa”. Bà nội thì ngồi một chỗ không nói năng gì, sắc mặt tối sầm lại.
Mạc Hướng Vãn lẳng lặng cầm chiếc túi lớn bước ra ngoài.
Anh chàng đẹp trai của Phạm Mỹ đã dọn đến căn phòng bé nhỏ của cô ấy. Hai người họ vui vẻ, hân hoan thu dọn đồ cho cô. Mạc Hướng Vãn để lại mấy đồ mỹ phẩm, dưỡng da và toàn bộ số quần áo hở hang, gợi cảm ở nhà Phạm Mỹ.
Phạm Mỹ vừa xách túi vừa bước ra cửa hỏi cô: “Vãn Vãn, lúc nào bọn mình đi xỏ lỗ mũi đây?”
Cô nói: “Vài tháng nữa, mình sắp phải thi rồi.”
Mạc Hướng Vãn thuê một căn phòng nhỏ gần trường học, bắt đầu tập trung dùi mài kinh sử, nhưng vốn đang quen chơi bời, nhảy nhót, nhất thời phải học hành lại, nên đầu óc cô không còn linh hoạt lắm.
Thầy giáo Ngô vô cùng ủng hộ quyết định quay lại lớp học của cô nên tận dụng khoảng thời gian sau khi tan trường, thầy đã dạy thêm cho cô và mấy học sinh yếu kém trong lớp.
Mạc Hướng Vãn luôn luôn cảm thấy trăn trở, nếu trong cuộc đời này cô thật sự đã có lỗi với ai thì người đó chắc chắn là thầy giáo Ngô.
Giữa tháng Sáu, nhà trường tổ chức khám sức khỏe cho học sinh và Mạc Hướng Vãn được chẩn đoán là đã có thai hai tháng rưỡi. Việc này vô cùng nghiêm trọng và hy hữu đối với một ngôi trường tích cực, đặc biệt lại sắp trở thành trường điểm của tiểu khu.
Ngay lập tức, ông bà nội được gọi đến trường. Ông nội nổi giận đùng đùng, cầm roi định đánh Mạc Hướng Vãn ngay trong phòng làm việc của giáo viên.
Thầy giáo Ngô liền ngăn ông nội lại rồi quay đầu khuyên răn cô: “Thành tích học tập hiện nay của em đã ổn định, hoàn toàn có khả năng thi đỗ vào cao đẳng hoặc trung cấp đào tạo nghề. Học vượt cấp nói không chừng còn có thể lấy được bằng đại học.”
Mạc Hướng Vãn ôm lấy bụng mình, đột nhiên có một quyết định vô cùng kinh ngạc.
Sinh Mạc Phi ra đời không phải là quyết định bộc phát nhất thời của cô.
Khi nói chuyện với cấp dưới của mình, Mạc Hướng Vãn thường nói: “Đôi khi các bước ngoặt trong đời sẽ vô tình nhắc nhở chúng ta phải xử lý sự việc ra sao. Con người cần phải linh hoạt trong cuộc sống.”
Cô vẫn luôn cho rằng, sinh Mạc Phi là một hành động linh hoạt trong cuộc sống của mình, bởi vì trái tim cô đã sống lại từ đó. Mấy tháng Mạc Phi lớn lên trong bụng mình, Mạc Hướng Vãn đã để tóc dài, không trang điểm nữa, vẫn tiếp tục học hành chăm chỉ, cần cù.
Không còn cơ hội thi đại học nữa, nhưng sau này cô vẫn có thể đi học ở lớp ban đêm.
Số tiền Mace để lại cùng với khoản tiền cô tiết kiệm được càng ngày càng ít đi, cô sắp sửa không còn bất cứ thứ gì ngoài đứa trẻ trong bụng.
Cô đã làm hai việc ngốc nghếch, đó là viết hai bức thư và thành thật kể về hoàn cảnh của mình lúc này cho bố mẹ biết. Bố đã gửi về cho cô một nghìn đô la Mỹ, còn mẹ thì thư lại: “Con làm mẹ quá thất vọng, con hãy tự lo cho mình đi.”
Mạc Hướng Vãn chẳng buồn hiểu sâu ý của bố mẹ, cô chỉ muốn hiểu rõ tâm trạng mình mà thôi.
