Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Châu Âu
Lượt xem : |
mới bày ra nụ cười, trong lòng vẫn có chút bận tâm.
Còn Nguyên Thiên Tuệ lại có vẻ giống người ngẫu nhiên, một lát muốn bảo dưỡng mặt, một hồi muốn thử lễ phục, người làm đẹp được Bì Nhĩ Tư mời, một nhóm kéo tới kéo lui, đáy lòng cả đám cảm giác vui sướng cũng không có, thỉnh thoảng mới có thể dùng tiếng Anh cùng bọn họ nói một chút chuyện vụn vặt.
“Trời ạ! Thiên Tuệ, em thật đẹp...” Bì Nhĩ Tư vừa vào phòng, liền gặp được cô phủ lụa trắng đứng trước gương, mà người thiết kế đang giúp cô điều chỉnh quần áo nhỏ.
“Tổng giám đốc.” Mọi người thấy hắn, liền trăm miệng một lời chào hỏi.
“Bì Nhĩ Tư.” Cô quay đầu lại miễn cưỡng lộ ra nụ cười của mình.
“Thích bộ lễ phục này sao?” Hắn đi tới cúi đầu hôn bả vai cô phơi bày ra, than thở da thịt cô bóng loáng không tì vết.
“Ừ.” Cử động của hắn khiến Nguyên Thiên Tuệ không được tự nhiên, nhìn thấy nụ cười trong mắt người khác, mặt của cô không khỏi hồng.
“Biết không? Cái váy lụa trắng này là lần đầu tiên anh thiết kế, lần đầu tiên tự mình làm lễ phục, cũng là một cái duy nhất, mặc ở trên người em thật đẹp.” Hắn thì thầm nói.
“Ha?” Nguyên Thiên Tuệ kinh ngạc ngửa đầu nhìn hắn.
“Rất kinh ngạc sao? Không nghĩ tới anh thiết kế y phục?” Hắn nhướng mày cười nói.
Đây coi như là hứng thú của cá nhân hắn, chỉ là công việc càng ngày càng bận rộn, hắn từ từ không còn thiết kế trang phục nữa, chuyên tâm phát triển sự nghiệp, mà bộ lễ phục còn lại hắn giữ làm kỉ niệm, ngay cả hắn cũng không muốn sau này phải sử dụng.
“A...” Cô thật là không nghĩ tới, mà cô thấy trên báo hay tạp chí cũng không đề cập qua.
Nhìn bộ dáng ngu ngu của cô, Bì Nhĩ Tư không nhịn được chạm khẽ xuống môi của cô. “Lạc Tư đâu? Như thế nào không thấy người?”
“A. Bà dẫn cháu đi công viên chơi.” Cô ngẩn ra mới lên tiếng.
“Công viên ở đâu?” Bì Nhĩ Tư nhớ tới trước Lạc Tư từng nói qua chuyện tại công viên hắn bị bắt nạt.
“Từ nhà chúng ta ra ngoài, rẽ trái, đến con hẻm thứ hai đi vào, là có thể nhìn thấy công viên rồi.” Nguyên Thiên Tuệ nói rất nhanh, cũng không có nghĩ quá nhiều.
“Tốt, anh đi trước tìm Lạc Tư.” Sau khi phất tay cùng mọi người, hắn liền đi ra ngoài.
“Nguyên tiểu thư, tổng giám đốc đối với cô thật tuyệt, lại có thể tự tay thiết kế trang phục cô dâu cho cô.” Ngải Thúy Tư gần hai năm mới gia nhập thiết kế sư, cũng không biết chuyện trước kia của lão bản, tưởng rằng hắn làm vì cô ấy, cho nên vẻ mặt hâm mộ.
“...” Làm sao có thể giúp cô thiết kế? Nguyên Thiên Tuệ ở trong lòng phản bác, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt không đáp lời.
Khẽ vuốt lụa trắng lễ phục trên người, cảm thấy cảm súc như tơ lụa. Lễ phục này thực sự rất đẹp, thiết kế nghiêng vai để lộ ra một bên bả vai của cô, làn váy chọn nhiều cánh hoa, từng mảnh từng mảnh chống lên đường cong, bên hông còn thêu mấy đóa hồng, lộ vẻ cao nhã, khuyết điểm duy nhất chính là hông của cô có chút thô, vòng eo trang phục này phải sửa lớn hơn một chút.