T¬T
Lúc Mạc Hướng Vãn quay về, Mạc Phi đã ngủ từ lâu.
Kể từ khi có thể tự mình tư duy, Mạc Phi rất ít khi hỏi bố. Đứa trẻ này có trí thông minh bẩm sinh, khiến nó ý thức được điều gì nên hỏi, điều gì không nên.
Mạc Hướng Vãn khẽ vuốt mấy sợi tóc bên tai Mạc Phi, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng con.
Mạc Hướng Vãn ra ngoài ban công. Thời khắc giao mùa hạ thu về đêm vô cùng đẹp. Gió hiu hiu thổi, ánh trăng sáng trong, bầu trời xanh biếc qua ô cửa sổ hình vuông nhiều năm trước cũng chẳng sáng bằng ánh trăng đêm nay.
Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu. Bỗng nhiên chiếc di động vang lên, là Chu Địch Thần gọi đến. Thì ra, cô ấy muốn đối chiếu danh sách khách mời phóng viên báo đài đến dự buổi họp báo ra mắt album của Lâm Tương vào ngày mai.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.
Chu Địch Thần nói: “Người lập kế hoạch bên công ty các cô đúng là rất chuyên nghiệp, linh hoạt chuyển đổi hoàn toàn luận điệu. Trong buổi họp báo này, tất cả moị người đều coi Lâm Tương là cô gái si tình.”
“Lại còn không à? Có nhiều lúc công chúng rất mù quáng, chúng ta truyền đạt điều gì thì bọn họ sẽ tiếp nhận điều đó, đồng thời còn biến thành thứ của bản thân, cuối cùng phát dương quang đại.”
“Câu nói này thật sâu xa quá.”
“Đây là câu nói của thầy giáo môn Tâm lý lớp ban đêm của tôi.”
Chu Địch Thần bật cười: “Mary, cô đúng là một con người thú vị, có hứng thú đứng trên sân khấu không?”
“Cô nói đùa sao?” Mạc Hướng Vãn giả đò hét lên thất thanh, cô biết rằng người kia đang khéo léo biểu thị thông điệp muốn quan hệ hòa bình với mình. Đến độ tuổi này rồi, cô hoàn toàn không thích hợp để đứng trước sân khấu nữa, cho dù dung mạo của mình có ra sao.
“Ngoại hình của cô tuyệt vời thế, cô coi người khác là kẻ ngốc sao?”
Mạc Hướng Vãn cười cười: “Vậy thì cô cứ coi như tôi là kẻ ngốc đi vậy.”
Sau cùng, Chu Địch Thần lại trở về với công việc: “Tôi đang để mắt đến một cô bé, trông rất xinh đẹp, gần đây quan hệ rất tốt với đạo diễn Vương ở phía Bắc. Người ta đã chuẩn bị cho cô bé rất chu đáo, bộ phim điện ảnh tiếp theo, ông ấy sẽ chọn cô bé làm nữ chính.”
“Cô nói tiếp đi.”
“Vu tổng nói sẽ ký kết hợp đồng đảm nhiệm tất cả các bộ phim và hoạt động của cô bé.”
“Cô bé diễn phim điện ảnh hay phim truyền hình?”
“Mới bắt đầu, nên cũng cần một vài bộ phim truyền hình để đảm bảo mật độ xuất hiện. Cô bé đâu phải là Chương Tử Di, vừa ra mắt đã được người ta nâng đỡ!”
“Tôi hiểu rõ rồi.”
Dập máy xuống, Mạc Hướng Vãn vươn vai làm một động tác thư giãn cơ thể rồi mới bước vào nhà vệ sinh. Cô lấy một miếng đắp mắt và nghĩ: “Những lời Chu Địch Thần nói rất có lý, phụ nữ đến độ tuổi này rồi thì cần phải chăm sóc da dẻ tử tế.”
Buổi họp báo giới thiệu album mới của Lâm Tương còn thuận lợi hơn cả mong đợi của Mạc Hướng Vãn. Điều này có được cũng nhờ vào sự phối hợp tuyệt vời của Tống Khiêm – Giám đốc bộ phận Kế hoạch. Trước buổi họp báo, anh ấy đã tìm Trưởng nhóm hâm mộ (fan) của Lâm Tương trên mạng. Người này vừa tới đã khiến cho tất cả vô cùng kinh ngạc, Mạc Hướng Vãn cũng không ngoại lệ.