“Nguyên tiểu thư, cô cùng tổng giám đốc như thế nào quen biết a? Hai người vừa thấy là chung tình sao?” Sau khi nghe đến chuyện tổng giám đốc, người thiết kế đồi với tình cảm lưu luyến của họ mà tò mò hỏi.
“Chúng tôi quen biết ở Zehder.” cô nửa cúi đầu, cũng không nghĩ muốn trả lời quá nhiều vấn đề.
“Vậy chính là cô đi Zehder chơi, mới biết tổng giám đốc đúng không ?”
“Uh`m.”
“Vậy sau khi hai người quen biết, có chuyện gì vui đây?”
Nhìn lễ phục trong kính, Nguyên Thiên Tuệ lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản không nghe được người thiết kế đang hỏi cái gì.
Đợi thật lâu, đợi không được cô đáp lại, người thiết kế cho là cô không muốn chia sẻ chuyện hai người bọn họ, cũng không có hỏi thêm cái gì, nhún nhún vai, tiếp tục công việc bên tay.
Hắn đem lễ phục tự tay thiết kế cho cô mặc, điều này đại biểu hắn rất coi trọng cô sao? Hay chỉ là một sự bồi thường cho mẹ của con trai? Cô ko nhịn được suy nghĩ như vậy, rồi lại ko dám phủ định hy vọng quá mức xa vời.
* * *
Theo phương hướng Thiên Tuệ chỉ, Bỉ Nhĩ Tư rất nhanh tìm được công viên, vòng qua lan can đi vào, liền gặp được ko ít ông bà cụ tụ hội trong đình hóng mát ở phía trước, dường như đang vây lấy xem cái gì, hắn ko có nhiều chú ý, bước chân chuyển một cái, ven theo đường đá đi tới.
Đầu giờ chiều, phần lớn ông bà cụ cùng một ít phụ nữ trung niên mang theo trẻ nhỏ ở đây tản bộ, công viên này cũng không lớn, đi không tới mấy chục mét liền gặp được bà Nguyên đang cùng mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm.
“Mẹ.” Từ sau khi quyết định hôn lễ, Bì Nhĩ Tư liền đổi giọng gọi người.
“Bì Nhĩ Tư, con tới rồi.” Bà Nguyên cười nói.
“Ôi... Nguyên phu nhân, đây chính là người con rể tương lai a. Quốc ngữ nói được rất tốt, dáng dấp thật sự rất đẹp trai, giống như minh tinh ngoại quốc.” Một phụ nữ lớn tiếng khen.
“Cảm ơn.” Bì Nhĩ Tư tủm tỉm đối mặt.
“Bì Nhĩ Tư, mẹ giới thiệu với con, vị này là Trương phu nhân, Lý phu nhân, Triệu phu nhân.” Bà Nguyên rất nhanh giới thiệu, trên mặt còn không che giấu được kiêu ngạo.
“Mọi người khỏe.” Bỉ Nhĩ Tư gật đầu kêu. “Mẹ, Lạc Tư ở đâu?”
“Lạc Tư à... đang cùng mấy đứa trẻ khác chơi ở bên kia.” Bà Nguyên quay đầu chỉ cầu trượt cách đó không xa.
“Vậy con đi tìm Lạc Tư trước.” Bỉ Nhĩ Tư hướng bà gật nhẹ đầu, liền đi theo hướng bà chỉ.
Xuyên qua mấy hàng cây thấp, hắn nhìn thấy bên trên bậc thang cầu trượt có mấy đứa trẻ đang đùa, nhưng cũng không có thấy bóng dáng của Lạc Tư, những thiết bị chơi trò chơi khác cũng không thấy.
Lạc Tư đâu? Bì Nhĩ Tư nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ở bên lùm bụi rậm khác nhìn thấy một màu tóc nâu, hắn nghĩ phải là Lạc Tư rồi.
* * *
“Các người kéo tao tới đây làm cái gì á.” Lạc Tư nói lớn.
“Tao nghe mẹ nói, mẹ mày muốn kết hôn à.” A Bảo cầm đầu vừa liếm kẹo que vừa nói.
“Đúng nha. Ba tao muốn cùng mẹ tao kết hôn.” Hiện tại không còn có người nói hắn không có ba đi. Lạc Tư ngửa đầu nói.