Thật không ngờ, Trưởng nhóm luôn đứng sau ủng hộ, cổ vũ cho nhiều hoạt động của Lâm Tương bấy lâu nay lại là một bà thím ngoài năm mươi tuổi. Bà thím họ Lý vừa gặp Mạc Hướng Vãn đã nói: “Mọi người phải cố gắng bảo vệ Tương Tương, cô ấy là người vô tội.”
Vừa nói dứt lời, nước mắt bà đã lã chã chảy xuống.
Mạc Hướng Vãn an ủi thím Lý: “Chúng cháu sẽ luôn bảo vệ, chăm sóc Tương Tương tận tình, xin bác cứ yên tâm.”
Thím Lý lấy từ trong vali hành lý mang theo một đống quà tặng. Khi tham gia cuộc thi chọn người đẹp, Lâm Tương đã từng nói rất thích Hello Kitty nên những fan hâm mộ cô đã mua đủ các kiểu dạng, kích cỡ Hello Kitty để tặng cô, hơn nữa còn được đặt làm tận bên Nhật. Trong đó có một con Hello Kitty cao tầm nửa mét, trong tay ôm một trái tim màu hồng, trên đó còn viết dòng chữ: “Tương Tương, cố lên.”
Trâu Nam thốt lên kinh ngạc: “Nếu như có người đối xử với em tốt thế này, dù chết em cũng cam lòng.”
Mạc Hướng Vãn liền bóp yêu chiếc mũi của cô bé rồi nói: “Ngày mai, chị sẽ đưa em đi thi hoa hậu.”
Trâu Nam xua xua tay: “Không, không, không, em làm sao mà nổi tiếng được chứ. Bây giờ đang thịnh hành kiểu minh tinh tomboy giống như Lý Vũ Xuân hay Châu Bút Sướng cơ.”
Trên thực tế, Trâu Nam cũng là một mỹ nữ, với một đôi mắt to tròn, biết cười, lại giỏi trang điểm, thay bạn trai như thay áo nên thường bị Mạc Hướng Vãn mắng yêu: “Em có thể đi làm sát thủ đàn ông được rồi đấy!”
Trâu Nam nhanh chóng từ chối danh hiệu này: “Sát thủ đàn ông của Đài Loan trông như thế này cơ”. Rồi sau đó cô tinh nghịch kèm theo một dáng điệu tỏ vẻ vô cùng buồn nôn. Khoảng thời gian trước, “sát thủ đàn ông” Đài Loan đến tham dự chương trình của bạn thân Trâu Nam, đối xử với nhân viên hậu đài rất vô lễ. Mấy người dẫn chương trình và nhân viên hậu đài cũng còn ít tuổi, non nớt, nên mấy hôm sau liền tiết lộ chuyện này ra ngoài, đồn thổi ầm ĩ trong làng giải trí, làm cho mọi người không ai được yên ổn.
Vu Chính lúc nghe xong chuyện đó liền bật cười, nói với mấy người cấp dưới rằng: “Sắp tới sẽ có người đi theo sau họ dọn dẹp tàn cuộc ngay thôi ấy mà.”
Quả nhiên không sai, người quản lý của cô minh tinh nọ tức giận đùng đùng, nhờ mối quan hệ vô cùng rộng khắp, cô ta đã khiến cho mấy con người thấp cổ bé họng kia chịu không nổi, đành phải lũ lượt kéo nhau đến xin lỗi “sát thủ đàn ông”. Mạc Hướng Vãn nghe chuyện này cũng chỉ thở dài một tiếng.
Cô hoàn toàn đồng tình với bức xúc của Trâu Nam.
T¬T
Thím Lý nọ được sự chỉ dẫn tận tình của Chu Địch Thần cùng Mạc Hướng Vãn, lại thêm kế hoạch tỉ mỉ c
Mạc Hướng Vãn quay đầu lại nhìn Mace. Mấy tháng nay, hình như anh đã trưởng thành hơn. Anh như một người đứng ở trên cao khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Cảm giác này chẳng hay chút nào cả. Trực giác mách bảo cô nên chống trả, cô phát hiện ra mình vô cùng căm ghét cảm giác bị phân biệt rõ rệt đến vậy.