“Ba mày? Ba mày không phải chết? Thế nào lại là ba mày? Phải gọi chú đi.” A Bảo bảy tuổi hiểu được một chuyện, cũng hiểu được ỷ thế hiếp người.
“Mới không phải. Ba tao không có chết, người ấy chính là ba tao.” Lạc Tư cau mày hét lớn.
“Có thật không? Mày là đứa trẻ không có ba, không nên tùy tiện nhận loạn ba a.” A bảo cười mỉa, người đi theo bên cạnh cũng cười.
“Mày mới không có ba. Tao có ba.” Lạc Tư thở phì phò xông tới muốn đánh hắn.
“Lạc Tư.” Bì Nhĩ Tư nghe tiếng đến gần, liền nhìn thấy một màn này.
“Ba.” Lạc Tư sát ở bước chân, sau khi nhìn thấy người đến, liền vui vẻ chạy tới.
“Lạc Tư, làm sao vậy?” Bì Nhĩ Tư ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, cố ý làm bộ như chưa nghe thấy gì hỏi lại hắn.
“Ba, bọn hắn nói ba không phải là ba của con a.” Lạc Tư cực kỳ ủy khuất nói.
“Là thật à?” Bì Nhĩ Tư ngược lại đối mặt với mấy đứa trẻ này. “Cháu có phải gọi a Bảo?” Hắn nhìn đứa trẻ béo trong đó nói.
“Vâng...” A Bảo nhìn thấy hắn xuất hiện, đã sợ đến thiếu chút nữa không nói ra lời.
“A Bảo, cháu cảm thấy bộ dạng của chú cùng Lạc Tư không giống nhau sao?” Bì Nhĩ Tư nghĩ nghĩ, cũng không có trách cứ hắn, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với hắn.
“Giống...” Hắn càng không ngừng gật đầu.
“Vậy cháu sau này còn có thể lại nói Lạc Tư không có ba sao?”
“Sẽ không, sẽ không nữa.” Hắn lắc đầu.
Nhìn a Bảo một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, Lạc Tư đợi ở trong lòng ba mình không nhịn được nở nụ cười.
“Anh bạn nhỏ, sau này không thể lấy lớn lấn nhỏ, biết không? Suy nghĩ một chút, nếu cháu bị người lớn hơn cháu bắt nạt cháu lại không chống lại được thì làm sao bây giờ?”
“Cháu biết.”
“Lạc Tư, chúng ta đi thôi. Mẹ con đang mặc thử lễ phục, rất đẹp...” Không nói thêm gì nữa, Bì Nhĩ Tư liền ôm con trai rời đi.
Thời gian hôn lễ càng ngày càng đến gần, Nguyên Thiên Tuệ tâm tình càng ngày càng tối tăm, nhưng ở trước mặt mọi người, cô chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Ban đêm cô thường thương không cách nào ngủ, chỉ cần nghĩ đến gả cho người không yêu mình, cô cảm thấy rất khổ sở, thậm chí muốn khóc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
“Mẹ.”
“Thiên Tuệ, mẹ có thể vào nói chuyện phiếm với con được không ?” Bà Nguyên cười nói.
“Đương nhiên có thể.” Cô vội vàng lùi lại một bước, để cho mẹ vào phòng.
“Ai... Khoảng thời gian qua thực nhanh, giống như ngày hôm qua con vẫn còn ba tuổi, hiện tại đã muốn lập gia đình rồi.” Bà Nguyên kéo con gái cùng ngồi vào bên giường.
“Mẹ...” Nguyên Thiên Tuệ làm nũng tựa vào trên vai mẹ.
“Ngày mai con sẽ phải lấy chồng, trở lại sẽ cùng Lạc Tư sống cuộc sống hoàn toàn mới, mẹ hy vọng con hạnh phúc, con có thể hiểu rõ không ?” Bà Nguyên khẽ vuốt lấy tóc con gái.
“Con biết, con rất không nỡ rời xa mẹ cùng ba...” Nghĩ đến thực sự phải rời khỏi, hốc mắt Nguyên Thiên Tuệ nhịn không được phiến hồng.
“Con gái ngốc, mẹ biết con nhất định hiếu thuận, bất quá con gái lớn liền muốn lấy chồng, xuất giá liền muốn theo chồng chạy, gả cho Bỉ Nhĩ Tư là con lựa chọn, con phải có dũng khí đối mặt với tương lai, hiểu rõ không?” Hiện tại bà Nguyên đối với Bỉ Nhĩ Tư ấn tượng rất tốt, không phản đối.