Tại sao sau một đêm cuồng nhiệt, anh vẫn có thể trông đĩnh đạc, điển trai đến thế? Cô nhìn lại mình, toàn thân không quần áo, chỉ có chiếc chăn mỏng phủ lên trên, phấn son trên mặt chắc cũng đã nhòe nhoẹt hết rồi.
Quả là thiếu công bằng.
Mạc Hướng Vãn nói với Mace: “Được rồi, anh đi đi, hãy giúp em giữ phòng đến buổi chiều, em muốn ngủ một lúc.”
Mace không nói câu gì, chỉnh đốn lại quần áo rồi cất bước ra đi. Sau này, Mạc Hướng Vãn nghĩ, ngày hôm đó quả thật là một giấc mộng quái ác, tràn đầy khổ sở.
T¬T
Kể xong, Mạc Hướng Vãn liền cầm lấy tay Quản Huyền rồi nói: “Những chuyện sau này thế nào thì chị cũng biết hết rồi đấy.”
“Con nha đầu ngốc, chị không biết em ngốc nghếch hay là đầu thiếu vài dây thần kinh nữa”. Quản Huyền mắng yêu.
Mạc Hướng Vãn đưa tay chống lên trán: “Nếu như không phải hôm đó bất ngờ gặp lại Mace, có lẽ em đã quên mất con người ấy.”
Quản Huyền rót cho cô một ly Vodka: “Tại sao em lại sinh Mạc Phi ra? Nói cho cùng em cũng không hề yêu cậu ta mà.”
Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Lúc em phát hiện mình có thai thì đã được hơn hai tháng rồi. Em tìm đến một phòng khám đa khoa ở tỉnh, chỗ đó cũng khá sạch sẽ. Khi nằm trên giường, em nhìn thấy một con nhện ở góc tường, nó đã giăng lưới bắt được con côn trùng. Em cũng chẳng biết đó là con gì, nhưng con đó không ngừng quẫy đạp, cuối cùng bất ngờ thoát ra được khỏi chiếc lưới. Em chợt nghĩ, trên thế gian này chẳng có bất cứ thứ gì thuộc về mình, nhưng ít nhất thì đứa con này cũng thuộc về em. Nếu có một người thân ở bên cạnh thì chắc em có thể thoát khỏi nghịch cảnh lúc bấy giờ.”
Quản Huyền cụng ly cùng cô. “Nâng ly vì người thân của em”. Thế nhưng chị vẫn nói thêm: “Nói cho cùng, phụ nữ vẫn cần có chỗ dựa. Có lẽ vì kỹ thuật của Mace tệ nên đã khiến em cảm thấy sợ hãi.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười khổ sở: “Có lẽ là vậy.”
Cô nhớ lại mấy hôm trước, khi bất ngờ gặp lại con người đó, anh đã cao hơn, thân hình cũng vạm vỡ, săn chắc hơn, mặc vest vô cùng đẹp, dáng đi phong độ, đĩnh đạc, trông thấy vậy ai mà chẳng nghĩ anh là chính nhân quân tử chứ!
Chín năm trước, khi cô và anh trần trụi đối diện với nhau, anh để lại ấn tượng trong cô chỉ là một người khách ngô nghê, ngờ nghệch.
Lần thứ hai gặp lại, anh đã trở thành một khách làng chơi chính hiệu, trên mặt còn hiện lên nụ cười đầy chọc ghẹo. Những gì diễn ra giữa hai người khiến cô nhớ đến người khách làng chơi và cô gái gọi trong bộ phim Nhục Bồ Đoàn. Khi người khách làng chơi phát hiện ra cô gái gọi chính là bà xã của mình, cảm giác thật chẳng vui vẻ gì.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ: “Đúng là chẳng vui vẻ gì!”
T¬T
Cô rời khỏi khách sạn nhỏ sau Thạch Quân Môn, cầm tiền đứng bên lề đường đếm một lượt. Tất cả là một vạn ba nghìn đồng. Thật không ngờ, anh lại mang nhiều tiền theo người đến vậy. Cô vô cùng kinh ngạc.