Mấy ngày trước hắn còn y theo số đo của bà, thỉnh người thiết kế một bộ y phục, thiết kế cùng chất liệu này là bà thích vô cùng, mà khi đó bà mới biết Bì Nhĩ Tư là tổng giám đốc của nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng Ngải Thúy Tư, con gái có thể gả cho một con rùa vàng như thế, thật sự là đời trước tu luyện phúc khí.
“Con biết.” Cô gật gật đầu.
“Được rồi. Mẹ vào là nghĩ muốn nói những điều này cùng con, ngày mai cử hành hôn lễ còn có tiệc mừng, con đi ngủ sớm một chút, biết không?” Bà Nguyên vỗ vỗ vai con gái, rồi đứng dậy rời đi.
Phải có dũng khí đối mặt tương lai...
Lời của mẹ vang vọng bên tai của cô, nhưng, cô cũng không biết tương lai sẽ ra sao...
* * *
Hôn lễ kẻ có thế lực trong giới trang phục, làm sao không làm cho truyền thông chú ý?
Quả nhiên, ngày hôn lễ đã có phóng viên truyền thông vây quanh cửa lớn Nguyên gia, cũng có đài SNG phái xe tới hiện trường đưa tin, báo viết cuộc hôn lễ này.
Sáng sớm, Nguyên Thiên Tuệ đã bị gọi dậy, chuẩn bị trang điểm, nhà trang điểm nhìn đến sắc mặt cô khi đó, không khỏi kêu ra tiếng.
“Nguyên tiểu thư, không phải tôi nói muốn cô đi ngủ sớm một chút sao? Cô làm sao lại trả lại cho tôi cặp mắt xuất hiện quầng thâm.”
“Tôi thực sự có đi ngủ sớm một chút a.” Nguyên Thiên Tuệ mặt vô tội, trời mới biết cô đi ngủ sớm, nhưng thật ra bốn giờ sáng mới ngủ, mà bây giờ chỉ mới bảy giờ rưỡi sáng mà thôi.
“Ai, coi như quên đi. Cô qua đây nằm xuống, tôi giúp cô đắp mặt, xem có thể thay đổi một chút.” Người trang điểm không có biện pháp, đành phải kéo cô đến bên giường, khẩn trương mang theo hộp trang điểm, lấy một bao mặt nạ tới, xé mở đóng gói, đem mặt nạ dán lên trên mặt cô.
20 phút sau, lại bị kéo đi rửa mặt, người trang điểm trêm mặt của cô trái coi phải xem, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
“OK. Ít nhất đôi mắt cũng nhạt đi, kế tiếp dùng phấn che một phen liền tốt.” Nói, cô lại bị người trang điểm kéo đến trước bàn trang trang điểm ngồi xuống.
Nguyên Thiên Tuệ hoàn toàn không dám kháng nghị người ta ở trên mặt của mình, trên người cô đụng chạm sờ soạng, dù sao hôm nay cô chính là làm búp bê là tốt rồi.
Khi cô trang điểm, làm tóc, lụa trắng đều đã chuẩn bị cho tốt, đã là chuyện của hai giờ sau.
Y theo tập tục, muốn có phúc khí, trưởng bối giúp cô mang trang sức, hoa hồng, để gả đi sau khi kéo dài phần phúc khí, khăn sa lụa trắng lại do mẹ tới cài.
Cô cũng không có quá nhiều bạn, cho nên phù dâu cũng chỉ chọn hai người, chỉ thấy các cô ở trong phòng cùng nhà cô đi lại chung quanh, giúp bà Nguyên làm việc, cháo hỏi khách khứa, lại còn thỉnh thoảng nói cho cô biết tình huống bên ngoài, bây giờ phù dâu lại tới báo cáo rồi.
“Thiên Tuệ, chồng tương lai của cô tới rồi. Trời ạ. Anh ta thực sự đẹp trai đến kinh khủng.”
“Lạc Tư đâu?” Cô cười cười không nói tiếp, ngược lại hỏi hành tung con trai.
“Con trai đẹp trai của cô vốn đang ở phòng khách chơi, cậu ta nhìn thấy lão soái ba, t
Còn Nguyên Thiên Tuệ lại có vẻ giống người ngẫu nhiên, một lát muốn bảo dưỡng mặt, một hồi muốn thử lễ phục, người làm đẹp được Bì Nhĩ Tư mời, một nhóm kéo tới kéo lui, đáy lòng cả đám cảm giác vui sướng cũng không có, thỉnh thoảng mới có thể dùng tiếng Anh cùng bọn họ nói một chút chuyện vụn vặt.
“Trời ạ! Thiên Tuệ, em thật đẹp...” Bì Nhĩ Tư vừa vào phòng, liền gặp được cô phủ lụa trắng đứng trước gương, mà người thiết kế đang giúp cô điều chỉnh quần áo nhỏ.
“Tổng giám đốc.” Mọi người thấy hắn, liền trăm miệng một lời chào hỏi.
“Bì Nhĩ Tư.” Cô quay đầu lại miễn cưỡng lộ ra nụ cười của mình.
“Thích bộ lễ phục này sao?” Hắn đi tới cúi đầu hôn bả vai cô phơi bày ra, than thở da thịt cô bóng loáng không tì vết.
“Ừ.” Cử động của hắn khiến Nguyên Thiên Tuệ không được tự nhiên, nhìn thấy nụ cười trong mắt người khác, mặt của cô không khỏi hồng.
“Biết không? Cái váy lụa trắng này là lần đầu tiên anh thiết kế, lần đầu tiên tự mình làm lễ phục, cũng là một cái duy nhất, mặc ở trên người em thật đẹp.” Hắn thì thầm nói.
“Ha?” Nguyên Thiên Tuệ kinh ngạc ngửa đầu nhìn hắn.
“Rất kinh ngạc sao? Không nghĩ tới anh thiết kế y phục?” Hắn nhướng mày cười nói.
Đây coi như là hứng thú của cá nhân hắn, chỉ là công việc càng ngày càng bận rộn, hắn từ từ không còn thiết kế trang phục nữa, chuyên tâm phát triển sự nghiệp, mà bộ lễ phục còn lại hắn giữ làm kỉ niệm, ngay cả hắn cũng không muốn sau này phải sử dụng.
“A...” Cô thật là không nghĩ tới, mà cô thấy trên báo hay tạp chí cũng không đề cập qua.
Nhìn bộ dáng ngu ngu của cô, Bì Nhĩ Tư không nhịn được chạm khẽ xuống môi của cô. “Lạc Tư đâu? Như thế nào không thấy người?”
“A. Bà dẫn cháu đi công viên chơi.” Cô ngẩn ra mới lên tiếng.
“Công viên ở đâu?” Bì Nhĩ Tư nhớ tới trước Lạc Tư từng nói qua chuyện tại công viên hắn bị bắt nạt.
“Từ nhà chúng ta ra ngoài, rẽ trái, đến con hẻm thứ hai đi vào, là có thể nhìn thấy công viên rồi.” Nguyên Thiên Tuệ nói rất nhanh, cũng không có nghĩ quá nhiều.
“Tốt, anh đi trước tìm Lạc Tư.” Sau khi phất tay cùng mọi người, hắn liền đi ra ngoài.
“Nguyên tiểu thư, tổng giám đốc đối với cô thật tuyệt, lại có thể tự tay thiết kế trang phục cô dâu cho cô.” Ngải Thúy Tư gần hai năm mới gia nhập thiết kế sư, cũng không biết chuyện trước kia của lão bản, tưởng rằng hắn làm vì cô ấy, cho nên vẻ mặt hâm mộ.
“...” Làm sao có thể giúp cô thiết kế? Nguyên Thiên Tuệ ở trong lòng phản bác, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt không đáp lời.
Khẽ vuốt lụa trắng lễ phục trên người, cảm thấy cảm súc như tơ lụa. Lễ phục này thực sự rất đẹp, thiết kế nghiêng vai để lộ ra một bên bả vai của cô, làn váy chọn nhiều cánh hoa, từng mảnh từng mảnh chống lên đường cong, bên hông còn thêu mấy đóa hồng, lộ vẻ cao nhã, khuyết điểm duy nhất chính là hông của cô có chút thô, vòng eo trang phục này phải sửa lớn hơn một chút.
“Nguyên tiểu thư, cô cùng tổng giám đốc như thế nào quen biết a? Hai người vừa thấy là chung tình sao?” Sau khi nghe đến chuyện tổng giám đốc, người thiết kế đồi với tình cảm lưu luyến của họ mà tò mò hỏi.