Đầu tiên, cô về nhà ông bà nội thu dọn hành lý rồi sau đó mới đến nhà Phạm Mỹ thu dọn số đồ còn lại.
Ông nội cầm chiếc roi da chỉ thẳng vào mặt cô mắng: “Mày cứ làm bừa đi. Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này thì mày không còn là người nhà họ Mạc nữa”. Bà nội thì ngồi một chỗ không nói năng gì, sắc mặt tối sầm lại.
Mạc Hướng Vãn lẳng lặng cầm chiếc túi lớn bước ra ngoài.
Anh chàng đẹp trai của Phạm Mỹ đã dọn đến căn phòng bé nhỏ của cô ấy. Hai người họ vui vẻ, hân hoan thu dọn đồ cho cô. Mạc Hướng Vãn để lại mấy đồ mỹ phẩm, dưỡng da và toàn bộ số quần áo hở hang, gợi cảm ở nhà Phạm Mỹ.
Phạm Mỹ vừa xách túi vừa bước ra cửa hỏi cô: “Vãn Vãn, lúc nào bọn mình đi xỏ lỗ mũi đây?”
Cô nói: “Vài tháng nữa, mình sắp phải thi rồi.”
Mạc Hướng Vãn thuê một căn phòng nhỏ gần trường học, bắt đầu tập trung dùi mài kinh sử, nhưng vốn đang quen chơi bời, nhảy nhót, nhất thời phải học hành lại, nên đầu óc cô không còn linh hoạt lắm.
Thầy giáo Ngô vô cùng ủng hộ quyết định quay lại lớp học của cô nên tận dụng khoảng thời gian sau khi tan trường, thầy đã dạy thêm cho cô và mấy học sinh yếu kém trong lớp.
Mạc Hướng Vãn luôn luôn cảm thấy trăn trở, nếu trong cuộc đời này cô thật sự đã có lỗi với ai thì người đó chắc chắn là thầy giáo Ngô.
Giữa tháng Sáu, nhà trường tổ chức khám sức khỏe cho học sinh và Mạc Hướng Vãn được chẩn đoán là đã có thai hai tháng rưỡi. Việc này vô cùng nghiêm trọng và hy hữu đối với một ngôi trường tích cực, đặc biệt lại sắp trở thành trường điểm của tiểu khu.
Ngay lập tức, ông bà nội được gọi đến trường. Ông nội nổi giận đùng đùng, cầm roi định đánh Mạc Hướng Vãn ngay trong phòng làm việc của giáo viên.
Thầy giáo Ngô liền ngăn ông nội lại rồi quay đầu khuyên răn cô: “Thành tích học tập hiện nay của em đã ổn định, hoàn toàn có khả năng thi đỗ vào cao đẳng hoặc trung cấp đào tạo nghề. Học vượt cấp nói không chừng còn có thể lấy được bằng đại học.”
Mạc Hướng Vãn ôm lấy bụng mình, đột nhiên có một quyết định vô cùng kinh ngạc.
Sinh Mạc Phi ra đời không phải là quyết định bộc phát nhất thời của cô.
Khi nói chuyện với cấp dưới của mình, Mạc Hướng Vãn thường nói: “Đôi khi các bước ngoặt trong đời sẽ vô tình nhắc nhở chúng ta phải xử lý sự việc ra sao. Con người cần phải linh hoạt trong cuộc sống.”
Cô vẫn luôn cho rằng, sinh Mạc Phi là một hành động linh hoạt trong cuộc sống của mình, bởi vì trái tim cô đã sống lại từ đó. Mấy tháng Mạc Phi lớn lên trong bụng mình, Mạc Hướng Vãn đã để tóc dài, không trang điểm nữa, vẫn tiếp tục học hành chăm chỉ, cần cù.
Không còn cơ hội thi đại học nữa, nhưng sau này cô vẫn có thể đi học ở lớp ban đêm.
Số tiền Mace để lại cùng với khoản tiền cô tiết kiệm được càng ngày càng ít đi, cô sắp sửa không còn bất cứ thứ gì ngoài đứa trẻ trong bụng.
Cô đã làm hai việc ngốc nghếch, đó là viết hai bức thư và thành thật kể về hoàn cảnh của mình lúc này cho bố mẹ biết. Bố đã gửi về cho cô một nghìn đô la Mỹ, còn mẹ thì thư lại: “Con làm mẹ quá thất vọng, con hãy tự lo cho mình đi.”
Mạc Hướng Vãn chẳng buồn hiểu sâu ý của bố mẹ, cô chỉ muốn hiểu rõ tâm trạng mình mà thôi.
T¬T
Lúc Mạc Hướng Vãn quay về, Mạc Phi đã ngủ từ lâu.
Kể từ khi có thể tự mình tư duy, Mạc Phi rất ít khi hỏi bố. Đứa trẻ này có trí thông minh bẩm sinh, khiến nó ý thức được điều gì nên hỏi, điều gì không nên.
Mạc Hướng Vãn khẽ vuốt mấy sợi tóc bên tai Mạc Phi, rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng con.
Mạc Hướng Vãn ra ngoài ban công. Thời khắc giao mùa hạ thu về đêm vô cùng đẹp. Gió hiu hiu thổi, ánh trăng sáng trong, bầu trời xanh biếc qua ô cửa sổ hình vuông nhiều năm trước cũng chẳng sáng bằng ánh trăng đêm nay.
Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu. Bỗng nhiên chiếc di động vang lên, là Chu Địch Thần gọi đến. Thì ra, cô ấy muốn đối chiếu danh sách khách mời phóng viên báo đài đến dự buổi họp báo ra mắt album của Lâm Tương vào ngày mai.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.
Chu Địch Thần nói: “Người lập kế hoạch bên công ty các cô đúng là rất chuyên nghiệp, linh hoạt chuyển đổi hoàn toàn luận điệu. Trong buổi họp báo này, tất cả moị người đều coi Lâm Tương là cô gái si tình.”
“Lại còn không à? Có nhiều lúc công chúng rất mù quáng, chúng ta truyền đạt điều gì thì bọn họ sẽ tiếp nhận điều đó, đồng thời còn biến thành thứ của bản thân, cuối cùng phát dương quang đại.”
“Câu nói này thật sâu xa quá.”
“Đây là câu nói của thầy giáo môn Tâm lý lớp ban đêm của tôi.”
Chu Địch Thần bật cười: “Mary, cô đúng là một con người thú vị, có hứng thú đứng trên sân khấu không?”
“Cô nói đùa sao?” Mạc Hướng Vãn giả đò hét lên thất thanh, cô biết rằng người kia đang khéo léo biểu thị thông điệp muốn quan hệ hòa bình với mình. Đến độ tuổi này rồi, cô hoàn toàn không thích hợp để đứng trước sân khấu nữa, cho dù dung mạo của mình có ra sao.
“Ngoại hình của cô tuyệt vời thế, cô coi người khác là kẻ ngốc sao?”
Mạc Hướng Vãn cười cười: “Vậy thì cô cứ coi như tôi là kẻ ngốc đi vậy.”
Sau cùng, Chu Địch Thần lại trở về với công việc: “Tôi đang để mắt đến một cô bé, trông rất xinh đẹp, gần đây quan hệ rất tốt với đạo diễn Vương ở phía Bắc. Người ta đã chuẩn bị cho cô bé rất chu đáo, bộ phim điện ảnh tiếp theo, ông ấy sẽ chọn cô bé làm nữ chính.”
“Cô nói tiếp đi.”
“Vu tổng nói sẽ ký kết hợp đồng đảm nhiệm tất cả các bộ phim và hoạt động của cô bé.”
“Cô bé diễn phim điện ảnh hay phim truyền hình?”
“Mới bắt đầu, nên cũng cần một vài bộ phim truyền hình để đảm bảo mật độ xuất hiện. Cô bé đâu phải là Chương Tử Di, vừa ra mắt đã được người ta nâng đỡ!”
“Tôi hiểu rõ rồi.”
Dập máy xuống, Mạc Hướng Vãn vươn vai làm một động tác thư giãn cơ thể rồi mới bước vào nhà vệ sinh. Cô lấy một miếng đắp mắt và nghĩ: “Những lời Chu Địch Thần nói rất có lý, phụ nữ đến độ tuổi này rồi thì cần phải chăm sóc da dẻ tử tế.”