“Chúng tôi quen biết ở Zehder.” cô nửa cúi đầu, cũng không nghĩ muốn trả lời quá nhiều vấn đề.
“Vậy chính là cô đi Zehder chơi, mới biết tổng giám đốc đúng không ?”
“Uh`m.”
“Vậy sau khi hai người quen biết, có chuyện gì vui đây?”
Nhìn lễ phục trong kính, Nguyên Thiên Tuệ lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản không nghe được người thiết kế đang hỏi cái gì.
Đợi thật lâu, đợi không được cô đáp lại, người thiết kế cho là cô không muốn chia sẻ chuyện hai người bọn họ, cũng không có hỏi thêm cái gì, nhún nhún vai, tiếp tục công việc bên tay.
Hắn đem lễ phục tự tay thiết kế cho cô mặc, điều này đại biểu hắn rất coi trọng cô sao? Hay chỉ là một sự bồi thường cho mẹ của con trai? Cô ko nhịn được suy nghĩ như vậy, rồi lại ko dám phủ định hy vọng quá mức xa vời.
* * *
Theo phương hướng Thiên Tuệ chỉ, Bỉ Nhĩ Tư rất nhanh tìm được công viên, vòng qua lan can đi vào, liền gặp được ko ít ông bà cụ tụ hội trong đình hóng mát ở phía trước, dường như đang vây lấy xem cái gì, hắn ko có nhiều chú ý, bước chân chuyển một cái, ven theo đường đá đi tới.
Đầu giờ chiều, phần lớn ông bà cụ cùng một ít phụ nữ trung niên mang theo trẻ nhỏ ở đây tản bộ, công viên này cũng không lớn, đi không tới mấy chục mét liền gặp được bà Nguyên đang cùng mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm.
“Mẹ.” Từ sau khi quyết định hôn lễ, Bì Nhĩ Tư liền đổi giọng gọi người.
“Bì Nhĩ Tư, con tới rồi.” Bà Nguyên cười nói.
“Ôi... Nguyên phu nhân, đây chính là người con rể tương lai a. Quốc ngữ nói được rất tốt, dáng dấp thật sự rất đẹp trai, giống như minh tinh ngoại quốc.” Một phụ nữ lớn tiếng khen.
“Cảm ơn.” Bì Nhĩ Tư tủm tỉm đối mặt.
“Bì Nhĩ Tư, mẹ giới thiệu với con, vị này là Trương phu nhân, Lý phu nhân, Triệu phu nhân.” Bà Nguyên rất nhanh giới thiệu, trên mặt còn không che giấu được kiêu ngạo.
“Mọi người khỏe.” Bỉ Nhĩ Tư gật đầu kêu. “Mẹ, Lạc Tư ở đâu?”
“Lạc Tư à... đang cùng mấy đứa trẻ khác chơi ở bên kia.” Bà Nguyên quay đầu chỉ cầu trượt cách đó không xa.
“Vậy con đi tìm Lạc Tư trước.” Bỉ Nhĩ Tư hướng bà gật nhẹ đầu, liền đi theo hướng bà chỉ.
Xuyên qua mấy hàng cây thấp, hắn nhìn thấy bên trên bậc thang cầu trượt có mấy đứa trẻ đang đùa, nhưng cũng không có thấy bóng dáng của Lạc Tư, những thiết bị chơi trò chơi khác cũng không thấy.
Lạc Tư đâu? Bì Nhĩ Tư nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ở bên lùm bụi rậm khác nhìn thấy một màu tóc nâu, hắn nghĩ phải là Lạc Tư rồi.
* * *
“Các người kéo tao tới đây làm cái gì á.” Lạc Tư nói lớn.
“Tao nghe mẹ nói, mẹ mày muốn kết hôn à.” A Bảo cầm đầu vừa liếm kẹo que vừa nói.
“Đúng nha. Ba tao muốn cùng mẹ tao kết hôn.” Hiện tại không còn có người nói hắn không có ba đi. Lạc Tư ngửa đầu nói.
“Ba mày? Ba mày không phải chết? Thế nào lại là ba mày? Phải gọi chú đi.” A Bảo bảy tuổi hiểu được một chuyện, cũng hiểu được ỷ thế hiếp người.
“Mới không phải. Ba tao không có chết, người ấy chính là ba tao.” Lạc Tư cau mày hét lớn.