Buổi họp báo giới thiệu album mới của Lâm Tương còn thuận lợi hơn cả mong đợi của Mạc Hướng Vãn. Điều này có được cũng nhờ vào sự phối hợp tuyệt vời của Tống Khiêm – Giám đốc bộ phận Kế hoạch. Trước buổi họp báo, anh ấy đã tìm Trưởng nhóm hâm mộ (fan) của Lâm Tương trên mạng. Người này vừa tới đã khiến cho tất cả vô cùng kinh ngạc, Mạc Hướng Vãn cũng không ngoại lệ.
Thật không ngờ, Trưởng nhóm luôn đứng sau ủng hộ, cổ vũ cho nhiều hoạt động của Lâm Tương bấy lâu nay lại là một bà thím ngoài năm mươi tuổi. Bà thím họ Lý vừa gặp Mạc Hướng Vãn đã nói: “Mọi người phải cố gắng bảo vệ Tương Tương, cô ấy là người vô tội.”
Vừa nói dứt lời, nước mắt bà đã lã chã chảy xuống.
Mạc Hướng Vãn an ủi thím Lý: “Chúng cháu sẽ luôn bảo vệ, chăm sóc Tương Tương tận tình, xin bác cứ yên tâm.”
Thím Lý lấy từ trong vali hành lý mang theo một đống quà tặng. Khi tham gia cuộc thi chọn người đẹp, Lâm Tương đã từng nói rất thích Hello Kitty nên những fan hâm mộ cô đã mua đủ các kiểu dạng, kích cỡ Hello Kitty để tặng cô, hơn nữa còn được đặt làm tận bên Nhật. Trong đó có một con Hello Kitty cao tầm nửa mét, trong tay ôm một trái tim màu hồng, trên đó còn viết dòng chữ: “Tương Tương, cố lên.”
Trâu Nam thốt lên kinh ngạc: “Nếu như có người đối xử với em tốt thế này, dù chết em cũng cam lòng.”
Mạc Hướng Vãn liền bóp yêu chiếc mũi của cô bé rồi nói: “Ngày mai, chị sẽ đưa em đi thi hoa hậu.”
Trâu Nam xua xua tay: “Không, không, không, em làm sao mà nổi tiếng được chứ. Bây giờ đang thịnh hành kiểu minh tinh tomboy giống như Lý Vũ Xuân hay Châu Bút Sướng cơ.”
Trên thực tế, Trâu Nam cũng là một mỹ nữ, với một đôi mắt to tròn, biết cười, lại giỏi trang điểm, thay bạn trai như thay áo nên thường bị Mạc Hướng Vãn mắng yêu: “Em có thể đi làm sát thủ đàn ông được rồi đấy!”
Trâu Nam nhanh chóng từ chối danh hiệu này: “Sát thủ đàn ông của Đài Loan trông như thế này cơ”. Rồi sau đó cô tinh nghịch kèm theo một dáng điệu tỏ vẻ vô cùng buồn nôn. Khoảng thời gian trước, “sát thủ đàn ông” Đài Loan đến tham dự chương trình của bạn thân Trâu Nam, đối xử với nhân viên hậu đài rất vô lễ. Mấy người dẫn chương trình và nhân viên hậu đài cũng còn ít tuổi, non nớt, nên mấy hôm sau liền tiết lộ chuyện này ra ngoài, đồn thổi ầm ĩ trong làng giải trí, làm cho mọi người không ai được yên ổn.
Vu Chính lúc nghe xong chuyện đó liền bật cười, nói với mấy người cấp dưới rằng: “Sắp tới sẽ có người đi theo sau họ dọn dẹp tàn cuộc ngay thôi ấy mà.”
Quả nhiên không sai, người quản lý của cô minh tinh nọ tức giận đùng đùng, nhờ mối quan hệ vô cùng rộng khắp, cô ta đã khiến cho mấy con người thấp cổ bé họng kia chịu không nổi, đành phải lũ lượt kéo nhau đến xin lỗi “sát thủ đàn ông”. Mạc Hướng Vãn nghe chuyện này cũng chỉ thở dài một tiếng.
Cô hoàn toàn đồng tình với bức xúc của Trâu Nam.
T¬T
Thím Lý nọ được sự chỉ dẫn tận tình của Chu Địch Thần cùng Mạc Hướng Vãn, lại thêm kế hoạch tỉ mỉ c
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
784/4365