“Có thật không? Mày là đứa trẻ không có ba, không nên tùy tiện nhận loạn ba a.” A bảo cười mỉa, người đi theo bên cạnh cũng cười.
“Mày mới không có ba. Tao có ba.” Lạc Tư thở phì phò xông tới muốn đánh hắn.
“Lạc Tư.” Bì Nhĩ Tư nghe tiếng đến gần, liền nhìn thấy một màn này.
“Ba.” Lạc Tư sát ở bước chân, sau khi nhìn thấy người đến, liền vui vẻ chạy tới.
“Lạc Tư, làm sao vậy?” Bì Nhĩ Tư ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, cố ý làm bộ như chưa nghe thấy gì hỏi lại hắn.
“Ba, bọn hắn nói ba không phải là ba của con a.” Lạc Tư cực kỳ ủy khuất nói.
“Là thật à?” Bì Nhĩ Tư ngược lại đối mặt với mấy đứa trẻ này. “Cháu có phải gọi a Bảo?” Hắn nhìn đứa trẻ béo trong đó nói.
“Vâng...” A Bảo nhìn thấy hắn xuất hiện, đã sợ đến thiếu chút nữa không nói ra lời.
“A Bảo, cháu cảm thấy bộ dạng của chú cùng Lạc Tư không giống nhau sao?” Bì Nhĩ Tư nghĩ nghĩ, cũng không có trách cứ hắn, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với hắn.
“Giống...” Hắn càng không ngừng gật đầu.
“Vậy cháu sau này còn có thể lại nói Lạc Tư không có ba sao?”
“Sẽ không, sẽ không nữa.” Hắn lắc đầu.
Nhìn a Bảo một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, Lạc Tư đợi ở trong lòng ba mình không nhịn được nở nụ cười.
“Anh bạn nhỏ, sau này không thể lấy lớn lấn nhỏ, biết không? Suy nghĩ một chút, nếu cháu bị người lớn hơn cháu bắt nạt cháu lại không chống lại được thì làm sao bây giờ?”
“Cháu biết.”
“Lạc Tư, chúng ta đi thôi. Mẹ con đang mặc thử lễ phục, rất đẹp...” Không nói thêm gì nữa, Bì Nhĩ Tư liền ôm con trai rời đi.
Thời gian hôn lễ càng ngày càng đến gần, Nguyên Thiên Tuệ tâm tình càng ngày càng tối tăm, nhưng ở trước mặt mọi người, cô chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Ban đêm cô thường thương không cách nào ngủ, chỉ cần nghĩ đến gả cho người không yêu mình, cô cảm thấy rất khổ sở, thậm chí muốn khóc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
“Mẹ.”
“Thiên Tuệ, mẹ có thể vào nói chuyện phiếm với con được không ?” Bà Nguyên cười nói.
“Đương nhiên có thể.” Cô vội vàng lùi lại một bước, để cho mẹ vào phòng.
“Ai... Khoảng thời gian qua thực nhanh, giống như ngày hôm qua con vẫn còn ba tuổi, hiện tại đã muốn lập gia đình rồi.” Bà Nguyên kéo con gái cùng ngồi vào bên giường.
“Mẹ...” Nguyên Thiên Tuệ làm nũng tựa vào trên vai mẹ.
“Ngày mai con sẽ phải lấy chồng, trở lại sẽ cùng Lạc Tư sống cuộc sống hoàn toàn mới, mẹ hy vọng con hạnh phúc, con có thể hiểu rõ không ?” Bà Nguyên khẽ vuốt lấy tóc con gái.
“Con biết, con rất không nỡ rời xa mẹ cùng ba...” Nghĩ đến thực sự phải rời khỏi, hốc mắt Nguyên Thiên Tuệ nhịn không được phiến hồng.
“Con gái ngốc, mẹ biết con nhất định hiếu thuận, bất quá con gái lớn liền muốn lấy chồng, xuất giá liền muốn theo chồng chạy, gả cho Bỉ Nhĩ Tư là con lựa chọn, con phải có dũng khí đối mặt với tương lai, hiểu rõ không?” Hiện tại bà Nguyên đối với Bỉ Nhĩ Tư ấn tượng rất tốt, không phản đối.
Mấy ngày trước hắn còn y theo số đo của bà, thỉnh người thiết kế một bộ y phục, thiết kế cùng chất liệu này là bà thích vô cùng, mà khi đó bà mới biết Bì Nhĩ Tư là tổng giám đốc của nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng Ngải Thúy Tư, con gái có thể gả cho một con rùa vàng như thế, thật sự là đời trước tu luyện phúc khí.
“Con biết.” Cô gật gật đầu.
“Được rồi. Mẹ vào là nghĩ muốn nói những điều này cùng con, ngày mai cử hành hôn lễ còn có tiệc mừng, con đi ngủ sớm một chút, biết không?” Bà Nguyên vỗ vỗ vai con gái, rồi đứng dậy rời đi.
Phải có dũng khí đối mặt tương lai...
Lời của mẹ vang vọng bên tai của cô, nhưng, cô cũng không biết tương lai sẽ ra sao...
* * *
Hôn lễ kẻ có thế lực trong giới trang phục, làm sao không làm cho truyền thông chú ý?
Quả nhiên, ngày hôn lễ đã có phóng viên truyền thông vây quanh cửa lớn Nguyên gia, cũng có đài SNG phái xe tới hiện trường đưa tin, báo viết cuộc hôn lễ này.
Sáng sớm, Nguyên Thiên Tuệ đã bị gọi dậy, chuẩn bị trang điểm, nhà trang điểm nhìn đến sắc mặt cô khi đó, không khỏi kêu ra tiếng.
“Nguyên tiểu thư, không phải tôi nói muốn cô đi ngủ sớm một chút sao? Cô làm sao lại trả lại cho tôi cặp mắt xuất hiện quầng thâm.”
“Tôi thực sự có đi ngủ sớm một chút a.” Nguyên Thiên Tuệ mặt vô tội, trời mới biết cô đi ngủ sớm, nhưng thật ra bốn giờ sáng mới ngủ, mà bây giờ chỉ mới bảy giờ rưỡi sáng mà thôi.
“Ai, coi như quên đi. Cô qua đây nằm xuống, tôi giúp cô đắp mặt, xem có thể thay đổi một chút.” Người trang điểm không có biện pháp, đành phải kéo cô đến bên giường, khẩn trương mang theo hộp trang điểm, lấy một bao mặt nạ tới, xé mở đóng gói, đem mặt nạ dán lên trên mặt cô.
20 phút sau, lại bị kéo đi rửa mặt, người trang điểm trêm mặt của cô trái coi phải xem, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
“OK. Ít nhất đôi mắt cũng nhạt đi, kế tiếp dùng phấn che một phen liền tốt.” Nói, cô lại bị người trang điểm kéo đến trước bàn trang trang điểm ngồi xuống.
Nguyên Thiên Tuệ hoàn toàn không dám kháng nghị người ta ở trên mặt của mình, trên người cô đụng chạm sờ soạng, dù sao hôm nay cô chính là làm búp bê là tốt rồi.
Khi cô trang điểm, làm tóc, lụa trắng đều đã chuẩn bị cho tốt, đã là chuyện của hai giờ sau.
Y theo tập tục, muốn có phúc khí, trưởng bối giúp cô mang trang sức, hoa hồng, để gả đi sau khi kéo dài phần phúc khí, khăn sa lụa trắng lại do mẹ tới cài.
Cô cũng không có quá nhiều bạn, cho nên phù dâu cũng chỉ chọn hai người, chỉ thấy các cô ở trong phòng cùng nhà cô đi lại chung quanh, giúp bà Nguyên làm việc, cháo hỏi khách khứa, lại còn thỉnh thoảng nói cho cô biết tình huống bên ngoài, bây giờ phù dâu lại tới báo cáo rồi.
“Thiên Tuệ, chồng tương lai của cô tới rồi. Trời ạ. Anh ta thực sự đẹp trai đến kinh khủng.”
“Lạc Tư đâu?” Cô cười cười không nói tiếp, ngược lại hỏi hành tung con trai.
“Con trai đẹp trai của cô vốn đang ở phòng khách chơi, cậu ta nhìn thấy lão soái ba, t
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦTải game online cho điện thoại
Wap đọc truyện online ,truyện teen hay ,chuyện tình yêu mới ,truyện ngắn ngôn tình,tiểu thuyết tình yêu ,truyện nhiều tập,đọc truyện trên điện thoại ...
© Truyenaz kho truyện ngắn hay
463/463